1.
"chiều nay bố con mình đến nhà hàng sushi nhé, xem như bố bù đắp cho con trai"
Han Taesan nhẹ nhàng thả nụ cười phớt trên môi khi đọc được dòng tin nhắn từ bố mình, "quả nhiên là bố chẳng biết an ủi tí nào cả" - sushi chính là món khoái khẩu của anh từ thuở bé tí, và sẽ luôn là món ăn xoa dịu mà bố dành cho anh mỗi khi lại phải chuyển công tác đến một thành phố mới.
Gia đình Taesan gồm có năm người, ngoài bố mẹ thì anh còn là anh trai cả của hai người em nữa. Bố Han là một nhà khảo cổ học, cho nên ông luôn cố gắng để hoàn thiện mọi dự án một cách tiện lợi nhất có thể để mau chóng trở về Gwangju cùng gia đình. Thế nhưng khi Taesan càng lớn, anh càng thích được cùng bố ngồi trên chiếc xe ô tô tận hưởng những chuyến đi dài và âm nhạc, cho nên cả nhà đã quyết định rằng bố và anh sẽ cùng nhau đến nhiều nơi hơn, còn mẹ và các em sẽ ở lại quê nhà tại Gwangju.
Dạo trước khi Taesan vừa vào cấp hai thì việc này diễn ra không thường xuyên đâu, nhưng đến khi chuyển cấp lên cấp 3 thì một ngôi trường lâu nhất mà Taesan đã từng ghé thăm chỉ vỏn vẹn một học kỳ mà thôi. Mặc dù Taesan cũng chẳng quan trọng việc học lắm, nhưng việc gì đã làm anh đều muốn phải hoàn thành thật tốt cho nên đã luôn đồng ý theo bố đến bất cứ đâu.
Anh không ghét công việc của bố, càng không thể nào thể hiện nỗi ghét bỏ lên người bố yêu dấu của mình. Chỉ là Han Taesan cũng muốn có một năm cuối cấp đẹp đẽ như bao người, được thông thả rong chơi, được bận rộn với bài vở thi tốt nghiệp, và được gắn kết với bạn bè cùng trang lứa. Dù sao thì anh vẫn chỉ là một đứa trẻ 17 tuổi đầu, với bao hoài bão còn dang dở, và nhiệt huyết tuổi trẻ còn đang ngập tràn chờ ngày nở rộ.
Anh mỉm cười cất điện thoại vào túi và dạo bước bên dưới hàng bóng râm rợp ánh hồng nhạt. Lúc này đã là cuối xuân tháng 5, mùa hoa đào nở dịu dàng đã dần phai tàn khi mùa hạ đến, Taesan lẳng lặng lướt qua mặc kệ trên vai còn vương một cánh hoa đào nhỏ rơi vội.
Con phố dẫn đến ngôi trường mới dài lắm, cả một con phố sầm uất với hai hàng cây hoa anh đào mọc dọc theo hai bên vệ đường. Taesan phải mất đến gần mười phút mới nhìn thấy một gốc cây cổ thụ thật to, với thân cây rộng đến gần bằng vòng tay của ba chàng thanh niên 17 tuổi, nằm sát bên cạnh che nắng cho cả khuôn viên và cổng trường. Lại nhìn đồng hồ thêm lần nữa, anh chậc lưỡi nhìn kim phút chỉ còn cách 8h mỗi vài ba phút rồi nhanh dần bước chân chạy đi, Taesan không muốn ngay buổi đầu tiên chuyển trưởng đã muộn học đâu.
Càng chạy đến gần cây cổ thụ kia, hình dáng chiếc lá bạch quả càng hiện rõ trong tầm mắt anh. Những chiếc lá với hình thù hệt như từng chiếc quạt truyền thống bé nhỏ, mang màu xanh mát hoà lẫn với sắc hồng của hoa anh đào rơi đầy đất. Taesan chợt chững bước khi bỗng dưng cảm nhận được có vật gì đó rơi trúng mình khi anh chạy dưới tán cây. Anh ngẩng đầu, liền nhìn thấy một bên tai nghe dây lủng lẳng đưa theo gió rơi trên đỉnh đầu mình. Lấy làm lạ, anh lùi nhẹ hai bước để lần theo bên tai nghe còn lại thì nhìn thấy có một cậu trai đã bị tán cây che khuất đang nằm vất vưởng trên cành cây gồ ghề.
Taesan đã có thể làm lơ mà bước qua khi nhìn thấy trên người cậu trai kia cũng mặc bộ đồng phục y hệt mình với ý nghĩ, "cái tên này không đi học mà lại đi nằm đây ngắm cảnh à?", cho đến khi một cánh tay trắng ngần rơi vụt xuống trước mắt anh. Thuận theo làn gió cuối xuân, chiếc bóng râm trên cao bỗng dưng lan rộng, biến thành cả một cơ thể thon gầy ngã nhào xuống người anh trước khi Taesan kịp tắt đứt dòng suy nghĩ xấu tính của bản thân.
"đ-" - Taesan còn chưa kịp chửi hết cả câu thì người bên trên mình lại nhấn một phát vào bụng anh, Taesan ho khù khụ muốn ngất luôn đến nơi,
"ui chết rồi, cậu có sao không?!" - chàng trai bên trên vừa tỉnh ngủ lại chưa hết bàng hoàng, vẫn ngồi trên bụng anh mà hỏi han,
"c-cậu.. đi ra.." - Taesan chỉ chỉ hai chân cậu trai kìa, "t-tôi không.. t-thở được"
"chết rồi mình xin lỗi!" - cậu nhanh chóng đứng lên khỏi thân hình to lớn của anh, dùng hai tay đỡ anh ngồi dậy trước cả khi phủi bụi trên quần áo của bản thân nữa, "cậu ổn hơn chưa, có bị đau đầu ở đâu không?"
Taesan nghệch mặt để người trước mắt xoay mình qua lại, thầm nghĩ khi nhìn thấy vết xước trên gương mặt cậu trai kia có lẽ đã bị dây chuyền của mình cứa đến chảy máu, "đúng là đồ ngốc"
"tôi không sao.. cậu lo cho mình đi" - Taesan chỉ chỉ trên cằm, ý bảo chỗ đó bị thương.
"uầy không sao đâu, vài ngày là hết ngay í mà" - cậu ấy xua xua tay, "mình xin lỗi nhé, chẳng hiểu sao lại ngủ quên trên đó nữa"
Taesan phủi bụi trên người mình, đứng dậy đeo ba lô chuẩn bị vào lớp, "không sao là được, không còn việc gì thì tôi đi trước, đây tai nghe của cậu"
Cậu trai kia nhìn chằm chằm Han Taesan đang quấn tai nghe dây của mình bị cuốn vào vòng tay của anh, sau đó nhìn bàn tay gai góc chìa ra cho mình, cậu phì cười sau đó mới nhận lấy và cảm ơn, "tay cậu đẹp thật, cảm ơn nhé"
Taesan bỏ đi trước với vẻ mặt khó hiểu, sau đó lại tự hỏi rằng ai lại đi ngủ quên trên cành cây trước giờ học bao giờ.. đúng là một người kì lạ.
Sau khi vừa kịp chuông vang giờ vào lớp, Han Taesan có mặt tại thư phòng để nhận lớp và dưới sự hướng dẫn của thầy giám thị và thầy chủ nhiệm, anh ngoan ngoãn theo chân thầy vào lớp của mình.
"Sắp đến kì thi giữa kì rồi nhưng em vẫn chuyển đến, có lẽ sẽ hơi bất trắc cho việc học của em, nên cứ tìm thầy hoặc ban cán sự trong lớp để giúp em nhé đừng ngại" - thầy chủ nhiệm ở độ tuổi trung niên trò chuyện cùng anh trên đường đến lớp, "lát nữa khi nào thầy gọi thì em hãy vào lớp nhé"
Taesan ngoan ngoãn dạ một tiếng, sau đó đứng ngoài cửa nghe sự hỗn loạn của bên trong lớp học, "lớp 3-B, thôi cũng được đi" - anh ngẩng đầu nhìn bảng hiệu lớp treo trên cao,
Đằng sau cánh cửa ồn đến nhiễu âm nên Taesan không thật sự nghe được tiếng giới thiệu hay hò reo của các bạn, chỉ khi bạn ngồi bàn đầu kéo cửa bảo Taesan vào đi anh mới giật mình xách ba lô bước vào lớp. Anh viết lên bảng tên của mình, sau đó chẳng quan tâm mấy lời khen ngợi từ các bạn nữ, cũng mặc kệ mấy lời bỡn cợt của các bạn nam và chỉ thông thả đôi chân dài mà chờ đợi thầy cho phép mình về chỗ ngồi.
"tôi là Han Taesan, đến từ Gwangju" - Anh suy nghĩ đôi chút, "vì công việc của bố nên chuyển đến đây học, mong thời gian tới được mọi người giúp đỡ"
"được rồi không khen bạn đẹp trai nữa lớp trưởng, làm gương đi" - Thầy phì cười, "Em đến bàn cuối dãy cạnh cửa sổ ngồi nhé"
Taesan lại lần nữa cúi người chào cả lớp, bỏ ngoài tai mấy lời bảo anh hãy giới thiệu thêm sau đó đến hai chiếc bàn còn trống ở cuối lớp. Khi vừa định chọn kéo ghế của chiếc bàn kế cuối, cậu bạn bàn trên đã quay xuống, "chỗ này có người ngồi rồi í, cậu ấy đến muộn thôi nên cậu ngồi bàn cuối nhé"
Taesan gật gật đầu thì thầm cảm ơn sau đó kéo chiếc ghế cuối cùng và an vị. Anh đã tốn quá nhiều năng lượng cho việc này rồi, mệt chết mất thôi. Quả nhiên là đầu I cho Introvert nên chẳng tiếp xúc quá đông người được bao lâu cả.
"được rồi, tiết tự học hôm nay để ôn luyện thi thử nhé" - thầy gõ gõ chiếc bàn gỗ của mình, "ấy, Donghyun lại đi đâu mất rồi?"
"khi nãy em đến sớm thấy cậu ấy ở gốc bạch quả đó thầy"
"chắc lại đi ngủ ở đâu rồi"
"chậc, thằng bé dạo này cứ bay bổng thế nhỉ? thôi được rồi lấy vở ra chép đề vào làm đi" - thầy chủ nhiệm cũng chỉ lắc đầu,
Taesan đảo mắt nghe cuộc hội thoại về cậu bạn Donghyun này, thầm nghĩ thì ra còn có người kì lạ y hệt cậu bạn khi nãy.
Anh nhận tài liệu từ thầy sau đó tự ngồi xoay bút ngoảnh nhìn về phía cửa sổ, chỗ ngồi thật tốt vì anh được ngắm nhìn ra ngoài, nếu không lại ngột ngạt lắm.
"em đến rồi ạ" - Taesan nghe loáng thoáng thấy một giọng nói trầm ấm có chút quen tai,
"hôm nay thủ khoa lại đi muộn à? giúp đỡ bạn mới nhé bạn ngồi ở sau lưng em đấy Donghyunie"
Taesan không ngẩng mặt khỏi vở của mình lẳng lặng cảm nhận ghế đằng trước đang xê dịch, âm thanh sột soạt của việc sửa soạn và cả âm thanh thoa son dưỡng của bàn trên cũng rõ mồn một chui vào tai anh. Taesan liền dừng bút khi ánh mắt phía trước quá là cháy bỏng,
"lại là cậu à?"
"hello, hay thật chúng ta cùng lớp này" - Cậu bạn tên Donghyun liền nở nụ cười tươi rói tựa mặt vào thành ghế, "xin lỗi lần nữa vì lúc nãy nhé"
Taesan nhăn mày nhìn gương mặt tươi cười của người đối diện, sau đó chẳng biết khó chịu ở chỗ nào mà chẳng thèm liếc người ta một cái, "tôi đã bảo không sao rồi, cậu quay lên đi"
Donghyun cảm nhận được sự xa cách lạnh lẽo này cũng không để bụng, thông thả kéo ghế trở về vị trí cũ.
Bốn tiết buổi sáng trôi qua với câu nói, "ồ bạn học sinh mới chuyển vào thời điểm này sẽ hơi khó khăn nhé" từ các giáo viên, khiến cho Han Taesan chẳng còn biết chui ở đâu trốn nữa. Chuông vừa vang lên, anh chẳng vội vàng dọn dẹp sách vở mà ngồi tại chỗ nhìn các bạn trong lớp vội vã tụ tập rời đi xuống nhà ăn trưa. Anh làm lơ ánh nhìn của Donghyun ở bàn trước, để lại ánh mắt tiếc nuối của cậu ấy cứ mãi dõi theo hình bóng anh ở trong lớp mặc kệ bạn bè đang kéo cậu đi.
Taesan đúc kết được một suy nghĩ, "thế cũng tốt, không bị bắt nạt cũng chưa thấy ai xấu tính" - sau khi được ban cán sự và một số bạn nam khác ngỏ lời vào giờ ra chơi.
Han Taesan chỉ xấu hổ thôi, không có ý gì đâu mà.
-
Cầm trên tay khay đồ ăn trưa được các cô bảo mẫu vét sạch từ các khay còn sót lại, Han Taesan ngán ngẩm nhìn phòng ăn đang được bao trùm bởi hàng nghìn học sinh, khu vực nào cũng đã đầy ắp người, từng nhóm bạn đều ngồi cùng nhau thưởng thức bữa trưa. Đây là điều mà Taesan lo lắng nhất mỗi khi chuyển trường, đó là gia nhập một nhóm bạn mới, để không bị lạc lõng, mặc dù anh thấy việc ở một mình thật ra cũng tốt.
Tìm được một khu vực bàn còn trống vài ba chỗ, anh lẳng lặng lướt qua dòng người rồi nhẹ nhàng yên vị. Quả thật ngôi trường này thật tốt, chất lượng dịch vụ, vệ sinh, và hỗ trợ cho học sinh rất tuyệt vời khi chỉ cần nhìn khay đồ ăn chất lượng này. Anh mở điện thoại lên chụp lại bữa trưa của mình, gửi cho mẹ sau đó mới cầm đũa lên bắt đầu ăn.
Taesan tự thấy mình ăn rất nhanh, thế mà vừa mới ngước nhìn đã thấy các bạn khác lục tục rời khỏi nhà ăn. Đồng hồ đã điểm 12h trưa, có lẽ mọi người tranh thủ nghỉ ngơi trước khi tiết học buổi chiều bắt đầu. Taesan không có thói quen nghỉ trưa, nhưng anh muốn được khuây khoả đầu óc sau cả buổi sáng trở thành tâm điểm, thế là nhanh chóng gắp một đũa mì thật to cho vào miệng.
"cậu muốn ăn một đũa sao?" - Taesan cuối cùng cũng chịu buông đũa và nhận ra người ngồi sát bên cạnh mình,
Từ nãy khi vừa mở nắp hộp mì ra thì Taesan đã cảm nhận được có người ngồi xuống ngay bên cạnh mình, nhưng cũng chỉ là ngồi thế thôi, không nói năng cũng không làm gì khác mà chỉ ngồi chống tay nhìn anh chằm chằm. Taesan thầm nghĩ, "nhỏ nào nữa vậy, làm gì đây, tỏ tình công khai à?"
"không, mình ăn rồi" - Donghyun chống cằm ngồi sát bên cạnh Taesan, "cậu cứ ăn đi"
"thế cậu muốn gì?" - Taesan buông hẳn đũa xuống, "cậu không đi ngủ à?"
"không có gì, mình chỉ muốn được làm quen với cậu thôi" - Donghyun thả hẳn cánh tay xuống bàn, sau đó tựa mặt nghiêng đầu nhìn người bạn mới trước mặt, "mình là Kim Donghyun, tụi mình làm bạn với nhau nhé?"
Dãy cửa sổ phòng ăn được các cô nhân viên vệ sinh mở tất cả cửa để bay mùi đồ ăn, dạo quanh đều là thanh âm ồn ào của các cô cậu thanh niên trung học đang đùa giỡn với nhau. Cơn gió cuối xuân mát mẻ và ẩm ướt thuận theo cánh cửa mon men thổi vào bên trong, khiến cho bàn ăn của hai cậu thanh niên nọ vươn theo một tí sức sống tuổi trẻ.
Cậu bạn nhỏ con hơn đang lười nhác nằm trên bàn, gương mặt bé xíu để tựa vào cánh tay, tóc mái dài qua cằm nhẹ nhàng bay lả lướt trong gió, đôi mắt lấp lánh theo ánh nắng ngắm nhìn cậu bạn ngồi cạnh. Người to con hơn lại nhìn có vẻ không thoải mái lắm, cậu không dám nhìn thẳng vào đôi mắt kia, chỉ nhẹ nhàng lướt qua rồi dừng ánh mắt tại đôi môi mỏng nhỏ xinh đang mỉm cười kia thôi.
Han Taesan ngơ ngẩn mất rồi.
"được, tuỳ cậu"
"tôi là Han Taesan"
-
240512-13, our
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro