Dị Lâm: Mẹ của Hạo.

Dị ở trên đường gặp lại một người nào đó 5 năm không thấy, còn mang theo một bé trai chừng độ hơn  4 tuổi, vẫn cười tiêu sái như xưa, khiến cho y trong lòng bỗng chốc không cảm nhận được gì.

-Con của anh sao? Sao giống Vương Đại Lục phiên bản tắm trắng thế?

-Con của tôi. -Người nào đó tươi cười.

- Không lẽ???

- Đúng là thế.

Y nhất thời thở phào nhẹ nhõm một hơn, "Thật à, hóa ra là giống ta nên mới thành tiểu Vương Đại Lục tắm trắng"

Người nào đó ngồi xổm xuống, vỗ vỗ đầu bé trai, "Nhớ ba Lâm nói khi nhìn thấy chú trong ảnh chụp thì phải làm thế nào không?"

"Nhớ ạ!" Bé trai ôm chân y, hô to một tiếng giòn tan "Ba" rồi quay sang hôn người còn lại hô "Mẹ".

"Ta bảo con gọi chú ấy là mẹ cơ mà". Người nào đó bóp trán thở dài.
~~~~~~~~~~~~~~~
Xin chào.

Tạm biệt.

Di ngoi lên lại rồi nè ~ nhưng mà không lên lâu được như trước đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro