1. Wu Bai x Wu Hei: Promise
Title: Promise
Fandom: Identity V
Pairing(s): Wu Bai x Hei
Category: NTR, H+, Lemon, Angst, BE
Inspired by: _-nub-_
Request by: _-nub-_
Warning: Sponsor cực mạnh, oneshot mang tính mặn mà vui lòng cân nhắc trước khi bạn có vấn đề về não và mắt.
___
Hôm ấy trên cầu Nam Đài
Ta thấy đệ che rợp bóng cho nữ nhân kia.
Tạ Tất An ngồi trong căn phòng trống, lập lòe thứ ánh sáng đỏ chói lòa, đôi đồng tử run rẩy cố gượng thứ xúc cảm phiền phức, hắn nhướn mày kiêu hãnh, toa thuốc màu vàng đồng cùng vài họa tiết trắng yêu kiều được hắn đưa lên miệng. Làn khói mịt mù vội nhả ra từ khoang miệng cùng hơi thở ấm nồng, hắn hít sâu.
Trước mắt hắn đột nhiên chuyển hóa, cũng là vạt tóc màu đen tuyền, chiếc bím kiêu sa nhưng không quá cầu kì vươn ra đón nắng mai đầu xuân làm hắn không khỏi xiêu lòng. Là một bậc quan, hắn luôn hướng về những trinh nữ non trẻ luôn hết mình vì người họ yêu, hắn ao ước có một gia đình thịnh vượng tràn đầy nhựa sống và cao cả hơn người thường.
Nếu phải chi ngày hôm đó, hắn không bắt gặp ánh mắt ấy thì mọi chuyện đã khác.
Vào một ngày đẹp trời dưới cầu Nam Đài, nắng xuân rực rỡ chói vào tim hắn, tên quan lại với mái tóc trắng dài ngang thắt lưng được cột lại hờ hững, trang phục truyền thống của nam nhân pha sắc trắng cùng chi chít những họa tiết bằng vàng ròng luôn khiến hắn trở nên đẹp đẽ trong mắt nữ nhân.
Cũng chính khoảnh khắc ấy khi hắn giương đôi mắt màu xanh sắc trời nhìn ngắm khung cảnh, hắn bắt gặp nam nhân kia đang một mình đứng dựa lưng trên thành cầu, mái tóc đen dài, gương mặt trắng ngần cùng đôi ngươi vàng hoe sắc lẹm trông tuấn tú hơn người. Tim hắn vẫn đập, không nhanh cũng chẳng chậm. Và rồi nam nhân kia ngẩng mặt lên nhìn hắn một cách bất ngờ, lần đấy là lần duy nhất tim hắn bị lệch nhịp.
Hắn và nam nhân kia xem nhau như huynh đệ qua nhiều lần gặp mặt, cùng là quan lại, cùng được hưởng nhiều phúc lợi, Tất An tự mình thấy Vô Cứu là người có tài cán vượt trội, nhiều lần lấy lòng được nhiều mỹ nhân trong triều khiến hắn có chút ghen tị.
Hay phải chăng ấy không phải là ghen tị, mà nỗi lòng của hắn còn có vực thẳm sâu hơn?
Tất An nhả khói ra tiếp tục, hắn rảo bước trên con đường dài và nhẵn, thả mình trong cơn gió lạnh thấu xương tủy, mặc kệ đống suy nghĩ phiền toái ngay một lăm le não bộ.
Hắn vươn tay đón lấy cơn gió lạnh ngắt, hình ảnh mái tóc đen tuyền lại hiện ra trước mặt hắn, thật mềm mại và uyển chuyển tựa cơn sóng biển khiến hắn muốn ngả quỵ, hắn đang chạm vào từng thớ tóc dày, nụ cười của Vô Cứu đang sưởi ấm lòng hắn dẫu chỉ bằng trí nhớ.
"Tất An huynh, đệ phải lòng một cung nữ."
Cũng hôm ấy tròn hai năm Vô Cứu và hắn gặp mặt, đệ ấy cũng để mái tóc đen tuyền dựa trên vai hắn, có lẽ vì chuyện buồn phiền, Vô Cứu đột ngột cởi bỏ lớp phòng thân, đệ ta đem hết tâm sự trong lòng mà kể cho hắn biết. Hắn không nói gì, bàn tay theo bản năng nắm chặt vạt áo mới toanh khiến nó trở nên nhăn nhúm rồi mỉm cười nhìn nam nhân kia.
"Đệ cần ý chí."
Hay nói đúng hơn, Tất An mới là người cần ý chí. Thế mà hắn còn có thể dửng dưng thốt lên câu đó.
Để rồi khi ngoảnh đầu lại nhìn, trước mắt hắn chỉ còn là biển khơi, quay đầu lại cũng không còn là bờ. Hôm ấy, cũng trên chiếc cầu xum xuê hoa lá rải hai bên mép đường, hắn vô tình thấy Vô Cứu cũng đứng đấy, với chiếc ô đã cùng hắn che nắng che mưa suốt biết bao lộ trình, nay đệ ấy đang che cho một thiếu nữ khác. Nữ nhân kia sắc đẹp hơn người, y phục giản dị nhưng gương mặt vô cùng xinh xắn.
Tất An trong lòng chỉ nhen nhóm chút lửa, nhưng bản mặt vẫn lạnh như tiền. Hắn mặc kệ, nhưng bàn tay vẫn nắm chặt đến nổi gân xanh. Hắn để đuôi tóc trắng bay trong gió, tình bằng hữu bỗng dưng bị phai mờ chỉ trong nhịp kim giây.
Có không giữ, mất đừng tìm.
Đối với Tất An, hắn biết rõ Vô Cứu xem hắn như người đáng trân quý nhất trên cuộc đời. Đó là cả một sự chiến thắng, khi giành được vị trí quan trọng nhất trong tim một ai đó. Hắn không rõ cảm xúc của bản thân là gì, và cũng không muốn rõ, vì đơn giản hắn sợ phải tự kinh tởm bản thân.
Đến khi nào Vô Cứu còn cùng hắn đi qua những con đường, cùng Tất An che chung một chiếc ô, cùng Tất An nhìn ngắm những đóa hoa xinh tươi ven ngỏ thì hắn vẫn không màng âu lo.
Cho đến khi, hắn nhận ra chính mình ngủ quên trên chiến thắng quá lâu.
Nữ nhân kia hôm đó đội trên đầu tà vải trắng, y phục khi xưa còn đơn giản giờ trở nên cầu kì, một nữ nhân nghèo túng chỉ là cung nữ rẻ rách, giờ đây đã cùng bậc quan lại kia sánh vai thê tử. Nàng ấy đã cùng Phạm Vô Cứu bước trên lễ đài.
Hôm ấy hắn kiếm cớ bận không đi dự, rảo bước trên con phố đèn đỏ ngắm nhìn phụ nữ để kiếm lại thích thú của bản thân nhưng bất thành. Tất An chợt nghĩ, sự dịu dàng và ôn nhu của hắn vốn dĩ chỉ dành cho Phạm Vô Cứu. Hắn muốn vứt bỏ thành kiến ấy, nhưng vì sao hắn u mê quá đỗi. Được rồi, Tất An công nhận, công nhận rằng hắn đang yêu.
Không, là hắn đang ghen. Ghen với nữ nhân kia sao may mắn hơn hắn, là ghen vì sao cuộc đời lại bất công bằng, hắn vốn là người đến trước, hắn là đem lòng vì Vô Cứu trước nhưng tại sao nữ nhân kia lại một đời một kiếp bên nhau với đệ ấy. Và rồi cũng là hắn chợt nhận ra, nữ nhân kia đã nói nên lời yêu đệ ấy trước hắn.
Tất An nhếch mép cười, đứng trước cánh cửa gỗ màu nâu sậm, hai mắt xanh da trời nay đã đục thành màu khói, quầng thâm khiến đôi đồng tử hắn trở nên tả tơi, hắn ung dung gõ cửa nhà, hai tay ôm lấy thân tránh khí trời giá rét. Lạch cạch sau vài giây, cánh cửa ấy mở ra, hắn ung dung bước vào.
Trước mắt hắn là nữ nhân kia, lại trở về bộ áo đơn giản, đôi mắt màu xanh dương y như hắn, gương mặt trái xoan cũng giống hắn. Chỉ khác mỗi nàng là phụ nữ, còn hắn là đàn ông. Trong căn nhà chỉ vỏn vẹn một chiếc giường lớn, bàn trang điểm cùng bàn trà nhỏ nhắn đặt ở chính giữa, hắn ôn tồn nhìn nữ nhân, hay chính xác hơn là thê tử của Vô Cứu rồi mỉm cười.
"Chào huynh, lâu ngày không gặp.", nàng nhìn Tất An, đôi mày nâu đậm nhướn lên họa trên môi nụ cười, nàng xinh đẹp kiêu sa như cành liễu đào, khiến Tất An muốn chiếm đoạt vẻ đẹp ấy. Là hóa mình trở thành nữ nhân kia, để được có cơ hội ở bên cạnh Vô Cứu, chỉ mình đệ ấy thôi.
"Cuộc hôn nhân sao rồi?", hắn chủ động tiến lại bàn trà mà rót ra hai ly, đưa cho nữ nhân kia một, hắn một. Cả hai nâng cốc cùng uống một ngụm.
"Đây là ngày cuối cùng của kì trăng mật. Hôm này là ngày động phòng."
Tất An chết sững, mặt hắn đỏ gượng như gấc chín, hắn nhìn xung quanh ánh sáng đỏ lòe loẹt khắp căn phòng, chiếc giường trống trải kia nay rải rác hoa bỉ ngạn, chiếc rèm mờ ảo màu huyết tươi khiến hắn phiền lòng vô cùng. Hắn nhìn nữ nhân kia đang lúng túng gượng gạo, gương mặt Tất An trở nên tối sầm.
Đôi tay không kiềm được, hắn ôm chầm lấy nữ nhân kia, lòng bàn tay mang theo vật sắc nhọn ấn sâu vào lòng nữ nhân. Hắn cười khinh khích, càng ấn sâu vào từng thớ nội tạng của thê tử Vô Cứu, hắn cảm thấy lòng mình trở nên hưng phấn. Đâm đến khi con dao bạc trên tay hắn đã mòn, không thể rút ra được.
Tất An liếm lấy toàn bộ máu nhuốm trên con dao sắc, phanh thây từng khúc lên mặt nữ nhân. Đối với hắn, đây là họa nên một bức tranh tuyệt mĩ. Điều hắn làm chưa bao giờ là trái lương tâm.
Gương mặt xinh đẹp trở nên xấu xí đến tàn nhẫn, mặc cho nữ nhân kia rên rỉ kêu la mỗi khi vật nhọn thúc vào khuôn mặt, hắn tức giận đâm dao sâu vào cuống họng nữ nhân, để nàng im lặng mà tận hưởng nghệ thuật điêu khắc của hắn. Cho đến khi nữ nhân kia mất hết dưỡng khí, hoàn toàn tắt thở, hắn mới thôi không đâm nữa.
"Là do cô mà ra thôi."
Tất An chán nản bế xốc chiếc xác lên, đặt dưới sập giường rồi cuộn chặt nó lại bằng chiếc túi đen với kích cỡ lớn đựng trong hộc tủ, đây là góc khuất, phải cúi rập cả người xuống mới thấy được. Hắn khập khiễng đi đến bàn trà, lấy ra trong mình một chiếc bình nước nhỏ cầm tay, pha vào ấm rồi đóng lại.
Lui về chiếc tủ đựng đồ của nữ nhân kia, hắn dùng tay lướt nhẹ trên cửa tủ, mở toanh nó ra, từ tốn chọn bộ đẹp nhất để trong góc cuối chiếc tủ, hắn nhìn ngắm bộ đồ ấy đến mê mẩn.
____
Khí trời trở lạnh, Vô Cứu vừa lên triều bẩm một số thứ, do tính tình lo âu công việc, đến tận tối anh mới về đến nhà. Phạm Vô Cứu từ tốn gõ chiếc cửa gỗ đã sậm màu, đôi mắt mệt mỏi chờ đợi được vào trong mà đánh một giấc, chiếc ô che nắng che mưa vẫn vác bên hông. Sau một lúc chờ đợi, chiếc cửa mở ra, Vô Cứu thở phào, cực nhọc lui mình vào trong.
Đôi mắt vàng hoe chứng kiến tất thảy mọi thứ, căn phòng tối om lập lòe những thứ ánh sáng dụ hoặc, chiếc giường trải đầy bỉ ngạn có đóa hoa đẹp rạng ngời vận trên mình bộ y phục màu trắng ngà yểu điệu rúc mình trong chăn. Vô Cứu nhếch mép cười, đến gần chiếc bàn trà rồi rót một ly, uống ực.
Vị trà hôm nay thoang thoảng mùi dâu tây, Vô Cứu đột ngột uống xong cảm thấy có chút ép thở, khó hiểu nhìn thê tử trên giường.
"Em pha trà đúng không?"
Thê tử anh không nói gì, Vô Cứu lấy làm lạ, bỗng dưng trong người nóng bừng, xung quanh anh bỗng chốc mờ đi trông thấy, Vô Cứu cảm nhận được khuôn mặt mình đang đỏ lên, máu trong cơ thể anh chảy xuôi. Anh từ tốn bước đến giường, thê tử anh xoay người lại e thẹn, làm anh có chút gì đó muốn chiếm hữu.
Phía dưới anh đột nhiên cương cứng, não bộ như tê dại, Vô Cứu hừng hực kéo vai thê tử ra, khiến nàng e thẹn xoay mặt lại làm anh sững sờ.
"Tạ... Tất An?"
"Không sao đâu... Chắc đệ đói lắm rồi?"
Tất An trong bộ y phục trắng ngà đẩy toàn bộ thân hình của Vô Cứu xuống, chiêm ngưỡng gương mặt đỏ tấy vì tác dụng của tình dược mà hắn cắp được từ phố đèn đỏ. Hắn cười khẩy, dùng tay bấu lấy chiếc cằm của Vô Cứu, lòng như tắt nghẹn. Chiếc lưỡi tinh nghịch thèm thuồng cúi xuống xoáy tròn sau gáy, rồi từ từ mân mê nơi chiếc cổ trắng ngần, đặt lên đó một dấu đỏ chót.
Vô Cứu thở gấp, tay vác lên mắt nhưng cả cơ thể vẫn không khỏi nóng nực, tự mình cởi từng chiếc cút áo, anh không nghĩ rồi có chuyện phải để ca ca giải quyết vấn đề này. Vô Cứu nhìn hắn, miệng e thẹn cất tiếng.
"Không... không được...", Vô Cứu lắc đầu ngoày ngoạy, "Đệ thấy không ổn."
"Thả lỏng nào. Đừng tự ép mình."
Tất An từ tốn quỳ rạp cả thân xuống, đôi đầu gối chống hai bên giường, dồn Vô Cứu vào phạm vi của bản thân, hắn nhìn chằm chằm cơ thể trông ngon lành hết biết, nhẹ nhàng phả làn hơi nóng hổi từ khoang miệng vào tai Vô Cứu khiến anh giật tít. Hắn lướt chiếc lưỡi đến xương quai xanh, hàm răng nghiến lại khiến Vô Cứu bất giác rên rỉ, rồi nhẫn nại chuyển xuống nơi vòm ngực.
Lướt xuống hai hòn ngọc ửng hồng mềm mại, hắn cắn một bên, bên còn loại xoa xoa rồi lại uốn nắn, vị ngọt đến nỗi lưỡi hắn không cưỡng lại được. Vô Cứu cố gắng kiềm tiếng nấc, chỗ ấy lúc nào cũng thật nhạy cảm, hai tay bấu lấy lưng Tất An, tuyến lệ của anh ngấn nước rồi tuôn trào, trông không giống Vô Cứu của thường ngày chút nào.
Tất An gương mặt vô cảm, làn da trắng ngần không chút co dãn, đôi mắt sắc bén tiếp tục nhìn ngắm hai hòn ngọc đến chán chê, cả thân trên của hắn áp sát người Vô Cứu. Hắn cảm nhận được quy đầu nam nhân phía dưới cứ liên tục cọ ngoạy.
"Chà... đệ nhạy cảm thật."
Hắn nhếch đôi ngươi sang nhìn chiếc ô của Vô Cứu để trên hộc tủ đầu giường, chiếc ô mà hắn và anh đã cùng trải qua nắng mưa, trải qua biết bao lộ trình. Mà cuối cùng, anh lại che cho thứ nữ nhân nghèo túng kia thay vì hắn, Tất An với tay lấy chiếc ô dài ngoằng, liếm một mạch lấy thân ô, hắn lại nhìn chằm chằm Vô Cứu đang hoảng loạng trong cơn say nồng.
"Không đừng... Huynh tính làm gì-"
Không đợi Vô Cứu nói hết câu, Tất An dùng thân chiếc ô chà sát hai hòn ngọc, đè nắn nó xuống đến vặn vẹo méo mó khiến Vô Cứu không kiềm được, cả thân trên quắn quéo giật tít lên, gương mặt đỏ tấy thở hồng hộc, Vô Cứu gượng gạo rên rỉ dưới thân hắn. Hòn ngọc kia bất giác rỉ máu một chút, pha lẫn nước bọt của hắn làm nó đỏ ửng cả lên.
"Ahh... hah... Tất An huynh... Dừng lại đi-"
Tất An không dừng lại, hắn vịn chặt hai tay của Vô Cứu mà cắn nghiến hai hòn ngọc, mạnh bạo đến nỗi suýt thì nam nhân dưới thân hắn ngất lịm, kêu la đến rát cả cổ họng.
Tất An mò mẫm đến đũng quần Vô Cứu, nồng độ cơ thể nóng bừng, thứ ấy cũng xuất ra nước, chảy nhày nhụa ướt cả phía dưới, phải chăng tình dược phố đèn đỏ lại mạnh đến vậy? Hắn nhẹ nhàng kéo quần anh xuống, tay từ tốn chạm lấy côn vật cương cứng, đè nó xuống rồi vuốt ve khiến Vô Cứu không ngừng thở gấp, tóc bết che hết khuôn mặt đang đỏ bừng.
Tất An mạnh bạo hơn, nắm lấy quy đầu mà cọ xát khiến Vô Cứu không cưỡng lại được, tay chống lên nhìn hắn, đôi mắt ngấn lệ cùng khóe miệng chảy nước chứng tỏ sự sung sướng không ngừng.
"Hẳn là thỏa mãn lắm, phải không đệ đệ?"
"Đệ đệ? Ahh...hahh... Làm như vậy... Mà còn gọi là đệ được hay sao?"
Tất An mỉm cười nhìn anh, hắn tách chân Vô Cứu ra, rụp cả người xuống, hôn lên từng cái vụn trên đùi non của anh, từ tốn liếm thân đùi, mân mê xuống nơi chiếc lỗ nhỏ nhắn đang chảy ra từng dòng nhầy nhụa, ngón tay xoáy tròn thành lỗ hậu rồi bất giác để lọt thẳng vào một ngón, hắn nhấp từng đợt ra vào bằng ngón cái, khiến cho dâm thủy ngày một ra càng nhiều, Vô Cứu không ngừng rên rỉ, tay cố gắng vùng vẫy chống cự.
Tất An cảm thấy vướng víu vô cùng, hắn mạnh bạo xoay người Vô Cứu lại, quặp hai tay anh ra sau lưng, hắn cột cả hai cổ tay lại vào nhau bằng thắt lưng, bàn tay đánh vào mông Vô Cứu từng đợt để anh phải chổng hai cặp thịt mọng lên mời gọi hắn. Hắn lại vơ lấy chiếc ô, chà sát thân ô lên thành lỗ hậu khiến Vô Cứu hức lên một cái vì sung sướng.
"Sao lại là ô?...", Vô Cứu nhìn chằm chằm vật kia đang cọ sát vào thành lỗ hậu của bản thân, thành ô lạnh ngắt khiến anh điếng cả người.
"Vì đây là linh vật của hai ta."
Chà sát đến nỗi thành hậu chảy nước lên lán ra ga giường, Vô Cứu đang tận hưởng, cảm giác ấy thật sự chẳng chê vào đâu được, hơi thở anh càng lúc càng gấp, anh nắm lấy đôi tay của Tất An, gương mặt đỏ ửng cầu khẩn.
"Dừng lại... ahhh...dừng lại..."
"Không được."
"Dừng lại! Đệ...", Hai tai đỏ bừng, vầng trán nóng hổi, anh cất lời, "Đệ muốn huynh."
Tất An chỉ muốn nghe vỏn vẹn câu nói ấy, hắn xoay người Vô Cứu lại, nhẹ nhàng cởi trói, hắn chồm người lên hôn anh, hai mắt triều mến nhưng miệng lại cười đểu cán. Hắn từ tốn đặt môi lên lỗ hậu liếm láp số dâm thủy còn tồn đọng, cạ cự vật đang cương cứng sau bên trong đũng quần đang ướt sũng vào thành lỗ của Vô Cứu, khiến cả cơ thể anh quắn quéo. Vô Cứu chủ động kéo quần hắn xuống, cự vật nóng hổi bên trong đưa ra, khiến anh như chết sững.
Hắn mỉm cười, không chờ đợi guồng thịt bên trong nới lỏng mà đút thẳng vào trong, Tất An để quy đầu hắn chạm vào nơi sâu nhất, nhẹ nhàng nhấp từng nhịp để nam nhân phía dưới hắn rên rỉ tận hưởng cơn say nồng. Nội vách bên trong mềm mại, bao lấy toàn bộ côn vật hắn, thúc tuyến tinh hoàn hắn trở nên tê dại.
Vô Cứu nhẹ nhàng nới lỏng, hai tay bấu lấy y phục trắng của thê tử anh, giờ đây là ca ca anh đang mặc trên người, đôi mắt giàn giụa nước, cảm giác này lạ lẫm lắm. Hắn đẩy một mạch toàn bộ vào trong, sâu đến điểm G mặc kệ hơi thở nam nhân phía dưới vẫn ngày một tăng dần.
Hắn tăng tốc đến mức cực đỉnh, thúc hai tay Vô Cứu ôm hắn thật chặt, Tất An cứ liên tục nhấp hông, cự vật ngày càng to ra bên trong guồng thịt bé nhỏ, nội vách co bóp khiến thanh sắt của hắn như mẻ làm đôi. Dâm thủy bôi trơn toàn bộ con đường để hắn mạnh mẽ thúc vào. Vô Cứu co quặp hai chân quanh người hắn, để hắn cứ nhấp thật điên cuồng, hoa thủy của anh rưới lên người hắn làm hắn như mê dại.
Phía dưới hút chặt lấy hắn, tiếng va chạm giữa hai cơ thể vang lên đều đều trong căn phòng trống, giọng nói khàn đặc của hắn cứ gọi tên Vô Cứu liên tục, hắn mạnh mẽ thúc hết toàn bộ tinh hoa bên trong, tuyến tinh hoàn trút hết toàn bộ tinh dịch vào trong anh.
Tất An nắm chặt lấy tay nam nhân bên cạnh hắn đang cuộn tròn trong chăn ấm, miệng hắn vẫn bao trùm vị ngọt thoang thoảng. Hắn ôm lấy thân Vô Cứu vào lòng, để đầu anh tựa trên vòm ngực hắn, phả làn hơi nóng hổi vào mang tai anh.
"Đệ đệ. Là huynh sai, không dám nói lời yêu đệ."
"Nhưng Tạ Tất An cả đời cả kiếp đều hướng mắt xanh về phía đệ chứ không ai khác."
"Ta chưa bao giờ xem Phạm Vô Cứu là huynh đệ, mà là trên cả tình huynh đệ."
"Là ta lấy mạng thê tử của đệ, đừng tự trách mình."
Tạ Tất An lẳng lặng hôn lên vầng trán của nam nhân say giấc nồng đang cựa quậy ôm lấy hắn, đôi mắt xanh trở nên trong vắt như bầu trời quang đãng, hắn mỉm cười, lướt hai cánh môi đến chóp mũi, gò má ửng hồng rồi lại đến đôi môi đỏ như mọng chín.
Tất An khập khiễng lôi ra trong mình con dao sắt, thứ đã lấy mạng thê tử của người hắn mang lòng yêu say đắm. Tay phải nắm chặt lấy tay Vô Cứu cầu nguyện, đôi mắt giàn giụa nước, hắn tự đâm chính mình.
Rồi kiếp sau, ta và đệ đừng là anh em nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro