Chương 4: Matsudaira Takechiyo

Nobuhide nhớ lại, khi ngọn đuốc cuối cùng trong đền Ise chỉ còn lại ánh sáng leo lét, vu nữ già đã đứng đối diện với Nobuhide, ánh mắt sắc sảo nhìn thẳng vào ông như muốn nhìn thấu toàn bộ suy nghĩ trong đầu người đàn ông quyền lực này. Không gian bao trùm bởi một sự tĩnh lặng lạ kỳ, như thể mọi thứ xung quanh đều chờ đợi những lời sắp được thốt ra từ miệng bà.

"Lãnh chúa Oda, ta biết ngài không hoàn toàn tin vào những gì ta đã nói." Bà cất lời, giọng nói trầm ấm vang lên như tiếng vọng của thời gian. "Nhưng có một điều ngài cần hiểu rõ. Đứa con gái này không chỉ có mệnh phượng hoàng - nàng còn mang trong mình một sức mạnh đặc biệt có thể thay đổi vận mệnh của những kẻ bên cạnh."

Nobuhide cau mày, ánh mắt lộ rõ vẻ nghi ngờ. "Ý ngươi là gì? Thay đổi vận mệnh của kẻ khác sao?"

Vu nữ già khẽ mỉm cười, như thể đã đoán trước được sự ngờ vực ấy. Bà giơ tay ra, chỉ nhẹ nhàng về phía đứa trẻ đang say giấc trong vòng tay của phu nhân nhà Oda. "Nàng sẽ không chỉ là một biểu tượng cao quý như công chúa Kaguya. Linh hồn của nàng có khả năng ảnh hưởng đến số phận của những người gần gũi. Người đàn ông nào có được sự phò trợ của nàng sẽ không còn là một kẻ tầm thường nữa. Với năng lực thiên phú của nàng, hắn có thể vượt qua mọi khó khăn, gặp dữ hóa lành, nghịch thiên cải mệnh."

Nobuhide khựng lại. Đôi mắt ông nheo lại như đang suy tính điều gì đó. "Một người tầm thường... có thể trở thành tướng quân?" Ông thì thầm, không giấu nổi vẻ nghi hoặc trong lời nói.

"Đúng vậy." Vu nữ gật đầu, đôi mắt sắc sảo của bà sáng lên trong bóng tối. "Người đàn ông có được phượng hoàng phù trợ có thể từ một kẻ không có gì trong tay mà bước lên đỉnh cao của quyền lực. Nàng có khả năng thay đổi số phận của hắn, biến điều không thể thành có thể."

"Liệu có trên đời chuyện kỳ diệu như vậy sao?" Nobuhide buột miệng hỏi, đôi mắt hiện lên vẻ khó tin. Bản thân ông đã sống và chiến đấu giữa thời loạn lạc, nơi mà sự sống và cái chết chỉ cách nhau trong gang tấc. Vận mệnh con người không bao giờ dễ dàng thay đổi. Nhưng... liệu điều bà ta nói có thật không?

Vu nữ già không trả lời ngay lập tức. Bà chỉ khẽ nhắm mắt, rồi mỉm cười bí ẩn: "Ngài tin hay không thì tùy. Nhưng hãy nhớ, đây là một thời đại mà vận mệnh có thể bị đảo lộn chỉ trong một đêm. Những kẻ không có tên tuổi cũng có thể trở thành bậc quân vương chỉ bằng một trận chiến. Những kẻ tưởng như nắm trong tay quyền lực tuyệt đối cũng có thể bị lật đổ bởi một sự kiện bất ngờ. Vận mệnh của thiên hạ này đang thay đổi từng ngày." Bà dừng lại, giọng nói trầm ấm vang lên đầy quyền uy: "Và Suzu-hime - nàng mang trong mình sức mạnh của một miko có thể phù trợ cho vận mệnh đó. Người đàn ông có được nàng sẽ không còn là kẻ tầm thường nữa."

Nobuhide lặng người. Những lời tiên tri ấy như một con dao hai lưỡi. Nếu đó là sự thật, con gái ông có thể trở thành lá bùa may mắn giúp bất kỳ kẻ nào vươn lên quyền lực. Nhưng nếu vậy, chẳng phải nàng sẽ trở thành mục tiêu của tất cả những kẻ đang khao khát quyền lực sao?

"Mọi chuyện đều có thể xảy ra," vu nữ nói tiếp, đôi mắt ánh lên vẻ bí hiểm. "Ngài có thể giữ nàng lại bên mình, dùng sức mạnh của nàng để giúp gia tộc Oda vươn lên đỉnh cao của quyền lực, vượt qua tất cả những gia tộc khác. Với một con phượng hoàng ở bên cạnh, con đường của ngài sẽ rộng mở hơn bao giờ hết."

Lòng Nobuhide rối bời. Ông không biết nên tin vào điều gì. Những lời tiên tri này thật sự quá hoang đường, nhưng khi nhìn vào đôi mắt đen láy của vu nữ, sự kiên định và chắc chắn của bà khiến ông không khỏi dao động. "Nếu điều ngươi nói là thật..." Ông thì thầm, ánh mắt lấp lánh sự tính toán. "Nếu nàng thật sự có khả năng đó, thì giữ con gái ta ở lại sẽ là một lợi thế chiến lược cho gia tộc Oda."

Ông hít một hơi thật sâu. Những suy nghĩ rối ren trong đầu dần sắp xếp thành một kế hoạch rõ ràng. "Không trao con gái ta cho bất kỳ kẻ nào, mà giữ nàng ở lại... Dùng sức mạnh của nàng để phù trợ cho gia tộc ta... Đó có lẽ là cách duy nhất để bảo vệ nàng khỏi những toan tính của các gia tộc khác."

Ông ngẩng đầu nhìn vu nữ, đôi mắt sáng lên với ánh sáng quyết liệt. "Nếu vậy, Suzu sẽ không phải rời khỏi gia tộc Oda. Ta sẽ giữ nàng ở lại, sẽ biến nàng thành một phần của sức mạnh mà ta xây dựng."

Vu nữ già khẽ cúi đầu, một nụ cười nhè nhẹ thoáng hiện trên gương mặt đầy nếp nhăn. "Đúng vậy, thưa lãnh chúa. Ngài đã có quyết định đúng đắn. Nhưng hãy nhớ rằng, Suzu không phải là một quân cờ. Nàng có ý chí của riêng mình và một ngày nào đó, nàng sẽ tự lựa chọn con đường mà nàng muốn đi."

Nobuhide khẽ gật đầu, nhưng trong lòng ông vẫn mang một nỗi lo lắng mơ hồ. Ông biết, vu nữ nói đúng. Con gái ông không phải một quân cờ. Nhưng nếu nàng thực sự mang mệnh phượng hoàng, thì sớm muộn gì nàng cũng sẽ bị cuốn vào vòng xoáy quyền lực. Tốt hơn hết, ông sẽ là người kiểm soát điều đó, sẽ là người tạo ra sức mạnh đủ lớn để bảo vệ nàng khỏi bất kỳ kẻ nào muốn sử dụng nàng vì mục đích riêng.

Và nếu vận mệnh muốn nàng giúp đỡ một người đàn ông bước lên đỉnh cao của quyền lực, thì người đó sẽ phải là kẻ xứng đáng nhất. Một người mà chính Nobuhide sẽ lựa chọn, một kẻ không chỉ mạnh mẽ mà còn đủ kiên cường để đối đầu với sóng gió của thời đại.

"Nếu nàng mang mệnh phò trợ, thì nàng sẽ phò trợ cho gia tộc Oda. Số mệnh của nàng sẽ gắn liền với sự trỗi dậy của chúng ta."

Và giờ khi đang ở trong căn phòng tĩnh lặng của lâu đài Nagoya, ánh sáng từ những chiếc đèn lồng treo cao tỏa ra thứ ánh sáng ấm áp, phản chiếu lên gương mặt người mẹ đang say sưa ôm con gái vào lòng. Suzu, sau một giấc ngủ dài tưởng như vô tận, giờ đây đã trở về với vòng tay ấm áp của người mẹ. Đôi môi hồng hào khẽ cử động, hơi thở đều đặn và nhẹ nhàng như tiếng thì thầm của gió xuân.

Nobuhide đứng ở một góc phòng, bóng dáng cao lớn của ông dường như bao trùm cả không gian. Đôi mắt sắc lạnh của vị lãnh chúa thường ngày vẫn khiến người khác run sợ nay chỉ còn lại sự trầm tư sâu thẳm, dõi theo từng cử động của phu nhân và tiểu công chúa của ông. Một người là người vợ ông luôn trân trọng, một người là đứa con gái duy nhất mà ông không ngần ngại liều mình để bảo vệ.

Nhưng giờ đây, khi đã giữ được mạng sống của nàng, một câu hỏi đã luôn nảy sinh trong đầu ông sau cuộc nói chuyện từ đền Ise giờ lại quay lại: "Rồi tương lai của con sẽ đi về đâu?"

Sự lo lắng ấy, tưởng chừng đã được xua tan khi Suzu tỉnh lại, nhưng lại hiện lên rõ ràng hơn bao giờ hết. Vu nữ đã nói rằng Suzu mang trong mình mệnh số đặc biệt - mệnh của phượng hoàng. Nếu như vậy, cuộc đời của nàng sẽ không bao giờ là một cuộc sống bình thường. Nàng sẽ được đẩy lên đỉnh cao danh vọng, trở thành trung tâm của quyền lực và trở thành tâm điểm của sự ngưỡng mộ, thậm chí thèm khát của những kẻ mưu mô khắp nơi. Nhưng, liệu tương lai ấy có thực sự là điều tốt đẹp cho con gái ông?

"Hoàng đế hiện tại đã chẳng còn chút quyền lực nào." Nobuhide khẽ lẩm bẩm, ánh mắt trầm ngâm khi nghĩ đến ngai vàng đang lung lay giữa sự khống chế của các lãnh chúa hùng mạnh. "Một hoàng đế mà không thể làm chủ vận mệnh của mình, thì lấy tư cách gì để bảo vệ con gái ta? Cho dù Suzu có trở thành hoàng hậu, thì có ý nghĩa gì? Nàng sẽ chỉ là một con búp bê đẹp đẽ bị trói buộc trong cung cấm, sống cuộc đời ao tù nước đọng mà chẳng có tự do, chẳng có quyền tự quyết."

Ý nghĩ ấy khiến lòng ông trào dâng một sự phẫn nộ. Nobuhide không thể chịu đựng được việc con gái mình bị giam hãm trong những bức tường lộng lẫy của cung đình chỉ để duy trì một danh hiệu hư vô. "Mệnh phượng hoàng của nàng không thể bị hoang phí như vậy." Ông nghiến răng, đôi tay siết chặt lại.

Nếu không phải hoàng đế, vậy thì có lẽ tướng quân đương nhiệm sẽ là lựa chọn tốt hơn? Ông chợt nghĩ đến Mạc phủ Ashikaga - gia tộc đã cai trị Nhật Bản suốt hơn một thế kỷ qua. Từ khi Ashikaga Takauji lập nên Mạc phủ, quyền lực đã tập trung vào tay các tướng quân, và hoàng đế bị biến thành con rối. "Nhưng giờ đây, cái Mạc phủ ấy cũng đã suy tàn và mục rữa như một thân cây già cỗi bị sâu đục khoét từ bên trong."

Tướng quân hiện tại, Ashikaga Yoshiteru, đang bất lực trước sự phân rã của chính quyền và sự trỗi dậy của các chư hầu hùng mạnh. Chỉ còn là cái vỏ bọc của một quyền lực đã bị xé nát, không thể giữ nổi trật tự và đang để cho đất nước chìm trong khói lửa của những cuộc chiến liên miên. "Liệu con gái ta sẽ phải trở thành phu nhân của một tướng quân yếu ớt như vậy sao?"

Nobuhide hít một hơi thật sâu, đôi mắt đăm chiêu ngước lên trần nhà bằng gỗ sồi bóng loáng, rồi từ từ nhắm lại để kìm nén cơn giận. Nếu như Suzu được gả cho người kế nhiệm của Yoshiteru, người có thể vực dậy Mạc phủ và tái lập trật tự, đó có thể là một lựa chọn tốt. Nhưng liệu người kế nhiệm ấy có tồn tại không? Một người đủ mạnh mẽ để chống lại các lãnh chúa đang lăm le chiếm lấy quyền lực? Ông không thể chắc chắn.

Từng lựa chọn hiện lên trong đầu ông, từng nhân vật quyền lực, từng gia tộc có thể trở thành đồng minh hoặc kẻ thù. Tất cả đều có những điểm yếu, những rủi ro không thể kiểm soát. Trong thời đại hỗn loạn này, không một ai có thể đứng vững mà không bị cuốn vào vòng xoáy tranh giành và phản bội. "Nếu con gái ta bị kéo vào đó, liệu nàng có thể thoát ra không?"

Nobuhide mở mắt, nhìn chằm chằm vào đứa bé nhỏ nhắn trong lòng vợ. Suzu lúc này đang khẽ cử động, đôi tay bé xíu bám vào vạt áo của mẹ, đôi môi khẽ mím lại như đang cảm nhận sự ấm áp mà mẹ mang đến. Hình ảnh ấy khiến trái tim Nobuhide như tan chảy.

"Không... Nàng không nên bị cuốn vào vòng xoáy quyền lực đó. Nàng xứng đáng có một cuộc sống tốt đẹp hơn." Nobuhide nhắm mắt lại, những suy nghĩ trong đầu ông xoáy sâu vào trái tim, khiến mọi cảm xúc trở nên phức tạp.

Vu nữ già đã nói, nàng sẽ là kỳ nữ nổi danh khắp thiên hạ, một biểu tượng mà người đời mãi mãi ngưỡng mộ và nhắc đến như công chúa Kaguya. Nàng sẽ trở thành huyền thoại sống, một cái tên được tôn thờ bởi vẻ đẹp và sự cao quý. Nhưng cái giá phải trả cho sự tôn thờ ấy là gì? Một cuộc đời không hạnh phúc? Một số phận bị giam cầm trong những quy tắc và nghĩa vụ không hồi kết?

Nobuhide lắc đầu. "Ta sẽ không để điều đó xảy ra." Ông hít một hơi thật sâu, ánh mắt đanh lại với sự kiên quyết không gì lay chuyển. "Dù hoàng đế hay tướng quân, dù kẻ mạnh nhất thiên hạ có muốn giành lấy con gái ta, ta sẽ không cho phép."

Dòng máu của một chiến binh sôi sục trong huyết quản của ông. Nobuhide nhìn con gái, trái tim ông dâng lên một cảm giác mạnh mẽ mà ông chưa từng trải qua. "Nếu không có một ai xứng đáng, nếu không một thế lực nào có thể bảo vệ con gái ta khỏi những cuộc tranh giành và mưu mô..."

Ông dừng lại, đôi mắt lóe lên một tia sáng của sự kiên định:

"Vậy thì ta sẽ là người tạo ra sức mạnh ấy. Ta sẽ không trao con gái mình cho bất kỳ ai không đủ khả năng bảo vệ nàng. Gia tộc Oda sẽ trở nên hùng mạnh hơn tất cả, và ta sẽ dùng sức mạnh ấy để che chở cho nàng, cho đến khi nàng đủ khả năng tự bảo vệ chính mình."

---

Nghĩ đến đây, Nobuhide không còn cảm thấy hoang mang nữa. Ông đã có kế hoạch trong đầu. Một kế hoạch sẽ giúp gia tộc Oda vươn lên, một kế hoạch mà con gái ông sẽ trở thành biểu tượng và trung tâm của sức mạnh đó. Ông sẽ giữ nàng ở lại, sẽ dùng sự hiện diện của nàng như một lá bùa hộ mệnh cho gia tộc, và sẽ không để bất kỳ ai chạm đến nàng trừ khi người đó đủ mạnh mẽ để chinh phục số phận của chính mình.

Tiếng vó ngựa đều đặn vang lên trên con đường trở về lâu đài. Gió đêm vẫn thổi, nhưng trong lòng Nobuhide, mọi thứ trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết. Ông mỉm cười, nhìn xuống đứa bé đang say giấc. "Con sẽ ở lại với ta, Suzu-hime. Và một ngày nào đó, chúng ta sẽ cùng nhau làm nên lịch sử."

Và trong ánh sáng mờ nhạt của trăng đêm, tiểu công chúa Suzu vẫn ngủ say, vô tư và bình yên, không hề hay biết về những toan tính và số phận mà nàng sẽ phải đối mặt trong tương lai.

Năm 1548, trong những ngày mà đất nước Nhật Bản chìm trong chiến loạn liên miên, mỗi một động thái chính trị đều chứa đựng sự mưu tính và ngấm ngầm âm mưu. Gia tộc Oda dưới sự dẫn dắt của Oda Nobuhide đang cố gắng mở rộng lãnh thổ và quyền lực của mình. Lãnh địa Mikawa của gia tộc Matsudaira, dưới quyền của lãnh chúa Matsudaira Hirotada, nằm ngay bên cạnh, trở thành một mục tiêu quan trọng mà Nobuhide không thể bỏ qua.

Cuộc chiến giành Mikawa diễn ra gay gắt, từng trận đánh đẫm máu giữa quân Oda và Matsudaira liên tục nổ ra. Hirotada hiểu rằng lực lượng của mình không đủ để chống chọi với một kẻ thù mạnh mẽ và tham vọng như nhà Oda. Chính vì vậy, ông ta đã lặng lẽ tìm đến một kẻ thù truyền kiếp của Nobuhide - Imagawa Yoshimoto, lãnh chúa hùng mạnh của gia tộc Imagawa, thống lĩnh vùng Suruga.

Lời cầu cứu của Hirotada đã nhanh chóng đến tai Yoshimoto, và một thỏa thuận được hình thành: Gia tộc Imagawa sẽ hỗ trợ quân sự để đánh bật quân Oda ra khỏi Mikawa. Nhưng đổi lại, Matsudaira Hirotada phải gửi con trai mình, Takechiyo, đến Sumpu làm con tin để chứng minh sự trung thành.

Takechiyo - người sau này được biết đến là Tokugawa Ieyasu, khi đó chỉ mới 6 tuổi, ngây thơ và chưa hiểu được những mưu đồ đen tối đang diễn ra xung quanh mình. Khi lời thỏa thuận vừa được quyết định, đoàn tùy tùng của gia tộc Matsudaira liền chuẩn bị để đưa Takechiyo lên đường đến Sumpu. Họ nghĩ rằng bằng cách này, tương lai của Mikawa sẽ được đảm bảo dưới sự bảo trợ của gia tộc Imagawa.

Oda Nobuhide, với sự tinh tường và nhạy bén của một lãnh chúa đầy kinh nghiệm, không bao giờ bỏ qua bất kỳ biến động nào từ phía kẻ thù. Những gián điệp của ông đã hoạt động ngầm trong các gia tộc xung quanh từ rất lâu, âm thầm thu thập tin tức và quan sát mọi động thái.

Một đêm, trong căn phòng tối om của lâu đài Nagoya, Nobuhide đang lặng lẽ đọc một bức thư tình báo vừa mới được mang đến từ Mikawa. Đôi mắt sắc lạnh của ông ánh lên một tia sáng khi đọc những dòng chữ ngắn gọn nhưng chứa đầy thông tin quan trọng: "Matsudaira Hirotada sẽ gửi con trai mình, Takechiyo, làm con tin đến Sumpu trong vòng ba ngày tới."

"Hừ, vậy là lão già Hirotada cuối cùng cũng phải cúi đầu trước Imagawa." Nobuhide lẩm bẩm, ngón tay khẽ gõ lên mặt bàn gỗ. "Nếu nhà Matsudaira và Imagawa kết liên minh, chúng ta sẽ gặp khó khăn lớn."

Ông ngước lên, ánh mắt sắc bén quét qua những thuộc hạ đang đứng chờ lệnh. "Ta không thể để điều đó xảy ra. Matsudaira không được phép thoát khỏi sự kiềm tỏa của ta."

Một nụ cười nham hiểm nở trên môi Nobuhide khi một kế hoạch táo bạo hiện lên trong đầu. "Hãy chuẩn bị quân lính. Chúng ta sẽ đón tiếp Takechiyo trước khi thằng nhóc kịp đến Sumpu."

Ba ngày sau, con đường rợp bóng cây dẫn đến Sumpu chìm trong sự tĩnh lặng. Đoàn tùy tùng của nhà Matsudaira, dẫn đầu bởi một võ sĩ trung thành với gia tộc, đang hộ tống cậu bé Takechiyo băng qua những dãy núi và thung lũng hẹp. Đứa trẻ sáu tuổi ngồi trên lưng ngựa, lưng thẳng tắp và đôi mắt to tròn lộ vẻ ngơ ngác. Dù chưa hiểu hết tình hình, nhưng cậu vẫn cảm nhận được bầu không khí căng thẳng xung quanh.

"Đừng sợ, Takechiyo-sama," một trong các samurai của đoàn hộ tống lên tiếng, cố gắng trấn an cậu bé. "Chúng ta sẽ sớm đến được Sumpu. Từ giờ, ngài sẽ được sống an toàn dưới sự bảo hộ của lãnh chúa Imagawa."

Nhưng ngay khi những lời ấy vừa dứt, một tiếng động lạ vang lên từ sâu trong rừng. Lũ chim đột ngột bay lên tán loạn, rồi một mũi tên nhọn hoắt xé toạc không gian, cắm phập xuống ngay trước chân ngựa của Takechiyo.

"Phục kích!!!" Tiếng hét thất thanh vang lên. Các võ sĩ nhà Matsudaira lập tức tuốt kiếm, tạo thành vòng bảo vệ xung quanh cậu bé.

Một đội quân lớn bất ngờ tràn ra từ hai bên cánh rừng, những bộ giáp sắt đen tuyền và cờ hiệu của gia tộc Oda ngạo nghễ tung bay. Dẫn đầu là một võ tướng lực lưỡng với ánh mắt sắc như dao, gương mặt toát lên sự tàn bạo và không khoan nhượng. Đó chính là một trong những chỉ huy của Nobuhide, được phái đến để thực hiện nhiệm vụ đầy táo bạo này.

"Đầu hàng đi, các ngươi không thể chống lại quân đội nhà Oda!" Tên chỉ huy gầm lên, lưỡi kiếm trong tay lóe sáng dưới ánh mặt trời. "Nộp đứa bé đó ra, và ta sẽ để các ngươi toàn mạng!"

Những samurai nhà Matsudaira siết chặt tay kiếm, quyết không để kẻ địch dễ dàng cướp đi người thừa kế của lãnh chúa. Một trận chiến ác liệt nhanh chóng nổ ra. Tiếng kim loại va chạm, tiếng la hét, và tiếng ngựa hí vang vọng khắp con đường rừng chật hẹp. Nhưng quân Matsudaira hoàn toàn bị áp đảo bởi sự nhanh nhẹn và tàn bạo của quân Oda.

Trong cơn hỗn loạn, Takechiyo bị kéo ra khỏi lưng ngựa và bị trói gô lại, đôi mắt to tròn tràn ngập sợ hãi. Cậu cố giãy giụa, nhưng cơ thể nhỏ bé chẳng làm được gì trước những tên lính khổng lồ.

"Bắt được rồi!" Tên chỉ huy nhếch miệng cười. "Mang đứa nhóc này về cho lãnh chúa Nobuhide. Để xem Hirotada sẽ phản ứng thế nào khi nhìn thấy người thừa kế của mình nằm trong tay chúng ta."

Tại lâu đài Nagoya, Oda Nobuhide ngồi trên chiếc ghế lớn ở đại sảnh, gương mặt toát lên vẻ uy nghiêm và sắc lạnh. Bên cạnh ông, Takechiyo bị trói gô và quỳ dưới chân, gương mặt nhỏ nhắn lấm lem bùn đất và nước mắt.

Một sứ giả nhanh chóng được phái đến Matsudaira Hirotada với một thông điệp rõ ràng:

"Cắt đứt mọi liên minh với Imagawa, hoặc con trai ngươi sẽ chết."

Đáp lại là một bức thư ngắn gọn và lạnh lùng từ Matsudaira Hirotada:

"Ta sẽ không khuất phục. Một lãnh chúa không thể thất hứa với đồng minh của mình. Nếu cần phải hy sinh con trai, ta sẵn sàng làm điều đó."

Lời lẽ sắc bén của Hirotada như một lưỡi dao đâm thẳng vào lòng kiêu hãnh của Nobuhide. Ông ném lá thư xuống, đôi mắt bừng bừng lửa giận.

"Lão già Hirotada thật ngoan cố!" Nobuhide rít lên. Nhưng khi nhìn vào đôi mắt to tròn đang run rẩy của Takechiyo, lửa giận trong ông dịu xuống. Thay vì giết cậu bé, Nobuhide khẽ nhếch miệng, nụ cười nham hiểm hiện lên:

"Được thôi, nếu ngươi sẵn sàng hy sinh đứa trẻ này, ta sẽ giữ nó lại. Ta sẽ biến con trai ngươi thành một công cụ để chặn đường ngươi."

Từ khoảnh khắc đó, Takechiyo trở thành con tin trong tay nhà Oda, một con tốt trong ván cờ chính trị đầy mưu mô và hiểm độc giữa các lãnh chúa thời kỳ Sengoku.

Tại lâu đài Nagoya, ánh lửa trong đại sảnh phản chiếu lên đôi mắt đầy toan tính của Oda Nobuhide khi ông nhìn xuống cậu bé quỳ dưới chân mình. Takechiyo - người thừa kế của gia tộc Matsudaira, con tin mà lẽ ra phải trở thành công cụ để ông khuất phục Hirotada, lại đang run rẩy và thút thít trong sự sợ hãi. Vẻ hoảng loạn của đứa trẻ khiến những lời đe dọa mà Nobuhide đã thốt ra trở nên mơ hồ và trống rỗng.

Một chiến binh dày dặn kinh nghiệm như Nobuhide biết rằng trong cuộc chiến khốc liệt này, trẻ em không nên có chỗ đứng. Ông đã từng nhìn thấy biết bao đứa trẻ bị cuốn vào vòng xoáy hận thù, mất mát và trở thành nạn nhân của lòng tham và quyền lực. Đối với một kẻ như ông, Takechiyo chỉ nên là một con tốt để gây sức ép lên Matsudaira Hirotada - đó là cách mà lý trí ông suy nghĩ.

Nhưng khi nhìn thấy đôi mắt hoảng loạn của cậu bé, trong đó chỉ là sự sợ hãi thuần khiết của một đứa trẻ còn chưa hiểu thế nào là hận thù, trái tim Nobuhide bỗng mềm lại. Ông đã có con cái, và ông hiểu rằng đứa trẻ này, dù mang dòng máu kẻ thù, cũng chỉ là một sinh linh ngây thơ vô tội. Nobuhide khẽ hít một hơi thật sâu, đôi tay chai sạn với đầy những vết sẹo chiến tranh nắm chặt lại như muốn tự trấn tĩnh chính mình.

"Thằng bé chỉ mới sáu tuổi..." Ông lẩm bẩm một mình, giọng nói khàn khàn nhưng đầy cảm xúc. "Một đứa trẻ đáng ra nên được lớn lên trong sự bảo bọc của cha mẹ... Vậy mà giờ lại bị chính cha mình từ bỏ."

Những người thuộc hạ đứng gần đó đều ngỡ ngàng. Họ đã từng chứng kiến Nobuhide thẳng tay giết chết không biết bao nhiêu con tin trong suốt cuộc đời binh nghiệp của ông. Tất cả đều nghĩ rằng số phận của đứa trẻ này đã được định đoạt. Nhưng giờ đây, trong đôi mắt của lãnh chúa Oda, không hề có sự tàn nhẫn hay căm ghét, mà chỉ là một nỗi buồn mơ hồ và sự day dứt khó tả.

"Nếu cha ngươi đã nhẫn tâm từ bỏ ngươi," Nobuhide khẽ nói, cúi người xuống nhìn thẳng vào đôi mắt ngấn nước của Takechiyo, "thì từ bây giờ, ta sẽ là người quyết định số phận của ngươi."

Takechiyo nhìn ông, đôi mắt tràn ngập nỗi sợ nhưng vẫn ánh lên một tia hy vọng mong manh. Cậu không hiểu hết những gì ông đang nói, nhưng bản năng trẻ con vẫn khiến cậu cảm thấy dường như điều này có nghĩa rằng cậu sẽ không bị giết. Nobuhide khẽ thở dài, ông đứng dậy và ra lệnh bằng một giọng nói chắc nịch:

"Chuẩn bị xe ngựa. Chúng ta sẽ đưa đứa trẻ này về Nagoya."

Những lời ấy như tiếng sét ngang tai đám thuộc hạ. Một vài người không khỏi rùng mình trước quyết định khó lường của chủ nhân. "Bẩm ngài, vậy... ngài định làm gì với cậu ta?"

Nobuhide im lặng một lúc, rồi khẽ nhếch môi cười, một nụ cười đầy uẩn khúc mà không ai có thể đoán được ông đang nghĩ gì.

"Ta sẽ nuôi nó cùng với các con của ta." Ông tuyên bố chắc nịch, rồi nhìn thẳng vào mắt thuộc hạ mình, đôi mắt ấy rực lên ánh sáng của một kế hoạch dài hơi. "Một đứa trẻ sẽ lớn lên và có thể trở thành bạn... hoặc kẻ thù. Nhưng nếu chúng ta nuôi dạy nó, bảo vệ nó, cho nó hiểu thế nào là lòng trung thành và nhân nghĩa, ai biết được? Có lẽ, một ngày nào đó, Takechiyo sẽ tự nguyện đi theo chúng ta, thay vì chống lại."

Lời tuyên bố khiến những người lính trong phòng như hóa đá. Nobuhide - kẻ được mệnh danh là "Quỷ dữ của Owari", giờ lại chọn cách bảo bọc con tin của mình thay vì hành hạ hay giam cầm. Không ai có thể đoán trước được suy nghĩ của ông, nhưng đó chính là điều khiến ông trở thành một lãnh chúa đáng sợ: khả năng nhìn xa trông rộng và sử dụng bất kỳ thủ đoạn nào để đạt được mục tiêu.

Đoàn xe của nhà Oda khởi hành ngay trong đêm, lặng lẽ tiến về hướng Nagoya giữa ánh trăng mờ ảo. Nobuhide ngồi trong khoang xe, Takechiyo được đặt trên đùi ông, được quấn trong một chiếc áo choàng dày để chống lại cái lạnh của núi rừng. Cậu bé rúc vào người ông, thân hình nhỏ bé run rẩy, đôi môi mím chặt để không bật khóc thành tiếng.

Nobuhide nhìn đứa trẻ, lòng thoáng chút day dứt. Ông vốn nghĩ việc mang cậu bé đi sẽ chỉ đơn giản là một hành động chính trị, một công cụ để kiềm chế Hirotada. Nhưng giờ đây, khi đối mặt với sinh linh nhỏ bé này, trái tim cứng rắn của một chiến binh lại cảm thấy băn khoăn.

"Nếu mình thực sự đưa thằng bé về, liệu có đảm bảo rằng nó sẽ không mang lòng thù hận?" Ông tự hỏi, đôi mắt khẽ cau lại. "Liệu nó có trở thành mối nguy hại cho gia tộc Oda, hay sẽ trở thành một thứ vũ khí mà ta có thể dùng để chống lại kẻ thù?"

Mỗi một sự lựa chọn đều chứa đựng rủi ro. Một bước đi sai lầm có thể dẫn đến sự diệt vong của gia tộc. Nobuhide hiểu điều đó hơn ai hết. Nhưng nhìn vào gương mặt nhỏ bé và đôi mắt mở to của Takechiyo, ông khẽ thở dài. "Ít nhất, cho đến khi ta biết chắc chắn... thằng bé sẽ được an toàn."

"Ngươi sẽ lớn lên cùng với các con của ta," Nobuhide thì thầm, tay khẽ vuốt lên mái tóc đen mượt của cậu bé. "Ngươi sẽ là một phần trong gia đình Oda... cho đến khi ta quyết định số phận cuối cùng của ngươi."

Takechiyo không hiểu những lời thì thầm ấy, nhưng cảm nhận được hơi ấm từ đôi tay của người đàn ông to lớn. Cậu từ từ khép mắt lại, tiếng vó ngựa lộc cộc như ru cậu vào giấc ngủ chập chờn.

Trong khoảnh khắc đó, Oda Nobuhide - vị lãnh chúa tàn nhẫn trên chiến trường - lại cảm thấy lòng mình dịu lại trước một đứa trẻ vô tội. Ông biết rằng, quyết định này sẽ mở ra một tương lai đầy bất ngờ cho cả gia tộc Oda lẫn Matsudaira. Nhưng đến lúc ấy, chỉ có thời gian mới có thể trả lời liệu đây có phải là một quyết định đúng đắn hay không.

Sáng hôm sau, đoàn quân nhà Oda bắt đầu hành trình trở về lâu đài Nagoya. Những dãy núi cao vút và rừng rậm dần được thay thế bởi những cánh đồng rộng lớn, những ngôi làng nằm rải rác ven đường, khung cảnh yên bình khác xa với chiến trường đầy khốc liệt mà Nobuhide vừa trải qua. Nhưng trong lòng ông, không có sự yên bình nào cả. Suốt chặng đường dài, tâm trí ông không ngừng quay cuồng với những suy nghĩ mâu thuẫn về cậu bé con tin mà ông đang giữ bên cạnh.

Takechiyo, ngồi trên lưng ngựa do một trong các thuộc hạ dẫn đi, dường như đã quá mệt mỏi sau hành trình dài. Cậu bé gục đầu xuống, đôi mắt lờ đờ nhưng vẫn cố gắng giữ mình tỉnh táo. Mỗi khi cơn buồn ngủ ập đến, cậu lại cố ngồi thẳng lưng, như thể chỉ một khoảnh khắc lơ là, cậu sẽ phải đối mặt với nguy hiểm khôn lường.

Khi đoàn quân tiến vào cổng lâu đài Nagoya, tất cả gia nhân và binh lính đều tụ tập chào đón lãnh chúa trở về. Tiếng chào hỏi vang vọng khắp sân lớn. Bên trong, phu nhân cùng đám con cái nhà Oda đã đứng đợi từ lúc nào.

"Cha đã về!" Nobunaga, khi đó chỉ mới 14 tuổi, cao giọng reo lên, ánh mắt sáng rực khi nhìn thấy bóng dáng oai vệ của cha mình. Nobuyuki, người em trai cùng mẹ với Nobunaga, cũng háo hức bước tới, khuôn mặt tràn đầy phấn khởi. Phía sau hai cậu bé, cô em gái nhỏ Suzu, giờ đã bốn tuổi, đang đứng ngơ ngác, đôi mắt tròn xoe nhìn ra ngoài.

"Nobuhide-sama," phu nhân cúi đầu chào, nụ cười dịu dàng nở trên môi. "Ngài đã trở về an toàn, thật may mắn."

Nhưng khi ánh mắt bà lướt qua phía sau Nobuhide và nhìn thấy một đứa trẻ xa lạ với mái tóc đen tuyền và gương mặt bẩn thỉu ngồi trên lưng ngựa, bà không khỏi nhíu mày.

"Đứa trẻ này là...?"

Nobuhide quay đầu lại, ra hiệu cho thuộc hạ đưa Takechiyo xuống ngựa. Cậu bé bị kéo xuống, hai chân run rẩy vì mệt và đói, nhưng vẫn cố gắng đứng thẳng, đối mặt với cái nhìn chăm chú của đám đông. Nobunaga và Nobuyuki nhìn cậu với vẻ tò mò, còn Suzu thì nấp sau lưng mẹ, chỉ dám ló đầu ra nhìn lén.

"Đây là con trai của Matsudaira Hirotada," Nobuhide nói, giọng đều đều nhưng đầy uy lực. "Tên nó là Takechiyo. Từ giờ, thằng nhóc này sẽ sống cùng chúng ta."

Cả đám đông ồ lên kinh ngạc. Phu nhân khẽ nhíu mày, giọng nói tràn ngập sự băn khoăn: "Chàng định giữ con tin của kẻ thù trong nhà sao? Điều đó có an toàn không?"

Nobuhide nhìn vào mắt vợ, đôi môi khẽ nhếch lên thành một nụ cười khó hiểu. "Có gì không an toàn chứ? Nó chỉ là một đứa trẻ, một đứa trẻ mà chính cha ruột đã sẵn sàng vứt bỏ. Chúng ta sẽ nuôi nó như nuôi một đứa trẻ của nhà Oda. Ta muốn xem liệu sự trung thành mà Hirotada nghĩ rằng mình có thể giữ vững liệu có đáng giá khi chính con trai hắn ta đứng trong hàng ngũ của ta."

Đôi mắt phu nhân thoáng dao động. Bà nhìn cậu bé gầy gò trước mặt, ánh mắt trở nên dịu đi. "Nó... còn quá nhỏ..."

"Không cần phải mềm lòng, phu nhân," Nobuhide nói, giọng có chút trầm xuống. "Thằng bé sẽ học cách tự sinh tồn. Hơn nữa, trong gia tộc của chúng ta, nó sẽ được nuôi dạy cùng những đứa con của ta. Ta muốn các con của mình hiểu rõ rằng thế giới này không chỉ có kẻ mạnh và kẻ yếu. Một kẻ yếu có thể lớn lên thành kẻ mạnh, và kẻ mạnh có thể sụp đổ nếu không biết cách bảo vệ mình."

Ông dừng lại, đôi mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm vào cậu con trai cả, Oda Nobunaga.

"Nobunaga, lại đây."

Nobunaga bước tới, đôi mắt sáng ngời nhìn cha mình, rồi nhìn sang Takechiyo với vẻ tò mò pha lẫn sự cảnh giác. Dù mới chỉ mười bốn tuổi, Nobunaga đã sớm thể hiện sự nhạy bén và uy nghi của một kẻ lãnh đạo tương lai. Cậu chăm chú quan sát đứa trẻ đứng trước mặt mình, đôi mắt như muốn xuyên thấu tâm can Takechiyo.

"Thằng nhóc này sẽ là 'em trai' của con," Nobuhide nói, giọng đầy uy lực. "Con sẽ chăm sóc nó, dạy dỗ nó theo cách mà một Oda phải làm. Hãy đảm bảo rằng nó không bao giờ quên mình là ai và đang ở đâu."

Nobunaga nhướng mày, nhưng rồi cậu khẽ cúi đầu, miệng nhếch lên thành một nụ cười mỉa mai.

"Vâng, thưa cha," cậu đáp, giọng nói nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa một sự sắc bén khó lường. "Con sẽ trông chừng 'em trai' mới này cẩn thận."

Takechiyo nhìn lên, đôi mắt đen lay láy ánh lên sự kinh ngạc. Cậu bé chưa hiểu hết những gì đang diễn ra, nhưng bản năng mách bảo cậu rằng nơi này, căn nhà mới này, sẽ không hề yên bình như vẻ ngoài của nó.

Nobuhide đưa mắt nhìn những đứa con của mình, rồi quay sang Takechiyo, giọng nói trở nên trầm ấm và đầy uy nghiêm:

"Ngươi sẽ được sống như một thành viên của gia đình này. Nhưng đừng quên, ngươi là con tin. Hãy chứng minh rằng ngươi đáng được đối xử như một chiến binh, chứ không phải là một con tốt vô dụng."

Takechiyo cúi đầu thật sâu, đôi vai nhỏ khẽ run lên. Nhưng cậu vẫn đứng vững, ánh mắt cứng cỏi khi ngẩng đầu lên đối diện với người đàn ông cao lớn trước mặt.

"Con sẽ cố gắng," cậu nói, giọng nói run rẩy nhưng đầy quyết tâm. "Con sẽ không phụ lòng ngài."

Nobuhide nhìn cậu, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ. Ông không biết tương lai của đứa bé này sẽ ra sao. Liệu cậu có trở thành một con tốt trung thành, hay sẽ biến thành một kẻ thù đầy thù hận?

"Rồi ngươi sẽ cho ta câu trả lời," Nobuhide nghĩ thầm, rồi quay lưng bước đi.

Cuộc đời của Takechiyo - hay chính xác hơn là Tokugawa Ieyasu tương lai - đã chính thức bước vào một chương mới đầy cam go tại lâu đài Nagoya, giữa những kẻ thù tiềm tàng và những mưu đồ hiểm độc.

Ngay sau khi giao lại trách nhiệm trông coi Takechiyo cho Nobunaga, Nobuhide nhanh chóng đứng thẳng người, ánh mắt sắc lạnh thường thấy trên chiến trường bỗng dịu đi, thay vào đó là vẻ phấn khích khó giấu. Bất chấp sự ngạc nhiên của mọi người xung quanh, ông cúi xuống, một tay túm lấy cổ áo của Takechiyo rồi nhấc bổng cậu bé lên như nhấc một con thú nhỏ.

"Nào, để ta giới thiệu ngươi với một người đặc biệt." Nobuhide nói, nụ cười nửa miệng hiện lên khi cậu bé chới với trong không trung. "Ngươi sẽ được gặp tiểu công chúa của nhà Oda."

Không buồn quan tâm đến những ánh mắt ngỡ ngàng của gia nhân và các thuộc hạ, Nobuhide cất bước dài về phía hậu viện, nơi mà đứa con gái nhỏ nhất của ông đang ở. Mỗi bước chân của ông đều mạnh mẽ và dứt khoát, nhưng bên trong lại không che giấu được sự nôn nóng. Chiếc giáp nặng nề kêu loảng xoảng theo từng chuyển động, và đám lính đi theo chỉ biết ngơ ngác nhìn nhau, không hiểu nổi vì sao lãnh chúa của họ lại đột ngột trở nên... háo hức như vậy.

Takechiyo, bị xách lên như một con thú nhỏ, hoảng hốt cố gắng giữ thăng bằng, hai chân đung đưa trong không trung. Nhưng điều khiến cậu càng hoảng sợ hơn là vẻ phấn khởi đầy kỳ lạ trong mắt Nobuhide. Cậu không thể hiểu tại sao kẻ vừa đe dọa giết cậu vài ngày trước, giờ đây lại nở nụ cười rạng rỡ như vậy.

"Lão già này... định làm gì mình?" Takechiyo nghĩ thầm, đôi mắt đen láy tràn đầy lo âu.

Cuối cùng, Nobuhide cũng dừng lại trước một cánh cửa trượt dẫn vào khu vườn phía sau. Ông dùng tay còn lại đẩy mạnh cánh cửa, mở ra khung cảnh một khu vườn nhỏ với cỏ cây xanh mát và những khóm hoa đang nở rộ. Bên trong, một bé gái nhỏ nhắn với mái tóc đen dài buộc gọn đang ngồi chơi trên thảm cỏ, đôi mắt to tròn chăm chú nhìn từng đóa hoa trước mặt. Chính là Suzu - cô con gái cưng của Nobuhide.

"Suzu!" Nobuhide lớn tiếng gọi, giọng nói vang rền khiến cô bé giật mình quay lại. "Cha mang về một món quà cho con đây!"

Cô bé ngước lên, đôi mắt tròn xoe đầy ngạc nhiên nhìn người cha đang đứng sừng sững trước mặt. Nhưng điều khiến cô ngạc nhiên hơn nữa là thứ mà cha cô đang... xách trên tay. Một cậu bé gầy gò, tóc tai rối bù và khuôn mặt lấm lem bùn đất đang lủng lẳng trong tay cha cô như một con mèo con bị bắt quả tang.

"Cha... cái gì đây ạ?" Suzu lí nhí hỏi, đôi mắt chớp chớp không hiểu.

Nobuhide khẽ bật cười, rồi bước tới đặt Takechiyo xuống ngay trước mặt con gái. Cậu bé đứng không vững, loạng choạng vài bước rồi ngã phịch xuống nền cỏ, đôi mắt tròn ngây ngốc nhìn cô bé trước mặt.

"Con gái yêu, cha vừa bắt được một con thú nhỏ cho con nè!" Nobuhide cười lớn, giọng nói đầy tự hào và phấn khởi như một đứa trẻ khoe chiến lợi phẩm của mình. "Suzu đáng yêu của cha ơi, con thấy nó thế nào? Đáng yêu không?"

"Thú... nhỏ?" Suzu nghiêng đầu, gương mặt ngơ ngác. Cô bé chớp chớp mắt nhìn cậu nhóc bẩn thỉu trước mặt, rồi lại ngước lên nhìn cha mình. "Đây... là thú nhỏ sao ạ?"

Nobuhide bật cười ha hả, đôi mắt ánh lên vẻ thích thú. "Dĩ nhiên! Thằng nhóc này là một con thú nhỏ đặc biệt. Nó là con trai của kẻ thù lớn nhất của cha, nhưng giờ nó thuộc về chúng ta." Ông cúi người xuống, xoa đầu Takechiyo như đang xoa đầu một chú chó con.

"Ngươi thấy sao, nhóc con? Từ giờ ngươi sẽ phải gọi Suzu là 'công chúa' của ngươi." Nobuhide nói, giọng điệu nửa đùa nửa thật, nhưng đôi mắt lại ánh lên sự kiên định đầy quyền uy. "Suzu sẽ là chủ nhân của ngươi, và ngươi phải bảo vệ nàng."

Takechiyo, choáng váng trước tình huống kỳ quặc này, chỉ biết im lặng cúi đầu. Nhưng ánh mắt đen láy của cậu lại ánh lên sự cương nghị mà một đứa trẻ bình thường không bao giờ có.

Suzu, sau một hồi bối rối, chậm rãi đưa tay ra, chạm nhẹ vào tay cậu bé trước mặt. Đôi mắt cô bé long lanh như hai viên ngọc, đầy vẻ tò mò.

"Cậu là ai vậy?" Cô bé khẽ hỏi, giọng nói mềm mại và dịu dàng như tiếng chuông.

Takechiyo ngẩng đầu lên, đôi môi mím chặt. Sau một lúc ngập ngừng, cậu cúi đầu thật sâu, giọng nói nhỏ nhẹ nhưng đầy quyết tâm:

"Tôi tên là Takechiyo, công chúa. "

Suzu nhìn cậu bé một lúc lâu, rồi khẽ mỉm cười. Cô bé quay sang cha mình, ánh mắt lấp lánh:

"Cha ơi, con thú nhỏ này... con có thể giữ nó thật chứ?"

Nobuhide phá lên cười, nụ cười đầy tự hào và mãn nguyện. "Đương nhiên rồi, bảo bối của cha! Nó là của con, chỉ cần con muốn, không ai được phép làm hại nó!"

Takechiyo ngước lên, đôi mắt xanh lục bảo tràn ngập sự ngạc nhiên. Cậu không hiểu được tại sao kẻ thù lại đối xử với cậu như một món quà tặng con gái, và càng không hiểu được tại sao cô bé trước mặt lại mỉm cười dịu dàng đến thế.

"Công chúa... sẽ không làm hại mình sao?" Ý nghĩ ấy thoáng qua trong đầu, khiến trái tim nhỏ bé của Takechiyo nhói lên một chút hy vọng.

Suzu cười toe toét, đôi mắt ánh lên sự hân hoan ngây thơ.

Nobuhide đứng đó, ánh mắt nhìn con gái và cậu bé trước mặt với một cảm giác lạ lùng khó tả. Ông không biết tại sao mình lại nôn nóng muốn giới thiệu Takechiyo với Suzu đến vậy. Có lẽ, trong tận cùng trái tim của một chiến binh sắt đá, ông vẫn hy vọng rằng bằng cách nào đó, đứa trẻ này sẽ mang đến cho con gái ông một sự bảo vệ mà không ai khác có thể đem lại.

Từ khoảnh khắc ấy, Takechiyo - hay sau này là Tokugawa Ieyasu - đã trở thành một phần trong gia đình nhà Oda. Nhưng không phải như một con tin, mà như một đứa trẻ khác, cùng lớn lên và học hỏi dưới sự bảo vệ của một người anh như Nobunaga, và trong sự ngây thơ dịu dàng của tiểu công chúa Suzu.

Và có lẽ chính điều đó đã khắc sâu vào trái tim non nớt của Takechiyo một lời hứa mà cậu sẽ không bao giờ quên - một lời hứa để bảo vệ người "chủ nhân nhỏ bé" mà cậu đã gặp trong hoàn cảnh kỳ lạ nhất của cuộc đời mình.

Sau khi cha rời đi, căn phòng nhỏ trong khu vườn của lâu đài Nagoya trở nên tĩnh lặng. Ánh nắng nhẹ nhàng xuyên qua tán lá, chiếu xuống làm bừng sáng hai đứa trẻ đang đứng đối diện nhau. Suzu, với vẻ ngoài đáng yêu như một viên ngọc trai, chăm chú nhìn cậu bé gầy gò và bẩn thỉu trước mặt mình, đôi mắt to tròn ánh lên sự tò mò.

Takechiyo đứng im như một bức tượng gỗ, thân hình nhỏ bé cúi xuống, tay siết chặt vạt áo rách nát. Dù không dám ngẩng đầu, cậu vẫn cảm nhận được cái nhìn chăm chú của cô bé. Sự hoảng sợ và lo lắng khiến trái tim cậu đập loạn xạ, như thể chỉ một giây nữa thôi, cô bé trước mặt sẽ biến thành một con quái vật đáng sợ nào đó.

Suzu nghiêng đầu hỏi, giọng nói ngọt ngào nhưng không giấu nổi sự háo hức. "Cậu đến từ đâu vậy?"

Takechiyo không trả lời. Cậu chỉ khẽ cúi đầu, đôi môi mím chặt. Dù mới sáu tuổi, cậu đã hiểu rõ thân phận của mình - một con tin, một kẻ không nơi nương tựa trong nhà kẻ thù. Bất kỳ sơ hở nào cũng có thể khiến cậu bị loại bỏ không thương tiếc.

"Cậu không muốn nói sao?" Suzu nhíu mày, đôi mắt ánh lên sự ngạc nhiên. Nhưng rồi, như thể nghĩ ra điều gì đó, cô bé đột ngột nở một nụ cười rạng rỡ, đôi môi đỏ mọng khẽ cong lên.

"Cậu không muốn nói cũng không sao. Chúng ta hãy kết bạn trước, được không?" Suzu cười nhẹ nhàng, rồi bước đến gần hơn, ngồi xuống ngay trước mặt Takechiyo. Cô bé khẽ nghiêng người, ngẩng đầu nhìn cậu, đôi mắt sáng ngời như chứa đầy ánh sao.

"Cha nói cậu là món quà của mình, nhưng mình không muốn có một món quà không biết nói chuyện." Cô bé khẽ khàng thì thầm. "Mình muốn cậu làm bạn của mình cơ."

Takechiyo vẫn im lặng, đôi vai nhỏ khẽ run lên. Ánh mắt cậu lén nhìn lên, thoáng dao động trước sự dịu dàng trong giọng nói của Suzu. Đây là kẻ thù sao? Một tiểu công chúa nhà Oda với đôi mắt trong trẻo, ngây thơ, không hề có vẻ gì là nguy hiểm.

Thấy cậu vẫn không trả lời, Suzu khẽ nghiêng đầu, nghĩ ngợi một chút. Rồi cô bé chợt nhớ đến một bài hát mà mình từng nghe khi còn ở thời hiện đại. Đó là một bài hát ngọt ngào và êm dịu, một bài hát đã khiến trái tim cô cảm thấy ấm áp trong những ngày cô đơn. Có lẽ... bài hát đó cũng có thể giúp cậu bé trước mặt mình.

"Được rồi, để mình hát cho cậu nghe nhé!" Suzu vui vẻ nói, rồi chậm rãi cất lên từng giai điệu quen thuộc:

"Harehare ya"
(晴れ晴れや)
Tươi sáng biết bao

"Ranpo"
(ランポ)
Dạo chơi tự do

Cô bé dừng lại một chút, ánh mắt vẫn dịu dàng nhìn Takechiyo, rồi tiếp tục hát, từng câu từng chữ như một lời thì thầm ấm áp.

"Doko kara kita no yo misuborashii ne"
(どこから来たのよ みすぼらしいね)
Cậu đến từ đâu vậy, trông thật tội nghiệp

"Nee uchi ni oide"
(ねえ うちにおいで)
Này, đến nhà của mình đi

"Atatamete ageru yo"
(あたためてあげるよ)
Mình sẽ làm ấm cho cậu

Takechiyo thoáng giật mình. Lời bài hát nhẹ nhàng nhưng mang theo một sự an ủi kỳ lạ. Cậu ngẩng đầu lên, đôi mắt mở to nhìn cô bé trước mặt. Suzu mỉm cười, tiếp tục ngân nga:

"Ima made yoku ganbatta yo ne"
(今まで よく頑張ったよね)
Đến giờ cậu đã rất cố gắng rồi, phải không?

"Kokora de yasunde mimasen ka"
(ここらで 休んでみませんか)
Hãy nghỉ ngơi ở đây một chút nhé?

"Yukkuri hanashi o shimasen ka"
(ゆっくり 話をしませんか)
Mình sẽ từ từ nói chuyện với cậu

Lời hát dần dần kết thúc, để lại trong không gian một cảm giác êm dịu khó tả. Takechiyo nhìn Suzu chằm chằm, đôi mắt ánh lên sự kinh ngạc. Đây là lần đầu tiên có ai đó nói với cậu rằng cậu đã "cố gắng", rằng cậu có thể "nghỉ ngơi". Đối với một đứa trẻ đã bị cha mình vứt bỏ và trở thành con tin trong tay kẻ thù, những lời nói ấy tựa như một dòng nước mát lành tưới vào tâm hồn khô héo của cậu.

"Cậu..." Takechiyo khẽ thì thầm, đôi môi run rẩy. "Cậu thật sự... muốn làm bạn với mình sao?"

Suzu gật đầu thật mạnh, đôi mắt sáng rực lên. "Đúng vậy! Mình muốn cậu trở thành bạn của mình. Mình sẽ không bắt nạt cậu đâu, và cậu cũng không được bỏ mình lại một mình, nhé?"

Cậu bé nhìn cô, rồi chậm rãi gật đầu, đôi mắt vẫn còn đầy vẻ dè dặt. Nhưng đó là sự đồng ý đầu tiên mà cậu dành cho cô. Có lẽ đây là khởi đầu của một mối quan hệ kỳ lạ, giữa một tiểu công chúa nhà Oda và đứa trẻ con tin nhà Matsudaira. Giữa hai kẻ lẽ ra phải là kẻ thù, một tia hy vọng và sự kết nối đã bắt đầu nảy mầm.

"Cảm ơn cậu... công chúa." Cậu thì thầm, đôi mắt ngấn nước nhưng lại ánh lên sự ấm áp hiếm hoi.

Suzu bật cười, nụ cười rực rỡ như một đóa hoa vừa nở. "Đừng gọi mình là công chúa. Cứ gọi mình là Suzu!"

"Suzu..." Takechiyo lặp lại, môi khẽ cong lên trong một nụ cười rụt rè. "Cảm ơn... Suzu."

Từ khoảnh khắc đó, một tình bạn đã được hình thành - một tình bạn mà không một ai, kể cả chính Nobuhide, có thể ngờ rằng sẽ trở thành sợi dây ràng buộc không thể phá vỡ giữa hai con người đến từ hai gia tộc đối nghịch.

Trong khu vườn nhỏ của lâu đài Nagoya, tiếng hát dịu dàng của Suzu vẫn vang lên, tựa như những cơn gió nhẹ thổi qua cánh đồng hoa đang nở rộ. Cô bé nhìn chằm chằm vào cậu bé gầy gò trước mặt, đôi môi khẽ cong lên trong một nụ cười dịu dàng. Dù Takechiyo đã nói lời cảm ơn, nhưng Suzu vẫn không dừng lại, bài hát vẫn tiếp tục, như một lời mời gọi đầy tha thiết:

"Anata o motto shiritai"
(あなたを もっと 知りたい)
Mình muốn hiểu thêm về cậu

"Ienai mama"
(言えない まま)
Nhưng lại chẳng thể nói ra

"Ienai mama"
(言えない まま)
Mãi không thể thốt thành lời

Lời hát vang lên nhẹ nhàng như một lời thì thầm, nhưng từng câu từng chữ ấy lại khiến trái tim nhỏ bé của Takechiyo đau nhói. Cậu khẽ run rẩy, đôi mắt mở to nhìn vào khuôn mặt tươi sáng của cô bé trước mặt. "Mình muốn hiểu thêm về cậu..." Lời hát ấy như một lời khẩn cầu, như một bàn tay dịu dàng đưa ra, muốn kéo cậu ra khỏi cái vỏ bọc sợ hãi và cô đơn mà cậu đã cố gắng dựng lên quanh mình.

"Cậu muốn biết thêm về tôi sao?" Takechiyo nghĩ thầm, một nỗi đau quen thuộc bất chợt dâng lên trong lòng. "Nếu cậu thật sự muốn biết... thì cậu sẽ chỉ thấy sự trống rỗng và cô độc mà thôi."

Cậu cúi đầu, đôi vai nhỏ gầy guộc khẽ rung lên. Cảm giác như đang chìm vào một cái giếng sâu không đáy, nơi mà ký ức của cậu bị nhấn chìm bởi sự lạnh lẽo và cô lập.

"Cha và mẹ cậu..." Suzu chậm rãi nói, đôi mắt ánh lên vẻ trầm tư. "Cha mẹ cậu có yêu thương cậu không?"

Câu hỏi ấy giống như một nhát dao đâm thẳng vào lòng cậu bé. "Yêu thương sao?" Takechiyo cười nhạt trong lòng. "Có lẽ... chưa bao giờ."

Takechiyo - hay sau này là Tokugawa Ieyasu, vốn dĩ ngay từ lúc sinh ra đã là một đứa trẻ không mong muốn. Cha cậu, Matsudaira Hirotada, và mẹ cậu, O-Dai-no-kata, thực ra là anh em con dì con dượng. Họ bị ép gả cho nhau khi Hirotada mới mười bảy tuổi và O-Dai-no-kata chỉ vừa mười lăm. Đó là một cuộc hôn nhân chính trị không hề có tình cảm, chỉ nhằm củng cố quyền lực của gia tộc.

Hai năm sau khi cậu chào đời, mẹ cậu, O-Dai-no-kata, đã bị nhà Matsudaira ruồng bỏ và gửi trả về gia đình mẹ đẻ. Đối với một phụ nữ trẻ mới 17 tuổi, việc bị tước đoạt đứa con trai duy nhất mà nàng sinh ra không khác gì một cực hình. Nhưng đó là số phận mà nàng phải chấp nhận.

"Cha đã không bao giờ ngăn cản..." Takechiyo nghĩ thầm, trái tim nhỏ bé của cậu tràn ngập sự chua xót. Cha cậu, Hirotada, không hề lên tiếng bảo vệ nàng, không hề đấu tranh để giữ mẹ con họ bên cạnh. Thậm chí, ông ta còn không buồn liếc mắt khi người phụ nữ ấy bị đưa đi. Đối với cha cậu, đó chỉ là một quyết định đơn giản, không hơn không kém.

Hirotada và O-Dai-no-kata chưa bao giờ gặp lại nhau kể từ đó. Cha cậu sớm tái hôn với một người phụ nữ khác để củng cố quyền lực, trong khi mẹ cậu cũng bị ép gả cho một người chồng khác. Cả hai đều đã có gia đình riêng, có những đứa con khác - những đứa con mà họ yêu thương và chăm sóc. Nhưng còn Takechiyo? Cậu chỉ là một đứa trẻ bị lãng quên, một sự tồn tại không được ai cần đến.

Cậu lớn lên giữa những bức tường lạnh lẽo của gia tộc Matsudaira, chẳng có ai quan tâm. Không một ai bận tâm khi cậu vấp ngã, không một ai ôm lấy cậu khi cậu khóc. Cậu chỉ có một mình - một mình giữa những người thân mang cùng dòng máu, nhưng không một ai coi cậu là một phần của gia đình.

Và giờ đây, đứng trước cô bé với đôi mắt sáng ngời như ánh sao, cậu cảm thấy một nỗi mặc cảm và tự ti không thể diễn tả. "Cậu muốn biết về tôi ư?" Cậu khẽ cười nhạt, trái tim thắt lại. "Nếu cậu biết tôi chỉ là một đứa con bị cha mẹ bỏ rơi, cậu sẽ còn muốn làm bạn với tôi không?"

Suzu ngồi lặng yên nhìn cậu bé cúi đầu, đôi vai nhỏ bé run lên từng hồi. Dù cậu không nói gì, nhưng trong đôi mắt đen láy ấy, cô bé nhìn thấy một nỗi đau rất lớn - một nỗi đau mà một đứa trẻ sáu tuổi không nên có. Ánh mắt cậu ánh lên sự sợ hãi, sự lo âu, và cả sự cô đơn tột cùng.

"Cậu không cần phải trả lời đâu," Suzu thì thầm, đôi môi khẽ nhếch lên thành một nụ cười dịu dàng. "Cậu có thể giữ mọi bí mật cho riêng mình, mình sẽ không ép cậu nói ra."

Cô bé cúi người xuống, nhẹ nhàng chạm tay vào đầu gối cậu, như muốn truyền hơi ấm của mình sang. Takechiyo ngước lên, đôi mắt ngấn nước nhìn cô bé với vẻ ngỡ ngàng.

"Chỉ cần cậu biết rằng, từ giờ cậu không phải một mình nữa." Suzu tiếp tục nói, giọng nói dịu dàng tựa như tiếng suối chảy. "Mình sẽ ở đây với cậu. Dù cậu có muốn nói chuyện hay không, mình vẫn sẽ bên cạnh cậu."

Takechiyo nhìn cô bé chằm chằm, trái tim nhỏ bé của cậu nhói lên một chút ấm áp. Một cảm giác mà cậu chưa từng cảm nhận trước đây - cảm giác được quan tâm, được yêu thương.

"Suzu..." Cậu khẽ thì thầm, đôi môi run run. "Mình... mình thật sự có thể làm bạn với cậu sao?"

"Đúng vậy!" Suzu gật đầu mạnh, đôi mắt sáng rực lên. "Từ giờ cậu là bạn của mình, dù cậu có muốn hay không!"

Takechiyo thoáng sững sờ, rồi bất giác bật cười. Đó là một nụ cười yếu ớt, nhưng lại mang theo sự dịu dàng và hy vọng.

"Cảm ơn..." Cậu thì thầm, lòng ngập tràn cảm xúc. "Cảm ơn cậu, Suzu."

Từ khoảnh khắc ấy, giữa hai đứa trẻ bị số phận đưa đẩy, một mối liên kết đặc biệt đã bắt đầu hình thành. Một mối liên kết mà không một ai có thể phá vỡ, một tia sáng trong đêm tối đầy hiểm nguy của thời kỳ Chiến Quốc.

Dù Takechiyo vẫn chưa hoàn toàn mở lòng, nhưng Suzu biết rằng, một hạt giống của tình bạn đã được gieo vào trong trái tim cậu. Và với sự kiên nhẫn của mình, cô bé sẽ giúp hạt giống ấy nảy mầm và lớn lên, trở thành một cây cổ thụ vững chắc, che chở cho cậu - một cậu bé cô đơn giữa lòng thời đại đầy bão tố.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro