192) Yên nghỉ tại Gangwon

Thời điểm này, tên của June đã phủ sóng khắp mạng xã hội, với #JuneOurRisingStar chiếm vị trí số 1 danh sách xu hướng tìm kiếm Hàn Quốc trong hơn 8 giờ.

Cư dân mạng và thậm chí cả những người nổi tiếng cũng dành sự ủng hộ cho June. Thực tập sinh này lại trở nên nổi tiếng một lần nữa với những người từ các thế hệ khác nhau ca ngợi anh ấy.

Đoạn clip phỏng vấn đã lan truyền trên một số nền tảng và ngay lập tức trở thành một phần trong thể loại tổng hợp "Try Not To Cry: Phiên bản K-pop".

Tuy nhiên, June hoàn toàn không nghĩ đến điều đó. Trong lòng anh lúc này có hai ưu tiên:

1. Mái tóc màu hồng keo bông này.

2. Cha mẹ của Choi Joon-ho.

June nhìn chằm chằm vào cửa sổ trang thái và thở dài khi đọc địa chỉ.

[117 Goseung-gun, tỉnh Gangwon, Hàn Quốc.]

Anh ngồi dậy khỏi giường và quyết định nhờ Minjun giúp đỡ. Anh không thèm gõ cửa mà cứ thế bước vào căn trọ nhỏ.

"Cu ơi! Anh nhờ tí!" anh gọi từ phòng khách.

"Cái gì?" Minjun bước ra khỏi phòng ngủ, vừa ngáp vừa lướt điện thoại.

"Nhóc có thể tìm địa chỉ này cho anh được không?"

Minjun tặc lưỡi gõ địa chỉ vào ứng dụng bản đồ. "Anh rốt cuộc đang tìm kiếm cái gì?"

“Một ngôi mộ."

Minjun cau mày khi phóng to điện thoại của mình. "Một ngôi mộ?"

"Ừm, anh cần đi thăm họ."

"Cha mẹ anh hả?" Minjun làm rõ.

"Ừm! Địa chỉ này có phải là nghĩa trang ở tỉnh Gangwon không?"

Minjun nghiêng đầu sang một bên bối rối. "Đấy không phải là nghĩa trang."

"Là sao?"

"Đó là một ngôi nhà." Minjun cho anh xem bức ảnh một ngôi nhà gỗ cũ nằm ở nơi có vẻ là trang trại Lavender?

June cau mày bối rối khi nhìn vào bức ảnh.

Một ngôi nhà? Có phải Fu đang gây rối với anh không?

*****

"Nhóc không cần phải đến.” June đeo ba lô vào.

"Bà cho phép em đi." Minjun khoe khoang, bắt chước hành động của người đàn ông lớn tuổi.

"Em sẽ cùng anh đến tỉnh Gangwon. Hơn nữa, chuyến đi này là do bà ngoại tài trợ! Em không thể từ chối được."

June đảo mắt và đội mũ lên đầu Minjun. "Được thôi nhóc. Nhưng hãy cư xử đúng mực, biết chưa?"

"Em có bao giờ than vãn đâu?" Minjun nở nụ cười ranh mãnh. "Em sẽ giữ im lặng. Em hứa mà!"

*****

"Chúng ta đến chưa?" Minjun rên rỉ, nhìn chằm chằm ra ngoài xe buýt.

Lúc này họ đang trên đường tới Gangwon để tìm bố mẹ của Joon-ho, và Minjun đã nhanh chóng thất hứa ngay khi họ lên xe buýt.

"Cảm giác như chúng ta đã ở đây hàng tháng giời vậy!"

June thở dài và xoa sống mũi. "Mới được 20 phút thôi."

Minjun chết lặng.

"Ngủ đi. Anh sẽ đánh thức em khi chúng ta đến nơi."

"Nhưng em không thể ngủ được!" Minjun kêu lên.

"Em muốn mua mấy quả cam đó!" Cậu nhóc vòi vĩnh chỉ vào chiếc xe đẩy chứa đầy đồ ăn vặt.

"Ăn xong nhóc sẽ ngồi yên chứ?"

Minjun nhiệt tình gật đầu.

June thở dài và mở ví, trong đó chỉ còn số tiền lẻ anh có được sau khi nhuộm tóc.

Anh đưa cho Minjun tờ 20.000 won. “Được rồi, đi mua đi. Nhớ trả lại tiền lẻ cho anh, được chứ?"

Câu bé hào hứng đứng dậy và đi về phía xe đẩy. June lắc đầu thích thú, nhìn chăm chăm vào hình bóng dễ thương phía kia.

Ôi trời ơi. Anh đang trở nên mềm yếu vì đứa con của quỷ.

Một lúc sau, Minjun quay lại với không chỉ cam mà còn cả túi kẹo, ngô và trứng luộc?

"Tiền lẻ của anh đâu?"

“Em tiêu hết rồi." Minjun thờ ơ.

June thở dài đầy hoài nghi. "Nhóc giàu hơn anh mà. Nhóc có thể xin bố mẹ thêm tiền tiêu vặt."

Minjun mỉm cười. “Nhưng xin tiền không vui chút nào. Hơn nữa, em đã dành hết số tiền đó để mua skill game và lâu đài ma thuật cho các blogger em yêu thích rồi."

June tặc lưỡi, đang định mắng đứa nhỏ thì Minjun đưa cho câu một quả cam đã gọt vỏ vụng về.

Haiii nha. Sự khó chịu cuối cùng vỡ vụn. Anh xoa đầu Minjun và nhét một miếng cam vào miêng.

"Được rồi, nhóc thắng rồi," June nói, cảm động trước cử chỉ của đứa trẻ (tuy nhiên, đừng mủi lòng trước Minjun).

*****

Hơn một giờ sau, cuối cùng họ cũng đến nơi.

"Anh có chắc là chúng ta đang ở đúng nơi không?" Minjun nhìn quanh.

"Chúng ta đến rồi," June nhìn vào hệ thống định vị. “Có vẻ như đây là nơi chúng ta đã thấy trên bản đồ."

"Đúng vậy." Minjun đồng ý.

Quả thực, nơi này có những khóm hoa oải hương bao phủ toàn bộ ngôi làng.

Có một vài ngôi nhà ở gần đó, ngoài ra, chỉ có giá súc và hoa oải hương tràn ngập khu phố.

"Bạn đã đến đích." ứng dụng điều hướng lên tiếng khiến June giật mình.

Minjun. "Hả?! Chúng ta tới nơi rồi."

Hai người đứng ở bãi đất trống. Thật kỳ lạ khi nó không được bao phủ bởi bất kỳ bông hoa oải hương nào mặc dù đây là một mảnh đất trồng.

Tuy nhiên, khi June nhìn quanh khu vực. anh thấy một số một ngôi nhà cũ nằm rải rác xung quanh khu đất.

"Ngôi nhà ta thấy trên mạng đâu nhỉ?" Minjun hỏi

"Nó bị cháy rồi," June trả lời, mắt anh tập trung vào khu rừng phủ đầy tro xung quanh.

"Bị cháy?" Minjun hỏi.

"Ôi chúa ơi! Joon-ho? Joon-ho, cháu đấy à?"

Cuộc trò chuyện bị gián đoạn khi họ nghe thấy giọng nói của một bà già từ xa. Hai người quay mặt về hướng phát ra giọng nói.

June dán mắt vào một bà già trông tốt bụng đi ủng bảo hộ lao động và đội một chiếc mũ che nắng to trên đầu.

"Ôi chao, thật sự là cháu à!" bà già kêu lên. "Joon-ho!"

Điều này thật tốt. Có vẻ như bà già đã nhận ra June và có lẽ biết bố mẹ anh ấy ở đâu

"Ừm, cháu chào bà?" June thận trong nói, bước lại gần bà cụ.

Tuy nhiên, trước khi anh kịp nói chuyện, bà già đã bắt đầu hét to

"Joon-ho đến rồi. Ngôi sao nhỏ của chúng ta đang ở đây!" Bà ấy kêu lớn đến mức có thể nghe giọng vang đến tận Seoul.

Và cứ như thế, hàng chục bà già bất ngờ xuất hiện

"Joon-ho?"

"Ôi, Joon-ho của Rising Stars?"

"June à?"

"June à! Aigu, đã lâu không gặp cháu! Lúc mới nhìn thấy nó đã lớn như vậy, nhưng bây giờ nhóc đã bằng tuổi cháu gái của ta, cháu có muốn gặp nó không?"

"Im đi, Linda. Cháu gái tôi xinh gái hơn cháu bà nhiều!"

"June? Bà cũng theo dõi cháu trên sân khấu đấy!"

June sững người, nhìn chằm chằm vào đám bà già đang chạy về phía mình.

*****

Các bác nhớ vote ⭐ ủng hộ nhá.

.

.

.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro