[JosephAesop] Hoa

  Joseph công nhận, hắn rất thích 'hoa'.

  'Hoa' ở đây không phải những bông hoa bình thường, rực rỡ, mà là một bông hoa úa tàn, xám ngoét. Nhưng lại rất đẹp.

  Joseph nuôi một bông hoa nhỏ trong nhà, xám xịt, trong một cái chậu trắng tinh khôi. Bông hoa úa tàn có sự sống.

  Nó không cần ánh sáng, nó chỉ cần thức ăn và nước uống. Nó không cần tự do tự tại mọc lên như bao bông hoa nhỏ khác, nó chỉ cần ở lại với Joseph.

  Joseph mua cho nó một con búp bê nhỏ. Không có mặt mũi, và đưa cho nó một hộp màu vẽ.

  Hôm nay, bông hoa nhỏ của hắn muốn đi.

  Bông hoa nhỏ héo tàn của hắn muốn ra ngoài. Ra khỏi căn phòng sực mùi thuốc. Ra khỏi nơi lạnh lẽo này, nơi những kẻ mặc áo trắng ra vào ngày đêm, ra khỏi nơi những cây kim nhỏ đâm xuyên mạch máu nó và truyền vào người nó máu và thuốc. Ra khỏi nơi cô đơn này, và cùng hắn bước đi.

  Bông hoa nhỏ cố lết thân mình xuống khỏi giường, hướng về phía cửa sổ. Vì bởi lẽ, nó không muốn bị lũ mặc áo trắng kia giữ lại. Nhưng sức khoẻ của nó không cho phép, trọng lực níu chặt nó dưới mặt đất lạnh cóng, từng tia sáng yếu ớt cố len lỏi qua tấm rèm để sưởi ấm nó, sưởi ấm bông hoa nhỏ héo tàn.

  Joseph tay ôm một bó hoa cúc, đẩy cửa bước vào phòng bệnh. Thấy bông hoa duy nhất hắn yêu thích nằm gục bên cửa sổ, mắt đẫm lệ nhìn hắn, đầu hướng về phía bầu trời xanh. Hắn ném bó hoa xuống, chạy về phía nó, ôm nó, bế nó lên. Bông hoa của hắn khóc nấc, thì thầm vào tai hắn.

"Em muốn cùng anh, cùng anh đi khắp nơi, em muốn về nhà với anh."

"Đừng lo, Aesop. Một ngày nào đó, em sẽ được tôi dẫn đi khắp nơi, bất cứ nơi nào em thích, bông hoa nhỏ của tôi."

  

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro