Chương 7
Harry lại lần nữa ngồi dậy, ngồi xếp bằng. "Là......về ác mộng kia. Ta đang nói......về cha đỡ đầu của ta. Hắn đã chết. Hắn bị người khác giết chết." Harry cưỡng ép chính mình nói ra, cúi đầu nhìn chằm chằm đầu gối. Qua thật lâu, cậu ngẩng đầu lên, Spartacus còn đang nhìn chăm chú vào cậu. Mắt đen biểu tình không thể nắm bắt, nhưng không biết vì cái gì, Harry cảm thấy nó đang an ủi cậu. Nó không giống như Hedwig, làm bạn với phù thuỷ, tư duy của Hedwig khác với cú mèo bình thường.
Nhưng một con dơi chỉ là một con vật vụng về ( yên lặng: Giáo sư đang ủy khuất ), nhưng sinh linh này lại ở cùng cậu,cùng cái không gian này, càng quan trọng hơn là, nó không phải của nhà Dursley.Hôm đó, buổi sáng cậu trộm đem nó mang vào nhà, cậu không dám lưu lại thật lâu.
Cậu ở bên ngoài làm việc, nếu bị dì Petunia bắt được cậu ở trong phòng, cậu liền rất thảm. Harry sau khi tắm rửa liền bay nhanh lên lầu, đem con dơi hôn mê đặt ở đáy lồng của Hedwig, đóng lại cửa phòng ngủ, trở lại trong phòng. Nửa giờ lúc sau, dì Petunia đi mua sắm, cậu lưu lại trên lầu, cẩn thận mà kiểm tra vật nhỏ kia, xem thử cậu có thể làm chút gì đó không.
Nói thật, cậu vốn tưởng rằng khi trở về nó rất có thể đã chết. Đương nhiên ở thời điểm hiện tại, cậu vẫn còn là tiểu hài tử, rất nhiều lần cậu đã chăm sóc chim nhỏ bị thương, hoặc là một hai con sóc, nhưng cậu rất ít khi thành công......đặc biệt là chim nhỏ. Nếu có thể làm cho Dudley không tra tấn chúng nó thì tốt rồi, Dudley đối với động vật tựa như đối với cậu đều rất thích hành hạ.
Nhưng mà khi cậu trở lại phòng, con dơi vẫn cứ ở đó, tựa như khi cậu rời đi, nó chỉ như vậy mà nằm ở đáy lồng của Hedwig, đầu lưỡi hơi nhe ra. Harry nhanh chóng kiểm tra, mới phát hiện nó bị thương ở miệng cùng với mũi, răng của nó cắn vào nên đầu lưỡi bị thương, có lẽ là khi nó ngã xuống đi.
Không phải vết thương gì nghiêm trọng lắm, có thể chính nó sẽ cảm thấy tốt lên. Xương vai của nó bị trật khớp, có chỗ bị xé rách, thương thế quả thật rất nghiêm trọng, miệng vết thương dài từ bả vai kéo đến phía dưới màng cánh mỏng.
Harry dành nhiều thời gian mà nghiên cứu miệng vết thương, thậm chí không thể tưởng tượng được nó vì cái gì mà tạo thành. Không phải do răng cắn, không phải do móng vuốt, đương nhiên -- miệng vết thương rất dài, vết cắt thẳng tắp, xé rách cơ bắp, như là bị một lưỡi dao sắc bén cắt đứt.
Miệng vết thương để trên da lông thoạt trông rất nhỏ. Harry từ bỏ, thương tình, bắt đầu trị liệu. Cậu cẩn thận mà dùng dược rửa sạch miệng vết thương, rồi mới dùng thuốc được điều chế từ cúc khoa cùng vỏ cây hoa điều mà bôi cho vật nhỏ, cẩn thận băng bó cho tốt.
Cậu dùng băng vải của Muggle băng vòng quanh miệng vết thương bị xé rách cho thật tốt, băng gạc vòng qua thân con dơi, đi từ trên xuống dưới, bó chắc, đem độc dược được lót cố định lại. Cậu kiểm tra thành quả của chính mình, thật cao hứng vì hiệu quả không tồi, nhưng cậu vẫn không xác định con dơi còn có thể bay lại lần nữa hay không.
Harry dùng ống nhỏ giọt để cho động vật đang hôn mê bất tỉnh kia vài giọt dược giảm đau, rồi mới đem nó đặt ở hộp chocolate, hộp được lót bông cùng với lông dê. Cậu đem hộp đặt ở trên bàn đọc sách, đem lồng của Hedwig rửa sạch hoàn toàn, vô cùng sạch sẽ.
Đĩa thức ăn của Hedwig vẫn cứ trống không, Harry ở đáy lồng sắt lại bỏ thêm hai cái chén nhỏ, một cái đầy đồ ăn ( cậu từ tủ lạnh trộm dâu tây ), một cái khác đựng nước. Trong nước cậu còn bỏ thêm một số nguyên liệu giúp thư giản và giúp thoải mái.
Harry đem con dơi bỏ vào lồng, đem vải bố đắp lên lồng chim. Dơi là động vật ban đêm, cậu nghĩ cậu ban ngày có thể lấy vải bố trùm lại, buổi tối lại gỡ xuống. Việc này có thể giúp nó khôi phục hình thức sinh hoạt hằng ngày, không chỉ có lợi cho sức khỏe, nếu như khả năng là nhà Dursley ngẫu nhiên phát hiện, thì cũng sẽ rất chậm.
Cậu dùng hơn một tiếng rưỡi để chiếu cố con dơi. Harry bỏ lỡ cơm trưa ( thật là hy sinh ), bật hết công suất làm việc ở vườn xong rồi lại làm những việc khác. May mắn chính là dì Petunia khuya mới về nhà, sẽ không có ai phát hiện cậu lười biếng. Bọn họ đối với việc cậu làm rất thoả mãn, khen thưởng cho cậu chính là cho phép cậu ăn cơm chiều.
Trước sau như một, Dudley lại bắt đầu ăn uống điều độ, Harry liền nghĩ bản thân cũng nên ăn uống điều độ. Sau khi ăn cơm chiều
xong,Harry trở lại phòng, kinh hỉ phát hiện con dơi không chỉ còn ở đây, còn tỉnh, hiển nhiên có chút sức sống. Cậu ôn nhu mà đối nó mà nói chuyện, bất quá vẫn là quyết định cho nó một ít không gian, cho nó thích ứng với hoàn cảnh mới.
Nó thực bình tĩnh làm cậu ấn tượng khắc sâu -- bởi vì cậu có chút lo lắng, nó sẽ hoảng sợ,bất an, sẽ không chú ý tới cậu. Hiện tại an tĩnh đến kì lạ. Harry nhìn nó, cái miệng nhỏ mà uống ít nước nho ép do cậu tự làm, từ trong chén nước, chải vuốt lông toàn thân, thói quen này quả nhiên rất giống trong sách sách miêu tả.
Khi cậu bắt đầu nói chuyện, lỗ tai nhỏ của nó chớp động, nhưng không có ngẩng đầu lên nhìn. Không biết vì sao, việc này cổ vũ Harry tiếp tục nói."Hắn bị giết......ta là nói, nói cha đỡ đầu của ta." Harry lặp lại nói. Spartacus tiếp tục rửa sạch ngón chân.
"Ta nghĩ có lẽ......ta nói là, việc hắn bị giết là lỗi của ta." Harry dừng một chút, gian nan, tự hỏi. Cậu trở lại gối đầu "Có khi ta nghĩ......ta nghĩ ta có lẽ......không phải đứa con mà hắn chờ mong?Spartacus," Harry tiếp tục an tĩnh mà nói. Con dơi đình chỉ rửa sạch, ngẩng đầu lên, nhưng Harry lại không có chú ý đến.
"Năm trước, hắn thường xuyên...... vì ta mà thất vọng, ta nghĩ vậy. Bởi vì hắn cho rằng -- hắn cảm thấy ta không giống ba ba ta. Chuyện này luôn làm ta có cảm giác buồn trong lòng. Bởi vì ta hy vọng có thể giống ba ba ta." Con dơi đối với chuyện này đánh một cái hắt xì nhỏ, có chút trào phúng. Dường như phát ra âm thanh kỳ dị mà nhu hòa. Harry ngẩng đầu lên nhìn nó."Thậm chí ta không hề nghĩ giống ba ba là có vấn đề gì." Cậu nói cho nó.
"Năm trước ta phát giác ta và ba ba không phải......ít nhất, không phải là......ta cho rằng......ta giống bộ dạng của ông ấy. Cái này,ta......nói thật, điểm làm người khác thất vọng." Harry thở dài, gỡ xuống mắt kính, trở mình. Cậu vẫn cứ mở to đôi mắt, mờ mịt mà nhìn chằm chằm vách tường.
Qua thật lâu,cậu gần như thì thầm nói: "Sirius là ngườu nhà duy nhất của ta. Ta hy vọng hắn -- vì ta mà tự hào." Hắn lúc nào cũng nói yêu ta, nhưng đến cuối cùng lại thay đổi. "Ta nghĩ hắn......chính là ta chưa bao giờ ở chung với nhau lâu dài. Ta nghĩ khi hắn ở nhà tù Azkaban đã làm tinh thần hắn...... có điểm không quá ổn định, ngươi biết không, Spartacus?"
Cậu nhìn về phía lồng chim, không có mắt kính, cậu nhìn không rõ lắm. Nhưng tựa hồ cậu thấy Spartacus đã về tới sào, còn chuyên chú mà nhìn cậu. Harry cảm thấy tốt hơn một chút, những chuyện mà cậu để trong lòng đã nhẹ đi một ít. Kỳ tích quả là kỳ tích, cậu lại một lần cảm thấy phi thường mệt mỏi --cậu nghĩ có lẽ cậu còn có thể ngủ một lát. Cậu đột nhiên nghĩ đến Spartacus có phải hay không mà nằm ngủ, có lẽ nó thích đổi chiều ngủ.
Quyết tâm ngày hôm sau liền ở trong lồng trang bị một nhánh cây, để con dơi có thể bắt lấy nó mà ngủ, Harry nhắm mắt lại, bài trừ suy nghĩ.
"Ngủ ngon, Spartacus." Cậu mơ mơ màng màng nói. Sau khi cậu ngủ thật lâu, con dơi vẫn cứ ngồi, nháy mắt cũng không nháy mắt mà chỉ nhìn chằm chằm cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro