Chương 9


Anh đột nhiên nghĩ nếu người phát hiện anh chính là nữ hài Lavender Brian của Gryffindor thì sẽ như thế nào. Cái con bé thần kinh không được bình thường kia đại khái sẽ dùng nuớc hoa hồng mà tắm rửa cho anh, rồi mới buộc cho anh một phụ kiện nho nhỏ hình thoi.

Ý tưởng này chọc giận Snape, cứ việc nghĩ Harry Potter sẽ đem anh đi trang điểm, anh đối nam hài phẫn nộ -- tổng thể mà nói -- vẫn như cũ, suy nghĩ kì cục quái ngày một tăng.

Anh thậm chí còn phát hiện Potter cho anh ở một cái giường thoải mái, đều làm anh sinh khí, thế là anh bắt đầu dùng hàm răng sắc nhọn cùng móng vuốt xé nát tất cả. Ta sẽ không thể bị khuất phục, chính là nếu như Potter đem anh đối đãi không tốt, anh liền sẽ cắn cậu.

Snape hung tợn mà nghĩ, đem đập vỡ thức ăn ném tới ngạnh hộp giấy bên cạnh. Anh một khắc đối với ý niệm này có chút cảm giác hổ thẹn -- ta lại không phải là một con dơi hoang dã! Nhưng vì cái gì anh lại có một loại khoái ý vớ vẩn.

Buổi sáng không khí thực tốt. Cậu thiếu chút nữa ngủ quên, làm dì Petunia thực sinh khí. Harry thật sự cảm tạ nàng vì đã đánh thức cậu đúng lúc -- nếu không dượng Vernon ở dưới lầu trước khi cậu đi xuống, cậu liền rất thảm.

Từ khi nghỉ hè cho tới bây giờ, cậu luôn cho là dượng Vernon sẽ đi làm rất sớm, nên cậu vì họ mà chuẩn bị tốt bữa sáng, chưa bao giờ than vãn. Ác mộng luôn là làm cậu khó có thể yên giấc, cho nên không cần đánh thức cậu. Rất nhiều thời điểm cậu sẽ tỉnh lại, lối đi nhỏ bên kia phòng ngủ chính thất tắm vòi sen một khai, cậu là có thể nghe thấy.

Ngày hôm qua là lần đầu tiên cậu sau khi gặp ác mộng mà có thể tiếp tục ngủ, cậu ngủ thật sự rất lâu. Nghĩ lại, cậu đối với tiểu sinh linh hiện tại cùng cậu ở trong phòng, cùng cậu tối hôm qua chia sẻ tâm sự sinh ra lòng biết ơn nho nhỏ.

Nếu dượng Vernon đi ra ngoài làm việc, Petunia cũng vội vàng vì một ngày làm mà chuẩn bị, Dudley ( hắn rất ít khi rời giường trước cơm trưa) còn đang ngủ, Harry có thể đi chăm sóc sủng vật mới của cậu.

Càng nhanh càng tốt -- Cậu xác nhận Spartacus là loại động vật ban đêm, muốn ngủ vào buổi sáng. Hơn nữa, cậu nghĩ con dơi sẽ rất đau -- có lẽ còn rất đói bụng, cho nên cậu sau khi đi làm tốt công tác ngoài vườn xong, liền đến phòng bếp, rót một ít nước ấm, sau đó liền lên lầu.

Harry đi vào phòng, đóng cửa lại. "Hảo, Spartacus," cậu nhẹ nhàng nói, "Ta bây giờ sẽ chăm sóc ngươi...... nha!"

Spartacus đứng giữa lồng chim, bên ngạnh hộp giấy cùng một đống mảnh bông nhỏ, chỉ một thoáng qua, đường hồ ly trên mặt, như là cố ý lộ ra biểu tình khiêu khích. "Như vậy......ách, ta đoán ta mang cho ngươi cái này, đối với ngươi sẽ là chuyện tốt," Harry buồn cười mà nhìn con dơi đang phẫn nộ ở trong lồng, cậu lấy ra một chút dây thép từ hộp dụng cụ làm vườn, cẩn thận mà tới gần lồng chim. " Ta nghĩ ta tốt nhất nên xem cánh ngươi trước......ngươi có nguyện ý để ta đem ngươi lấy ra trong chốc lát không? "

Harry cẩn thận mà mở cửa lồng chim, chần chờ vươn tay ra. Spartacus nhìn Harry tay hướng tới mình không chút hoảng loạn, nó không chạy, không né, cũng không nghĩ cắn sẽ người, Harry đem việc này trở thành dấu hiệu tốt. Cậu duỗi tay cầm con dơi, cẩn thận mà lấy ra khỏi lồng.

Chuyện làm cậu giật mình chính là,Spartacus phi thường hợp tác, tùy ý Harry đem nó đưa tới trên giường. Harry ngạc nhiên mà nhìn động vật nhỏ, là một con con dơi lớn...... cậu đoán nó khoảng hai bàng trọng, nhưng nó cao không đến một thước Anh, so với một phần ba Hedwig thì cao hơn một chút.

Harry đem Spartacus phóng tới dưới chân giường, rồi mới đi nghe động tĩnh ngoài cửa, xác nhận không có ai, liền đem một miếng sàn nhà mà cạy lên, bên trong cậu dùng để cất giấu những đồ vật quan trọng nhất đối với cậu -- áo choàng, đũa phép, album, cùng một bộ độc dược trị liệu.

Cậu từ trong lấy ra độc dược trị liệu, tiếp theo từ dưới giường lấy ra hộp y tế, cậu đem con dơi nâng lên, rồi mới ngồi xuống giường, đem con dơi đặt ở trên đùi cậu. Harry khi chăm sóc vết thương, vẫn luôn cùng con dơi nói chuyện, hy vọng chính mình có thể an ủi động vật hoang dã này, làm nó bình tĩnh lại.

Cậu cho rằng nó cũng không để ý rằng cậu đang nói cái gì, Hagrid trước kia đã nói với cậu, động vật sẽ đối với âm thanh sẽ có phản ứng. "Đừng lo lắng, ta làm cái này cũng không phải là thuộc dạng gà mờ."

Cậu một bên nói chuyện, một bên dùng một cái kéo nhỏ sắc bén cắt mở băng gạc. " Thậm chí ta độc dược cũng không phải không tốt, tuy rằng ta với giáo sư đại khái sẽ có chút bất đồng ý kiến. Tuy ông ấy cho rằng thành tích của ta không có gì nổi bật, nhưng ta có khi thật sự không có cách nào chuyên tâm, bởi vì ông ấy luôn ở bên ta đi qua đi lại, làm ta khẩn trương. Ta nghĩ khi ta thi O.W.L.s thì thành tích độc dược sẽ không quá xấu." Cậu cẩn thận mà từ miệng vết thương dời đi miên lót, chú ý lực đạo của mình, để tránh phần dưới không bị kéo ra, lại chảy máu.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro