11-16
CHƯƠNG 11
Tô Khải ở trong phòng, nhớ lại quá khứ giữa hai người, có đôi khi đường hoàng tươi cười, có đôi khi ưu sầu nghiêm mặt, thế nhưng nước mắt chưa bao giờ gián đoạn, giống như muốn đem toàn bộ uỷ khuất suốt bảy, tám năm qua khóc một lần cho thoả.
Ngã vào trên giường, nhắm mắt lại còn giống như có thể cảm giác được sự ấm áp khi dựa lưng vào nhau, và rồi khi mở mắt ra, cậu nhận ra nơi này tịch mịch chỉ còn lại có chính mình mà thôi.
Qua đêm nay, cậu cùng anh sẽ biến thành như thế nào?
Thời điểm vừa mới bắt đầu, cậu rất đỗi sợ hãi nhìn vào cánh cửa, sợ anh đột nhiên xông tới, phẫn nộ mắng chính mình.
Sau đến, cậu có chút chờ mong nhìn cánh cửa đang đóng chặt kia, hy vọng nó phát ra một chút thanh âm, hy vọng anh có thể vọt vào mà chất vấn cậu, chất vấn cậu vì sao phải thích anh, hoặc là tiến vào cự tuyệt cậu, cũng tốt.
Thế nhưng dần dần, ngay cả tim đập kịch liệt từng hồi, cũng chìm vào im lặng một cách trầm mặc.
Cậu đành phải dựa vào ký ức để tìm một chút tiếng vang, trầm tẩm trong quá khứ của hai người, rồi từng giọt từng giọt nhớ tới, từng giọt từng giọt mặc niệm, có lẽ qua đêm nay, cậu sẽ không có cơ hội nhớ lại cùng khoảng cách được gần anh như thế.
Tô Khải mở lớn hai mắt với những giọt lệ đã cạn khô, không cam lòng nhìn thấy một vầng rạng đông chiếu vào trong phòng.
Cậu hảo muốn ngủ, rồi chờ nam nhân kia lên tiếng thúc giục chính mình rời giường, cậu vỗ về môi mình, đó là khoảng cách gần nhất với Cao Thịnh suốt bảy, tám năm nay.
Kỳ thật, cậu so với ai khác đều rõ ràng, Cao Thịnh đối chính mình thật sự chỉ có thân tình.
Nếu, anh đối với cậu có một thứ tình cảm nào khác, như vậy bảy, tám năm đồng giường cộng chẩm, cũng sẽ cảm giác được một chút khác thường.
Chính là, không có.
Anh đối với cậu một chút cảm giác cũng không có, không giống như cậu, luôn nhìn thấy gương mặt say ngủ của anh, trộm tưởng tượng đến cảm giác khi được anh hôn, thời điểm hai nam nhân đùa giỡn, luôn không thể khắc chế một loại dục vọng khác trỗi dậy.
Khi mùa đông, luôn nghĩ đến được anh ôm có bao nhiêu ấm áp, hè về, luôn len lén rời giường bật máy lạnh đến cực mạnh, rồi làm bộ là chính mình rất lạnh không cẩn thận trốn được trong lòng anh.
Cậu dùng hết tâm cơ tới gần anh, dùng hết tâm cơ không cho anh phát hiện tâm ý chính mình.
Anh một chút cũng không phát hiện, thế là cậu lại cảm thấy chua xót.
Như vậy cũng tốt, đem hết thảy đều nói ra, cậu sẽ không cần tránh ở phía sau hai chữ "em trai" mà hưởng thụ lòng tốt của anh, cũng không cần vì hai chữ "em trai" chắn ngang mối quan hệ của hai người mà thống khổ.
Khi không có thân tình trở ngại, có phải tình yêu rất nhanh sẽ trong sáng hoá hay không?
Tô Khải lau nước mắt, thong thả rời giường, đặt tay lên nắm đấm cửa, dừng lại hơn năm phút đồng hồ.
Nghĩ một chút nữa gặp mặt, phải chào hỏi như thế nào, mới không xấu hổ?
Nghĩ một chút khi nói chuyện, nếu anh nhắc tới chuyện này, chính mình nên đáp như thế nào? Anh sẽ dùng thái độ ra sao khi nói đến chuyện này? Cảm thấy ghê tởm? Hay là áy náy?
Vài lần đều rút tay về, nếu không ra khỏi cửa, có phải có thể làm bộ chuyện này chưa từng phát sinh hay không?
Cậu vỗ về môi chính mình, quên đi, cứ như vậy đi, nếu quan hệ giữa anh và cậu chấm dứt trong nụ hôn kia, vậy thì còn gì mà hảo oán giận nữa chứ.
Cũng giống vậy, sau khi anh kết hôn, sau khi anh có con, tự mình còn đang suy nghĩ nếu lúc trước có thể dũng cảm một chút thì thật tốt, cái loại hối hận này là sẽ cả đời, mà loại đau đớn này, hẳn là không cần cả đời đi? Cậu cười nhạo.
Dựa vào một giây này, một cỗ xúc động này, Tô Khải mở cửa ra, ngoài cửa đặt một cái ghế, trên ghế có một tờ giấy.
Tô Khải run rẩy cầm lấy tờ giấy kia, chữ viết bằng bút máy tựa như rồng bay phượng múa của nam nhân ánh vào trong mắt, nói không rõ là tư vị gì.
Tô Khải:
Tôi nghĩ cậu hẳn là không ngủ được? Tôi đã nấu một ít cháo, để vào trong tủ lạnh. Cậu mở cửa nhìn thấy tờ giấy, nếu đói bụng thì hâm nóng lên dùng. Ăn cháo xong liền uống thuốc, uống thuốc xong hảo hảo ngủ một giấc, không cần nghĩ ngợi nhiều lắm, hảo hảo nghỉ ngơi.
Chuyện của chúng ta, thật xin lỗi, tôi cần hảo hảo suy nghĩ một chút.
Thịnh
Tô Khải siết chặt tờ giấy, chảy nước mắt nở nụ cười, anh nói cần hảo hảo suy nghĩ một chút, như vậy là đủ rồi.
Anh sắp phải kết hôn, cậu sẽ không khó xử anh nữa.
Chiếm lấy anh đã nhiều năm như thế, đến thời điểm này còn muốn khó xử anh, vậy thật không phải là người.
Cậu so với ai khác đều rõ ràng, cho dù anh đối với hôn thê mình còn không quen thuộc lắm, thế nhưng khi anh nói cho cậu biết phải kết hôn, cái loại vui sướng kia cũng vô cùng chân thật.
Hiện tại, cậu có thể hồi báo anh, cũng chỉ làm được một việc là mang đi hỗn loạn rời khỏi anh.
Làm cho hết thảy hỗn loạn đều đình chỉ, có câu nói hảo hảo suy nghĩ một chút này của anh, cậu cũng rất an ủi rồi.
Ít nhất không phải cự tuyệt phũ phàng, mà là 『 suy nghĩ một chút 』.
CHƯƠNG 12
Ngô Tương Kì nhìn thấy sáng sớm tiếng chuông điện thoại đã reo vang, vị hôn phu vội vã muốn gặp mặt cô, đây là lần đầu tiên anh sốt ruột muốn cùng cô gặp mặt. Hơn nữa vừa thấy mặt là đã chào đón bằng một nụ hôn nồng nhiệt, hôn đến khi đầu óc cô choáng váng, rồi lại bị anh gắt gao ôm vào trong ngực, chặt đến cơ hồ không thể hô hấp.
Tuy rằng rất vui sướng, khi anh đối với cô biểu hiện ra sự để ý cùng thân mật, thế nhưng cô biết, điều này không quá thích hợp.
Lôi kéo anh đến quán ăn, sau khi gọi nước uống, cứ như vậy nam nhân vẫn trầm mặc đến bây giờ.
Ngô Tương Kì rất có kiên nhẫn chờ đợi, anh đang gặp sự tình gì đó, vội vã muốn tìm cô, điều này tỏ vẻ là anh cần cô. Như vậy cô nguyện ý chờ, chờ cảm xúc của anh ổn định, cam tâm tình nguyện nói cho cô biết đã xảy ra chuyện gì.
"Tương Kì, cô thích tôi?"
"Đương nhiên, xảy ra chuyện gì?"
"Thích có cảm giác như thế nào? Cô có thể nói cho tôi biết không?"
Ngô Tương Kì ôn nhu nhìn anh, "Thích là rất muốn giữ lấy đối phương, hy vọng người ấy không lúc nào không nghĩ đến chính mình, muốn người ấy đối chính mình hảo, muốn người ấy có chuyện vui vẻ gì thì người đầu tiên nghĩ đến là mình; muốn thời điểm người ấy cô đơn bất lực, người đầu tiên nghĩ đến cũng chính là mình. Rất muốn mỗi ngày cùng người ấy bên nhau, cho dù không được, chỉ cần biết đối phương luôn đem mình đặt ở trong tim, vậy cũng có thể an lòng. Những khi nhìn không thấy sẽ nhớ nhung, thấy rồi lại càng nhớ, bởi vì không hy vọng chia lìa, cho nên mới muốn cùng người ấy kết hôn."
Nàng đỏ mặt tiếp tục nói, "Không có lúc nào là không muốn anh, đem anh đặt ở vị trí quan trọng nhất trong lòng em. Có bất cứ việc gì đều nghĩ đến anh, những khi vui vẻ hay không vui, người đầu tiên em muốn chia xẻ chính là anh. Thời điểm nhìn thấy anh khổ sở em cũng sẽ khổ sở, thấy anh vui vẻ em cũng sẽ vui vẻ, so với chính mình có chuyện vui lại càng vui hơn. Những lúc cô đơn luôn hy vọng anh có thể ở bên cạnh bầu bạn, muốn dựa vào anh, muốn với anh thân thiết, sẽ càng thân thiết nhiều hơn nữa. Muốn với anh là một tổ ấm gia đình, muốn có những đứa con của chúng ta. Khi tóc đã bạc, cũng muốn cùng với anh tay trong tay, đến công viên tản bộ."
Ngô Tương Kì nhìn thấy ngoài cửa sổ, hưng phấn mà chỉ vào một đôi vợ chồng già, "Tựa như họ vậy, anh già, em cũng già, nhưng vẫn mãi nắm tay mà cùng nhau nơi nơi tản bộ."
Cao Thịnh vừa nghe xong lời cô, cũng nhìn đôi vợ chồng già ngoài cửa sổ, rồi nghĩ đến Tô Khải.
Tô Khải cũng từng dừng lại, dùng ánh mắt thật hâm mộ mà nhìn một đôi lão phu phụ.
【 Nếu, tôi cũng có thể cùng người tôi yêu, tay trong tay qua cả đời, đến lúc lưng còng tóc bạc, người ấy cũng cùng tôi tản bộ, thì thật là có bao nhiêu hảo. 】
【 Cậu có thể. 】
【 Hai nam nhân cũng có thể ư? 】
【 Đương nhiên có thể. 】
【 Phải không? 】
Vào thời điểm đó, anh nhìn thấy cậu cười, cười đến đặc biệt ngọt, ôm lấy tay anh, rồi mới lôi kéo anh, muốn anh luyện tập cảm giác cùng người yêu đến già đều tay trong tay.
Hảo rõ ràng, Tô Khải giả vờ làm gương mặt nhăn nhăn, mỗi một động tác, chính anh đều còn nhớ rõ như in.
"Tương Kì, cho dù là chuyện rất nhỏ, chỉ cần là có liên quan đến tôi, cô cũng sẽ nhớ rất rõ ràng sao? Nếu thật sự nhớ rõ ràng, thì đó là tình yêu sao?"
"Đương nhiên, bởi vì đặc biệt chú ý, cho nên mới đặc biệt rõ ràng. Bởi vì luyến tiếc quên, một lần lại một lần hồi tưởng, ngọt ngào cũng muốn nghĩ đến, tức giận cũng sẽ nghĩ đến, loại luyến tiếc này, đương nhiên là tình yêu."
" Sự tình giữa cô với ba mẹ cô thì sao? Cũng sẽ nhớ rất rõ ràng sao?"
"Việc này lại không giống nhau, thân tình cùng tình yêu là không đồng dạng như vậy."
"Tại sao không giống nhau?"
"Tại sao à?" Ngô Tương Kì nhìn anh, nghĩ đến anh là cô nhi, cho nên sẽ không biết cái loại cảm giác này, nhưng anh còn có một người em trai, cô thiếu chút nữa quên anh là một người siêu cấp mê luyến em trai, "Lấy thí dụ như em với em trai anh vậy."
"Cô cùng em trai tôi?"
"Ân, anh với em trai anh là thân tình, còn em với anh là tình yêu. Ngẫm lại xem, vào thời điểm chúng ta đều già, người mà anh muốn ở bên cạnh mình nhất là ai? Thời điểm anh bi thương hoặc khoái hoạt, trước hết nghĩ đến là ai? Hôm nay nếu anh phát sinh sự gì, ai làm cho anh không yên lòng nhất? Còn nữa, việc anh hôn em, muốn ôm em, muốn cùng em kết hôn, đương nhiên sẽ không đối với em trai mình cũng làm việc này?" Ngô Tương Kì đỏ mặt, nam nhân này hiện tại mới thông suốt sao?
Hôn Tô Khải, ôm Tô Khải, cùng Tô Khải kết hôn?
Cao Thịnh cảm thấy mơ hồ, cũng cảm thấy có cái gì đó dần dần sáng tỏ.
Bạn tốt nói chính mình chưa từng đối Tô Khải có ý niệm gì trong đầu, điều này anh thừa nhận, bởi vì anh vẫn đem Tô Khải trở thành em trai.
Thế nhưng, thời điểm Tô Khải sợ lạnh luôn luôn rút sâu vào tronh ngực anh, rất nhiều thời điểm đều là ở trong ngực anh tỉnh lại, anh ôm Tô Khải cũng là chuyện rất đỗi bình thường.
Tuy nhiên, những anh em của các gia đình khác, cũng sẽ thân mật như thế sao?
Cao Thịnh rất muốn hỏi, rồi lại không thốt nên lời.
Bởi vì chính anh cũng rõ ràng, không có anh em nào ôm nhau đi vào giấc ngủ, càng không có anh em nào bởi vì không có ngủ cùng nhau, mà cảm thấy buồn bã nếu vắng người kia.
Mấy ngày hôm trước, Tô Khải dọn về phòng cậu, anh nói nếu cậu ngủ giường mới không quen thì cứ quay về phòng anh mà ngủ.
Kỳ thật, càng nghĩ lại càng hiểu được một chút, là bởi vì không có Tô Khải ngủ ở bên cạnh, trong lòng luôn cảm thấy thật kì quái. Trước ngực trống rỗng, vài lần đứng lên đi WC, nhìn thấy phòng Tô Khải, luôn luôn trỗi dậy một cỗ xúc động không sao nói rõ.
Hiện tại nhớ tới, bất quá chỉ là muốn Tô Khải trở lại bên cạnh chính mình mà thôi.
Chẳng lẽ giống như bạn anh đã nói, kỳ thật trong lòng anh đã sớm rất rõ ràng, Tô Khải đối với anh không chỉ là thân tình mà thôi, anh thật sự đã sớm biết tình cảm mà Tô Khải dành cho mình?
Cao Thịnh vỗ về môi chính mình, thời điểm hôn Ngô Tương Kì, nước mắt mà tối hôm qua Tô Khải lưu lại giống như vẫn còn bồi hồi nóng hổi ở trên môi.
Đó là một cái rất nhẹ, rất nhẹ chạm vào, ngay cả hôn cũng chưa nói tới, thốt nhiên để tay lên ngực tự hỏi, ngoại trừ kinh ngạc ra, kỳ thật một chút cảm giác chán ghét anh cũng không có.
Càng không xong chính là, sau khi cùng Ngô Tương Kỳ nói chuyện, trong đầu anh lúc này chỉ nghĩ đến việc được hôn môi Tô Khải, ôm Tô Khải vào lòng.
Giống như chiếc hộp khoá chặt lâu ngày đã bị mở ra, đầu óc tràn ngập mơ màng, nếu không phải vẫn còn có chút rung động, anh cũng không biết chính mình sẽ làm ra sự gì nữa.
Anh đột nhiên hảo muốn, hảo muốn Tô Khải.
Nếu là bình thường, hiện tại Tô Khải nhất định còn ở trên giường, cho tới bây giờ cũng không định đồng hồ báo thức, giống như đem việc anh gọi cậu rời giường trở thành thói quen.
Lúc ngủ Tô Khải thật đáng yêu, luôn thích đem mặt vùi vào trong gối. Nếu như bị anh mạnh mẽ kéo lên, cậu sẽ trừng mắt với anh, rồi mới tính trẻ con dẫu đôi môi đỏ mọng, làm như nghiêm mặt khi bị anh kéo vào phòng tắm.
Sau khi Tô Khải rửa mặt chải đầu xong, thanh tỉnh một chút, sẽ cười cùng với anh nói sớm an. Tiếp theo vào phòng thay quần áo, Tô Khải sẽ trở nên nhã nhặn ổn trọng, thích vừa ăn bữa sáng vừa xem báo, rồi mới vừa nhìn chằm chằm đồng hồ, anh sẽ ở bên cạnh thúc giục cậu chú ý thời gian, nếu cậu cảm thấy bị làm phiền, sẽ cầm bữa sáng trong tay nhét vào miệng anh.
Anh cắn qua bữa sáng, Tô Khải tuyệt không để ý, miệng toái toái nhớ kỹ, ăn nhất định sẽ bị biến thành tên ngốc. Rồi khi muốn giúp cậu chuẩn bị một phần khác, Tô Khải nói mất thời gian, rất phiền toái, nhanh chóng lôi kéo anh ra cửa đi làm. Rõ ràng thời gian còn kịp, cậu cũng không cho anh vì cậu một lần nữa chuẩn bị, đó là vì sao, Cao Thịnh hiện tại giống như đã hiểu một chút.
Đó là vì tình yêu sâu đậm mà Tô Khải dành cho anh.
Tô Khải giống như đặc biệt "không" thích cùng anh uống chung một chén, ăn thứ gì đó mà anh đã nếm qua với bộ dáng không sao cả.
Tô Khải, luôn cẩn thận thể hiện như vậy sao?
Thế nhưng anh lại không biết, không biết rằng chính mình đã thương tổn Tô Khải sâu sắc như thế.
Ngày hôm qua đã xảy ra sự việc kia, Tô Khải nhất định không có ngủ.
Buổi tối không có ngủ hảo, tính tình Tô Khải sẽ đặc biệt dễ cáu giận, sức ăn cũng nhỏ đi. Nếu không cẩn thận lại quên ăn cơm, hoặc là tuỳ tiện ăn thứ gì đó, lại dẫn đến đau dạ dày phát tác.
Thời điểm dạ dày Tô Khải đau, cả khuôn mặt sẽ trở nên không có huyết sắc, đôi mắt uỷ khuất giống như muốn khóc.
Nguyên lai anh vẫn là đau lòng Tô Khải như thế, nhưng đến bây giờ anh mới phát hiện ra.
Đêm qua, cậu nhất định đã khóc suốt đêm; đêm qua, Tô Khải rốt cuộc đã lấy bao nhiêu dũng khí, mới dám nói ra những lời ấy? Mới dám hôn anh?
Nếu không phải nhờ bạn tốt, nỗi niềm tâm sự này, Tô Khải có phải sẽ vĩnh viễn chôn ở đáy lòng hay không, cũng không cho anh biết?
Anh cứ như thế mà đi ra ngoài, Tô Khải mẫn cảm yếu ớt, có phải sẽ miên man suy nghĩ hay không?
Cậu có nhìn thấy tờ giấy anh lưu lại hay không? Cậu có đem cháo hâm nóng lại mà ăn hay không?
Hay là, cậu đã sớm bị đau dạ dày ở trong phòng không đứng dậy nổi, nhưng mà anh lại không biết, còn sáng sớm đã bỏ ra ngoài tìm đến người phụ nữ khác.
Cao Thịnh đột nhiên đứng dậy, Ngô Tương Kì kỳ quái nhìn anh, "Anh xảy ra chuyện gì?"
Cao Thịnh nhìn cô, đây là vị hôn thê của anh, khi Tô Khải nghe được anh muốn kết hôn, rốt cuộc có tâm tình như thế nào?
Tô Khải. . . . . . Không được, anh rất muốn, rất muốn nhìn thấy Tô Khải.
Từ trước tới nay đều là như vậy, thời điểm tâm hoảng ý loạn, nhìn thấy Tô Khải sẽ thật an tâm.
"Tương Kì, thật xin lỗi, tôi có việc gấp, tôi sẽ liên lạc với cô sau."
Hiện tại, anh chỉ muốn gặp Tô Khải mà thôi.
CHƯƠNG 13
Cao Thịnh vừa mở cửa ra, liền nhìn thấy Tô Khải đang xách vali hành lý trên tay, cậu kinh ngạc khi thấy anh, rồi mới cười khổ cúi đầu.
"Anh đã trở lại? Tôi. . . . . . Tôi phải đi, mấy năm nay cám ơn anh, chuyện đêm qua, xin anh hãy quên đi. Sau này tôi sẽ không xuất hiện ở trước mặt anh nữa, nên anh cứ yên tâm."
"Cậu muốn đi đâu?" Cao Thịnh thật khó khăn mở miệng.
"Tôi. . . . . . Tạm thời sẽ đến nhà Ngô Đồng ở một thời gian, anh không cần lo lắng cho tôi."
Cao Thịnh rất muốn nổi giận, đối với ý niệm cậu tự tiện muốn rời khỏi bên cạnh anh mà nổi giận, thế nhưng khi nhìn thấy Tô Khải cúi đầu đầy uỷ khuất, anh như không còn chút khí lực.
Anh bước vào nhà, ngăn trở đường đi của Tô Khải, rồi mới đóng cửa lại, giằng lấy hành lý trong tay cậu, không chút do dự dắt tay cậu.
Tô Khải đầu tiên là hoảng hốt, phản ứng tiếp theo là nhanh chóng rút tay về, "Cao Thịnh, anh không cần làm như vậy, tôi phải rời khỏi đây, nơi này tôi không có cách nào mà ở lại nữa."
"Tại sao lại không có cách?" Đem Tô Khải kéo vào phòng, rồi đem hành lý ném sang một bên, Tô Khải bị anh bức dựa lưng vào cánh cửa, hai tay đặt ở phía trên đầu cậu.
"Tôi. . . . . . Tôi thích anh ngô. . . . . ." Tô Khải nhìn thấy Cao Thịnh đột nhiên áp lấy môi mình mà hôn, cậu sợ tới mức quên phản kháng, cho đến khi bị hôn đến đầu váng mắt hoa.
"Tô Khải, thật xin lỗi."
Tất cả nghi vấn của Cao Thịnh đều được giải đáp sau nụ hôn này, lần đầu tiên anh có cảm giác không muốn buông ra khi hôn.
Môi Tô Khải đặc biệt mềm, hương vị đặc biệt thơm, đặc biệt ngọt, cùng những người trước kia mà anh từng hôn qua không giống nhau, đôi cánh hoa này làm cho anh có chút kích động.
Tô Khải còn đang say mê trong nụ hôn của anh, nghe được anh nói câu thật xin lỗi kia, đầu tiên là kinh ngạc, rồi mới tan nát cõi lòng cúi đầu, "Không cần nói xin lỗi tôi, thả tôi đi đi."
Cao Thịnh vừa rồi hôn, có lẽ chỉ là để xác định một việc, xác định xong rồi, biết chính mình không sai, vậy là tốt rồi.
"Không đúng, cậu hiểu lầm." Cao Thịnh đem Tô Khải kéo đến ôm vào trong ngực mình.
"Cao Thịnh, không cần như vậy, anh không tất yếu vì áy náy, cho nên liền đối với tôi như vậy. Anh không yêu tôi, lại đối với tôi thế này, sẽ chỉ càng làm tôi bị thương tổn mà thôi, tôi sẽ không sống thoải mái được."
"Không, Tô Khải, tôi sẽ không vì áy náy mà ôm cậu, sẽ không vì muốn giữ cậu lại mà hôn cậu, Tô Khải, tôi thật là ngốc, đến bây giờ mới phát hiện ra."
Tô Khải sửng sốt, dùng sức đẩy anh ra, "Anh, anh có biết chính mình đang nói cái gì không?"
"Đương nhiên biết." Cao Thịnh ôn nhu nở nụ cười.
"Anh không cần đồng tình với tôi, cũng đừng xem tôi như người em trai mà đau lòng cho tôi, Cao Thịnh, không cần vì trấn an tôi, mà làm những việc khiến cho lòng tôi ảo vọng."
Cao Thịnh nhìn thấy hai mắt Tô Khải doanh mãn thống khổ, đau lòng lau nước mắt đang rớt xuống của cậu, "Tô Khải, anh thích em, khi anh hiểu được đã trễ, thật xin lỗi."
"Cao Thịnh, anh điên rồi sao?" Tô Khải che hai tai lại đối với anh gào lên.
Nam nhân này, vì đau lòng em trai, mà ngay cả tình yêu cũng có thể bán đứng sao?
Cao Thịnh nhìn thấy Tô Khải yếu ớt, hiểu được hiện tại dù có nói cái gì, Tô Khải cũng sẽ cho rằng là anh đang trấn an cậu mà thôi.
Anh thật sốt ruột, nhưng cũng chỉ có thể trách chính mình. Trước kia hồ đồ thấy không rõ lắm tình cảm chính mình, hiện tại đã thấy rõ ràng, ngược lại còn bị hiểu lầm, cũng chẳng trách người khác.
Nhìn thấy hai mắt Tô Khải sưng đỏ, đau lòng nên anh quyết định dùng một loại phương pháp khác.
Ôm lấy mặt cậu, hôn lên những giọt nước mắt làm cho chính mình đau lòng, rồi thừa dịp Tô Khải kinh ngạc ngẩn người, lại một lần nữa khoá lấy môi cậu.
Dục vọng giam cầm đã lâu một khi bị thổi nhẹ, cũng đủ để trở thành đại hoả hừng hực cháy lan cả cánh đồng.
Tay Cao Thịnh trượt vào trong áo sơmi, tuỳ ý vuốt ve da thịt cậu, tuyệt hảo xúc cảm làm cho anh yêu thích không buông tay, thân thể Tô Khải anh đã xem qua trăm ngàn lần, nhưng cho tới bây giờ mới biết sờ vào lại thoải mái như thế.
Cảm giác dục vọng chính mình đang dần dần tăng vọt, Cao Thịnh cười khổ, sao trước giờ đối Tô Khải không có khát vọng, mà thân thể anh giờ này khắc này có biết bao nhiêu là ham muốn cậu.
Bởi vì không rõ tâm tình của mình, cho nên mới không có dục vọng. Có lẽ cũng từng có, thế nhưng vì hai chữ『 em trai 』, không chỉ giam cầm Tô Khải, mà còn áp lực khát vọng chính mình.
Thật sự là tự làm tự chịu.
Bất quá, một khi đã hiểu được tâm tình của mình, Cao Thịnh chỉ hận trong quá khứ có thật nhiều cơ hội, lại cứ để trôi qua trong tay.
Một khi sợi dây ràng buộc của cái gọi là "anh em" được giải khai, chiếc hộp giam cầm được mở ra, tất cả dục vọng sẽ mãnh liệt phun trào, tâm tình của anh liền cứ như thế mà đối với Tô Khải.
"Không cần, Cao Thịnh. . . . . . Anh có biết chính mình đang làm cái gì hay không?" Hai má Tô Khải đang tái nhợt thốt nhiên nhiễm đỏ, cậu không dám tưởng tượng người luôn mồm gọi cậu là em trai, cư nhiên đối với cậu làm ra chuyện như vậy.
"Biết, Tô Khải, anh rất muốn em, bởi vì thích em, cho nên muốn có em. Tha thứ cho anh hiểu được quá muộn, cho anh một cơ hội nữa, được không?" Cao Thịnh vừa nói, vừa cởi ra áo sơmi cùng quần của cậu.
Tô Khải một bên muốn nghe anh nói chuyện, một bên muốn ngăn cản động tác của anh, vì phân tâm nên kết quả chính mình bị thoát gần như trần trụi, còn nghe không rõ lắm anh đang nói cái gì?
"Không cần như vậy, anh không thể đối với tôi làm như thế, tôi là em trai của anh."
"Chết tiệt em trai, anh mới không lo em có phải là em trai hay không, từ giờ trở đi, em không còn là em trai của anh nữa."
Tô Khải như đang mộng, "Vậy tôi đây là cái gì? Chẳng lẽ chúng ta ngay cả bạn bè đều làm không được sao? Phải không?"
"Đương nhiên." Cao Thịnh hôn lên lỗ tai cậu, "Chúng ta là tình nhân, không giống như đối với bạn bè. Tô Khải, anh sẽ không đối với em trai, sẽ không đối với bạn bè mà làm như thế, anh phi thường muốn em, bởi vì anh thích em." Anh giữ chặt tay cậu, phóng tới hạ thân sôi sục của chính mình, nhìn thấy cậu chân tay luống cuống đỏ mặt, cúi đầu nở nụ cười.
"Anh. . . . . . Quá, quá nhanh." Tay Tô Khải nóng như chạm phải lửa, rút nhanh về, bất quá đầu óc vẫn còn tỉnh táo để phản ứng.
"Anh còn ngại quá chậm." Cao Thịnh hôn lên đôi môi muốn nói chuyện của cậu, quyết định đem cậu hôn đến mềm nhũn mới thôi, tốt nhất hôn ra nhiệt tình của cậu, loại sự tình này không tốt khi làm đơn độc.
Đem người thả đến trên giường, từ trong quần lấy ra trơn tề mới vừa mua, anh nhìn nam nhân mềm ngọt ở trên giường, cảm giác chính mình kích động tựa như một thanh niên mười bảy, mười tám tuổi mới lớn.
Lúc vào tiệm tạp hoá để mua nó, chính anh cũng có chút ngượng ngùng, nhìn thấy nó, trả tiền xong còn cảm thấy xấu hổ không thôi.
Bất quá, hiện tại xem ra thật đúng như dự kiến trước, nói không chừng trong tiềm thức chính mình đã sớm nghĩ đem người này ăn luôn rồi cũng nên.
Tô Khải cảm thấy một trận mát mẻ, phục hồi tinh thần lại liền nhìn thấy toàn thân chính mình cơ hồ trần trụi, nhanh chóng kéo qua chăn che khuất một chút cảnh xuân, rồi mới theo bản năng lui về sau, sao lại có loại cảm giác bị cường bạo thế này.
Cao Thịnh giật tấm chăn ra, "Tô Khải, đừng trốn."
Tô Khải chật vật lấy tay che chắn ở trước ngực, "Cao Thịnh, anh không biết chính mình đang làm cái gì đâu, anh mau dừng lại đi."
Cao Thịnh bắt được tay cậu, "Tô Khải, tin tưởng anh, anh so với bất kỳ ai khác đều biết hiện tại chính mình đang suy nghĩ và muốn làm gì, xin em hãy tin tưởng anh, anh yêu em, đem em giao cho anh được không?"
"Anh. . . . . ." Tô Khải nhìn anh, đương nhiên là cậu muốn nói hảo, thế nhưng anh thật sự đã thanh tỉnh rồi sao?
"Tô Khải, anh thật sự rất muốn em, nếu anh không thích em, anh có thể kích động như thế này sao?" Cao Thịnh dùng bộ vị đã cương cứng cọ cọ vào đùi cậu, cảm giác cậu một trận run rẩy.
Tô Khải mặt đỏ giống như sắp xuất huyết, cậu bất an lại chỉ có thể thần phục gật đầu, "Nếu như anh xác định chính mình đang làm cái gì. . . . . ."
Cao Thịnh hôn cậu, anh sẽ tự thể nghiệm để nói cho cậu biết, anh đã thật sự hiểu rõ tâm ý chính mình.
CHƯƠNG 14
Khi Tô Khải một lần nữa tỉnh lại, chống lại một đôi mắt mang cười, cậu muốn mở miệng nói cái gì đó, mới động một chút, toàn thân đau nhức giống như muốn tan rã đối với cậu kháng nghị, muốn cậu không được lộn xộn, mà đau nhức này làm cho cậu nhớ tới tình sự đã xảy ra, đỏ bừng hai gò má.
"Tỉnh?" Cao Thịnh hôn lên đôi môi hé mở của cậu, dục vọng một khi bị mở ra liền cuồn cuộn không dứt, nếu không phải lo cho thân thể Tô Khải, anh nhất định đã đè cậu ra mà ân ái cho đến khi chính mình hoàn toàn thoả mãn mới thôi.
"Ân, anh. . . . . ." Tô Khải bất an lại đau thương nhìn anh, "Anh có hối hận không?"
"Hối hận cái gì?" Cao Thịnh biết cậu định hỏi cái gì, muốn chọc ghẹo cậu, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt đau thương của cậu, lại nhịn không được mềm lòng, "Dĩ nhiên là hối hận rồi, hối hận là tại sao anh có thể ngốc nghếch như thế, đến bây giờ mới nhìn rõ tình cảm của chính mình. Ngốc Tô Khải, vì sao em thích anh lại không nói? Tại sao để cho anh thương tổn em lâu như thế? Những năm qua, anh thật không phải là người."
Tô Khải không xác định lắm nhìn anh, "Anh. . . . . . Tôi. . . . . . Ai, tôi chẳng biết nói sao, không nói, có thể ở lại bên cạnh anh, tôi muốn nói cái gì liền cũng không có."
"Đều là lỗi của anh, nếu không phải anh ngu ngốc, anh sẽ không để em đau lòng ở bên cạnh anh nhiều năm như thế, còn không hiểu được tình cảm chính mình. Làm cho em luôn thương tâm, thậm chí còn mơ hồ thiếu chút nữa đã kết hôn với người khác, may mắn, hết thảy đều còn kịp. Nếu mất đi em, anh mới hối hận, tới lúc đó cho dù nói cái gì đều không còn kịp rồi."
"Anh. . . . . ." Tô Khải muốn từ trong mắt anh nhìn ra có gì miễn cưỡng hay không, thế nhưng chỉ nhìn thấy thật tràn đầy tình cảm ôn nhu, cùng nồng hậu tự trách, còn có thành khẩn, giống như những gì anh nói đều là sự thật.
"Còn chưa tin anh?" Cao Thịnh hôn Tô Khải, ở bên môi cậu thì thầm, "Tô Khải, anh đâu phải loại người hạ lưu như vậy, vì muốn giữ em lại làm em trai, mà anh liền lên giường với em. Nếu không phải thích em, anh không có hứng thú ôm một nam nhân. Như vậy em còn không hiểu được lòng anh sao? Em phải tin tưởng anh, anh mới có cơ hội bồi thường em."
Tô Khải vốn sắp tin những gì anh nói, nhưng khi nghe đến hai chữ bồi thường lại làm cho cậu như ngã vào đáy cốc, "Không cần bồi thường, anh đối với tôi thật sự tốt lắm, không cần vì sợ tôi thương tâm cho nên muốn bồi thường tôi, anh không thương tôi thì cứ để tôi đi."
"Ngốc Tô Khải." Nhìn thấy chính mình trước kia ăn ở nhiều thất bại, làm cho Tô Khải tuyệt không tin tưởng anh, "Anh là thật sự thích em, phải làm như thế nào em mới tin tưởng anh?"
"Anh không thích tôi, anh luôn xem tôi như em trai, sao có thể đột nhiên liền thích tôi chứ?"
Tô Khải nghĩ tới nghĩ lui đều cảm thấy không có khả năng, chỉ trong một đêm mà biến hoá như vậy là quá lớn.
Cao Thịnh thở dài, "Vậy em nói đi, anh là loại người sẽ cùng em trai chính mình lên giường sao?"
"Tôi. . . . . ." Tô Khải nghẹn lời.
"Còn nữa, nếu anh đối với em không có tình cảm, thì có thể giống như quỷ háo sắc mà kéo em lên giường sao? Anh là người tuỳ tiện làm tình với người khác như thế ư? Mà đó lại là một nam nhân?"
"Tôi. . . . . ." Tô Khải vẫn là trả lời không được.
Cao Thịnh nhấp nháy mắt, bàn tay tiến vào trong chăn vuốt ve thân thể Tô Khải, "Càng không xong chính là, anh còn muốn em, Tô Khải à."
Tô Khải lúc này có thể có lời muốn nói, cậu đỏ mặt giữ chặt tay anh, "Anh, anh không cần như thế. . . . . ."
Cao Thịnh trốn tránh tay cậu, trượt xuống mông cậu, nhẹ nhàng, khiêu khích xoa xoa, " Bên trong Tô Khải nóng quá, thật thoải mái, chúng ta lại đến một lần đi. Dù sao em cũng chưa tin anh, này làm tình, làm yêu, chúng ta đây liền đem yêu làm cho bật ra, làm cho đến khi em tin tưởng anh mới thôi."
"Tôi tin, tôi tin anh rồi." Tô Khải né tránh tay anh, nháy mắt cả người anh đều đã tiến vào chăn bông, "Tôi tin anh mà, anh nhanh lên ra ngoài đi."
"Tô Khải, anh muốn ôm em."
"Nhưng mà anh. . . . . ." Tô Khải nghĩ nghĩ lắc đầu, "Hiện tại không được."
Cao Thịnh lại không để cho cậu có cơ hội phản kháng, dùng sức đem người kéo đến trong ngực, rồi mới không biết xấu hổ dùng tứ chi vây khốn cậu, "Tô Khải, không cần lộn xộn, em có biết nam nhân rất dễ dàng xúc động không, nhất là với một người thật yêu em, yêu đến hận không thể đem em nuốt luôn vào trong bụng."
Tô Khải đỏ mặt, bị anh dùng phương thức này vây chặt, "Cao Thịnh, anh thật sự thích tôi?"
"Tích lũy bảy, tám năm, hẳn là có thể thăng cấp lên yêu đi?"
Nhìn xem, loại phương thức câu thông này thật tốt, người yêu không nghe lời cuối cùng đã nguyện ý nghe mình nói chuyện.
"Anh chỉ xem tôi như em trai." Trong lời nói của Tô Khải không phải không có nén giận cùng khổ sở.
Cao Thịnh đau lòng vỗ về lưng cậu, "Anh biết, anh nói rồi là anh ngu ngốc, cho nên mới để cho em một mình thương tâm suốt bảy, tám năm, thật xin lỗi, thật sự rất xin lỗi em. Nhưng mà hiện tại ngẫm lại, anh đối với em quan tâm căn bản vượt qua phạm vi anh em, anh luôn nghĩ về em, không lúc nào mà không nghĩ về em, lo lắng em đã ăn cơm chưa? Lo lắng thân thể có thể không thoải mái hay không? Tâm tình em hôm nay có hảo hay không? Anh thích nhìn thấy em cười, kỳ thật, chỉ có loại người ngu ngốc giống như anh, mới có thể nghĩ đây chỉ là thân tình."
"Nếu em trai anh còn sống, có lẽ em sẽ không vất vả như thế. Càng đáng xấu hổ chính là, hiện tại nhớ tới, anh cuối cùng là luôn bám lấy em, dính chặt vào em. Tuy rằng miệng nói muốn em đi kết giao bạn trai, cũng nhờ bạn thân giúp em giới thiệu bạn trai, nhưng chính anh lại là người phản đối mạnh nhất. Kỳ thật, anh căn bản là không hy vọng em kết giao được bạn trai, anh chỉ muốn chiếm lấy em mà thôi."
Tô Khải đỏ hốc mắt, "Anh thật sự không có lầm? Tôi chỉ sợ anh một phút hồ đồ, sự thật là anh không có thích tôi, đối với tôi thế này chỉ là do áy náy."
"Con người ta hồ đồ một lần là đủ rồi, chỉ cần cẩn thận suy nghĩ một chút, rất nhiều chuyện đều thật rõ ràng. Thời điểm anh tức giận đều muốn nhìn thấy em, bởi vì em có thể làm cho anh bình tĩnh, thời điểm anh vui vẻ đều muốn nói cho em biết, bởi vì anh muốn chia xẻ với em. Rất nhiều chuyện bởi vì thời gian lâu mà trở thành thói quen, hơn nữa chúng ta từ khi bắt đầu đã bị anh ngu ngốc hạn định thành quan hệ anh em, cho nên chưa bao giờ nghiêm túc suy nghĩ qua. Hiện tại nghĩ lại thật sự có điểm kỳ quái, có người anh trai nào cơ hồ mỗi ngày vào giờ nghỉ giữa trưa đều chạy đến tìm em trai cùng đi ăn cơm chứ?"
"Đó là vì anh thật sự rất yêu thương em trai mình."
"Đừng nguỵ biện, cho dù anh có yêu thương nó như thế nào cũng sẽ không đem tất cả tinh thần phóng tới trên người nó." Cao Thịnh hôn lên đôi mắt uỷ khuất của cậu, "Ngày hôm qua lời hắn nói đã đánh thức anh, con người luôn cần một người bầu bạn, đó là bởi vì một mình sẽ rất tịch mịch cô độc. Mà từ ngày anh quen biết với em, suốt bảy, tám năm qua, chưa từng có cảm giác cô đơn quạnh quẽ. Cái loại cảm giác bình tĩnh này, chỉ có người anh yêu mới có thể cho, là em làm cho anh thật an lòng, vì anh biết dù có đi bao xa, bao lâu, vừa quay đầu lại liền có em ngay bên cạnh anh."
Cao Thịnh yêu thương nhìn cậu, "Hắn nói đúng, có lẽ trong tiềm thức anh đã sớm biết em thích anh, thế nhưng anh lại giả ngu để khi dễ em, làm cho em chịu uỷ khuất. Tô Khải, ngoại trừ em rời bỏ anh, ngoại trừ em không thương anh ra, em muốn xử phạt anh như thế nào, anh đều có thể nhận, chúng ta đã muốn lãng phí bảy, tám năm, thời gian còn lại, anh muốn yêu em nhiều hơn, anh sẽ gấp bội yêu em."
Anh dừng một chút, nâng lên mặt cậu, "Nói cho anh biết, anh có tới kịp không? Em có cho anh cơ hội không?"
Tô Khải lệ nóng doanh tròng, "Nếu anh là thật lòng yêu em, đương nhiên tới kịp." Cậu ôm chặt anh, "Không cần gạt em, đừng cho em một bước lên thiên đường, rồi sau đó lại vùi em vào hố sâu địa ngục."
"Anh sẽ không bao giờ làm vậy, chỉ cần cho anh cơ hội chứng minh."
"Cao Thịnh, em nghĩ không đến, em có thể đợi được anh rồi, em phải làm sao đây? Em hạnh phúc quá." Tô Khải vừa khóc vừa cười, thật sự là càng ngày càng không giống nam nhân mà.
"Anh so với em càng hạnh phúc hơn, anh cư nhiên có cơ hội để yêu em, anh suýt chút nữa mất đi em rồi."
Tô Khải bỗng nhiên lại mất đi tươi cười, kéo ra khoảng cách hai người,"Anh, anh còn muốn kết hôn không?"
"Đương nhiên sẽ không, anh đã có em, tại sao phải kết hôn?"
"Nhưng anh rất thích trẻ con."
"Anh càng thích Tô Khải, hơn nữa Tô Khải ở trong mắt anh, tựa như một đứa trẻ không lớn, luôn làm cho anh lo lắng." Cùng lắm thì sau này đi nhận con nuôi thôi.
Không có đứa con ruột của chính mình thì đáng tiếc thật đấy, nhưng nếu bởi vì một người không biết sẽ tồn tại trong tương lai hay không, mà đánh mất đi một người lúc nào cũng kề cận bên cạnh mình suốt bảy, tám năm, hiện tại anh làm không được.
Tô Khải hồng mặt, rất không xác định nhìn anh, "Thật sự? Anh sẽ không hối hận?"
"Đương nhiên."
"Còn vị hôn thê của anh thì sao?"
"Anh sẽ cùng cô ta nói rõ."
"Thật ư? Em thấy có lỗi với cô ấy quá, nhưng em không muốn san xẻ anh cùng với ai khác."
"Không cần đem anh san xẻ với ai, vất vả như vậy, thương tâm như vậy em đều nguyện ý canh giữ ở bên cạnh anh, hiện tại càng không thể đem anh chia xẻ cho ai cả, muốn xử phạt anh cũng không thể dùng phương thức này."
"Em sẽ không dùng phương thức này xử phạt anh, bởi vì làm vậy em cũng sẽ đau." Tô Khải một lần nữa nằm trên người anh.
Anh ôm cậu thật chặt, thật chân thành nói, "Tô Khải, thật xin lỗi."
Tô Khải ôn nhu ở trong ngực anh cười, "Không sao đâu, chỉ cần anh thích em là tốt rồi, chỉ cần anh thích em, việc gì em cũng có thể nhận."
"Anh thích em."
"Ân, khoan đã, tối hôm qua anh cùng người kia?"
"Anh cùng hắn chỉ là bạn bè mà thôi."
"Nhưng mà anh ta đối với anh, giống như không chỉ là bạn bè." Tô Khải đã có quyền để ghen, cho nên đương nhiên cậu sẽ không khách khí nói ra bất mãn chính mình.
"Hắn làm vậy đêm qua chỉ là muốn bức em nói ra tình cảm của em đối với anh mà thôi."
"Anh ta?" Tô Khải thật kinh ngạc, "Ngay cả anh cả cũng biết là em thích anh?"
"Ân, hắn hẳn là càng xác định anh thích em." Cao Thịnh thật bất đắc dĩ nói.
"Thật sao?" Tô Khải cười ngọt ngào , "Anh nói anh ta thất tình."
"Ách, rất giống với em."
"Là có ý gì?"
"Người hắn thích cũng muốn kết hôn."
"Anh ta nhất định đang rất buồn."
"Thật xin lỗi."
Tô Khải che lấy miệng anh, "Anh nếu thích em, cũng đừng nói với em câu xin lỗi nữa."
"Vậy thì anh sẽ nói anh yêu em." Cao Thịnh hiểu được liền sửa lại.
"Thế là tốt nhất." Tô Khải hạnh phúc nâng mặt lên, bỗng nhiên lại nghĩ tới cái gì đó, "Vậy thì tại sao anh ta giống như nhìn thấy Phi Dương liền trốn đi?"
"Phi Dương? Hắn là ai vậy?" Cao Thịnh đố kị khi từ miệng cậu thốt ra tên của một gã nào đó, hiện tại ngẫm lại, dường như cho tới bây giờ anh cũng không thích bạn bè bên cạnh Tô Khải.
"Anh đang ghen?" Tô Khải nhìn thấy một đôi mắt rõ ràng ghen tuông, tươi cười càng sâu.
"Đương nhiên."
Tô Khải nhìn anh, thật là hạnh phúc quá, "Anh ta là tình nhân của Ngô Đồng."
Cao Thịnh có chút thông suốt, "Khó trách hắn hoả đại như vậy."
"Ân, vậy anh có biết vì sao không?"
"Cái tên Phi Dương kia họ gì?"
"Nhâm, Nhâm Phi Dương."
"Nhâm Phi Dương?" Cao Thịnh suy nghĩ một chút, "Anh nhớ rõ người hắn thầm mến cũng tên là Nhâm gì đó, bất quá hắn đều gọi tên thường sử dụng trong kinh doanh của người kia là nhiều, hình như là An Đức Sâm thì phải"
"An Đức Sâm? Em cũng chưa từng nghe qua." Tô Khải tò mò nhìn anh, "Anh rất rõ ràng chuyện của anh ta cùng An Đức Sâm sao? Cũng không thể nói cho em biết?"
"Đối với nam nhân khác tò mò như thế làm cái gì?"
Tô Khải nhìn thấy anh lại ghen, vui vẻ nở nụ cười, "Không cần ghen tuông như thế, em chỉ là muốn nghe một ít chuyện về bọn họ mà thôi."
"Cũng có thể, bất quá em phải hôn nhẹ anh trước."
Tô Khải đỏ mặt, làm theo ý của anh, phớt nhẹ lên má như chuồn chuồn lướt nước.
Cao Thịnh nhíu mày, "Quên đi, anh chính mình làm vậy."
Nói làm liền làm, hôn đến khi Tô Khải đầu váng mắt hoa, anh mới cảm thấy mỹ mãn bắt đầu kể chuyện thoả mãn "vợ".
Kỳ thật nói trắng ra, nói tóm lại, cũng chỉ là câu chuyện tình yêu làm cho một người bi thương thôi.
Hoặc là nói, kỳ thật chuyện này rất đơn giản cũng rất trầm trọng, đơn giản vì diễn viên là một đôi bạn tốt, trầm trọng là trong đó có một người thầm mến một người khác, như thế mà thôi.
CHƯƠNG 15
Bởi vì bỏ qua nhiều lắm, bởi vì bỏ qua lâu lắm, cho nên phải gấp bội yêu trở về.
Mà có người cũng thói quen cô đơn quá sâu, thói quen chua xót thật lâu, còn chưa thể thói quen thân mật ở chung như thế, trong cơn vui sướng mà cứ ngỡ như đang mộng, mang theo bất an phiêu lãng ở đám mây.
Khoái hoạt, tựa hồ cũng cất giấu sợ hãi rơi xuống.
Cao Thịnh nhìn thấy người yêu quật cường đứng dậy thay quần áo, có một chút bất mãn, "Sớm biết em còn có thể hạ được giường, căn bản không nên dễ dàng buông tha em như vậy."
Tô Khải quay đầu lại trừng anh liếc mắt một cái, nhịn không được thẹn đỏ mặt, không biết là bởi vì bị lời nói của anh làm cho chính mình chân tay luống cuống, hay là bởi vì hai mắt anh cứ như đại hoả nhìn chằm chằm chính mình thay quần áo, hoặc là nói kỳ thật cậu chỉ là gắng gượng đứng lên, không muốn ở trước mặt anh nhận thua. Cho nên khi cậu nhấc chân chuẩn bị mặc quần, lại bủn rủn thiếu chút nữa té ngã, cậu thật muốn kiếm một cái hầm ngầm mà trốn đi.
Cao Thịnh giúp đỡ cậu, đem người yêu không nghe lời lôi ôm quay về trên giường, "Đã nói em không cần miễn cưỡng mà, anh đang nghĩ là em sao có thể còn khí lực xuống giường, đêm qua rõ ràng liền ngất xỉu đi, nếu không chúng ta đã tiếp tục chiến đấu rồi."
"Anh điên rồi?" Tô Khải cố gắng ngăn cản người yêu động tay động chân, nhưng cậu căn bản không phải đối thủ của Cao Thịnh, chỉ chốc lát sau, đã bị hôn đến ý nghĩ mơ hồ, thở hổn hển.
Cao Thịnh cố gắng ở trên thân thể trắng nõn của người yêu mà cày cấy, e sợ người khác không thấy được chính mình lưu lại ký hiệu, cấm kỵ một khi giải trừ, Cao Thịnh so với ai khác càng cảnh giác thời gian không đủ dùng.
"Cao Thịnh, không thể, em muốn đi làm."
"Xin phép một ngày."
Tô Khải bất đắc dĩ kêu lên, "Cao Thịnh. . . . . ."
"Xin phép một ngày." Cao Thịnh hôn môi cậu, ý đồ hoà tan bất mãn của cậu.
Anh biết rõ Tô Khải suy nghĩ cái gì, cậu cảm thấy quan hệ giữa hai người chỉ trong một đêm mà biến hoá quá lớn, quá mau, cho nên mới muốn đi làm, làm lạnh một chút tâm tình, hảo hảo hiểu rõ hơn.
Tô Khải không biết, không chỉ cậu cảm thấy trở tay không kịp, ngay cả anh cũng thấp thỏm lo âu, thứ tình cảm vừa quen thuộc rồi lại vừa xa lạ hướng anh vọt tới, anh cơ hồ muốn ngập đầu, chỉ có ôm Tô Khải, anh mới có thể cảm thấy an tâm.
Anh có một loại sợ hãi, có lẽ là xử phạt khi anh thương tổn Tô Khải, luôn cảm thấy một khi buông tay, Tô Khải sẽ rời đi chính mình.
Lúc ấy hết thảy đều không kịp.
Tô Khải mấy lần muốn mở miệng, đều bị nụ hôn của anh chặn đứng, cậu có một chút bất đắc dĩ, trong lòng rất rõ ràng Cao Thịnh cố chấp, hôm nay muốn đi làm, là không có khả năng.
"Tô Khải, xin phép được không?"
Tô Khải nhìn anh, "Ân, để em điện cho Ngô Đồng, nhờ cậu ấy giúp em xin phép."
Mới nói xong như thế, di động liền vang lên, Cao Thịnh giúp cậu lấy qua điện thoại, nhìn xuống màn hình, "Là Bạch Ngô Đồng." Tri kỷ ấn nút trả lời, đặt ở bên tai cậu.
"Uy? . . . . . . Ân, tôi vừa vặn cũng muốn gọi điện thoại cho cậu. . . . . . . Muốn nhờ cậu giúp tôi xin phép. . . . . . . Không phải, phải . . . . ." Tô Khải trộm liếc mắt dò xét Cao Thịnh, cảm thấy có chút khó mở miệng."Không việc gì, chỉ là thân thể không thoải mái. . . . . . . Ác, cậu cũng muốn xin phép? Cậu xảy ra chuyện gì? . . . . . . Thân thể không thoải mái? Có cần đến bệnh viện hay không? . . . . . . Không cần? Nghỉ ngơi một chút thì tốt rồi? Để bác sĩ khám một chút là được rồi? Không cần? . . . . . ." Tô Khải một bên nghe thanh âm bạn tốt có điểm khàn khàn, một bên thấy Cao Thịnh cười trộm, dùng ánh mắt hỏi anh đang cười cái gì, phía bên kia điện thoại trùng hợp thay đổi người phát ngôn, "Phi Dương?"
Cao Thịnh cười đoạt lấy điện thoại, "Tôi là Cao Thịnh."
Tô Khải muốn cướp lại trả lời, Cao Thịnh lại hướng cậu làm cái thủ thế, làm cho cậu chỉ có thể nhíu mày dừng lại động tác.
"Đúng, là tôi. . . . . . . Ân, đúng vậy. . . . . . . Hảo, chúng ta đây liền cùng nhau xin phép là được. . . . . . . Phải" Cao Thịnh vừa nói vừa ngọt ngào hôn môi Tô Khải, lại lập tức đáp lời điện thoại, Tô Khải chỉ có thể trầm mặc làm cho anh quấy rầy chính mình, "Hảo, tôi biết rồi, cứ như vậy."
Tô Khải thấy anh chấm dứt điện thoại, lo lắng hỏi han, "Ngô Đồng rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
"Không cần lo lắng."
"Tại sao không cần lo lắng?"
"Em như thế nào, cậu ta liền như thế ấy. Em nằm một chút, anh đi giúp em xin phép."
Tô Khải oanh một chút đỏ bừng lên mặt, khó trách vừa rồi bạn tốt ở điện thoại nói không tỉ mỉ, nhưng mà Phi Dương cùng anh lại không quen, sao có thể nói với anh chuyện riêng tư như thế?
Đợi cho người yêu lại đi vào phòng, Tô Khải đỏ mặt nghi hoặc mở miệng, "Tại sao anh lại biết?"
"Trực giác, đúng rồi, Nhâm Phi Dương cũng biết chúng ta phát sinh quan hệ ."
"Cái gì? !" Tô Khải kinh ngạc nhìn anh, "Anh nói vào lúc nào? Anh sao có thể nói với anh ta?"
"Vừa mới nãy đấy, anh cùng anh ta lại không quen, cũng không biết cách liên lạc với anh ta, đương nhiên là nói luôn lúc nãy rồi. Còn có, rất nhiều sự tình, không cần phải nói cũng hiểu được, anh nghĩ hiện tại bạn của em cũng biết."
"Nhưng mà vừa rồi em thấy hai anh cũng đâu có nói cái gì." Tô Khải nghĩ muốn phá đầu đều nghĩ không ra mấy câu vừa rồi anh nói có chỗ nào đặc biệt.
"Đây là một loại trực giác."
"Em không hiểu."
"Em không cần phải hiểu."
"Nhưng mà. . . . . ." Bao nhiêu tò mò của Tô Khải lập tức bị hoà tan trong môi hôn dầy đặc của anh.
"Hảo hảo ngủ một chút, em cần nghỉ ngơi."
"Anh muốn đi đâu?"
Cao Thịnh ôm Tô Khải đang bất an, "Ngủ cùng với em."
Tô Khải bị anh ôm thật chặt, chặt đến có thể đem bất an trong lòng mà giải trừ hết, ở trong ngực anh cảm thấy vừa ấm áp lại vừa thoải mái, lúc này đây không phải chính mình cố ý tới gần anh, mà là được anh chủ động ôm chặt.
"Cao Thịnh, em thật sự không phải đang nằm mơ đúng không?"
"Không phải."
Tô Khải ở trong ngực anh mà an tâm nhắm mắt lại, giống như đứa nhỏ đi đã lâu rồi, nghiêng ngã lảo đảo thật không dễ dàng đi đến chung điểm, rồi cuối cùng mới có thể hảo hảo ngủ một giấc thật ngon.
Ở trong ngực anh là nơi cậu cảm thấy tối hạnh phúc, tối an tâm mà ngủ.
Trên đời này, không có chuyện nào so với việc này hạnh phúc hơn.
CHƯƠNG 16
Bọn họ cùng nhau đi dạo phố, bọn họ cùng nhau đi xem phim, bọn họ cùng nhau đi mua sắm, những lúc ở trên đường không người, họ hào phóng nắm tay nhau, ngọt ngào dựa sát vào nhau .
Tựa như những người yêu bình thường hẹn hò với nhau, họ có quyền hưởng thụ giờ phút mặn nồng ân ái nhất.
Không phải anh trai mang theo em trai, không phải bị gánh nặng bởi quan hệ đã một thời phát sinh ngăn cách bọn họ, cởi bỏ gông xiềng này, bọn họ cuối cùng có thể thấy rõ ràng, tình yêu mà họ dành cho nhau.
Một chút thời gian nghỉ trưa liền vội vã gặp mặt, cho dù chỉ trao đổi lẫn nhau một ánh mắt, cũng cảm thấy vô cùng hạnh phúc, như là hai thiếu niên mới vừa biết thế nào là yêu, trong lòng chỉ có lẫn nhau. Mỗi thời mỗi khắc đều muốn bên nhau, cho dù ngoại trừ thời gian đi làm ra, tất cả thời gian còn lại đều ôm nhau cũng cảm thấy không đủ, chỉ muốn hai mươi bốn giờ đều cùng một chỗ, hận là không thể làm chung trong một công ty.
Vừa vào cửa, buông cặp táp cùng mấy túi nguyên liệu nấu ăn vừa rồi đến siêu thị mua xuống, Cao Thịnh liền ôm chầm lấy Tô Khải, dồn dập hôn một cách nồng nhiệt.
Cả ngày đều nhớ Tô Khải, nhớ đến muốn chết, anh càng ngày càng cảm nhận một cách sâu sắc hơn cái gọi là 『 tương tư yếu nhân mệnh 』, có đôi khi nhớ cậu, muốn cậu đến thống khổ, có đôi khi kìm lòng không đặng mà ngây ngô cười, có đôi khi bất chợt thở dài, ngay cả thư ký đều nhìn ra anh đang chìm đắm trong tình yêu cuồng nhiệt.
"Chờ một chút. . . . . ." Tô Khải đỏ bừng nghiêm mặt, thở hồng hộc, thật sự nếu không ngăn cản, tuyệt không hoài nghi nam nhân này lại ở chỗ này mà "ăn" mình luôn.
"Tô Khải, em không muốn anh sao?"
Tô Khải nhìn thấy Cao Thịnh lộ ra bộ dáng đáng thương, hai tay để ở trước ngực anh, vẫn là cường ngạnh không để cho anh tiếp cận thêm nữa, đúng thật là cậu rất muốn anh, nhưng thân thể một điểm cũng không muốn, thân thể thầm nghĩ phải hảo hảo nghỉ ngơi.
"Muốn chứ, nhưng em đói bụng."
Cao Thịnh ra vẻ uỷ khuất nhìn Tô Khải, giống như tráng sĩ đoạn cổ tay thật sâu liếc mắt nhìn cậu một cái, rồi mới xách lên gói to, cũng không quay đầu lại ủ rũ đi vào phòng bếp.
Tô Khải cười, nhưng tuyệt không đồng tình với anh, bởi vì nếu đồng tình, kết quả ngày hôm sau cậu sẽ không dậy nổi.
Đợi cho cậu tắm xong, thổi khô tóc, rồi mới tiến vào phòng bếp, nam nhân đang vội vàng nấu đồ ăn liền vẻ mặt ai oán nhìn cậu, "Sao em có thể đi tắm trước?"
Tô Khải không khỏi bật cười, "Thần kinh, được rồi, vậy anh đi tắm đi, còn lại để em làm cho."
"Em ra bên ngoài chờ đi, sắp xong rồi."
"Ở chỗ này chờ cũng vậy thôi."
"Sẽ bị ám khói dầu đấy, em mới vừa tắm xong mà."
Tô Khải đi ra phía trước, ôm lấy thắt lưng anh, "Em lại không sợ, thơm quá, thanh tiêu sao thịt bò, thật muốn cay thêm một chút."
Cao Thịnh lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt, "Không được."
"Hảo keo kiệt." Tô Khải cười ngọt ngào oán giận.
"Chẳng lẽ anh phải hào phóng cho em ngược đãi thân thể chính mình sao?" Cao Thịnh kéo tay cậu ra, cầm lấy chén đĩa.
Xoay người tranh thủ thời gian hôn môi cậu một cái, rồi tay trái nắm tay cậu, tay phải bưng thức ăn đi ra phòng bếp.
"Em ăn cơm trước đi, anh phải đi tắm rửa một chút." Cao Thịnh lại hôn trộm một lần, "Không được chờ anh, bằng không buổi tối hôm nay em liền xong đời."
Tô Khải đỏ mặt đẩy anh ra, "Đã biết, anh đi tắm nhanh lên."
Một mình ngồi ở bàn ăn cũng không cô đơn, một mình ăn cơm cũng không quạnh quẽ, bởi vì cậu biết, người yêu rất nhanh sẽ trở lại bên cạnh chính mình.
Bởi vì có bệnh đau dạ dày, cho nên Tô Khải luôn luôn không thể đói, cũng không thể ăn quá no. Cùng với làm cho chính mình bị đói chờ người yêu, rồi làm cho chính mình sinh bệnh, làm cho người yêu đau lòng, Tô Khải tình nguyện nghe lời tự mình thưởng thức tay nghề của người yêu trước.
Yêu, là không để cho đối phương vì chính mình lo lắng.
Tô Khải cắn một ngụm thịt gà, còn lại nửa miếng lại rơi vào một cái『 miệng 』trộm đứng phía sau cậu.
"Ăn ngon, bất quá so với em còn thiếu một chút."
Tô Khải trừng anh, "Ăn cơm liền ăn cơm, có thể im lặng một chút hay không?"
Cao Thịnh từ phòng bếp bưng một chén cơm trắng đi ra, đem ghế dựa kéo đến bên cạnh Tô Khải, rồi mới dựa vào cậu ngồi xuống, thói quen mới nhất là tay trái sỗ sàng nắm lấy thắt lưng cậu, chỉ dùng tay phải để ăn cơm.
"Em thật chịu không nổi anh."
Đang trên bàn cơm, không thích hợp phong tình như vậy.
Nghĩ đến chính mình không lâu còn đối với với việc Cao Thịnh ngồi bên cạnh không ngừng quấy rối mà trừng mắt, hiện tại lại cảm thấy Cao Thịnh thật dính như keo.
Có một chút cảm khái, là cảm khái hạnh phúc, Tô Khải cuối cùng đã ngự trị trong tim Cao Thịnh, hảo hạnh phúc.
"Cuối tuần này chúng ta đi tắm suối nước nóng đi?"
"Được. Phải qua đêm sao?"
"Đương nhiên."
"Chúng ta đây là ở một gian sao?"
"Vô nghĩa." Mặc kệ miệng chính mình sáng bóng sẽ dơ môi Tô Khải, anh thói quen vừa ăn cơm vừa thưởng thức đôi cánh hoa mềm mại ngọt ngào của Tô Khải.
"Nhưng mà hai nam nhân cùng ở một gian, có thể rất kỳ quái hay không?"
"Sợ cái gì? Người khác cảm thấy kỳ quái, thì cứ để cho bọn họ đoán. Anh nói rồi, anh không muốn tách ra với em nữa, anh đã lãng phí bảy, tám năm, nhân sinh cũng không có tới mấy cái bảy, tám năm để mà lãng phí."
Tô Khải nhìn anh, "Anh nói với cô ấy chưa?"
Cao Thịnh dừng chiếc đũa một chút, "Nói rồi."
"Vậy thì cô ấy nói như thế nào?"
Cao Thịnh cười khổ, "Còn có thể nói gì? Không sao, anh sẽ xử lý tốt."
Tô Khải buông chiếc đũa, ôm choàng lấy thắt lưng anh, "Em tin tưởng anh, anh đã từng đáp ứng em, anh sẽ ở mãi bên cạnh em, không có người nào khác đến quấy rầy chúng ta, đúng không?"
"Đương nhiên." Cao Thịnh giọng chắc nịch, "Ai cũng không thể quấy rầy hai người chúng ta."
"Em, có thể rất hạnh phúc hay không?"
"Sao lại vậy? Em còn chưa đủ hạnh phúc đâu, em còn có thể hạnh phúc hơn, em đó nha, không thể dễ dàng thoả mãn như thế."
"Em đây có một yêu cầu tham lam một chút, đó là vào thời điểm chúng ta già, thật già, em vẫn muốn chúng ta cứ như vậy ở cùng nhau. Vào thời điểm đó có thể em không còn răng, có thể có bệnh của người già, có thể bị hôi miệng, lúc ấy anh còn có thể nguyện ý hôn em không?"
"Nếu em không còn răng, anh đây cũng sẽ không còn răng. Em có bệnh của người già, anh đương nhiên cũng sẽ có. Em bị hôi miệng, có thể là do bị anh lây bệnh, anh tin tưởng cho dù đến lúc đó, anh vẫn còn có thể hôn em, hôn đến khi hai chúng ta đều thở không nổi." Anh cắn nhẹ lấy thuỳ tai cậu nói thật nhu tình, "Còn có thể làm cho em không xuống giường được."
Tô Khải nở nụ cười, cười đến thật vui vẻ, cười đến thật xán lạn, cười đến một giọt nước mắt hạnh phúc không cẩn thận rơi xuống.
Cao Thịnh đau lòng hôn lên đôi mắt ướt át của cậu, "Đừng khóc, anh sẽ đau lòng."
"Anh có cảm thấy em càng ngày càng không giống nam nhân hay không?" Trở nên thật dễ dàng khóc, một chút tôn nghiêm nam nhân đều không có.
"Ở trong mắt anh, em chính là Tô Khải, là vợ của anh."
"Đúng vậy, vợ, chúng ta là người yêu."
Bọn họ cũng là người yêu, người yêu thật bình thường, thế nhưng tại sao lại không thể giống như những cặp tình nhân chân chính khác?
Là bởi vì bọn họ là nam nhân? Đúng, là bởi vì bọn họ là nam nhân.
Nhưng mà hai nam nhân cùng một chỗ, yêu nhau sẽ không là yêu nhau sao?
Cao Thịnh hiểu được cậu đang nghĩ gì mặc dù cậu chưa nói, "Không cần suy nghĩ chuyện không vui, em chỉ cần nghĩ đến anh, nghĩ chúng ta thật hạnh phúc, như vậy là tốt rồi."
"Đúng, anh nói rất đúng, em không cần phải có lòng tham nhiều hơn nữa."
Chẳng sợ cậu cùng Cao Thịnh không thể công khai ân ái dưới ánh mặt trời, không thể cùng những người đó giống nhau tươi cười mà giới thiệu người yêu chính mình, thế nhưng những việc đó có quan hệ gì chứ?
Chỉ cần hai người bọn họ yêu nhau, như vậy là đủ rồi.
Cậu, chờ đợi được anh ôm ấp đã lâu lắm.
Lâu đến cơ hồ nghĩ sẽ mãi mãi không đến, lâu đến ngay cả tưởng tượng đều đã thói quen tim đau từng hồi, lâu đến cho dù hiện tại càng được ôm chặt bao nhiêu, đều ngỡ như là đang nằm mộng.
Quá khứ vào mỗi một đêm, cậu tưởng tượng đến hai người yêu nhau trong mộng.
Ở trong mộng, Cao Thịnh thật nâng niu cậu, cũng thật bảo bối cậu, và quan trọng hơn là, không hề xem cậu là em trai, mà là người yêu của anh.
Là người yêu sẽ cùng mình nắm tay đi đến cả đời; là người yêu sẽ cùng mình hôn môi, sẽ ôm mình vào lòng; là người yêu sẽ làm cho mình hạnh phúc đến muốn khóc.
Thời điểm giấc mộng được thực hiện, có một chút nhanh, nhanh đến không thể tin, đây là sự thật.
Cho dù là nam nhân, vào thời điểm cực độ hạnh phúc, cũng có thể bởi vì hạnh phúc mà hỉ cực đến rơi nước mắt?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro