Phần 1: Chương 36: Quá khứ từ kiếp 1. Nơi hai ta gặp nhau
Truyện viết dưới góc nhìn của Edgar......
_____________________
Kiếp 1: Xuất thân là một quý tộc nổi tiếng nước Anh, tôi chưa bao giờ làm cha mẹ phiền lòng nhờ có trí thông minh trời ban và tài năng xuất chúng. Ngược lại, sức khỏe của tôi chưa bao giờ ổn định, tôi buộc phải lên bệnh viện, hay có một ai đó ngành y khoa đến khám thường xuyên cho tôi. Tôi đã được xác định tuổi thọ rất nhiều lần, có người bảo 12 tuổi, có người bảo 17 tuổi, thậm chí có người bảo 10 tuổi... Và biểu hiện của tôi là gì!? Khinh bỉ và lạnh lùng, tôi chưa bao giờ tin vào những điều tâm linh, hay đúng hơn là tôi không tin vào những tiên đoán không chứng cứ của họ, nên tôi không tôn trọng bọn họ, thậm chí là khinh bỉ... Đến năm 10 tuổi, tôi xuất hiện nhiều biểu hiện của căn bệnh, nhưng có lẽ vẫn vượt qua được. Cha mẹ tôi, sau khi nghe tin tôi không sống được bao lâu nữa, họ nhồi nhét tôi trong căn phòng 4 bức tường đó, công việc thường ngày của tôi rất đơn giản, vẽ, ăn, ngủ, và ngắm nhìn thế giới bên ngoài qua một tấm kính. Một ngày, tôi gặp được một cậu con trai, cậu ta cứ nhìn tôi qua khung cửa sổ đó cũng chừng 1 tuần rồi nên tôi cũng khá hứng thú. Sáng nào cũng thế, 8h sáng là cậu ta đến căn nhà đối diện, hình như chỗ đó là khu công nghệ điện tích thì phải!? Tôi cũng chả nhớ nữa.... Cho đến tận tháng 3, cậu ta thảy cho tôi một cái máy kì lạ, nói kì lạ vậy thôi chứ tôi là duy nhất không biết nó.... Tôi ngắm nghía một lát thì một dòng chữ hiện lên:
"Cậu là ai"
Tôi giật mình trước dòng chữ đó, tôi khá là sợ, vì tôi chưa từng tiếp xúc với ai mà nói thẳng một câu như vậy... Có lẽ cậu ta thấy tôi hơi sợ, nên đã gửi một câu khác...
"Bàn phím đủ chữ đấy, nhấn xong chuyển sang dấu mũi tên nhé"
Nổi hứng khám phá, tôi tò mò táy máy nhấn từng chữ cái một cách chậm rãi, có lẽ tôi không muốn làm hỏng món đồ chơi đầu tiên do một người cùng lứa tuổi tặng thì phải!?....
"Edgar"
Cậu ta có vẻ đang cười, thấy cậu ta vui tôi cũng vui lây... Một lát sau, một dòng chữ lại hiện lên...
"Tớ là Luca Balsa"
"Luca Balsa"....
Cái tên này tôi hình như đã nghe qua rồi... mà tôi không nhớ rõ...
"Họ cậu là gì vậy"
Tôi đọc những dòng chữ cậu ta gửi cho tôi, bất giác khẽ mỉm cười thì tôi mới hiểu được có bạn là gì...
"Valden"
Có lẽ cậu ta thừa biết tôi xài chưa quen nên cũng không quan tâm gì...
"Này, cậu bao nhiêu tuổi"
"10"
"Tớ 12 nè, ta làm bạn nhé"
Tôi không gửi, nhưng lại gật đầu trước mặt cậu ta... Nụ cười cậu ta thật sự như ánh nắng trong lòng tôi... Từ đó, ngày nào tôi cũng gửi cho cậu ta rất nhiều thứ, hầu hết là chia sẻ về cuộc sống bao quanh căn phòng tôi, cậu ta lắng nghe nhiều thứ lắm, tôi rất vui khi có cậu ta bên cạnh... Cho đến tháng 7 năm 11 tuổi, tôi bị cha mẹ phát hiện, họ không những đập vỡ cái máy, mà còn cấm tiệt tôi không được nhìn ra bên ngoài thêm một lần nào nữa... Thế là căn phòng tôi không có ánh nắng và ngày nào cũng ngồi vẽ tranh trong phòng. Nhưng tôi kì quái lắm, tôi vẽ chỉ duy nhất một người, và người đó là cậu ta... Đến tháng 3 năm 12 tuổi, tôi nghe lén được cha mẹ bảo rằng, căn nhà trước biệt thự tôi đã bốc cháy... Có người trong trạng thái nguy kịch chưa rõ sống chết. Tôi đã rất sợ, tôi sợ rằng cậu ta sẽ không qua khỏi. Nhưng không, cậu ta thật sự đã qua khỏi, và đã giải thoát cho tôi khỏi nơi đó. Vì lần đầu ra khỏi căn phòng đó, tôi đã rất hoang mang, sợ hãi, nhưng cậu ta đã dắt tôi chơi rất nhiều nơi, thậm chí còn chăm sóc tôi mỗi khi tôi lên cơn... Nói chung anh ấy là người duy nhất hiểu rõ tôi. Gần đây có rất nhiều cái chết kì lạ, hầu hết là tự tử, còn lại là biến mất trong màn sương... Tôi không mấy là quan tâm, nhưng đó là ngày tôi yêu quý nhất trên đời, cũng là ngày tôi căm thù nhất... Tôi hẹn cậu ta ra đến khu rừng tràn ngập hương hoa đó, tôi và cậu ta đều yêu thích nơi này, và tôi lợi dụng nó... để tỏ tình với cậu ta...
- Này, em yêu anh, Luca!
Cậu ta bàng hoàng trước những gì tôi nói, từng cơn gió đung đưa theo nhịp điệu, tạo nên bầu không khí ấm áp, nụ cười cậu ta.. à không, phải là anh ấy... nụ cười đó lại hiện lên, đáp lại câu tỏ tình của tôi một cách vui vẻ...
- Anh cũng yêu em, Edgar!
Từ đâu ra, một màn sương mù dày đặc liền bao phủ cả hai chúng tôi, anh ấy không mấy là hoảng, nhưng tôi thì muốn khóc luôn cho rồi... Chúng tôi chỉ mới thành đôi, vậy mà ông trời nỡ lòng chia cách sớm đến thế sao!? Trong vòng 3', cả hai chúng tôi tách ra một cách kì lạ, cho dù chúng tôi có bám đến đâu thì cũng sẽ bị tách ra... Và lúc đó, tôi nghe một âm thanh rất kinh dị, là một tiếng thét thất thanh, tôi còn không ngờ được, đó là tiếng của anh ấy... Lần theo dấu vết, tôi sững sờ trước vũng máu kinh hãi của người tôi yêu... Anh ấy không quan tâm đến chính mình, nhưng lại hỏi tôi một câu kì quái...
- Em... có tin... ông trời cho... ta cạnh nhau không!?
Tôi còn sợ hãi hơn nữa... Trong đầu tôi lúc đó chỉ có hai chữ "dừng lại" mà thôi, thứ cuối cùng tôi thấy, là một con chim rất đẹp, sau đó thì tối mịt....
Hiện trường vụ án:
Nạn nhân: Luca Balsa - dân đen nửa vời
Nguyên nhân: không rõ
Ngày mất tích: 12-7-XXXX (16 tuổi)
Nạn nhân: Edgar Valden - quý tộc
Nguyên nhân: không rõ
Ngày mất tích: 12-7-XXXX (14 tuổi)
Lúc tôi tỉnh lại, có một người phụ nữ đang cắm đầu vào một bộ máy, tôi chả hiểu tại sao, tự nhiên tôi lại ngồi dậy để bị cô ta phát hiện rằng tôi đã tỉnh...
- Cậu... không thể xóa sao!?
Tôi nghiêng đầu tự hỏi, cô ta liền thở dài một hơi, rồi kéo tôi đến một nơi khác... Khi đi, tôi phát hiện có cả Luca và nhiều người khác đang hôn mê trong một bình nước lớn. Nói người khác vậy thôi, chứ họ là những người mà báo đăng đã chết một cách kì lạ đó chứ. Tôi được dắt đến một nơi rất kì lạ, cô ta bắt đầu giới thiệu chính mình...
- Tôi là Miss Nightingale, cậu cứ gọi tôi là Miss Night. Còn đây là Boss, đồng thời là người cai quản tất cả những người mà cậu thấy khi nãy.
Boss, người cai quản ư!? Tôi hoàn toàn sợ hãi trước những người thế này, tại sao họ lại làm thế chứ!? Tại sao lại giết những con người vô tội chỉ để thỏa mãn bản thân!? Ông ta, tôi buộc phải gọi ông ta là Boss, đơn thuần thì tôi đâu phải là người thích nghe lời người khác, tất nhiên là ngoại trừ Luca rồi. Có lẽ ảnh hưởng từ 1-2 năm trước cũng nên, tôi không mấy là quan tâm, nhưng khi ông ta nhắc đến Luca, tâm trạng tôi bỗng nhiên trở nên tệ hẳn đi. Thoáng chốc tôi muốn giết chết ông ta bằng cây cọ vẽ cho rồi, nhưng bỗng nhiên tôi ngửi thấy mùi máu từ phía sau. Tôi quay đầu xem thử thì mấy cái bình nước lớn thành màu đỏ, tôi dễ dàng nhận định đó là máu của họ... Kể cả Luca...
- Cái... cái quái...
- Nếu cậu muốn động thủ, đừng trách chúng tôi ra tay với bọn họ...
Tôi không hiểu tại sao, rõ ràng tôi chỉ quan tâm đến duy nhất một mình Luca, nhưng khi nhìn thấy những người khác như thế, tâm tư tôi không hề muốn như vậy! Thế là tôi buộc phải gục ngã, và Boss đã đưa cho tôi một đề nghị...
- Cậu có thể có tất cả, chúng tôi cũng có thể trao cho cậu mọi thứ cậu muốn mà không có bất kì phàn nàn nào cả! Đổi lại, chúng tôi muốn cậu đẩy mạnh tình yêu đồng tính của bọn họ...
Tôi không hiểu họ muốn gì!? Họ bảo tôi rằng họ sẽ cung cấp đủ thứ cho chiến dịch này, may mắn là trí tuệ hơn người giúp tôi dễ dàng vạch ra nhiều kế hoạch khác nhau...
- Thế ngài muốn tôi đẩy ai!?
- Danh sách như sau...
Bảng danh sách hiện lên trước mặt tôi, tổng cộng có đến 13 cặp đôi tính cả cặp của tôi trong đó... Nhiệm vụ đầu tiên của tôi là phải cho 13 cặp đôi đó hình thành một cách chắc chắn, và đương nhiên cặp của tôi phải là cặp cuối cùng. Nhiệm vụ thứ hai là sau khi cặp của tôi hình thành là sẽ tổ chức giải đấu cuối cùng quyết định sống chết, tôi phải huấn luyện cho họ sao cho tất cả vượt qua. Và đương nhiên khi qua được thì họ không thể giữ kí ức kiếp này, chuyển sinh xong là họ sẽ bắt đầu một cuộc sống mới mà không có người kia. Và khi chuyển sinh, tôi sẽ một lần nữa làm lại từ đầu.... đó là nhiệm vụ của tôi.
- Cậu thấy sao!?
- Tôi không đồng ý... Tại sao... phải là tôi!?
Không biết tại sao, tôi không muốn giúp họ, nhưng tôi cũng lại muốn giúp.... Thế là, tôi bắt tay với Boss với tâm trạng rối loạn... Tâm tư tôi gào thét một cách đau đớn cho dù bề ngoài tôi bình thản... Tôi bước ra sảnh cùng với Miss Nightingale, và bắt đầu kiếp 2 bằng câu nói...
- Tôi là Edgar Valden, hân hạnh được gặp mọi người
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro