áng tóc mây ( Niki version ) (p1)

Ni-ki không thích tóc đen. Với cậu một mái tóc đen quá nhàm chán. Nếu không nhuộm cả đầu thì cậu cũng phải gảy light. Riki thấy bản thân mình cũng hợp tóc màu hơn nữa, màu ruột của cậu là vàng hoặc bạch kim, toàn mấy màu phải tẩy tận mấy lần liền. Nhiều khi cũng bị mấy ông anh nói suốt vì nhuộm hoài, nhưng đã mê rồi thì triển thôi. Không những thế, cậu còn từng thuyết phục thành công hai ông anh Jake với Sunghoon nữa. Anh Jake thì mới nhuộm nâu thôi, còn anh Sunghoon chưa thử nhuộm bao giờ. Đến giờ anh Heeseung chẳng hiểu cậu nói thế nào mà hai người ấy chơi lớn tẩy tóc luôn, Jake mang về quả đầu vàng óng như mái tóc của thần mặt trời Apollo còn Sunghoon tẩy lên hẳn bạch kim chói lóa. 

Hôm nay cậu phá lệ đi xe bus bởi tự dưng nay cậu lười lấy con mô tô ra. Xe không đông lắm nhưng Riki cảm thấy tốc độ nhanh vun vút khi cưỡi mô tô vẫn là hợp với mình hơn. Cậu đứng cạnh ghế ngồi của một cô gái. Lúc đầu cậu cũng không để ý lắm nhưng khi tóc nàng khẽ chạm vào tay cậu thì cậu mới quay sang nhìn. Ni-ki hơi giật mình với sự mềm mại của những sợi tóc ấy. Ở trường cậu đã quá quen với những mái tóc nhiều màu rực rỡ. Hiếm hoi lắm cậu mới thấy lại màu tóc đen tự nhiên thế này. Nàng tựa đầu vào cửa sổ, cậu chỉ thấy được một nửa gương mặt lấp ló sau chiếc khăn quàng màu đỏ lộ ra chiếc má phúng phính ửng hồng. Mái tóc nàng xõa tung, dài miên man. Cậu chợt nghe tiếng xôn xao của mấy thằng con trai đứng cạnh. Quay đầu sang, cậu thấy tiếng bọn nó trêu chọc nàng. Cậu lừ mắt sang chỗ đó, ánh mắt sắc lạnh mang hàm ý cảnh cáo, đồng thời cũng đứng chắn chỗ của nàng luôn. Mấy người đó liền im bặt. Có cho vàng họ đâu dám đụng tới Niki đâu, cậu cao ơi là cao, mặt lạnh lùng trông đáng sợ lắm. 

Chợt cậu thấy ai đó đang kéo kéo tay áo mình. Cậu nhìn sang, bây giờ mới thấy được trọn vẹn vẻ đẹp của nàng. Nàng để mái thưa, những sợi tóc rối lòa xòa trước trán như những nét vẽ chấm phá trên một bức tranh nghệ thuật của viện bảo tàng. Mặt nàng nhỏ xíu, đôi môi trái tim căng mọng cùng đôi mắt đen long lanh. Trông nàng be bé xinh xinh, chắc khoảng tầm mét 6, hơn nữa nàng lại còn mặc áo khoác lông nữa, nhìn giống hệt bé thỏ con. Còn giọng nàng, ấm và ngọt ngào vô cùng

"Anh ơi, nhường đường cho em xuống bến sau với ạ, em cảm ơn anh"

Đến bến sau, nàng xuống trước còn Niki theo sau. Đi bộ một chút thì cậu yên tâm hẳn, tiếp tục đi sau nàng bởi trên cái con đường này có mỗi một cái trường thôi. Nàng đeo cái cặp sách màu hồng nhạt như màu kẹo dâu, mái tóc dài óng ả vẫn buông trên vai. Đó là mái tóc, à không, là một áng tóc, suối tóc mới đúng, dài ngang lưng. Chẳng rõ ông trời có ưu ái nàng hay không, nhưng mái tóc ấy quả là một tuyệt tác. Chúng mềm và mượt vô cùng, có khi đấy chẳng phải là tóc mà là những sợi chỉ dệt từ những đám mây. Trên bàn tay cậu dường như vẫn còn những xúc cảm khi khẽ chạm vào mái tóc ấy. Lúc ấy Niki cũng đâu nào hay, từ giây phút nào mà lưu tâm đến nàng nhiều như thế...

~~~~~~~

Giờ ăn trưa, cậu lững thững ra ngoài cổng. Hôm nay ăn gì đây nhỉ, quả là vấn đề cần phải nghĩ ngợi nhiều mà. Bỗng chợt cậu nhìn thấy nàng. Nàng đang đi với cậu trai nào đó, trông hơi quen quen. À, là anh Sunoo. Cả hai tạm biệt rồi mỗi người đi một ngả, trước đấy nàng còn khẽ kiễng chân xoa đầu anh Sunoo một cái, nỡ một nụ cười rất xinh. Bây giờ đang mùa đông mà Ni-ki cảm tưởng như thấy nắng lấp lánh trong tim mình. Nụ cười nàng tỏa nắng, lộ cả cái lúm đồng tiền giấu trong má với ánh mắt cong cong như mảnh trăng nhỏ. Thì yêu từ cái nhìn đầu tiên là thế, là tình cờ thấy một nụ cười nhất tiếu khuynh tâm, nhìn một lần thôi mà tâm can rung động rồi. Từ chỗ cậu chỉ thấy bóng nàng đằng xa, nàng đi và mang theo cả hồn cậu đi theo mất. Đúng là trái tim vẫn ở trong lồng ngực đây, nhưng hẳn những nhịp đập bồi hồi này là đang dành cho người ấy.

"Anh Sunoo"

Kim Sunoo quay đầu lại.

"Ơi, anh đây
Cậu chạy lại chỗ anh, trong đầu suy tính làm sao để hỏi chuyện về nàng mà trông không quá lộ liễu mới được.
"Nãy anh đi với em gái nào xinh thế, người yêu anh ạ ?"
"Ầy, không có đâu. Cô ấy cùng nhóm thuyết trình với anh, giỏi với duyên dáng lắm. Chưa có người yêu đâu,bọn anh chỉ là bạn bè thôi."
Cậu bĩu môi
"Xoa đầu cười nói thân thiết thế mà không phải người yêu ? Chắc em tin"
Sunoo cốc đầu cậu
"Đừng nghĩ linh tinh, bọn anh thật sự chỉ  là bạn bè bình thường thôi. Chẳng qua là cô ấy là thích xoa đầu và thích tóc đen, vậy thôi"
Bình thường bị cốc thế thể nào Niki cũng phải chí chóe với anh một hồi nhưng hôm nay lạ lắm, bị cốc mà mặt cậu vẫn tươi như hoa là thế nào nhỉ. Nhưng với gương mặt trẻ con ấy vậy mà chị bằng tuổi anh Sunoo ? Công nhận là hai người này cũng giống nhau ghê, đều trông trẻ hơn tuổi thật nhiều lắm.
" Trông chị ấy bé như cây kẹo mút thế mà bằng tuổi anh ? Nói là đồng niên may ra em còn tin"
Sunoo hơi cau mày
"Này, bớt bớt đi chú em, con gái cao tầm ấy là đẹp rồi, tại nhóc cao như cái sào ấy chứ có phải tại người ta đâu. Với cả nếu là đồng niên thì hẳn em cũng biết rồi, chẳng cần hỏi anh câu này.
Nhưng sao nay quan tâm đến con gái thế, em mê người ta rồi chứ gì, mọi khi thấy con gái toàn né như né tà ý"
Niki vuốt tóc
" Tại bình thường anh cũng có đi với con gái bao giờ đâu em tò mò.
Em chưa biết ăn gì cả , tình cờ thấy anh, hay anh đi ăn cùng em luôn cho vui"

"Thế mấy người kia đâu rồi ?"

"Mấy anh bận hết cả, có mỗi em là tan sớm, cứ tưởng phải đi ăn một mình, may là gặp được anh"

"Thế tí bao mint choco cho anh đi"

"Miễn anh đừng bắt em ăn là được"

Chiều nay Ni-ki ra cổng trường đã thấy anh Jongseong vẫy tay với cậu, trên xe có hai cái mũ bảo hiểm liền. Cậu cũng phân vân lắm, biết đâu chiều nay đi xe bus lại gặp chị nữa thì sao ?
Jay bá vai cậu

"Con mô tô của nhóc đâu mà sáng nay anh không thấy trong bãi đỗ xe trường ?"

"Sáng nay em lười quá nên đi xe bus"

Anh tròn mắt quay sang Niki

"Lạ nha, trước đến nay anh toàn thấy chú cưỡi mô tô. Gọi xe cũng được mà sao phải đi xe bus ? Công tử đây muốn thử cảm giác người thường hay gì ?"

"Thì lâu lâu em đổi gió xem thế nào. Anh còn giàu hơn em"
"Anh cũng có phản đối việc mình giàu đâu. Chiều nay anh định đi nhuộm đấy, đi với anh không ?"
Đằng xa là cậu thấy chị rồi. Cái dáng đó và cái ba lô đó chắc chắn là chị rồi. Cả trường dĩ nhiên sẽ có rất nhiều chiếc áo trắng, cũng có rất nhiều chiếc cặp hồng nhưng em chỉ để tâm tới bóng dáng của chị thôi. Chị đang đi cùng mấy cô gái, cười đùa vui vẻ lắm. Nhưng sao mấy thằng kia dám nhìn chị với ánh mắt như thế là thế nào ? Đúng là đám hóng hớt vô duyên. Chị thỏ của Ni-ki, nhìn cái gì mà nhìn
Cậu quay lại với câu chuyện dang dở, hỏi anh Jay
"Anh tính nhuộm màu gì thế ?"
"Anh đang nghĩ, có lẽ là xanh nước biển đậm. Nói chung là không tẩy , đợt trước nhuộm vàng xơ quá, nhuộm màu tối trông cho nó khỏe rồi sau này tính tiếp. Em mới cắt phần tóc light hôm trước thế có muốn nhuộm light tiếp hoặc cả đầu luôn không ?"
"Chắc em để tóc đen thôi"
Jay ngạc nhiên
"Sao thế ? Dạo gần đây em cũng có nhuộm gì nhiều lắm đâu ?"
"Em muốn thử nuôi tóc đen một thời gian xem sao. Anh cứ đi trước nhé, em tự về cũng được, cảm ơn anh"
"Thế có cần anh nhờ Jungwon đón không ?"
"Mấy ngày nay ảnh bận tối tăm mặt mũi, hôm trước mới kêu với em một tràng đây này, em tự lo được mà. "
"Vậy về cẩn thận nhé. Đừng quên mua đồ cho anh đấy."
"Vâng, vâng em làm sao mà quên được. Bye anh"
"Ờ, bye nhé"
Nếu Park Jongseong mà đọc được suy nghĩ của Niki lúc này thể nào cũng lắc đầu cho mà coi. Vì lúc này cậu nào có nghĩ đến việc mua đồ cho anh đâu, trong đầu chỉ nghĩ rằng mùa đông này được ôm cục bông 37 độ kia ấm với mềm phải biết, với lại làm sao giấu riêng chị thỏ xinh xẻo kia cho mình cậu thôi, chứ thỏ xinh thế này nhỡ đâu ai cướp mất thì sao. Nhớ tới mấy thằng dám trêu nàng sáng nay cộng với mấy ánh mắt lộ liễu của mấy đứa con trai khác chiều nay đủ khiến Nishimura Ni-ki này nóng mắt rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro