Chương 7: Quái vật Tro Tàn và người bạn mới, kẻ thù bí ẩn?
Hiện tại, Naib đang chạm mặt với con người quen thuộc, đó là Koshor Fogestca. Tuy đối phương không có ý xấu gì, nhưng Naib cảm giác cần phải đề phòng con người này ngay lần đầu tiên gặp, khác với Norton và những người bạn khác. Nhị công tử Fogestca này mang lại cho Naib một cảm giác khó nói. Để tránh người khác nghĩ xấu, Naib nở một nụ cười công nghiệp như một lời chào.
"Bạn Subedar, à phải gọi là lãnh đạo chứ"
"Không, không cần đâu, gọi tôi là Naib thôi được rồi"
Naib ớn lạnh khi nghe hai từ "lãnh đạo", nó chẳng to lớn gì cả, chức vụ này như lớp trưởng thôi, chẳng qua gọi là lãnh đạo vì nó có một số tính chất khác với lớp trưởng.
"Vậy...Naib, sau này giúp đỡ nhau nhé. Lúc nãy chưa có dịp làm quen nên giờ hơi muộn"
"Ừm, rất vui được làm quen"
Biết Naib có việc nên không làm phiền, Koshor gật đầu chào Norton – người im lặng nãy giờ - rồi rời đi. Norton có liếc nhìn phía sau quý tử nhà Công Tước kia rồi vừa đi vừa thủ thỉ với Naib.
"Naib, tôi thấy cậu ấy có gì đó lạ lạ, kiểu không phải kẻ đáng nghi nhưng-"
"Một cảm giác khó tả thành lời"
Naib nói đúng ý Norton, anh chàng tóc đen tính nói gì đó thì William xuất hiện bá cổ hai người.
"Yo, tôi đợi hai cậu nãy giờ"
Sự xuất hiện bất ngờ và tự ý bá cổ như vậy, người ngoài nhìn vào có thể nghĩ rằng William không tự biết thân phận nhưng đối với Norton và Naib thì họ vô cùng thoải mai và họ thích cảm giác tự nhiên này hơn.
"Bọn tôi định đi gặp bạn, đi cùng đi"
"Ô! Sắp có thêm bạn mới à, vậy tốt quá rồi"
William cười há há, to tiếng khiến một số người chú ý, Naib dùng trỏ đụng nhẹ bụng anh chàng năng động kia "Nhỏ nhỏ thôi, nơi công cộng"
Ba người đi một vòng rồi chợt nhận ra có cái gì đó sai sai.
"Ủa? Lớp 1A-M kế bên lớp mình mà?"
"Nãy giờ đi dâu vậy cha!"
Norotn và Naib lạng quạng như mấy đứa khờ, còn William thì khờ thiệt, thằng nhỏ không hiểu chuyện gì chỉ biết đi theo hai người này.
"Quay lại chỗ lớp mình đi"
"Thôi sắp tới rồi quay lại chi nữa"
"Là nãy giờ hai người đi một vòng để tìm cái lớp kế bên mình á hả?"
"Chứ sao!"- Naib và Norton đồng thanh trước câu hỏi cùng với cái mặt ngơ ngơ của William.
Cách mấy chục bước chân, họ nghe tiếng của Mike hú hú éc éc vẫy tay họ đằng trước, Aesop thì đứng dựa vào tường nhìn họ.
"Xin lỗi vì đến trễ nhé, để hai cậu đợi lâu rồi"- Norton cười ngại.
"Không sao không sao, tụi tui cũng vừa mới ra à"- Trái ngược với sự vui vẻ của Mike là một tiếng "Chào các cậu" không cao cũng không âm trì của Aesop.
"Và...?"- Mike
"Đây là William Ellis, hãy gọi cậu ấy là Will"- Naib giới thiệu, William cười tươi rồi tự giới thiệu lại một lần nữa, có lẽ Mike sắp có một người bạn cùng tần số rồi.
Về phía Aesop thì chỉ gật đầu chào, có vẻ cậu bạn tóc xám này là trầm lắng nhất nhóm rồi, trầm hơn cả Naib.
"Vậy chúng ta lên tầng trên tìm Ithaqua rồi xuống căn tin trường ngồi, ở căn tin nghe nói có bàn ngoài trời cảnh đẹp lắm"- Mike
Họ vừa đi vừa trò chuyện, dù chỉ gặp nhau mới đây nhưng giữa họ như có mối liên kết mật thiết và bền chặt. Giống như định mệnh đã an bày rằng họ chính là những chí cốt thân thiết, một mỗi quan hệ tốt đẹp và trong tương lai họ vẫn mãi là bạn tốt.
"Ithaqua đang ở phòng giáo viên, cậu ấy để lại lời nhắn"- Norton giơ chiếc di động lên.
Phòng giáo viên ở khu đối diện nên họ quyết định rẽ qua hành lang nối hai dãy, vừa bước ra thì ngọn gió thổi mạnh qua như chơi đùa rồi tắt hẳn. Qua khu bên này bầu không khí trầm lặng hơn, yên tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy tiếng chân của họ va vào nền bộp bộp.
"Sao nó âm u dữ vậy, đã thế khu này còn khuất ánh sáng mặt trời"- William liếc dọc liếc ngang hồi hộp.
"Có ánh sáng rồi kìa, cánh cửa hé mở đó hình như là phòng giáo viên"
Nhưng những con người ở đây càng thấy ớn lạnh từ đằng sau. Quái lạ, tại sao lại cảm nhận được gì đó mờ mờ lạnh lạnh nhỉ? Tiếng động này quen lắm, hình như là đã nghe thấy ở đâu đó...
"Á Á éc éc yêu quáiiiiii"- William tăng tốc độ húc đầu vô tường cái gầm. Mike thì chọi quả bom lửa vào không khí.
"Mike! Cháy trường đấy!"- Norton la lên.
"Yêu quái cái mả cha mấy bây"- Vô Cứu trồi dưới đất lên trước mặt Norton bất thình lình.
"Cái đu đi me may con quỷ!"- Norton bỗng mất kiểm soát lui ra.
Phòng giáo viên mở toang cửa ra, có một số giáo viên bước ra ngoài, theo sau đó là Ithaqua chỉ lú cái đầu ra với vẻ mặt "Drama hả bây?"
Cũng may quả bom của Mike chỉ nổ nhỏ nên dập lửa kịp, Tạ Tất An chỉ thở dài rồi cúi đầu xin lỗi nhũng giáo viên.
"William, Norton!"- Vô Cứu nổi giận nhìn hai người này.
"Mike..."- Giọng nói của người phụ nữ yêu kiều cất lên nhẹ nhàng nhưng mang theo sự khiển trách.
"Em xin lỗi cô Michiko..."- Mike gãi đầu cười.
Về phía Naib và Aesop, cũng may là họ chưa kịp làm gì, giáo viên thì cũng đi vào vì những chuyện 'động trời' này thì xảy ra thường xuyên nên không có gì phải bàn tán.
Cuối cùng, cô Michiko – chủ nhiệm lớp 1A-M – thì không trách mắng nặng nề Mike, cậu chỉ bị nhắc nhở nhẹ và phải tự lau mấy vết đen trên tường do bám bui cháy.
Còn về phía Norton và William. Một người đập bể tường sẽ bị viết kiểm điểm và sửa lại cái tường đó. Còn một người thì cũng viết kiểm điểm nốt nhưng khác ở chỗ là viết thêm bài phạt với câu "Nói tục chửi thề là tội đáng muôn chết". Không ai nói chắc cũng tưởng mấy ông cố nội này học lớp A và là quý tộc.
Naib và Aesop ngồi bên cạnh Ithaqua tường thuật lại sự việc. Cả ba nhìn nhau rồi lắc đầu thở dài.
Mọi chuyện đã xong xuôi, giờ xuống căn tin thì chắc không còn đông nữa. Nhưng may mắn thay là nhờ vào việc đó mà có rất nhiều chỗ để họ lựa chọn.
"Trời ơi...ngày đầu tiên đi học..."
"Học sinh đặc biệt lớp A con của Thống Chế Campbell viết tự kiểm ở ngày đầu tiên đến trường"- Naib cười khịa Norton.
"Tôi cũng đâu có muốn!"
"Haha, vui thật đấy!"
"William lạc quan thật đấy"- Mike cũng cười vui vẻ
Ithaqua liếc nhìn qua Aesop im lặng từ nãy giờ "Aesop này, cậu cảm thấy không khỏe à?"
"A...không có"
"Hửm, cậu đang suy nghĩ gì à? Có thể chia sẻ cho bọn này không?"
Aesop bất ngờ khi bị bắt chuyện như thế, cậu cũng không biết có nên nói hay không, nhưng nhìn những ánh mắt trông chờ khiến cậu muốn thốt nên lời.
"Chỉ là...các cậu có ở kí túc xá không?"
Norton và Naib thì lắc đầu, còn William, Mike và Ithaqua thì có. Thấy vậy thì Aesop thở phào, nhưng sau đó cũng không biết phải nói thêm gì.
"Sao thế? Cậu định ở kí túc xá hay về nhà?"
Nhà – đó là từ khiến cho nội tâm Aesop rung động bởi sự tan vỡ của con tim, từng mảnh vỡ như cứa vào nội tạng của cậu mỗi khi nhắc đến. Vỗn dĩ đó không phải là noi Aesop thuộc về.
"Tôi muốn ở kí túc xá..."- Cảm xúc nghẹn ngào thúc đẩy cậu phải thốt ra từ 'muốn'.
"Thế thì ở thôi, chúng ta đăng kí ở chung phòng đi, vừa đủ bốn người"- William cười tươi nói.
"Đống ý!"- Mike và Ithaqua gật đầu.
"Cảm ơn..."- Aesop nói xong thì cầm tay kéo khẩu trang sát lên, cảm giác như môi cậu đang cong lên rồi hạ xuống, có lẽ đó là mọt bước tiến mới mà chính cậu chưa nhận ra.
"Mà Ithaqua này, chủ nhiệm cậu là ai thế?"- Norton vừa nuốt thức ăn vào bụng rồi nói.
"Giáo viên lâu năm, tên là Yourzk và Taop"
"Nghe tên lạ nhỉ"- Naib.
"Ừa, nghe nói cả hai xuất thân và gia thế bình thường nhưng dạy rất giỏi, nói chung là đi lên bằng thực lực"- Ithaqua có vẻ thấy rất hài lòng về hai giáo viên này. Mike cũng nói tiếp "Còn của lớp tui là cô Michiko xinh đẹp và cô Sangria hát hay"
"Sướng thế! Cô Sangria là ca sĩ Opera vô cùng nổi tiếng trong đế quốc luôn ấy!"- William thấy ghen tị.
"Hehe, mặc dù cô Sangria nghiêm khắc hơn cô Michiko nhưng như vậy cũng mãn nguyện rồi"
Sau đó họ tiếp tục dùng bữa, xong rồi thì đi ra sân lớn cửa trường tham quan, sau đó thì họ qua Lồng Kính Rosie, nơi mà họ gặp nhau lần đầu cũng là nơi họ đã có những cuộc giao chiến. Họ đứng trên khán đài nhìn xuống, xung quanh có một số người đi qua đi lại, có nhóm thì ngồi nói chuyện xem những tiền bối dưới sân đang tập luyện gì đó.
Thật yên bình.
Nhưng nếu hòa bình cứ kéo dài mãi thì cuộc sống sẽ rất nhàm chán, hi vọng thì sẽ có tuyệt vọng, thỏa mãn thì sẽ có tiếc nuối, buồn và vui, may mắn hay xui xẻo, biết ơn và hận thù. Cuộc sống sẽ luôn có sự đối lập, tất cả quy tụ lại hai chữ 'định mệnh'.
Một vết nứt trên bầu trời giữa khoảng không, ánh sắc đỏ mang làn khói đẩy lùi vạn vật phía dưới. Một con quái vật có ngoại hình như hoang toàn, ý là nó như một hòn đảo bỏ hoang, sần sùi và bám đầy dây leo, rêu xanh và đất bùn. Đôi mắt nó trũng hoáy đen không đáy và phát ra tiếng nhớp nháp.
Một cú nổ bất ngờ khiến hầu hết những cá thể xung quanh phải bỏ chạy thật xa.
Họ chắc chắn rằng nó là quái vật đến từ Tro Tàn Ký Ức, là tàn dư của ngoài không gian.
Lống kính bỗng phát sáng thấp thoáng long lanh những ánh đèn nhiều màu. Dây leo trên người con quái vật không thể làm vỡ tấm kính ấy mà ra ngoài, nó chỉ có thể đập vỡ những khán đài xung quanh. Naib quan sát từ xa thì hiểu rằng học viện này quả thật không tầm thường.
"Khoan? Chúng ta có thể đánh bại nó, sao phải chạy?"- Norton.
"Đúng là có cơ hội, nhưng tốt nhất cứ lui đi, để thầy cô xử lí"- Ithaqua nhìn ra sau lưng.
Ban đầu họ có giật mình và sững sờ trước sự tân công bất ngờ, nhưng họ nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và ý thứ rõ ràng việc bản thân cần phải làm.
"Này các em"- Một giọng nói quen thuộc vang lên.
"Tụi em?"- William chỉ vào nhóm của mình, Mike thì nhìn xung quanh em là gọi ai.
"Chính các em đó, theo tôi vào lồng kính úp sọt nó"- Vô Cứu nói, cùng với Tạ Tất An, Michiko và Sangria "Nếu như giết nó thành công, coi như miễn tội"
Vừa nói xong thì Norton nắm cổ áo Naib và Aesop kéo đi, Mike và William xách tay áo Ithaqua chạy theo. Ba người họ có cùng một suy nghĩ "Tụi này có vi phạm đâu mà kéo vào!!!"
Những giáo viên khác sẽ bên ở bên ngoài sơ tán học sinh và thủ sawqnx, nếu cần chi viện thì họ sẽ vào. Nếu tát cả đều xông vào đó thì ít nhiều sẽ gây trở ngại và khó kiểm soát năng lực của mình.
Ngay khi tiến vào trong, Sangria và Michiko đã rất nhanh phóng thẳng ra sau con quái quật, nhanh nhẹn né đòn tất công từ dây leo, Michiko biến dạng quỷ bay lên cao cùng con dao sắc nhọn trong cây quạt của mình cắt đứt gốc rễ của dây leo để chúng không tiếp tục mọc ra. Con quái vật trong như con rùa to lớn nhưng trông rất biến dạng, Sangria gây khó chịu cho con quái vật và thu hút sự chú ý của nó.
Norton có vẻ là đứa hăng say nhất, với bàn tay không của mình sử dụng trọng lực gây sức ép khiến con quái vật áp sát mặt đất đến nổi nứt ra. Vỗ Cứu xuất hiện trước mặt nó rồi lắc chuông khiến một phần đất rung chuyển, cái lưng sù sì của con quái vật sắt bị nứt ra.
Nhưng nó vẫn không chịu thua, con quái vật trồi dậy bất chấp sức ép của Norton, nó gầm lên và những tảng đá lớn từ không gian rơi xuống ngay những vị trí của họ đứng. Trong lúc nói đang gầm lên thì Mike ném năm quả bom lửa vào mồm nó, còn William từ đâu ra tung thẳng cú đấm dưới cằm nó khiến nó không hả mồm ra được. Naib nhanh nhẹn nhảy lên lưng con quái vật đó, cùng với sự hổ trợ từ ngọn gió của Ithaqua, cậu dùng loại đao của mình đâm thẳng vào điểm yếu của nó, là quả tim giữa đóng dây leo.
Nhưng những đám rêu tưởng chừng là vô hại lại khống chế chân Naib sau đó những dây leo dưới đó trồi lên bất ngờ như từ nãy giờ đang giả vờ bị Michiko cắt đứt.
Ithaqua bỗng nhảy lên bảo vệ Naib rồi cả hai bất ngờ bị trơn trượt ngã khỏi người con quái vật đang vùng vãy nãy giờ, may mắn là nhờ vào làn khói đỏ của Aesop nên họ không bị đau nhiều.
"Con rùa này cứng quá!"- Naib nói.
"Ủa? Tôi tưởng là con cua hoàng đế"- William ngơ ngác.
"..."
"Này, bên trong nó bắt đầu cháy ra rồi kìa"- Mike quan sát thấy quả bom mình ném vào cũng hiệu lực, những đám rêu cháy khét, dây leo cũng yếu đi.
Tuy nhiên, con quái vật đột nhiên tấn công vào khoảng không rồi di chuyển loạn xạ.
"???"
"Nào, chúng ta cùng xông lên đi"- Tạ Tất An cầm một thứ tròn tròn kì lạ trong tay, anh thản nhiên nhìn con quái vạt rời vào ảo giác.
"Có lẽ nó đang thấy mười Vô Cứu xung quanh đấy"- Tạ Tất An cười nhẹ.
"Huynh đang làm gì đấy..."- Vô Cứu bất lực.
"Nghe tới mười thầy Vô Cứu tự nhiên thấy nhức nhức cái đầu"- Norton.
"Ê!!! Mấy người đừng để tôi tấn công một mình chứ!"- Trong khi Naib nhyaan cơ hội tấn công thì Sangria đang đứng phủi bụi, Michiko thì đã trở lại dang người nghỉ ngơi, Ithaqua và William đứng nhiều chuyện với Mike, Norton, Vô Cứu và Tạ Tất An nhìn nhau, riêng Aesop thì hiểu chuyện nhưng chỉ đứng riêng một chỗ để hổ trợ mọi người.
Vừa mất tập trung thì Naib suýt bị quả bùn độc của con quái vật phọt trúng thì có một con cú từ đâu bay ra tạo một vòng bảo hộ đỡ đòn cho cậu rồi bay mất. Mọi việc diễn ra nhanh đến nỗi khiến mọi người không hiểu chuyện gì, mà Naib thì đã được an toàn.
Không chần chừ giây phút nào nữa thì tất cả xông lên ra đòn quyết định tiễn con quái vật về với cát bụi.
Cuối cùng thì cũng xong, con quái vật nằm phơi bụng giữa sân đợi một số người có chức vụ đặc biệt vào 'thu hồi' và dọn dẹp, còn những người còn lại đứng và ngồi xung quanh để hít thở và nghỉ ngơi. Riêng Naib thì quan sát trên khán đài, cậu nhận ra ở đây còn có người khác, là chủ nhân của con cú đó.
"Này, ân nhân, tôi cũng cần phải biết tên cậu chứ"- Naib nói lớn tiếng để người đó nghe thấy.
"Haha, nhanh vậy mà cũng bị thấy sao, đáng lẽ tôi nên rời đi liền mới phải"
Giọng nam càng gần hơn, từ trên khán đài đổ nát đi xuống.
"Ồ, là em à"- Michiko xòe quạt.
"Vâng, xin lỗi vì không có sự cho phéo mà tự ý vào ạ, vì em cũng muốn hổ trợ gì đó"- Người con trai đeo mpootj bịt mắt kì lạ, mái tóc nâu như người bình thường, giọng nói thì rất là ấm và con cú bên cạnh là thứ vừa cứu Naib.
"Xin tự giới thiệu, tôi là Eli Clark, học lớp 1A-M, hãy gọi tên tôi, Eli"
Mike và Aesop học cùng lớp với Eli nên có biết qua, trước khi họ nói gì đó thì giáo viên đã yêu cầu họ đến phòng y tế của trruowngf để khám lại, Eli sẽ là người đẫn đi.
Trên đường đi, có những học viên nhìn họ, dù là lời bàn tán gì, nhưng cũng không đến nổi phải nhìn kĩ bộ mặt lấm lem bùn đất và những vết thương nhỏ của họ được như thế, điều đó khiến họ có chút khó chịu.
Đến phòng y tế, bảy gương mặt nhìn nhau.
"Eli, cảm ơn cậu vì lúc nãy cứu tôi"- Naib mở lời chứ, Eli cười lại "Không có gì, tôi không giúp được gì nhiều, chỉ đứng quan sát vì sợ làm vỡ kế hoachwj của mọi người"
"Thật ra thì không có kế hoạch nào đqau, cứ nhào vào đánh thôi"- Norton thở dài.
"Nhưng ít ra cũng được miễn tội!"- Mike vui mừng.
"Đúng đúng, này bạn mới, muốn làm bạn với tụi này không?"- William, ông hoàng ngoại giao nhanh chóng kết nạp bạn mới.
"Tôi không có ý kiến, càng đông càng vui"- Ithauqa.
"Tôi...tôi cũng không sao"- Aesop
"Ê, gì nhanh vậy, phải có qui trình chứ"- Naib bật dậy.
"Quy trình làm đách gì, lòng vòng càng thêm mệt mỏi"- Norton.
Eli nhìn Naib, không biết vì sao cậu ấy bịt mắt mà vẫn thấy đường, càng đáng sợ hơn nữa không phải là một con cú đang nhìn chằm chằm vào cậu mà là chính cậu cảm nhận được ánh mắt long lanh của Eli đằng sau lớp vải đó.
"Không phải là không muốn...nhưng tại sao cậu có thể dễ dàng chấp nhận bọn này? Ý là cậu có thắc mắc gì không?"- Naib.
"À không, tạo tôi không có bạn nên muốn kết bạn, với lại tôi thấy rằng các cậu gần gũi thật, nên nhân cơ hội có nhiều người bạn thế này, là sự may mắn đối với trôi"- Eli đặt tay lên ngực như bày tỏ sự biết ơn.
Mọi người nhìn nhau gật đầu, Naib nói "Vậy chào mừng gia nhập hội anh em ruột thừa"
"Mà Eli đến từ đâu vậy?"- Mike
"Nói thật thì tôi là trẻ mồ côi được nuôi dưỡng trong đền thờ nằm gần thủ đô, tôi đã và đang lớn lên ở đó"
Mọi người đồng loạt ồ lên, ngay lúc đó cánh cửa được mở ra.
"..."
"Mấy đứa bị thương tập thể à..."- Giọng nam trầm nhẹ, mặc áo vải trắng bên ngoài như bác sĩ, nhưng thật ra người đó cũng là một trong giáo viên dạy học của trường, mọi người biết hắn qua cái tên Luchino.
"haha, em không có sao, nhưng sáu bạn này là những người cùng xử lí quái vật Tro Tàn mới nãy đấy ạ, mong thầy khám sơ qua"- Eli trang qua một bên.
"Được rồi...ngày đầu mà đã vậy"- Luchino.
Ở một nơi nào đó trong trường, một cái bóng đen đứng trong bóng tối thầm lặng quan sát con quái vật đang được dọn dẹp.
Người đó không thấy rõ mặt, cũng chẳng ai thấy người đó, người bí ẩn ấy cắn móng tay cái của mình bày tỏ sự lo lắng.
"Vẫn chưa đủ..."
"Phải nhiều hơn nữa..."
Người đó rời đi.
Thứ bảy, 17/02/2024.
#Ari
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro