[VeraCarl] Đêm nay hoặc mãi mãi.
Author: Con mèo Mốc suy vì OTP âm dương.
Title: [VeraCarl] Đêm nay hoặc mãi mãi.
Disclaimer: Thiết lập thế giới ABO, làm biếng ghi H nên là mọi người tự suy nghĩ nhen, tại con Mốc này giờ đang suy vì OTP âm dương quá.
Pairings: Vera Nair x Aesop Carl (Tonigh or Never x Solemn White).
Category: General
Rating: [G]
Thuộc Tính: Điên dại si mê x Lãnh đạm u ám.
Note: Một món quà dành tặng sinh nhật cho một người mình rất quý và đã luôn ủng hộ Mốc, hic có thể đây sẽ là món quà trễ hoặc món quà sớm, quan trọng là tấm lòng. Một lần nữa, cảm ơn bồ rất nhiều nha.
Warning: cực OOC, cực OOC, cực OOC (chuyện quan trọng phải nhắc).
0O0
Sụyt.
Đã từng nghe qua chưa?
Câu chuyện về một xã hội phân biệt giai cấp đã từng bị dẹp loạn bởi một nữ chủ.
Gì cơ? Bạn nghĩ là giai cấp bình thường sao? Lầm to rồi, bọn họ không giông như chúng ta, họ đặc biệt. Vậy nên giai cấp của họ cũng rất đặc biệt, thay vì những giai cấp thống trị, nô lệ thì bọn họ phân chia nhau bằng một thứ được gọi là ABO.
Nghe thật lạ đúng chứ? Ngồi xuống đi, tôi sẽ kể cho bạn nghe về nữ chủ Alpha duy nhất đã bãi bỏ đi chế độ ngược đãi và xem thường Omega.
Alpha, Beta và Omega. Điều là những từ ngữ chẳng xa lạ gì nữa nhỉ? Đúng vậy, đã từng có một nền văn minh phân chia rõ ràng ba giai cấp Alpha, Beta và Omega. Trong đó, Alpha là những kẻ đứng đầu và có quyền lực như những lũ quý tộc hạ đẳng, có thể vì quyền lợi của bản thân mà sẵn sàng hành hạ Beta và Omega. Beta không khác gì những người bình thường, may mắn thì họ sống tốt còn xui xẻo thì bị rơi vào tay lũ Alpha kia mặc cho chúng chà đạp số mệnh ra sao và cuối cùng là Omega, những kẻ bị xem là thấp kém nhất trong xã hội.
Các Omega chỉ có thể sống dựa vào Alpha đã được lựa chọn, một khi đã bị chính Alpha đó đánh dấu thì cho dù ghét bỏ hay không ưa thì cũng không thể dứt ra được. Lúc đó, giữa họ đã có một kí kết trao đổi hợp đồng vô hình rằng một khi đã bị Alpha đánh dấu thì Omega phải theo Alpha đó đến suốt đời không được buông ra. Những luật lệ hà khắc tựa như những chiếc gai nhọn giết chết dần dần những người mang dòng máu của Omega trong người, họ sống tủi nhục, cam chịu như một thú vui đùa của Alpha, bởi vì sống quá lệ thuộc cho nên chưa một Omega nào phản kháng lại cả, Beta chỉ xem như chuyện đời trước mắt mà cho qua, không cần quan tâm cũng như không cần giúp đỡ làm gì, ai cũng biết đừng nên chọc vào Alpha, sẽ rất rắc rối.
Alpha tuy là kẻ đứng đầu nhưng bọn họ tôn sùng là vì Alpha đều là nam, không có nữ nhân nào là Alpha trong nền văn minh bấy giờ. Bọn họ nghĩ rằng nữ Alpha sẽ không tồn tại bởi vì điều đó rất khó, họ cho rằng phụ nữ là kẻ yếu đuối thì làm sao có thể cầm quyền? Thực tế chứng minh rằng họ đã sai, đã có một nữ Alpha xuất hiện và là nữ Alpha duy nhất được cả Omega và Beta tôn sùng. Đối với cô, tất cả đều như nhau và không có kẻ nào xem kẻ nào là thấp kém, việc nữ chủ Alpha xuất hiện dường như vấy lên sự căm ghét từ khắp nơi và họ cho rằng vị nữ chủ này là một cái gai ngáng đường trong mắt họ.
Bông hoa hồng đầy gai này, nên được loại bỏ, càng sớm càng tốt.
Trái lại với những kẻ đó thì có vẻ nàng nữ chủ kia lại vô cùng bình thản, không có chút gì là sợ hãi. Vẫn ung dung nhìn ngắm hoàng hôn đang dần buông xuống, bên cạnh là một tách trà nóng còn nghi ngút khói và dĩa bánh ngọt đang ăn dở, cô thầm ngâm nga vài câu hát trong miệng.
"Hoàng hôn trông thật đẹp đúng chứ?"
"Vâng, thưa tiểu thư"
"Sẽ đẹp hơn nếu có một bản nhạc"
"Tôi sẽ mở cho người"
Vị quản gia có mái tóc ngả vàng chậm rãi bước tới máy phát nhạc, nữ chủ nheo mắt nhìn theo bóng người đang di chuyển kia. Sắc màu hoàng hôn khẽ chiếu rọi lên từng đường nét trên thân thể ốm gầy gò được che phủ bằng lớp áo trắng mềm mại, mái tóc vàng tựa như ánh màu hoàng hôn đang ngã dần về vẽ lên một đường nét tuyệt hảo mà khó ai có thể được một lần nhìn thấy. Khuôn mặt của vị quản gia kia, giấu đằng sau lớp khẩu trang trắng như thể đây chính là thứ mặt nạ hoàn hảo có thể che đậy đi bản sắc thật sự bên trong con người. Đặc biệt là đôi mắt mang một sắc màu u ám từ sâu trong đáy mắt không rõ người kia đang hiện lên những suy nghĩ gì, đôi mắt xanh kia được hoàng hôn chiếu rọi lên càng thêm phần lấp lánh. Lấp lánh những vị ngọt của cái chết.
Vera Nair - nàng là nữ Alpha duy nhất ở trong thành phố và cũng là vị nữ chủ được mọi người kính trọng nhất trong lời đồn, những kẻ Alpha khác xem chừng không quá ưa cô, phải nói rằng họ xem cô không khác gì một kẻ ngáng đường. Nhưng Vera chưa bao giờ để tâm đến việc đó mà tiếp tục tận hưởng cuộc sống này, bảo cô việc làm một Alpha có khó không? Khó chứ, nhưng cô lại cảm thấy rất thảnh thơi bởi vì Vera luôn có cách khiến cho bản thân không quá thèm khát giống lũ Alpha dị lập kia.
Nâng tách trà nóng lên thổi một hơi rồi nhấp nhẹ một ngụm, chàng quản gia trẻ tuổi kia đã mở một bản ballad nhẹ nhàng cho phù hợp với khung cảnh hiện giờ. Có trà ngon, bánh ngọt, nhạc nhẹ và một khung cảnh đìu hiu gió như này thật không khỏi khiến người ta mềm lòng nhưng đối với Vera, khung cảnh này đặc biệt là vì có em. Ánh mắt của cô liền chú ý sang chàng quản gia đang xem xét từng đĩa than. Nàng nữ chủ bất ngờ đứng dậy tiến lại gần nắm lấy đôi bàn tay đang cầm đĩa than kia khiến cho chủ nhân của nó thoáng giật mình mà đánh rơi đồ vật quý giá kia xuống đất, đĩa than vỡ làm đôi khiến cho chàng quản gia trẻ tuổi vô cùng lo lắng.
"Tiểu thư...cái đó..."
"Không sao, ta sẽ mua lại cái khác"
"Nhưng mà, tiểu thư..."
"Khung cảnh đẹp như này, ta làm sao có thể để em đứng làm việc còn ta ngắm cảnh được chứ? Nó xứng đáng với một điệu khiêu vũ hơn"
"..."
"Em không từ chối đúng chứ? Aesop Carl?"
"Mệnh lệnh của tiểu thư, là điều tuyệt đối với tôi"
"Ha ha, ta thích nghe em gọi ta như thế này hơn"
Aesop Carl là một Omega được Vera cứu sống từ ba năm về trước, khác với mọi Omega cô thường bắt gặp. Aesop chính là một món đồ mua bán hợp lý dưới danh nghĩa của lũ Alpha khốn kiếp kia, có rất nhiều những Omega khác như Aesop, họ đều la hét và chịu sự đánh đập, tra tấn dã man, riêng cậu quản gia trẻ này khi đó Vera nhớ mãi ánh mắt cậu ấy chẳng có chút nào gọi là sợ sệt. Hay nói đúng hơn đôi mắt đó đã từng thất vọng và rồi tuyệt vọng, chấp nhận buông xuôi cho số phận của bản thân. Aesop Carl là một kẻ như thế, ấy thế mà làm Vera hứng thú mà chấp nhận mang Aesop về bên cạnh làm quản gia riêng cho bản thân cô.
Càng bất ngờ hơn khi đón Aesop về, Vera mới chợt nhận ra rằng cậu chẳng có chút nào xa lạ chỗ ở mới, Aesop vẫn luôn trưng bộ mặt chán đời ra chẳng có lấy một nụ cười, Vera mong muốn được nhìn thấy Aesop cười mà cô căn bản là không ép buộc Aesop phải làm chuyện đó, cậu muốn cười lúc nào thì cười. Vera nắm lấy đôi bàn tay kia, nhẹ nhàng đan mười ngón tay vào nhau rồi đôi chân thoăn thoắt xoay vài vòng một cách điêu luyện. Aesop vẫn còn khá lúng túng nhưng chỉ một lúc sau đã sớm quen với nhịp và cả điệu nhạc liền trở nên thành thục hơn.
Dưới ánh hoàng hôn, hai con người cùng nhau khiêu vũ. Nếu với bạn, khiêu vũ dưới ánh trăng chính là bức tranh đầy lãng mạn và huyền bí, thì với họ ánh hoàng hôn này chính là sự chứng giám của thiên nhiên dành tặng riêng cho bức tranh vô sắc này.
Vera đưa tay lên vuốt ve gò má của Aesop.
"Em vẫn không bao giờ cười với tôi nhỉ? Lớn như thế này rồi"
"..."
"Chỉ mong trước khi bỏ mạng ở xó xỉn nào đó, còn được thấy em cười"
"Tiểu thư, xin hãy cẩn trọng lời nói"
"Thôi, em chịu nói chuyện đã là chuyện quá tốt rồi"
Vera đưa chân gạt chân Aesop để cậu ngã xuống, cô nhanh tay đỡ sau lưng rồi trượt dần xuống ôm eo cậu. Tay còn lại thì nắm lấy cánh tay đang vươn lên giữa không khí như muốn tìm thứ gì đó bám lấy, đây chính là cảnh tượng cả đời này không ai độc nhất vô nhị như thế. Aesop không phản kháng, bởi lẽ cậu đã quen thuộc với chuyện này, ngày cậu được Vera để mắt đến đã nhắc khéo rằng số phận của cậu sau này sẽ ra sao rồi. Vera là nữ chủ Alpha duy nhất đương nhiên trong suy nghĩ của Aesop, Vera là một người sẽ giống như những kẻ kia, ngông cuồng và tự đắc, chăng quan tâm đến những kẻ Omega thấp kém như cậu, chỉ là Aesop Carl ngàn vạn lần chẳng ngờ tới Vera Nair thật sự coi trọng cậu, Omega duy nhất mà Vera để mắt tới thì có chút bất ngờ. Những kẻ chưa bao giờ gần gũi với Vera sẽ không biết cô là người như thế nào, còn cho rằng Vera là một cô gái độc tài vì là nữ Alpha duy nhất đấy, nhưng nếu thật sự tiếp xúc lâu thì có thể thấy rõ Vera rất "điên".
Cái "điên" này lại khiến cho Aesop hứng thú, Aesop tuy là Omega nhưng có một sở thích kì lạ chính là tìm ra cái đẹp bên trong mỗi Alpha, Beta thì Aesop không để tâm, Omega lại quá giống cậu nên cũng chẳng có gì để đáng nói. Aesop liều mạng, đánh cược một phen tìm hiểu đến Alpha dù biết sẽ bỏ mạng nếu tọc mạch vào những chuyện vô bổ không đâu vào đâu.
Nhưng, nếu Aesop đã có tâm ý muốn tìm hiểu, thì Vera lại nguyện quỳ xuống cho cậu tìm hiểu. Tựa như đóa hồng vàng nở rộ trong mùi hương giao thoa giữa cái chết và sự sống, hai thứ khác lạ hòa quyện vào nhau tạo ra một thứ độc tuyệt đẹp.
Bản nhạc kết thúc, Vera lại nhẹ nhàng nâng cằm Aesop rồi đặt vào môi cậu một nụ hôn. Vera chưa bao giờ đánh dấu Aesop để chiếm cậu làm của riêng, bởi vì cô tôn trọng quyết định của cậu, Aesop không muốn thì sẽ không làm, đơn giản là vậy. Vera quay trở về bàn tiếp tục hưởng thức bánh ngọt, Aesop chỉ thở dài đứng bên cạnh sẵn sàng làm theo lời nói của Vera, mệnh lệnh của cô là tuyệt đối.
"Nói ta nghe xem, em đã từng xiêu lòng ai đó chưa?"
"..."
Xiêu lòng sao? Aesop vẫn còn được nói câu xiêu lòng sao? Omega chỉ như những kẻ bỏ đi, chỉ cần xuất hiện Omega trong nhà thì họ chỉ có hai số phận. Một là bị dìm chết, hai là bị bán đi để làm thứ đồ chơi mua vui cho Alpha giống như Aesop hiện giờ, nhưng phải nói rằng Aesop dường như may mắn hơn so với những người khác khi Vera chưa bao giờ chèn ép cậu. Aesop cụp mắt nhớ lại quá khứ của bản thân, Omega yếu ớt trong nhà không khác gì một bao cát mặc cho họ đấm đá, người mẹ gầy gò đã vòng tay ôm lấy Aesop, ôm cậu vào lòng và chở che, Aesop vẫn luôn nhớ mãi mùi hương và hơi ấm của mẹ. Chỉ là những thứ đó đã không thể tìm lại được nữa rồi, ngày mẹ rời bỏ Aesop cũng là lúc cậu bị mang đi, chưa bao giờ than trách thân phận, chỉ trách cậu sinh ra trên thế giới này chính là điều nghiệt ngã.
Aesop đã luôn tự hỏi rằng liệu có công bằng nào cho Omega hay không? Bọn chúng coi những kẻ mang dòng máu thấp kém này chỉ biết phụ thuộc vào kẻ khác, không có ý chí cầu tiến, một lũ thất bại. Những suy nghĩ miên man như dày vò tâm lý của Aesop, đến khi mở mắt ra lần nữa thì đã thấy Vera đang kề sát mặt, cô vươn tay xoa má Aesop rồi nhẹ nhàng tháo khẩu trang của cậu ra nhìn ngắm gương mặt của chàng quản gia trẻ tuổi kia, Aesop nghiêng đầu muốn né tránh thì đã bị Vera giữ chặt lại. Cô ngắm nhìn rất lâu, ngắm nhìn một thứ gì đó.
"Aesop này, đã có ai bảo rằng đôi mắt của em đẹp như ngọc thạch anh hay chưa?"
"..."
"Đôi mắt xinh đẹp tựa như một viên đá quý tỏa sáng trong bóng tối, lần đầu gặp em, ta đã biết em chính là viên đá quý rực rỡ nhất. Ánh mắt của em thật đẹp, nó rất giống với một người quen của ta, thật giống..."
"Tiểu thư, xin người đừng đùa"
"Ta không đùa, chưa bao giờ đùa, đối với em ta không bao giờ buông lơi câu đùa nào cả, những lời ta nói đều là thật"
"Tiểu thư..."
"Em xem, màu tóc của hai ta, giống nhau thật nhỉ? Để ý kỹ, gương mặt của em cũng thật giống với chị ấy, nhưng em xinh đẹp hơn, chị ấy giống ta, rất giống ta. Em cũng giống, nhưng lại xinh đẹp hơn, đôi mắt của em là thứ đẹp nhất mà ta chiêm ngưỡng"
Aesop Carl hoàn toàn im lặng, không biết sẽ nên bày tỏ ra sao trong tình huống này, Vera đã "điên" rồi nhưng cái "điên" đó, cậu lại thích. Một giây phút nào đó, Aesop đã quên thân phận quản gia của mình mà đưa tay lên chạm nhẹ lên má cô, hơi ấm từ lòng bàn tay lan truyền qua gò má của Vera khiến cô bừng tỉnh, hơi ấm quen thuộc có phần bao dung ấy rất giống nhau. Vera nắm lấy tay Aesop kéo xuống rồi nhẹ nhàng hôn lên.
"Em thật biết cách xoa dịu ta"
"Tiểu thư, mạo muội cho tôi, tôi không phải là kiểu người như thế, thứ tôi quan tâm chính là cái đẹp"
"Cái đẹp sao? Vậy, ta có là cái đẹp em tìm kiếm không?"
Aesop do dự một lúc liền trả lời: "Có, tiểu thư, người chính là vẻ đẹp mà tôi luôn tìm kiếm"
"Nói hay lắm, Aesop Carl, em muốn biết không? Vẻ đẹp của tôi ấy, có một tên gọi"
Vera chậm rãi đi ra sau Aesop, cô vươn tay từ phía sau lên vuốt ve gò má của cậu, Aesop vẫn đứng im không di chuyển. Đôi mắt xanh lặng lẽ liếc nhìn ra sau, rồi lại di chuyển lên xuống nhìn bàn tay ngọc ngà đang vuốt ve mình, Vera lại nở nụ cười tươi nhưng ẩn đằng sau nụ cười đó lại có vẻ gì đó rất điên dại.
"..."
"Đêm nay hoặc Không bao giờ"
"..."
"Em thấy sao nào? Nghe hay chứ?"
"Tonight or Never, chi bằng gọi nó là Đêm nay hoặc mãi mãi, chỉ một đêm nay hoặc lựa chọn mãi mãi rời đi"
Aesop điềm tĩnh trả lời, câu trả lời ngoài dự đoán của Vera, cậu thành công chọc cho cô cười phá lên mà vỗ nhẹ hai cái lên má Aesop. Khác xa so với chị ta, người này thật dễ thương, mặc dù khuôn mặt kia, hơi ấm ấy thật giống chị nhưng chị ấy sẽ chẳng bao giờ đáng yêu được như Aesop, Vera nhẹ nhàng vén mái tóc của cậu lên rồi hôn nhẹ lên gáy. Aesop giật thót vội vàng đưa tay lên che cổ sau đó xoay người, chỉ thấy Vera chậm rãi đi vào trong, còn xoay lại nháy mắt tạm biệt cậu.
Aesop đứng đơ người dưới ánh hoàng hôn, khuôn mặt cậu bị ánh chiều tà kia hắt lên nên không thể thấy rõ được khuôn mặt đang dần dần đỏ lên như kẻ say rượu. Aesop không uống rượu, nhưng giờ đây cậu không khác gì kẻ say, tay nhẹ xoa xoa lên cổ nơi mà Vera vừa hôn lấy, cảm giác ngọt ngào và tê dại như thứ độc dược xa hoa kia đổ xuống, lại tựa như mật ong thơm ngon nhẹ nhàng nhỏ giọt xuống thân thể Aesop. Thân thể nhuốm chìm trong mật ngọt chẳng thể rời đi.
Thứ ấy, chính là mật ngọt chết người.
Aesop cúi đầu dọn dẹp mọi thứ rồi bỏ đi vào trong. Màn đêm cũng dần buông xuống, Aesop chậm rãi đi về phía căn phòng của mình, quản gia thường phải sắp xếp công việc xong xuôi êm gọn thì mới được đi nghỉ ngơi. Muốn về phòng Aesop thì phải đi ngang phòng của Vera, cậu đứng im trước cửa phòng rồi đưa tay lên gõ nhẹ, công việc này vốn dĩ là của hầu gái chứ không liên quan gì đến Aesop cả, cậu không có quyền chui vào phòng của nữ chủ nhưng bất đắc dĩ nào đó. Vera lại đưa chìa khóa phòng cho Aesop vì tin tưởng mỗi cậu.
Nhìn chìa khóa được Aesop làm thành vòng cổ đeo lên chỉ có thể nói là nực cười. Xác nhận rằng tiểu thư nhà mình đã yên giấc, Aesop mới gật đầu hài lòng muốn rời đi, ngày hôm nay cậu cũng quá mệt rồi nhưng mà có một trực giác nào đó mách bảo rằng Aesop nên mở cửa phòng Vera để kiểm tra. Này, không phải do cậu là biến thái đâu đấy, Aesop có giác quan thứ sáu vô cùng nhạy bén và giờ nó đang báo hiệu rằng Vera không ổn, Aesop chần chừ có nên mở cửa hay không nhưng bàn tay run rẩy kia vẫn chạm nhẹ lên chìa khóa trên cổ, cậu cúi đầu để tháo chìa khóa ra rồi nhẹ nhàng tra vào ổ. Tiếng mở khóa quen thuộc vang lên, Aesop đưa tay mở cửa rồi chậm rãi nhìn vào bên trong.
Phòng của Vera lúc nào cũng tràn ngập mùi nước hoa nồng nàn, Aesop nhiều lúc tự hỏi tiểu thư nhà mình tự nhốt trong này có khi nào bị ngộp hay không? Nhưng có lẽ do sống đã quen với hương nước hoa, Vera vẫn luôn bước ra khỏi phòng một cách quý phái, Aesop cũng thầm nhủ rằng cô tiểu thư này thật tài giỏi. Cậu bước vào trong rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại, cầm nến rọi sáng một góc phòng, Aesop đi ngang qua bàn làm việc của Vera, ngổn ngang trên đấy là những hóa chất, mê hương, lọ thủy tinh, ống chiết dẫn và nhiều vật dụng khác cho công việc của Vera, việc mà Vera làm chính là chế tạo nước hoa nhưng vẫn không hiểu sao những Alpha khác vinh vào cớ đó nói rằng Vera đang giúp cho Omega che đậy mùi hương kì phát tình, Aesop tự cười khẽ trong lòng, một lũ ngu xuẩn. Cậu lại tiến thêm vài bước rọi ánh nến lên tường.
Hình ảnh hai người con gái giống hệt nhau đang cười tươi tạo những kiểu dáng đáng yêu xem chừng rất thân thiết. Aesop lại hướng ánh nến qua từng bức ảnh, lúc nhỏ, thiếu niên và trưởng thành nhưng bất ngờ làm sao khi rọi tới khung ảnh cuối cùng lại chỉ có mỗi một mình Vera, không còn thấy bóng dáng của người còn lại. Aesop nghiêng đầu tự hỏi đã có chuyện gì sao? Những năm tháng làm quản gia riêng của tiểu thư, cậu cũng chưa từng gặp qua người trong ảnh, giống nhau đến vậy chỉ sợ khi gặp lại lẫn lộn giữa hai người thì rất phiền, ở Vera, Aesop cảm nhận được vẻ đẹp mà cậu đang tìm kiếm nhưng người thiếu nữ còn lại thì không, tò mò kẻ đó là ai thật đấy.
Aesop còn đang chìm trong mớ suy nghĩ hỗn độn thì trên giường phát ra tiếng kêu không mấy dễ chịu, cậu vội vàng bước tới nhìn Vera đang co ro cả người, tay nắm chặt lấy chăn, trán chảy mồ hôi lạnh. Xem ra là đang gặp ác mộng hoặc là...Aesop đưa bàn tay của mình khẽ áp lên trán Vera, nóng quá, đoán không sai rằng Vera đã sốt, buổi chiều thì còn vui vẻ mời Aesop nhảy mà tối lại chuyển sốt thế này thì phải đổ thừa hai ngày trước Vera chủ quan không đợi Aesop tới đón mà lội mưa về, tức giận thầm trách móc tiểu thư của mình, Aesop đo lại gần hộp thuốc y tế kiếm vài viên thuốc hạ sốt và miếng dán nhiệt. Rồi lại bước tới gần Vera muốn đắp miếng dán nhiệt lên cho cô, nhưng khi Aesop vừa vươn tay tới thì Vera đã mở to mắt nắm lấy cổ tay của cậu, Aesop không kịp phòng bị đã được Vera kéo xuống đè dưới thân.
Quản gia trẻ tuổi hoảng hốt nhìn tiểu thư của mình. Vera không phải đang mộng du, cô hoàn toàn tỉnh táo, vẫn nhận thức được người cô đang đè dưới thân là Aesop, nhưng tâm trí cô lại chẳng tỉnh táo được như vậy, Vera di chuyển bàn tay lên nắm lấy cổ Aesop rồi dùng sức, móng tay nhọn đâm lên da thịt khiến nó rỉ máu còn Aesop thì lại chật vật muốn gỡ tay của Vera ra vì cậu đang bị thiếu hô hấp nghiêm trọng. Vera như trở thành người khác, phát điên.
"Vì sao chị vẫn còn sống? Vì sao vẫn còn sống?"
"..."
"Có phải chị rất hận tôi? Nên chị quay về là muốn báo thù...? Tôi nói cho chị biết! Danh tiếng bây giờ, những gì tôi có được bây giờ chính là tự tay tôi dành lấy, những thứ của chị, đã sớm không còn tác dụng rồi!"
"T...tiểu..."
"Vera, có phải chị rất hận tôi không? Có phải chị rất hận Chloe này không? Ha ha ha, hận tôi thì đã sao chứ? Chị vẫn có thể đánh được tôi sao? Chị đánh đi! Đánh đi này!"
Vera? Aesop không nghe nhầm chứ? Vậy tiểu thư không thật sự là Vera sao? Aesop đã loáng thoáng nghe tiểu thư của mình nhắc đến một cái tên là Chloe, đây có lẽ mới là tên thật của cô. Người giả mạo kia lại dùng sức bóp mạnh cổ của Aesop, cậu ho khù khụ cố gắng hít thở không khí để tránh cho hô hấp bị ngưng trệ, Aesop vơ loạn bên dưới muốn tìm kiếm thứ gì đó giúp cậu thoát thân và bàn tay đã vô tình sờ trúng thứ gì đó dưới gối. Vera giả mạo ngày cangd điên cuồng, cô cười rồi lại khóc, nụ cười vặn vẹo, nước mắt chân thực, phải, cô không khác gì kẻ điên nhưng đây lại là cái điên của một kẻ sát nhân, cái điên mà chẳng kẻ nào thấu hiểu được.
"Chị Vera, chị nói xem...vì sao năm đó họ lại công nhận chị? Vì sao đối với họ, chị vẫn luôn ưu tú hơn tôi? Trong khi, trong khi tôi đã cố gắng như thế nào? Lại vô tình trở thành cái bóng của chị..."
"..."
"Ôi chị Vera yêu quý của em, em giờ đây đã không còn là Chloe rồi, họ gọi em là Vera, đúng, em mới chính là Vera! Thế gian này chỉ cần một Vera là đủ! Không thể chứa chấp cả hai!"
"Tiểu thư...khụ...tôi không rõ tình hình...khụ khụ...nhưng cô đang đi quá giới hạn rồi đấy..."
"Chị nói cái gì? Chị nói cái gì? Chị dám bảo em là kẻ nói nhiều? Quá giới hạn? Chưa bao giờ là quá giới hạn, chính vì mải mê tìm kiếm ra hương nước hoa thực thụ mà tôi đã sớm quên rằng, thứ nguyên liệu thiết yếu, chẳng phải là chị sao?"
Nói rồi, Vera vung tay cầm lấy con dao gọt trái cây để ở trên bàn gần đó, Aesop trừng to mắt. Tiểu thư đã hoàn toàn mất đi kiểm sóat rồi, cậu thì không thể thoát khỏi cái gọng kìm chết tiệt này, nhìn ánh quang bạc sắc bén sắp đâm xuống, Aesop vội thu hồi tay tiện thể cầm theo thứ vật mà cậu đã nhặt được.
"Nơi này không cần Chloe, chỉ cần Vera. Chỉ cần một Vera là đủ..."
Khi con dao sắp đâm xuống, Aesop hướng mặt gương đồng về phía trước, tay cầm dao của Vera vội dừng lại giữa không trung, cô thất thần nhìn hình ảnh phản chiếu trong gương. Trong một khắc nào đó, Vera dường như sinh ảo tưởng bên cạnh có một người, người đó giống hệt cô và đang nở một nụ cười, Vera ngơ ngác nhìn tấm gương, đôi tay dần buông lỏng tha cho cái cổ đầy đau khổ của Aesop. Cậu nhanh chóng luồn ra để tránh gây kích động cho Vera, cô thì lại cầm lấy gương ngắm nhìn khuôn mặt của mình, rất giống chị ấy, nhưng không đẹp, thật sự không đẹp, chị ấy rất đẹp, chị ấy thật sự xinh đẹp và tài năng. Đổi lại sự tài năng đó thì có một người vô dụng bất tài như Chloe thì sẽ có ai dòm ngó tới?
Sinh đôi chính là đại diện cho hai thái cực khác nhau, nếu như người kia là mặt trời thì người còn lại chính là mặt trăng. Mặt trời chính là tài năng, danh vọng và cả những lời khen ngợi dành cho một thiên tài, còn ánh trăng thì như sự cô độc, bất tài và vô dụng cho một kẻ không tồn tại, chúng khác nhau và chẳng thể bù trừ cho nhau. Nếu như mặt trời kia đang soi sáng rực rỡ, thì mặt trăng lại hạ thấp ánh sáng của mình. Nào có ai hay biết rằng, mặt trăng muốn tỏ sáng lại là nhờ vầng sáng của mặt trời, thứ được gọi là bao bọc.
Aesop im lặng nhìn Vera ôm gương bật khóc, cậu chậm rãi tiến lại gần ngồi xuống bên mép giường đưa tay giúp cô lau đi những giọt nước mắt kia. Vera ngước nhìn Aesop, hình ảnh người chị quen thuộc lại ùa về nhưng cảm giác mang lại không hề giống nhau, cô nhìn chằm chằm vào Aesop rất lâu khiến cậu có hơi khó xử, ánh nhìn này hoàn toàn không giống thường ngày, Aesop vò rối mái tóc của mình không biết nên làm gì tiếp theo thì cảm nhận được một hơi ấm nhẹ nhàng áp lên gò má, cậu quay lại nhìn sang Vera đang mỉm cười.
"Em không hề giống chị ấy, em là mặt trăng của ta"
"..."
"Mọi người luôn bảo em như ánh mặt trời rọi sáng trái tim ta, nhưng thật ra em chính là ánh trăng cô độc đẹp nhất mà ta đang kiếm tìm"
Không biết văn thơ lai láng này là học từ ai nhưng thành công khiến cho một người u ám như Aesop cũng có lúc cảm thấy hạnh phúc. Omega hạnh phúc sao? Nghe nực cười thật nhỉ? Aesop cầm lấy thuốc hạ sốt đưa cho Vera, cô uống thuốc rồi thở dài ngồi tựa vào đầu giường, Aesop cẩn thận chỉnh lại chăn gối cho tiểu thư rồi ngồi xuống bên mép giường, cẩn thận canh chừng khiến cho Vera bật cười.
"Em muốn nghe chứ? Quá khứ của ta"
Aesop không nói, chỉ gật đầu: "..."
Vera nhắm mắt như hồi tưởng lại chuyện xưa, cô cất giọng chậm rãi kể lại chuyện xưa.
"Ta, có một người chị song sinh tên là Vera và tên thật của ta là Chloe. Hai chị em ta là một trong những trường hợp hiếm hoi mang biến thể Alpha, hay còn gọi là Song Sinh Dị Thể, trường hợp song sinh mang cùng dòng máu Alpha hầu như rất ít và bọn ta là những người may mắn được chọn, Vera chị ấy hoàn toàn nổi trội, xinh đẹp và còn tài giỏi. Mọi người gọi chị ấy là thiên tài..."
"..."
"Còn ta, chính là kẻ bỏ đi, ta ham mê những hương thơm do nước hoa mang lại, ta say mê chúng nên không gần học hỏi để tạo ra một hương nước hoa đặc biệt mà không kẻ nào có thể tạo ra được. Ta bỏ công sức, mất ăn mất ngủ để tìm ra những thứ được cho là trời ban, nhưng trớ trêu thay chị gái ta lúc ấy đã mở ra một tiệm nước hoa và dành hết mọi danh tiếng ta tích tụ trong bao năm...Trong cơn ghen tức, ta đã không thể kìm được bản thân mà giết chết chị ấy..."
"..."
"Cứ nghĩ rằng người đàn bà đó đã cướp đi toàn bộ, ta sẽ lấy lại toàn bộ nhưng khi đọc được quyển nhật kí của chị thì ta mới vỡ lẽ rằng chị gái vì thấy ta hao tâm tổn sức nên muốn mang danh tiếng của bản thân để đổi lại một tia sáng cho ta. Cũng tựa như ánh trăng nếu muốn rọi sáng thì phải có ánh sáng của mặt trời vậy, chị ấy đã chết, trước khi ta biết sự thật, chính vì thế ta mới cải trạn thành chị ấy, đổi tên họ thành Vera"
"..."
"Từ giờ chỉ còn có Vera Nair, Chloe cũng đã chết rồi"
Aesop liếc mắt nhìn sang chỗ khác, cậu đưa tay tháo bỏ khẩu trang của mình, Vera nhìn sang gương mặt u sầu của Aesop. Trên miệng cậu có vết may, là vết thương ngày xưa mà Aesop đã phải chịu đựng, cô biết từ lúc mang Aesop về đây, đã từng điều tra về thân thế của Aesop, vết thương này là từ cha nuôi của cậu, không ai mong muốn con mình sinh ra lại mang dòng máu Omega trong người cả. Vera đưa tay vuốt nhẹ lên vết may trên miệng của Aesop, cậu nắm lấy cổ tay của cô rồi nhẹ nhàng hôn lên.
"Tiểu thư, chúng ta, rất giống nhau"
"Em đang an ủi ta sao?"
"Tiểu thư, tôi không hiểu và chưa từng hiểu thứ gọi là hạnh phúc kia, Omega chúng tôi chỉ có thể sống trong đau khổ"
"..."
"Nhưng tôi biết ơn tiểu thư, tiểu thư mang tôi về và cho tôi biết thế nào là sống, tôi đã từng suy nghĩ về cái chết, cái chết đẹp như thế nào"
"Cái chết sao...? Tựa như đóa anh túc dưới ánh sáng cô đơn, chính là một giấc ngủ thiên thu, sự lãng quên"
"...Cái chết"
"Hôm nay, đã khiến em phải khổ sở vì một kẻ như ta rồi, mau quay về nghỉ ngơi đi, thức khuya như thế này, sẽ mau bệnh"
"Vâng"
Vera thật sự rất quan tâm tới Aesop, mặc dù trong lòng còn đang khó chịu nhưng cô không muốn Aesop cũng vì mình mà bị cuốn vào việc này, cô bảo Aesop quay về nghỉ ngơi trước, cậu cũng gật đầu. Nhưng khi Aesop định đứng lên để đi về phòng thì một cỗ cảm giác kì lạ kéo đên, tựa như bị điện giật ngang người, Aesop ngồi phịch xuống giường, khuôn mặt bày ra thứ biểu cảm kì lạ với đôi mắt mở to. Không ngờ nó đến rồi, đến thật rồi nhưng như vậy có phải là quá nhanh? Aesop luôn ghi nhớ ngày tháng việc thứ này sẽ tới, rõ ràng cậu nhớ rất kỹ nhưng vì sao lần này lại tới nhanh như vậy chứ? Aesop lắc đầu giữ tỉnh táo cho bản thân, Vera thấy cậu có biểu hiện lạ liền nheo mắt nhìn, cô để ý khuôn mặt của Aesop đang dần đỏ lên như kẻ say rượu, cả cơ thể run rẩy nhẹ, cô khẽ đưa tay chạm vào mặt cậu, nóng.
Vera biết rõ sự việc đang diễn ra là như thế nào, mỗi một Omega sẽ có một kì phát tình, khi kì phát tình đến bản thân sẽ tỏa ra mùi thơm đặc trưng của riêng Omega đó để dẫn dụ các Alpha. Vera nhắm mắt ngửi mùi hương đặc trưng của Aesop, hoa hồng vàng, quả thật rất giống với cậu quản gia trẻ tuổi này, Omega khi đến kì phát tình đều vô cùng khó chịu và Aesop cũng chẳng phải kẻ ngoại lệ. Cậu nhào nát chăn trong tay mình, hơi thở trở nên hỗn loạn, khuôn mặt đỏ ửng lên bị che đi bởi tóc mái lòa xòa khiến cho bản thân Aesop lúc này rất quyến rũ, ánh mắt tràn ngập sương mù khẽ liếc nhìn sang Vera, cô im lặng nhìn Aesop đang chật vật, bất ngờ cậu lao tới ôm chầm lấy Vera cũng đang phải cắn chặt môi mình để nhẫn nhịn, mùi hương của Omega thật sự rất nồng, một Alpha như cô còn có thể chống cự nổi sao?
Aesop vòng tay ôm lấy cổ Vera, đầu dụi vào ngực cô. Vera cũng vòng tay ôm trọn eo nhỏ của cậu, khẽ vuốt nhẹ lên lưng Aesop để cậu lấy lại bình tĩnh, Aesop ngước mắt nhìn cô như đang van xin, Vera khẽ cười thầm trong lòng, thật sự mà nói dáng vẻ một Omega khi phát tình, đây là lần đầu Vera được nhìn thấy. Trước kia cô thật sự chẳng muốn mở lòng với bất kì kẻ nào cả và Aesop chính là ngoại lệ, ngoại lệ đặc biệt của riêng cô, khẽ nâng cằm của cậu lên rồi cúi xuống đặt lên môi một nụ hôn, Aesop như bị quỷ sai khiến cũng đáp trả lại mà còn hăng hơn so với những lần bị Vera hôn. Giá lạnh như xoa dịu con người nóng bỏng của Aesop, cậu cảm nhận được sự mềm mại trên đôi môi của người phụ nữ.
Một chút dược liệu, một chút oải hương, một chút mật ngọt, thêm vài giọt long diên hương. Tất cả hòa lẫn lại với nhau tạo ra mùi thơm thoang thoảng của dòng nước hoa đặc trưng, chiết xuất và thanh lọc tạo ra những giọt nước hoa tinh khiết để khi người sử dụng có thể cảm nhận được một chút nhẹ nhàng của oải hương tím, một chút nồng nàn của dược liệu, một chút chết người của mật ngọt và quan trọng là giữ lại tất cả ám lên cơ thể chính là long diên hương.
Không gian vang vọng tiếng thút thít cùng tiếng giường lay động, bàn tay đầy vết thương đánh đập khẽ nắm lên ga giường liền bị một bàn tay khác thon gọn hơn của phụ nữ đan lấy năm đầu ngón tay. Không gian phòng kín cùng với ánh đèn mờ mờ ảo ảo cùng mùi dục vọng đang thoang thoảng trong không khí, tất cả tựa như một quy trình tạo nên một lọ nước hoa hoàn mỹ, đôi môi đỏ mọng khẽ hôn lên rồi cắn lên gáy trắng nõn để lại một vết tích như đánh dấu chủ quyền.
....
Đến gần sáng thì những tiếng động kia mới im lặng hẳn trả lại không gian tĩnh lặng trong màn đêm. Đến khi mặt trời đã thật sự lên cao thì mới có thể cảm nhận được chăn trên giường lại lay động, Vera mở mắt nhìn người đang rúc đầu vào trong lòng mình ngủ say, hơi thở nhẹ nhàng còn lồng ngực thì vẫn đang phập phồng khiến cô bất giác mỉm cười. Vai, cổ, chân và bắp đùi của người kia đều in ấn những ký ấn hồng nhàn nhạt khiến cho Vera hơi xấu hổ, có lẽ hơi mạnh bạo với cậu ấy rồi, Aesop cẫn vùi đầu ngủ say vì mệt mỏi, sau gáy cậu đã có vết tích đánh dấu của một Alpha và từ bây giờ cậu là chủ thể Omega duy nhất của nữ chủ Alpha Vera.
Nhẹ nhàng rời khỏi giường tránh cho đánh động đến Aesop, vì cậu còn mệt nên Vera đành để cậu nghỉ ngơi, cô tắm rửa sạch sẽ rồi thay đổi y phục, bước ra khỏi phòng nhìn những hầu gái đang cúi đầu. Chậm rãi đóng cửa lại rồi quay sang nhìn mọi người.
"Đừng làm ồn, sẽ đánh động tới người bên trong"
Các hầu gái nhìn nhau đầy thắc mắc nhưng mệnh lệnh của tiểu thư thì họ sẽ chẳng cãi lời, mọi người đi theo Vera đến phòng bếp cho cô dùng buổi sáng. Hôm nay lịch trình của Vera khá dày đặc và đến tối sẽ có một cuộc gặp mặt giữa cô và những vị lãnh đạo cấp trên, nói thật thì Vera chẳng ưa lũ đó lắm, ngoài mặt bảo là nhà lãnh đạo công bằng nhưng sau lưng lại làm những chuyện mà chỉ giỏi chọc giận kẻ khác, những chuyện dơ bẩn mà chẳng kẻ nào có thể ngờ tới. Các nhà lãnh đạo đều như Vera là Alpha, họ cũng chưa bao giờ ưa cô và việc họ làm chính là xem Omega như một món đồ chơi giải trí khiến Vera cảm thấy kinh tởm lũ sâu bọ đó, việc của họ cô không xen vào nhưng việc của những Omega kia thì cô sẽ nhìn tới.
Vera vội vàng rời khỏi biệt thự để đi tới cửa hàng nước hoa của mình xem xét. Aesop ngủ một mạch tới trưa mới tỉnh lại, cậu ngáp một cái thật dài rồi xoay người muốn ngồi dậy, cơn đau ở eo nhắc nhở cậu làm một thứ thật nhẹ nhàng. Aesop đưa tay dụi mắt của mình rồi vươn vai, nhìn thấy bộ đồ quản gia sạch sẽ được xếp ngay ngắn để trên bàn khiến Aesop cảm thấy áy náy, nhưng khi nhớ lại chuyện xảy ra tối qua thì trong lòng chỉ dâng lên cỗ cảm xúc xấu hổ, cậu rời khỏi giường bước tới truớc gương nhìn ngắm bản thân trong gương. Khắp người Aesop đâu đâu cũng toàn là ký ấn nhàn nhạt, cậu xoay người vén tóc mình lên để lộ một ký ấn đậm vô cùng rõ rệt của một Alpha khi đánh dấu Omega, Aesop thở dài, xem ra bản thân cậu đã lựa Vera làm Alpha của riêng rồi.
Aesop bước vào trong tự tắm rửa rồi chỉn chu lại y phục, mở cửa rồi ló đầu nhìn xem có ai không? Nhận thấy hành lang trống người khiến cậu hài lòng mà bước ra rồi khóa cửa lại, Aesop đeo chìa khóa lên cổ rồi sải bước đi thật nhanh tiếp tục công việc quản gia của mình. Dù eo đau thế nào cũng luôn nở nụ cười tươi khi gặp những hầu gái khác, cô hầu gái Emily trước kia từng là bác sĩ nhìn thấy Aesop bước đi khác lạ cũng có chút nghi ngờ, thật ra, nhìn theo cách Vera đối xử với Aesop cũng có thể lờ mờ đoán được quan hệ của hai người, Emily thầm mỉm cười.
"Này, cậu bị thương sao? Sao lại đi kì lạ thế?"
Cuối cùng là vẫn lựa chọn trêu chọc Aesop.
"K...không có..."
"Thật sao? Nhìn cậu không giống thường ngày"
"Cô...cô nghĩ nhiều rồi...."
"Vậy sao?"
Aesop vội vàng lẩn trốn khiến cho Emily có chút nghi ngờ, nhưng cô hầu chỉ nghiêng đầu che miệng cười gian một cái rồi cũng rời đi. Aesop tiếp tục công việc quản gia của mình là xem sổ sách thay cho Vera mỗi khi cô đi vắng, việc này sớm đã thành thói quen cũng luyện cho Aesop một kỹ năng lật không cần nhìn là có thể biết được toàn bộ nội dung bên trong cần phê duyệt hay không? Kỹ năng này của cậu cũng từng khiến những người khác trong biệt tự tỏ ra ái ngại, nếu như mắt của Aesop mà tinh tường tới vậy thì chẳng phải rất đáng sợ sao? Việc xem sổ sách diễn ra đến tận chiều kới xong, hôm nay số lượng công việc không ngờ gấp đôi so với thường ngày cộng với cơ thể đau nhức hành hạ, Aesop chỉ có thể gấp lại cuốn sổ cuối cùng rồi ngã lưng ra sau ghế xoa xoa vai của mình.
Đồng hồ chỉ điểm năm giờ chiều, nghe tiếng gõ cửa, Aesop vội vàng đứng dậy đi đến gần mở cửa ra chuẩn bị nghênh đón khách. Những kẻ bước vào đều là hội đồng Alpha cấp cao dọa cho Aesop chỉ biết xoay mặt né tránh lại vô tình đụng vào một cô gái, nàng ta đưa tay đỡ Aesop lại rồi ân cần hỏi thăm.
"Không sao chứ? Omega nhỏ bé?"
Aesop lắc đầu rồi ngước lên nhìn, một người phụ nữ có mái tóc màu kem được búi cao, đôi mắt trong veo tựa như một dải ngân hà lấp lánh, vận lên chính là bộ đầm mang sắc biển động như những con sóng vỗ về, trên đầu còn đội cả vương miện màu bạc. Aesop biết người này là ai, Mary, nữ hoàng của nước bên cạnh, bởi vì không muốn cạnh tranh chính trị mà phải tạm trốn sang đây theo lời cha đến khi nào đất nước ổn thì sẽ quay về, Aesop ngước nhìn trên xuống vị nữ hòng đáng kính này, ở nước của nàng thì nàng làm chủ nhưng đã qua lãnh thổ của kẻ khác thì nàng cũng chỉ là người bình thường.
"Không ngờ, Vera Nair lại cất giữ một Omega xinh đẹp như thế này"
Một người đàn ông có mái tóc trắng dài được bụôc thấp bởi ruy băng vàng thắt nơ, y phục quý tộc màu xanh biển tôn lên dáng người của hắn, kẻ đó bước vào trên tay là một thanh kiếm sắc nhọn không có bao bảo hộ. Aesop không biết kẻ này, cậu chỉ biết lướt ánh nhìn buồn chán nhìn qua hai người này, đoán mẫm trong lòng cả hai đều là Alpha.
"Làm sao? Ngươi ghen tỵ sao Joseph? Không kiếm được Omega đẹp như thế?"
"Hừ, còn nữ hoàng đây cũng chưa kiếm được sao? Nhìn ánh mắt là muốn bắt cóc người ta lắm chứ gì?"
"Ăn nói hàm hồ! Ta cần phải làm trò bỉ ổi đó giống quý ngài đây?"
"Trò đó thì bỉ ổi chỗ nào?"
"Chỗ nào cũng bỉ"
"Bỉ sao bằng mấy kẻ khác? Ta đây là nhẹ nhàng nhất rồi"
"Nhẹ nhàng như thể dọa người khác sao? Không ngờ nhà Desaulnier có cậu con trai tài giỏi quá"
"Hừm, còn nữ hoàng đây thì đáo để quá"
"Làm sao?"
"Sao?"
Hai người cạnh tranh liếc mắt nhìn nhau, Aesop chỉ biết thở dài than khổ khi mà bản thân đứng giữa cụôc chiến của hai người. Mary và Joseph đều là hai Alpha có tiếng trong giới, một người là nữ hoàng một nước còn người kia là nhà quý tộc danh giá đương thời, cả hai tuy mang danh nghĩa bạn bè nhưng lại chẳng ưa nhau, cứ gặp là cãi, cứ gặp là cãi. Đặc biệt Mary và Joseph rất hay hơn thua nhau dù tuổi cả hai cộng lại cũng đủ dọa người khác rồi nhưng tính cách không khác gì trẻ con, nhất quyết không để bản thân thua người kia. Aesop còn đang khó xử thì một bàn tay ngọc ngà đã kéo cánh tay của cậu, cả cơ thể lảo đảo rồi ngã vào vòng tay của người đó, Aesop ngước mắt lên nhìn thấy người xuất hiện là Vera, ánh mắt cô nàng chẳng mấy thân thiện nhìn hai người kia nhưng môi vẫn nở nụ cười tươi.
"Nữ hoàng, ngài Joseph, chi bằng cùng nhau vào nhà nói chuyện? Vì sao phải đứng đấu khẩu ở đây?"
"Quý cô Nair đã có lòng thành mời như thế này thì ta đành xin phép đi trước"
"Ta đi trước!"
"Là ta đi trước!"
"Ta!"
"Ta!"
"Là ta! Ngươi dám bất kính nữ hoàng?"
"Thì sao? Ở đây ngươi cũng chỉ là người dân thường như bọn ta thôi! Ta đi trước!"
"Ta đi!"
"Đi ra!"
Hai người lại tranh giành nhau khiến Vera chỉ biết vỗ trán, cô thả Aesop trong lòng ra rồi vuốt phẳng phiu lại y phục cho cậu. Vera mỉm cười nhìn Aesop khiến mặt cậu thoáng chốc đỏ lên, cách sau một lớp khẩu trang Vera có thể cảm nhận được hai má của Aesop đang nón lên, loại biểu tình này khiến cậu rất đáng yêu làm cô không nhịn được mà hôn cái chốc lên trán Aesop.
"Ở nhà rất buồn chán đúng không?"
"Không có"
"Lát sẽ có kịch hay cho em xem, đi theo ta"
Vera nắm tay Aesop kéo vào phòng hộ, bên trong toàn lũ tay to mặt lớn, nhìn kẻ nào cũng hầm hầm liếc mắt nhìn Vera với ánh mắt chẳng mấy vui vẻ, riêng chỉ có Joseph và Mary chẳng có thù hằn gì thì đang cạch mặt nhau chứ không để tâm đến Vera đã bước vào. Bên cạnh Vera là Aesop lẽo đẽo theo sau làm công việc của quản gia, tự dặn lòng bản thân không đựơc thiếu bình tĩnh, cậu hít một hơi thật sâu rồi tiến lại gần phục vụ cho những kẻ kia như một quản gia bình thường. Bọn chúng rời mắt khỏi Vera rồi liếc mắt nhìn Aesop khiến tâm trạng cậu trở nên căng thẳng, Mary nhìn đám người kia chỉ biết cười khinh rồi gõ nhẹ ngón tay lên bàn phát ra tiếng cộc cộc thu hút sự chú ý.
"Nữ chủ bên này, đừng có đụng chạm vào đồ của cô ấy"
Joseph ngồi chéo chân, tay đặt trước ngực chỉ biết mỉm cười mà dựa lưng vào ghế.
"Đồ đã có chủ, các người mù hay sao không thấy chủ nhân còn đang ở đó?"
Những kẻ bị nhắc tên vô cùng xấu hổ mà cúi đầu, hai người ăn ý phối hợp tạo một đường thoát cho Aesop, cậu thở phào nhẹ nhõm liền vội vàng lui về bên cạnh Vera. Cô chống hai tay lên bàn dùng vẻ mặt như muốn ăn tươi nuốt sống lũ người kia, trong đầu cô là vô số liên tưởng cảnh trực tiếp giết họ như cách cô đã giết người chị gái của mình, bí mật này chỉ có một mình cô và Aesop biết, không một kẻ nào ngoài gia biết được. Vera vẫn giữ vẻ thần thái ban đầu của mình im lặng nhìn những kẻ kia, một tên trong số chúng bắt đầu lên tiếng.
"Ý của nữ chủ như thế nào? Đã năm ngày, và chúng tôi chẳng nhận lấy một cái phản hồi!"
"Phản hồi? Bức thư đó sao? Chà, tưởng là thư rác nên ta sớm đốt rồi"
"Ngươi! Vera Nair! Cô đang trêu đùa chúng tôi sao?!"
"Trêu đùa các người làm gì? Trước khi đốt, ta đã đọc sơ qua nội dung, các người cũng biết chủ nghĩa của ta là không đụng vào Omega hay làm tổn thương họ, yêu cầu của các ngươi là gì? Ha...xem thường bọn họ, chà đạp bọn họ, lăng nhục bọn họ? Các người xem họ chẳng khác gì đồ chơi? Ta có quyền từ chối"
"Vô sỉ! Ở xã hội này, Alpha chúng ta là những kẻ cầm đầu! Cô nói xem bọn Omega tồn tại để làm gì? Bọn chúng cũng chỉ bám víu vào Alpha chúng ta để sinh tồn! Bọn chúng như thế khác gì một món đồ lợi dụng?"
"Món đồ lợi dụng?" Joseph im lặng nãy giờ lúc này đã lên tiếng, ánh mắt của hắn lập tức tối sầm liếc nhìn kẻ vừa đạp bàn kia: "Ngươi nói ta nghe xem, lợi dụng là lợi dụng như nào? Nên nhớ, lũ Omega đó, bọn chúng còn khôn hơn ngươi, não chó của ngươi cũng chẳng bằng chúng đâu"
"Joseph Desaulnier, ngươi cũng là một Alpha lại nói đỡ cho chúng? Ngươi quên hết quy tắc rồi sao?"
"Quy tắc gì đó...có sao? Sao ta chẳng nghe nhỉ?" Mary đưa tay nghịch lọn tóc của mình, nàng nở nụ cười tươi nhìn kẻ mất bình tĩnh kia. Tuy chỉ là một nụ cười bình thường nhưng dường như có ác ý bên trong dọa sợ người kia cụp cả tai, Joseph ngồi bên cạnh chỉ biết lắc đầu, không hổ danh là phong thái của người đứng đầu.
Lũ người kia cảm thấy đuối lý liền quay mũi dao quay về chỉa hướng của Aesop dọa cho cậu giật mình, Vera lập tức nhướn mày khó chịu.
"Các ngươi nhìn xem! Cậu ta cũng là Omega, nhìn thân thể gầy yếu đó xem! Có thể làm được gì chứ?"
"Không thể làm được gì? Thế các người có biết, những sổ sách bàn giao giữa chúng ta là kẻ nào làm không? Chính là cậu ta, đóa hồng vàng của tôi"
Vera lập tức ôm eo Aesop kéo cậu ngã vào trong người mình, Aesop cũng không kịp phản ứng nên vội vàng muốn rời khỏi liền bị Vera giữ chặt hơn. Những người có mặt liền mở to mắt ngạc nhiên trừ Joseph và Mary, cho xin đi, chẳng lẽ ngay từ đầu không để ý ánh mắt họ nhìn nhau rất khác biệt sao? Chẳng lẽ từ ánh mắt này mà không đoán được quan hệ của hai người họ? Nói lũ này ngu quả nhiên cũng không sai, Joseph thờ ơ nhắm mắt muốn nghỉ ngơi mặc kệ lũ này, Mary chậm rãi nâng tách trà không quan tâm đến thế cục bên kia đang hỗn loạn ra sao.
Vera thấy thời cơ đã tới liền nâng cằm hôn lên môi Aesop một cái, cậu trừng to mắt nhìn cô rồi lại liếc mắt nhìn sang đám người sắp lên máu kia. Vera đưa tay vuốt ve gò má của Aesop chậm rãi rời khỏi môi cậu rồi nhẹ giọng nói.
"Đừng quan tâm chúng"
Kết thúc nụ hôn, Vera di chuyển tay lên xoa đầu Aesop, còn cậu quỳ bên dưới Vera, cô kiêu ngạo nhìn những kẻ kia dường như sắp lên máu nóng. Một kẻ bất bình đập mạnh bàn một cái dọa cho Joseph giật mình tỉnh giấc còn tách trà của Mary thì trực tiếp đổ lên bộ váy yêu thích của nàng, hai người phóng ánh nhìn tức giận lên kẻ kia khiến gã chỉ biết co ro không thèm chấp hai người mà quay sang chỉ tay lên mặt Vera.
"Xấc xược! Một nữ chủ Alpha như cô mà lại đi thân thiết với một Omega như thế!"
"Thì sao? Ghen tị?"
"Thứ đàn bà vô sỉ! Có phải ngươi bị lũ Omega này mê hoặc rồi đúng không?"
"Hừ, chỉ có một người mê hoặc được tôi là em ấy, các người chính vì xem Omega như một món đồ mà chẳng để ý sự mê hoặc tuyệt trần này, thật đáng tiếc"
"Ngươi còn trêu chọc bọn ta?!"
"Ai thèm trêu chọc các người? Ta dành thời gian cho đóa hồng vàng của ta còn tốt hơn"
Cụôc đối thoại mang ý khiêu khích của Vera thành công chọc cười Joseph và Mary, hai người thầm thì trong lòng nói rằng vị nữ chủ này khá đấy, chỉ vì bảo vệ Omega của bản thân mà chẳng ngại đấu khẩu với kẻ nào. Cậu nhóc quản gia kia xem chừng đã vớ được người tốt rồi, bị nói đến đỏ mặt gã đàn ông chỉ có thể hít thở một cách nặng nhọc đầy tức giận, những kẻ xung quanh vội vuốt ngực bảo ông ra bình tĩnh, Vera chẳng quan tâm tình hình bên này mà quay sang thì thầm vào tai của Joseph. Joseph không nói gì chỉ gật đầu rút thanh kiếm của mình ra đưa cho Vera, cô nhẹ nhàng đỡ Aesop đứng dậy rồi tháo bụôc tóc của cậu, mái tóc dài che khuất gáy lòa xòa rơi xuống, Mary gõ nhẹ tay lên bàn thu hút chú ý của lũ kia.
"Nhớ cho rõ"
Vera cầm thanh kiếm của Joseph, trực tiếp cắt ngắn mái tóc của Aesop, để lộ ra vết đánh dấu sau gáy cậu, Aesop cam chịu việc này, nếu như, Vera hoàn toàn thành công thì liệu Omega sẽ có cụôc sống tốt hơn? Những kẻ kia thấy vết đánh dấu chỉ biết câm lặng.
"Em ấy là của ta, các ngươi đụng vào đồ đã có chủ thì đừng trách sao ta cho các ngươi biến mất"
Cụôc đàm phán kết thúc, Vera lập tức kí giấy sắc lệnh giải thoát cho toàn bộ Omega. Mary và Joseph cũng hoàn toàn đồng ý điều đó và chỉ vỏn vẹn ba tháng sau, xung đột đã diễn ra lật đổ những tên Alpha khốn kiếp coi trời bằng vung, coi người như đồ chơi, thiết lập lại vững vàng những địa vị của Alpha, Omega và Beta trong xã hội này. Câu chuyện về nữ chủ Alpha dường như cũng được lan truyền rộng rãi cùng người quản gia của mình sống bên cạnh nhau đầy hạnh phúc, đến khi gấp lại cuốn truyện, người ta vẫn sẽ cho rằng hành động của Vera dại dột nhưng hoàn toàn có ý chí quyết tâm, chỉ để bảo vệ người mình yêu thương mà chẳng sợ hãi điều gì. Chỉ để chôn vùi quá khứ đau thương mà nhìn nhận mọi thứ bằng cái nhìn khác.
Nhẹ nhàng lấy một tách trà, nói tôi nghe xem, cảm nghĩ của bạn như thế nào?
"Em lại xem sách lịch sử sao?"
"Tiểu thư?"
"Còn gọi ta tiểu thư? Vera, Vera Nair"
"Không, em thích cái tên Chloe, nó rất đẹp"
"Aesop Carl, em đúng là đóa hồng vàng tuyệt đẹp mà ta luôn tìm kiếm, em đã thật sự là người của ta"
Hai bóng người một nam một nữ nhẹ nhàng tiến lại gần rồi hôn lên môi nhau dưới ánh hoàng hôn dịu nhẹ, bản nhạc du dương vang vọng khắp cả vườn hoa đầy mùi thơm dịu êm. Nguyên liệu chính là hoa hồng vàng, long diên hương, mật ngọt và dược liệu rồi hòa lẫn vào nhau tạo nên hương nước hoa đặc trưng.
Mùi nước hoa ánh lên đóa hồng vàng gai góc, vương vấn trong khu vườn của riêng họ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro