6-10
CHƯƠNG 6
Tô Khải vừa mở cửa ra đã nghe thấy một mùi thơm nồng đậm, là Cao Thịnh đang xào rau, cậu về phòng cất cặp, rồi trước hết tiến đến cửa phòng bếp, "Học trưởng."
Cao Thịnh quay đầu nhìn cậu, "Cậu đã trở lại, muốn đi tắm rửa trước hay không?"
Tô Khải dựa vào cửa lắc đầu, "Chờ một chút đi."
"Tôi sắp xong rồi, cậu hẳn là đang rất đói? Muốn ăn cơm trước hay không? Bên ngoài có đồ ăn." Anh mở nắp xào xào vài cái, rồi đậy lại, mở ra nồi cơm xới xới cơm trắng.
"Không cần, nếu sắp xong thì cùng nhau ăn đi." Tô Khải thấy anh chiếu cố mình như vậy, trong đầu nhịn không được ý nghĩ.
Nếu đây là bởi vì Cao Thịnh thích mình thì tốt biết bao nhiêu.
Thế nhưng, Cao Thịnh chẳng qua là đem cậu trở thành thế thân của người em trai đã mất, cho nên đối với cậu chỉ có thân tình.
Từ buổi tối ngày hôm đó, sau khi cùng cậu nói ra tâm sự, Cao Thịnh liền giữ đúng lời đã nói, xem cậu như người em trai của anh.
Ngay từ đầu cậu cảm thấy như vậy cũng ổn, vui mừng vì có thêm một người anh trai. Nhưng qua một thời gian, Tô Khải không cách nào khắc chế được tình cảm chính mình dành cho anh, cậu biết được một điều, cậu thật sự rất thích anh. Có một nam nhân đối với cậu tốt như thế, lại là một nam nhân rất đỗi vĩ đại, cho dù cậu có giương cờ giống trống thừa nhận đó chỉ là thân tình, cậu vẫn là nhịn không được ái mộ, bởi vì đối với cậu mà nói, hai người chính là không có quan hệ huyết thống.
Cậu không có cách nào xem anh như anh trai, bởi cậu rung động vì anh đối với cậu thật tốt, cậu rung động vì anh luôn quan tâm, chăm sóc cậu; cậu rung động vì hết thảy những gì mà anh đã làm cho cậu.
Điều này có thể phát sinh khi hai người là anh em sao?
"Cao Thịnh, nếu anh thật là anh trai của tôi thì tốt rồi." Tô Khải cúi đầu nói.
Nếu hai người có quan hệ huyết thống, cậu sẽ hào phóng mà nhìn nhận anh thì thật là tốt, cậu không cần vì trong lòng chính mình rục rịch mà làm phức tạp.
Trả lời cậu chính là tiếng cười ấm áp, "Cho dù không có quan hệ huyết thống, tôi cũng đã đem cậu trở thành em ruột của mình rồi, không phải suy nghĩ nhiều như thế." Cao Thịnh cười, rồi giống như một người anh trai xoa xoa đầu cậu, sau đó xoay người đi vào phòng bếp.
Tô Khải cười khổ ngẩng đầu lên, lần nữa nhắc nhở bản thân mình là hai người không có quan hệ huyết thống, rồi cũng lần nữa đề tỉnh chính mình hai người là anh em.
Nếu không thích tôi, anh có thể đừng tốt với tôi được không?
Cho dù là anh em thì loại tình cảm này cũng không có thể, tôi sẽ yêu anh mất thôi.
"Sao còn đứng ở trong này? Ăn cơm thôi, cậu đi rửa tay đi." Cao Thịnh cười vỗ vỗ vai cậu.
"Cao Thịnh."
"Sao vậy?"
Tô Khải nhìn thấy đôi mắt quan tâm của anh, ngập ngừng một chút rồi lắc đầu, "Không có việc gì."
Sau khi Cao Thịnh đặt chén đũa xuống, đi theo phía sau Tô Khải, "Tô Khải, cậu xảy ra chuyện gì?"
"Không có việc gì."
"Cậu hôm nay nhìn có vẻ không có tinh thần, có phải dạ dày còn đau hay không?"
"Không có, tôi tốt hơn nhiều rồi."
"Tô Khải, có việc gì đều có thể nói với tôi, tôi sẽ giúp cậu nghĩ biện pháp."
Tô Khải rửa tay xong, nhìn nhìn bồn rửa tay, "Cao Thịnh, anh đối với tôi thật tốt."
"Sao đột nhiên lại nói câu này?" Cao Thịnh cười cười.
"Không có gì, chỉ cảm thấy ngoại trừ người nhà của tôi ra, không có ai đối tốt với tôi như thế."
"Đứa ngốc, nguyên lai là bởi vì như vậy sao, đừng nghĩ nhiều quá. Chạy nhanh đến ăn cơm, dạ dày của cậu chịu không nổi cậu gây sức ép."
Tô Khải giữ chặt anh, "Cao Thịnh."
"Xảy ra chuyện gì?"
"Tôi có thể ôm anh một chút không?"
Cao Thịnh nhìn thấy cậu hơi run rẩy, chủ động ôm lấy cậu, vỗ vỗ lưng cậu, "Có phải cậu đang nghĩ đến người nhà không? Muốn về quê một chuyến hay không? Trên người có tiền không? Không có tôi cho cậu mượn. Thất tình lại sinh bệnh, lúc này cậu hẳn là rất cần người nhà bên cạnh, tôi giúp cậu xin phép nghỉ học vài ngày, ngày mai cậu trở về nhà một chuyến đi."
Tô Khải ôm lấy thắt lưng anh, "Không sao đâu, anh cho tôi dựa vào một chút thì tốt rồi."
Tôi chỉ là rất muốn dựa vào anh thôi, rất muốn, rất muốn. . . . . .
Ít nhất vào giờ khắc này, được dựa vào người anh, có thể làm cho cậu cảm thấy anh có một chút thích cậu, chỉ mượn cái hư danh "anh em" mà che giấu thôi.
Có nên nói thật ra hay không? Cậu không cần thân tình của anh, mà là muốn tình yêu của anh?
Hay là, giống như anh đã nói, chính mình mới vừa thất tình, thân thể lại không thoải mái, có anh ở bên cạnh làm bạn mới làm cho cậu tâm sinh ỷ lại?
Nếu chỉ là như thế, vậy thật tốt quá.
Tô Khải nhẹ nhàng buông ra ôm ấp, "Chúng ta đi ăn cơm đi."
"Cậu đi trước đi, tôi lấy canh mang đến đã."
Tô Khải ngồi chờ anh, nhìn thấy anh bận rộn đến đổ đầy mồ hôi, rút một khăn giấy đưa cho anh, "Lau trước đi."
Cao Thịnh cười tiếp nhận khăn giấy, "Ăn xong nghỉ ngơi một chút, trước hết sửa sang lại hành lý, cậu tính trở về mấy ngày?"
"Không, tôi không cần về nhà."
"Sao lại không về?"
"Cao Thịnh, tôi là vì nam nhân thất tình, lại còn vì thế mà đau dạ dày, tôi có thể cùng ba mẹ nói sao? Tôi trở về để hai người nhìn thấy bộ dạng tôi thế này, sẽ làm cho bọn họ không duyên cớ vì tôi mà đau lòng, quên đi."
Cao Thịnh sửng sốt, "Thật xin lỗi."
"Anh không cần hướng tôi giải thích, này cũng không phải lỗi của anh."
"Tôi không có thân nhân, nhưng mà Tô Khải à, nếu là em trai của tôi, cho dù nó là đồng tính luyến ái, tôi cũng sẽ không chán ghét nó, cho nên tôi mới không nghĩ nhiều như vậy. Bằng không ngày mai chúng ta đi ra ngoài dạo phố? Bạn tôi vừa cho hai vé xem phim, ngày mai chúng ta đi xem vậy, chờ một chút có thể tra trước xem gần nhất có bộ phim nào hay."
Tô Khải nhìn nhìn anh, coi như loại ỷ lại ngắn ngủi này thật là tốt, cậu đối với anh nở nụ cười, "Tốt, lại đi mua vài món quần áo, không cần để dành tiền ăn tết, tôi có thể đối chính mình hảo một chút. Còn có, mấy ngày nay thật cám ơn anh, ngày mai tôi mời anh ăn cơm nha."
Cao Thịnh nhìn thấy cậu tươi cười, không nghĩ vào thời điểm này nghịch ý của cậu, "Hảo, ăn nhiều một chút."
"Cao Thịnh, có một chuyện tôi vẫn rất muốn hỏi anh."
"Khách khí làm cái gì, muốn hỏi liền hỏi thôi."
"À, anh thật sự có bạn gái sao? Mọi người đều nói anh có một bạn gái bí mật kết giao."
Cao Thịnh khó nhịn đỏ mặt, " Sao cậu lại đột nhiên hỏi vấn đề này?"
Tô Khải gấp đồ ăn, trốn tránh ánh mắt của anh, "Vài học viên trong ban biết tôi ở chung với anh, vài người tìm đến hỏi tôi. Bọn họ nói nữ sinh kia cũng quá đỗi thần bí, bốn năm, những người học chung với anh cũng chưa thấy qua."
"Gặp qua liền đáng sợ."
Tô Khải tò mò nhìn về phía anh, "Là có ý gì?"
"Tôi không có bạn gái."
"Vậy tại sao tất cả mọi người lại nói là anh có bạn gái? Oa, anh không có bạn gái, thế thì các nữ sinh của chúng ta phải điên rồi, bởi vì không ít nữ sinh vẫn hỏi thăm tin tức của anh."
"Cho nên, đừng nói đi ra ngoài."
"Sao?"
Cao Thịnh hướng cậu nháy mắt mấy cái, " Chuyện tôi không có bạn gái, cậu ngàn vạn lần đừng nói."
"Tại sao? Chẳng lẽ lời đồn đãi chuyện anh có bạn gái, là chính anh cố ý tung ra?"
"Phải"
"Tại sao? Anh muốn làm cơn sốt giá thị trường à?" Tô Khải híp mắt nhìn anh.
"Không phải, chỉ là vì tránh gặp phiền toái thôi, phải chiếu cố một người rất phiền toái. Tôi chỉ muốn chuyên tâm vào bài vở và bài tập, ta không có thời gian để mà lo chuyện yêu đương."
"Anh thật đúng là không giống mọi người."
"Đừng nói đi ra ngoài, tôi chỉ nói cho mỗi cậu biết thôi. Ngay cả vài giảng viên cũng không ngừng ép hỏi tôi, nếu cậu nói ra, tôi sẽ có lỗi với rất nhiều người." Cao Thịnh cắn một khối thịt cười nói.
"Tôi sẽ không nói." Cứ khiến cho tất cả mọi người nghĩ rằng tim anh đã có chủ, như vậy không có gì không tốt.
"Tôi tin tưởng cậu, còn cậu thì sao? Đúng rồi, nghe nói các cậu thật dễ dàng nhìn ra có phải là người đồng dạng hay không, vậy trong ban của cậu có không? Hay là nếu cậu cảm thấy người nào đó không tồi, tôi có thể giúp cậu đi hỏi thăm."
"Trong khoảng thời gian này tôi không nghĩ đàm tình cảm."
"Nghe nói phương pháp chữa khỏi vết thương tình cảm nhanh nhất chính là, mở ra một đoạn tân tình cảm khác. Cậu không ngại ngẫm lại xem, có lẽ là một phương pháp không tồi, cậu sẽ tìm được một người tốt thích hợp hơn, đừng đối hắn nhớ mãi không quên nữa."
"Tôi không có đối hắn nhớ mãi không quên." Cậu có ý ám chỉ, chỉ sợ anh nghe không hiểu thôi.
Bất quá anh nói tựa hồ cũng không có sai, hiện tại trong lòng cậu chỉ nghĩ đến anh, chuyện của người kia cậu đã không còn nhớ tới.
Nhưng mà, nhìn thấy Cao Thịnh đem chính mình trở thành em trai, Tô Khải ở trong lòng cười khổ.
Đoạn tân tình cảm mới bắt đầu này nhất định là khổ luyến, có thể là do chính mình đối người kia vô tình, rất nhanh liền yêu thích một người khác, cho nên mới có báo ứng?
CHƯƠNG 7
Tối hôm qua nằm mơ, nên suốt một đêm cũng chưa ngủ ngon, Tô Khải dùng nước lạnh xoa xoa hai mắt mệt mỏi, quá khứ đã qua nhiều năm phút chốc tràn về, làm cho cậu có chút thở không nổi.
Ra phòng tắm, chợt nghe thấy người nào đó đang huýt sáo líu lo.
Vui vẻ như thế? Tô Khải chua xót lấy tay quệt nước mắt đang chực chờ rơi xuống.
Cứ tiếp tục như vậy, cậu nhất định sẽ điên mất.
Cậu thật sự phải tham dự hôn lễ của anh sao? Có cần giúp chính mình chuẩn bị một chút phí dụng ở trại an dưỡng hay không? Nếu đột nhiên cậu duy trì không được ở hôn lễ nổi điên lên. Từ nay về sau cứ như vậy sống ở trong thế giới chính mình, chỉ có anh cùng cậu, không có nước mắt, vĩnh viễn khoái hoạt, kia cũng không tồi.
Tô Khải dựa vào vách tường, vô lực trượt dài xuống ngồi bệt trên mặt đất, hai tay ôm lấy mặt, liệu cậu có đủ can đảm để bày tỏ tình yêu thầm kín đã nhiều năm?
【 Tiểu Khải, chuyện con thích nam nhân, ba mẹ đều nhận thức, thế nhưng mẹ không thể cho phép con ở bên cạnh một nam nhân không thương mình mà chịu khổ, con cùng anh ta sống chung bao nhiêu năm, con liền thống khổ bấy nhiêu năm, mẹ nghĩ đến trong lòng cũng rất đau. Nếu mẹ sớm biết một chút thì đã sớm đem con rời khỏi anh ta rồi. 】
Thế nhưng, thời điểm tuổi trẻ, cậu là bởi vì không cam lòng, cho nên không muốn rời đi.
Hiện tại. . . . . .dù muốn rời đi cũng không có biện pháp.
Lễ đính hôn càng ngày càng gần, cậu lại càng lúc càng nôn nóng, mỗi một ngày đều muốn đem bí mật giấu kín trong tim mà gào thét ra, mỗi một ngày đều phải vượt qua trong khiếp đảm, còn được bao nhiêu ngày nữa, mới có thể dũng cảm đem ba chữ "em yêu anh" nói ra khỏi miệng? Mới có thể dũng cảm mà gánh vác hậu quả sau khi nói ra, rằng cậu sẽ rời xa anh, rằng cậu chán ghét từ nay về sau không còn gặp mặt?
Có một bàn tay bỗng nhiên đặt lên bả vai, Tô Khải toàn thân cứng đờ, mặc cho đôi tay kia đem chính mình kéo đứng lên, làm cho chính mình không sao chịu nổi khát vọng được bổ nhào vào trong vòng tay ai đó mà gào thét nói tiếng yêu.
"Tô Khải, xảy ra chuyện gì?"
"Không có việc gì."
"Sao lại không có việc gì?" Tay Cao Thịnh dán tại trán của cậu, "Là không thoải mái sao? Muốn đến bác sĩ khám hay không? Đêm qua mà bắt đầu?"
"Không có việc gì."
Cao Thịnh nhìn thấy cậu quật cường lắc đầu, bất đắc dĩ mở miệng, "Xảy ra chuyện gì? Cậu mấy ngày nay tinh thần trạng huống cũng không tốt lắm, nếu ở phòng mới cậu ngủ không quen, vậy quay về phòng tôi mà ngủ."
Dọn đến nhà mới, bởi vì đồ đạc còn ngổn ngang, cho nên hai người liền ngủ một gian, sau đó phòng đã sửa sang lại tốt rồi, Tô Khải liền dọn đến gian phòng kia.
Có một đêm, anh rời giường nhìn thấy phòng Tô Khải vẫn còn sáng đèn, hỏi ra mới biết được là nhận thức giường ngủ không được, anh nguyên bản muốn cùng Tô Khải đổi phòng, nhưng Tô Khải lại nói hai người ngủ chung một gian cũng không sao, gian kia coi như làm khách phòng.
Cao Thịnh luôn luôn chiều theo Tô Khải, không chút suy nghĩ liền gật đầu. Sau đó, phòng Tô Khải vẫn làm như là phòng khách, số lần sử dụng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Cho đến mấy ngày hôm trước, Tô Khải bởi vì lễ tình nhân phải tăng ca hoàn thành án tử, cho nên đem công việc mang về nhà, mới quyết định quay về phòng của mình ngủ.
Tô Khải miễn cưỡng cười cười, "Đại khái là bởi vì quá mệt mỏi." Đáy lòng cũng thầm nghĩ muốn nói với anh, không cần quan tâm đến cậu nữa.
"Tôi đã nói cậu không thể cứ làm việc như vậy, cậu nhìn mình xem, biến mình thành bộ dạng như thế nào hả, tôi sao có thể yên tâm đây." Cao Thịnh có chút tức giận nói.
"Vì công việc, không có biện pháp."
"Đến công ty tôi đi."
"Không cần, tôi không muốn bị nói là dựa vào quan hệ."
Cao Thịnh lại chỉ cười, "Dựa vào quan hệ thì như thế nào? Trong xã hội thời nay vốn là có quan hệ thì mới nói chuyện tốt với nhau."
"Cao Thịnh, tại sao hôm nay anh lại cao hứng như vậy?" Tô Khải cười nói sang chuyện khác.
"A, đúng rồi." Cao Thịnh đột nhiên đứng lên, nhìn nhìn đồng hồ, "Tô Khải, bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi, cậu ăn nhanh đi, tôi hôm nay phải đi chụp ảnh cưới, cho nên không cùng cậu ăn được."
"Chụp ảnh cưới. . . . . ." Tô Khải vô ý thức lặp lại, rồi dạ dày lại quặn đau làm cho cậu không thể mở miệng.
"Đúng, buổi tối trở về chúng ta sẽ tiếp tục thảo luận về công việc của cậu. Tô Khải. . . . . ." Cao Thịnh quay đầu lại nhìn thấy cậu gắt gao ấn chặt tay vào dạ dày, sắc mặt trắng bệch, anh khẩn trương ngồi xổm xuống, "Tô Khải? Tô Khải? Cậu xảy ra chuyện gì?"
"Không có việc gì, anh cứ đi trước đi. . . . . ."
"Còn đi ư." Cao Thịnh có chút tức giận rống lên, sau đó nhìn thấy sắc mặt cậu tái nhợt, lại nhẹ giọng, "Có thể đứng lên hay không? Tôi dìu cậu đứng lên."
Tô Khải dựa vào anh, hít sâu một hơi, "Tôi không sao, anh không đi nhanh cô dâu sẽ tức giận đấy."
Cao Thịnh ôm chặt thắt lưng cậu, giúp đỡ cậu bước đi, "Không có việc gì, bên kia tôi sẽ xử lý, thay quần áo chúng ta đến bệnh viện đi?"
"Cao Thịnh, tôi sẽ gọi điện thoại kêu Ngô Đồng đến, như vậy anh có thể yên tâm rồi chứ? Chụp ảnh cưới quan trọng hơn, dạ dày tôi đau chỉ là bệnh cũ."
Xin anh đấy, làm ơn đi nhanh đi, bằng không tôi thật sự nhịn không được tất cả đều nói ra.
"Tô Khải, chuyện chụp ảnh cưới có thể hoãn lại, thân thể của cậu quan trọng hơn, không cần lại cãi lời tôi. Cậu đi thay đồ, rồi chúng ta đi bệnh viện." Giúp đỡ cậu đến bên giường ngồi xuống, từ tủ đồ lấy ra một bộ quần áo, rồi cầm lấy di động trên bàn, đi ra bên ngoài.
Tô Khải vỗ về bộ quần áo anh vì cậu lấy ra, dạ dày đau giống như giảm bớt một chút.
Kỳ thật, đây cũng là nguyên nhân cho dù đau lòng đều muốn ở lại bên cạnh anh, anh đối với cậu quả thật quá tốt, không hề giữ lại, đem cậu trở thành người có vị trí quan trọng nhất trong lòng anh.
Như vậy thật là tốt, có đôi khi làm cho Tô Khải mơ hồ ảo tưởng.
Thế nhưng, lý trí một chút sẽ biết, anh chỉ là đang đối tốt với em trai, một loại khát vọng cùng tưởng niệm không chỗ phát tiết, hoá thành một chút cũng không giấu giếm mà dồn hết vào cho cậu.
Anh bảo bối che chở như thế, là cho người em trai đã sớm mất, mà không phải là Tô Khải cậu.
Cậu không có loại phúc khí này, có người anh trai tốt như thế.
Cậu cũng không muốn có loại phúc khí này, không muốn có người anh trai tốt như thế.
Có thể có một loại phúc khí khác, biến anh trở thành người yêu của mình hay không?
Cứ như vậy từ lúc bắt đầu, Tô Khải đến bây giờ còn không rõ ràng lắm rốt cuộc mình làm vậy có đúng không? Làm cho anh đem chính mình trở thành em trai, làm cho chính mình yêu anh, say mê anh giống như nghiện thuốc phiện vậy.
Hai chữ em trai, có thể ngăn cách rất nhiều.
Hai chữ em trai, trở thành chữ mà cậu vừa yêu lại vừa hận suốt nhiều năm qua.
Đổi hảo quần áo ngồi ở trên giường, Tô Khải có chút mệt mỏi nhắm mắt lại, nếu hôm nay không phải ngày nghỉ, cậu có công việc có thể làm thì tốt rồi, cũng không cần ở trong này miên man suy nghĩ.
"Tô Khải?" Cao Thịnh cẩn thận gọi Tô Khải thoạt nhìn giống như đang ngủ.
"Ân?" Tô Khải mở mắt ra, "Cao Thịnh, tôi đã muốn tốt hơn nhiều, anh vẫn là đi chụp ảnh đi."
"Không sao, tôi đã điện thoại hẹn lại hôm khác rồi, nếu nhĩ hảo hơn, trước hết uống thuốc, rồi mới nghỉ ngơi một chút."
Tô Khải nhìn anh, "Cao Thịnh, không cần đối với tôi tốt như vậy, sau này không ai tốt với tôi nữa, tôi sẽ không thể thích ứng."
"Cho nên mới bảo cậu nhanh tìm một người bạn, cậu cứ một mình cô đơn, tôi cũng không có biện pháp yên tâm. Hơn nữa cậu nói sai rồi, tôi chỉ là kết hôn, cũng không phải biến mất, tôi vẫn sẽ quan tâm đến cậu, vẫn đối với cậu hảo. Tôi nói rồi, cậu tựa như là em trai của tôi."
"Cũng không có người anh trai nào một khi kết hôn, liền đem em trai vứt bỏ." Tô Khải nói ướm thử, nhưng chỉ sợ chỉ có chính cậu mới hiểu.
"Tôi không có muốn đem cậu vứt bỏ, cậu là nói chuyện tách ra ở sao? Đó chỉ là muốn cho cậu tự do, không tính đem cậu vứt bỏ. Nếu cậu muốn theo ở cùng với chúng tôi, tôi đây cùng cô ấy nói một tiếng, liền trở thành người một nhà thôi."
Tô Khải nhìn anh thật lâu, thật lâu, bỗng nhiên nở nụ cười, tươi cười như có ý nhận thua, "Anh thật sự là một anh trai tốt."
CHƯƠNG 8
"Xảy ra chuyện gì?"
Cao Thịnh ngồi xuống bên cạnh một gã nam nhân, tiếp nhận rượu hắn đưa tới.
"Thất tình." Nam nhân kia nhếch miệng cười cười.
"Ai làm cho cậu thất tình ?" Cao Thịnh uống một ngụm rượu, cười hỏi.
"Còn có ai, quên đi, dù sao anh ta vốn không biết tôi thích anh ta."
" Thích như thế, phải đi bày tỏ chứ."
"Một khi bày tỏ, vậy thì ngay cả bạn bè đều làm không được. Huống chi chúng tôi là quan hệ gì? Bạn trên giường a." Nam nhân cười khổ, "Cậu sẽ không hiểu đâu, người này là một nam nhân không huyết không lệ, làm sao có thể biết được khổ sở của tôi."
"Tôi thấy anh ta đối với cậu giống như cũng không tệ lắm."
"Tôi đối với anh ta, cũng chỉ là bạn giường, nhiều lắm là bạn bè tán gẫu mà thôi."
"Cậu không thử?"
"Thử? Nói sao mà dễ dàng thế, rồi khi tôi tan nát cõi lòng, ai sẽ giúp tôi đây?" Nam nhân đem rượu còn lại uống một hơi cạn sạch.
Cao Thịnh cũng không biết nên nói cái gì cho tốt, chỉ có thể im lặng bồi hắn uống rượu.
"Đúng rồi, khó khi nào cậu rảnh rỗi thế này, còn em trai bảo bối của cậu đâu?"
"Cậu ấy đi đến nhà bạn rồi."
"Còn vị hôn thê của cậu?"
"Cô ta . . . . ." Cao Thịnh chần chờ một chút, "Chắc là cô ta quay về Nghi Lan rồi."
"Cao Thịnh, cậu đối với cô ta thật đúng là thờ ơ."
Cao Thịnh cười khổ, "Tôi cùng cô ta cãi nhau, cô ta không tiếp điện thoại của tôi, tôi có thể làm gì hơn nữa chứ?"
"Cãi nhau?" Ánh mắt nam nhân chuyển qua trên mặt anh, "Vì Tô Khải?"
"Ân, sao cậu lại biết?" Tuy rằng biết hắn nhất định có thể đoán được, nhưng khi nghe hắn nói ra, vẫn là nhịn không được kinh ngạc.
"Nếu không phải vì cậu ta, tôi nghĩ không ra còn có nguyên nhân nào khác."
Lại là Tô Khải, đã bao nhiêu tuổi rồi, sinh bệnh cũng nhất định phải đích thân cậu bên cạnh chiếu cố sao? A Thịnh, cho dù là em ruột, quan tâm như vậy cũng quá mức rồi, không khỏi quá cưng chiều cậu ta, huống chi các cậu cũng không phải anh em ruột.
Đủ rồi, tôi đã nói, cậu ấy chính là em trai của rôi.
"Tôi thật sự không hiểu, Tô Khải sinh bệnh, tôi chiếu cố cậu ấy thì có gì sai chứ? Bất quá chỉ là chụp hình cưới thôi mà, hơn nữa Tô Khải vẫn bảo tôi nên đi chụp ảnh, là tôi kiên trì muốn lưu lại chăm sóc cậu ấy, cho nên mọi chuyện không liên quan gì tới Tô Khải, phụ nữ thật sự là không thể nói lý mà."
Nam nhân chống cằm, ánh mắt lờ đờ cất giấu một tia lợi hại, "Tô Khải sinh bệnh, cậu chiếu cố cậu ta thì không có gì sai. Vị hôn thê cậu cảm thấy cậu đối với Tô Khải quá mức tốt sao?"
"Cô ta nói tôi cùng Tô Khải cũng không phải anh em ruột, loại lời này có thể nghe được sao? Nếu Tô Khải nghe được nhất định sẽ rất khó chịu, cậu ấy đem tôi trở thành anh trai, cho nên vấn đề huyết thống căn bản không ảnh hưởng đến quan hệ giữa chúng tôi."
"Cô ấy cũng không nói sai."
"Ý của cậu là, tôi nhìn thấy Tô Khải đau dạ dày đến mức không đứng dậy nổi, tôi liền nhắm mắt làm ngơ đi ra ngoài chụp hình cưới, cứ mặc cậu ấy ở nhà một mình sao?"
"Cũng không phải, chính là. . . . . ."
Cao Thịnh đem chén rượu uống một hơi cạn sạch, "Chính là cái gì?"
"Việc gì liên quan đến Tô Khải là làm cho cậu luôn dễ dàng không khống chế được."
Cao Thịnh sửng sốt một chút, rồi mới cười khổ, "Điều này tôi thừa nhận, không có biện pháp, tôi cùng cậu ấy sinh hoạt cùng nhau đã nhiều năm, ngoại trừ công tác ra chính là chiếu cố cậu ấy, cho nên ở trong lòng tôi khó tránh địa vị cậu ấy quan trọng một chút."
"Phụ nữ không cho phép trong lòng người yêu có người khác so với mình quan trọng hơn." Hắn dừng một chút, "Không, cũng không nên nói như thế, phải nói là không cho phép trong mắt người yêu xem người khác trọng yếu hơn mình."
Bất luận nam nữ, cũng không hy vọng trong tim người yêu có người nào đó so với chính mình quan trọng hơn.
"Tô Khải không phải những người khác, là em trai của tôi, đương nhiên không ai có thể so với cậu ấy quan trọng hơn. Cậu không biết tính tình của cậu ấy đâu, thật buồn, trong lòng có chuyện luôn không nói ra, có chuyện khổ sở gì, hỏi một lần cậu ấy sẽ không nói, nhất định phải tiếp tục tra hỏi, cậu ấy mới nguyện ý nói với người là cậu ấy gặp phải việc gì. Cậu ấy luôn đem buồn phiền giấu ở trong lòng, nếu tôi không chú ý một chút thì sao được chứ?"
"Tôi nói Cao Thịnh nha. . . . . ."
"Ân?"
"Tô Khải tôi cũng gặp qua vài lần rồi."
"Ân, đúng rồi, tôi cũng đã nhờ cậu giúp Tô Khải giới thiệu mấy đối tượng, sao đến bây giờ một chút tin tức cũng không có?"
Đột nhiên đề tài được chuyển sang hướng khác, nam nhân thoáng nhăn mặt nhíu mày, "Tôi có chú ý đó chứ, nhưng vấn đề là tiêu chuẩn của cậu quá cao, theo ý tôi thì căn bản không có một người nào có thể phù hợp. Lại không cho bọn họ được xem mặt tìm hiểu, cứ như gà mẹ phải giúp Tô Khải sàng chọn trước, theo tôi, Tô Khải mấy năm nay không bạn, cũng một phần là do cậu thôi."
Cao Thịnh thở dài, "Tôi biết, tôi chỉ là hy vọng cậu ấy không cần chịu tổn thương."
"Ở trong mắt tôi, đại khái chỉ có cậu là tốt nhất, tối hiểu Tô Khải, tối chiếu cố Tô Khải mà thôi."
"Vô nghĩa, tôi cùng cậu ấy ở chung gần mười năm."
" Chuyện tôi nói cậu phải cùng Tô Khải tách ra ở riêng, làm cho Tô Khải có không gian kết giao tìm bạn, ra sao rồi?"
"Nói đến việc này. . . . . . có thể sau khi kết hôn vẫn là ở cùng với nhau."
Nam nhân một điểm cũng không ngoài ý muốn, "Sao lại không giống với những gì cậu đã nói trước đây?"
"Tô Khải đối với việc phải tách ra ở riêng giống như không thể tiếp nhận, mấy ngày nay luôn đau dạ dày, tuy rằng cũng có thể liên quan đến công việc, nhưng mà tôi cảm thấy ít nhiều có liên quan đến việc chúng ta phải tách ra ở riêng." Anh loạng choạng chén rượu, "Ngẫm lại cũng đúng, đã bao nhiêu năm đều ở cùng một chỗ, nếu lúc này đột nhiên tách ra, nhất định sẽ không thói quen. Cậu ấy lại còn nói tôi bỏ rơi cậu ấy, tôi nghe mà cảm thấy thật luyến tiếc, tôi không có muốn bỏ lại cậu ấy."
"Thế nhưng nếu cứ ở chung với cậu, cậu ta sẽ không tìm được tình nhân."
"Tôi sẽ tận lực buông tay, trước cứ cho cậu ấy đi kết giao thử xem sao."
"Không có khả năng."
"Cậu cũng không phải tôi."
"Tôi cảm thấy không có khả năng đó, bởi vì ở trong mắt cậu, mấy nam nhân khác cứ như con gián, con chuột, không xứng đáng với em trai bảo bối của cậu."
Cao Thịnh nhún vai, "Cho dù không có tình nhân, cũng có tôi bồi cậu ấy."
"Ngu ngốc, anh trai cùng vợ chồng không giống với nhau."
Thanh âm Cao Thịnh nhịn không được lớn một chút, "Chẳng lẽ thấy cậu ấy cùng mấy tên nam nhân như chất thải công nghiệp kết giao, tôi có thể cười cười mà nhìn cậu ấy nhảy vào hố lửa sao?"
"Vấn đề cũng không phải ở trên người cậu." Nam nhân có chút đăm chiêu nói, "Bất quá tuyệt đại bộ phân nguyên nhân, cũng là xuất từ cậu."
"Cậu đang có chủ ý bí hiểm gì vậy?"
"Không có, tôi đại khái uống rượu hơi nhiều, say."
Cao Thịnh lườm hắn một cái, "Đừng mãi nói về tôi, cậu tính toán nên làm như thế nào?"
"Tôi ư, xem như kết cục đã định rồi, còn có thể làm gì chứ, chính là thất tình, nhưng thật ra cậu. . . . . ."
Cao Thịnh bỗng nhiên sờ soạng túi quần, lấy điện thoại di động ra xem, "Chờ một chút, tôi đi tiếp điện thoại."
"Tô Khải?"
Cao Thịnh hướng hắn điểm đầu, rồi mới đi ra bên ngoài nghe điện thoại.
Nam nhân nhìn anh, "Đại khái là ông trời nhất định không cho tôi hỏi cậu, nhưng mà nếu không hỏi rõ ràng tôi lại không cam lòng, bằng cái gì chúng ta lại gặp được hai tên ngu ngốc, đáng thương thầm mến với nhau."
Lấy ra tiền thanh toán, đi theo ra bên ngoài, nhìn thấy Cao Thịnh nói chuyện điện thoại với khẩu khí ôn nhu.
"Anh em ư?" Nam nhân nhún nhún vai, "Tôi thật không tin, không chỉ là tên tiểu tử Tô Khải kia đối với cậu, chính là tôi hay cậu cũng hiểu được thập phần khả nghi."
Lời nói theo sương khói, còn không đến tai Cao Thịnh liền tán ở trong gió.
"Phải thử một chút xem sao? Chính là tôi đang thất tình, còn muốn giúp các cậu cùng một chỗ, cũng quá tra tấn người khác đi." Giọng nói nhẹ nhàng phiêu tán.
Đằng kia, Cao Thịnh chấm dứt điện thoại đi đến bên cạnh hắn, "Sao vậy? Không uống nữa?"
"Tô Khải tìm cậu có việc gì?"
"Cậu ấy nói buổi tối hôm nay không trở về nhà, ở nhà bạn qua đêm."
"Ác, vậy sao cậu lại nhiều lời nói lâu như thế?"
"Có khoẻ không, liền hỏi cậu ấy có đem thuốc theo không? Vốn là hy vọng cậu ấy có thể về nhà, bởi vì trạng huống gần nhất của cậu ấy không tốt, ở nhà người khác cậu ấy nhất định sợ gây phiền toái cho người ta, có việc gì cũng sẽ không nói."
"Thật quan tâm." Nam nhân cười mỉa.
"Đến nhà của tôi uống?"
Nam nhân vốn muốn cự tuyệt, rồi mới lại lựa chọn gật đầu, "Hảo."
"Vậy thì đi thôi, chúng ta đi mua rượu."
Ánh mắt nam nhân vòng vo chuyển động, "Cậu có đem theo thuốc của Tô Khải ở trên người không?"
"Có."
"Chúng ta đây đi tìm Tô Khải trước đi, đem thuốc đưa cho cậu ta, đỡ phải cậu cả một đêm lo lắng đến tình trạng cậu ta."
"Cũng tốt."
Nam nhân nhìn thấy anh thân thủ chiêu tắc xi, nghĩ đến tình huống sắp tới, nhịn không được cười cười.
"Uy, lên xe a, cậu đang cười gì vậy?"
"Không có gì."
"Thần kinh, tôi thấy cậu thật sự say rồi."
"Nếu không say, tôi mới lười làm người tốt."
Cao Thịnh cười, "Cho dù cậu có say cũng không phải người tốt."
Nam nhân cười cười cho anh một cú đánh bằng khuỷu tay, lực đạo một chút cũng không nương, đau đến nổi Cao Thịnh nhe răng trợn mắt, "Uy, muốn đánh nhau cũng không phải ở trong này chứ?"
"Ai bảo cậu muốn ăn đòn chi."
CHƯƠNG 9
"Tô Khải."
Nam nhân vừa xuống xe liền vọt tới trước mặt Tô Khải chào hỏi, Cao Thịnh sau khi cùng lái xe nói nói mấy câu rồi đi tới, thấy vậy nam nhân liền choàng tay qua vai Cao Thịnh, cả người dựa vào trên người anh.
Tô Khải nhìn thấy Cao Thịnh cười mắng nam nhân kia một câu, cũng không có đẩy ra gã, nhất thời đầu có chút choáng váng.
"Anh sao lại đến đây?"
"Đến đem thuốc cho cậu."
Nam nhân vỗ vỗ đầu của cậu, "Tô tiểu đệ, anh trai cậu đêm nay sẽ ở bên cạnh tôi, cho nên không cần lo lắng."
Tô Khải đem hộp thuốc nắm chặt, "Hai anh đêm nay cùng một chỗ?"
Cao Thịnh đấm một quyền vào bụng gã, "Hắn thất tình, cho nên muốn cùng tôi uống rượu."
"Chỉ tinh khiết uống rượu?" Trong lời nói có khinh miệt cùng bén nhọn.
Tầm mắt mọi người đổ dồn vào trên người nam tử phía sau Tô Khải, Tô Khải nghe lời hắn vừa nói, thân thể hơi loạng choạng, quay đầu nhìn thấy nam tử đang kề tai Cao Thịnh nói nhỏ, cậu đố kị cúi đầu, không dám làm cho chất vấn trong lòng thốt ra cửa miệng.
Cậu không có tư cách.
"Ngô Đồng, nhĩ hảo." Cao Thịnh lễ phép chào hỏi.
Tay Bạch Ngô Đồng khoát lên vai Tô Khải, "Vì cùng bạn tốt uống rượu, nên đem Tô Khải đẩy đến nơi này của tôi?"
"Cậu cũng thông cảm một chút, vì người thất tình như tôi được không?"
Bạch Ngô Đồng nhướng mày, đánh giá cẩn thận gã, "Anh thất tình? Tôi giống như đã gặp được anh ở nơi nào rồi."
"Các cậu quen nhau?" Cao Thịnh liếc mắt nhìn bạn tốt.
Nam nhân nhún vai, "Tôi sao có thể quen biết cậu ta, hôm nay là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cậu ta." Gã bỗng nhiên hạ giọng, ghé vào lỗ tai anh nói, "Nói không chừng là đã gặp qua ở nơi phong hoa tuyết nguyệt cũng nên."
Cao Thịnh mới vừa muốn hỏi, Bạch Ngô Đồng lại mở miệng trước, "Tôi nhớ ra rồi, tôi đã gặp qua anh ở Thiên Đường, những người nào thường đến Thiên Đường, tôi nghĩ chúng ta đều rất rõ ràng."
"Cao Thịnh, anh muốn cùng anh ta uống rượu?" Tô Khải nhịn không được ra tiếng.
"Thiên Đường?" Cao Thịnh mờ mịt nhìn bạn tốt, "Đó là nơi nào?"
" Quán bar đồng tính luyến ái."
Cao Thịnh sửng sốt một chút, cười nói: "Ác, còn nói cậu ngoan thật sự, là giả vờ với tôi sao?"
Nam nhân đỏ mặt, Tô Khải cùng Bạch Ngô Đồng nhìn nhau liếc mắt một cái, người trước sắc mặt càng thêm tái nhợt, người sau cao thấp nhìn hai người bọn họ từ trên xuống dưới, lời nói bén nhọn thốt ra.
"Anh sắp có vị hôn thê, còn cùng nam nhân bên nhau?"
"Đúng vậy a, cậu ta đã có vị hôn thê, còn theo tôi dây dưa không ngớt."
Cao Thịnh vốn định mở miệng giải thích, nghe được gã nói như thế, lại tống cho gã một quyền, rồi mới cười mắng: "Cậu...tên tiểu tử này, lại muốn ăn đòn sao?"
Nam nhân vỗ về bụng ngồi xổm xuống, "Mẹ nó, cậu là đang đùa hay làm thật vậy?"
"Uy, hai người kia!" Bạch Ngô Đồng tức giận mắng, hắn thật không dám tin tưởng, bọn họ ngay tại trước mặt Tô Khải liếc mắt đưa tình với nhau.
"Ngô Đồng." Tô Khải mỏi mệt trừng mắt nhìn.
"Xảy ra chuyện gì?" Bạch Ngô Đồng vội vàng dựa vào, nhìn trạng huống của cậu.
Cao Thịnh cũng lo lắng vọt đến, "Xảy ra chuyện gì? Ngô Đồng, cậu ấy buổi tối có ăn cơm không? Có uống thuốc không?"
"Anh quan tâm sao?" Bạch Ngô Đồng tức giận mắng.
Cao Thịnh có chút không hiểu, "Tôi đương nhiên quan tâm cậu ấy."
"Đúng vậy, bằng không sao lại vội vàng cố ý đến đây đưa thuốc cho Tô tiểu đệ chứ, đối A Thịnh mà nói, Tô tiểu đệ so với em ruột còn thân hơn."
Tô Khải nghe xong càng thêm khó chịu, làm bộ không thấy tay Cao Thịnh đang vươn tới, kéo ra tay Bạch Ngô Đồng, "Tôi đi lên nằm một chút, đại khái là mệt mỏi."
"Tô Khải, muốn tôi đưa cậu đến bệnh viện nhìn xem hay không?"
Bạch Ngô Đồng muốn ngăn cản Cao Thịnh, lại bị nam nhân lưu lại cước bộ, "Mỹ nhân, cậu cũng là khách của Thiên Đường?"
Bạch Ngô Đồng khinh thường trừng gã, "Tránh ra."
"Muốn lưu số điện thoại hay không? Hoặc là MSN? Tôi vừa lúc thất tình, muốn tìm người tâm sự." Nam nhân đối hắn trát trát mắt, đưa hắn bức đến một bên tường, rồi mới lặng lẽ liếc về phía hai người kia.
"Anh?" Bạch Ngô Đồng nghi hoặc nhìn gã.
Nam nhân nhếch môi, thấp giọng nói: "Tôi khó dịp muốn làm người tốt, cậu đừng ngăn cản tôi, trừ phi cậu cũng thích Tô tiểu đệ?"
"Tôi. . . . . ." Bạch Ngô Đồng giống như có một chút lĩnh hội, nhưng vẫn muốn hỏi rõ ràng, mắt bỗng nhiên nhìn thấy nam nhân sắc mặt âm hắc đang hướng nơi này đi tới, nhanh chóng đẩy ra gã, nhưng vẫn là cứu không kịp nam nhân kia bắt lấy áo người này tấu không ngừng.
"Phi Dương, không phải, anh hiểu lầm rồi."
Một bên Cao Thịnh cũng vội vàng chạy tới cùng Bạch Ngô Đồng kéo ra hai người bọn họ, nam nhân đau đến thầm mắng: người tốt thật đúng là không dễ làm.
"Hắn là ai vậy?" Nhâm Phi Dương bắt lấy vạt áo Bạch Ngô Đồng, cắn răng hỏi, thoạt nhìn liền muốn tống tiếp một quyền vào trên người gã.
Nam nhân mới vừa nhấc đầu nhìn thấy mặt Nhâm Phi Dương, lập tức xoay người ôm lấy Cao Thịnh, "Trở về, nhanh lên mang tôi rời khỏi nơi này."
Cao Thịnh còn muốn nói cái gì đó, thanh âm bạn tốt bỗng nhiên run rẩy lên làm cho anh đành phải giúp đỡ gã lên tắc xi trước, "Cậu từ từ, tôi nói mấy câu cùng Tô Khải đã."
Nam nhân che mặt, "Nhanh lên."
Cao Thịnh đi hướng Tô Khải, "Tôi đi về trước, cậu. . . . . ."
"Đem cậu ta mang đi." Nhâm Phi Dương bỗng nhiên đối với cậu quát.
"Phi Dương!"
Cao Thịnh nắm chặt tay Tô Khải, nhíu mày đối với Nhâm Phi Dương nói, "Mang đi liền mang đi, Tô Khải, chúng ta về nhà."
Tô Khải nhìn thấy bạn tốt bị kéo vào, nhìn nhìn nam nhân trên tắc xi kia, "Không sao, anh muốn cùng anh ta uống rượu, tôi đi khách sạn được rồi."
"Tại sao có nhà không về, lại muốn đi khách sạn? Theo tôi về nhà."
Cao Thịnh túm lấy Tô Khải, đưa cậu nhét vào trong xe, "Người kia, những lúc cậu tới nhà bọn họ đều đối với cậu hung hăng như thế? Tôi thấy sau này cậu đừng đến đây nữa."
Tô Khải do dự một chút, "Không phải, anh ta chỉ là đang ghen."
"Ăn dấm chua?"
"Đại khái là hiểu lầm Ngô Đồng cùng nam nhân kia có quan hệ gì đó, thời điểm anh ta đi xuống, bọn họ giống như đang dựa vào rất gần." Tô Khải dựa vào trí nhớ phỏng đoán.
"Ghen đến nỗi đuổi khách đi, vậy thì cũng không phải người tốt."
Tô Khải cười cười, ngồi vào trong tắc xi.
Có phải người tốt hay không cậu không biết, thế nhưng cậu thật hâm mộ, hâm mộ bạn tốt được yêu như thế.
Nếu Cao Thịnh đối cậu, có một phần ngàn để ý như Nhâm Phi Dương đối Bạch Ngô Đồng thì tốt rồi.
Có thể sao?
Có thể do là cậu nghĩ nhiều, là bởi vì cậu ghen, người này đang thất tình, muốn tìm người có thể an ủi anh ta, mà người kia vừa vặn là Cao Thịnh?
CHƯƠNG 10
Tô Khải cầm ly nước ấm trên tay, "Cao Thịnh, bạn anh không có việc gì chứ?"
"Tôi cũng không biết, có thể cậu ta cần bình tĩnh."
Bạn tốt vừa vào nhà liền trốn trong phòng, đến bây giờ đã hơn nửa giờ, còn không tính ra ngoài.
"Anh không vào xem anh ta?" Tô Khải thử mở miệng.
"Cậu ấy khoá trái cửa rồi."
"Anh có chìa khoá mà."
"Không cần dùng đâu, cho cậu ta một chút không gian thì tốt rồi, nguyện ý giữ cậu ta ở đây đã muốn không tồi. Có thấy tốt hơn chút nào chưa? Muốn đi vào ngủ trước hay không?"
Tô Khải lắc đầu, cậu phải ở trong này giám sát chặt chẽ hai người, "Tôi không sao, hơn nữa tôi lo lắng cho anh ta." Cậu bảo lo lắng là thật, bất quá là lo lắng anh ta câu dẫn người đàn ông của cậu.
Cao Thịnh bật cười, "Cậu ta không có gì để lo lắng đâu, cậu vào ngủ trước đi."
"Cao Thịnh."
"Xảy ra chuyện gì?"
"Anh cùng anh ta có quan hệ gì?"
"Chỉ là bạn bè."
"Chỉ bạn bè thôi sao?" Tô Khải không dám nhìn anh, hai tay siết chặt.
"Đương. . . . . ."
"Đương nhiên không chỉ là bạn bè."
Tô Khải nhìn về phía nam nhân vừa từ cửa phòng đi ra, rồi mới chuyển hướng Cao Thịnh, "Không, không chỉ là bạn bè?"
"Cậu cho rằng hai chúng tôi bên nhau, nếu không phải quan hệ người yêu, thì chính là bạn bè đồng tính hướng, ngoài hai lý do trên, còn có thể là quan hệ gì?"
"Anh ta nói chính là thật sự?" Tô Khải thật không dám tin.
"Tôi nói đương nhiên là thật." Nam nhân chen vào đứng giữa cậu cùng Cao Thịnh, rồi tay đặt ở sau lưng thủ thế ra hiệu, cho nên Cao Thịnh chỉ nhíu mày mà không nói lời gì nữa.
Cái thủ thế kia là dấu hiệu ăn ý của bọn họ, ý là muốn cho đối phương im lặng đừng lên tiếng.
"Cao Thịnh!" Tô Khải khẩn trương nhìn anh đang trầm mặc không phản bác.
"Không tin? Muốn tôi chứng minh cho cậu thấy hay không?"
Tô Khải còn không có phản ứng, nam nhân đối cậu cười, xoay người giữ chặt Cao Thịnh, đặt lên môi một nụ hôn.
Cao Thịnh sửng sốt, Tô Khải nhất thời tựa như nổi điên, kéo nam nhân ra rống to, "Không thể."
"Tại sao không thể, cậu cũng là đồng tính luyến ái, đối với việc hai nam nhân mến nhau hẳn là không cảm thấy kỳ quái mới đúng."
Tô Khải đối hắn rống to, "Thế nhưng không thể là Cao Thịnh, ai đều có thể, không cần là Cao Thịnh."
"Tại sao?" Nam nhân không nhìn thấy Cao Thịnh đang cảnh cáo, tiếp tục bức bách.
Nói giỡn sao, đương nhiên không thể bỏ dở nửa chừng rồi.
"Bởi vì. . . . . ."
"Đủ rồi, Tô Khải, cậu đừng để ý đến cậu ta, cậu ta uống say rồi."
Tô Khải hất tay anh ra, "Anh ta uống say? Uống say là có thể hôn anh sao? Uống say là có thể đối với anh như vậy, vậy tại sao anh không nói sớm?"
"Tô, Tô Khải?" Cao Thịnh lúc này hoàn toàn ngốc trụ.
Tô Khải đưa lưng về phía anh, cúi đầu làm cho nước mắt chảy xuống, "Tại sao? Tại sao anh có thể thích nam nhân, không nói cho tôi biết? Tại sao anh có thể thích nam nhân khác, cũng không thể thích tôi?"
"Bởi vì cậu ấy đem cậu trở thành em trai."
Tô Khải đối hắn rống to, "Anh câm miệng, tôi biết. . . . . . Tôi đương nhiên biết anh ấy đem tôi trở thành em trai. . . . . ." Cậu thốt nhiên cười, "Nhưng đối với tôi, tôi chưa từng đem anh ấy trở thành anh trai, tôi thích anh ấy, tôi luôn luôn thích anh ấy. . . . . ."
Nam nhân nhìn thấy Tô tiểu đệ không coi ai ra gì lớn tiếng bày tỏ, nhẹ nhàng thở dài.
"Tô Khải, cậu. . . . . ." Cao Thịnh kinh ngạc nói không nên lời.
"Thật kinh ngạc đúng không? Tôi thích anh, thật kinh ngạc đi. Bởi vì anh vẫn xem tôi như em trai, nhưng anh có bao giờ hỏi qua tôi, rằng tôi có muốn làm em trai của anh hay không? Anh có biết tôi là đồng tính luyến ái, vậy anh có nghĩ tới bảy, tám năm nay, tôi là thật sự tìm không được người mình thích, hay là tôi không nghĩ muốn tìm những người khác hay không?"
"Cao Thịnh, tôi làm sao có thể tìm những người khác? Trong lòng tôi đều là anh, tôi không thể xem anh như anh trai, cũng không muốn có người anh trai như anh, đặc biệt lại là một nam nhân mà tôi thích. Thật nhiều ngày tôi đều muốn nói với anh, yêu tôi được không? Không cần đem tôi trở thành em trai, nếu anh xem tôi như em trai, tôi thật sự chịu không nổi khi được anh đối xử tốt, bởi vì từ đáy lòng tôi rất thích anh."
Tô Khải hít sâu một hơi, chuyển qua muốn nhìn rõ ràng vẻ mặt của anh, muốn biết sau khi được cậu bày tỏ, ánh mắt cùng biểu tình của anh, muốn từ đó mà xem thử bọn họ có một chút hy vọng gì không.
Thế nhưng hai mắt lại mơ hồ, ngoại trừ đau lòng ra, cái gì đều thấy không rõ lắm.
"Anh hiện tại nhất định là đang rất thất vọng? Tôi cũng không muốn làm cho anh thất vọng, nhưng khi tôi nhìn thấy anh cùng nam nhân khác hôn môi, tôi chịu không nổi. Anh nói anh phải kết hôn, tôi nghĩ đến anh có bao nhiêu thích trẻ con, tôi đành phải cam nguyện, bởi vì tôi không thể sinh cho anh một đứa con, cho nên tôi nhẫn. Nhưng tại sao lại là nam nhân? Nếu có thể thích người khác, tại sao không thể thích tôi?"
"Là bởi vì em trai, là bởi vì hai chữ này, cho nên tôi mới phải trơ mắt nhìn anh muốn kết hôn, rồi lại tiếp tục trơ mắt nhìn anh cùng nam nhân khác bên nhau sao? Vậy thì, có thể đừng xem tôi như em trai hay không, có thể nhìn tôi, dùng phương thức của một nam nhân nhìn tôi hay không, tôi đã yêu anh nhiều như thế. . . . . ." Tô Khải ôn nhu ôm lấy mặt anh, nhẹ nhàng mà in lại một nụ hôn, rồi mới bi thương đối với anh cười.
"Anh có cảm giác được không? Tôi không muốn làm em trai của anh, tôi chỉ muốn làm vợ của anh thôi."
Tô Khải nhắm mắt lại, xoay người, đem chính mình nhốt vào trong phòng.
Cao Thịnh hồi lâu sau mới thở hổn hển một hơi, suy sụp ngồi vào trên ghế sô pha, hai tay che mặt mình, giống như không thể chấp nhận chính mình vừa nghe được cái gì.
"Cậu thật kinh ngạc sao?" Nam nhân nhìn anh nhẹ giọng mở miệng.
"Cậu đã sớm biết?" Cao Thịnh khó khăn lên tiếng hỏi.
"Người sáng suốt đều đó có thể nhận ra, cậu ấy đối với cậu không chỉ là thân tình."
"Tại sao. . . . . ." Cao Thịnh tự đáy lòng phát ra nghi vấn, rồi lại giống như không rõ lắm chính mình muốn hỏi cái gì.
"Cao Thịnh, cậu nên hảo hảo suy nghĩ một chút. Tôi vốn nghĩ, có lẽ cậu không biết cũng tốt, nhưng mà, trong lòng cậu đối với cậu ta thật sự cũng chỉ là thân tình thôi sao?"
"Đương nhiên rồi!"
Nam nhân cười khẽ, "Vậy thì ít nhất, cũng nên cho cậu ấy một đáp án minh xác."
"Cậu có biết hay không, cậu làm như vậy, tôi cùng Tô Khải ngay cả anh em đều không thể làm?"
"Tôi chỉ biết, nếu tôi là cậu ta, tôi tuyệt không muốn cùng cậu làm anh em. Như vậy đối cậu ta tuy rằng tàn nhẫn, nhưng mà thà rằng hung hăng đau một lần, còn hơn giống như so với lăng trì, tiếp tục với bảy, tám năm khác, cậu còn muốn cậu ta ở bên cạnh cậu tiêu hao bao nhiêu thời gian nữa? Nếu đã không thương cậu ta, thì hãy để cho cậu ra rời đi, làm cho cậu ta tự do."
"Tôi cũng sắp kết hôn, cậu ấy cũng sẽ đạt được tự do, tại sao cậu phải làm như thế?"
"Đó là bởi vì. . . . . ." Nam nhân nhìn ra phía ngoài cửa sổ cười nói, "Tôi không biết là cậu thương cậu ta."
"Tôi thương cậu ta?" Cao Thịnh không thể tin được lặp lại.
"Tôi không biết, có lẽ là tôi nhìn nhận sai rồi. Thế nhưng anh trai tôi chưa bao giờ đối với tôi tốt như thế, đem tôi trở thành trọng tâm cuộc sống, một người không có ai bầu bạn sống ở trên đời này, là chuyện thật vất vả. Hơn nữa cậu là cô nhi, hẳn là càng khát vọng người khác làm bạn. Nhưng mà vài năm nay, cậu vẫn không có kết giao bạn gái, cậu có một khắc nào đối tương lai cảm thấy mờ mịt hay không? Cảm thấy không biết mình sống vì cái gì hay không?"
"Tôi. . . . . ." Cao Thịnh lâm vào suy nghĩ sâu xa.
"Tôi nghĩ cậu hẳn là không có đâu, có lẽ cậu còn không rõ ràng lắm, nhưng trong tiềm thức của cậu có lẽ so với chúng tôi hay bất luận kẻ nào, đều càng sớm biết chuyện Tô Khải thích cậu. Cho nên căn bản cậu không có cảm giác tịch mịch, chưa từng có bất an, chưa từng có mờ mịt. Bởi vì cậu biết vô luận cậu đi bao lâu, bao xa, quay đầu lại cũng có Tô Khải ngay tại nơi này chờ cậu."
Nam nhân cười nhẹ, "Tôi cũng không biết lời tôi nói có đúng hay không. Thế nhưng nếu thật là như thế, vậy cậu một bên hưởng thụ tình yêu của Tô Khải đối với cậu, một bên tiếp tục thương tổn cậu ta, đó không phải là quá mức tàn nhẫn sao? Cậu nói đi, hết thảy những việc này nếu không phanh phui thì tốt sao? Không phanh phui là cậu hảo, hay là cậu ta hảo? Cậu tiếp tục hoàn toàn không biết gì cả, cậu ta tiếp tục giãy giụa là nên nói ra hay không, có nên rời đi cậu hay không, vậy thì chẳng lẽ nói ra, đối với cậu không tốt, đối cậu ta thật sự cũng không tốt?"
Hắn nói chuyện với Cao Thịnh, giống như là đang nói về chính mình.
"Nếu cậu đối cậu ta thật sự không có cảm tình nào khác, vậy thì dựa vào tâm ý quý trọng cậu ta như em trai, cậu không phải cũng có thể trợ giúp cậu ta tìm một đối tượng thích hợp hơn sao? Nếu cậu đối cậu ta có một chút tình cảm nào khác, đây cũng là thời điểm để cậu hiểu rõ được lòng mình, đừng quên cậu còn có một vị hôn thê."
Cao Thịnh mờ mịt nhìn hắn, "Cậu cảm thấy tôi. . . . . . thích cậu ấy?"
"Tôi không biết. Có lẽ cậu thật sự đem cậu ta trở thành thế thân cho em trai đã mất của cậu, cậu là người mê luyến em trai mà. Cho nên chuyện của cậu ta vĩnh viễn trọng yếu hơn so với những người khác, hay bất kỳ một sự tình nào khác, bởi vì cậu không có em trai, cậu không có vợ, cho nên cậu không thể nào nhận rõ, cậu đối với cậu ta rốt cuộc là thân tình hay là tình yêu? Việc này tôi cũng không giúp cậu được."
Hắn cười khổ, "Kỳ thật tôi cũng không biết, nói đúng hơn bởi vì cậu đối với cậu ta quá tốt, đích xác làm cho tôi có nhiều hiểu lầm. Nhưng mà cho tới bây giờ tôi chưa từng nghe qua cậu đối với cậu ta có nảy sinh phương diện khát vọng, điều này lại làm cho tôi không rõ ràng lắm. Nếu thích một người, sẽ muốn hôn người đó, muốn cùng người đó làm tình, bất luận có nhẫn nại ra sao, bởi vì chúng ta không phải thánh nhân. Thế nhưng cậu cùng cậu ta lại tường an vô sự bảy, tám năm."
"Tôi nghĩ rằng. . . . . ."
Nam nhân không có nói nữa, hắn biết Cao Thịnh đích xác cần hảo hảo suy nghĩ.
Có lẽ trực tiếp vạch trần như thế, đối với bọn họ, là phi thường lỗ mãng.
Nhưng hắn không muốn, không muốn bạn tốt mất đi người có thể là chân ái trong lòng mình, có lẽ là một loại ký thác, hắn cũng muốn có người xao tỉnh người kia, có lẽ người kia trong lòng thích chính là hắn.
Bất quá, đó là không có khả năng.
Cho dù hắn nghĩ như thế nào đi nữa, tình huống hắn cùng người kia là không đồng dạng như vậy, anh ta đối chính mình cho tới bây giờ không có lưu ý qua như thế.
Không có việc gì, tiếp qua bảy ngày, chính mình có thể giải thoát rồi.
Sau khi anh ta kết hôn, chính mình đổi đi nơi khác, hẳn là cũng tốt đẹp thôi.
Hắn tuy rằng cái gì đều muốn buông tay, thế nhưng đau lòng làm cho hắn không sao chịu nổi.
Không thể tiếp tục cuộc sống trong thành thị này, hắn không thể cứ đi trên một con đường nào đó, đã nghĩ đến chuyện cũ giữa hắn cùng anh ta.
Liền đem ngày anh ta kết hôn trở thành một mốc khởi đầu mới, chính mình sẽ là một con người mới vừa được sinh ra, hắn tin tưởng sẽ có một nam nhân dành riêng cho hắn xuất hiện.
Bất quá, vừa rồi thật sự là nguy hiểm, tuy rằng cảm thấy cơ hội em trai anh ta nhận ra mình là không cao, nhưng nếu để anh ta biết chính mình không phải đến Pháp quốc đi công tác, liền xong rồi.
Không, có lẽ xong rồi, cũng đại biểu anh ta có để ý đến mình.
Nói cũng đúng, vậy thì vừa rồi chính mình cần gì phải uất ức như vậy, hay là sợ chính mình thừa nhận không nổi lại một lần nữa bị anh ta coi thường? Hắn chua xót nhắm mắt lại.
Cho nên nói, hắn có thể hiểu tâm tình của Tô Khải, hắn mới càng cảm thấy chính mình phải nói ra.
Dù sao Tô Khải, so với hắn cũng có cơ hội đạt được hạnh phúc, nếu như hắn không đoán sai.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro