I wanna be your favorite boy

Jeno yêu Doyoung hyung của mình rất nhiều.
 
Cậu thích những khi anh Doyoung vỗ về đầu mình, hay khi anh Doyoung véo má mình, dù rất đau nhưng Jeno sẽ cố gắng chịu đựng chỉ để được nhìn thấy anh Doyoung cười.
 
Bọn gặp nhau khi Jeno năm tuổi.
 
Jeno nhớ những giọt nước mắt, những lời chia tay đau đớn mà mình phải chịu đựng vì bố mẹ quyết định chuyển vào thành phố và rời thị trấn nhỏ cổ kính ở quê. Cậu nhớ lại mình đã khóc và giận dỗi bố mẹ, những người đang cố gắng hết sức để an ủi mình.
 
"Con không muốn đi!" Cậu bé Jeno hét lên, cả khuôn mặt đỏ bừng vì khóc. "Con không muốn rời đi! Mẹ, làm ơn mà!"
 
Cậu bé đá vào ghế của hành khách từ phía sau, và mẹ cậu bé thở dài mệt mỏi. Bố cậu bé rên rỉ nhìn lại Jeno một cái và đưa mắt nhìn đường lần nữa.
 
"Con ngoan" Mẹ Jeno an ủi “Mẹ biết để lại ông bà và xa các bạn ở đó thì buồn lắm, nhưng rồi sẽ đỡ thôi”.
 
"Không!"
 
"Nhìn kìa, Seoul là một nơi tuyệt vời, con yêu! Con sẽ thích ở đó!" Bố Jeno vừa lái xe vừa nói. "Có rất nhiều công viên và trung tâm thương mại!"
 
Jeno bĩu môi với bố mẹ mình. Cậu bé liếc nhìn ra ngoài cửa sổ và thấy những cái cây đang dần biến thành những tòa nhà khi họ đi qua.
 
"Con không có bạn bè của con ở đó." Mẹ cậu bé cười khúc khích vì cái giọng ngọng ngọng đáng yêu của Jeno. "Và con không có mamu và papu ở đó. Làm sao bố mẹ biết con sẽ thích chứ?"
 
Bố mẹ Jeno nhìn nhau và mỉm cười.
 
"Có thể con sẽ gặp một người mà con sẽ rất thích ở đó. Vì vậy, hãy vui lên nào cục cưng."
 
Hóa ra, bố mẹ cậu đã nói đúng. Jeno đã gặp một người mà cậu ấy rất thích. Người đó chính là Kim Doyoung.
 
Một đứa trẻ cao gầy với đôi chân dài và nụ cười hở lợi cho cậu nhóc một hộp bánh quy.
 
"Jeno?" Mẹ Jeno gọi với ra trong khi đang dọn bếp. "Con có thể mở cửa giúp mẹ với?"
 
Jeno gật đầu và lê bước về phía cửa trước, tự hỏi người đó có thể là ai. Đã hai ngày kể từ khi họ chuyển đến và Jeno vẫn muốn quay lại thị trấn nhỏ của mình.
 
Cậu bé mở hé cửa để nhìn trộm người đang đứng bên ngoài. Đó là một hyung. Một hyung xinh đẹp.
 
"Ồ, xin chào! Anh là Doyoung! Anh sống ở nhà bên cạnh!" Vị hyung xinh đẹp nói, 'Doyoung' tâm tư cẩn thận nhắc nhở, duỗi tay đưa cho Jeno một chiếc hộp.
 
"Đây là bánh quy. Một món quà chào mừng! Tên em là gì?"
 
Jeno không thể không nhìn chằm chằm và hơi sợ hãi. Người hyung xinh đẹp đang mỉm cười với cậu ấy thật rạng rỡ. 'Mình đang yêu!'
 
"Jeno?" Mẹ Jeno mở cửa rộng hơn để nhìn thấy Doyoung đang ở bên ngoài. Doyoung cúi đầu giới thiệu bản thân, chỉ vào hộp bánh mà Jeno đang cầm.
 
"Con sẽ đi ngay thôi, chào cô Lee. Chúc một ngày tốt lành!" Doyoung quay người định bỏ đi nhưng anh ấy dừng lại một lúc và quay lại. Sau đó anh véo má Jeno và xoa đầu cậu.
 
"Hẹn gặp lại Jeno!"
 
Mẹ Jeno đóng cửa và lẩm bẩm rằng Doyoung thật ngọt ngào dễ thương làm sao.
 
"Mẹ, con muốn kết hôn với hyung xinh đẹp!"
 
Bây giờ Jeno đã 18 tuổi rồi, vậy mà cậu nhóc vẫn cứ thích đi theo Doyoung hyung của mình như một chú cún con. Jeno không thể ngừng làm điều đó.
 
Dù gì thì cậu cũng luôn muốn trở thành chàng trai yêu thích của anh Doyoung.
 
Tuy nhiên, Huang Renjun đã gần đạt được danh hiệu đó.
 
 
---
 
Huang Renjun chuyển đến trường của họ vào năm thứ tư trung học.
 
Jeno thực sự không chú ý đến cho đến khi một giáo viên khác bước vào, và một cậu bé dễ thương đi theo sau cô.
 
Huang Renjun. Đó là tên của cậu ấy và rõ ràng cậu bạn là người nước ngoài đến từ Trung Quốc. "Thật tuyệt." Jeno nghĩ, 'Mình nên nói với hyungie về điều này.'
 
Cô giáo bảo Huang Renjun ngồi bên cạnh, Jeno không quan tâm. "Hân hạnh được biết cậu." Cậu bé rụt rè thì thầm.
 
"Mình cũng thế." Jeno thì thào đáp lại. Jeno quan sát người bạn cùng lớp mới của mình một cách chán nản cho đến khi bắt gặp chiếc móc khóa trên cặp.
 
"Cậu là fan của EXO?" Jeno hỏi, hất đầu về phía chiếc móc khóa, Renjun cũng gật đầu đáp lại.
 
"Thật không? Bài hát yêu thích của cậu là gì?"
 
"Don’t go."
 
Jeno quay về phía cậu bạn, nắm chặt tay và nói, "Được rồi, bây giờ cậu sẽlà bạn thân tốt nhất của mình."
 
Đó là cách tình bạn của họ bắt đầu.
 
Jeno muốn Renjun gặp hyung của mình nhưng Doyoung đang rất bận khi là sinh viên đại học.
 
"Không sao đâu, Jen. Mình có thể gặp anh ấy khi anh ấy không bận nữa." Renjun vỗ lưng an ủi.
 
Jeno ngồi phịch xuống ghế, "Injun cậu không hiểu đâu, cậu cần gặp anh ấy ngay! Thật đấy! Doyoung hyung rất tuyệt vời!"
 
"Mình tin chắc anh ấy rất tuyệt vời."
 
Tối hôm đó, Jeno gọi cho Doyoung để kể cho anh nghe về người bạn mà mình đã kết bạn.
 
"Hyung, anh cần gặp cậu ấy! Em nghĩ anh cũng sẽ thích cậu ấy cho xem!"
 
"Thật tuyệt, Nono. Nhưng hiện tại anh đang rất bận vì các phụ huynh của mình." Jeno có thể nghe thấy sự thất vọng của Doyoung qua điện thoại.
 
Jeno nghe thấy tiếng một số tờ giấy sột soạt trước khi âm thanh rõ ràng trở lại. "Đừng lo lắng, bé cưng. Chúng ta sẽ gặp nhau sớm thôi."
 
"Nhưng sớm là khi nào? Tại sao không thể sớm hơn chứ? Em muốn gặp anh ngay bây giờ, hyungie." Jeno rên rỉ nhìn chằm chằm lên trần phòng ngủ của mình.
 
Jeno quay sang nhìn bên cạnh, nơi một bức ảnh của cậu và Doyoung được đặt trên bàn cạnh giường. Nó được chụp trong sinh nhật lần thứ 16 của Jeno, Doyoung hôn lên má cậu và Jeno đang cười như thể cậu ấy trúng số.
 
"Lần sau chúng ta gặp nhau, anh sẽ đãi cả hai đi ăn trưa! Thế nào? Nghe hay không?"
 
Jeno mỉm cười, "Được rồi, hyung. Hẹn gặp lại anh."
 
"Hẹn gặp lại, Jen."
 
 
---
 
 
Jeno lo lắng cắn môi và đang đi đi lại lại vì Doyoung đột ngột gọi điện thông báo rằng hôm nay anh rảnh, và anh muốn ăn tối với Jeno.
 
Ồ, và Doyoung bảo cậu cũng nên rủ theo cả Renjun.
 
"Jeno." Haechan gọi từ trên ghế sa lông, ngồi trên đùi Mark. "Cậu có thể ngừng đi lại nhiều như vậy được không?"
 
"Mình không thể nào khác được. Mình-Mình đang lo lắng!" Nó kêu lên trong khi cắn móng tay. "Lo lắng điều gì?" Mark hỏi cậu bé, vuốt ve lưng Haechan.
 
"Điều gì sẽ xảy ra nếu họ không thích nhau?! Và sau đó họ buộc mình phải lựa chọn giữa họ?!"
 
 
Cặp đôi chồng chồng sững sờ nhìn Jeno, "Cậu ngốc nghếc cái gì vậy?!" Haechan xúc phạm Jeno, "Cậu không phải đang đóng một bộ phim chết tiệt."
 
Jeno trừng mắt nhìn Haechan. "Cậu sẽ không bao giờ hiểu!"
 
"Đúng vậy. Cậu không bao giờ biết được." Mark mỉm cười trấn an, "Nếu họ hợp nhau thì sao? Đừng nghĩ nhiều nữa, Jeno."
 
"Được rồi. Được rồi" Jeno thở phào nhẹ nhõm. "Sẽ ổn thôi."
 
"Chết tiệt nó sẽ ổn."
 
"Được rồi, bây giờ xin đừng làm như vậy trên ghế sa lon."
 
---
 
"Mình cảm thấy lo lắng, Jen." Renjun thì thầm khi họ vào trong nhà hàng. "Nếu anh ấy không thích mình thì sao? Hoặc nếu anh ấy không rung cảm với mình thì sao? Liệu anh ấy có đuổi mình ra ngoài không?"
 
Jeno siết chặt tay cậu bé, "Không. Doyoung hyungie không phải người như vậy, Injun. Anh ấy rất đẹp! Nhìn kìa! Anh ấy đây!"
 
Jeno chỉ vào một người đàn ông xinh đẹp, đang ngồi trên bàn dành cho bốn người. Doyoung đang gõ điện thoại, thỉnh thoảng lại cười khúc khích.
 
Renjun giờ đã hiểu tại sao Mark và Haechan lại phải lòng người đàn ông này.
 
Một Doyoung thanh tao.
 
"Jeno! Bé yêu!" Doyoung dang tay ôm Jeno vào lòng. "Hyung nhớ em nhiều lắm!" Jeno nép vào gần Doyoung hơn trong khi Renjun đang cứng ngắc đứng bên cạnh.
 
"Doyoung hyung, đây là Renjun." Jeno chỉ về phía cậu bé, "Renjun, đây là Doyoung hyung!"
 
Renjun cúi đầu chào anh, "Rất vui được gặp anh, Doyoung sunbae. Jeno đã nói về anh rất nhiều." Doyoung mỉm cười với cậu bé, lộ ra nướu răng của mình. "Em có thể gọi anh là hyung, Renjun. Bạn của Jeno cũng là bạn của anh."
 
"Em đã cao thêm rồi, Jeno. Đừng cao quá. Em vẫn là bé con của anh." Doyoung thủ thỉ ngay khi nhân viên phục vụ rời đi theo order của họ.
 
"À hyung!" Jeno che mặt đỏ bừng vì xấu hổ. "Dừng lại."
 
Renjun cười khúc khích trước những trò đùa của họ, khiến Doyoung tò mò nhìn chằm chằm vào cậu bé. "Jeno nói với anh rằng em là người nước ngoài. Em thấy ở Hàn Quốc thế nào?"
 
"A dạ. Mọi chuyện đều ổn kể từ khi em chuyển đến đây" Renjun chơi với các ngón tay của mình trả lời. Sau đó, một sự im lặng khó xử bao trùm không khí. Jeno đang nhìn chằm chằm vào Doyoung, người đang tránh Renjun, người đang nghịch ngợm những ngón tay của mình.
 
Jeno đứng dậy, "Uh. Em đi vệ sinh một tí." Cậu để hai chàng trai trên bàn, tự hỏi liệu họ có nói chuyện với nhau không.
 
Khi Jeno quay lại, đồ ăn đã được dọn ra, hai người đã ăn rồi nhưng họ vẫn tránh mặt nhau.
 
Điều này thật khác xa với mong đợi của Jeno về việc họ sẽ gặp nhau như thế nào.
 
Nó là một thảm họa.
 
---
 
"Đó là một thảm họa." Jeno ngang nhiên kể lại những sự việc xảy ra đêm qua cho Mark và Haechan.
 
"Như thế nào là tai họa?" Mark hỏi, thực sự bối rối, cậu bé không hiểu Jeno đang ám chỉ điều gì.
 
"Vì họ khó xử với nhau!"
 
"Cho nên?" Haechan đưa đồ uống cho họ, mặc một chiếc tạp dề màu vàng nhạt dễ thương với bảng tên của mình. "Cậu biết Doyoung hyung là người như thế nào không, anh ấy là một hạt đậu vụng về nhưng lại nhiệt huyết với những người thân thiết với anh ấy. Đó là điều bình thường."
 
Jeno thở dài và nhấp một ngụm đồ uống, nhìn quanh quán cà phê họ đang ở. Họ đang ở quán cà phê Moon Bear, thuộc quyền sở hữu của "cha mẹ" của Haechan, Taeil và Johnny.
 
 
"Cứ để họ như vậy, Jeno. Cần phải có thời gian. Ai biết được? Có lẽ từ giờ Renjun sẽ là người yêu thích nhất của Doyoung hyung thì sao." Mark nhún vai, đuổi Haechan đi làm trở lại.
 
'Yêu thích của Doyoung hyung.' Jeno nghĩ, liếc nhìn Haechan đang được Johnny ôm.
 
Bằng cách nào đó, nó không hợp với cậu ta.
 
"Jeno?"
 
"Hửm?"
 
"Mình cần phải đi vệ sinh. Hãy trông coi túi của mình."
 
---

 
Renjun so sánh hai bịch bánh chip trên tay mình. Một loại có vị phô mai và loại còn lại có vị cay. "Nhìn có vẻ nngon." Cậu bé ậm ừ cho qua, đặt lại bịch khoai tây chiên vị pho mát. Cậu đang định chọn đồ uống yêu thích của mình tại khu vực đồ uống thì một người va vào mình.
 
"Ôi trời. Tôi xin lỗi."
 
Giọng nói xin lỗi, "Nghe giống như giọng của Doyoung hyung heh." Renjun nghĩ. "Không sao đâu-"
 
Đó là anh Doyoung.
 
Doyoung trông thật mềm mại khi mặc chiếc áo hoodie màu xanh nước biển, với mái tóc đen xoăn che mắt.
 
"Oh! Renjun! Em có khỏe không?" Doyoung hỏi cậu bé, nở một nụ cười dẻo miệng khét tiếng. Renjun có thể cảm thấy mặt mình nóng lên vì bị chú ý.
 
"Em không sao, hyung. Anh?" Cậu bé lại quay ra lấy đồ uống của mình. "Ồ, em biết đấy, những thứ ở trường đại học."
 
Hai chàng trai đứng trước mặt nhau, không nói một lời nào. "Uh, em-em đi trước ngay, hyung."
 
Renjun hướng về quầy thu ngân, Doyoung ung dung theo sau cậu bé. "Để anh trả cho đồ của em, Renjun."
 
Renjun vung tay loạn xạ khiến cậu anh lớn hơn giật mình "Không! Không cần đâu hyung!" Doyoung vỗ lưng Renjun. "Không sao đâu."
 
"Nhưng hyun—"
 
"Không sao đâu, Renjun. Để anh mua cho em cái này được không? Anh biết cảm giác là một học sinh như thế nào, vì vậy hãy coi nó như sự giúp đỡ của anh."
 
Trước khi Renjun có thể trả lời, người anh trông như chú thỏ đã đưa thẻ của mình cho người thu ngân đang buồn chán, người đang đợi họ ngừng tranh nhau.
 
Sau khi Doyoung trả tiền mua hàng, hai người bắt đầu chia tay nhau. "Cảm ơn hyung." Renjun cúi đầu.
 
"Không cần đâu." Anh trả lời, "Em sống cùng với Jeno, phải không? Cùng với Hyuck và Mark?" Renjun gật đầu đáp lại. "Anh đưa em về!"
 
Dyoung nắm lấy cổ tay Renjun để kéo cậu bé về phía xe của mình. "Đi vào."
 
Doyoung ném chiếc áo hoodie từ ghế phụ xuống băng ghế sau và đẩy Renjun vào.
 
Chuyến đi đến căn hộ chung rất yên tĩnh, nhưng không còn khó xử như trước. Nó thực sự là khá tốt đẹp.
 
"Cảm ơn anh một lần nữa, hyung." Renjun cởi dây an toàn và bước ra khỏi xe. "Đừng lo! Đây là số của anh. Hãy nhắn tin cho anh nếu em cần bất cứ điều gì!" Doyoung đưa cho Renjun một tấm thẻ và lái xe đi.
 
"Cậu đi đâu về vậy?" Jeno hỏi khi Renjun đi vào trong căn hộ. "Mình đi mua một số hàng tạp hóa."
 
Cậu bé gầy gò bắt đầu xếp những món hàng tạp hóa vào vị trí của chúng. "Ồ, Doyoung hyung đã mua những thứ này và anh ấy chở mình về nhà."
 
Điều đó khiến Jeno nhìn lên khỏi trò chơi mà cậu và Haechan đang chơi. "Anh ấy chở cậu tới đây?"
 
"Ừ."
 
"Oooh. Điều đó có nghĩa là Doyoung hyung cũng thích cậu, Injun!" Haechan trêu chọc, không thèm nhìn về hướng Renjun.
 
"Thật tuyệt. Dành thời gian cho Doyoung hyung. Có lẽ Jeno sẽ bị thay thế ngay bây giờ."
 
Haechan và Renjun cười khúc khích nhưng Jeno thì không.
 
'Bị thay thế?
 

---
 
Tôi:
‘Hyuck, các cậu đang ở đâu?’
‘Renjun cũng không có ở đây ??’
 
Hyuck ʕ • ᴥ • ʔ:
‘Ồ! Tụi mình đã quên nói với cậu sksksks’
‘Mark và mình đã ép Doie hyung và Injun hẹn hò giấu mặt hehe’
 
Tôi:
‘Gì ??
Tại sao????’
 
Hyuck ʕ • ᴥ • ʔ:
‘Doy hyung và cậu ấy cứ làm phiền mình’
‘Họ nói rằng họ quá khó xử với nhau’
‘Vì vậy, Markie và  mình quyết định can thiệp’
 
Tôi:
‘Cậu đnag ở đâu?’
 
Hyuck ʕ • ᴥ • ʔ:
‘Moon Bear Cafe !!!
Bây giờ suỵt !!!
Bây giờ họ đang nói chuyện một cách tình cảm !!!
Byeeee ~~~’
 
---
 
"Họ thế nào?" Haechan hỏi Mark và tắt điện thoại để tránh trả lời những câu hỏi của Jeno. Cậu bé liếc nhìn nơi Renjun và Doyoung đang ngồi, vẫn đang nói chuyện với nhau.
 
"Anh nghĩ bây giờ họ vẫn ổn." Mark thì thầm đáp lại. Cặp đôi ngả người về phía trước trên ghế của họ để nghe nhiều hơn về cuộc trò chuyện của cặp đôi anh em, như họ gọi là, cuộc trò chuyện.
 
Điều đó làm cho cặp đôi trông thật kỳ cục vì họ chỉ cách có vài bước chân.
 
"Trông chúng  thật dễ thương." Taeil thì thầm từ phía sau họ, Johnny theo sau.
 
"Cũng may hôm nay là ngày dọn dẹp nếu không cha sẽ không cho các con thuê toàn bộ quán cà phê." Johnny khiển trách, tay chống nạnh. "Bây giờ, hãy để họ ở đó và giúp hai cha dọn dẹp. Mark, đi vệ sinh đi."
 
"Nhưng em muốn nghe họ nói chuyện!"
 
"Đi ngay, Hyuckie."
 
"Cha!"
 
"Bây giờ. Hoặc con sẽ không nhận được cà phê đá miễn phí của cón nữa."
 
---
 "Bỏ qua bọn họ đi, Renjun." Doyoung khuấy trà, nhìn sang hai cặp đôi đang cãi nhau.
 
Renjun cười khúc khích một chút.
 
"Loại rau yêu thích nhất của em là gì?" Renjun đột ngột hỏi, Doyoung chớp mắt ngạc nhiên, không ngờ câu hỏi lại như vậy.
 
"Được yêu thích nhất? Hmm .." Doyoung giả vờ suy nghĩ một lúc. "Chà, anh không biết về loại rau yêu thích nhất của em,"
 
Doyoung mỉm cười với cậu bé.
 
"Nhưng anh thích nụ cười của em."
 
Renjun co rúm người và quay đầu lại để cười. Ở phía xa, cậu nhóc có thể nghe thấy Haechan và Mark đang líu ríu nói chuyện của họ.
 
"Ôi trời."
 
"Nhưng annh nghĩ em rất ghét lá tía tô! Anh nói đúng không?" Doyoung nghiêng người về phía trước, rõ ràng thích thú với câu trả lời của mình.
 
"Ồ. Anh hoàn toàn sai rồi."
 
"Có phải là rau mùi không?"
 
"Đúng."
 
"N-Nhưng bạn anh, Winwin, nói với anh rằng hầu hết mọi người ở Trung Quốc đều ghét lá tía tô." Doyoung tự bảo vệ mình.
 
"Không, điều đó không đúng."
 
"Chà em có biết bạn cùng phòng của anh là ai không?" Doyoung hỏi ngược lại, "Đó là một câu hỏi nhàm chán!" Renjun hét lên trở lại.
 
"Ồ."
 
"Ah-ing ~"
 
Doyoung cố nén cười.
 
"Oh-ing ~"
 
"Anh rất buồn khi em không liên lạc với anh." Doyoung bĩu môi và cố gắng nhìn chằm chằm vào mắt Renjun.
 
"Chà, anh vẫn luôn liên lạc với Jeno." Renjun phản bác lại, "Lúc nào anh cũng kiểu 'Ôi Jeno! Đi ăn nào!'"
 
"Vậy..." Người anh trông giống như chú thỏ ra hiệu giữa họ, "Nếu chúng ta ngày càng thân thiết, anh hứa sẽ đãi em bữa trưa. Anh sẽ trả tiền."
 
"Có thật không?" Chàng trai mỉm cười với ánh mắt tinh nghịch trong mắt anh, chiếc kính của cậu bé đập vào mắt Doyoung.
 
"Vậy thì em thực sự hy vọng chúng ta sẽ trở nên thân thiết sau chuyện này."
 
---
 
Sau thất bại từ cuộc hẹn hò đó, Jeno thấy mình không thể dành thời gian cho Renjun hoặc Doyoung, điều này thực sự khiến cậu nhóc khá buồn.
 
Jeno nhớ rằng một lần, khi họ đi uống rượu với bạn bè của mình, Renjun đã hỏi Doyoung rằng ai là người anh ấy yêu thích nhất. Jeno chờ đợi người anh lớn hơn nói tên mình.
 
Thay vào đó, anh ấy nói Renjun.
 
Renjun và Jeno cũng tranh luận về việc ai sẽ đưa Doyoung về nhà, Jeno đã rất gần với chiến thắng (Renjun sẽ nói khác) nhưng Doyoung nói rằng anh ấy đã có người đến đón.
 
Jeno bĩu môi khi kể lại những kỷ niệm đó.
 
"Tại sao cậu trôngbuồn thế?" Một ngón tay chọc vào đầu cậu, Jeno nhìn lên và thấy Jaemin đang mỉm cười nhìn mình.
 
"Không."
 
"Mình biết khuôn mặt đó, khuôn mặt đó không phải là không có gì."
 
Jeno thở dài, Jaemin là một trong số ít người thực sự có thể đọc hiểu tốt cậu bé, ngoài Doyoung và Renjun.
 
"Chỉ là…. Doyoung hyung và Injun gần đây đã dành thời gian cho nhau rất nhiều." Jeno xoay tròn ngón tay cái, "Mình cảm thấy bị bỏ rơi."
 
Jaemin chớp mắt với Jeno và ngồi bên cạnh cậu, cẩn thận không làm ồn quá vì họ đang ở trong thư viện.
 
"Điều đó có gì không tốt? Cậu đã nói với mình rằng cậu muốn họ trở nên thân thiết hơn mà phải không?"
 
"Ò!" Jeno văng tục, "Nhưng không đến mức họ đang dần đi chơi mà không có mình!" Cậu rên rỉ và rúc mặt vào cổ Jaemin.
 
"Mình nên làm gì bây giờ?"
 
"Nói chuyện với họ." Jaemin xoa đầu cậu, "Đó là điều tốt nhất cậu có thể làm."
 
Ping!
 
Điện thoại của Jeno kêu vang trên bàn và cậu rên rỉ trong khi kiểm tra tin nhắn.
 
Đó là từ Renjun.
 
Injun /。。 \:
‘jeno
Mình có thể nói chuyện với cậu không?’
 
Tôi:
‘Ừ’
 
Injun /。。 \:
‘Tốt.
Việc quan trọng.’
 
"Nghe có vẻ nghiêm trọng." Jaemin nhận xét và nhìn trộm qua vai Jeno. "Ừm chính nó." Jeno thu dọn đồ đạc của mình.
 
"Cậu nợ mình thức uống yêu thích, đó là Americano với thêm bốn tách cà phê espresso."
 
"Ý cậu là món đồ uống chết chóc của cậu?"
 
"Này! Mình là sinh viên đại học năm nhất! Mình cần caffeine để hoạt động."
 
 
---
 
Renjun nhịp chân trong khi đợi Jeno về nhà. Cậu đang đứng trong bếp, chuẩn bị cho bữa ăn, nhưng cậu cần phải bộc lộ cảm xúc của mình.
 
"Mình về rồi!"
 
Nghe thấy giọng nói của Jeno và tiếng chân của cậu, Renjun vội vã nuốt một ngụm nước còn lại của mình, khiến mình bị sặc. Jeno vội vàng chạy về phía cậu bé và vỗ nhẹ vào lưng. "Cái đéo gì vậy?! Cậu có sao không ?!"
 
Renjun ho một tiếng, vỗ vào ngực mình.
 
"Vâng."
 
"Vậy tại sao cậu  lại muốn nói chuyện đột ngột như vậy? Cậu không đi chơi với Doyoung hyung nữa?" Jeno hỏi, giọng điệu pha chút ghen tuông nhưng cậu nhóc lớn tuổi hơn một chút không thèm để tâm.
 
"Cái gì? Mình vừa mới về nhà sau khi đi chơi với anh ấy?" Renjun lầm bầm và lắc đầu. "Đúng vậy! Mình muốn nói với cậu một chuyện."
 
"Cậu biết không, mình cũng vậy."
 
"Mình nghĩ là mình thích Doyoung hyung."
 
"Mình không thích việc cậu đi chơi với Doyoung hyung."
 
Im lặng.
 
"Gì?!" Jeno kinh ngạc hét lên, "CẬU THÍCH DOYOUNG HYUNG?"
 
Renjun chớp mắt trước khi mặt cậu nóng lên vì xấu hổ.
 
"Chà. Ừ. NHƯNG LÀ…! CẬU CÓ Ý NGHĨA GÌ THẾ ?!"
 
Bây giờ đến lượt Jeno đỏ mặt và nói lắp.
 
"Ch-chà. Ý mình là, mình cũng thích Doyoung hyung!"
 
Cả phòng nghe thấy tiếng thở hổn hển và cả hai đều quay về phía cậu bé đang thở gấp. Đó là Haechan và Mark.
 
"Cả hai đều có tình cảm với Doie hyung?! Omg!!" Haechan ré lên, nhảy cẫng lên. "Anh sẽ làm gì về điều này?" Mark nhướng mày.
 
Cả hai đều nhìn nhau và nhún vai.
 
"Ý mình là, nó không giống như chúng ta có thể thú nhận đúng không?" Jeno ngồi phịch xuống chiếc ghế dài. "Thú nhận?" Renjun thì thầm.
 
"Thú nhận ?! Đúng vậy! Mình có thể thú nhận!" Renjun chạy đến chỗ Haechan và lay cậu ấy. 'Mình sẽ thú nhận với Doyoung hyung! "
 
Điều đó khiến Jeno ngồi thẳng dậy. "Cậu không thể làm như vậy!"
 
"Mình có thể!"
 
"Sẽ không nếu mình làm trước!"
 
"Ồ! Được thôi, Lee Jeno."
 
Renjun dựa sát vào Jeno đến nỗi mũi họ gần như chạm nhau.
 
"Mình sẽ chuẩn bị tốt hơn, Huang Renjun."
 
Mark và Haechan chỉ quan sát hai người từ phòng ngủ của họ.
 
"Tại sao chúng ta lại làm bạn với những kẻ ngốc này?"
 
 

---
 
Tôi:
‘doie hyung!’
 
Doyoung hyung:
‘Hi renjun!’
 
Tôi:
‘Bạn có muốn ra ngoài hôm nay không?’
 
Doyoung hyung:
‘Oh, xin lỗi, anh không thể đi hôm nay :(
Anh đnag ở với Jeno ở Busan’
 
Tôi:
‘Ồ.
Vậy hai người chơi vui vẻ nhé!’
 
“Anh có thể giải thích cho tôi lý do tại sao em lại dán mắt vào điện thoại và không nghe giảng được không, Mr. Huang? ” Renjun ngóc đầu dậy, giấu điện thoại vào giữa đùi.
 
"Em xin lỗi thưa thầy."
 
'Chết tiệt, Jeno.' Renjun vừa nghĩ vừa càu nhàu trong hơi thở.
 
Jeno-1
 
Renjun- 0
 
---
 
"Jaem!" Jeno gọi, "Chúng ta cùng về nhà nào!"
 
"Chắc chắn rồi! Chúng ta có thể ghé qua quán cà phê không? Mình muốn uống một chút caffeine."
 
"Cậu nói thiệt hả? Cậu vừa uống 3 cốc!"
 
"Ừ, nhưng bây giờ là 5 giờ chiều!"
 
"Được." Jeno cáu kỉnh, đung đưa túi xách trên vai. "Mình cũng có thể dùng sandwich."
 
"Good job."
 
Khi đến quán cà phê, họ nhanh chóng gọi món và ngồi xuống một chiếc bàn trống.
 
"Ở đây đẹp quá." Jaemin ném điện thoại về phía Jeno. "Hãy chụp một bức ảnh, để mình có thể đăng nó lên IG."
 
Jeno vô tư chụp lại bức ảnh và đưa nó cho cậu bé tóc hồng. Order của họ đến và Jeno ngấu nghiến thức ăn của mình như một người sắp chết vì đói.
 
"Ồ, nhìn kìa. Doyoungie hyung đã đăng một bức ảnh."
 
Jeno nuốt nước bọt, "Hả."
"Với Renjun."
 
"Gì?!"
 
Jeno loay hoay tìm điện thoại và lấy khăn ăn lau miệng. Cậu ngay lập tức vào trang cá nhân instagram của Doyoung.
 
KimBunny đã đăng một bức ảnh.
 
Chú thích: Với @injunhuang rn! Mình đã nấu cho cậu bé một số thức ăn vì chúng tôi quá lười biếng để đi ra ngoài. hehez hy vọng em ấy thích nó!
 
Bình luận:
 
@huangsushi: ooooh hyungie cũng nấu cho em ăn nhé :(
 
@hyucksun: nhìn này, họ đang hẹn hò
 
@ricewine: tận hưởng !!
 
@tenlee: thánh thần ơi, trông ngon quá gsgshdh @kunkunkun NẤU CHO EM
 
@injunghuang: hyung !!! Em muốn bánh ngọt để tráng miệng !!!!
 
Jaemin huýt sáo trước bức ảnh.
 
"Họ trông dễ thương phải không?"
 
@injunhuang đã gửi cho bạn một bức ảnh.
 
‘Hyungie trông như một chú thỏ khi đang ăn’
 
@jenkowlee
 
‘Tao ghét mày.’
 
Jeno-1
 
Renjun-1

---

Sau một tháng, hai cậu nhóc vẫn đang cạnh tranh xem ai sẽ tỏ tình với Doyoung trước. Họ là bạn bè của nhau đã quá mệt mỏi với cuộc cạnh tranh rồi. (“Thật là trẻ con!” Haechan nói, “Thấy chưa, ngay cả đứa trẻ cũng nghĩ nó là trẻ con!” Jaemin đáp trả khiến Haechan tát vào lưng).
 
"Điểm số bây giờ là bao nhiêu?" Mark hỏi cả hai khi họ nằm dài trong phòng khách, ăn khoai tây chiên và bỏng ngô, uống coca cùng những thứ có đường khác.
 
"Mìnhđang dẫn đầu." Jeno tự mãn trả lời, Renjun trừng mắt nhìn anh. "Cậu không nhé! Mình đang thắng."
 
"Cậu chắc chứ?"
 
"Chắc! Mình đã đạt và vượt qua cậu!"
 
"Không, Cậu không! Cậu thậm chí không với đến vai của mình với bạn nhỏ như thế nào!"
 
"Này! Doyoung hyung thích những anh chàng nhỏ!"
 
"Nu uh! Anh ấy thích những chàng trai có thân hình vạm vỡ như mình!"
 
Jeno vung tay khiến Renjun bịt miệng và Haechan đỏ mặt. Mark nhìn bạn trai của mình một cách đầy tai tiếng.
 
Haechan hắng giọng.
 
"Ok, chúng ta nên giải quyết chuyện này, một lần và mãi mãi!" Haechan đứng lên và giả vờ cầm micro.
 
"Đến căn hộ của Doyoung hyung ngay, và tỏ tình! Để xem Doyoung hyung sẽ chọn ai!"
 
"Gì?!" Cả hai người họ đều phun đồ uống của họ ra ngoài. "Đó là một giải pháp tốt. Các cậu không thể cứ tiếp tục tranh giành sự chú ý của anh ấy!"
 
"Thử đi đồ đáng ghét." Renjun đảo mắt, và Jeno gật đầu đồng ý.
 
"Nghe này, nếu cả hai bạn đều thú nhận với anh ấy, và anh ấy chọn một trong hai người, thì cậu không cần phải tranh giành sự chú ý của anh ấy nữa. Mình không muốn chịu đựng những điều tồi tệ từ cậu nữa."
 
"Vậy? Ai sẽ tỏ tình trước?" Mark hỏi, cho một miếng chip vào miệng và dùng coca hạ xuống. "Các cậu ở đó càng lâu thì Doyoung hyung sẽ càng đợi lâu. Các cậu không muốn hôn anh ấy sao?"
 
Điều đó khiến hai cậu bé giật bắn mình.
 
"Mình đi đây! Tạm biệt!" Renjun giật lấy ví và xỏ giày bỏ chạy, Jeno chạy theo sau cậu bé.
 
"Chà, họ đã đi rồi ..?"
 
---
 
"Mình đi trước!"
 
"Không phải, là mình!"
 
"Tôi đây!"
 
Hai chàng trai tranh cãi trước căn hộ của Doyoung. Cả hai người họ đều thở hổn hển, mệt mỏi họ đã chạy.
 
Renjun đẩy nhẹ Jeno và gõ cửa nhanh chóng. "C-cái gì ?! Đó là gian lận!" Jeno cũng tức giận gõ cửa.
 
"Bình tĩnh, tại sao cậu lại gấp gáp như vậy?" Người đó hỏi ngay khi vừa mở cửa.
 
Nghe có vẻ gắt gỏng và khó chịu vì bị làm phiền.
 
Điều duy nhất là, người đó không giống anh Doyoung.
 
Đó là một người đàn ông cao lớn, thậm chí còn cao hơn cả Jeno, có thể nhỏ hơn Johnny một chút? Nhưng vẫn còn, cao. Và than hình được tạc tượng một cách độc đáo, làm sao họ biết được điều đó? Người đàn ông cởi trần.
 
Một người đàn ông cởi trần với một thân hình đẹp (Renjun không muốn thừa nhận rằng anh ta đã yêu cơ bụng ấn tượng của người đàn ông và Jeno vô thức vỗ vào bụng của mình) và một khuôn mặt đẹp trai đang mở cửa.
 
Anh ta là ai?
 
"Anh không phải Doyoung hyung." Cả hai đều nói và nheo mắt nghi ngờ. Người đàn ông chỉ cười trêu chọc họ, lúm đồng tiền lộ ra.
 
"Không. Tôi không." Người đàn ông cười lớn, "Tôi là Jaehyun, bạn trai của Doyoung. Hai em phải là Renjun và Jeno."
 
'BẠN TRAI?!'
 
"C-cái gì?" Jeno bật thốt lên cùng lúc Renjun thốt lên "Bạn trai ?!".
 
"Ừ. Anh ấy không nói với các em à?" Người đàn ông bây giờ là Jaehyun, bĩu môi. "Đó không phải ni—"
 
"Jae! Ai ở cửa vậy?! Sao em lâu thế? Quay lại giường đi!" Doyoung hét lên từ phòng ngủ.
 
"Là con trai của anh!" Jaehyun hét lại.
 
'BỌN TRẺ?!'
 
"Con gì?" Renjun cố gắng hỏi mà không nói lắp. "Các con trai, Doie cứ nói với bố rằng hai người đều là con của anh ấy."
 
Doyoung lao ra từ phía sau anh, mặc một chiếc áo sơ mi trông quá rộng trên người. Chắc chắn là của Jaehyun.
 
Anh nở một nụ cười ngượng ngùng, khuôn mặt đỏ bừng và nhẹ nhàng chào hỏi họ. "Xin chào các em." Sau đó anh quay sang bạn trai và trừng mắt nhìn anh ta.
 
"Anhđã bảo em mặc áo sơ mi vào mà, Woojae."
 
"Quá lười."
 
"Vẫn là! Cứ thích chỉ cởi trần mở cửa?!"
 
"Ừ, em không bao giờ biết liệu anh có đứng sau cánh cửa hay không? Em phải chuẩn bị đề phòng khi anh nhảy vào em."
 
Hai cậu nhóc chỉ biết ngơ ngác nhìn cặp đôi này đùa giỡn. Họ không thể tin được. Tất cả thời gian này, Doyoung đã có bạn trai. Cơ hội là gì?
 
"Bây giờ em đi ngay! Chờ trong phòng ngủ, anh liền cùng em đi." Doyoung hất Jaehyun ra, người sau lén hôn lên môi anh và nháy mắt với hai chàng trai vẫn đang đứng bên ngoài.
 
"Thật xin lỗi về em ấy. Em ấy thật là một chú cún con." Doyoung xin lỗi, "Sao các em lại đến đây? Các em có muốn vào trong không?"
 
Các chàng trai lắc đầu.
 
"Tại sao anh không nói với em rằng anh đã có bạn trai?"
 
"Tôi không có?"
 
"Anh đã không."
 
"Anh thề, anh đã nói. Anh đã nói với em khi chúng ta đến quán bar" Doyoung nhướng mày, "Anh đã nói với em rằng bạn trai của anh sẽ đến đón anh."
 
"Em nghĩ ... Chỉ là một người bạn." Renjun bĩu môi và nhìn chằm chằm vào sàn nhà, cảm thấy chán nản. "Nhưng em không trả lời câu hỏi của anh? Tại sao cả hai em đều ở đây? "
 
"Tụi em…." Họ liếc nhau, "Bọn em muốn tỏ tình với anh."
 
Giờ đến lượt Doyoung chết lặng.
 
"Gì?"
 
"Cả hai bọn em đều rất thích anh. Tụi em thực sự đang cạnh tranh xem ai sẽ tỏ tình với anh và người anh sẽ chọn là ai.” Jeno thú nhận.
 
"Cái gì? Nhưng không phải hai em ở cùng nhau sao?"
 
Renjun co rúm người lại và Jeno rên rỉ đáp lại. "Không bao giờ!"
 
"Anh tưởng đó là lý do tại sao em lại muốn anh kết thân với Renjun đến vậy." Doyoung quay sang Jeno, "Anh tưởng em muốn anh làm quen với bạn trai của em."
 
"Còn Renjun," Người lớn tuổi nhất chỉ tay về phía Renjun, "Anh nghĩ rằng em muốn kết thân với anh để anh có thể kể cho em nghe nhiều hơn về Jeno."
 
"Chà, bây giờ các em đã biết anh có bạn trai, sao các em không hẹn hò nhau hả? Chỉ hai người thôi." Doyoung xù lông.
 
"Dù sao thì các em cũng đã ở bên ngoài rồi. Cũng có thể tận hưởng nó."
 
Renjun mở miệng định nói nhưng Doyoung đã ngăn lại bằng một cái vẫy tay. "Anh đã dành thời gian riêng cho các em và anh hứa với cả hai, các em là hoàn hảo cho nhau, chỉ là các em chưa bao giờ nhận ra."
 
"Bây giờ để anh tiếp tục tận hưởng với bạn trai anh, anh đã không gặp em ấy trong một tháng! Hãy tận hưởng cuộc hẹn hò nào!"
 
Cánh cửa bị đóng sầm vào mặt họ.
 
---
 
“Làm sao bây giờ? Renjun nhẹ nhàng hỏi Jeno khi đứng bên ngoài tòa nhà chung cư của Doyoung, tai cậu vẫn đỏ bừng vì bài phát biểu của Doyoung.
 
Jeno im lặng một lúc và nắm lấy tay chàng trai Trung Quốc.
 
"Đi hẹn hò nào."
 
"Gì?!"
 
"Cậu nghe thấy hyung nói chứ. Anh ấy nói chúng ta là người hoàn hảo cho nhau."
 
"Ừ, nhưng ..."
 
"Đó là bởi vì chúng ta không bao giờ nhận thấy điều đó, bây giờ." Jeno nắm chặt tay Renjun hơn.
 
"Chúng ta luôn hướng về Doyoung hyung nhưng liệu chúng ta có thể cho nhau một cơ hội được không?"
 
Jeno chờ đợi với hơi thở dồn dập.
 
Renjun siết chặt tay lại và đan các ngón tay vào nhau.
 
"Ừ. Hãy cho chúng ta một cơ hội."
 
Kể cả khi Jeno không còn là chàng trai yêu thích của Doyoung nữa, thì cũng không sao. Ngay cả khi cậu bị thay thế bởi Jaehyun, nó vẫn ổn.
 
Jeno không cần phải là người yêu thích của Doyoung nữa.
 
Dù sao thì cậu cũng là cậu bé yêu thích nhất của Renjun.
 

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro