gả ( Jay version )

anh 6 tuổi, em 3 tuổi

Lần đầu tiên anh gặp em là lúc em vẫn còn bé xíu. Đôi mắt em to tròn, má em phính phính, mẹ tết cho em tóc hai bím và mặc chiếc váy hồng nhạt xinh xắn, đi đôi giày búp bê nho nhỏ. Anh thầm cảm thán có phải đây là công chúa nhỏ trong câu chuyện cổ tích mẹ hay kể hàng đêm trước khi anh đi ngủ không ta ? Anh là con một, và từ bây giờ anh coi em như cô em gái bé bỏng của mình. Em lẫm chẫm đi đến bên anh, níu níu tay anh, giọng đáng yêu

"Anh ơi, anh hái cho em bông hoa kia"

"Đây để anh hái cho. Anh cài bông hoa cho em nha ?"

Bông hoa này hợp với em thật đấy

"Trông em xinh lắm"

"Anh Thành ơi, anh bắt cho em con bướm đi"

"Anh muốn bắt cho em nhưng nó bay nhanh quá. Thôi em nhé ?"

"Vâng ạ. Nhưng anh phải cõng em cơ"

"Ừ, để anh cõng em"

Mẹ em thấy thế nói với mẹ anh

"Tớ có một cô con gái, cậu có một đứa con trai. Hay hai đứa mình kết thông gia nhỉ ?"

Mẹ anh cười

"Ý hay đấy. Con gái ơi, con có muốn lấy con trai cô không ?"

Em gật gật đầu

"Con muốn lấy anh làm chồng con ạ"

Anh nhăn nhó. Anh từng nghe ba kể rằng khi anh lớn, anh sẽ cưới vợ. Mà em gái thì không có được cưới đâu.

"Em còn bé mà, việc cưới gả mà cô với mẹ cứ coi là chuyện đùa"


anh 9 tuổi, em 6 tuổi

"Anh ơi, chúng nó bắt nạt em"

Anh hùng hổ xắn tay áo

"Đứa nào, đứa nào dám bắt nạt em gái tao ?"

Sau khi đánh nhau, mặt anh có vết xước, đầu gối bật máu. Em mếu máo

"Anh Tống Thành ơi, em xin lỗi. Anh đau không ạ ?"

Anh xoa đầu, lau nước mắt cho em

"Không sao đâu, em đừng khóc. Tí nữa là lành ngay đấy mà"


"Sao con đi đánh nhau hả Thành ?"

"Mấy đứa lớp lớn dám bắt nạt em ấy"

"Bảo vệ em là tốt, nhưng con cũng phải nghĩ cho cả bản thân nữa. Đau thế mà vẫn cứ cười hề hề như không thế con"

"Con sợ em thấy con tỏ ra đau thì em sẽ khóc ạ"

Mẹ xoa đầu anh  

"Tống Thành của mẹ đã lớn rồi"


anh 12 tuổi, em 9 tuổi

"Em đã hiểu bài này chưa ?"

"Chưa ạ"

"Anh giảng từ nãy đến giờ em không hiểu gì cả à ?"

"Em hiểu một chút chút ạ"

"Ngốc như em sau này ai dám lấy ?"

"Không có ai lấy thì sau này em gả cho anh là được ạ"

"Cô nhóc này, cưới xin là chuyện nghiêm túc mà em"

"Em muốn lấy anh mà"

"Em vẫn còn bé lắm, em đã biết gì về tình yêu đâu. Với anh em là cô em gái bé bỏng, sao anh lại cưới em gái mình được chứ ?"


anh 15 tuổi, em 12 tuổi

"Anh ơi, cơm trưa em làm ngon không ạ ?"

"Anh Tống Thành ơi, hôm nay cô em khen em đấy"

"Anh Thành ơi, đi chơi với em"


"Chào em, chị là bạn gái anh Tống Thành. Anh Thành bảo em là em gái anh ấy. Em đáng yêu quá"

Em ngạc nhiên. Chị này là chị nào vậy ? Sao lại bảo mình là bạn gái anh Thành, còn gọi anh thân mật như thế nữa ?

"Chị ơi, mẹ anh ấy sau này định gả em cho anh ấy cơ mà ?"

"Anh coi em là em gái thôi. Em ơi, em gái anh chỉ đùa thôi. Em đừng hiểu nhầm "

"Anh Thành ơi, mẹ em mời nhà anh sang ăn cơm. Nhưng nếu anh không muốn gặp em nữa anh không sang cũng được"

Em chạy vụt đi. Anh ngơ ngác, thấy lòng mình hơi nao nao. 

"Anh Thành ơi ?"

"À, ừ xin lỗi anh hơi ngơ. Em muốn đi đâu nào ?"


anh 18 tuổi, em 16 tuổi

"Em xin lỗi vì từ trước đến nay đã làm anh khó xử. Từ nay em sẽ không làm phiền anh nữa"

Giờ không còn em lẽo đẽo bám theo mình nữa, sao anh lại thấy không vui ?


"Thành ơi, em gái mày kia đúng không ?"

"Đấy không phải là em gái tao, nhưng tao coi con bé là em gái mình. Làm sao ?"

"Em mày dễ thương thật, chuẩn gu tao. Giúp tao cưa con bé đi ?"

"Tao không giúp mày vô điều kiện đâu đấy, Phác Thành Huân"

"Ầy, tao biết mày chẳng tốt thế đâu mà. Chiều nay đi xem phim, tao bao. Được chưa ?"

"Được rồi. Chiều nay 5h hẹn nhau rạp đấy"

Người ta có ý với em, chẳng hề liên quan đến anh sao anh lại cảm thấy khó chịu ?


"Anh Thành ơi, anh Huân đẹp trai quá đi"

"Anh Thành Huân dẫn em đi hòa nhạc đó, anh ấy trông chững chạc trong chiếc áo sơ mi trắng sọc xanh đấy anh ạ"

"Hôm trước anh Huân nắm tay em đó, tay anh ấy đẹp cực"

"Anh Thành ơi, anh Huân tỏ tình với em, em đồng ý rồi, em cũng thích anh ấy"

Em ở bên bạn anh, đó là chuyện tốt sao anh lại ghen tị ?


"Anh ơi em mặc bộ này có đẹp không anh ?"

Em xòe váy xoay một vòng, mỉm cười thật tươi . Hôm nay ngắm em kĩ hơn, anh ngỡ ngàng nhận ra cô bé con ngày nào đã là thiếu nữ rồi. Mái tóc đen dịu dàng của em ngang lưng, em đeo chiếc bờm trắng, đôi hoa tai nhỏ xinh lấp ló. Em mặc chiếc váy chấm bi xanh, thắt ngang eo. Em đi đôi giày búp bê trắng. Trông em thật xinh. Gò má em ửng hồng, môi chúm chím đỏ tươi.

"Em xinh lắm. Đi về đừng muộn quá đấy"

"Vâng ạ"

Anh chẳng muốn em đi chơi với Huân, tại sao nhỉ ?"


anh 21 tuổi, em 18 tuổi

"Ai làm em khóc, để anh đi đánh nhau với nó"

"Người yêu em bỏ em rồi. Anh ý có người khác rồi"

"Thằng Huân á ?"

"Em chia tay anh Huân lâu rồi. Anh này em mới quen"

"Anh sẽ hỏi tội nó"

"Thôi anh đừng nha anh"

"Sao lại phải thôi ? Nó dám làm em anh khóc sưng cả mắt lên đây này"

"Em xin anh, anh ấy cũng là yêu người ta thôi mà"

"Được rồi, em đừng lo. Anh sẽ không làm gì nó đâu"

Em gục đầu vào vai anh, khóc cả một buổi chiều. Anh vòng tay ôm lấy em. Từ lâu rồi hai anh em chẳng gần gũi như thế này nữa. Cả hai không còn là những đứa bé con ngây thơ của ngày xưa, dần giữ kẽ hơn khi cạnh nhau. Hương bưởi trên tóc em ngập cõi lòng anh. Anh vỗ vỗ lưng cho em. Anh không hiểu, chỉ vì một thằng khốn nạn mà sao em phải khóc làm gì ? Nhưng em nói em vẫn yêu người ta, anh thấy lòng mình đắng lắm, sao lại thế chứ ? Nhưng làm em khóc, anh không thể để nó yên được.


"Anh, anh làm gì người ta rồi ?"

"Anh có làm gì đâu ?"

"Thế sao giờ anh ấy phải bó bột ở bệnh viện hả anh?"

"Anh không đánh. Bạn anh đánh chứ không phải anh ?"

Em mím môi

"Nhưng anh phải nói thì bạn anh mới biết đúng không anh ?"

"Ừ, là anh nói. Nhưng đó là do cậu ta dám bỏ em"

"Đấy là chuyện riêng của em với anh ấy"

"Em rất quan trọng với anh"

Em đóng sập cửa bỏ đi

"Nhưng em chỉ là em gái anh thôi mà, sao anh lại quản chuyện riêng của em?"

Anh cứng họng, mình có là gì của em đâu, sao không kiềm lòng được mà quan tâm em đến thế ?


"Cho em cái bánh này"

"Em cảm ơn anh, bánh này phải xếp hàng lâu lắm đó anh ơi"

"Cũng không lâu lắm đâu em. Anh mua lượt để lên trước mà"

"Ngon lắm anh ạ"

"Em thích là được rồi"


"Anh Thành ơi, anh rảnh không anh ?"

"Dạo này anh hơi bận. Sao em ?"

"Em muốn đi mua quần áo"

"Tí nữa anh đi với em"

"Em tưởng anh bận ?"

"Đi với em có xíu thôi mà, không sao đâu"


"Hôm trước em đi với con bạn nó không chú ý rồi nó đâu luôn vào cái cột điện. Em cười nó xong nó rượt em chạy té khói. Mấy cái đèn nhấp nháy treo trên cây đẹp lắm anh ạ, nhưng nó chỉ có màu cam, em thích màu xanh hơn,...Anh cười em à ?"

"Anh thấy em đáng yêu"

"Anh này, anh cứ trêu em"


"Thẩm Tại Luân, tao cảm thấy bản thân dạo này lạ lắm ?"

"Kể tao nghe xem nào ?"

"Tao cứ vẫn vơ nghĩ về một người, lo chuyện bao đồng về người đó, ghen tị với những người con trai khác xung quanh người đó, chiều chuộng người đó, vô thức mỉm cười với những câu chuyện ngây ngô của người đó, thế thì tao đang bị làm sao ?"

"Là yêu chứ còn gì nữa ?"

"Thật à ?"

"Sao mày ngạc nhiên quá vậy Tống Thành, mày từng có bạn gái rồi mà ?"

"Nhưng đấy là cảm xúc của tao với em gái tao"

"Mày làm gì có em gái ?"

"Ý tao là với cô em tao coi là em gái đó"

"Em ấy đúng không , em mà từng hẹn hò với Thành Huân, mày từng giúp Huân cưa em ấy ?"

"Ừ, chính em đấy đó"

"Tiến tới đi"

"Nhưng tao coi em ấy là em gái...."

"Giờ mày còn coi em ấy là em gái không ?"

"...."

"Mày với em ấy không cùng huyết thống, mày có thể từng coi em ấy là em gái, nhưng bây giờ thì không còn gì, quan trọng là mày có cảm xúc gì thôi. Hãy làm như con tim mày mách bảo. Tao chỉ khuyên mày thế được thôi"


"Cô ơi, em ấy đâu rồi ạ ?"

"Con bé đi học xa rồi con, em nó chưa bảo con à ?"

"Không ạ, con vừa mới biết. Cô biết em ấy đang ở đâu không ạ ?"

"Cô cũng không biết nữa con, nhưng em ấy hứa với cô 3 năm nữa em ấy sẽ về"

Anh như chết trong lòng nhiều chút, anh chưa kịp tỏ ý với em sao em lại đi mất rồi ?


anh 24 tuổi, em 21 tuổi

Đã hết ba năm, vậy em về rồi đúng không em ? Anh nhớ em quá đi thôi, nhỡ yêu em nhiều quá rồi. 

Em tự hỏi mới sáng sớm sao đã có người đến rồi nhỉ. Em ra mở cổng, anh Thành đứng đó, vẫy tay với em. Em vớ lấy cái áo khoác của ba

"Anh làm gì vội thế ? Anh mặc không đủ ấm nhỡ ốm thì sao ? Đằng nào tí nữa em cũng  nhà anh mà ?"

Anh cười cười

"Mãi mà bây giờ em mới về, anh đợi em lâu lắm rồi. Em quan tâm anh à ?"

Em khoác cho anh cái áo dày  

"Anh này kì ghê, em không quan tâm anh trai em thì ai ?"

Anh nắm chặt vai em 

"Anh không muốn làm anh trai em nữa"

"Dạ ?"

"Anh muốn làm người yêu em"

"Nhưng..."

"Không nhưng nhị gì hết cả, em không thích anh thì anh sẽ theo đuổi em đến khi nào em đồng ý"

Anh hôn trán em, ngoái lại đằng sau vẫy vẫy

"Nhớ sang nhà anh đấy, anh đợi em"


anh 26 tuổi, em 23 tuổi

"Em, gả cho anh nhé ?"

"Ai từng nói là không lấy em nhỉ ? Ai từng coi em chỉ là em gái đấy anh nhỉ ?"

"Anh xin lỗi em rồi còn gì. Nào, giờ em đồng ý làm con dâu của mẹ anh không, mang họ Phác không, làm vợ Phác Tống Thành anh không ? 

"Em đồng ý. Mẹ anh hứa gả cho anh cho em từ lúc còn bé rồi còn gì"

"Ừ, nghe em"

Năm anh 6 tuổi, mẹ em hứa gả em cho anh

Năm anh 26 tuổi, cuối cùng em cũng gả cho anh


Phác Tống Thành : Park Jong-seong ( Jay )

Phác Thành Huân : Park Sung-hoon

Thẩm Tại Luân : Sim Jae-yun ( Jake )



























































Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro