17-20
CHƯƠNG 17
"Chỉ như thế mà đã có được cậu, thật dễ dãi cho tên kia." Bạch Ngô Đồng chịu không nổi khi nhìn thấy trên mặt bạn tốt tươi cười hạnh phúc.
"Không hề chi, tôi chờ đợi đã nhiều năm rồi." Cậu cảm khái nói.
"Đó là do cậu mềm lòng, nếu là tôi, tôi nhất định làm cho anh ta chờ tôi vài năm, rồi mới đáp ứng cùng anh ta một chỗ."
"Nếu không thừa dịp nắm chắc, tôi sợ bỏ lỡ cơ hội, sau này sẽ không trở về."
"Anh ta thật sự là may mắn."
"Được rồi, không sao, hiện tại tôi cảm thấy rất khoái nhạc là tốt rồi. Anh ấy cũng hiểu đối với ta trước đây không đúng, hiện tại đối tôi tốt lắm."
Bạch Ngô Đồng nhìn thấy di động bạn tốt lại bắt đầu chấn động, "Không đến ba phút trước đã có một tin nhắn, hiện tại lại là một tin? Tôi thấy anh ta càng ngày càng đeo dính cậu. Lúc trước đã nói rồi đấy thôi, còn bày đặt anh với em."
Tô Khải xem xong tin nhắn, mỉm cười, quay đầu lại phát hiện bạn tốt đang lẩm bẩm một mình, bỗng nhiên cũng mở máy xem tin nhắn vừa nhận được.
"Là anh ta?"
"Ân, anh ấy hẹn tôi giữa trưa cùng nhau ăn cơm, đã đặt sẵn nhà hàng."
"Tôi cũng vậy, vậy thì chờ một chút cùng nhau đi xuống."
"Tốt." Bạch Ngô Đồng nhanh chóng nhắn tin trả lời lại, "Bất quá, dường như cậu không có trả lời anh ta? Anh ta sẽ không tức giận sao?"
"Tựa như cậu nói, anh ấy nhắn tin như thế thường xuyên, nếu tôi mỗi cái mỗi trả lời thì lấy đâu thời gian mà làm việc nữa." Tô Khải cười bắt đầu thu thập đồ đạc.
Cậu cùng Bạch Ngô Đồng vốn định làm một bản báo cáo tiến độ công việc, mắt thấy cũng sắp đến thời gian dùng cơm trưa, năm mười phút cũng làm không được việc gì, liền rảnh rỗi nói chuyện phiếm, thả lỏng tâm tình.
"Anh ta không oán giận?"
"Có, bất quá cũng không sao, tôi đã từng nói qua với anh ấy là nếu có thời gian sẽ nhắn lại, ngược lại tôi cũng không có biện pháp."
"Thật tốt." Với Nhâm Phi Dương thì khác, nếu hắn dám không nhắn tin trả lời lại cho anh ta, không nhận điện thoại của anh ta, về nhà sẽ nếm mùi đau khổ.
"Đại khái có lẽ là vì đối với tôi cảm thấy áy náy, cho nên cũng rất mực chiều chuộng tôi."
Lấy bóp tiền cùng di động, hai người vừa tán gẫu vừa đi ra công ty, vào thang máy, bởi vì đi ra trước thời gian, cho nên trong thang máy chỉ có hai người bọn họ.
"Anh ta vốn có lỗi với cậu mà, tôi nói với cậu này, đừng có mà tốt với anh ta quá, phải kiêu một chút, miễn cho anh ta khi dễ rồi lấn lướt cậu." Bạch Ngô Đồng vốn nhìn thấy anh là rất không thích.
"Trong lòng anh ấy cảm thấy có lỗi với tôi cũng đã là trừng phạt rồi, tôi không nói cái gì, anh ấy cũng không sống thoải mái đâu."
"Đó là anh ta xứng đáng. Thế còn chuyện anh ta muốn kết hôn thì sao?"
"Anh ấy nói sẽ xử lý." Tô Khải tươi cười ngượng ngập.
"Tôi khuyên cậu tốt nhất giám sát chặt chẽ một chút, tuy rằng tôi cảm thấy anh ta là thật lòng thích cậu, nhưng cậu cũng nói anh ta thích trẻ con mà, cho dù hai người có bảy, tám năm tình cảm, thế nhưng nói thật ra, hai người chính thức kết giao cũng chưa đến một tháng." Bạch Ngô Đồng đột nhiên bừng tỉnh, dừng một chút, áy náy nhìn thấy sắc mặt bạn tốt ảm đạm, "Tôi không phải cố ý muốn với nói cậu như thế, nhưng mà. . . . . . Ai, chỉ hy vọng cậu đề phòng, đừng đến lúc đó lại vì anh ta mà thương tâm, vậy đã chậm rồi."
"Tôi biết, nhưng tôi cũng chỉ có thể tin tưởng anh ấy thôi."
Đi theo Bạch Ngô Đồng ra thang máy, đi xuống đại sảnh, Bạch Ngô Đồng bỗng nhiên dừng lại cước bộ.
Tô Khải tò mò đứng ở bên cạnh hắn, "Xảy ra chuyện gì?"
Bạch Ngô Đồng hất hàm về phía hai nam nhân cách đó không xa, chính là Nhâm Phi Dương cùng Cao Thịnh, hai người cười cười nói nói, thoạt nhìn tán gẫu rất đỗi hăng say.
"Chẳng biết hai người bọn họ vào thời điểm nào mà trở nên thân thiết như thế?"
Tô Khải nghĩ nghĩ, bỗng nhiên mặt đỏ, "Tôi cũng không biết." Có lẽ là lần nghe điện thoại trước?
Trước khi đi qua, Bạch Ngô Đồng vẫn là bắt lấy cơ hội đối Tô Khải ân cần dạy bảo, "Cậu đó, phải nhớ lời của tôi, không cần ngây ngốc để bị lừa, biết không?"
"Biết, Ngô Đồng, còn lại chúng ta quay về công ty nói sau, đừng ở trước mặt anh ấy mà nói những lời này."
"Đã biết, cũng chỉ biết để ý đến anh ta." Bạch Ngô Đồng đối bạn tốt không có biện pháp, nhưng nếu chuyện này đổi lại là chính mình, hắn đại khái cũng không biết phải làm thế nào mới tốt?
Nhưng đã là bạn thân, hơn nữa ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, nên đưa ra một chút cảnh báo vẫn tốt hơn.
Hai nam nhân kia vừa nhìn thấy hai người bọn họ, đơn giản vài câu kết thúc, rồi mới phân biệt ngồi vào trong xe.
Tô Khải lên xe ngồi xuống, Cao Thịnh liền tra chìa khoá, hướng Nhâm Phi Dương đang cầm lái một chiếc xe khác ra hiệu, rồi mới lái đi.
Tô Khải vừa thắt dây an toàn vừa hỏi, "Anh cùng Phi Dương sao lại thân thiết như vậy?"
"Nói chuyện với anh ta cũng rất hợp, hơn nữa em cùng người kia lại là bạn tốt, cho nên rất mau liền thân thiết. Có thấy lạnh hay không?"
"Không có, hôm nay thời tiết ba mươi mấy độ, ở công ty còn không cảm thấy được, trên xe anh nếu tăng máy điều hoà lên một chút, có thể em liền đổ mồ hôi đầy người." Tô Khải vừa nói vừa nhìn kính chiếu hậu, thấy chiếc xe theo phía sau làm cho cậu có điểm nghi hoặc.
"Vốn muốn vào bãi đỗ xe, thế nhưng thấy thời gian cũng sắp đến, cho nên không có đi vào. Đang nhìn cái gì?"
"Đó là xe của Phi Dương?"
"Ác, đúng, giữa trưa hôm nay chúng ta sẽ cùng nhau ăn cơm."
"Cùng nhau?" Tô Khải phi thường kinh ngạc.
"Đúng, sao vậy? Không được sao?"
"Hai anh đã hẹn trước với nhau rồi sao?"
"Không có, vừa mới nãy thảo luận xem giữa trưa nên ăn cái gì, liền cùng nhau lựa chọn. Anh biết một nhà hàng làm thức ăn cũng khá ngon, anh ta nói gần đây bạn của em cũng thích ăn kiểu Trung Quốc gì đó, chúng ta liền tính toán cùng nhau kêu một bàn, nhiều người cùng ăn, vừa có không khí vừa không lãng phí."
Tô Khải nghiêng mặt nhìn anh, "Cao Thịnh, anh. . . . . . đang có chủ ý gì?"
"Còn có thể có chủ ý gì, em cùng Bạch Ngô Đồng kia là bạn thân, anh có thể không hảo hảo tạo quan hệ sao?" Cao Thịnh nắm tay cậu, "Em ít lo nghĩ một chút có được không, bụng có phải lại không thoải mái?"
"Hoàn hảo, còn bao lâu nữa mới tới?"
" Thời gian nghỉ giữa trưa của em chỉ có một giờ, có thể đi xa ăn cơm sao?" Cao Thịnh vòng xe tiến vào bãi đỗ, "Tới rồi, xuống xe đi."
Tô Khải vừa mở cửa định xuống xe, bỗng nhiên bị kéo qua hôn một cái, Cao Thịnh cắn môi cậu, "Chờ một chút sẽ không thể hôn em, về nhà lại "tính sổ" với em sau."
Tô Khải đỏ mặt đẩy anh ra, "Người cũng không phải em hẹn, còn trách em?"
Cao Thịnh nhìn cậu vội vã xuống xe, cười cũng xuống xe theo.
Tô Khải thấy Bạch Ngô Đồng đỏ mặt đóng cửa xe, Nhâm Phi Dương tiếp theo bước xuống, nghĩ thầm hoàn hảo không bị nhìn thấy.
"Em yên tâm, bọn họ đại khái cũng tám chín mười phần." Cao Thịnh nhìn thấy cậu phóng tâm mà thở ra một hơi, cố ý ghé vào tai cậu nói nhỏ.
Tô Khải trừng mắt nhìn anh liếc một cái, "Anh nói cái gì?"
Cao Thịnh nhún nhún vai, tiếp theo vài giây người yêu đã bị Bạch Ngô Đồng lôi đi, "Tô Khải, chúng ta đi vào, đừng để ý đến bọn họ."
Phía sau hai nam nhân nhìn nhau cười, bất quá đoạn đối thoại tiếp theo khiến cho người khác. . . . . .
"Cậu nói chúng ta có nên mướn một cái ghế lô hay không?"
"Tôi cũng đang nghĩ như thế."
"Thật muốn giúp bọn họ xin phép."
"Đã xin phép nghỉ bệnh rồi."
"Gần đây thời tiết lúc nóng lúc lạnh, dễ dàng sinh bệnh cũng không kỳ quái đi?"
"Cũng đúng."
"Nhà hàng này hai người ngồi chung một cái ghế lô có dễ dàng không? Không phải khách rất nhiều? Cậu cùng chủ ở đây quen biết sao?"
"Chủ nhà hàng thì tôi không quen, nhưng nếu có tiền chắc có thể trở thành bạn thân."
Hai người dừng một chút, rồi mới nhìn nhau cười, "Liền làm như thế đi."
Kết quả thì sao? Mướn được ghế lô không? Cơm ăn được không? Âm mưu đen tối thành công không?
. . . . . . Có lẽ chỉ có đương sự mới rõ ràng.
CHƯƠNG 18
Tô Khải nằm ở trên ghế sô pha, vốn là thảnh thơi xem TV, sau đến cũng thảnh thơi ngủ, không lâu, một nam nhân khác bưng một dĩa hoa quả đi vào.
Anh nhìn thấy vài loại hoa quả đã được rửa sạch sẽ, trong lòng nảy ra một chủ ý tà ác, buổi sáng dụng tâm chọn lựa như vậy, chính là muốn cho Tô Khải hảo hảo 『 ăn no nê một phen 』.
Tô Khải mặc áo thun ngắn cùng quần đùi, phía dưới quần đùi lộ ra đôi chân thon dài trắng noãn.
Cậu nghiêng đầu ngủ, vừa vặn lộ ra mấy vết hồng ngân mà anh in lại buổi sáng, đó là nơi tầm mắt khó thấy. Ngày thứ Hai đến công ty, Bạch Ngô Đồng nói với cậu, chỉ người yêu mới có thể phát hiện, nếu không đây là một bí mật.
Trộm kéo áo hướng lên trên, lộ ra một tảng lớn bạch tích xinh đẹp trước ngực, đồng dạng đủ loại hồng ngân ấn ký, da thịt trên người cậu, nơi nào có thể cày cấy anh một chút cũng không buông tha.
Gió nhẹ thổi qua, hai viên hồng châu mê người khẽ run run, Cao Thịnh nhẹ nhàng vươn đầu lưỡi liếm liếm, thấy người yêu nhíu mày, không có ý định đánh thức cậu, thế là chạy nhanh thu miệng lại.
Anh sửa lại dùng ngón tay, nhẹ nhàng vuốt ve, nhìn thấy hai viên châu dưới sự mơn trớn của ngón tay mà gắng gượng đứng lên, Cao Thịnh cũng thấy hưng phấn theo, vươn đầu lưỡi lại liếm một cái, thân mình Tô Khải nhịn không được run rẩy.
Tô Khải tựa hồ cảm giác có chút kỳ quái, mơ mơ màng màng kéo áo xuống, miệng than thở, "Em không cần. . . . . ." Rồi mới xoay người lại nằm sấp ngủ.
Gần đây thân thể liên tiếp bị khai phá, cũng không thích ứng thân thiết, đến khi dần dần có thói quen Cao Thịnh thường xuyên làm tình. Thân thể cũng trở nên dị thường mẫn cảm, thường thường chỉ bị Cao Thịnh vuốt ve, hoặc là cố ý khiêu khích bộ vị mẫn cảm của cậu, Tô Khải thật dễ dàng sẽ bị khơi mào tình dục.
Cậu đối với chính mình như vậy cảm thấy thật xa lạ, lấy lý do bận công việc, suốt ba ngày cự tuyệt Cao Thịnh cầu hoan.
Cho nên, hôm nay Cao Thịnh tuyệt đối không dễ dàng buông tha Tô Khải.
Anh có thể thông cảm Tô Khải bởi vì công việc, không thể cùng chính mình thân thiết, nhưng sao có thể làm cho Tô Khải dưỡng thành loại thói quen không tốt này.
Càng không cho phép chính là, Tô Khải muốn lấy điều này làm tấm mộc cấm dục anh.
Anh đã mất rất nhiều thời gian, dụng tâm làm cho thân thể xinh đẹp này càng ngày càng quen thuộc với anh, Tô Khải muốn huỷ diệt tâm huyết của anh, không có cửa đó đâu.
Cao Thịnh nhẹ nhàng mà đem quần cậu kéo xuống, cẩn thận làm cho nó thoát ly chủ nhân, rồi mới ném thật xa về phía sau. Tiếp theo lại đem chiếc quần lót nhỏ kia nhẹ nhàng kéo xuống, cặp mông tròn trắng nõn từng chút từng chút một hiện ra ở trước mắt anh, nghĩ đến tuyệt hảo xúc cảm kia, Cao Thịnh nhịn không được nuốt nuốt nước miếng.
Đem quần thối lui đến bên cạnh chân, lấy đến cái gối nhỏ đặt ở dưới bụng cậu, lại cẩn thận làm cho hai chân cậu mở lớn ra.
Sau khi bị anh bày bố thành một "bức tranh" làm cho người ta mặt đỏ tim đập, Tô Khải tựa hồ cảm giác có điểm kỳ quái, đưa tay đến cái mông sờ soạng vài cái, thân thể giật giật, rồi lại nặng nề ngủ.
Anh yêu thương mỉm cười, Tô Khải mấy ngày nay giống như thật sự rất mệt, có chút rảnh rỗi liền ngủ, còn ngủ thật sự trầm.
Cao Thịnh nín thở ngưng thần nhìn thấy một đoá hoa nhỏ ở trước mặt, bởi vì động tác vô ý thức của Tô Khải mà biến hóa, hai mắt anh tinh hồng chạy nhanh dời tầm mắt, trộm lấy tới DV, mở ra chức năng chụp ảnh.
Cho một chút trơn tề vào tay, rồi mới nhẹ nhàng ở nơi nhuỵ hoa kia mà xoa, thân thể đã sớm thói quen được anh âu yếm, hơn nữa bởi vì chủ nhân nó đang ngủ, rất nhanh ở trước mắt Cao Thịnh nở rộ.
Cẩn thận vói vào một lóng tay, động tác duy trì chậm rãi tiến hành, chậm rãi đẩy mạnh, cảm giác độ ấm trong cơ thể cậu dần dần hoà tan, Cao Thịnh nhìn nó không chuyển mắt, rồi mới nhẹ nhàng di động ngón tay.
Xoa xoa điểm mẫn cảm trong cơ thể cậu, anh biết nên làm như thế nào mới có thể cho đoá hoa này nở rộ tới đẹp nhất, cảm giác trong lúc ngủ mơ Tô Khải ý đồ ngăn lại động tác của anh, dùng sức giảo nhanh cái mông, Cao Thịnh vừa hơi dùng sức mát xa một chút, vừa ai thán, nếu là bảo bối chính mình tiến vào, thì tốt quá.
"Ân. . . . . ." Tô Khải than nhẹ một tiếng, cậu cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng mà bởi vì thật sự quá mệt mỏi, cho nên chỉ hơi xoay đầu, lại tiếp tục ngủ.
Cao Thịnh thở phào tham nhập ngón tay thứ hai, nhìn thấy đoá hoa khép chặt, bởi vì ngón tay anh dần dần tiến thật sâu, anh một bên áp chế dục vọng chính mình, một bên ở trong cơ thể cậu hoa giới, muốn cho thân thể này càng thêm mềm mại.
Tô Khải mệt đến không muốn tỉnh lại, nhưng thân thể cậu lại bởi vì thói quen chế ước, dưới sự âu yếm của Cao Thịnh dần dần thức tỉnh. Không tự giác phối hợp động tác của Cao Thịnh, làm cho anh có thể càng thêm xâm nhập vào trong cơ thể chính mình, bản năng muốn cho chính mình càng thêm vui thích.
Cao Thịnh nhìn thấy phản ứng của cậu, cười vói vào ngón tay thứ ba, nhìn thấy thân thể này đã muốn mềm mại, cũng không còn bao lâu nữa đâu.
Anh lấy đến một quả nho, cẩn thận nhét vào trong thân thể cậu.
Bởi vì trong cơ thể Tô Khải đã được bôi đầy trơn tề, lại đủ mềm mại, cho nên quả nho kia rất nhanh liền hoạt tiến vào bên trong.
Cao Thịnh tán thưởng đặt xuống nơi mông cậu một nụ hôn, rồi lại hưng trí bừng bừng nhét vào một quả ô mai, ô mai không trơn bóng bằng quả nho, đỉnh chóp so với quả nho lược đại, ở thời điểm tiến vào gặp một chút khó khăn, Cao Thịnh nhẹ nhàng xoay tròn ô mai, hơn nữa thân thể Tô Khải đã sớm thói quen phối hợp với Cao Thịnh, cho nên ô môi cũng thuận lợi đi vào.
Cứ như thế lần lượt hết quả này đến quả khác đã được Cao Thịnh xử lý qua, loại hoa quả nào không làm thương tổn vợ đều được anh đưa vào trong thân thể cậu, thoả mãn thị giác hưởng thụ của chính mình.
Thân thể Tô Khải căn bản không thể cất chứa nhiều lắm, lúc Cao Thịnh đem một quả nho nhét vào được một nửa, làm cho Tô Khải khó chịu tỉnh lại.
Cảnh giác người yêu thức tỉnh, Cao Thịnh dùng thân thể ngăn trở DV, hôn lên môi cậu.
"Tỉnh?"
Tô Khải vừa tỉnh liền cảm thấy đại thực tràng có điểm trướng, ngay cả dục vọng đều gắng gượng đứng lên, cậu xấu hổ trừng mắt với Cao Thịnh, "Anh vừa làm gì với em vậy?"
CHƯƠNG 9
Cao Thịnh hôn môi cậu, tay trượt xuống xoa bộ ngực cậu, "Còn có thể đối với em làm cái gì chứ, em cũng không ngẫm lại, em đã vắng vẻ anh vài ngày."
Tô Khải một cái xoay người muốn tách khỏi vuốt ve của anh, mông huyệt bởi vì dùng sức ngồi dậy, đem quả nho lúc nãy Cao Thịnh mới nhét một nửa đỉnh đi vào, cậu yêu kiều kêu một tiếng, toàn thân mềm yếu ngã vào trên người Cao Thịnh.
Cậu kiều nhan nén giận, "Đó là cái gì vậy?"
"Hoa quả."
Tầm mắt Tô Khải nhìn về phía bàn đặt dĩa hoa quả phía sau anh, giận dữ, thế nhưng mỗi một động tác, hoa quả trong cơ thể lại đỉnh đến điểm mẫn cảm trong cậu, những lời muốn mắng hoá thành yêu mị.
"Ân. . . . . . Lấy ra đi. . . . . ."
"Em cẩn thận, đừng nóng giận, vạn nhất đem hoa quả đập vụn chạy vào bụng thì phải làm sao đây?" Cao Thịnh giả vờ kinh hoảng đe dọa người yêu, "Vậy thì đến lúc đó phải đến bác sĩ thôi."
Anh vừa nói như thế, lửa giận của Tô Khải lập tức biến mất, hoảng hốt nhìn Cao Thịnh, "Không được, không thể, em phải làm gì đây?"
Cao Thịnh ôn nhu dụ hống, "Em phải thả lỏng, rồi mới chậm rãi đem nó sắp xếp đi ra."
"Sắp xếp, sắp xếp đi ra?" Tô Khải thay đổi sắc mặt, không dám tin lặp lại.
"Bằng không biết làm gì chứ? Anh thô lỗ như thế, nếu đập vụn chúng nó, vậy thì có thể xong rồi."
"Nhưng mà làm sao sắp xếp?"
"Giống như em ở trên WC vậy, nhẹ nhàng dùng sức, nó sẽ đi xuống ."
"Thế thì em đi WC."
"Không đi, ở trong này là được rồi. Anh sợ một khi di động, nó sẽ tiến vào càng sâu."
Tô Khải hồng thấu mặt, "Ở trong này? Không được, vạn nhất không cẩn thận. . . . . . làm sao bây giờ?"
"Không sao, anh sẽ giúp em." Anh giúp đỡ cậu, dụ dỗ cậu ngồi vào trên người chính mình.
"Thế nhưng, không cần. . . . . ." Cậu càng lo lắng ở trước mặt anh làm ra loại chuyện cảm thấy hổ thẹn này.
"Khải, em thoải mái chút đi, anh giúp em. Nào, hít sâu, hơi chút dùng sức. . . . . ."
Tô Khải cắn răng nhìn anh, anh kiên trì như vậy, chính mình lại sợ thật sự gặp chuyện không may, cũng chỉ có thể chiếu theo lời anh nói mà làm. Cậu cảm thấy thẹn đem mặt vùi vào trên vai anh, hai chân mở rộng ra hoành ở trên đùi anh, cái mông ở hai chân anh trong lúc đó nhẹ nhàng mở ra, lạnh lẽo gió thổi đến, làm cho cậu sợ hãi ôm chặt anh.
Cao Thịnh giúp đỡ cậu, làm cho cậu có thể ngồi vững một chút, rồi mới nhẹ nhàng xoa xoa mông cậu, "Khải, ngoan, hơi chút dùng sức."
Tô Khải chỉ có thể bỏ qua cảm giác thẹn thùng, bụng dùng sức. Cao Thịnh ở mông huyệt cậu sờ soạng, cảm giác được hoa quả sắp đi ra, anh giả vờ vui vẻ nói, "Anh đụng được rồi, anh giúp em lấy nó ra."
Nói là nói như thế, ngón tay lại dùng sức đem hoa quả đẩy vào trong cơ thể cậu.
Mông Tô Khải co rụt lại, kêu lên một tiếng đau đớn, "A. . . . . ." Mấy khoả hoa quả kia ở trong cơ thể xôn xao, trong đó một viên có chút thô ráp, qua lại cọ xát, Tô Khải có chút chịu không nổi vặn vẹo.
"Ngoan, đừng nhúc nhích, nó lại chạy đi vào, em lại dùng lực."
Tô Khải đành phải cắn răng, bụng lại dùng lực, thế nhưng mấy khoả hoa quả kia ở bên trong thân thể cọ xát, nhất là mấy quả chạm đến điểm mẫn cảm, mỗi lần cậu xuất lực lại tại nơi đó di động một chút. Mà thân thể cậu, bởi vì Cao Thịnh sớm đã làm đủ trò tiền diễn, hơn nữa bên dưới kích thích như thế, đương nhiên muốn được thoả mãn.
Cậu vừa sợ hãi vừa thẹn lưu lại nước mắt, "Thịnh, em thật là khó chịu, phải làm sao đây?"
Cao Thịnh vốn là tình dục khó nhịn, bị đôi mắt hàm chứa lệ như thế nhìn, cơ hồ sắp chịu không được.
Giọng anh ám ách, "Anh đây bắt tay vói vào giúp em, em có thể nhẫn nhịn không?"
Tô Khải chỉ có thể gật đầu, hiện tại không thể nhẫn còn có thể làm gì?
Ngón tay Cao Thịnh vói vào dũng đạo đã bị hoa quả tạo ra cực nóng, "Khải, em thả lỏng, thật chặt, anh vào không được. . . . . ."
Tô Khải ôm anh, cố gắng thả lỏng chính mình, "Thịnh, điểm nhẹ, đau quá. . . . . . Chờ a. . . . . ."
Cao Thịnh nhìn thấy Tô Khải bị tình dục dày vò, biết động tác vừa rồi của mình nhất định lại kích thích đến cậu, tiếp tục làm bộ không biết, vừa đưa tay chen vào trong cơ thể cậu, vừa kích thích nội vách tường mẫn cảm của cậu, ấn một viên hoa quả, rồi mới cố ý qua lại cọ xát dũng đạo kia, tựa như chính mình tiến vào bên trong vậy.
Tô Khải khống chế không được tình dục phản ứng, bắt đầu không thể tự kìm chế theo động tác của Cao Thịnh mà vặn vẹo thân thể chính mình, dùng lửa nóng sưng đến phát đau cọ xát vào bụng anh, rồi hưởng thụ ngón tay Cao Thịnh ở trong cơ thể cậu không kiêng nể gì.
"Thịnh, Thịnh. . . . . . Ân. . . . . . A. . . . . ."
Hai mắt Tô Khải bị tình dục nhiễm thấp, thân thể vì làm cho chính mình nhanh hơn, động tác cọ xát bụng anh càng lúc càng nhanh, cuối cùng bạch quang phụt ra, cậu chỉ nghe thấy tiếng tim đập kịch liệt của chính mình.
Cao Thịnh đỡ lấy thân thể cậu thiếu chút nữa hoạt đi xuống, nhìn thấy cậu giương môi đỏ mọng thở dốc, bộ dáng vẫn còn tồn đọng cao trào mị thái, rốt cuộc khắc chế không được hôn lấy cậu, rồi mới ở thời điểm thân thể cậu tối phóng tùng một hơi thẳng tiến vào.
Tô Khải trừng lớn hai mắt, tất cả thanh âm yêu kiều đều bị phong toả bởi môi hôn, thân thể vừa mới trải qua cao trào, không chịu nổi kích thích như vậy, hai mắt cậu trở nên mơ hồ, hai tay đặt trên bả vai anh, liều mạng muốn đẩy anh ra, nhưng mà nghênh đón cậu là va chạm càng sâu thâm nhập trong cơ thể.
Thật vất vả môi đỏ mọng mới đạt được tự do, Tô Khải nghẹn ngào rên rỉ, cầu xin tha thứ.
"Không được, em không được. . . . . . Buông tha em đi. . . . . . Không cần. . . . . ."
"A. . . . . . Quá sâu . . . . . . A. . . . . . Không cần. . . . . ."
"A. . . . . . Van cầu anh. . . . . . Em không cần . . . . . . Ô. . . . . ."
Hai mắt Cao Thịnh tinh hồng nhìn thấy vợ bị chính mình điên cuồng đẩy vào, hưng phấn càng dùng sức hướng trong thân thể cậu đánh tới, có đôi khi vì chọc cậu, cố ý rời khỏi cơ thể cậu, rồi tận lực thẳng tiến càng sâu, sau đó dùng sức ngăn chặn thắt lưng cậu, tiếp theo lại là một trận tiếng rên rỉ đầy mị nhân.
Thật vất vả chấm dứt kích thích giao hợp, Cao Thịnh cũng quản không được DV ở nơi nào, đem Tô Khải áp ở trên sô pha, lại bắt đầu một hiệp mới.
Tô Khải đáng thương, lần lượt ngất xỉu đi, lại lần lượt bị bắt thanh tỉnh hầu hạ.
Cho đến khi Cao Thịnh thật vất vả thoả mãn, Tô Khải đã sớm bất tỉnh nhân sự xụi lơ ở trong ngực anh.
Anh ôm Tô Khải, yêu thương ở trên môi sưng đỏ của cậu khẽ hôn, rồi cuối cùng mới nguyện ý cho vợ hảo hảo nghỉ ngơi.
CHƯƠNG 20
Sau đó, Tô Khải mới biết hết thảy đều là do anh cố ý, thế là "chiến tranh lạnh" với anh ba ngày, đến khi chịu không nổi anh cứ ỉ ôi nài nỉ, xin lỗi, thế là rất không tình nguyện tha thứ cho anh.
Lại qua vài ngày, hai người vui mừng hoan hỉ ngồi ở trên bộ sô pha mới mua thương lượng cuối tuần muốn đi đâu chơi.
Buổi tối cuối tuần, hai người suốt đêm lái xe xuống phía nam, lúc gần tới nơi đã chọn thì cũng sắp đến mười giờ.
"Khải, có siêu thị, em không phải muốn mua thứ gì đó sao?" Cao Thịnh ôn nhu lay gọi Tô Khải.
Tô Khải mơ mơ màng màng tỉnh lại, rồi lại mơ mơ màng màng xuống xe, nhưng vào siêu thị nháy mắt liền thanh tỉnh, không đến mười phút, Cao Thịnh cùng cậu tay xách nách mang ba túi đồ lớn rời khỏi siêu thị.
Cao Thịnh buồn cười nhìn Tô Khải, "Em là đứa trẻ muốn đi bộ đường xa? Hay là tính toán đi tị nạn?"
"Anh quản em sao, anh đã nói lần này ra ngoài chơi, toàn bộ đều nghe theo em mà." Tô Khải mang theo một túi nhẹ nhất, đem Cao Thịnh trở thành cu li, trước kia còn sợ anh xách nặng, hiện tại thì không bận tâm.
Bởi vì anh đối với cậu làm ra chuyện cảm thấy thẹn kia, cho nên phạt anh cái này cũng không thấm tháp gì cả.
Cao Thịnh không có phản bác, kỳ thật cho dù không có sự kiện kia, anh cũng nguyện ý chiều chuộng Tô Khải như thế, bình thường chính anh đều hạn chế cậu có thể ăn cái gì, không thể ăn cái gì, có đôi khi phóng túng một chút thì cũng chẳng sao.
Đem tất cả đồ vật đặt vào trong thùng xe, lại lần nữa lái xe đi, hướng đến nơi đã dự định trước.
Bởi vì đã trả tiền trước, lại có gọi điện thoại thông báo, cho nên Cao Thịnh cũng không lo lắng tới trễ sẽ không còn phòng.
Bọn họ mướn chính là một ngôi nhà gỗ nhỏ, đợi cho hành lý được thu xếp xong, Tô Khải đi vào tắm rửa trước, lúc đi ra, Cao Thịnh đã làm xong món canh gà mà cậu muốn ăn.
"Oa, thơm quá." Ánh mắt Tô Khải toả sáng, cậu đã lâu không có ăn canh gà.
Cao Thịnh đem máy sấy phóng tới bên cạnh cậu, "Uống chút canh lót dạ đi, sau đó thổi khô tóc rồi trở về ăn, anh phải vào tắm rửa." Thói quen dặn dò, trong lòng cũng hiểu Tô Khải không có khả năng nghe theo, cũng không muốn phá huỷ hưng phấn của cậu, rõ ràng liền đi vào nhà tắm, nhắm mắt làm ngơ.
Sau khi anh tắm xong đi ra, nhìn thấy bát canh gà kia bị ăn gần như sạch sẽ, mà tóc trên đầu cậu vẫn còn ướt, thở dài, trước giúp cậu thổi khô tóc.
Tô Khải làm nũng ôm chặt anh, "Thịnh, anh đối em thật tốt."
Cao Thịnh cười liếc cậu một cái, "Được rồi, đi ngủ trước đi, chờ một chút anh vào sau."
"Em có thể ở chỗ này chờ anh." Tô Khải ghé vào trên bàn cười nhìn anh đang thổi tóc, đợi cho đến lúc anh thổi khô tóc rồi muốn ăn canh, hai mắt cậu đã nặng trĩu.
"Đi ngủ."
"Không cần, anh ăn nhanh lên, sắp nguội mất hết rồi." Tô Khải hai mắt long lanh nhìn bát canh của anh, đây mới là mục đích của cậu.
Cao Thịnh cười thổi thổi một muỗng, đút cho cậu, nói, "Ăn không đủ no em cứ ăn hết đi, anh lại đi nấu thêm là được rồi."
"Em muốn cùng ăn với anh." Không phải thật sự đói, chỉ là muốn hưởng thụ cảm giác cùng người yêu ăn chung mà thôi.
"Được rồi, đừng ăn nhiều lắm, không thì lát nữa lại nháo dạ dày đau." Cao Thịnh hôn vào đôi môi sáng bóng của cậu một ngụm, châm chước việc cậu ăn uống hơi quá, vì tránh cho cậu quá lượng, nhanh chóng giải quyết hết phần còn lại.
Tô Khải nhìn thấy anh từng ngụm từng ngụm ăn canh, vội vàng giữ chặt anh, "Em cũng muốn uống một ngụm."
Cao Thịnh nhìn nhìn cậu, hàm vào miệng một ngụm canh, che lại môi cậu, không chỉ uy cậu uống, mà còn muốn tự mình thưởng thức.
"Còn muốn không?"
Tô Khải đỏ mặt ..., "Không cần, quỷ hẹp hòi, dùng loại thủ đoạn hạ lưu này."
Cao Thịnh cười giải quyết dứt điểm bữa ăn khuya, "Đi thôi, đi ngủ."
Tô Khải trừng mắt liếc anh một cái, đi về phía giường lớn, mà người kia không biết đang bận rộn cái gì, cậu lấy cái gối ôm định tự mình đi vào giấc ngủ.
Nếu là trước kia cậu sẽ không quen với giường mới, bây giờ thì khác.
Có anh bên cạnh, cho dù là ở nơi nào đều có thể an tâm đi vào giấc ngủ.
"Thịnh, anh đang làm cái gì vậy?"
"Em ngủ trước đi, anh sửa sang lại một vài thứ đã."
Tô Khải bĩu môi ở trên giường lăn qua lộn lại, "Em không cần, anh chạy nhanh lại đây giúp em ngủ đi."
Một đại nam nhân làm ra loại hành động này giống như rất đỗi trẻ con, nhưng mà Tô Khải thích nhìn thấy bởi vì chính mình tính trẻ con, người yêu liền lộ ra sủng nịch tươi cười.
Như cậu mong muốn, Cao Thịnh bất đắc dĩ nhưng lại rất sủng nịch đi lại, lên giường ôm lấy cậu, "Em đó nha."
Tô Khải nằm ở trong vòm ngực anh, "Ngày mai tiếp tục sửa sang không phải được rồi sao? Đã hơn mười hai giờ rồi còn gì."
"Ngày mai sẽ rời giường sớm, không có thời gian sửa sang lại."
"Không sửa sang lại cũng không quan hệ a."
Điểm ấy cậu liền cùng đại bộ phận nam nhân giống nhau, dù sao khi muốn dùng cứ tìm là được rồi. Thế nhưng không biết là do cá tính tự nhiên của Cao Thịnh, hay là do trường kỳ đều chiếu cố cậu, cho nên luôn có thói quen cẩn thận xử lý công việc một cách gọn gàng.
" Quỷ lười biếng, được rồi, nhanh lên ngủ đi." Anh khẽ hôn vào môi cậu, "Anh yêu em, ngủ ngon."
Tô Khải cao hứng hôn ngược lại, "Em cũng yêu anh, ngủ ngon."
Cho đến lúc chiếm được nụ hôn chúc ngủ ngon, Tô Khải mới cam tâm nhắm mắt lại, Cao Thịnh cũng nhắm mắt theo, chuẩn bị ngủ.
Phanh! Đột nhiên một tiếng vang rất lớn làm Cao Thịnh bừng tỉnh, mọi vật trước mắt kịch liệt lay động, rồi trong nháy mắt, càng nhiều đồ vật ngã nhào trên mặt đất, phát ra thanh âm vỡ vụn.
"Động đất."
Tô Khải nhíu mày, rồi theo thói quen định tiến sát vào ôm ấp của Cao Thịnh, Cao Thịnh đột nhiên cảm thấy một trận hoảng hốt ôm chặt cậu.
"Tô Khải, tỉnh tỉnh, động đất."
Cao Thịnh vừa cầm lấy di động, vừa ôm Tô Khải, tính toán ra khỏi căn nhà gỗ trước.
Tô Khải nửa tỉnh nửa ngủ, đi đến phòng khách bỗng nhiên một trận thiên hôn địa ám, cậu cảm giác như là rơi vào giữa không trung, cả người đều rơi xuống, chung quanh một mảnh âm u, không thấy năm đầu ngón tay, lúc này cậu hoàn toàn bừng tỉnh, sợ hãi kêu to.
"Cao Thịnh, Cao Thịnh, anh ở nơi nào?"
Một chỗ khác loé ra ánh sáng, "Tô Khải, có thấy được ánh sáng không? Lại đây, anh ở trong này."
Tô Khải kích động hướng phía ánh sáng chạy tới, chân lại bị vướng vào cái gì đó, té sấp về phía trước.
Ở bên này, Cao Thịnh tựa hồ thấy được Tô Khải, anh hướng về phía cậu tới gần, bốn phía đều là cây, cột gãy đổ cùng một ít thứ vỡ nát nhìn không rõ lắm, trời đất giống như còn đang lay động, anh nóng vội di động nhanh về hướng Tô Khải ở bên kia.
Lúc nhìn thấy Tô Khải, anh không cách nào hình dung cảm giác chính mình, chỉ biết dùng sức đưa cậu ôm vào trong ngực.
"Tô Khải, Tô Khải của anh."
"Đây là việc gì? Cao Thịnh? Tại sao lại như vậy?"
"Động đất."
"Chúng ta phải làm sao đây?"
Cao Thịnh ôm lấy Tô Khải, nguyên bản trận động đất đã dần dần giảm nhẹ, bỗng nhiên lại không hề báo trước kịch liệt rung động.
Dùng điện thoại làm ánh sáng, Cao Thịnh nhìn thấy một chỗ khác tựa hồ lại có xu thế sập đổ, anh ôm Tô Khải di động sang một bên, "Chân, lui chân của em lại."
Trong nháy mắt liền thấy nơi đó sụp đổ, may mắn lúc trần nhà rơi xuống, Tô Khải đúng lúc lùi chân về.
Kịch liệt động đất còn chưa dừng, Tô Khải ôm chặt Cao Thịnh, lúc này cậu cũng chỉ có thể ôm chặt Cao Thịnh, gắt gao ôm chặt anh, sợ hãi cái chết đến gần dấy lên trong cậu.
"Cao Thịnh. . . . . ."
"Không có việc gì, không có việc gì, có anh ở đây." Cao Thịnh an ủi Tô Khải, tuy rằng cũng rất đỗi bất an, nhưng thấy Tô Khải đã luống cuống, cho nên anh không thể hoảng.
Thật vất vả, trận động đất này mới ngừng lại, bốn phía ngừng sụp đổ.
Cao Thịnh hơi chút thở phào, anh dùng di động đánh giá bốn phía, một tấc vuông rường nhà vẫn còn chống đỡ được trong cơn chấn động vừa rồi, mà nơi của bọn họ đang ngồi chính là cái không gian nhỏ hẹp đó. Nếu không tiếp tục động đất, như vậy bọn họ có thể chống chịu mà chờ người cứu viện đến. Nhưng nếu lại có một chấn động mãnh liệt nào đó, rường nhà liền sụp xuống, vậy thì hai người bọn họ nhất định sẽ bị chôn sống, chỉ có con đường chết mà thôi.
Tô Khải sợ hãi nhìn nhìn bốn phía, "Thịnh, sao lại như vậy? Chúng ta phải làm sao đây?"
Cao Thịnh ôm chặt cậu, "Không có việc gì, đừng lo lắng, anh sẽ nghĩ biện pháp, em yên tâm." Anh nhìn di động, định nhờ nó mà gọi điện cầu cứu, nhưng di động tựa hồ đã bị rơi hư, ngoại trừ có thể toả sáng ra, các chức năng khác giống như đều không thể sử dụng.
Giờ phút này, bọn họ thật là không cửa cầu cứu.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro