Oneshot

Thiết lập trong truyện ngắn này là hai bạn trẻ gặp nhau lần đầu khi tham gia đội tuyển Nhật Bản.

Lưu ý: Tính cách nhân vật không giống 100% với nguyên tác.

---

Trận bán kết của Giải vô địch bóng đá trẻ quốc tế sắp sửa diễn ra trong hai ngày tới.

Sân tập vắng tiếng cười nói. Các cầu thủ Nhật Bản mải miết luyện tập, ai cũng hiểu rõ tầm quan trọng của trận đấu này – và áp lực đang lặng lẽ bóp nghẹt không khí. Dù vậy, Endou Mamoru – vị đội trưởng, thủ thành đáng kính ấy vẫn mang trên mình một nguồn năng lượng tràn đầy và nụ cười tươi quen thuộc hiện hữu trên môi. Endou động viên, cổ vũ từng người, hô hào từng nhịp luyện tập khiến cho không khí trở nên sống động hơn.

Chỉ có duy nhất một người là khác biệt – Fubuki Shirou.

Cậu liên tục sút hụt, chuyền sai, và thậm chí đã có va chạm với Kidou trong một tình huống không đáng. Mọi người ban đầu nghĩ cậu mệt, nên cũng chỉ lên tiếng an ủi và nhắc cậu nên nghỉ ngơi nhiều hơn. Duy chỉ có đôi mắt nâu ấy vẫn mãi nhìn theo bóng lưng cậu không rời, có lẽ Endou đã nhận ra được điều gì đang ẩn dấu sâu trong trái tim đó.

Và trong buổi tập sáng hôm sau, khi một lần nữa thất bại khi cố gắng sút vào khung thành, ánh mắt Fubuki dần thay đổi, trong đôi mắt ấy sự lạc lõng, mờ mịt bắt đầu chiếm cứ tất cả thứ ánh sáng nhỏ nhoi còn đang nhen nhóm. Dường như  cậu đang chơi trong một trận đấu vô hình – trận đấu diễn ra trong chính tâm trí của bản thân.

---

"Cậu ổn chứ?" Endou hỏi sau buổi tập, tay khẽ đặt nhẹ lên vai Fubuki.
Fubuki khẽ gật đầu, rồi quay đi. "Tớ chỉ cần luyện thêm một chút."

Endou không hỏi thêm. Cậu hiểu Fubuki – người đang mang trong mình hai nhân cách: chính cậu, và hình bóng của người em song sinh đã mất, Atsuya.

---

Đêm đó, trời đổ mưa nhẹ. Endou đi ngang sân bóng và nhìn thấy mái tóc tím quen thuộc dưới ánh đèn vàng mờ – Fubuki đang sút tập bóng một mình.

Trái bóng bật khỏi khung thành lần thứ mười. Fubuki ngồi thụp xuống, hai tay ôm đầu. Endou bước tới, không nói gì, chỉ đưa cho cậu một chai nước và ngồi xuống cạnh.

Có vẻ như cả hai đều đang mãi mê đuổi theo những suy nghĩ riêng. Khoảng lặng ngắn giữa hai người đã bị phá hủy bởi lời tâm sự bất ngờ đến từ vị thủ thành luôn vui tươi kia:
"Tớ từng muốn bỏ làm thủ môn." Endou lên tiếng bằng một câu nói tưởng chừng như sẽ chẳng bao giờ xảy ra khiến cho Fubuki ngẩng đầu, ngạc nhiên. Đôi mắt cậu mở to, nhìn chằm chằm vào Endou như thể cậu vừa nghe thấy điều gì đó không thể tin được.
"Hồi còn nhỏ. Khi cứ để lọt bóng, ai cũng bảo tớ không đủ tốt. Tớ sợ… mỗi lần bắt hụt là làm cả đội thất vọng."

Trong thâm tâm của Fubuki xoay vần với những câu hỏi: 'Cậu đang cố gắng vì ai - vì bản thân, vì Atsuya... hay vì những kỳ vọng mơ hồ từ ai khác'.
Đến cuối cùng, Fubuki chỉ nở một nụ cười nhạt và bật thốt lên: "Cậu không hiểu được cảm giác… khi mình sống mà như không phải chính mình."

“Cậu không phải Atsuya.” Endou nhìn thẳng vào mắt cậu.
“Cậu là Fubuki Shirou. Cậu có thể yếu đuối, nhưng cậu luôn đứng lên. Và tớ tin vào cậu – vì chính điều đó.”

Fubuki im lặng. Mưa vẫn rơi. Nhưng trong lòng cậu, có gì đó dần tan chảy.

---

Đêm mưa trôi qua, nhưng trong tim cậu vẫn còn đọng lại trong tim cậu hình bóng đôi mắt nâu ấy - ánh mắt chứa đầy sự tin tưởng, khẳng định, ánh mắt chưa từng buông bỏ cậu dù chỉ một giây.

Hôm nay, đối thủ trong trận bán kết này chính là đội Brazil – những chiến binh samba sở hữu tốc độ và kỹ thuật vượt trội hơn nhiều so với đội của Nhật Bản. Endou cảm thấy tình hình không mấy khả quan, đôi mày cậu khẽ nhíu lại khi nhìn bảng tỉ số. Tỷ số 2 - 1 nghiêng về phía đội bạn khiến cho mọi người dần trở nên nôn nóng.

Fubuki dường như không thể hòa vào trận đấu, mỗi cú sút như thiếu đi linh hồn. Đám đông cổ vũ trở nên mờ nhòe, chỉ còn lại tiếng nhịp tim và…

“FUBUKI!” – tiếng hét từ phía gôn nhà.
Endou – toàn thân phủ bụi bẩn – đứng dậy sau pha cản phá.
“CẬU LÀ CHÍNH MÌNH LÀ ĐỦ RỒI! ĐỪNG CỐ LÀ AI KHÁC!”

Một tia sáng phá tan đi lớp sương mù luôn vây quanh cậu. Lần đầu tiên, cậu thấy rõ đồng đội, khán đài, trái bóng... và cả chính mình.

Fubuki siết chặt nắm tay. Trong tích tắc, hình ảnh của Atsuya mờ dần, như gió lướt qua, để lại cậu – Fubuki của hiện tại – đứng trên sân, với đôi chân vững vàng.

---

Cú sút chéo góc ở phút 89 của Fubuki như xé toạc không khí.
Bóng ghim vào lưới.
2 - 3. Chiến thắng thuộc về Nhật Bản.

---

Sau trận đấu, cả đội ùa vào ôm chầm lấy nhau. Nhưng giữa sân, chỉ có hai người lặng lẽ đứng nhìn nhau – Fubuki và Endou.

Không ai nói gì. Họ chỉ đập tay.
Nụ cười Fubuki hôm nay khác lạ – nhẹ nhõm và thật hơn bao giờ hết.

“Cậu thấy không, Fubuki?” Endou khẽ nói, ánh mắt lấp lánh niềm vui. “Khi cậu là chính mình, sức mạnh của cậu còn hơn cả cơn bão.”
Fubuki không đáp, chỉ nhìn cậu – ánh mắt lặng thầm chất chứa bao nỗi niềm không nói.

---

Hôm nay, Fubuki đã là chính mình.
Và trong cơn bão mang tên chiến thắng, cậu đã tìm thấy điều mà mình vô thức khao khát – một người luôn đứng đó, đợi chờ mình trở lại.

Mặt trời chẳng thể níu giữ tuyết, nhưng trong khoảng khắc ánh sáng chiếu rọi, tuyết đã được sưởi ấm.

Cũng như việc tuyết không thể ở bên mặt trời, nhưng vẫn kiên nhẫn ủ ấm những hạt giống, chỉ mong đến một ngày, dưới ánh nắng ấm áp ấy, chúng sẽ nở thành hoa

Đôi khi, chỉ cần như thế là đủ





Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro