Chương 2:
Một lúc sau, Thyme Katsuki rời khỏi nhóm và quyết định tìm kiếm khu vườn của Oletus Manor, cảm giác có một sức hút kỳ lạ khiến cậu không thể ngừng tò mò về những khu vực chưa được khám phá. Cậu bước ra ngoài qua cánh cửa nhỏ ở cuối hành lang, một làn gió nhẹ thổi qua, mang theo mùi đất ẩm và sự tĩnh lặng của khu vườn bí ẩn.
Khu vườn khá rộng, được bao quanh bởi một hàng rào sắt hoen gỉ, nhưng vẫn giữ được vẻ đẹp đặc trưng của một khu vườn cổ xưa. Những cây hoa mọc um tùm, các bụi cây cắt tỉa gọn gàng xen kẽ với những loài hoa dại. Thyme Katsuki không thể không chú ý đến sự im lặng bao trùm nơi đây, khác hẳn với những khu vực trong nhà đầy ắp sự bí ẩn.
Cậu đi dọc theo con đường đá, đôi mắt quan sát mọi ngóc ngách trong khu vườn. Nhưng khi cậu bước qua một góc khuất của khu vườn, một quả bóng chuyền bất ngờ lăn từ đâu đó và dừng lại ngay trước chân cậu.
Thyme đứng lại, nhìn quả bóng chuyền lăn trên mặt đất. Không thể nào. Đây là... bóng chuyền mà cậu từng chơi cùng bạn bè.
Nhưng làm sao quả bóng này lại xuất hiện ở đây? Cậu không nhớ đã thấy bóng chuyền nào trong khu vườn này khi bước vào.
Cảm giác lạnh sống lưng và sự tò mò trỗi dậy khiến cậu không thể không nhặt quả bóng lên. Khi cậu nâng nó lên, những ký ức về trận đấu bóng chuyền năm đó, những khoảnh khắc vui vẻ bên cạnh bạn bè, bắt đầu ùa về. Nhưng điều kỳ lạ là - quả bóng này rõ ràng đã bị bỏ quên từ rất lâu rồi.
"Ai... đã để nó ở đây?" Thyme tự hỏi, ánh mắt nghi hoặc quét quanh khu vườn vắng lặng, như thể đang chờ đợi một ai đó xuất hiện.
Thyme Katsuki bất ngờ nghe thấy một tiếng động nhẹ phát ra từ bụi cây gần đó. Cậu đứng im, tay vẫn cầm quả bóng chuyền, lắng nghe kỹ. Tiếng động đó không lớn, nhưng lại đủ để làm cậu phải nghiêng đầu về phía phát ra âm thanh.
Cẩn thận bước tới gần bụi cây, Thyme Katsuki cố gắng nhìn vào bên trong, nhưng chẳng có gì ngoài những chiếc lá rơi và cành cây khô. Tuy nhiên, một cái gì đó chuyển động đột ngột khiến cậu giật mình. Trước khi cậu kịp nhìn rõ, vật thể đó vội vàng chạy mất, tạo ra tiếng xào xạc giữa các cành cây.
"Chết tiệt..." Thyme mắng khẽ, vội vã tiến lại, nhưng khi ánh mắt cậu dừng lại ở nơi vật thể vừa di chuyển, một cảm giác quen thuộc ập đến. Cậu đứng sững lại, mắt nhìn chăm chú vào khoảng không giữa những bụi cây.
"Đó là... con rối của Matthias?" Thyme tự hỏi, nhận ra rằng hình dáng của vật thể đó rất giống với một trong những con rối của Matthias. Nhưng tại sao lại có con rối ở đây? Và làm sao nó có thể di chuyển như vậy? Cảm giác kỳ lạ một lần nữa trỗi dậy trong lòng cậu.
Cậu không thể hiểu nổi. Con rối của Matthias không thể tự di chuyển, đúng không? Điều này quá... bất thường.
Thyme Katsuki vẫn đứng đó, tay nắm chặt quả bóng chuyền, mắt vẫn chăm chú vào bụi cây nơi con rối vừa chạy mất. Cậu vẫn chưa thể giải thích được chuyện gì vừa xảy ra, cảm giác bồn chồn khó tả lan tỏa trong lòng. Nhưng khi cậu quay người định rời đi, Matthias Czernin bất ngờ xuất hiện từ phía sau một cây lớn, bước ra từ bóng tối như một cái bóng lạ lùng.
"Thyme?" Matthias hỏi, ánh mắt anh ta vẫn như mọi khi - lạnh lùng và đầy nghi vấn.
Thyme giật mình nhưng cố gắng giữ bình tĩnh. Cậu quay lại, nhìn vào đôi mắt của Matthias, rồi lắp bắp: "Matthias... Tôi vừa thấy con rối của cậu di chuyển."
Matthias đứng im, một nụ cười nhẹ như không hề biết điều gì đang xảy ra. Anh ta bước đến gần, gương mặt vẫn điềm tĩnh, như thể không có gì lạ.
"Con rối của tôi di chuyển?" - Matthias hỏi lại, một chút nhếch môi như không tin vào những gì Thyme vừa nói. "Cậu chắc chứ? Con rối của tôi chỉ là đồ vật, nó không thể tự di chuyển đâu."
Thyme hít một hơi dài, sự bực bội dâng lên. "Tôi đã thấy nó chạy đi đấy! Đúng là con rối của cậu, tôi nhận ra ngay mà!" Cậu không hiểu sao Matthias lại phản ứng như vậy, như thể chuyện đó không hề xảy ra.
Matthias vẫn không thay đổi biểu cảm, ánh mắt anh ta vẫn lạnh lùng và đầy nghi ngờ.
"Thyme, có lẽ cậu đã tưởng tượng ra nó. Con rối không có khả năng tự di chuyển. Tôi chưa bao giờ làm ra một con rối như vậy." Matthias nói, giọng điệu không chút tin tưởng, dường như đang cố thuyết phục cậu rằng tất cả chỉ là sự hiểu lầm.
Thyme cảm thấy một chút thất vọng khi nghe câu trả lời của Matthias, nhưng cũng không hoàn toàn ngạc nhiên. Anh ta luôn có cách lý giải lạnh lùng mọi chuyện mà không cho phép mình tin vào điều gì lạ lùng.
"Vậy sao?" - Thyme mím môi, không muốn tiếp tục cuộc đối thoại nữa, nhưng cảm giác bất an trong lòng cậu vẫn không dứt.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro