|3|

Nhưng đối với tôi cảm thấy việc mập mờ nhất trong cả quá trình này là tôi cùng anh ấy mỗi ngày nói "về nhà" chính là nghĩa trên mặt chữ “về nhà”.

“Seokjin, anh tan học thì nói với em, em hầm canh rồi, chờ anh về nhà chúng ta mỗi người uống một bát nhé”

“Được, trên đường tắc xe, có lẽ phải một tiếng nữa anh mới về tới nhà”

“Trên đường chú ý an toàn”

“T/b, vừa nãy trong nhà mất điện, em ngủ chưa, có sợ không?”

“Chưa, em vẫn đang ở thư viện trường, chưa về nhà”

“Vậy em cứ học tiếp đi nhé, đợi có điện anh nói với em, lúc đó hãy về nhà”

“Được”

“Haha hôm nay anh về nhà có chút sớm, không nghĩ tới em cũng ở nhà”

“Ừ, hôm nay em không có tiết”

“Em nhớ hôm nay là Chadstone VIP Day không?”

“Nhớ chứ, còn 3 tiếng nữa là đóng cửa rồi, con trai như anh không phải cũng thích đi dạo phố mua hàng sale đấy chứ?”

“Em muốn đi không? Anh dẫn em đi dạo phố”

“Thật hay giả vậy, vậy anh đợi em trang điểm cái đã”

“Đừng trang điểm nữa, không có thời gian đâu, bây giờ đi luôn thôi!”

Không có việc lớn kinh thiên động địa, cũng chẳng có câu chuyện tình tiết máu chó nào cả.

Hai con người không nhất thiết là phải đối mặt với sinh ly tử biệt, mới gọi là khó quên.

Nhưng có những chuyện, có những người, là khắc cốt ghi tâm, cả đời cũng không thể quên đi...

Sau này...

Anh ấy tốt nghiệp rồi.

Anh ấy vốn dĩ dự định tốt nghiệp xong sẽ đi lên thành phố Seoul thực hiện ước mơ làm ca sĩ của anh ấy.

Kế hoạch ấy vẫn chưa bao giờ thay đổi cả.

Lần cuối cùng anh ấy tìm tôi ăn một bữa cơm, là vào một buổi tối.

Anh ấy nói với tôi rất nhiều thứ, cho đến tận bây giờ tôi vẫn không hiểu.

Đại ý là trong công ty anh ấy không đồng ý cho anh ấy hẹn hò trong khi làm thực tập sinh, còn có những cái gì khác nữa, blablabla.

Tôi đều không hiểu anh ấy có ý gì.
Chỉ có thể ngồi đối diện anh ấy, cúi thấp đầu, cắm mặt vào ăn cơm...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro