Ch. 4
"Hiromu-chan, không lẽ cậu định để tôi đi bộ đến đó sao?" Midorikawa đau khổ nói. Tịch thu bằng lái rồi cả chìa khóa xe không nói, ngay cả tiền đi taxi cũng không cho, làm thế quái nào cậu có thể lết cái thân già này đến chỗ hẹn cơ chứ?!
"Tôi không quan tâm. Ngài không phải là Cầu thủ bóng đá sao? Dùng cái thứ thể lực tốt đến khiến người ta ghét cay ghét đắng đó của Ngài đi!" Hai chữ thôi: Lạnh lùng. Cậu không quan tâm nếu tên nhóc này chết ở cái chỗ nào đó đâu.
"Thôi mà ~"
"Thôi cái đầu Ngài!"
"Hiromu-chan~"
"Im miệng!!"
"Hiromu-chan~"
"..." Bực mình
"Chỉ còn 20 phút nữa thôi, Hirom..."
"Được rồi!!!" Hiromu thỏa hiệp. "Tôi sẽ chở Ngài đi, nhưng đừng có mà trở về khóc với tôi khi mà xảy ra bất cứ vấn đề gì. Tập đoàn Kira hợp tác với chúng ta tuyệt đối không chỉ vì lợi ích kinh tế, đừng quên, chủ tịch của cái Tập đoàn đó là ai, càng không thể quên người mà chúng ta phục vụ là ai!"
Midorikawa nghe thế cũng chỉ mỉm cười một cách đầy thâm ý "Tôi biết mà. Nhưng nếu Thánh đế muốn tôi tiếp cận chủ tịch của Kira, thì tôi chỉ cần làm theo thế là được rồi. Chuyện còn lại, tôi không quan tâm, mà cũng không thể quan tâm."
"Ryuuji-kun, cậu... sẽ không phản bội chứ?" Hiromu đột nhiên chăm chăm nhìn vào từng cử động trên khuôn mặt cậu, một ánh mắt cũng không bị bỏ sót.
"Phản bội sao?" Cậu lẩm nhẩm "Nghe cũng thú vị đó. Nhưng mà yên tâm, nếu ông anh và đứa em đáng yêu nhà tôi đều tin tưởng vào chế độ Quản lý Bóng đá của Fifth, hay nói đúng hơn là tin vào kế hoạch hoang đường của Thánh đế, tôi đương nhiên vẫn sẽ đứng về phía của anh ta, ít nhất là cho đến khi mọi thứ kết thúc." Cậu cười một cách thoải mái, nói thẳng ra, Midorikawa không có một chút hứng thú nào với việc đấu tranh này cả, thứ mà cậu quan tâm từ trước đến giờ, chỉ là bảo vệ những người mà cậu xem là gia đình mà thôi.
Hiromu nghe cậu nói thế cũng chỉ nhíu mày một cái, đáp án này đã tốt hơn rất nhiều so với kết quả xấu nhất mà anh dự đoán. Anh chắc chắn sẽ không bao giờ đứng ở mặt đối lập với Midorikawa, hai người đã cùng nhau phấn đấu lâu như vậy, nhưng không phản bội luôn tốt hơn rất nhiều, không phải sao?
"Bây giờ thì mau chở tôi đến điểm hẹn đi, chúng ta sắp trễ rồi ~"
"..." Được rồi, anh vẫn cảm thấy tên này đáng ghét y như lúc còn nhỏ. Haiz... "Lên xe!"
"Tuân lệnh!" ^^
....................................................................
"Đã lâu không gặp, Midorikawa-kun phải không? Chúng ta đã từng chơi với nhau trong giải FFI." Hiroto mỉm cười và nói. Không thể phủ nhận, anh là một thanh niên tài năng và có triển vọng, dáng ngoài hoàn hảo, năng lực tốt, khả năng ngoại giao không chê vào đâu được, tính cách cũng rất hợp với công việc làm ăn, muốn không thành công cũng khó. Thấy không, chưa gì mà đã kéo gần mối quan hệ giữa hai người rồi. Nếu cậu nhớ không nhầm, cậu thậm chí còn không chơi hết một trận đấu nữa.
"Haiz, hỏi sao cái tên Burn kia suốt ngày nói đem mình bán cho hắn." Lẩm bẩm một cách đầy oán niệm...
"Vâng?" Hiroto tỏ vẻ nghi hoặc.
"K- Không có gì đâu, tôi chỉ là đang nói sảng thôi ấy mà." Cậu xua tay, rồi mới chỉ vào cái bàn đã được sắp đầy tài liệu. "Tôi nghĩ chúng ta nên bắt đầu thảo luận về bản Hợp đồng." Và giống như nhớ ra điều gì đó, cậu kéo tay Hiromu- người nãy giờ vẫn liên tục tỏa ra một loại khí màu đen đáng sợ sau lưng cậu "Xin giới thiệu, cậu ấy là Thư ký của tôi, Miura Hiromu."
"Xin chào." Hiromu lạnh lùng nói xong liền quay đi, không hề liếc mắt nhìn Hiroto một cái." Tôi sẽ đợi Ngài ngoài kia, đừng làm chuyện dư thừa đấy!" Câu này là nói với Midorikawa. Chuyện dư thừa là gì thì... ai mà biết cơ chứ.
"Ừm." Midorikawa cũng không ngăn cản, chỉ nhét vào tay cậu một ly cacao nóng không biết gọi từ lúc nào rồi nói "Bao tử yếu thì đừng ăn bậy, khi nào xong chúng ta cùng đi ăn."
"Biết rồi." Hiromu cầm lấy ly cacao, ánh mắt cảu anh trở nên dịu dàng hơn một chút, môi cũng không còn mím chặt như vậy nữa. Lúc đó, cậu ta cũng đã đem đến hơi ấm cho cuộc sống tối tăm lạnh giá của anh bằng cách này...
Hiroto nhìn cảnh hai người thân mật như thế, không biết vì sao lại dâng lên một cảm xúc khó chịu, nhưng nó nhanh và nhẹ đến nỗi ngay cả chính anh cũng bỏ qua.
"Quan hệ của hai người thật tốt nhỉ?"
"Ừm, chúng tôi quen nhau từ nhỏ, cậu ấy luôn giúp đỡ tôi trong rất nhiều việc." Cậu trả lời một cách vui vẻ "Chuyện hợp đồng..."
"À, đương nhiên, chúng ta sẽ bàn nó ngay bây giờ." Hiroto nhanh chóng tiếp lời, anh nhận ra rằng, hình như người này rất không thích nói chuyện riêng tư với anh. Tâm lý đề phòng quá nặng chăng?
Một lúc sau...
"Đúng rồi, tôi nghe nói các cậu có quản lý một số dự án đầu tư của Fifth Sector." Anh giả bộ như bâng quơ hỏi, cây bút ghi âm cũng đã được bí mật bật lên.
Đến rồi. Midorikawa mỉm cười, cũng trả lời một cách đầy tự nhiên "Công việc làm ăn thôi, bọn họ yêu cầu, chúng tôi thực hiện, sau đó là nhận phần thưởng mà mình xứng đáng."
"Như vậy, tôi có thể hợp tác với họ chứ. Tôi cho rằng một Tổ chức lớn như Fifth Sector rất đáng để đầu tư."
Nụ cười của cậu càng thêm chân thật một chút "Đương nhiên rồi, tôi sẽ nói với họ. Tôi nghĩ Thánh đế sẽ rất vui khi biết một Tập đoàn lớn như các vị có ý định 'giúp đỡ' chúng tôi." Không chỉ vui không đâu, tên đó mà biết, chắc chắn sẽ cười lớn trong bụng luôn ấy chứ.
........................................................
"Sao rồi?" Hiromu ngồi trên ghế lái mà hỏi, Midorikawa có vẻ rất vui vẻ, thành công rồi sao?
"Ừm, chúng ta vừa câu được một con cá lớn đấy."
"Họ thật sự muốn hợp tác với ta."
"Đương nhiên là không, nhưng, thứ mà tôi muốn quan trọng hơn thế nhiều." Lại mỉm cười, Midorikawa không hề giải thích điều gì cả. Biết quá nhiều không có lợi cho Hiromu, thậm chí còn có thể dẫn cậu ấy đến nguy hiểm.
Hiromu cũng không hỏi thêm, chỉ nhìn cậu một cái qua kính chiếu hậu, Midorikawa vẫn một bộ dáng thảnh thơi, tay chống cằm và mắt nhìn ra ô cửa kính, nhưng không biết vì sao, anh lại có thể cảm thấy được, kẻ đã làm bạn với anh hơn 10 năm này, thật sự rất nguy hiểm. Mà những thứ càng nguy hiểm, thì lớp vỏ bên ngoài lại càng xinh đẹp, càng khiến người ta phải trầm mê.
Giống như một thứ thuốc phiện vậy...
Như đúng lời hứa, Midorikawa cùng Hiromu đã tạt qua một nhà hàng nhỏ ven đường để giải quyết bữa trưa. Hôm nay cậu quyết định tự cho mình nghỉ ngơi một ngày, nhưng trước đó phải đi báo cáo tình hình cái đã.
...
"Cậu ta đưa ra yêu cầu sớm như thế?" Thánh đế Ishido Shuuji tỏ vẻ khó hiểu, với cái cá tính mà anh quen thuộc, thì hẳn là hắn ta phải đợi thêm một vài lần tiếp xúc, xác định chắc chắn là Midorikawa có thể giúp anh ta thâm nhập vào công việc của Fifth Sector thì mới hành động. Còn bây giờ...
"Yên tâm đi. Hắn ta chỉ đơn thuần là tin tưởng tôi còn là một thành viên của Inazuma Japan, sẵn sàng giúp đỡ đồng đội cũ khi gặp khó khăn mà thôi." Cậu nhún vai, vì bây giờ không có ai ở đây ngoài hai người, nên cậu cũng không hề ra vẻ tôn kính gì với người đang ngồi trên chiếc ghế cao cao đằng kia cả.
"Ồ, nhưng rõ ràng cậu sẽ không."
"Đương nhiên, Tập đoàn Kira ủng hộ cho Hibiki Seigou, Tập đoàn Gemini là trung lập, nhưng trên thực tế vẫn luôn ủng hộ cho Thánh đế, làm gì có chuyện tôi và hắn ta có thể hợp tác được cơ chứ."
"Đừng đùa quá trớn, Reize, tôi không muốn nhìn thấy cái cảnh cậu vờn hắn ta đến chết đâu."
"Thôi nào, đừng nghĩ xấu về tôi như thế. Dù sao hai người cũng từng là bạn, tôi hiểu mà. Nhưng, tôi nghe nói hắn ta cùng Suzuno Fuusuke là cùng xuất thân từ một Trại trẻ mồ côi, chỉ nhiêu đó là đủ để tôi và hắn ta đứng ở hai trận doanh rồi."
"Suzuno Fuusuke? Nếu tôi nhớ không nhầm, bây giờ cậu ta đang là cầu thủ của một đội tuyển chuyên nghiệp ở Hàn Quốc."
"Không quan tâm. Có điều, nếu hắn dám về Nhật Bản, tôi sẽ là người tiếp hắn ta một cách thật 'tử tế'." Midorikawa cười một cách rất chân thật, chỉ là ánh sáng lạnh trong đôi mắt cậu lại không thể giấu được Ishido Shuuji.
Người này, càng ngày càng nguy hiểm...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro