Ch. 9


"Sao đột nhiên lại quyết định về Nhật thế? Em nhớ anh từng bảo sẽ ở bên đó đến chết già mà." Kirino tò mò hỏi, nhưng thái độ không tốt trực tiếp cho thấy sự phản cảm của cậu đối với gia tộc Vongola. Cho dù chủ nhân hiện tại của họ rất tốt, cũng không thể xóa bỏ trang sử đen tối bị nhuộm bằng máu tanh và nước mắt kia. Mẹ của cậu, người phụ nữ dịu dàng, đã chết trong một lần ám sát, cha cậu, vì bảo vệ gia đình, trở thành cái bia của bọn kẻ thù, chính bản thân cậu, nếu như không phải mỗi ngày đều trong căn cứ, chắc chắn cũng không sống tới bây giờ.

"Vongola biến mất rồi." Nagumo thở dài "Boss đốt luôn Tổng bộ, bây giờ Xanxus là người nắm quyền. May mắn cho mấy đứa, anh là một trong một số ít những người Xanxus cảm thấy... ừ... tương đối vô dụng, nên thả anh về Nhật, đương nhiên, lý lịch của anh vẫn rất sạch sẽ."

"Cái đó thì không đáng để tự hào đâu, anh trai ngốc!" Midorikawa không chút lưu tình ném thẳng cái gối thêu hoa vào mặt Nagumo, bất chấp việc ông anh không đáng kính này đang băng bó khắp người.

"Reize! Em mưu sát! Đây là trọng tội!"

Mà thật ra Nagumo vẫn còn khỏe chán. Không thể không cảm thán một chút khả năng chịu đựng của người này.

"Như vậy rất tốt." Kazemaru mỉm cười "Ít nhất không phải lo khi nào thì nghe tin báo tử của cậu nữa, Haruya."

"À đúng rồi. Lần trước anh có gửi thư về, em không xem sao?" Nagumo đột nhiên hỏi.

"Thư? Không có." Midorikawa ngẫm lại lắc đầu.

"Ở chỗ em, hôm ấy về thì gặp Sư phụ, em quên bén mất." Kirino giơ tay, toan đứng dậy, lấy trong cặp lá thư vẫn còn chưa mở."

"Không mở tốt nhất, em đưa nó cho anh đi." Nagumo vội nói.

"Sao thế ạ?"

"Không có gì. Chỉ là thứ này chưa đến lúc em nên xem thôi." Thật ra lá thư này không phải là do Nagumo gửi đi, anh tính đợi thêm 1 năm nữa cơ, nhưng không biết ai đã lấy nó ra khỏi ngăn kéo của anh, đợi đến khi Kyousuke nhắn rằng lá thư đã đưa đến tay em trai anh, anh mới biết.

Kirino tuy rằng thắc mắc, nhưng cậu luôn luôn nghe lời anh trai, nên không hỏi một lời mà trả lại cho anh ấy, không thấy ánh mắt nghiêm túc của Midorikawa và Kazemaru ở đằng sau.

"Ranmaru."

"Vâng, Sư phụ?"

"Anh có vài chuyện muốn nói riêng với hai ông anh ngốc của em, không ngại tránh mặt một hút chứ?" Kazemaru hỏi, nhưng giọng điệu lại không cho phép từ chối.

Biết rõ sư phụ mình là một người ngoài nóng trong lạnh, Kirino rất ngoan ngoãn trở về phòng, trong căn nhà này, người nhìn như dễ ăn hiếp nhất - Nagumo, người nhìn như không gây hại nhất - Midorikawa, và người nhìn như hiền lành nhất - Kazemaru, đều không phải là loại người có thể đánh giá bằng bề ngoài.

Mà, dù sao bây giờ vẫn còn tương đối sớm, để xem cậu có thể làm gì cho đội bóng không, nói thật, cậu vẫn rất không tin tưởng vào năng lực của Raimon, không phủ định đó là một đội bóng mạnh, nhưng nói vô địch thì cũng khó mà tin được.

Lệnh mà cậu nhận được là "Tham gia Holy Road", cách tham gia chắc chắn không hạn chế, như bây giờ cũng đã tính là 'tham gia' rồi, nhưng để làm gì? "Giúp đỡ Raimon vô địch" – Đó mới là mục đích thật sự của cái mệnh lệnh này.

Bên dưới nhà.

Kazemaru nghiêm túc nhìn Midorikawa: "Lúc anh không ở, Ranmaru có lại phát bệnh không?" Anh cũng không biết rằng Nagumo đã hỏi rồi, mà có biết, anh cũng không ngại lại hỏi thêm một lần.

"Không." Lần trước Midorikawa cũng bảo như thế "Em ấy không phát bệnh, nhưng em khẳng định nó không thuyên giảm chút nào, có khả năng còn nặng hơn."

"Haiz." Nagumo thở dài "Lần trước anh có bảo, anh đang tiến hành một hạng mục, nhưng vì thiếu kinh phí và không được Vongola cấp phép nên đã ngưng."

"Vâng?"

"Cái hạng mục đó, được tiến hành trên một tập tài liệu ẩn mà anh tìm được trong phế tích của một gia tộc đã bị Boss tiêu diệt trước đây. Trong tài liệu, hạng mục đó đã tiến hành được một thời gian dài rồi, thành phẩm của nó, như mấy đứa đã gặp, chính là Boss nhà anh đó."

"Thì sao?" Kazemaru nhíu mày, anh không cảm thấy chuyện này có liên quan gì đến anh cả.

"Cha mẹ của anh là một trong những người tiến hành hạng mục đó."

Midorikawa nghe đến đó, cảm thấy trong đầu đổ rầm, cậu như nhớ lại cái gì, mắt trợn đến thực to.

"Như em nghĩ." Nagumo gật đầu nhìn Midorikawa "Năm đó, cha mẹ anh vẫn chưa chết, họ chỉ đơn thuần là muốn vứt cái của nợ là anh và an tâm làm thực nghiệm thôi."

"Trọng điểm!"

"Người y tá đỡ đẻ cho mẹ nuôi, chính là mẹ anh, bà ta xem Mist là một trong những người thử thuốc đầu tiên."

"CÁI – GÌ?" Kazemaru gằn từng chữ, ánh mắt âm trầm đến đáng sợ, đương nhiên sự tức giận đó không hề hướng về Nagumo, mà là đến người đàn bà vô liêm sỉ, đã vứt con mình, còn muốn hại luôn cả con của người đã cưu mang con mình!

"Bà ta chết rồi. Không ai sống sót sau khi Boss phá hủy phòng thí nghiệm. Năm đó, tuy Mist chỉ bị tiêm hai liều thuốc, nhưng ai cũng không biết nó đã thay đổi cơ thể của em ấy như thế nào. Một mẫu thiên thạch nằm trong người, cung cấp năng lượng liên tục cho em ấy là một trong những cách ngăn cản sự tiếp xúc của cơ thể em ấy với thuốc. Đây là giải pháp mà mẹ nuôi đã nghĩ ra, và anh chỉ mới tìm được nó mà thôi."

"Nguyên nhân cậu muốn tôi mang thiên thạch đến cho cậu?"

"Ừm... Nhưng thật ra lúc cậu gửi nó đi, tôi đã trên đường về nước rồi, không biết viên đá đó bây giờ như thế nào." Nagumo nói "Quay lại, anh tìm ra một phần bản thảo khác của mẹ nuôi, cái này có thể là hi vọng cuối cùng để chữa cho thằng bé. Nhưng mà..." Nói đến đây lại ngập ngừng.

"Như thế nào? Là nguyên liệu khó tìm, hay là thiếu vốn?"

"Cũng không phải. Nói thật, anh đối với phương pháp này không mấy tin tưởng."

.......................................................................................

Hôm nay là thứ 7, theo lý mà nói mọi người được nghỉ tập, nhưng không ai ngại đến trưởng một buổi sáng để tiếp tục phấn đấu. Kirino, rất bất hạnh, tuy không phải là người muốn phấn đấu, nhưng vẫn phải lên trường nhìn mọi người phấn đấu.

"Kirino-senpai. Chào buổi sáng." Sorano Aoi chào, tiếp đó, Seto Midori và Yamana Akane cũng trình diện.

Kirino thấy ngay cả những nữ quản lý cũng chịu thương chịu khó đến đây một chuyến, càng không có cách nào trốn tránh.

"Chào buổi sáng."

"Hôm nay tiền bối cũng vất vả rồi. Mọi người đã tập lâu chưa ạ?"

"Cũng chưa." Kirino lắc đầu.

"Được rồi các em!" HLV Endou đúng lúc lên tiếng "Đi nghỉ một chút, tập quá sức cũng không phải là một lựa chọn hay đâu."

"Vâng." Mọi người xem ra vẫn rất sung sức.

Kirino đưa nước cho từng người, đến chỗ Tsurugi thì dừng một chút, nhưng cũng nhanh chóng tránh đi.

Tsurugi làm như không có gì tiếp tục lau mồ hôi trên trán, thuận tiện nói với Tenma về những sai sót của cậu ban nãy.

"Đã quen chứ?" Shindou đột nhiên hỏi.

"Cái gì?"

"Công việc của quản lý, đã quen rồi chứ?"

"Ừm, ngược lại cũng không khó khăn gì." Kirino bình tĩnh trả lời.

"Cậu biết chơi bóng, đúng không?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro