Germany x Vietnam

「Chờ anh nhé」
Countryhumans ver. – Germany x Vietnam | One-shot
Motif: Học trưởng lạnh ngoài mềm trong × Học sinh bình thường
Bối cảnh: Trường học hiện đại

🌸・。.・゜✭・.・✫・゜・。.🌸

Sân trường ngày lễ tốt nghiệp rực rỡ dưới ánh nắng đầu hạ. Ánh sáng óng ả trải dài trên từng tán cây, nhuộm vàng những con đường nhỏ, để lại trên vai người đi một lớp bụi nắng mỏng nhẹ như tơ. Mùi hoa phượng nồng nàn lan trong gió, quyện vào tiếng ve kêu râm ran, hoà thành một bản nhạc chia ly lặng lẽ, da diết đến nao lòng.

Vietnam đứng nép bên dãy hành lang, tay ôm chặt bó hoa nhỏ được phát từ sớm. Những cánh hoa trắng muốt, mỏng manh như lòng bàn tay em giờ phút này: khẽ run lên vì hồi hộp.

Em len lén nhìn dòng người đông đúc trước mắt. Những anh chị khóa trên mặc đồng phục tốt nghiệp, đeo dải ruy băng đỏ, tay cầm giấy chứng nhận, từng người, từng người bước qua cánh cổng trường, hòa vào biển hoa, tiếng cười và những lời chúc mừng.

Nhưng em vẫn chưa thấy anh đâu.

Germany — học trưởng khóa trên, người mà suốt ba năm nay, em đã dành trọn một góc nhỏ trong trái tim non trẻ của mình để âm thầm nhớ thương, như một bí mật ngọt ngào không ai hay biết.

Anh là học trưởng mẫu mực nhất em từng biết. Luôn đứng đầu bảng, nghiêm túc trong từng lời nói, từng cử chỉ. Dáng người cao lớn, thẳng tắp như cây phong giữa mùa thu, ánh mắt lạnh lùng như hồ nước đầu đông, giọng nói trầm thấp vang vọng trong hành lang mỗi sáng.

Ấy vậy mà, trong vô số lần vô tình chạm mắt, em lại thấy nơi đáy mắt ấy, có một thứ dịu dàng rất nhỏ, rất kín, chỉ dành cho một người.

Chỉ mình em nhận ra.

Bởi mỗi khi em lóng ngóng, hậu đậu trong hành lang đông đúc, mỗi khi em cười ngại ngùng, hay đỏ mặt vì một câu nói bâng quơ, chỉ có ánh mắt anh là lặng lẽ dõi theo. Chỉ có bóng lưng anh là vô thức chậm lại nửa nhịp, để em kịp bước tới.

Những điều nhỏ bé ấy, từng chút, từng chút, đã thắp sáng thế giới em — và cũng khiến em phải lòng anh từ khi nào chẳng rõ.

Tiếng loa phát thanh vang lên, lần lượt gọi tên từng lớp học.

Em giật mình, siết chặt bó hoa trong tay hơn, những ngón tay nhỏ bắt đầu toát mồ hôi, vệt ướt đẫm dọc theo lớp giấy gói hoa.

Rồi — em thấy anh.

Germany bước chậm rãi từ phía khối lớp mình. Mái tóc vàng rực dưới nắng, bộ đồng phục thẳng thớm không một nếp nhăn, cử chỉ vẫn lạnh nhạt, ung dung như thường ngày. Nhưng ngay khoảnh khắc ánh mắt anh lướt qua đám đông, dừng lại trên người em — chỉ mình em — em đã thấy, khoé môi lạnh lùng kia khẽ cong lên một nụ cười rất nhỏ.

Một nụ cười... nhỏ thôi. Nhưng đủ để khiến trái tim em run rẩy như lá trước gió.

Em hít sâu một hơi, bước vội qua đám đông rộn ràng tiếng cười tiếng nói, về phía anh.

Cứ mỗi bước, tim em lại đập mạnh thêm một nhịp, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Khi đứng trước mặt anh, em ngẩng đầu lên — và trong khoảnh khắc đó, quên cả thở.

Germany cao hơn em cả một cái đầu. Từ góc nhìn này, anh như một bức tường vững chãi, tỏa ra khí chất lạnh lẽo mà cũng ấm áp đến lạ kỳ.

Em giơ bó hoa ra, tay run khẽ:

"Chúc mừng anh tốt nghiệp... Học trưởng."

Giọng em lí nhí như tiếng muỗi kêu giữa trưa hè oi ả.

Germany cúi xuống, nhận lấy bó hoa. Đầu ngón tay anh vô tình lướt nhẹ qua mu bàn tay em — một cái chạm thoáng qua — mà khiến toàn thân em bừng lên như bị điện giật.

Anh nhìn em. Nhìn thật lâu.

Rồi — bàn tay lớn ấy, rất tự nhiên, đặt lên đầu em, xoa nhẹ một cái.

"Em lớn rồi."

Giọng anh trầm thấp, ấm áp như cơn gió đầu hạ, mơn man qua trái tim bé nhỏ của em.

Em ngẩng lên, đôi mắt mở to, chưa kịp hiểu hết ý nghĩa trong câu nói.

Germany nhìn sâu vào mắt em. Và anh cười — một nụ cười hiếm hoi, dịu dàng hơn cả ánh hoàng hôn cuối ngày.

"Chờ anh nhé."

Chỉ ba từ. Nhẹ như cánh ve vừa rụng. Nhưng đủ khiến thế giới trong em vỡ òa thành muôn vàn ánh sáng chói lòa.

Trước khi em kịp đáp lại, Germany đã nghiêng người, rất nhanh, rất khẽ, đặt một nụ hôn lên trán em — vội vàng như sợ bị ai bắt gặp, nhưng dịu dàng như muốn khắc ghi mãi mãi vào tim.

Em đứng ngẩn người giữa sân trường ngập nắng, lắng nghe tiếng trái tim mình đập rộn ràng, cuộn trào như sóng vỗ.

Buổi chiều hôm đó, khi lễ tốt nghiệp kết thúc, sân trường thưa dần người. Những hàng ghế trống trải, những tán phượng già nua vẫn miệt mài thả xuống đất những cánh hoa đỏ rực, như những mảnh ký ức rơi vãi, rực cháy rồi lụi tàn.

Em ngồi trên bậc thềm, ôm bó hoa đã hơi nhàu, chân đung đưa theo nhịp gió nhè nhẹ.

Và rồi — từ nơi xa nhất của sân trường, bóng dáng quen thuộc lại hiện ra.

Germany, đã cởi bỏ áo lễ phục, chỉ còn mặc sơ mi trắng, tay đút túi quần, từng bước một chậm rãi đi về phía em.

Trái tim em đập mạnh đến mức ngón tay cũng run lên.

Em vội vàng đứng lên, tay chân lóng ngóng.

Germany dừng lại trước mặt em, ánh mắt trầm lặng, như muốn khắc sâu từng khoảnh khắc này vào đáy lòng.

"Anh có chuyện muốn nói."

Giọng anh trầm thấp, mang theo chút khàn khàn của những cảm xúc bị đè nén quá lâu.

Em siết chặt lấy vạt áo đồng phục, hồi hộp đến mức quên cả thở.

Germany cúi xuống, ngang tầm mắt em.

Anh đưa tay, nhẹ nhàng vuốt sợi tóc vương trên má em, ánh mắt dịu dàng đến mức khiến em muốn khóc.

"Anh thích em."

Ba chữ. Rõ ràng, dứt khoát, không một chút do dự.

Em tròn xoe mắt, trái tim như ngừng đập trong khoảnh khắc đó.

"Thích từ lâu rồi."

Germany khẽ cười, ánh mắt cong cong như trời chiều đổ bóng.

"Nên... chờ anh được không?"

Em cắn môi, gật đầu thật mạnh, mạnh đến mức suýt chút nữa thì ngã nhào về phía trước.

Germany bật cười khẽ. Anh vươn tay, kéo em vào lòng, ôm siết.

Áo sơ mi trắng thơm mùi nắng và hương hoa phượng. Vòng tay anh, rộng lớn và vững chãi như cả bầu trời trong buổi chiều đầu hạ.

"Chờ anh."

Anh thì thầm bên tai em, dịu dàng như một lời hứa không thể nào phá vỡ.

Và hôm đó, dưới tán phượng đỏ rực, giữa tiếng ve kêu da diết, em đã nghe thấy tiếng trái tim mình khe khẽ đáp lại:

"Em sẽ chờ."

☆.。.:・°☆彡☆.。.:・°☆彡☆.。.:・°☆彡.。.:・°☆彡

✿﹒。⋆゚。⋆The End⋆。 ゚。⋆✿


╰┈➤ 𝑺𝒑𝒆𝒄𝒊𝒂𝒍 𝑻𝒉𝒂𝒏𝒌𝒔
🌊 THANK YOU FOR READING
Truyện được viết bởi: Luna Marshmallow
Cảm ơn bạn đã đọc

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro