(sambucky) never fall in love again (until i found him)

takes place after TFATWS. the title is from "until i found you" by stephen sanchez.

soulmate au (nếu ai không biết là cái này là gì thì nó kiểu nhân vật A có cùng hình vẽ trên cơ thể giống nhân vật B và cả hai được gọi là soulmate của nhau và cái hình vẽ được gọi là soulmark :)) )


_____________________

Trời đã tối đen, mọi người từ từ về lại nhà của họ và bữa tiệc dần kết thúc. AJ và Cass thì đã nằm trên giường từ lâu, Sarah vừa dọn dẹp vừa trò chuyện với một anh chàng nào đấy mới vừa chuyển về Delacroix (Sam chắc chắn rằng cả hai đang tán tỉnh nhau, bởi vì không có ai nói chuyện bình thường mà lại nháy mắt rồi cười tình tứ như thế), còn Bucky thì có lẽ đang ngồi trên ghế xem TV. Sau khi tiễn bà Simpson ra về, Sam vào trong nhà để thay chiếc áo đã thấm đẫm mồ hôi.

Sam mở cửa, chào Bucky (nếu "ê" được tính là một lời chào) và lục tung tủ đồ, cố tìm chiếc áo phù hợp. Anh cởi cái cũ ra, ném nó vào thau giặt rồi mặc cái mới, và khi anh quay về phía Bucky thì thấy cậu ta đang nhìn mình chằm chằm, miệng hé ra bất ngờ, còn mắt thì không thể nào mở to hơn nữa.

"Gì thế?", Sam nói, khiến Bucky giật mình, chuyển sự tập trung trở lại với cái TV, "Thích nhìn tôi thay đồ đến vậy à?"

"Im đi", Bucky trả lời, giọng rõ ràng ngại ngùng.

"Nếu tôi biết cậu thích thân hình tôi như vậy thì tôi đã làm vậy từ lâu rồi."

"Đã bảo là im mà."

Sam bước ra, ngồi bên cạnh Bucky làm cậu giật mình, nhích sang phía kia một chút. Đối với người khác thì sẽ không nhận ra, nhưng đối với Sam - người mà trong suốt gần mười năm qua luôn ở bên cạnh Bucky - anh đã phát hiện ra ngay lập tức, nhưng Sam chỉ nhìn cậu và nở nụ cười thật tươi (khiến Bucky ném nguyên cuộn khăn giấy trên bàn vào mặt).

"Đang xem gì vậy? Chà, Bucky Barnes xem TV sao, chuyện khó tin đấy. Người nguyên thủy mà cũng biết bật TV xem à?"

"Haha, mắc cười thiệt đấy.", Bucky đáp, không rời mắt khỏi màn hình, "Tôi cũng không biết mình đang xem gì nữa, bật lên có gì xem nấy thôi."

"Thế thì anh mày phải ra tay thôi. Đưa cái remote đây."

Sam lấy chiếc remote khỏi tay Bucky, khiến hai người tình cờ chạm nhau. Cậu cau mày, sau đó lại làm như chưa có gì xảy ra. Sam định trêu Bucky, nhưng khi thấy khuôn mặt bối rối của cậu, anh im lặng cho qua.

"Bây giờ chú nghĩ sao nếu anh cho chú mày xem chương trình về mấy người nổi tiếng sống trong dinh thự giàu sang của họ nào?"

"Gì cũng được, miễn sao đừng về chương trình mai mối nào là được. Thứ cuối cùng tôi muốn xem là về hai người lạ chưa biết nhau được mười phút đã hẹn hò."

Sam bật cười, khiến Bucky cũng cười theo.
Có thể là do hơi men của rượu, nhưng trong giây phút ấy, Sam nghĩ tiếng cười của Bucky là âm thanh hay nhất mà anh từng nghe.

*

Sam không ngủ được. Hôm nay là một trong những đêm đó - những đêm mà ký ức cứ ùa về. Sam nghĩ về ngày tháng khi còn ở Không quân, về lần đầu vướng vào chuyện siêu anh hùng này, về Riley, Steve, Tony, Natasha. Về những người đã ra đi.

Sau một hồi chật vật, Sam quyết định dậy và ra ngoài. Mỗi lần mất ngủ, anh thường hay đến nơi nào đó thật tĩnh lặng - ở DC là công viên Meridian Hill, còn ở Delacroix là trên cảng mà con thuyền gia đình anh neo đậu. Vào giờ này thường không có ai ở đây ngoại trừ Sam, nhưng hôm nay lại có người tham gia với anh.

Bucky.

Cậu ấy đứng đó, hướng về mặt nước tĩnh lặng. Sam đến bên cậu, và trong một khoảng thời gian, hai người ở cạnh nhau, không nói lời nào. Mặc dù họ chỉ mới thân với nhau, và - Sam không thể tin rằng mình sắp nói từ này - họ mới thật sự là bạn sau khi Sam chính thức trở thành Captain America, cả hai đã hiểu nhau đến mức không ai cần nói câu nào để thổ lộ tâm tư mình.

Đó cũng là lý do vì sao Sam giật mình khi Bucky bắt chuyện.

"Tôi lại mơ về thời đó rồi."

Bucky nói, giọng nhỏ nhẹ. Cậu không cần nói thêm, vì Sam biết "thời đó" chính là khi Bucky vẫn còn là Winter Soldier. Sam quay sang nhìn Bucky.

"Cậu muốn nói về nó không?"

Bucky hít thật sâu, thở ra, rồi im lặng. Anh quan sát cậu hồi lâu. Sam đặt tay lên vai Bucky, ngập ngừng, sau đó ôm chầm lấy cậu. Anh cảm thấy Bucky đơ cả người, nhưng dần dần thả lỏng, đáp lại cái ôm của anh.

"Nếu cậu muốn nói về điều gì, cứ thoải mái nói với tôi", Sam nói, "Tôi không thấy phiền đâu."

"Lỡ lúc đó cậu đang ngủ thì sao?"

"Thì gọi tôi dậy. Nhưng tôi không chắc chắn rằng mình không chửi trước khi cho phép cậu tâm sự đâu."

Bucky bật cười. Sam sẽ không bao giờ nói ra điều này, nhưng anh mong rằng cả hai cứ giữ tư thế như vậy mãi cho đến lúc mặt trời mọc.

*

"Bucky, cậu có đang nghe không vậy?"

Bucky giật mình, trở lại với thế giới thật sau một hồi cậu chu du vào nơi nào đó mà chính Sam cũng không biết ở đâu. Bucky nhìn Sam ngơ ngác, rồi khi đã đã hoàn hồn, cậu gật đầu liên tục.

"Có, đang nghe nên cứ nói tiếp đi."

"Cậu nghĩ sao về màu này?"

"Màu này là màu gì cơ?"

Sam thở dài, cảm giác mình như già thêm gần chục tuổi. Sắp tới là sinh nhật Sarah, và tất cả mọi người trong thị trấn - thật sự là tất cả mọi người - đã cùng lên kế hoạch tổ chức tiệc bất ngờ cho em ấy (Sam nghĩ Sarah cũng biết một chút về bữa tiệc này, vì em ấy là Sarah mà). Bucky và Sam phụ trách việc trang trí, và Sam nghĩ đây là một sai lầm lớn vì đã hai ngày trôi qua mà cả hai người chưa quyết định được cái gì hết.

"Được rồi", Sam để lại cái dĩa lên kệ, nhìn thẳng vào mặt Bucky, "Nói thật với tôi đi, bữa giờ cậu bị gì vậy? Kể từ lúc thấy tôi thay đồ xong đến giờ cậu cứ...ngơ ngác sao sao ấy."

Dạo gần đây, Bucky thường hay né tránh Sam. Anh bước đến gần và cậu sẽ đi ra nơi khác. Anh đặt tay lên vai cậu và cậu sẽ giả vờ quay người ra đằng sau. Bucky chưa bao giờ như vậy, ngay cả khi cả hai còn chưa thân với nhau, cậu cũng không phản ứng mãnh liệt đến thế.

"Bucky, có phải tôi làm cậu khó chịu không?"

Mặc dù Sam và Bucky đã thành bạn của nhau, cả hai chưa bao giờ chính thức đặt giới hạn cho nhau, nên có lẽ Sam đã vô tình vượt qua mức nào đấy mà chính anh cũng không biết. Bucky nhìn Sam, và sau đó cậu thở dài.

"Không, không phải, chỉ là dạo này tôi...hơi mệt thôi", Bucky đáp, giọng thều thào.

Sam biết Bucky nói dối và anh nghĩ cậu cũng biết anh biết, nhưng cả hai vẫn im lặng nhìn nhau. Xung quanh, tiếng nhạc từ loa phát ra nhỏ nhẹ, ánh đèn điện tỏa sáng, hơi lạnh từ máy lạnh phà xuống. Và do ngoại cảnh bình yên này tác động đến tâm tư Sam hay sao anh không biết, nhưng anh không ngừng suy nghĩ rằng cậu thật đẹp trai, có lẽ là người đẹp nhất mà anh từng biết. Và anh giật mình khi bắt kịp dòng suy nghĩ ấy của mình.

Mình bị điên rồi, Sam nghĩ, cứ bám lấy cậu ta riết nên đầu óc bị vấn đề rồi.

Bucky và Sam cứ giữ ánh mắt bên nhau như thế, rồi cậu nhanh chóng rời mắt, dồn sự chú ý vào kệ hàng, còn anh quay sang chỗ khác, nhìn bảng quảng cáo trước mặt. Phải mất một thời gian Sam mới tìm lại được giọng nói của mình.

"Nếu cậu không thấy khó chịu thì thôi", Sam nói, "bây giờ quay lại chủ đề chính này: cậu thấy màu vàng có hợp với dĩa ăn không?"

"Tại sao lại là màu vàng chứ?", mặt Bucky trở nên nhẹ nhõm khi thấy Sam đổi chủ đề, "chúng ta không thể nào chọn màu tối xíu được à?"

"Tiệc sinh nhật mà cậu muốn màu tối ư? Đúng là cái đồ tiền sử."

Sam và Bucky tiếp tục cãi nhau như thường lệ, câu chuyện mấy phút trước dường như bị ngó lơ. Một ngày nào đó, họ sẽ nói ra hết tất cả những vấn đề của họ. Nhưng bây giờ, cả hai chỉ muốn biết nên chọn màu gì làm màu chủ đạo cho sinh nhật Sarah thôi.

*

Nhiệm vụ hôm nay đã kết thúc một cách... khó chịu. Thật ra họ đã giải cứu được con tin, đánh bại những tên người máy do nhà khoa học khùng điên nào đó chế tạo ("Tôi đã bảo là khi đánh nhau chỉ có bộ Ba đó mà", Sam nói còn Bucky đảo mắt) và nói chung là đã thắng đậm - tất nhiên, Captain America và Winter Soldier hợp sức với nhau thì chỉ có thành công - nhưng trước khi hạ gục được tên robot cuối cùng, hắn đã đâm vào eo anh. Mọi chuyện sẽ không có gì to tát nếu như vết thương đó không ở ngay dưới soulmark của Sam.

Sam đứng trong nhà tắm, thở dài. Cả hai chưa về Delacroix mà nghỉ tạm ở một quán trọ tại Houston, chủ yếu là do không muốn cả gia đình lo lắng cho họ. Anh cởi áo và nhìn vết thương trong gương, cũng như soulmark hình ngôi sao.

Sam không tin vào soulmate. Từ nhỏ, mặc cho những người xung quanh chứng minh rằng soulmate có thật, Sam vẫn hoài nghi về sự sắp đặt trước của định mệnh. Vì vậy mà anh đã yêu Riley dù cả hai không cùng soulmark, đã đem tất cả tình cảm dành cho cậu, thách thức cả vũ trụ, và lúc cậu từ trên cao rơi xuống, thế giới Sam như sụp đổ. Kể từ đó, Sam ghét mọi thứ liên quan đến soulmate, ghét vì Riley không phải là soulmate của mình, ghét vì bị gò bó bởi số phận. Ghét soulmate của mình.

Có tiếng gõ cửa ở bên ngoài.

"Sam, cậu ổn không vậy? Tôi thấy cậu ở trong đấy cũng lâu rồi. Cần giúp gì không?"

Bucky nói, và giọng cậu như ngọn đèn giúp Sam tỉnh lại, quay về thực tại. Anh vội rửa mặt, mặc chiếc áo vô rồi mở cửa ra. Ngay lập tức Sam đối diện với Bucky. Cậu giật mình, nhưng nhanh chóng lo lắng trở lại khi thấy anh.

"Sam, cậu - "

"Không sao, tôi không sao. Chỉ là hơi mệt thôi."

"Sam, cậu bị thương kìa."

Sam nhìn xuống áo, thấy vết máu đã thấm qua vải. Sam phủi tay, làm như không có gì to tát.

"Không sao đâu, chỉ là vết thương nhỏ thôi mà."

Anh toan bước ra, nhưng bị Bucky chặn lại. Rồi cả hai trừng mắt nhìn nhau.

"Tránh ra được kh - "

"Tôi sẽ không tránh ra nếu như cậu không băng bó cái - "

"Đây chỉ là vết xước thôi! Làm gì mà phải căng - "

"Cậu sẽ bị nhiễm trùng đấy! Đừng có mà ngang bướng - "

Hai người cãi nhau như chưa bao giờ được cãi, và Sam thầm cảm ơn rằng nhà trọ này đang ế khách chứ nếu không họ sẽ bị than phiền về tiếng ồn mất. Sau một hồi, Sam chịu thua, xoa trán bất lực. Sam và Bucky đều ngang bướng giống nhau, nhưng vì anh đang mệt nên đành nhường cho cậu ta.

"Thôi được, cậu muốn băng bó cho tôi thì làm đi."

Bucky thở phào nhẹ nhõm, lấy hộp sơ cứu ("Cậu cất cái hộp này ở đâu vậy?!", "Ảo thuật gia không bao giờ nói ra bí mật của họ.") và bắt Sam ngồi trước bồn tắm ("Sao không ra ngoài cho nó thoáng?"). Mặc dù đã chuẩn bị xong xuôi và Sam cứ ngoan ngoãn làm theo, Bucky vẫn cứ lưỡng lự điều gì đấy.

"Cởi áo ra được không?"

Khi nói ra câu đó, Bucky đỏ bừng cả mặt, giọng như thiếu nữ đang nói chuyện với crush của mình vậy. Sam bật cười, và Bucky càng đỏ mặt hơn. Cậu đánh vào tay anh, dùng ánh mắt "chết chóc" của Winter Soldier để dọa Sam. Anh ngậm miệng lại, không phải do sợ cậu ta (Sam đã qua cái thời không-phải-là-sợ-mà-bị-hăm-dọa-bởi-Bucky rồi) mà anh không muốn...cậu ta lo lắng cho mình.

"Thôi được, chiều theo ý cậu vậy".

Sam cởi áo, và ánh mắt Bucky nhanh chóng đặt vào soulmark của anh. Cậu ấy nhìn vào nó như đang tìm hiểu, như đang nhớ đến từng chi tiết, nhưng rồi cậu quay lại với vết thương. Sam cảm thấy mặt mình nóng lên, và trước khi anh kịp ngăn mình thì câu hỏi đã buông ra:

"Cậu có soulmate không?"

Bucky khựng lại, rồi thoa thuốc sát trùng lên vết thương của Sam, vờ như chưa nghe gì. Sam nghĩ rằng Bucky sẽ cứ vậy cho đến lúc cậu băng bó xong, và Sam bất ngờ khi Bucky trả lời:

"Tất nhiên là có. Ai mà chả có chứ."

Sam nhìn Bucky ngạc nhiên. Anh đã từng hỏi Bucky về soulmate một lần, khi cả hai đang chạy trốn khỏi chính phủ vì cuộc nội chiến với Stark, nhưng Bucky chỉ im lặng. Anh đợi cậu mở lời thêm, tuy nhiên cậu như đã nói hết phần của mình, vì thế nên Sam tiếp tục và hỏi điều mà anh đã tò mò từ lâu:

"Cậu có nhớ soulmate của mình không?"

Bucky là người của thế kỷ trước, theo đúng nghĩa đen, vì thế soulmate cậu ấy có thể - à không, chắc chắn - đã qua đời, nên cậu có lẽ sẽ nhớ người đó lắm. Bucky hoàn thiện việc băng bó, cất lại đồ vào trong hộp.

"Thỉnh thoảng, nhưng bây giờ thì không."

Mắt Bucky chạm mắt Sam, môi cậu hé mở. Sam từng cho rằng Bucky đẹp, anh cũng dần thừa nhận điều đó, nhưng ngay bây giờ điều anh nghĩ không phải là nó mà là về đôi môi cậu.

Tôi muốn hôn cậu, Sam nghĩ, Tôi muốn đặt môi mình lên đôi môi mềm mại ấy của cậu, tôi muốn -

"Sam?", Bucky chạm vào Sam làm anh giật mình, "Tôi hỏi là tôi về phòng mình được chưa?"

Sam nhìn Bucky, và khi đã hiểu câu hỏi ấy, anh gật đầu cho phép. Bucky vẫy tay chào Sam ngại ngùng rồi trở về phòng. Anh ngồi ngẫm lại về những suy nghĩ vừa rồi, nhưng vì quá mệt, Sam nằm xuống và để chuyện đó vào một góc, giống như những chuyện khác của họ.

*

"Cậu có yêu soulmate của mình không?"

Sam và Bucky đang nằm trong sân ngắm sao khi cậu hỏi câu đó. Anh rời mắt khỏi những ngôi sao lấp lánh kia và nhìn cậu.

Họ đang tập luyện khi Bucky chỉ lên trời và nói sao hôm nay sáng thật, có muốn nghỉ một chút và ngắm sao không?. Cái "một chút" đó đã chuyển thành cuộc tranh luận dài về mọi thứ trên đời, vài cuộc đấu khẩu cũng như chút tâm sự. Khi đã hết chuyện để nói, cả hai chỉ im lặng nhìn lên bầu trời đêm, và Bucky bất chợt hỏi câu đó.

"Làm sao tôi có thể yêu soulmate của mình khi còn chưa biết họ là ai chứ? Cơ mà, sao cậu lại tò mò về soulmate tôi vậy?"

Bucky quay người sang để đối mặt với Sam.

"Thì...cứ thắc mắc vậy thôi. Nhưng mà", Bucky ngập ngừng, "cậu cũng phải có chút tình cảm với soulmate của mình chứ, đúng không? Dù gì hai người cũng đã được số phận sắp đặt trước rồi mà, thế nên là..."

Sam đợi một khoảng thời gian trôi qua rồi mới trả lời.

"Cậu thắc mắc rằng tôi có tình cảm với soulmate của mình không ư? Không, không một chút nào.", anh tạm dừng để lựa lời, "Ngược lại, tôi còn cảm thấy căm thù người đó nữa, bởi do họ mà tôi không có quyền lựa chọn. Tôi biết có nhiều người đến với nhau dù không là soulmate của nhau, nhưng đa số những người đó...cậu hiểu tôi mà."

Bucky không nói gì, quay trở lại nhìn sao, và Sam dùng cơ hội này để tiếp tục.

"Mặc dù tôi chưa bao giờ gặp soulmate của mình, nhưng tôi nghĩ tôi không nên thì hơn, nó sẽ gây ra nhiều rắc rối lắm. Đầu tiên là tôi phải quý mến người đó. Làm sao tôi có thể làm điều đó với người chả quen biết gì? Hơn nữa, nếu họ thuộc về dạng người muốn tiến triển nhanh gọn lẹ với soulmate...", Sam lắc đầu, "Tại sao tôi phải yêu người mà tôi chưa bao giờ gặp chứ? Điều đó vô lý cực kỳ. Tôi thà sống như vậy cả đời còn hơn là yêu một người lạ."

Sam kết thúc, lấy một hơi thật dài. Trong suốt lời tâm sự, anh không rời mắt khỏi Bucky giây nào. Sam không biết Bucky đang nghĩ gì, hay biểu cảm trên khuôn mặt cậu ấy ra sao, nhưng anh cảm giác có một bầu không khí khác lạ lơ lửng giữa hai người.

"Bucky? Ngủ rồi à ông nội?"

Không một câu trả lời. Thời gian cứ trôi qua, và sau đó Sam nghe Bucky nói, gần như thì thầm:

"Chúng ta đi vào nhà thôi. Khuya rồi."

Rồi Bucky đứng dậy, bước vào nhà trước khi Sam kịp nhận ra cậu vừa nói gì. Anh vội vàng đi theo, nhưng anh giữ một khoảng cách nhỏ sau cậu.

*

Sau chuỗi ngày trì hoãn do Sam bận làm công việc của Captain America, anh cuối cùng đã cho Bucky lên Paul & Darlene. Tất cả mọi thứ, từ sửa soạn đến ra khơi, đều rất thuận lợi, nhưng khi con thuyền ra xa bờ hơn chục kilômét, mọi chuyện bắt đầu trở nên tồi tệ.

Đầu tiên là Bucky Barnes bị say sóng - đúng vậy, tên người tiền sử gần như bất tử này bị say sóng, mặc cho cả đống thuốc siêu anh hùng được tiêm trong cơ thể cậu. Và khi Sam quay lại cảnh cậu ta cố gắng tỏ vẻ bản thân ổn, thảm họa thứ hai xảy ra: những con mòng biển trời ơi đất hỡi từ đâu đáp xuống và ăn hết bịch snack mà Sam và Bucky ăn dở dang. Lúc Sam đuổi hết được chúng, điều tồi tệ nhất bước đến gõ cửa: con thuyền tắt máy, và mặc cho Sam làm gì, nó vẫn không chịu lên.

Gần hai mươi phút mà chưa có kết quả tốt, Sam từ bỏ và ngồi kế Bucky. Cậu đã đỡ hơn sau khi uống thuốc chống say sóng mà anh đưa ("SAO KHÔNG ĐƯA CHO TÔI CÁI NÀY NGAY TỪ ĐẦU?", "TẠI VÌ CẬU KHÔNG HỎI!", tiếng hét hai người to đến mức chắc chắn người ở lục địa khác nghe được), biểu cảm trên mặt khó hiểu. Sam không biết cậu đang thấy khó chịu trong người hay là do chuyến đi tồi tệ này, vì thế nên anh chỉ im lặng nhìn cậu.

"Tôi xin lỗi."

Sam mở lời trước khi anh kịp ngăn bản thân lại. Bucky nhìn anh.

"Vì chuyến đi tệ hại này, ý tôi là vậy. Tôi xin lỗi vì chuyến đi này không tuyệt như cậu nghĩ."

Sam tự xấu hổ khi nghe thấy giọng mình, lạc tông và không tự tin chút nào. Nó khiến anh nhớ về hồi anh năm tuổi và tự thú nhận với bố mẹ rằng mình đã ăn hết bánh. Khuôn mặt Bucky trở nên nhẹ nhõm do lý do nào đó, rồi cậu cười với anh.

"Không sao, thật ra lúc đầu khi thấy cậu theo là tôi đã không có kỳ vọng rồi", Bucky nói, và Sam hích vào khuỷu tay cậu, "Đây thật sự là chuyến đi biển tồi tệ nhất trong suốt đời tôi. Nhưng...", cậu lấy một hơi thật dài, "chuyến đi này có cậu bên cạnh, nên là..."

Kết thúc câu nói, Bucky nhanh chóng nhìn xuống nước, mặt đỏ như trái cà chua. Sam phải cố nhịn cười vì 1) trông Bucky bối rối như vậy thật sự rất dễ thương và 2) anh không muốn phá hỏng bầu không khí này. Bucky rất ngại khi tâm sự, vì vậy nếu Sam không kiềm chế được chắc cậu ta sẽ mãi mãi không nói gì về cảm xúc của cậu. Anh vỗ vai cậu.

"Tôi cũng thích có cậu ở bên", Sam nói với tất cả tấm lòng. Mặc dù Bucky rất ngang bướng, hay càu nhàu, và tỉ tỉ thứ xấu khác nữa, cậu chính là chỗ dựa vững chắc của Sam, giống như Sam là chỗ dựa của Bucky.

Bucky nhìn Sam và nở nụ cười, một nụ cười đẹp đến mức ngay cả những bức tranh trong bảo tàng cũng không sánh bằng. Dạo gần đây cậu rất hay cười, đặc biệt là với Sam, và anh...trong tim anh luôn tràn ngập một cảm giác ấm áp mỗi khi cậu ấy cười.

"Sam?"

Giọng Bucky nhẹ tựa lông hồng, và Sam nhận ra rằng bây giờ cả hai đang rất gần với nhau. Anh có thể thấy đôi mắt xanh dương của cậu, tỏa sáng hơn bình thường khi ánh mặt trời chiếu vào.

"Tôi đây, có gì không?"

Nếu Sam nhích lại gần thêm một chút, nếu Sam cúi mặt xuống thêm một chút, họ chắc chắn sẽ hôn nhau. Bucky đặt tay lên má Sam, và anh -

Ngay lúc đó, chiếc thuyền rung lắc dữ dội.

"Gì thế?"

Sam giật mình khỏi cơn mộng và nhìn xung quanh. Bucky cũng bất ngờ bởi sự chuyển động đó, nhanh chóng bỏ tay khỏi anh. Sam đứng dậy, kiểm tra xung quanh và - trời ạ.

"Buck, con thuyền khởi động được rồi!"

Sam vui mừng reo lên, nhưng khi thấy khuôn mặt Bucky thì niềm vui của anh dần giảm xuống.

"Cậu có sao không vậy?"

Bucky ngước nhìn Sam, rồi mặt cậu trở lại như thường ngày, nhưng bây giờ nó trông ngượng vô cùng.

"Không, không sao. Giờ chúng ta hãy thoát khỏi nơi này thôi."

Sam muốn hỏi Bucky nhiều câu - tại sao cậu lại ngại ngùng, tại sao cậu lại trở nên xa cách, và...về cả khoảnh khắc hồi nãy nữa. Nhưng Bucky lắc đầu trước khi anh kịp mở miệng, và Sam đành phải quên đi.

Trong suốt quãng đường trở về, không ai nói câu nào với ai, và chỉ có tiếng động cơ thuyền đồng hành cùng họ.

*

Bữa tiệc sinh nhật Sarah là bữa tiệc tuyệt vời nhất mà Sam từng tham gia (mặc dù anh chưa dự được nhiều): không có sai sót gì xảy ra, đám trẻ con ngoan ngoãn và im lặng ăn, không ai muốn gây sự với nhau. Sam cầm ly nước cam, nhắm mắt đung đưa theo điệu nhạc, tận hưởng vài giây một mình trước khi có người nào đó lại bắt chuyện với anh.

"Sao trông buồn thế cô em?"

Sam nghe tiếng ai bên cạnh mình. Anh mở mắt ra, và Bucky - với nụ cười chết đẫm của cậu ấy - đang chăm chú quan sát anh.

"Chỉ muốn có khoảng thời gian một mình, vậy thôi."

Bucky tiến lại, tựa vào bàn sát cạnh Sam. Anh giả vờ mình vẫn còn tập trung vào bản nhạc, cố quên đi khoảng cách rất gần giữa hai người.

"Muốn nhảy với tôi không?"

Sam ngạc nhiên, quay hẳn người sang nhìn Bucky. Cậu có vẻ hốt hoảng bởi chính lời mời của mình, mắt cậu mở ra đến mức anh có thể thấy trọn vẹn bản thân trong đó. Sam bật cười, để ly nước lên bàn, đưa tay mời Bucky.

"Nhảy thì nhảy."

Bucky ngập ngừng, nhưng khi thấy Sam đã chắc chắn, cậu đặt bàn tay thật lên. Sam dẫn Bucky ra phòng khách, choàng quanh eo cậu, để tay cậu lên vai mình. Sam nghe Bucky lẩm bẩm gì đó trong miệng.

"Tôi biết nhảy mà."

Sam khịt mũi.

"Tất nhiên là tôi biết cậu biết nhảy mà, trên thế giới ai chả biết cả ngàn cô gái đứng xếp hàng để nhảy cùng cậu. Nhưng tôi sợ lâu rồi không làm nên bị quên thôi, cụ à."

Bucky tiếp tục làu bàu, nhưng lúc đó Sam lo tập trung vào bản nhạc, rồi Bucky cũng im lặng. Bây giờ, bao quanh hai người không có tiếng gì trừ tiếng nhạc và tiếng thở của họ.

Sam để ý đến sự gần gũi giữa họ. Lần cuối cùng Sam gần Bucky đến thế là khi anh kéo cậu ra gầm xe tải và cả hai đã lăn trên cánh đồng hoa, kết quả là Bucky nằm lên trên Sam. Tuy nhiên, tình huống lúc ấy là khác, vì khi đó là họ vô tình, còn giờ là Sam và Bucky chủ động gần nhau.

Tiếng nhạc vẫn phát. Sam lục tung trí nhớ của mình, cố nhớ tên bài hát lẫn ca sĩ nhưng bất thành. Cả hai đung đưa không theo nhịp điệu nào, hơi thở từ từ hòa làm một. Vì họ cao gần bằng nhau ("Tôi chắc chắn cao hơn cậu", Bucky từng nói, và nếu như không vì cái lườm của Sarah dành cho Sam, anh chắc chắn sẽ cãi nhau với cậu ngay lập tức), Sam có thể thấy rõ đôi mắt xanh dương của Bucky. Màu xanh ấy thật...đẹp, nó như muốn nhấn chìm Sam xuống sâu tận dưới đáy, một nơi mà đen tối hay bí ẩn thế nào đi nữa anh vẫn chắc chắn sẽ bằng lòng đi theo.

Đôi lúc Sam nghĩ về đôi mắt của Bucky. Khi còn học trung học, nhìn vào bức hình trong sách lịch sử, anh cho rằng đôi mắt ấy êm dịu và lôi cuốn một cách lạ thường. Lần đầu tiên gặp Winter Soldier, sau này Sam nhận ra tên đó giống với người mình đã thấy trong sách, anh cảm thấy chúng tàn nhẫn và lạnh lùng biết bao. Lúc canh gác Bucky ở nhà kho, đôi mắt cậu trông buồn bã và lạc lối đến nao lòng.

Còn hiện tại, khi mọi chuyện đã xong (không phải là tất cả mọi chuyện; nhưng mà là mấy thứ như việc Sam chấp nhận thành Captain America, vân vân), Sam không biết mình nên nghĩ gì về đôi mắt của Bucky. Phiền phức? Có thể, do đôi lúc anh chỉ muốn đấm vào mặt cậu. Đáng yêu? Ôi thôi xin kiếu. Nhẹ nhõm? Yên bình? Hài lòng -

"Sam."

Bucky nói, giọng vang vang trong căn phòng khách vắng tanh này. Sam giật mình, dẫn đến việc anh bỏ tay mình ra khỏi eo Bucky. Có một chút buồn lướt qua mặt cậu.

"Gì thế?"

Bucky ngập ngừng, cúi mặt xuống đất.

"Chỉ là...tôi không biết có nên nói ra không."

"Cứ nói đi, không sao đâu", Sam khích lệ, nhìn thẳng vào mắt Bucky.

"Được, nếu thế thì tôi sẽ nói", Bucky hít một hơi thật sâu, "Sam - "

"Cậu Bucky, cậu ở đâu rồi?"

Tiếng AJ lấp đầy căn phòng mới vài phút trước còn tĩnh lặng, ngắt lời của Bucky. Cậu trông hoảng hốt, ngước lên nhìn Sam, khiến anh bật cười.

"Cậu cứ đi đi."

"Vậy...tôi đi nhé?", giọng Bucky nhẹ nhõm pha lẫn chút tội lỗi.

"Ừ, chuyện đó để sau nói cũng được, chúng ta còn nhiều thời gian mà."

Bucky nở nụ cười thật tươi trước câu ấy, bỏ tay cậu xuống khỏi vai Sam. Vỗ lên vai Sam, Bucky lặp lại câu của Sam.

"Đúng vậy, chúng ta còn nhiều thời gian mà."

Rồi Bucky chạy ra ngoài, để lại Sam đứng nhìn theo cậu.

Và rồi anh nhận ra.

Bucky, người đã luôn bên anh suốt cả cuộc nội chiến với phe Stark, mặc dù cậu ta luôn càu nhàu. Bucky, người đã đồng hành với anh suốt trận đấu với Thanos. Bucky, người đã cổ vũ tinh thần anh, là nguồn động lực giúp anh chấp nhận cái khiên của Captain. Bucky, thành viên mới trong gia đình của anh, dù tất cả đã kết thúc, cậu vẫn ở lại nơi này với anh.

Có một lý do vì sao Sam cảm thấy bình yên khi ở cạnh Bucky. Có một lý do vì sao Sam không ngần ngại mà nhảy hẳn vào nguy hiểm nếu Bucky gặp chúng. Có một lý do, và tuy rằng lý do đó khó tin, nhưng nó là sự thật:

Sam đã yêu Bucky rồi.

Và điều đó làm anh sợ.

*

Sam nằm trên giường và nhìn lên trần.

Đã một tuần kể từ khi Sam nhận ra cảm xúc của mình. Trong suốt bảy ngày qua không có gì đặc sắc xảy ra: Sam dậy sớm, ăn bữa sáng do Sarah làm, cùng Bucky dẫn AJ và Cass đến trường, cùng Bucky tập luyện, cùng Bucky đón AJ và Cass về, nấu bữa tối cho mọi người, cùng Bucky xem phim đến khi cả hai ngủ thiếp đi ngay trên ghế. Nhưng sự bình thường ấy là vấn đề lớn: cả ngày của Sam đều có Bucky cạnh bên. Và nếu anh thổ lộ tình cảm của mình với cậu, những điều nhỏ bé mà đặc biệt ấy sẽ mất đi. Chưa kể, Sam không biết Bucky thẳng hay không, vì cả hai chưa bao giờ tâm sự chuyện này với nhau. Hơn nữa, nếu mọi chuyện kết thúc giống với Riley...

Sam nhắm mắt, quay lưng lại với cửa ra vào. Anh tự nhủ bản thân rằng đây chỉ là cảm xúc nhất thời, rồi mọi chuyện sẽ qua và trở lại thành bình thường.

Nhưng Sam không biết rằng, tình cảm của anh dành cho Bucky đã có từ lâu, chỉ là đến tận bây giờ anh mới nhận ra.

*

Ngày hôm nay oi bức và nóng đến mức ngoài đường vắng lặng vì mọi người đều đang ở nhà, hưởng cơn gió mát từ điều hòa và uống một ly nước lạnh. Điều cuối cùng Sam muốn làm trong thời tiết này là đi ra ngoài tập luyện, tuy nhiên anh không có quyền lựa chọn, vì Sam là đội trưởng của cả đội siêu anh hùng chứ không phải là thành viên như hồi trước nữa. Bucky tập cùng với Sam - đó là điều hiển nhiên, cậu là trợ thủ ("Đồng nghiệp", Bucky thường sửa lại) của Captain America mà - nhưng mỗi khi anh quan sát cậu, anh không thể nghĩ thứ gì khác ngoại trừ trời ạ cậu ấy đẹp thật và nó hoàn toàn không giúp Sam chút nào.

Họ quyết định nghỉ ngơi sau hai tiếng luyện tập không ngừng nghỉ (thật ra là do Sarah bắt, và trích theo đúng lời của em ấy: "Hai người không chịu nghỉ là em sẽ giết hai người đấy"). Sam ngồi dưới tán cây, nhắm mắt và tận hưởng sự yên lặng bao trùm cả thị trấn. Anh nghe tiếng Bucky ngồi xuống cạnh bên.

"Trời nóng vậy mà sao cậu lại bắt tôi ra ngoài tập vậy?"

Bucky nói, và Sam mở mắt nhìn cậu khó chịu.

"Chứ không phải do cậu thức tôi rồi lôi tôi ra à?"

Đáp lại câu nói của Sam là một tiếng cười - cái mà khiến người khác bất giác nở nụ cười theo - và Sam, ôi Sam yêu Bucky biết bao. Rồi âm thanh đó cũng tắt dần, trở lại với sự tĩnh lặng thường thấy của những ngày nóng bức này.

Có vẻ Bucky không chịu được cái nóng này nữa, cậu lập tức đứng dậy và quay sang Sam. Cảm giác có ánh mắt lên mình, anh đáp lại cái nhìn ấy, tò mò.

"Muốn gì đây?", Sam mở lời sau một khoảng thời gian, "Tự nhiên nhìn tôi chằm chằm vậy?"

"Tôi định đi vào nhà. Vào chung không? Coi như hôm nay tập đến đây thôi", Bucky đưa tay giả ra, "Cậu có tin tôi không?"

Lúc đầu Sam hoàn toàn không hiểu Bucky đang làm gì với lại câu hỏi ấy thì liên quan gì đến hành động của cậu ta. Một hồi sau, Sam nhận ra và anh lắc đầu, bởi vì 1) Bucky muốn kéo anh đứng dậy và 2) Bucky mới vừa diễn lại cảnh trong Aladdin. Cái phim hoạt hình Aladdin của Disney ra mắt năm 1992. Cái phim mà hôm qua Bucky và Sam cùng xem.

Kể từ lúc tìm được đầu đĩa trong phòng Sam, anh và Bucky đã xem đủ thứ loại phim, từ tình cảm ("Hôn nhau đại đi mấy má! Rảnh hơi thiệt. Tưởng giới trẻ ngày nay mạnh bạo lắm chứ", Bucky la hét với cái màn hình TV còn Sam lặng lẽ lấy điện thoại ra quay) đến hành động ("Sao cùng tên James với tôi mà lại nghiệp dư thế? Tôi mà làm điệp viên là đỉnh khỏi nói", "Vâng, vâng thưa cụ, giờ cụ im cho cháu xem phim ạ."), thậm chí khoa học viễn tưởng ("Luke Skywalker với cậu giống nhau nhờ", Sam nói, ngay lập tức nhận một cái gối vào mặt và câu "Im đi" từ Bucky). Kết quả sau những buổi xem phim cùng nhau là Bucky thường xuyên (tô đậm, gạch chân, in nghiêng, viết hoa chữ thường xuyên) diễn lại cảnh phim. Sam không có than phiền về chuyện đó, thậm chí nó còn là một trong những thú vui của anh bây giờ, nhưng Sam vẫn tỏ vẻ "kinh tởm":

"Trời ạ, đáng lẽ tôi không nên bắt cậu ngồi xem cái đống phim ấy."

"Người lỡ thì thôi rồi người ơi, giờ người có chịu đứng không? Tay tôi mỏi lắm rồi đó."

Sam cười bất lực, đặt tay lên tay cậu, và một cảm giác deja vu tràn ngập khắp anh: tình huống này giống hệt lúc sinh nhật Sarah, trừ phần nhảy và phần Sam nhận ra anh yêu Bucky. Cậu kéo anh dậy, áo nhích lên để lộ vòng eo trắng. Sam đỏ mặt - là Captain America mà còn đỏ mặt trước cái này coi được không, Sam tự trách mình - và qua khóe mắt, anh thấy một hình vẽ trên đó. Và nó trông...quen thuộc lạ thường.

Không.

Nhưng mà nó...giống với hình vẽ mà anh đã thấy trong gương hơn bốn chục năm nay.

Chả lẽ...

Nếu đúng như vậy, nó sẽ là đáp án cho lý do vì sao khoảng thời gian đầu sau khi thấy Sam thay đồ, Bucky né tránh anh. Và nếu đúng như vậy, nó sẽ chứng minh rằng Bucky không có cảm xúc giống Sam, vì - tại sao soulmate ngay trước mặt mà cậu ấy lại không nói gì? Trừ khi cậu không quan tâm đến anh. Và điều đó thật...

"Sam, tại sao cậu lại nhìn tôi với ánh mắt như vậy?"

Thoát khỏi suy nghĩ của mình, Sam rời mắt khỏi Bucky. Thay vào đó, anh quyết định tập trung lên cái cây phía xa Bucky, hít một hơi thật sâu. Nếu không phải bây giờ thì có lẽ là không bao giờ. Rồi Sam quay sang, nhìn thẳng vào mắt Bucky.

"Bucky, cậu...soulmark của cậu..."

Dù cố gắng thế nào, Sam không thể giúp bản thân mình nói ra được một câu hoàn thiện. Bucky chỉ nhìn Sam như cậu không hiểu anh nói gì, rồi mọi thứ dần rõ ràng và mắt cậu chuyển từ băn khoăn đến hoảng sợ.

Bucky thả tay Sam ra, run rẩy toàn thân. Anh bước đến gần, định an ủi cậu, nói cậu rằng không sao đâu, nhưng Bucky lại né tránh anh, càng bước xa Sam hơn.

"Sam, tôi...xin lỗi."

Rồi Bucky chạy vào trong nhà, để mặc Sam đứng trong sân. Thế giới xung quanh im lặng, còn trong đầu óc Sam là chuỗi hỗn loạn.

*

Sau ngày hôm đó, Sam và Bucky trở lại như hồi anh canh gác cậu trong nhà kho: chỉ nói vài câu xã giao, không bao giờ nhìn thẳng vào mặt nhau, những câu đùa hay lời trêu chọc đều biến mất. Bức tường giữa cả hai người mà Sam từng phá vỡ nay lại được dựng lên, càng cao và chắc chắn hơn trước. Nhiều lần Sam muốn bắt chuyện với Bucky, muốn nhốt anh và cậu vào nơi nào đó vắng lặng để bắt cậu nói ra điều cậu đang giữ, nhưng những gì anh làm là nhìn cậu cách xa anh.

Những bữa ăn gia đình hồi trước rộn ràng bao nhiêu thì bây giờ lại lặng im bấy nhiêu, chỉ có tiếng của dao và dĩa. Sarah, AJ và Cass đều nhận thấy có gì lạ xảy ra giữa cả hai người, tuy nhiên họ không nói gì về chuyện này với Sam và Bucky. Có lẽ họ cũng nhận ra rằng đây là chuyện chỉ có hai người mới có thể giải quyết, vì thế họ vờ như không có gì xảy ra.

Sam phải thú nhận rằng anh nhớ Bucky rất nhiều. Mặc dù cậu luôn gặp anh hàng ngày, anh vẫn nhớ cậu vô cùng: anh nhớ biểu cảm của cậu sau khi nghe anh đùa, anh nhớ tiếng cười của cậu. Nhớ sự gần gũi giữa hai người.

Và lần đầu tiên trong cuộc đời, Sam nghĩ về khái niệm soulmate cũng như sự sắp đặt của định mệnh. Lần đầu tiên trong cuộc đời, Sam nghĩ sẽ thế nào nếu anh và Bucky dành hết cuộc đời với nhau, nhưng khi nhớ lại khuôn mặt hoảng sợ của cậu ấy, mọi suy nghĩ đều bị xóa đi. Nếu việc hai người là soulmate đã khiến Bucky sợ hãi đến thế, vậy thì không biết cậu sẽ phản ứng thế nào khi nhận ra tình cảm của anh dành cho cậu to lớn đến bao nhiêu.

Dù kết quả thế nào, Sam cũng không muốn nó xảy ra, vì anh không thể nào mất Bucky thêm lần nữa.

*

Và một ngày, Bucky thật sự biến mất khỏi gia đình Sam. Không lời chào, không một bữa tiệc chia tay, chỉ vỏn vẹn một tờ giấy ghi chú dán vào tủ lạnh Cám ơn mọi người vì những tháng qua, giờ tôi phải về Brooklyn rồi, Bucky lặng lẽ dọn đồ và rời khỏi Delacroix.

Sam dành hết nguyên ngày để liên lạc với Bucky. Dù cho anh đã gọi bao nhiêu cuộc, nhắn bao nhiêu tin, đầu dây bên kia vẫn không trả lời. Mọi thứ kết thúc trước khi chúng bắt đầu.

Anh đang ngồi trong nhà bếp khi Sarah bước vào. Đã hai tuần trôi qua kể từ lúc Bucky về lại Brooklyn, và tuy ban đầu ai cũng bất ngờ, họ dần quên đi rồi tiếp tục sống cuộc sống của mình. Sam thường bắt gặp Sarah nhìn anh với ánh mắt khó hiểu, nhưng hai anh em không nói gì. Em ấy lặng lẽ ngồi xuống bên Sam. Hai người ngồi đấy trong im lặng, và Sam mở lời:

"Bucky và anh là soulmate của nhau."

Sam chờ đợi nhiều phản ứng đến từ Sarah, nhưng em ấy giữ nguyên biểu cảm ban đầu. Em ấy nhìn Sam như muốn nói rằng, anh cứ tiếp tục đi.

"Bucky biết từ lâu rồi, còn anh mới biết. Nói thật thì chuyện cả hai là soulmate không phải là vấn đề, mà biểu cảm trên mặt cậu ấy khi nhận ra anh đã phát hiện..."

Sam im dần rồi dừng hẳn. Đến tận bây giờ anh vẫn còn nhớ rõ nỗi sợ trên khuôn mặt của cậu. Sam không biết Bucky sợ gì, nhưng nó đã ám ảnh tâm trí anh nhiều ngày. Sarah nắm lấy bàn tay đang run của Sam. Em ấy vẫn không nói câu nào.

"Sarah à, anh...yêu Bucky nhiều lắm. Anh đã yêu Bucky từ trước khi phát hiện ra cậu ấy là soulmate của anh cơ. Trời, có khi còn trước đó nữa", Sam cười, tuy nhiên nụ cười ấy nhanh chóng tắt, "Cơ mà...anh nghĩ rằng cậu ấy không cảm thấy giống vậy."

Sau khi Sam kết thúc lời thú nhận, âm thanh tiếp theo mà anh nghe được chỉ là tiếng trẻ nhỏ chơi đùa bên ngoài và tiếng vù vù của quạt trần. Nhà bếp im lặng đến nỗi anh không biết rằng liệu Sarah có lắng nghe anh nói không. Nhưng rồi Sam nghe Sarah thở dài.

"Sam, anh cần phải gặp cậu ấy."

Anh nhìn Sarah như em ấy mới vừa nói điều gì vô lý.

"Nhưng..."

"Không có nhưng nhị gì hết, anh cần phải đến Brooklyn, gặp Bucky và cả hai người cần phải nói chuyện với nhau", Sam định cắt ngang, tuy nhiên Sarah giơ tay lên ngăn cản, "Em sẽ không bảo anh nên nói những gì, vì đây là chuyện giữa hai người và em không nên can thiệp. Nhưng dù anh có nói gì đi chăng nữa, mọi thứ đều sẽ kết thúc tốt đẹp thôi."

Sam chỉ im lặng quan sát Sarah. Ánh mắt em ấy vẫn không dao động, tuy nhiên qua chúng anh nhận được một sự an ủi và sự chắc chắn. Ngay từ khi cả hai anh em còn nhỏ, họ đều sống dựa vào nhau, giúp đỡ nhau trong mọi việc.

"Sam, rồi mọi thứ sẽ ổn mà. Tin em đi."

Sam tin em ấy. Nếu có người nào luôn đúng về mọi chuyện, đó chính là Sarah. Sam gật đầu.

"Anh sẽ tới Brooklyn."

*

Ngồi trên máy bay, Sam đã nghĩ được rất nhiều điều để nói với Bucky: anh sẽ nói rằng anh nhớ cậu ấy đến mức nào, và anh yêu cậu ấy rất nhiều - không phải vì Bucky là soulmate của Sam, nhưng vì Bucky là Bucky. Tuy nhiên đến lúc anh gõ cửa căn hộ cậu và cậu xuất hiện trước mặt, trong đầu anh không còn chữ gì.

Bucky có vẻ hoảng hốt khi nhận ra người trước mặt. Sam không biết trong hai tuần qua Bucky đã làm gì, nhưng cậu trông tệ hơn rất nhiều. Bucky cứ để Sam đứng trước cửa như vậy, cho đến lúc cậu nhận ra và mời anh vào nhà.

Căn hộ của Bucky vẫn giống lần trước Sam ghé qua để lấy vài thứ: không có đồ đạc hay đồ trang trí nào, chỉ những đồ tiện nghi có sẵn khi cậu thuê nó. Sam ngồi xuống chiếc ghế trường kỳ một cách lúng túng, mặt cắm xuống sàn, còn Bucky thì im lặng nhìn anh, cứ đứng yên tại cánh cửa từ nãy giờ. Hai người chưa bao giờ ngại ngùng như thế, và Sam cảm giác ngột ngạt đến mức anh chỉ muốn chạy ra khỏi nơi đây. Bucky là người phá đi sự ngột ngạt ấy:

"Sam, cậu làm gì ở đây vậy?"

Cậu bất ngờ biến mất, không liên lạc được cậu trong suốt hai tuần qua và giờ cậu lại hỏi tôi làm gì ở đây ư? một cơn giận dữ chạy khắp người Sam, nhưng anh cố nén nó xuống. Nếu Sam gắt gỏng với Bucky, chắc chắn cậu sẽ lấy thứ đó làm cớ để tránh xa anh hơn. Thay vào đó, anh chỉ nói:

"Cậu biết lý do tôi ở đây mà."

Lại im lặng. Sam nghe thấy Bucky di chuyển, và mặc dù không nhìn lên, anh cảm nhận được cậu ngồi lên chiếc ghế anh đang ngồi.

"Tôi xin lỗi."

Bucky nói, rồi Sam bật cười không ngừng. Anh chả biết vì sao anh cười, có thể là Sam thấy tình huống này thật nực cười, hoặc cũng có thể Sam đã hóa điên rồi.

"Tôi xin lỗi vì đã đột ngột bỏ đi mà không nói ai biết", Bucky vẫn tiếp tục lời tạ lỗi, mặc kệ Sam, "Tôi xin lỗi vì đã không bắt máy hay nhắn lại. Tôi xin lỗi vì...", cậu đột nhiên ngưng lại, "vì đã là soulmate của cậu."

Câu cuối cùng khiến Sam dừng cười và ngước lên, quay sang nhìn Bucky.

"Ý cậu là sao? Về phần soulmate ấy."

Bucky hít một hơi thật sâu.

"Ý tôi là", Bucky định quay sang Sam, nhưng khi thấy anh quan sát cậu, cậu liền quay mặt ra ngoài cửa, "tôi xin lỗi vì số phận đã khiến tôi thành soulmate của cậu. Có rất nhiều người tuyệt vời ngoài kia, nhưng vũ trụ lại quyết định tôi sẽ là người cậu yêu, chưa kể còn gò bó cậu nữa. Tôi xin lỗi."

Và Sam nhớ về ngày hôm đó: ở dưới bầu trời đầy sao, anh đã nói với soulmate mình rằng anh không yêu cậu ấy. Trong cuộc đời, Sam đã làm nhiều chuyện khiến anh hối hận và khiến anh muốn quay lại thời gian, nhưng đây là lần đầu tiên anh muốn trở lại khoảnh khắc ấy và sửa sai đến thế.

Sam chỉ biết nhìn Bucky, người bây giờ không dám chạm mắt với anh. Bucky im lặng, và sau khoảng thời gian tưởng chừng như mãi mãi, cậu tiếp tục nói:

"Sam, nếu cậu khó chịu, tôi sẽ giữ khoảng cách với cậu. Tôi sẽ để mọi chuyện giữa chúng ta chuyên nghiệp nhất có thể. Tôi sẽ giả vờ như chúng ta không là soulmate của nhau, và cậu có thể tự do tìm kiếm người mà cậu thật sự yêu quý. Thế nên...", Bucky bật cười, nhưng Sam không cảm nhận được chút hài hước nào trong tâm trạng cậu, "Thế nên là cậu đừng lo lắng. Tôi sẽ tự giải quyết chuyện này, cũng như...cũng như cảm xúc của tôi."

Giọng Bucky nhỏ dần rồi tắt hẳn. Sam lặng đi không nói được câu nào. Anh cảm thấy mình như mình sắp phát điên, có thể bật khóc và la hét với cậu ấy bất cứ lúc nào, nhưng đồng thời anh cũng cảm nhận được một tia hi vọng - dù rất nhỏ - trong anh.

Và niềm hi vọng nhỏ nhoi ấy đã giúp Sam nói ra cảm xúc trong lòng mình.

"Bucky, tôi muốn cậu là soulmate của tôi."

Sam ngừng lại và thở ra một cách run rẩy. Mặc dù những điều anh sắp nói ra có thể phá hỏng mọi thứ, nhưng Sam phải nói chúng. Anh không thể chờ thêm chút nào nữa.

"Những điều tôi nói hôm ấy, chúng...tôi thật sự đã từng nghĩ như vậy. Nhưng khi nhận ra cậu chính là soulmate của tôi, là người cùng chia sẻ soulmark với tôi, tôi nhận ra rằng soulmate không có gì là xấu cả."

Bucky nhìn Sam - sau nửa tiếng kể từ khi Sam bước vào nhà, cậu mới nhìn anh. Anh thở dài rồi tiếp tục:

"Tôi yêu cậu. Tôi yêu tất cả mọi thứ về cậu. Tôi yêu cách mà cậu khiến cho hai đứa cháu nhà tôi cười, cách mà cậu cố gắng phụ Sarah nấu nướng dù cho nó luôn kết thúc tệ hại, cách mà cậu luôn giúp mọi người trong thị trấn của tôi. Tôi yêu cách cậu tập luyện chung với tôi, tôi yêu những câu tán tỉnh tệ hại của cậu, tôi yêu cái nụ cười đáng ghét nhưng xinh đẹp của cậu, tôi...", Sam nhắm mắt, không dám nhìn vào Bucky, "Buck, cậu là người tuyệt nhất trong cuộc đời tôi. Sau khi Riley mất, tôi nghĩ rằng tôi không thể nào yêu ai khác nữa cho đến khi cậu xuất hiện. Tôi yêu cậu không phải do cậu là soulmate của tôi, mà do cậu là Bucky Barnes. Vì thế nên tôi muốn cậu làm soulmate của tôi, nếu - nếu cậu thích vậy."

Sam có cảm giác tất cả hơi thở đã thoát ra khỏi phổi của anh. Một, hai, ba, anh tự đếm trong đầu, bốn, năm, sáu. Mỗi lần cảm thấy choáng ngợp, Sam thường đếm số để giữ bản thân bình tĩnh hơn. Bảy, tám, chín.

"Tôi cũng cảm thấy giống cậu."

Mười.

"Gì cơ?"

Mở mắt, Sam quay sang nhìn Bucky, và anh thề với Steve rằng, anh thấy cậu ấy đỏ mặt. Nếu như không vì hoàn cảnh hiện giờ thì Sam đã chọc cậu ấy tới ngất luôn rồi.

"Trời ạ, tôi đã từng giỏi về chuyện này mà", Bucky dùng cả hai tay che mặt cậu lại, "Tôi...cũng yêu cậu. Tôi đã yêu cậu từ lâu rồi, trước khi cậu chính thức mang danh hiệu Captain America. Chúa ơi, có khi ngay từ lần đầu tiên tôi nhìn cậu cơ", Bucky dừng lại, "Sam, cậu là người đàn ông tuyệt vời nhất tôi từng gặp. Cậu thông minh, cậu quan tâm với người khác, hài hước và thậm chí còn ưa nhìn nữa.

"Tôi muốn ở bên cạnh cậu. Và - và tôi muốn làm soulmate của cậu. Nhưng vì tôi sợ, sợ rằng nếu cậu không có cảm xúc giống tôi, nên là tôi đã chạy trốn khỏi cậu. Giờ nghĩ lại tôi thấy hành động đó thật hèn nhát. Tôi xin lỗi."

Tim Sam không thể nào đập nhanh hơn nữa.

"Bucky."

Bucky ngập ngừng để hai bàn tay xuống, đôi mắt xanh dương ấy nhìn thẳng vào anh. Chết tiệt, có ngày cái đôi mắt ấy sẽ giết chết anh mất.

"Cả hai chúng ta đều là đồ ngốc."

Bucky bật cười, và Sam chính thức bị hạ gục.
Sam không biết ai là người tiến đến đầu tiên, nhưng môi cả hai người đã chạm nhau trước khi anh nhận ra. Sam nhắm mắt, và anh cảm giác thời gian như ngưng đọng lại. Trong khoảnh khắc hiện giờ, không có ai tồn tại trừ Bucky và Sam, không có chuyện gì xảy ra trên đời trừ việc anh và cậu hôn nhau.

Môi của Bucky ấm áp và mềm mại trên môi Sam. Anh cảm nhận được hơi thở nhẹ nhàng của cậu, cũng như vị cà phê mà cậu vừa uống. Sam đặt tay sau gáy Bucky, còn tay cậu thì để lên đùi anh, giữa họ không có khoảng cách nào. Bucky khẽ kêu lên, đôi môi hé mở ra và cả người anh gần như tan chảy khi anh chấp nhận lời mời ấy.

Một cảm xúc khó định nghĩa truyền khắp người Sam. Hôn Bucky không "hoành tráng" giống anh từng nghĩ; nó không tưng bừng như pháo hoa mừng năm mới hay phấn khích như nụ hôn đầu giữa trẻ mới lớn. Ngược lại, khi hôn Bucky, Sam cảm thấy đây là điều hiển nhiên, là điều thường làm của họ. Sam cảm giác như anh đã về nhà. Và có lẽ đúng vậy, vì Bucky là nhà của anh.

Tiếng chuông điện thoại Sam reo lên, và anh do dự rời khỏi Bucky. Trán họ chạm nhau trong khi cả hai đang lấy lại hơi thở. Một vệt hồng vương vấn trên tai Bucky, và Sam tự nhắc bản thân rằng nên ghi nhớ khoảnh khắc này để sau này còn chọc cậu ta.

Sam tiến tới, chuẩn bị hôn Bucky một lần nữa khi điện thoại anh lại tiếp tục kêu. Anh lẩm bẩm còn cậu thì bật cười.

"Alo", Sam trả lời, và anh suýt nữa té khỏi ghế khi nhận ra người ở đầu dây bên kia. Là Sarah, "À, anh tới Brooklyn rồi. Rồi, anh đã gặp Bucky rồi. Anh nói với cậu ấy chưa á hả? Ừ thì...rồi", đầu dây bên kia chợt im lặng, "Sarah?"

"Bucky và anh mới vừa hôn nhau à?"

"Ừ", Sam đáp, và anh giật mình, "Khoan đã, sao em lại - "

Sarah cúp máy, còn Sam thì bối rối không biết chuyện gì vừa xảy ra. Anh cảm nhận được Bucky xích lại gần và khi quay sang Bucky, anh bất giác cười.

"Là Sarah à?"

"Ừ, là em ấy."

Một khoảng lặng lướt qua. Bucky đặt tay lên soulmark của Sam và vô thức vẽ những hình tròn vô nghĩa xung quanh nó trong lúc Sam quan sát cậu, tim anh như muốn thoát khỏi lồng ngực. Khoảnh khắc giữa họ bây giờ bình yên và hạnh phúc vô cùng, và Sam không muốn nó kết thúc chút nào.

"Bucky này."

Cậu ngẩng lên, và ôi trời ạ, tại sao cậu lại đẹp như thế.

"Hửm?"

Sam để tay lên má Bucky.

"Mấy đứa nhỏ và Sarah nhớ cậu lắm."

"Ừ."

"Mọi người trong thị trấn nữa."

"Ừm."

"Và cả tôi nữa."

Bucky nhìn Sam, đôi mắt cậu thật dịu dàng dưới những tia nắng mặt trời xuyên qua tấm rèm cửa. Cậu gật đầu, không nói gì tiếp theo.

"Về nhà đi, Bucky", Sam hôn lên má cậu, "Về nhà với tôi."

Bucky hôn lên tay Sam.

"Ừ, chúng ta về nhà thôi."

*

Vừa mở cửa nhà, AJ và Cass đã chạy ào ra đón Bucky trở lại. "Đón" là một từ nói giảm nói tránh, vì ngay khi gặp Bucky, hai đứa đã tranh giành nhau nhảy lên người cậu, đu lên cánh tay vibranium ấy. Bucky nhìn Sam cầu cứu nhưng anh cười và đáp cậu Cho chừa cái tội trốn đi chỗ khác, khiến cậu bĩu môi giận dỗi (và cái bĩu môi ấy rất dễ thương. RẤT dễ thương).

Khi AJ và Cass đã bình tĩnh và quay lại với những gì hai nhóc ấy đang làm, Sarah bước ra khỏi bếp. Khi đang chờ ở sân bay, Bucky đã cho Sam xem lời xin lỗi dài gần ba trang (thật sự là cậu ấy đã viết ra và nó tận hai trang rưỡi) về việc biến mất không dấu vết của cậu. Cậu nhìn Sarah tiến tới gần, chỉnh lại tác phong và chuẩn bị tinh thần cho mọi điều sắp diễn ra, tuy nhiên em ấy chỉ ôm chầm lấy Bucky rồi không nói gì thêm. Nhìn Bucky bị ép chặt như vậy, Sam không biết nên bật cười vì khuôn mặt bất ngờ của Bucky hay khóc òa lên vì cảm xúc hạnh phúc khi thấy hai người mình thương yêu nhất ôm nhau. Sam chọn cái đầu tiên.

Và sau đó, mọi thứ diễn ra bình thường (trừ việc anh chàng tán tỉnh với Sarah từ bữa tiệc mấy tháng trước xuất hiện trước mặt anh. Sam biết cả hai không có nói chuyện bình thường rồi mà) đến mức Sam tưởng chưa có chuyện gì xảy ra: Sam giúp Sarah dọn bữa tối, cả nhà vừa ăn vừa kể về những việc họ làm trong ngày hôm nay, Sam thêm vào hai ba câu đùa mỗi khi Bucky nói và bị cậu đá vào chân, Bucky rửa chén còn Sam thì cất chúng lên kệ. Tuy nhiên, Sam vẫn cảm nhận được điều mới lạ giữa họ. Chẳng hạn như khi anh định với tay lấy ly nước, cậu đã lấy nó và đưa cho anh; khi Sam kể chuyện, anh chỉ nhìn Bucky và cậu chỉ để tâm đến anh. Và khi Sam mở cửa phòng mình và nhìn Bucky, cậu đã chấp nhận theo anh.

Đêm hôm ấy, không có cơn ác mộng nào bám theo Sam.

*

Tiếng chuông điện thoại reo lên khắp phòng, đánh thức Sam. Thường thì anh sẽ ngay lập tức tỉnh dậy và chuẩn bị cho ngày mới, nhưng hôm nay có một thứ - à không, một người ngăn cản anh lại.

"Còn sớm mà, ngủ tiếp đi."

Bucky ôm lấy cả cơ thể Sam bằng hai cánh tay, chân cậu kẹp chặt chân anh, nhìn anh với ánh mắt ngái ngủ. Những tia nắng buổi sáng xuyên qua tấm rèm cửa và đáp lên mặt Bucky khiến cậu trở nên lung linh hơn mọi khi, và Sam nghĩ rằng anh đang ở thiên đường.

"Không có ngủ được, tôi phải chạy bộ để giữ dáng chứ."

"Dáng vậy đẹp rồi không cần đổi nữa."

Bucky vùi hẳn mặt cậu vào vai Sam, chất giọng vừa thức dậy của cậu dễ thương đến mức khiến mọi cơ quan nội tạng của anh như đảo lộn lại với nhau. Tay Bucky chạm vào soulmark ngôi sao của Sam, và tim anh hẫng một nhịp. Dù cho cả hai đã chạm nhau cả đêm qua, Sam vẫn chưa quen với cảm giác này - theo nghĩa tốt, tất nhiên.

"Ngủ tiếp đi mà", Bucky nhõng nhẽo làm cho Sam phải tự nhắc bản thân rằng mình có lòng tự trọng, "Tôi đã đợi soulmate của mình hơn tám mươi năm rồi, giờ cậu lại bắt tôi đợi tiếp ư?"

Bucky bĩu môi và - ôi không, cái này đáng lẽ nên được nêu vào danh sách những thứ bất hợp pháp chứ.

"Nha? Nha? Được không?"

Và với câu hỏi ấy của cậu, Sam đã kệ luôn cái lòng tự trọng mà anh đã tự hào suốt bốn mươi năm qua. Sam tắt hết tất cả những báo thức còn lại, đặt một nụ hôn vội lên môi Bucky.

"Ngủ lại thì ngủ lại, nhưng chỉ hôm nay thôi đấy. Mai tôi sẽ dậy và lôi cậu theo."

Bucky bật cười.

"Ừ ừ, sao cũng được", cậu hôn lên má anh, "giờ ngủ lại đi."

Sam nhìn Bucky, thật sự nhìn Bucky, và tất cả những khoảnh khắc giữa hai người như được phát lại trước mắt anh: những lời nói đầu tiên cả hai trao đổi với nhau, những tháng ngày anh và cậu phải chạy trốn khỏi chính quyền, khi cả hai giải cứu thế giới bên cạnh nhau, giây phút anh và cậu chính thức thành bạn, lần đầu Sam nhận ra tình cảm của mình dành cho Bucky, lúc Sam biết được rằng Bucky là soulmate của mình, nụ hôn đầu giữa họ và đêm hôm qua, khi anh ghi nhớ từng chi tiết trên cơ thể của cậu. Những khoảnh khắc ấy trải dài, tạo thành một tấm bản đồ, dẫn dắt anh đến giây phút bây giờ.

"Bucky này", Sam cầm cả hai tay Bucky rồi đặt lên má anh. Cái lạnh đến từ vibranium khiến anh phải rít lên, "Trời ạ, bộ cậu bỏ cái tay giả vô tủ đông mỗi ngày hay sao mà nó lạnh vậy?"

Bucky dùng chân đá nhẹ vào bắp đùi Sam.

"Muốn nói gì nói lẹ lên để người ta còn ngủ."

"Không ngờ cậu ngủ nhiều đến vậy trong khi mấy tháng trước lại than phiền không ngủ được, hoá ra là lừa tôi để dành nhiều thời gian hơn với tôi sao?", Bucky định quay mặt sang bên kia nhưng bị Sam ngăn lại, "Được rồi được rồi. Tôi không ngờ cậu dễ dỗi đến vậy đấy."

"Rốt cuộc muốn nói gì vậ - "

"Tôi yêu cậu."

Bucky có vẻ hơi giật mình khi Sam nói, nhưng cậu nhanh chóng quay lại với vẻ tự mãn thường ngày (mặc dù vệt hồng trên tai cậu vẫn còn rõ ràng) .

"Tôi cũng yêu cậu, được chưa?", Bucky đáp, và Sam phải cố gắng lắm mới không bật cười trước diễn xuất "tỏ vẻ thờ ơ" cực kỳ dở tệ của cậu, "Chúng ta ôm nhau và ngủ thôi, nhanh lên."

Sam không nhịn nổi nữa và cười lớn, khiến Bucky cũng bất giác cười theo. Trời đất, biết vậy thì Sam đã thổ lộ tình cảm của mình cho cậu sớm hơn, nếu thế thì cả hai đã làm như vậy từ lâu rồi.

"Vâng, giờ ngủ thôi nào."

Sam nhắm mắt, và trước khi bước vào giấc mộng, trong đầu anh chỉ có Bucky, soulmate của anh.

_________________

ôi tui cũng không biết tui mới vừa viết gì nữa xin lỗi mọi người vì cái đống bùi nhùi này và cũng xin lỗi nếu nó OOC :))) anyway xin tìm đồng râm only sambucky từ thời civil war và đồng râm notp st/////////ucky theo kiểu couple (k dám dùng từ anti haha...) ạ 😘

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro