4
Cậu đoán rằng Bakugou có thể sẽ né tránh một thời gian, nhưng những ngờ vực hoàn toàn bị dập tắt bởi sự thực rằng Kirishima và giác quan thứ sáu của cậu quyết định giờ là thời điểm để bắt đầu mời Todoroki tham gia băng nhóm của mình, một cách thường xuyên.
"Todoroki! Ngồi với bọn tui không?"
Todoroki chần chừ, ra quyết định, chỉnh lại biểu cảm và ngồi vào bàn cùng họ. Kaminari và Sero làm mắt long lanh với nhau; Kirisima trông rạng rỡ. Cậu cực kỳ cẩn thận không nhìn qua Bakugou.
"Thế nào rồi, bồ tèo?"
"Ổn cả, cảm ơn cậu." Todoroki tạm ngưng để nhìn Kirishima. "Tôi thích tóc cậu."
"Ỏ, thật sao? Mina tạo kiểu đấy. Dù không phải vẻ ngoài nam tính nhất của tui."
"Trông rất nam tính với tôi," Todoroki nói, buồn cười. Định nghĩa của Kirishima về nam tính không bao giờ ngừng xâm chiếm đầu cậu.
"Cảm ơn, bạn hiền!" Kirishima cười tươi, vỗ vỗ vai cậu. "Bài tự luận của ông ra sao rồi?"
"Ừm," Todoroki nghĩ, trầm ngâm. "Không phải sở trường của tôi."
"Ôi, bạn à, tui hiểu ông," Kirishima than thở. "Tui chả có gì để nói về bản thân mà nghe không như cố quá cả."
"Làm như mày không cố quá."
"Im đi, Sero!"
"Sẽ dễ hơn với hai người," Kirishima đăm chiêu. "Nhiều kinh nghiệm và người ta biết về những thứ hai người làm. Chả ai nhớ, kiểu, những người chả là ai, khi bọn tui có hai người và Midoriya trong khoá học."
"Midoriya còn khướt mới đến trình độ đấy," Bakugou khịt mũi. Todoroki cuối cùng cũng đưa mắt về hướng nó, thấy nó trườn ra trên ghế cùng biểu cảm cau có nhưng không cáu giận trong điệu bộ. "Mày hạ được nó mà."
"Tao nghĩ mày đánh giá thấp cậu ấy," Kirishima nói, không chần chừ.
"Tao nghĩ mày đánh giá thấp mày," Bakugou đáp trả. "Buồn thật."
Todoroki giấu một nụ cười sau vòm miệng đầy cơm, nhưng dù vậy cậu vẫn cảm nhận được mắt Bakugou đổ lên mình.
Về cơ bản đó là một bữa trưa yên bình. Có lẽ nguồn cơn gây phiền lớn nhất là sự thực rằng cả căng-tin nhìn chằm chằm họ.
Sau đó, khi họ rời đi, Bakugou đưa một chân ra chặn cậu, và Todoroki dừng lại, cặp treo nửa chừng trên vai.
"Mày không định ăn trưa với tao hàng ngày đâu, phải không," Bakugou nửa hỏi. Tông giọng của nó hoà nhã lạ thường, biểu cảm gần như thư giãn đằng sau cau có.
"Tôi còn bạn khác," Todoroki đáp. Cậu không nói dối. Kirishima rất tốt bụng, nhưng bàn này có chút ồn ào và hoạt náo, và Bakugou làm cậu cảm thấy không ổn định.
"Tốt," Bakugou nói, nhắm mắt lại thư thái trước khi mở một bên ra lườm. "Mày đi được rồi."
"Tôi muốn đợi cậu."
Bakugou rền rĩ, đứng dậy, quăng cặp qua một bên vai. Todoroki tự hỏi liệu nó bỏ nỗ lực vò nhàu quần áo như vậy, chỉ để tương ứng với hình tượng cá biệt, hay nó làm quần áo nổi loạn tự nhiên.
"Giờ ta còn về lớp cùng nhau," Bakugou thở dài. "Đời tao dạt về đâu thế này."
"Có thể chắc chắn nhiều thứ kỳ quặc đã xảy ra."
"Cả con mẹ nó trường đều như phình mạch mỗi khi chúng ta chạm mắt," Bakugou nói, gần như tự mãn. "Bọn nó thực sự hết việc để làm."
"Cậu đang khá bình tĩnh," Todoroki chỉ ra. "Một ngày tốt à?"
"Tao lúc đéo nào chả bình tĩnh," Bakugou cãi lại, nhưng giọng không nâng tông. Ánh mắt của nó ranh mãnh. "Và ngày nào của tao cũng y hệt."
"Tôi thấy điều đó khó mà tin được."
"Mày biết đấy, với một người cao sang và quyền quý, mày có vẻ thích nói lời cuối cùng, nhỉ?"
"Nếu tôi cao sang và quyền quý như cậu nghĩ, tôi đã chẳng nói chuyện với cậu, phải không?"
"Xin con mẹ nó lỗi gì cơ?"
Todoroki xoá đi dấu hiệu của một cái nhếch mép. "Cậu thấp hơn tôi, vậy thôi."
"Thấp hơn cái đầu mày," Bakugou cáu kỉnh, nhưng nó có vẻ- liệu có thể nói là thích thú không? hơn là trên bờ vực đấm bỏ cậu. "Mày thì hung hăng thụ động*"
Todoroki nghiêng đầu. "Vậy mà tôi tưởng mình vô cảm cơ."
"Tao cũng tưởng thế, cho đến lúc phức cảm về ông già mày xuất hiện."
Lãnh địa nguy hiểm, Todoroki nghĩ, nhướn mày, nhưng biểu cảm của Bakugou chỉ có một chút châm chọc, như thể nó đang chờ đợi chạm mắt.
"Cậu biết đấy, tất cả mọi chuyện chỉ xảy ra vì cậu quá để tâm đến tôi. Giờ tôi tự hỏi từ khi nào cậu bắt đầu để tâm đến tôi."
"Có nỗ lực đấy," Bakugou đáp trả, tai ửng hồng. "Nhưng không phải chuyện của mày."
Họ qua một ngã rẽ, Todoroki dùng cặp chân dài của mình để lật đổ kế hoạch tăng tốc của Bakugou.
"Không phải về bản chất nó hoàn toàn là chuyện của tôi sao?"
"Tao còn một nấy thôi là đá đít mày rồi."
"Tôi lại nghĩ cậu sẽ nói gì đó không lường được cơ."
"Nếu tao dễ đoán vậy mày đã gỡ rối tơ lòng hàng tháng trước rồi," Bakugou nhếch mép. "Trừ khi mày là một thằng ngốc."
"Tới từ người dính bẫy tên lửa của Midoriya."
"Đó là- đợi đã, mày đã như này từ hồi đó rồi?"
"Tôi không hiểu cậu đang nói gì."
"Ồ, phải rồi. Lỗi tao. Chắc mày quên."
Có tiếng nói chuyện ồn ào. Todoroki nhìn lên từ nơi họ đứng lại và nhận ra họ đã ở trong phòng học được một lúc.
Chà, quan sát nhiều hơn thực sự phản lại cậu rồi.
"Bọn mày đang nhìn cái đéo gì, lũ rảnh nợ?" Bakugou quát. "Tao không thể một cuộc trò chuyện trong yên bình à? Chúa ơi."
"Xin chào!" Kirishima gọi, vẫy chào họ. Cậu ấy trông không hề lúng túng, không như mọi người còn lại. Kể cả biểu cảm của Midoriya cũng méo xệch. "Lạc mất hai người sau bữa trưa!"
"Bọn tôi đã đi dạo," Todoroki nói.
"Im mẹ đi."
Cả lớp chậm chạp nhưng chắc chắn nhận ra đây không phải một sự kiện kỳ quặc. Một cách rành rọt, cậu nghe thấy Ashido thông báo với cô bạn tóc cam từ 1-B, Todoroki và Bakugou bây giờ, kiểu, đã thành bạn bằng cách nào đó rồi. Không thể nào, cô bạn nói. Có thể nào, Mina đáp lại.
Còn chẳng phải họ khác gì khi trước. Chỉ dành nhiều thời gian cùng nhau hơn, và ít ý định ám sát từ phía Bakugou hơn. Ngoài ra mọi chuyện phần lớn vẫn giữ nguyên- ít nhất là trên trường.
Todoroki không biết điều này nói lên gì về con người họ, nhưng họ đã đầu hàng khá dễ dãi trước những thứ cậu không dám mơ tới chỉ vài tháng trước đây. Hoá ra Bakugou không chỉ cực kỳ chiếm hữu (cậu đoán được) mà còn thích đụng chạm cơ thể một cách đáng ngạc nhiên. Kết hợp với thiên hướng mới phát hiện của Todoroki dành cho tiếp xúc vật lý, họ kết thúc cuốn vào nhau trong rất nhiều tư thế kỳ lạ nhưng thoải mái mà Bakugou sẽ giết cậu nếu cho đấy là âu yếm.
Cậu dành rất nhiều thời gian ở nhà Bakugou. Bố mẹ Bakugou tốt bụng một cách quái đản. Bố nó phần nào doạ Todoroki với sự hoà nhã của ông, và mẹ nó gần như y chang con trai mình, tới nỗi Todoroki phải chật vật để nhìn bà.
Tới một thời điểm cậu bắt đầu vô tình gọi Bakugou là Katsuki. Hoàn toàn không chủ đích. Lần đầu tiên Bakugou ném cậu khỏi cửa sổ, nhưng tất nhiên sau đó chạy xuống dưới nhà kiểm tra xem nó có làm hỏng gì quan trọng.
Một hoặc hai lần Todoroki cứng rắn lên, và tới thăm mẹ. Bakugou phản đối ồn ào rằng chuyện này phiền phức ra sao, nhưng cư xử theo cách lễ phép nhất với mẹ Todoroki, mà làm Todoroki nhìn nó với "mắt nai to tròn" cả ngày. Một lần nữa, không chủ định.
Khi chỉ có hai người họ, họ êm đềm đến bất ngờ. Todoroki ngủ gật rất nhiều, đầu đặt lên đùi Bakugou, trong lúc người kể sau phàn nàn về thứ này hoặc thứ nọ; Bakugou thường phủ cả người mình quanh lưng Todoroki và rời ra một chút khi Todoroki nhắc lại đều đều bất cứ gì đi qua đầu cậu.
Phần còn lại, vẫn như cũ. Họ đấu tay đôi dữ dội, cạnh tranh không hồi kết, tung ra những lời khen sần sùi khi cần thiết, trao đổi một lượng dồi dào cãi vặt, và đôi lúc còn những đợt ngắn thiện chí êm ả.
Không, mọi chuyện chỉ hoàn toàn thay đổi khi mùa hè tới.
Điều đầu tiên xảy ra là Midoriya phát hiện.
Công bằng thì, Todoroki chưa từng quá nỗ lực giấu chuyện này khỏi cậu ấy. Cậu không thấy mục đích. Midoriya rất thông minh, và cũng là một người bạn. Chỉ là vấn đề thời gian. Bakugou, đương nhiên, phản đối kịch liệt, nên họ cứ để ra sao thì ra.
Midoriya nhất định biết đang có chuyện, hơn bất kỳ ai trong lớp, nhưng cậu dường như không thể chắc chắn là chuyện gì. Hoặc cậu không trước khi vô tình gián đoạn họ, vậy đấy.
"Ôi Chúa ơi- Tớ xin lỗi!"
"Xin chào, Midoriya," Todoroki nói, lắc đầu cho tóc rời khỏi mắt và nghiêng người lại để nhìn cậu bạn.
"Đéo biết gõ cửa à?!" Bakugou thét lên, giận dữ.
"Là phòng học mà, Kacchan!" Midoriya phản kháng, mắt cậu đảo qua lại giữa nó và Todoroki một cách chóng mặt. "Ôi Chúa ơi, không tin được tớ đoán đúng."
"Tin đi và cút!"
"Xin lỗi vì không nói với cậu, Midoriya,"
"Không sao! Cũng không phải chuyện của tớ! Tớ chỉ không nghĩ đến, ờm, lỡ bước vào lúc hai người hôn nhau, nhưng-"
"Có ai thèm nghe tao nói gì không?"
"Đừng mâu thuẫn như vậy."
Sau đó Todoroki cơ bản không lo ngại gì, dù cậu không hẳn là người thích khoe khoang. Cậu một người khép kín trong bản tính, cũng như Bakugou, ngạc nhiên thay, có lẽ. Họ giữ cho mọi chuyện không lộ liễu.
Nhưng rồi, từng người từng người một, vòng tròn nội bộ của cậu tăng lên.
"Tớ," Yaoyorozu nói, một ngày, tay vo tròn, "Tớ đang gặp Jirou."
"Khi nào?"
"Không, tớ- bọn tớ đang hẹn hò."
"Ồ," Todoroki chớp mắt, quan sát dáng điệu cứng nhắc của cô và biểu cảm quyết tâm. "Ồ. Chúc mừng."
Cậu ngập ngừng cười mỉm, và cô cười đáp lại, nhẹ nhõm.
"Cảm ơn. Tớ- muốn kể cho cậu."
Todoroki không nhận ra đó là thứ bạn phải kể.
"Tôi đang hẹn hò Bakugou, tiện thể thì."
Cô quả nhiên yên lặng một khoảng dài, nhưng khi cậu ngẩng lên cô đang cười tươi, một chút quá tươi là đằng khác.
"P-phải rồi! Chúc mừng!"
Hai tuần sau, chỉ còn một tuần là nghỉ hè, trường học lại bị tấn công. Chuyện này đang trở nên nhàm chán.
Todoroki xử lý một núi người với Aizawa bên cạnh, và hạ cánh dưới mặt đất với nhiều nỗ lực hơn cậu dự tính. Bên trên, tên tội phạm nào đó mở một cổng không gian, và bụng Todoroki nhộn nhạo. Không giống hệt hồi đó, nhưng đủ tương tự.
Cậu sẽ đi tìm nó, cậu quyết định, và đẩy mình lên, tìm thấy Midoriya nơi cậu ấy đang lên chiến thuật với các bạn học khác, bánh răng trong đầu rít lên gần như hữu thanh.
"Midoriya!"
"A, Todoroki! Tớ đang nghĩ nếu-"
"Xin lỗi, chờ tớ một chút," Todoroki từ chối, đầy áy náy. "Cậu thấy Katsuki không?"
Cậu nhận lại những khuôn mặt trống rỗng.
"A-a," Midoriya nói. "Ừm, Kacchan? Cậu ấy, ờ, đằng kia?"
"Cảm ơn," Todoroki nói, và trượt đi. Cậu nhận ra muộn màng lỗi sai của mình, nhưng chẳng thể khiến cậu bận tâm.
Bakugou đang đuổi theo tên cổng không gian dữ dội, cũng là điều dễ hiểu, nên Todoroki yên lặng đuổi theo cùng nó. Đó là một cuộc ẩu đả không đẹp đẽ, nhưng cuối cùng họ cũng hạ được hắn, Todoroki cuộn băng quanh các cánh cổng trong lúc Bakugou tự bắn mình qua một cái từ đằng sau.
Trong một nhịp họ lặng đi, cả hai thở hổn hển, tay phải của Todoroki râm ran. Sự bồn chồn cậu đã không nhận ra giờ trôi sạch.
"Tao đã có thể tự hạ được gã."
"Tôi biết."
Bakugou quan sát cậu, thở dài, cụng vai họ vào nhau. Todoroki nghĩ một ngày họ sẽ bắt đầu nắm tay.
"Thằng khốn cứng đầu."
"Cậu nói cơ đấy."
"Tch.*"
"Tôi sẽ đi xem xem Midoriya cần giúp gì," Todoroki nói, áy náy thoáng qua. "Khi nãy tôi từ chối cậu ấy."
"Và điều đó không tốt?"
Cậu đảo mắt nhẹ. "Cậu ấy cũng là bạn cậu mà."
Bakugou để cậu đi, nhưng khi cậu ở trên không giọng nó gọi với theo sau sắc lẹm, to hơn cả trận đánh xung quanh.
"Ê, Shouto! Mày rán mẹ bên phải lên rồi, đừng có nghĩ đến việc dùng nó đấy!"
Cậu vẫy vẫy tay ra hiệu đã hiểu. Cậu biết.
Một khi trận đánh kết thúc và mọi người đang chăm sóc vết thương, Kaminari là người cắn viên đạn ẩn dụ và đằng hắng.
"Có phải tao, ừm, đang hoang tưởng không, hay giờ Todoroki và Bakugou gọi nhau bằng tên rồi?"
"Đm mày," Bakugou nói, hờ hững. Todoroki dừng việc băng bó để ném cho nó Cái Nhìn.
Kaminari gật đầu, thoải mái quá đáng. "Chà. Đượccccccccc. Tao đã nghĩ vậy."
Cậu ta đợi một nhịp. "Ai muốn nói tao biết tao lọt qua chiều không gian khác từ khi nào không?"
Todoroki đánh mắt lên, lướt qua các bạn cùng lớp, tất cả bất ngờ và quá quan tâm đến đời tư của cậu, lướt qua bạn cậu, thích thú và cố giấu đi, qua Bakugou sau cùng, người đưa lại cậu một ánh mắt khó chịu ngay sau.
"Thực chất thì, Kaminari," Cậu nói, cẩn trọng, và nhìn thẳng cậu trai tóc vàng.
Trên mặt nó cậu ghi nhận vẻ khó chịu tại sao mấy đứa này quan trọng, nhưng không gì khác, và chỉ vậy cậu biết cậu có thể nói ra. Bakugou không thực sự quan tâm ý kiến của người khác, nhưng rõ là nó có nhiều bạn, và thích khoe khoang với bạn nó. Không chần chừ, từ đấy, Todoroki gật đầu nghiêm túc với người còn lại.
"Bakugou và tôi đang hẹn hò."
Bakugou quăng một cú nổ nửa vời về phía cậu, đập vỡ tường băng Todoroki dựng sẵn, và họ chạm mắt qua chỗ băng bốc khói trong lúc tiếng bàn tán điên loạn tràn khắp hội trường.
"Một ngày có lẽ cậu sẽ thôi âm mưu thổi bay đầu tôi," Todoroki nói, mỉa mai. "Nhưng cú sốc sẽ quá lớn và tôi sẽ chết ngay tại chỗ."
"Mày sẽ rầu rĩ nếu tao dừng lại," Bakugou tuyên bố, trêu đùa. "Mày yêu tao mà."
Todoroki nghĩ về câu nói một nhịp quá lâu, báo động đánh nhau với vẻ làm bộ cứng cáp trên mặt Bakugou, và cuối cùng duỗi vai, mãn nguyện.
"Chắc là thế thật."
Bakugou thực sự thổi bay cậu lần này, nhưng sau đó nó chúi đầu vào ngực Todoroki và chửi cậu, mặt nóng bừng, nhưng vẫn là một ngày đẹp trời trong lịch sử của cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro