[JosCarl] Người có từng hỏi?
Author: Mốc
Title: [JosCarl] Người có từng hỏi?
Disclaimer: chap mới chưa viết, request chưa xong đã tham lam sinh chap khác, không hổ là tôi ヽ('▽`)/
Pairings: Joseph x Aesop
Category: General
Rating: [G]
Note: hết biết nên nói gì hề hề, tác giả chỉ cản thấy bản thân bây giờ đáng yêu chết đi được (con người học quá hoá khùng belike) nói trước Joseph hơi tàn bạo tí nha :))), TÍ NHA, có H làm quà còn mọi người thích không thì tui hổng có biết ლ(๏‿๏ ◝ლ)
Warning: cực OOC, cực OOC, cực OOC (chuyện quan trọng nhắc 3 lần, đừng có mà vô phán bậy nhé :^)
10k chữ, TUI BỊ ĐIÊN
0O0
Người có từng hỏi ngôi sao kia là gì? Vì sao lại cô đơn lặng lẽ im lặng nơi trời đêm lạnh lẽo?
Người có từng hỏi cơn gió kia vì sao lại mang đến sự lạnh buốt đến đau đớn và tê tái như vậy?
Người có từng hỏi mặt trăng kia có cô đơn không? Ở một mình có cô đơn không? Tại sao lại gặm nhấm lấy sự bao bọc của đêm đen một mình đến quạnh hiu?
Câu trả lời của người chỉ như một, chỉ là sự trả lời qua loa cho em vui vẻ mà yên tâm: "Quy luật tự nhiên chúng ta không thể thay đổi". Vậy người ơi, người có từng hỏi rằng em có đau đớn không? Tại sao lại cười như thế? Người có từng đem tình cảm kia xem là thật? Người ơi? Trả lời em được không?
Mật thất lạnh lẽo, tiếng chuột kêu vang, gián bò ngổn ngang khắp nơi, tiếng nước nhỏ giọt từ các đường ống rò rĩ rơi xuống nền đất tạo nên thứ âm thanh chói tai xem chừng có thể hủy hoại cả bộ não. Thân ảnh gầy gò, yếu ớt, đang run lên chìm đắm vào một góc riêng của căn mật thất rộng rãi nhưng lại vắng lặng và cô đơn, mùi máu tanh xen lẫn một thứ mùi khó nói được thoang thoảng trong không khí, dáng người gầy yếu ấy cứ thế mà nép sâu hơn vào trong góc, chà xát hai tay vào nhau lấy hơi ấm rồi lại tự ôm lấy bản thân mình, đau, đau lắm, nỗi đau ấy đang xâm chiếm cả cơ thể của em. Thật đau đớn, em không thể đi được càng không thể di chuyển, thứ xiềng xích chết tiệt kia đang kéo lê đôi chân trắng nõn in hằn nhiều vết tích đỏ hằn và tím bầm, đôi chân vô lực như bị bẻ gãy xương, em chỉ biết bất lực chống một tay xuống mà lê tấm thân nặng nề nhìn qua một lỗ thủng nhỏ trên tường để lấy cho bản thân chút ánh sáng buổi sớm mai. Tuy nhỏ nhoi nhưng lại tràn đầy hy vọng khiến em trở nên tốt hơn trong cái nghịch cảnh tàn khốc này, một chốc thôi, một chốc nữa thôi em lại sẽ bị người đó đến chà đạp, lăng mạ, sỉ nhục, vấy bẩn cơ thể em, không khác gì những kẻ đã mua em trước đó.
Aesop Carl- là một thiếu niên độ tuổi mới lớn, em từng sống rất hạnh phúc bên người mẹ của mình nhưng rồi mẹ mất để lại đứa con thơ đứng lặng im trước nấm mồ với đôi mắt xám mơ hồ, lạnh lẽo tựa như chút xúc cảm còn lại đã đánh mất đi. Em mất đi thế giới duy nhất của mình rồi, một gã đàn ông tên là Jay Carl đã rước em về và nuôi nấng em như con mình, nhưng không thể ngờ tên đó sa sầm vào cờ bạc và thiếu nợ lớn, hắn bán em đi để trả nợ. Aesop trở thành một thứ vật mua vui, trao bán nhiều lần qua nhiều chủ, họ xem em như một nô lệ, xem em như một thứ trò chơi để chơi đùa, họ thích em, thích làn da của em, thích mùi hương của em, thích những lần em van xin, thật buồn cười thế nào em lại ghét nó. Ghét lấy bản thân mình, ghét lấy xã hội dơ bẩn này, ghét lấy những kẻ đã đùa vui với em nhưng em không có sức lực để phản kháng, càng không có tiếng nói để cãi lại, chỉ có thể im lặng căm chịu mọi thứ, về đêm em lặng lẽ bó gối một mình, khóc nấc lên từng tiếng, những giọt lệ thủy tinh nóng hổi lăn xuống gò má làm ướt đẫm cả cổ ao sờn rách, liệu có ai nghe thấy tiếng khóc này? Mà có thể tới cứu rỗi cả cuộc đời của em?
Aesop tựa lưng vào góc tường một cách mệt mỏi khi đã thích nghi với ánh sáng kia, em quay về lại với góc tối chỉ dành riêng cho mình, lẳng lặng nhắm nghiền đôi mắt đã mất đi xúc cảm từ lâu, đáy mắt xám vô hồn mà lạnh lẽo làm sao, Aesop vẫn nhớ như in ngày hôm đó khi mà em bị trao đi tới người chủ mới nhưng tên này lại là một kẻ có tiếng tăm không mấy tốt đẹp trong thành phố này, một kẻ xem nam nhân như một trò vui. Em đã nghe qua nhiều danh tieng của người đó, thạt buồn nôn, thật kinh tởm làm sao, chỉ mong em đừng bao giờ bị bán đi cho tên ghê tởm này, bao nhiêu kẻ bị bán vào trong đó đều một đi không trở lại có kẻ còn bị vứt xác đi khi bị giết chết, đó là hình phạt cho kẻ hết giá trị sử dụng, Aesop thật sự chỉ biết nuốt nước bọt một cách khô khan, khi nghe tin em sẽ bị bán cho tên háo sắc nam nhân ấy đac khiến cho tam quan của em lúc ấy suy sụp hoàn toàn, mặc cho em quỳ xuống khóc lóc van xin người kia thế nào thì cũng chỉ bội bạc vứt em qua cho tên đó. Hắn là ác quỷ! Thật sự là ác quỷ! Có khi còn hơn cả ác quỷ!
"Làm ơn, đừng!"
"Cút mau!"
"Tôi xin ngài, tôi sẽ chấp thuận mọi thứ, cho dù ngài có đánh chết, ngài có sỉ nhục tôi vẫn chấp thuận, làm ơn đừng giao tôi cho hắn ta!"
"Bán mày biết bao nhiêu lời, chưa kể tao cũng chán mày rồi, cút đi!"
"Làm ơn! Đừng! Cứu tôi!"
Tiếng hét vang vọng khi ấy vẫn in sâu tâm trí của em, Aesop thở hắt ra một hơi lạnh lẽo, nơi này quả thật có chút lạnh rồi, em đưa tay lên hà hơi để lấy chút hơi ấm. Bất chợt tiếng cửa mật thất vang lên khiến em giật bắn người, hắn ta tới rồi! Aesop thu người vào một cách có thể để cho kẻ kia không thể thấy em trong bóng tối, thật trớ trêu thay mật thất nhà hắn nên hắn tất nhiên sẽ rõ mọi góc ngách rồi, hắn châm lửa thắp sáng cả mật thất, ánh lửa lan tới khuôn mặt đỏ bừng lên với ánh mắt mờ hơi nước như sắp khóc của em, hắn mỉm cười từng bước chậm rãi lại gần em. Tiếng bước chân vang đều đều trong mật thất và cả tâm trí em, Aesop sợ hãi đưa hai tay lên ôm đầu, toàn thân run rẩy như thể thấy quái vật, người kia cảm thấy có chút thú vị liền ngồi xổm xuống đưa tay em gỡ ra để ngắm nhìn khuôn mặt tựa thiên sứ kia nhưng lại gầy gò, nhem nhuốc đến khó nhìn chỉ khiến người ta bất giác nghĩ đến một chú mèo hoang tội nghiệp làm người ta muốn khi dễ. Người kia đưa tay vuốt ve khuôn mặt của em, nắm lấy cằm em mà xoa nắn một cách đầy "yêu thương" nhưng đối với Aesop chỉ có sự sợ hãi và ghê tởm.
"Gầy quá, chẳng phải ta dặn là ăn uống đầy đủ sao? Ngươi có làm theo không đấy? "
Aesop không nói được chỉ có thể lẳng lặng gật đầu, ngày em bị trao đi đã khóc thét đến khản cả cổ, dây thanh quản bị tổn thương nặng dẫn đến em bị câm không thể nói được cũng coi như mất đi một thú vị đặc biệt trên người em là tiếng van xin, tiếng rên rỉ, nhưng tên này lại không chán ghét cảm thấy càng thêm hứng thú mà mua em về. Aesop nhiều lần mong muốn trốn thoát khỏi ác quỷ nhưng đều bị phát hiện mà lôi về đánh đập khiến chân em đau nhức không tài nào di chuyển được nữa, lúc này cảm thấy nước mắt không thể ngăn được mà rơi xuống, hắn ta chỉ mỉm cười đưa tay lên lau nước mắt của em rồi lại bóp mặt vào hai bên quai hàm nâng khuôn mặt của em lên sát mặt hắn mà nói.
"Khóc sao? Ta đã làm gì mà ngươi khóc? Tại sao lại khóc? Nói ta nghe vì sao lại khóc?"
Aesop lắc lắc đầu, đưa tay lên miết nhẹ vào tay áo của người kia như ý muốn bảo: "Không có...em không có khóc...chủ nhân tha em, đau... " đúng rồi, hắn dùng lực rất mạnh khiến xương quai hàm của em như muốn nứt ra, đau điếng, hắn chỉ mỉm cười vì hắn hiểu ý của em, hơi nới lỏng lực tay nhưng em chưa hết đau thì liền bị hắn dùng lực đập thật mạnh đầu vào bức tường phía sau. Đau nhưng không thể hét lên, em lại rơi nước mắt, Joseph không nói, lẳng lặng lướt ánh mắt quét khắp người em, lại siết lực di chuyen từ trên xuống cổ của em.
"Chẳng phải hay gọi ta là Joseph sao? Bây giờ lại đổi thành chủ nhân, ngươi đây là muốn ta động lòng thương mà nhẹ nhàng tha thứ sao? Không nói đi? Không la hét đi? Nói lên câu tha thì ta sẽ suy tính, sao nào? "
"...."
"À, ta quên mất ngươi bị câm, ngươi chẳng thể nào van xin ta được, tiếc thật nếu ngươi van xin thì có lẽ ta đã thương hoa tiếc ngọc một chút rồi"
"...."
Một tiếng ư a càng không thể thốt lên được thì làm sao mà em có thể van xin hắn ta? Aesop hơi miết vào tay áo Joseph, khuôn mặt trở nên xanh xao đi nhiều vì thiếu oxi, Joseph không muốn thú vui của mình chết đi nên đành thả em ra, cố gắng hít lấy ngụm không khí bụi bặm mà ho lấy ho để không phát ra âm thanh, đáy mắt trực chào nước, em muốn chết, em thật sự muốn chết, cái chết sẽ cứu rỗi em, em sẽ thật sự giải thoát. Aesop ngước nhìn người trước mặt, trông em bây giờ xem không khác gì một con chó ghẻ, bản thân em đã không còn sự trong trắng mà bị lăng nhục từ lâu rồi, người kia không nói chỉ lẳng lặng cởi ao khoác bên ngoài rồi áo sơ mi để lộ một cơ thể rắn chắc, Aesop nuốt nước bọt khan đã hiểu được việc gì sẽ xảy ra, đôi tay run rẩy đưa lên nắm lấy góc ao, động tác của em vô cùng chậm rãi khiến kẻ kia mất hết kiên nhẫn mà đè mạnh em vào tường, một lần nữa lưng và đầu lại giao nhau cùng với bức tường đá kia, cơn đau chưa hết đã bị cơn đau khác tới lấn chiếm, đau!
Joseph hôn lên đôi môi nhỏ kia, chiếm hết mọi tiện nghi trong đôi mắt thô ráp kia, hắn dùng lực cạy miệng của em và đem lưỡi luồn vào bên trong quấn lấy lưỡi em mà hút hết mọi sự đắng ngát, không còn chút mật ngọt nào như ban đầu em về bên cạnh hắn, thật khó chịu làm sao. Đôi bàn tay không ngừng sờ soạn khắp da thịt của Aesop, cảm nhận cơ thể của em nóng hừng hực, thật tiếc quá cao lương mỹ vị này hắn lại không thể là người đầu tiên nếm được nếu không thì đừng hòng hắn sẽ giao Aesop cho bất kì người nào khác, dục vọng nhanh chóng lấp đầy tâm trí và Aesop phải thoả mãn thứ dục vọng cuồng điên ấy, hắn ngậm mút đôi môi nhỏ mềm của em đến tê dại, cắn cắn lên chúng cho đến khi tróc da mà chảy máu, lưỡi cuốn lấy lưỡi của em xâm chiếm mọi góc ngách, thứ nước bạc trào ra khỏi khoé miệng mà rơi xuống, Aesop bị hôn đến điên cuồng, mặt đỏ tía tai không có chút lấy hơi thở liền mạnh bạo đẩy Joseph ra để cố gắng hít lấy ngụm không khí trước khi em thật sự tắt thở chết vì hôn. Joseph bị hành động như thế của em làm bất ngờ, tay đưa lên xoa cằm suy nghĩ chốc lát rồi lại tự gật gù mà vươn tay nắm lấy tay của em đưa cao lên đầu ép sát vào tường, cả người hắn dán vào người em dùng chân húc mạnh vào bụng em để em hoàn toàn ngã ra sau bức tường kia làm điểm dựa, lực húc tuy không mạnh nhưng cũng không thể nói là nhẹ, chưa kể thân thể em đang ốm yếu, bệnh tật nên cú húc ban nãy làm cho em không chịu được mà phun ra một ngụm máu đỏ đặc quánh lên hết người hắn, em hoảng sợ mấp máy môi như đang nói lời xin lỗi, hắn nào để tâm cứ thế mà cúi xuống liếm đi vệt máu trên khoé miệng em mà thì thầm.
"Ngọt lắm, ngoan nào bé con"
"..."
Aesop thật sự kinh sợ như bây giờ, cả đời này tuy đã trải qua bao lần ân ái bệnh hoạn cùng bao kẻ nhưng với em mà nói thì bây giờ đây quả thật là cơn ác mộng cả đời em sẽ không quên, một bóng ma tâm lý ám ảnh em. Aesop lại bật khóc, nước mắt lăn dàn trên gò má thoi thóp đi, làm lem nhem những vết nhơ nhuốc trên gương mặt mà Joseph cho là tựa thiên sứ kia, nếu như bây giờ giọng nói có được em có thể khóc thật to để tự an ủi bản thân đây chỉ là mơ, chỉ là mơ, nhưng người ơi hiện thực lại tàn khốc như một mũi dao xuyên vào trái tim vốn đã rỉ máu của em, chỉ có sự lạnh lẽo bao quanh, chỉ có nỗi đau ngập tràn, đôi lúc đac nghĩ tới cái chết chỉ là không ngờ nó sẽ thảm hại tới vậy, Joseph hôn lên vành tai đỏ bừng của em, cắn nhẹ lên chúng, đôi tay kia siết lực hằn in năm dấu tay vào làn da trắng nõn của em, hắn di dời nụ hôn xuống cổ rồi xương vai xanh, mỗi nơi đi qua đều cắn thật mạnh đến bật máu, hắn thật sự muốn nghe em khóc lóc, van xin, muốn nghe tiếng em rên rỉ, chỉ là thật tiếc quá, hàng trao tay không bao giờ là trọn vẹn. Một bàn tay của hắn xoa nắn hai hạt đậu hồng trên khuôn ngực da bọc xương của em, thật là ốm quá đi mất, ôm chẳng đã chút nào cả, đã nhiều lần vỗ béo chỉ là em cứng đầu không làm theo vậy thì hôm nay chỉ có thể phạt thật nặng cho em nhớ mà thôi, đè mạnh em vào bức tường kia đôi chân khẽ chạm nhẹ vào hạ bộ nơi đã rỉ nước từ bao giờ, Joseph mỉm cười lại thì thầm vào tai Aesop.
"Em thật dâm đãng đó bé con à, tôi còn chưa chạm đã ra bộ dạng này sao? Nói tôi nghe xem, em thích nó nhỉ?"
Lời nói tuy nhẹ nhàng nhưng lại mang tích công kích khá lớn, Aesop khó chịu muốn vùng vẫy khỏi người này nhưng em thật sự bây giờ không có sức lực, chỉ mặc giao phó cả thân thể cho người kia chơi đùa, chà đạp, em cảm nhận được sự đau rát sau lưng, hắn đang chà sát em vào tường khiến lưng em chịu những ma sát nóng vào bức tường đá, da bong tróc ra từng mảng và rồi máu chảy dài như suối đằng sau, cứ như thế này em sẽ chết vì mất máu mất. Em cắn răng chịu đau, toàn thân run rẩy cố gắng bấu vào bờ vai của hắn để cố định, Joseph cúi xuống ngậm lên hạt nhũ đỏ hồng kia nhìn chúng căng cứng thật vui mắt, hắn cúi xuống hôn lên bụng em có thể nghe được cả tiếng bụng kêu đói, quả nhiên là em thà nhịn ăn để chết đi chứ không muốn bên hắn dù là một giây phút nhỏ nhoi, như thế thật là buồn đó Aesop nhỏ, vai hắn đau nhói khi em bấu vào chúng, nụ cười mang hàm ý có chút gian xảo liền cắn thật mạnh vào hạt đậu bên trái khiến em giật bắn lên nhưng chỉ có thể há miệng đón gió, hoàn toàn không thể phát ra âm thanh. Đôi tay xoa nhẹ ngay eo nhỏ rồi lại nhéo nhéo lên nó, vặn vẹo đến sưng tấy có thể thấy được đó là máu bầm, hai chân em quặp lấy cả người Joseph, hơi thở trở nên nặng nhọc hơn, khuôn mặt đỏ bừng rồi lại trắng bệch như cắt không còn giọt máu, hai tay bấu vào vai hắn mà cào cấu, biết hắn sẽ đau nhưng thật sự em sẽ đau gấp trăm lần, Joseph tách hai chân em ra đưa tay xuống thăm dò hậu huyệt đang chảy ra thứ dịch nhầy nhớp nhúa, trắng đục, Aesop cảm nhận được có thứ gì chạm vào bên dưới của em liền lắc đầu liên tục, dựa cả người vào Joseph dụi dụi vào vai của hắn như ý muốn nói đừng chạm vào. Joseph dửng dưng bỏ ngoài tai rồi liền hôn vào môi em, bên dưới một ngón tay bắt đầu vào bên trong thăm dò hậu huyệt, bên trong thật ẩm ướt và nóng hổi, dịch nhầy trơn ướt, hắn tách các nếp thịt nhăn để tiến sâu hơn, một ngón tay rồi hai ngón tay, ba ngón tay, cảm thấy hậu huyệt đã nới rộng đủ cho hạ bộ của hắn có thể đi vào liền thoả mãn rút ngón tay của mình ra, đưa lên liếm lấy dịch nhầy của em.
"Thật ngọt làm sao~"
"...."
Aesop đưa nửa ánh mắt nhìn hắn, đầu tám phần đều chôn vào vai của Joseph, Joseph buông tha tay cho em nhưng lại nắm lấy tóc em kéo mạnh ra sau để em ngẩng mặt nhìn thẳng vào mắt hắn, đôi mắt của em đã đỏ sưng lên vì khóc còn mắt hắn lại hằn lên tơ máu tham vọng, hắn ghé thấp môi em liếm lên đó, chậm rãi mở giọng.
"Cao lương mỹ vị không thể ăn một mình, nào mau há miệng ra ah~"
Aesop đã quá sợ hãi, cơ miệng của em cứng đơ hoàn toàn không thể đáp ứng hắn, Joseph vốn dĩ chưa bao giờ có kiên nhẫn, hắn dùng tay cạy miệng em ra để đưa ngón tay vào, em vì quá bất ngờ nên lập tức phản kháng bằng cách cắn thật mạnh vào ngón tay hắn. Nhận ra bản thân vừa chọc tức ai với khuôn mặt hết sức sa sầm của hắn, em biết em sắp tiêu rồi thế nào mai sau xác của em cũng sẽ bị vứt bỏ ngoài đồng ruộng như những kẻ kia thôi, em run sợ vội đưa hai tay lên che mặt muốn né tránh ánh nhìn chết chóc của người kia, Joseph cười khan một tiếng nhìn ngón tay bị em cắn đến bật máu, hắn không nói chỉ vươn tay lên và tát thật mạnh vào má em, Aesop bị lực tát không hề nhẹ kia làm cho choáng voáng, quay cuồng cả trời đất, máu mũi, máu miệng đều cùng lúc rỉ ra. Mùi máu tanh tràn ngập cổ họng vươn lại thoang thoảng trong không khí, em khó chịu lắm, thật khó chịu nhưng chẳng thể nói ra, Joseph sau khi trút được giận của mình liền mạnh bạo bóp lấy cằm em nâng mặt em lên kéo sát vào mặt hắn, hai chóp mũi chạm vào nhau, đối phương phà hơi nóng lên khuôn miệng nhỏ nhắn của em khiến dây thanh quản của em run lên từng đợt, miệng chỉ có thể mấp máy không ra câu chữ: "Chủ....Ngài Joseph..." hắn đoán được ngữ khí của Aesop, lại mỉm cười mà hôn lên môi em, cắn mút một cách mạnh bạo, lưỡi hắn linh hoạt đè lên lưỡi em để dễ dàng tiến sâu hơn vào bên trong, thứ nước bọt không tự chủ rơi xuống theo ngần cổ, Aesop lại thêm một đợt choáng váng đến đau đầu, không thể xác định được thực hư ảo, cả khuôn mặt em đỏ bừng, hô hấp bị đình trệ, đùa giỡn thoả thê với đôi môi kia hắn mới buông tha. Đưa tay vân vê phía bên dưới của em rồi bất chợt nắm lấy 'cậu nhỏ' của em mà cỡn bợt, Aesop cảm nhận được nỗi đau dưới hạ thân truyền đến, mặc dù đã bị đụng chạm nhiều lần nhưng em vẫn chưa quen được, hắn vuốt ve lấy nó, cứ như vậy vài ba lần khiến em hoàn toàn căng cứng, khó chịu tột độ. Aesop bám lấy vai hắn mà bấu thật mạnh vào, bấu càng mạnh chỉ khiến móng tay của em bung ra mà bật máu, da thịt lưu lại trên lớp vải áo hạng sang kia, Joseph không quan tâm em đau đớn thế nào cứ thế mà buông vật nhỏ kia rồi nâng đùi em lên hôn lên một cách đầy thú tính, liên tục gặm vào da thịt non nớt của em, năm dấu tay hằn in lên làn da trắng nõn của em.
Aesop ngửa đầu lên cao, cơ thể có hơi ưỡn lên để lộ vòng eo mĩ mãn mà có thể chẳng người phụ nữ nào mà không mơ ước, em bật khóc vì đau nhưng lại cắn răng chịu đựng, Joseph thấy em như thế lại càng thêm hứng thú, hạ thân bên dưới của hắn đã cương cứng muốn xâm nhập vào huyệt động kia nhiều như thế nào nhưng hắn không phải là người vội vàng nên lại càng muốn trêu đùa em. Joseph vươn tay nắm lấy toàn bộ tính khí của em mà tuốt động, nhẹ nhàng vuốt ve rồi dần dần mạnh bạo, lực tay siết lại đảo quanh đỉnh hạ bộ của Aesop, hắn đưa móng tay khẩy nhẹ lên đỉnh đầu rồi ấn thật mạnh xuống để cho hạ bộ chảy ra thứ nước đục trắng, em cả kinh đến không muốn mở mắt ra nhìn tình cảnh trước mặt, chỉ biết vùi đầu vào cổ hắn mà lại van xin, vỗ vỗ nhẹ lên lưng hắn nhưng nhận lại chỉ là sự thờ ơ của Joseph, hắn không cho em ôm hắn liền gỡ tay em ra, xoay cả người em lại để trước ngực em đối mặt với bức tường còn lưng em đối mặt với hắn, đôi bàn tay vẫn không có dấu hiệu ngừng lại, hắn sẽ không tha cho em nếu như em bây giờ chưa thỏa mãn hoàn toàn dục vọng trong hắn. Thần trí của Aesop dần dần mơ hồ, tia lý trí cuối cùng của em vẫn chưa vụt đứt nhưng em không dám suy nghĩ bản thân có thể duy trì nó được trong bao lâu, Joseph cứ thế mà vuốt lên xuống hạ bộ của em ngày một nhanh hơn cho đến khi em một lần nữa lại tiết ra thì hắn mới buông tha, liếm sạch sẽ những dịch nhầy dính trên tay Joseph lúc này đã thỏa mãn được một phần trong người, hắn cảm thấy thật dễ chịu khi em đã tiết ra nhiều như vậy, liền đưa tay chạm vào ngực Aesop ngắt nhéo hai nhũ tiêm đến sưng đỏ. Tính khí cương cứng của hắn cứ thế mà đâm vào trong nội bích non mềm của Aesop mà không một lời cảnh báo trước khiến em trở nên điên loạn mà giãy dụa như muốn thoát khỏi sự kìm hãm này, Joseph bắt lấy hai tay em đưa lên đầu, tay còn lại buông tha nhũ tiêm mà di chuyển xuống xoa xoa eo em, có thể thấy được Aesop đang luân động eo để tránh khỏi sự cọ xát của vật đang điên cuồng cuồng quét bên trong, nỗi đau dưới hạ thân cùng với nỗi đau của những tác động vật lý đang một lần đổ ập lên cả người em, tia lý trí cuối cùng hoàn toàn cắt đứt, thần trí của Aesop dần dần mơ hồ, hốc mắt đỏ dần lên và bị che khuất bởi tầng sương mỏng phủ quanh khóe mắt, em nhắm chặt mắt để ép cho những giọt lệ rơi xuống hai gò má. Joseph đâm thật sâu, thật nhanh vào trong em, tính khí luồng lách qua những nếp thịt nhăn di chuyển thuận lợi nhờ dịch bạch mà tiến vào sâu bên trong, chạm vào điểm mẫn cảm nhất của Aesop mà chà xát, hắn thấy được điểm cần chạm đã chạm vào liền đưa tay ôm lấy eo nhỏ của em mà đung đưa qua lại, cọ cọ hai cánh đào tròn vào cơ bụng hắn, thuận thế đưa tay tranh thủ sờ nắn, bóp bóp hai cánh đào mềm mại, thật thích làm sao? Joseph thở hắt ra một hơi thoải mái xen lẫn sự vui sướng, cúi xuống hôn lên gáy của Aesop, răng nanh của hắn cạ vào da thịt mỏng của em rồi cắn thật mạnh khiến em bật máu, cả người Aesop bây giờ huyết nhục mơ hồ, nơi nào cũng chảy máu khiến gió lạnh thổi qua làm em dấy lên cảm giác đau rát, nhiều vết thương vừa kết vảy chưa được bao lâu lại bị hắn khẩy ra làm chảy máu một lần nữa, vết thương lại càng thêm sâu. Aesop bật khóc, cong người muốn tránh né Joseph nhưng hắn đã đưa giữ chặt em lại trong người hắn không cho em một cơ hội phản kháng, cơ thể vô lực chỉ có thể ngã chúi về phía trước bám lấy bức tường lạnh làm điểm tựa, cào cấu móng tay lên đấy.
"Bé con ngoan nào....phục vụ ta cho tốt hoặc không thì ngươi tự biết số phận của ngươi về sau sẽ đi đâu, ta quý ngươi hơn những kẻ bị ta vứt bỏ, ngươi là món đồ chơi tốt, ta không muốn vứt bỏ ngươi...Aesop bé cưng của ta"
"...."
Joseph cúi xuống thật thấp thì thầm vào tai em, phà lên hơi nóng đầy nam tính của hắn làm cho vành tai em càng thêm đỏ, thích thú nhìn người trước mặt đang run lên từng đợt, chỉ biết mím môi không thể nói ra thành lời, cắn chặt răng cam chịu mọi thứ. Có lẽ bây giờ hắn biết em đang suy nghĩ ra sao, có lẽ em đang suy nghĩ tại sao ông trời bất công lại tạo ra em? Tại sao lại cho em sống một cuộc sống cực khổ như thế này, đáng lý một thanh niên tuổi mới lớn như em phải có một cuộc sống an nhàn hưởng thụ hơn rất nhiều, Joseph suy nghĩ hồi lâu, bên dưới vẫn không động đậy chỉ di chuyển nhẹ nhàng để em có thể tập thích nghi được. Joseph hoàn toàn đoán đúng được những gì Aesop đang nghĩ trong đầu, em chỉ mong bây giờ bản thân có thể chết đi, chết trong tư thế không mảnh vải che thân, thân dưới mở rộng nhìn vào có thể biết chỗ đó đã bị nam nhân làm qua nhiều lần, cho dù có là chết đi trong sự xấu xí nhất, chỉ cần chết đi là được, Aesop kiên trì dùng toàn bộ sức lực nâng bản thân có thể đứng vững không ngã xuống, Joseph lúc này đã lấy lại được thần hồn, hắn vô tình suy nghĩ lung tung vài chuyện mà quên mất việc đang làm, hắn đã cho em thời gian thích nghi nên lần này liền trở nên hung hăng, mạnh bạo hơn thúc thẳng vào trong em, cứ thế hắn rút ra rồi lại thúc sâu vào, chạm thẳng vào điểm mẫn cảm cọ cọ. Aesop có cảm giác bên dưới của em sắp rách ra mất rồi, cơn đau dày vò bên trong làm cho em thấy lục phủ ngũ nội tạng của em như bị xáo trộn, em cảm thấy buồn nôn nhưng lại cố dằn xuống nuốt ngược vào bên trong, Joseph đánh mạnh vào mông em, tiếng đánh vang lên thật giòn giã trong không gian tĩnh mịch ẩm ướt khiến người nghe chỉ biết đỏ mặt tía tai và Aesop không phải ngoại lệ, em giật nảy mình, cơ thể càng run hơn áp mặt vào bức tường lạnh lẽo mà thở dốc, khuôn mặt dần dần đỏ lên như thể em đang bị nướng chín, Joseph có chút chán chường khi mà em không thể phát ra tiếng rên rỉ, nhìn yết hầu của em lay chuyển hắn biết em cũng rất muốn phát ra âm thanh chỉ là không thể phát ra được nữa rồi, lúc này Joseph lại quay người Aesop lại để mặt em đối mặt hắn, sự chuyển biến bất ngờ làm cho tính khí bên trong lại một lần nữa nghiền nát vách thịt bên trong, môi em hơi hé mở để hít lấy ngụm khí.
"Bé ngoan của ta, bên dưới của ngươi đang kẹp chặt ta đấy, yêu thương ta đến thế sao? "
"...."
Aesop thở dốc, nấc lên mà khóc, Joseph dường như bị cảnh sắc mỹ mãn này làm cho mềm lòng, hắn ta liền nhẹ nhàng luân chuyển trong em, động nhẹ để em không còn cảm giác đau đớn. Cúi xuống hôn lên mi mắt thấm ướt những giọt sương thủy tinh kia rồi lại hôn lên môi em, tay nắn nắn nhẹ eo Aesop để khuếch tán cơn đau cho em làm cho hậu huyệt bên dưới mở rộng ra làm hắn thuận tiện dễ tiến vào sâu bên trong, thứ vật kia cọ qua cọ lại điểm mẫn cảm nhất của em, Aesop cắn thật mạnh xuống môi dưới khiến nó bật máu, môi của em không còn sắc hồng như xưa mà thay vào đó lại là một màu trắng bệch thiếu máu, em đau, đang rất đau. Trong tâm trí của Aesop lúc này liền gõ vang lên một tiếng bong thật lớn giống như có ai đó đập mạnh vào nồi sắt, tiếng này làm em khó chịu, Aesop thở dốc, cố gắng bám trụ vào người Joseph, hắn thấy vậy liền nhếch mép cười đưa tay nắm xuống hạ bộ em mà vuốt ve, Aesop cảm thấy xấu hổ, nhục nhã nhưng lại không thể kháng cự, em cào cấu thật mạnh, Joseph nhướn người liếm đi vệt máu môi em rồi lại hôn xuống thật sâu, lưỡi luồn vào trong cạy tách hàm răng trắng của em mà hung hăng càn quét hút lấy mọi mật ngọt, nước bọt chảy xuống nơi khoé miệng, Aesop vô khả kháng lực, em liền vòng tay ôm cổ Joseph, hai mắt nhắm chặt mà thuận theo những gì hắn đang làm, thấy đứa trẻ này ngoan bất thường, Joseph có hơi kinh ngạc nhưng rồi lại vui vẻ trong tâm liền dời nụ hôn lên mi mắt em an ủi, vật kia ấm nóng đang trong tay hắn được hắn chăm sóc, an ủi, vuốt ve. Cơ thể Aesop run liên hồi rồi vô thức bắn hết lên tay hắn, bây giờ thần trí của em đều đang rất là mơ hồ, ánh mắt mờ đi do nước mắt, chỉ có thể nâng mi mắt nhìn người trước mặt một cách âu yếm nhưng xen lẫn trong đó lại là sự sợ hãi, Joseph thấy em đã bắn ra lần nữa nhưng hắn lại chưa bắn liền thở dài cảm thấy cuộc vui này lại sớm tàn rồi, nên đưa tay nâng cánh đào của em lên rồi thúc thật sâu rồi bắn hết vào, thật mạnh vào bên trong, Aesop hét không thành tiếng rồi lại gục xuống, có vẻ do đã quá mệt mỏi mà ngất đi. Hắn đưa tay lau mồ hôi, rồi giúp em lau sạch cơ thể, mặc quần áo vào rồi lấy áo ngoài của hắn bọc vào cơ thể em, lần này Joseph không để Aesop một mình nơi mật thất lạnh lẽo này nữa.
Thấy Joseph bước ra từ mật thất trên tay còn đang bồng Aesop, những người hầu khác đều cúi đầu im lặng thầm thương cho số phận của em, có lẽ là bị hắn hại chết rồi, những kẻ được hắn mua về cũng vậy, thật tội nghiệp. Joseph liền liếc mắt làm cho ai nấy cũng sợ hãi mà cúi đầu tiếp tục công việc hằng ngày, hắn bế em về phòng của hắn, một quản gia đang đứng bên trong nhìn thấy hắn trở về liền nở nụ cười.
"Về rồi sao?"
"Chăm sóc em ấy cho thật tốt, ta không muốn em ấy chết"
"Ồ, quan tâm rồi?"
"Nực cười, vì sao phải quan tâm?"
"Sao tôi biết được đây? Tôi chỉ là một quản gia thôi"
"Sức chống cự của em ấy khác xa so với những kẻ kia, nên ta không muốn em ấy chết, hiểu chứ?"
"Vậy sao?"
"Nếu đã hiểu thì câm mồm lại và lau chùi thân thể cho em ấy thật tốt đi, Jack"
Joseph ngồi xuống ghế sofa, đưa tay tự rót đầy rượu rồi cầm ly lắc lắc nhẹ hướng ánh mắt chán ghét về phía Jack, có vẻ tên quản gia kia lại chẳng hề sợ hãi như những người khác vẫn thản nhiên nở nụ cười tươi bế Aesop đi vào phòng tắm mà giúp em gột rửa hết những gì em tự cho là dơ bẩn, Jack tặc lưỡi lắc đầu nhưng trong lòng có gì đó hứng thú lại mỉm cười, chà chà xem ra vẫn còn sống. Jack lau khô người cho em rồi lấy tạm áo sơ mi của Joseph cho em mặc, vóc người của hắn to hơn em nên áo nhìn rất rộng trải xuống tới đùi em, rồi nhẹ nhàng đặt em lên giường của hắn, Joseph không để mắt tới việc này vẫn thản nhiên uống rượu nhìn ngắm ra ngoài cửa sổ, hắn phẩy tay đuổi Jack ra ngoài, Jack cúi đầu rồi đi ra đóng nhẹ cánh cửa lại.
"Xem ra có chuyện vui xem rồi"
Joseph bên trong phòng tiến đến gần bên giường của Aesop nhìn ngắm khuôn mặt say ngủ của em, đôi mày giãn ra nhưng đôi lúc lại chau lại có lẽ là mơ thấy ác mộng, ngực phập phồng đều theo hơi thở của em một cách nhịp nhàng, Aesop bây giờ trông thật bình yên chìm trong giấc mộng nhưng có lẽ với em đây là ác mộng, vĩnh viễn là ác mộng, Joseph vươn tay vuốt ve gò má gầy guộc nhưng em lại lùi về như thể đang rất sợ hãi, vậy ra lúc ngủ cũng sợ hắn sao? Joseph thô bạo bóp má em khiến môi em chu lên rồi hôn lên nó một cách ngấu nghiến như muốn cắn nát bờ môi mỏng này, hắn cắn lên môi em rồi dùng lưỡi tách răng em ra luồn lưỡi vào trong. Aesop nhíu mày, em bây giờ đang rất mệt mỏi lại bị chiếm hết dưỡng khí liền cố gắng nâng đôi mắt nặng trĩu lên thấy khuôn mặt của Joseph đang phóng đại trước mặt, môi lưỡi lại giao hoà với nhau làm em sợ hãi mà không làm chủ được bản thân vung tay lên tát thật mạnh vào má người kia, Joseph mở to mắt ngạc nhiên nhìn Aesop, em đang thở dốc đưa tay lau đi vệt nước bọt chảy dài trên khoé miệng, thu cả người thật nhỏ vào trong góc giường. Joseph mỉm cười liền nhướn người tới nắm cổ tay Aesop kéo em ra rồi đè em xuống giường, Aesop cố gắng kháng cự nhưng bây giờ em không còn sức lực, miệng lại không thể la hét, hắn bóp cổ em cười một cách hung hăng.
"Giỏi, ngươi giỏi lắm"
"...."
"Xem ra dạy dỗ ngươi quá nhẹ rồi, bé con à"
"..."
"Ngươi dám tát ta mạnh thế nào, ta trả lại thế đó!"
Nói là làm, Joseph vung tay tát vào má Aesop hai cái, sức lực của em đương nhiên không mạnh bằng hắn, một tát giáng xuống đã khiến đầu óc em say xẩm, tát thứ hai đi xuống khiến cho máu mũi máu miệng em chảy ra, Aesop đau đến bật khóc nhưng hắn vẫn không tha cho em liên tục giáng xuống những cái tát không hề nhẹ nhàng. Em sợ hãi cào thật mạnh lên mặt Joseph khiến trên má hắn xuất hiện một vệt máu dài, Aesop cong chân đạp bụng Joseph một cái rồi ngồi dậy, cắn răng chịu cơn đau mở cửa bỏ chạy, Joseph thật sự trở nên tức giận, đôi mắt hắn trở nên sa sầm, sắc mặt lại u ám, nghiến răng gằn lên từng tiếng.
"Aesop Carl! Cút về đây cho ta!"
Aesop mặc kệ hắn cứ thế mà cắm đầu chạy, những người hầu thấy em liền né sang một bên, một số người đứng nhìn em thầm ngưỡng mộ quả là mắt của chủ nhân không tồi, đứa bé này quả thật là rất đẹp, Aesop như phát điên khi nghe được những lời bàn ra tán vào, những ánh mắt nhìn em, em bật khóc thật to chạy vào một căn phòng còn đang để cửa mở, em đóng cửa thật mạnh rồi ngồi dựa vào cánh cửa điều chỉnh nhịp thở của bản thân, em đứng dậy chậm rãi bước từng bước xem xét căn phòng rồi bất chợt dừng chân lại trước một tấm gương, bên trong là hình ảnh phản chiếu của em. Thật xấu xí làm sao, thật đáng thương làm sao, thật tội nghiệp làm sao? Cặp đùi trắng đầy dấu tay đỏ, vết hôn, cả người của em cũng vậy, làn da trắng nõn in ấn nhiều dấu hôn xanh tím trông thật kinh tởm, Aesop áp nhẹ tay lên tấm gương tự cười khinh bản thân. Một bóng dáng xuất hiện sau lưng em, dáng người gầy cao hơn Joseph nhưng lại khiến em sợ hãi mà quay lại vô thức lùi xuống áp lưng vào tấm gương, bóng dáng kia thấy bộ dạng sợ hãi này mà cười.
"Đừng sợ, tôi không hại cậu đâu"
"..."
"Cậu là tên nhóc bị câm của Joseph?"
Gật đầu nhưng rồi lại lắc đầu.
"Có vẻ là đúng rồi, tôi là quản gia rieng của Joseph, tự giới thiệu tôi là Jack, hân hạnh được gặp"
Jack đưa tay về phía trước, Aesop chìa tay ra bắt với gã rồi lại ngước đầu lên đầy đề phòng, Jack nhìn có vẻ rất nguy hiểm nhưng so với Joseph nhiền hiền từ hơn rất nhiều, em nuốt khan nước bọt dùng ngôn ngữ hình thể để giao tiếp với gã. Trước khi là một quản gia, Jack từng là người có học vấn rất cao chỉ là gã không muốn làm tay sai trí tuệ cho người khác nên mới chấp nhận vào biệt thự này làm quản gia, nhưng công việc này không nhàm chán lắm, có vẻ rất vui, hóng hớt được nhiều thứ, gã lại gần bàn rót một tách trà đưa cho Aesop, rồi lại gần cánh cửa khoá chốt lại, em sợ hãi co rúc người vào góc theo thói quen như một con mèo nhỏ.
"Đừng sợ, tôi không giống chủ nhân"
"..."
"Tôi sẽ không giao cậu cho chủ nhân đâu, nhưng mà nếu chủ nhân tới thì cậu biết đó, tôi không thể làm trái lệnh"
"..."
"Ha ha"
Jack cười lạnh, lắc đầu mấy cái rồi tiến về ghế ngồi đọc sách, Aesop vẫn ngồi yên trong góc uống ly trà của gã đưa cho để bình tâm. Tiếng đập cửa vang lên kèm theo đó là tiếng nói của Joseph, Aesop hoảng loạn, trái lại Jack vẫn vô cùng bình thản nhìn về phía cửa rồi lại đảo mắt nhìn về chỗ Aesop đang luống cuống không biết nên làm gì, cười khổ một tiếng rõ ràng là gã hóng hớt nhưng cảm thấy màn kịch này dần chán ngấy rồi, gã chỉ cho em thoát ra bằng cửa sổ rồi chạy theo đường mòn sẽ ra được cổng lúc đó em sẽ hoàn toàn tự do, Aesop không tin người kia đang giúp mình nên trong lòng có chút vui vẻ mà gật đầu cảm ơn rồi trèo cửa sổ trốn thoát. Jack tiến lại gần mở chốt cửa, Joseph quả thật là đang đứng trước mặt gã nhưng thay vì sự hoảng hốt thì hắn lại vô cùng bình thản nhìn gã nhếch mép mỉm cười, hỏi.
"Sao nào?"
"Yên tâm, tách trà kia...có thuốc"
Jack liếc mắt nhìn về tách trà Aesop để lại, Joseph bước vào nhìn cánh cửa sổ mở toang, có lẽ là rời đi chưa lâu rồi lại nhìn tách trà đã được Aesop chạm môi vào, hắn nhíu mày ném mạnh tách trà xuống đất khiến nó vỡ toang, Jack có hơi tiếc nuối bộ tách trà quý của gã thế mà bị khuyết mất một ly. Joseph rời đi, Jack cúi người dọn dẹp đống mảnh vỡ kia mà tặc lưỡi.
Aesop dùng hết mọi sức để chạy, em sắp thoát rồi, em sắp thoát khỏi địa ngục trần gian này rồi, ánh mắt thấp thoáng đã thấy cánh cổng sắt trong lòng em vui mừng nhưng bất giác cơ thể em có gì đó rất lạ, nó vô lực, em ngã quỵ xuống nhưng em không bỏ cuộc mà cố gắng lết thật chậm rãi về phía cánh cổng. Một thanh gậy bạc đập xuống trước tay em, Aesop đau nên rút tay về ngước nhìn kẻ vừa làm vậy, là Joseph! Hai mắt em mở to đầy sợ hãi liên tục lắc đầu không dám tin đây là sự thật, một chút nữa thôi, chỉ một chút nữa thôi là em được tự do rồi, tại sao vậy ông trời? Tại sao người lại muốn giết con tới vậy? Người nói con nghe có được không? Joseph cúi xuống nắm cằm em vuốt ve rồi lật xem qua lại khuôn mặt kia, mặt lộ nên sự tiếc nuối.
"Khuôn mặt đẹp, nhưng mà...nếu bị ta rạch lại vô cùng uổng phí"
"!!!"
"Ngoan, ta không làm vậy đâu, nhưng ngươi đã hoàn toàn chọc tức ta rồi"
"..."
"Ngươi tự hiểu hậu quả chứ?"
Joseph cúi xuống bế Aesop lên, em không thể chống cự, toàn thân em vô lực rồi, chẳng lẽ ly trà ban nãy Jack đưa có chuốc thuốc nào đó? Aesop cảm thấy tuyệt vọng, em lại đặt niềm tin vào sai người rồi sao? Một tảng đá nặng đè lên đầu của Aesop rồi vỡ tan sau đó lại thêm một tảng đá khác đè nặng hơn, nước mắt rơi lã chã trên má em, Aesop vùi mặt vào người Joseph chấp nhận hình phạt, hắn mỉm cười bế em đi tới mật thất ban đầu, đã có người chờ sẵn dưới đó, là hai người, trên tay họ là những dây roi dài. Aesop biết điều sắp tới không hề nhẹ nhàng, em cắn cắn môi cam chịu, Joseph mạnh bạo vứt em xuống khiến em lăn lóc lại hần chân hai người kia, hắn kéo ghế ngồi xuống bắt chéo chân, gác đầu lên tay, đưng đưa chân rồi phất tay một cái. Hai người kia hiểu ý liền kéo tay em trói chặt, họ xé rách bộ áo em đang mặc để lộ ra thân thể trắng nõn đầy vết tích, em xấu hổ nhưng không thể trốn, nước mắt cũng đã cạn không thể khóc được nữa, em cúi đầu nhắm chặt hai mắt, Joseph bất ngờ lên tiếng.
"Đánh gãy chân cho ta, để xem ngươi còn dám chạy trốn khỏi ta không?"
"..."
"Các ngươi không đánh gãy chân em ấy, ta lột da các ngươi"
Hai người kia sợ bã chỉ có thể gật đầu làm theo, từng tiếng đánh chan chát vang lên, căn mật thất lạnh lẽo thoang thoảng mùi máu tanh nồng, tiếng đánh, tiếng hô: "mạnh lên!" của Joseph, lớn đến mức vang khắp căn phòng, Jack áp lưng vào cánh cửa, tựa tai vào nghe ngóng, quả nhiên sẽ như vậy mà, gã lắc đầu rồi rời đi. Sự tra tấn kéo dài tới chiều tà, Aesop đã ngất xỉu một lần nữa, hai người đánh em cũng đã mệt lả, Joseph hài lòng bảo tất cả đi ra ngoài hết, hắn tiến tới gần nâng mặt em lên ngắm nhìn, cho ngươi chừa việc dám chạy trốn khỏi ta. Joseph liền vác em lên vai rồi rời khỏi mật thất, lần này hắn sẽ tự tay tắm rửa cho em không nhờ Jack nữa. Căn biệt thự hôm nay trở nên u ám, ai cũng biết chủ nhân đang vô cùng tức giận, tốt nhất không nên chọc vào, Joseph ngồi trên bàn làm việc của mình ghi chép, Aesop vẫn đang ngủ ngon trên giường của hắn, khi trời gần về đêm thì trên giường dần có động tĩnh, Aesop đã tỉnh lại em ngồi dậy đưa tay dụi dụi mắt rồi nhìn xung quanh. Joseph đứng dậy tiến lại gần em, Aesop lập tức tỉnh táo mà lùi về sau, em nhận ra chân của em...chân của em...chân của em cứ thế mà không thể di chuyển được nữa, giống như nó đã bị tàn phế, mùi thuốc sát trùng xen lẫn mùi máu khiến em nhận ra điều đó, em bị hắn đánh cho đến què sao? Aesop nghiến răng, em oán hận! Em oán hận hắn! Em oán hận cái tên trước mặt mình, muốn vung tay đánh hắn một cái nhưng Joseph đã nhanh chóng bắt lấy tay em, đưa ánh mắt nhìn em rồi vung tay tát em một cái.
"Ngươi còn chưa chịu tỉnh? Còn muốn đánh?"
"..."
"Được, ta cho ngươi đánh...đánh đi! Đánh ngay đây! Đánh!"
Joseph kéo tay Aesop để ngay má mình.
"Đánh cho chết! Ta không chết thì ta giết ngươi!"
"Sao nào? Không nỡ?"
"..."
Joseph cười khinh Aesop, em chỉ có thể cúi đầu không nói, hắn thấy vậy cũng không muốn làm khó thêm, liền hất mạnh em va vào tường rồi quay về bàn tiếp tục công việc của mình, Aesop lồm cồm bò dậy không muốn để tâm kẻ điên kia, mà bó gối ngồi im lặng trên giường. Thời gian trôi qia, vẫn không có động tĩnh, Aesop len lén đưa mắt nhìn Joseph, hắn đang mệt mỏi, liên tục đưa tay lên day trán, Aesop muốn rót ly trà đưa cho hắn, đó là cách mẹ em thường hay làm để giải toả căng thẳng nhưng chân em không thể di chuyển chỉ có thể ngồi đó nhìn hắn. Trời dần về khuya, Joseph ngủ gục xuống bàn làm việc, Aesop cũng đã quá mệt mà nằm xuống ngủ luôn, em không hề hay biết em đang nắm áo của Joseph mà ngủ trên nó. Tờ mờ sáng, Joseph tỉnh dậy nhìn lại đống giấy tờ trên bàn, lắc đầu ngao ngán nhưng ánh mắt của hắn đã chú ý sang Aesop đang nắm chặt áo của hắn mà ngủ, Joseph ồ một tiếng rồi tiến lại gần ngồi lên giường ngắm nhìn em, khuôn mặt em thật yên bình, hắn đưa tay vuốt gò má của em có lẽ do còn mơ ngủ nên Aesop không đề phòng mà thẳng thừng dụi dụi vào tay của hắn, cảnh tượng này khiến cho Joseph có chút mềm lòng mà cúi xuống hôn nhẹ lên trán em sau đó chỉnh lại chăn gối cho em rồi vào nhà tắm làm vệ sinh cá nhân.
Jack đứng bên ngoài, đưa tay lên gõ cửa, Joseph biết là buổi sáng đã sẵn sàng nhưng hắn hôm nay sẽ không xuống một mình, lại gần Aesop vỗ nhẹ lên người em.
"Nào bé cưng, dậy đi, sáng rồi"
"...."
"Một con sâu ham ngủ"
Aesop mở mắt, điều đầu tiên là em sợ hãi, điều thứ hai là em hoảng loạn, Joseph ở trước mặt em nhưng người này lại trở nên ôn nhu như vậy có gì đó không đúng, Aesop bấu chặt vào góc áo nhưng rồi cũng nhận ra thứ mình đang cầm là của ai nên vứt xuống, Joseph mỉm cười liền vươn tay bế em vào làm vệ sinh cá nhân mặc cho em kháng cự. Cánh cửa bật mở, Jack thấy Joseph bước ra và trên tay đang bồng em, gã gật đầu ra chiều đã hiểu nên cũng không muốn mở miệng nhiều lời mà sải bước chân dài đi trước Joseph, hắn ung dung bế Aesop bước qua biết bao người, Aesop sợ hãi mà vùi mặt vào ngực hắn, Joseph biết em rất sợ nên liếc mắt nhìn đám người nhiều chuyện kia, ai ai cũng hoảng sợ mà quay về công việc thường ngày nhưng trong thân tâm họ đang tự hỏi vì sao chủ nhân lại trở nên hiền đến vậy, thật có chút không quen. Bước đến phòng bếp, Joseph thả Aesop xuống ghế bên cạnh, Jack ho khan một tiếng liền có bốn năm người hầu bưng đồ ăn lên, gã lại gần máy phát nhạc mở ra một bản ballad nhẹ nhàng rồi đóng cửa rời đi trả lại không gian riêng tư cho cả hai, Joseph mỉm cười gật đầu đúng là một tên quản gia hiểu chuyện, Aesop vẫn ngồi co rúm, em co chân bó gối lại trên ghế đưa ánh mắt e dè nhìn hắn, Joseph vờ như không thấy mà cắt một miếng thịt đưa tới trước mặt em, Aesop như người xa lạ thế giới không biết đây là cái gì, liền đưa mũi ngửi, mùi thơm của miếng thịt xộc vào mũi em làm cho bụng em réo lên vì đói.
"Mau ăn đi, ta không thể để em chết vì đói được, như thế ác lắm"
"..."
"Ngoan, đây là thịt bò không có hạ độc em đâu"
Aesop vì qúa đói nên đã đánh bạo ăn miếng thịt, hai mắt em sáng lên như đứa trẻ con thấy món đồ nó yêu thích, khuôn mặt em tỏ vẻ rất thích món này, Joseph biết nên mới liên tục đút em ăn cho đến khi em no căng bụng thì hắn mới bắt đầu bữa ăn của hắn, tráng miệng mang tới là một miếng bánh kem dâu, Aesop hiếu kỳ đưa tay chọt chọt miếng bánh. Joseph thở dài thầm nghĩ sao trên đời lại có người ngốc như vậy, liền cầm lấy nĩa mà đưa em, Aesop ngây ngô nhìn nĩa rồi lại nghiêng đầu nhìn hắn hàm ý muốn hỏi thứ này để làm gì? Joseph đưa ly trà lên môi nhấp nhẹ, mùi thơm của hoa cúc lan toả khắp khoang miệng hắn làm cho tâm tình của hắn vô cùng dễ chịu, quay đầu liền bắt gặp ánh mắt hiếu kỳ của em mà bật cười.
"Bé ngốc, làm như thế này"
Joseph cầm tay Aesop hướng dẫn tận tình, sau khi đã học xong thì em đã tự cầm ăn được, miếng bánh kem ngon đến mức em ăn một lần một miếng to ơi là to khiến cho kem dây hết lên miệng, Joseph vẫn đang ngồi nhìn em, mắt thấy miệng em dính đầy kem liền vươn tay chùi cho em rồi đưa miếng kem đấy lên liếm, Aesop đỏ mặt xấu hổ cúi đầu tiếp tục ăn, Joseph vươn người đến liếm hết những vệt kem còn lại làm em sợ hãi mà đẩy hắn ra. Lần này, hắn không tỏ vẻ tức giận mà vẫn nhẹ nhàng mỉm cười, xoa đầu em rồi dặn người hầu dọn dẹp sau đó lại bế em về phòng của mình, Aesop trong lòng nửa phần sợ hãi nửa phần khó hiểu, nhưng em lại cảm thấy hắn bây giờ thật ấm áp làm sao, em vùi đầu vào người hắn rồi nhẹ nhàng nhắm mắt lim dim ngủ. Joseph bế em ngồi lên giường rồi ôm em vào lòng vỗ nhẹ lên lưng em, Jack tiến vào đưa cho hắn vài quyển sách rồi cúi người rời đi, hắn ôm em đang ngủ rất say, một tay thì cầm sách đọc cho đến tận lúc chiều em mới chịu tỉnh dậy, Aesop đưa tay lên dụi mắt nhìn hắn, thấy có động tĩnh trong lòng Joseph mới rời ánh mắt khỏi quyển sách mà nhìn em.
"Dậy rồi sao? "
Aesop gật đầu.
"Còn mệt lắm không? Nếu mệt thì em có thể ngủ thêm chút"
Aesop lắc đầu.
"Được rồi, ngủ nhiều không tốt sẽ thành heo mập mất, ta đưa em đi dạo vườn"
Joseph gấp nhẹ cuốn sách lại, vươn vai vài cái để chỉnh nắn xương khớp, hắn tuổi cũng lớn nhưng nhan sắc lại trẻ đẹp như những ngươi mới ba mươi hay bốn mươi, vì hay ngồi làm việc suốt nên xương cốt của hắn không được tốt, Aesop nhìn hắn không chớp mắt rồi cảm thấy cơ thể bị nhấc bổng lên, chưa kịp hiểu việc gì thì em đã bị hắn bế ra ngoài khu vườn. Nơi này trồng đủ cây, đủ hoa nhìn rất đẹp, Aesop thích thú nhìn xung quanh thì vô tình thấy được một khóm hoa hồng vàng, em kéo áo của hắn chỉ chỉ khóm hoa hồng kia, Joseph hiểu ý bế em lại gần rồi nhẹ nhàng thả em xuống, Aesop đưa tay vuốt nhẹ lên những cánh hoa vàng kia, thật mịn màng, đẹp đẽ làm sao, giống như cái chết vậy. Aesop cứ ngẩn ngơ ngắm nhìn nó, Joseph cũng không xen vào mà để em tự do làm những gì em muốn, bất ngờ em hái một cành hồng vàng đưa cho hắn, mỉm cười.
"Tặng ta?"
Aesop gật đầu.
Joseph vươn tay nhận lấy đoá hoa kia rồi lại nhìn em: "Không còn sợ ta?"
Aesop có chút ngập ngừng, em lắc đầu nhưng rồi lại gật đầu, cảm xúc rất hỗn loạn, Joseph không muốn làm em khó hiểu mà mỉm cười nói ra một câu cảm ơn. Hắn trước mặt em bây giờ hoàn toàn khác xa so với hôm qua, em nhìn hắn rồi cũng cảm thấy vui vẻ trong lòng, hắn vậy mà đã chấp nhận em rồi sao? Vậy mà đã chấp nhận em sao? Aesop không dám tin vào sự thật này, chỉ sợ em đặt quá nhiều niềm tin rồi sẽ lại thất vọng thôi. Những ngày tháng sau đó, quả thật Joseph đối xử với em rất tốt, hắn nhẹ nhàng, ôn nhu chỉ dạy em nhiều thứ, bồng bế em ra vườn hoa mỗi chiều, đút em ăn những món ngon mà em thích, cho em một cảm giác hạnh phúc, ấm áp mà em chưa bao giờ dám nghĩ đến hắn sẽ hành động như vậy, Aesop nghĩ cuộc đời em có lẽ đã được sang trang rồi, chúa đã nghe lời cầu nguyện của em. Aesop cười híp mắt ngắm nhìn những chú bướm đậu trên đầu ngón tay em, Joseph đang hoạ ra một bức tranh tuyệt đẹp về em, Jack bất ngờ từ sau lưng tiến tới nhìn vào bức tranh mà vỗ tay khen ngợi.
"Đẹp lắm"
"Thấy sao?"
"Chủ nhân làm gì cũng đẹp"
"Nịnh!"
"Ôi chao, tôi nào biết nịnh chủ nhân chứ?"
"Nói một câu nữa ta cầm kiếm rạch miệng"
"Hung dữ làm sao"
"Tới đây làm gì?"
"Đưa tin"
"Tin gì?"
"Tự đi mà xem"
Jack ném cho Joseph một phong thư rồi bỏ đi, cũng may cho gã là Joseph vốn dĩ chưa bao giờ để gã vào mắt, thái độ này của Jack khiến cho hắn hơi ngứa mắt nhưng nể tình gã cũng là quản gia riêng của hắn nên hắn không đụng chạm tới, Joseph mở phong thư ra đọc liền sa sầm khuôn mặt nhìn từng chữ trong bức thư rồi lại ngước lên nhìn Aesop, hắn vò nát bức thư rồi xé rách nó, thu dọn đồ đạc rồi ra chỗ Aesop bế em về phòng. Jack đứng nhìn một góc rồi nhặt từng mảnh thư xé rách lên vô tình thấy được một chữ trao đổi, ra là vậy sao? Aesop vẫn ngây ngô chưa biết việc gì xảy ra nhưng dạo gần đây tâm trạng của Joseph không được tốt nên em không muốn chọc giận hắn thêm, Joseph lại ôm Aesop nhiều hơn để giải toả nỗi buồn bực trong người, Aesop cầm bút ghi xuống giấy.
[Có chuyện gì khiến ngài mệt sao ngài Joseph?]
"Ta không sao, công việc nhiều thôi"
[Ngài nhớ giữ gìn sức khoẻ, em bây giờ lại không thể giúp ích gì cho ngài...]
"Có, em có giúp ích đó"
[Giúp ích?]
"Ừm"
Nói rồi hắn đè em xuống giường, Aesop hiểu ý hắn, em cũng không dám chống cự chỉ lẳng lặng để hắn muốn làm gì thì làm, Joseph hôn nhẹ lên môi em rồi cắn má em, dần di chuyển xuống cần cổ, Aesop vòng tay ôm cổ hắn, đầu hơi ngẩng lên để tránh va đập cằm vào đầu hắn. Joseph nhẹ nhàng đầy yêu thương em, không còn dáng vẻ hung hăng như năm đó, Aesop mỉm cười đưa tay vuốt những lọn tóc bạc của hắn, cứ thế một đêm đầy tình ái trôi qua, Joseph thức dậy nhìn sang bên Aesop vẫn đang ngủ sâu, hắn cúi xuống hôn má em rồi khoác hờ áo bước ra bên cạnh cửa sổ ngắm nhìn những người hầu đang dọn dẹp lá dưới vườn, hắn lại nhớ tới nội dung của bức thư lập tức khuôn mặt tỏ ra một sự tức giận từ trước đến nay hắn chưa có, Joseph ngồi xuống ghế gác cằm suy nghĩ một chút, lần này hắn có thật sự nên đánh bạo? Ánh mắt lại lần nữa di dời sang khuôn mặt nhỏ nhắn của em, không còn gầy guộc như trước, đã có chút vẻ hồng hào rồi, quả là người hắn nuôi rất nhanh béo mập thế này cũng khiến hắn hài lòng. Ba tháng tới không nhanh cũng không chậm, hắn sẽ suy nghĩ cẩn thận về vấn đề này, Joseph thở dài tiến lại gần đánh thức Aesop, một ngày cứ thế mà trôi qua, đến đêm Joseph bế Aesop lên sân thượng, hắn chỉ cho em thấy sự đẹp đẽ của bầu trời vào ban đêm, những vì tinh tú chiếu sáng, ánh trăng rọi soi cô đơn, làn gió mát lùa qua, Aesop nhìn theo những gì tay hân chỉ, đôi mắt u sầu của em nay được điểm thêm những sắc trắng của vì tinh tú trên màn đêm, thật đẹp làm sao. Joseph ôm em vào lòng tựa cằm lên đầu em, hắn không nói cho em biết về bức thư kia, hắn tự có quyết định trong lòng và hắn đã biết bản thân nên làm gì rồi.
Aesop kéo tay áo hắn rồi giao tiếp bằng ngôn ngữ hình thể với hắn, Joseph cũng hiểu ý Aesop muốn nói liền nhẹ nhàng bảo.
"Quy luật tự nhiên chúng ta không thể nào thay đổi"
Aesop cúi đầu lại kéo tay áo của hắn một lần nữa: "Người...có từng xem tình cảm này là thật?"
"Là thật, ta không lừa dối em"
Joseph ôm Aesop vào lòng an ủi, nhưng hắn lại mấp máy môi nói gì đó mà em không nghe rõ được, hắn vẫn cứ thế mà dịu dàng với em. Chớp nhoáng cứ thế ba tháng trôi qua, Aesop đang chuyên chú ngồi luyện viết chữ, Joseph đứng bên cạnh chỉ dạy em thì Jack bước vào phòng cúi người.
"Họ tới rồi"
"Nhanh vậy sao?"
"Ừm, đến lúc rồi, chấp nhận buông bỏ thôi"
"Ta biết rồi"
Aesop nghiêng đầu nhìn hai người, tuy nghe rõ cuộc đối thoại nhưng em không hiểu được ý nào trong đó cả, em áp tay mình lên tay hắn, Joseph cúi xuống nhìn em, ánh mắt kia hiện lên sự hiếu kỳ, hắn thật không nỡ cam lòng đành bế em đi thay đồ rồi đi ra cổng. Trước cổng là một người đàn ông béo mặc đồ vô cùng sang trọng đứng chỉnh cổ áo liên tục, thi thoảng nhìn vào đồng hồ xem thử đã qua bao lâu rồi, liếc mắt thấy người đã ra và 'vật phẩm' cũng tới, lão không giấu được sự vui mừng rõ ra mặt, Aesop có hơi sợ hãi mà bấu chặt vào góc áo của Joseph, hắn không đoái hoài tới em nữa, mà một bước đi tới, lão béo kia dựa vào xe ngựa nhìn hắn rồi cất giọng khàn khàn.
"Sao nào? Đã suy nghĩ kỹ?"
"Đã kỹ"
"Rất vui vì qúy ngài Joseph đây đồng ý đấy"
"Bớt nói nhiều, nó đâu?"
"Đây, loại máy ảnh tốt nhất đấy"
Lão béo vỗ tay hai cái người hầu liền mang xuống chiếc máy ảnh trông rất tiên tiến, Joseph gật đầu hài lòng rồi nhìn xuống Aesop vẫn chưa hiểu việc gì, sắc mặt hắn sa sầm rồi đột ngột ném em vào trong xe ngựa của lão béo kia, dặn dò người hầu mang máy ảnh vào trong dẹp. Aesop chưa hiểu việc gì đã bị ném đi, đầu em va đập mạnh làm em choáng váng nhưng rồi cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh mà lết lại gần xem thử, Joseph và lão béo kia bắt tay với nhau rồi đồng ý một chữ thành giao, lúc này Aesop chợt nhận ra hắn coi em là một vật tráo đổi, nhận ra tình cảm những tháng ngày qua hắn dành cho em chỉ là giả dối, em mở to mắt nhìn hai người kia, nhìn chăm chăm vào hắn. Không biết vì sao em lại khóc, một lần nữa lại khóc, Aesop cắn chặt răng đấm thật mạnh vào xe ngựa, hắn chưa bao giờ coi trọng em! Không thể phản kháng cũng như vô lực, em dựa vào thành gỗ mà bó gối, cuộc đời của em lại thế mà rơi vào đêm tối rồi. Lão béo bàn chuyện xong cũng tạm biệt Joseph rồi trèo lên xe ngựa, hắn đứng lặng im nhìn bóng dáng xe ngựa khuất dần, nhìn dáng em một lần nữa lại cô đơn, nhưng hắn sẽ không hối hận không bao giờ hối hận.
Có lẽ vậy.
Joseph quay gót bước vào trong dinh thự, nhưng đôi lúc hắn vẫn ngoái đầu nhìn ra sau, những lời hắn mấp máy ngày đó lại là điều hôm nay.
"Ta không lừa dối em...nhưng ba tháng nữa, ta lại lừa dối em rồi...em không cần tha thứ cho ta...Aesop"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro