Chương 40: Đáng tiếc là, càng thích thì lại càng tiếc nuối☀

"Văn Tiểu Dữ! Lại đây chuẩn bị đi."

Văn Tiểu Dữ hoàn hồn, đặt chai nước trong tay xuống, đứng dậy vội vàng đi đến chỗ giáo viên dạy múa. Bọn họ đang quay phim tại công viên sinh thái, nhân viên đài truyền hình thì bận rộn ở một bên, còn các diễn viên múa thì đang tìm vị trí đứng theo sự hướng dẫn của đạo diễn và giáo viên.

Lúc Văn Tiểu Dữ đi lại tập trung với nhóm, giáo viên đã quan tâm mà hỏi cậu một câu:

"Em mệt à? Hôm nay trời có hơi nóng."

Cậu ngồi ngơ ngác quá lâu nên đã khiến giáo viên lo lắng. Văn Tiểu Dữ cảm thấy rất ngại, chỉ nói mình không mệt rồi sau đó tập trung quay phim.

Lúc này đang là đầu thu, thời tiết oi bức, trong lúc nghỉ ngơi giữa giờ quay phim, Văn Tiểu Dữ chỉ ngồi ở một bên không nói năng gì nhiều với người khác. Cậu chưa bao giờ chủ động bắt chuyện với ai, tất cả những người quen biết cậu đều đã quen với điều đó. Thấy cậu yên lặng ngồi mình ên, trông vừa xinh đẹp vừa sạch sẽ, ai nấy cũng ngại bước đến bắt chuyện.

Chỉ có Văn Tiểu Dữ biết mình đang nghĩ chuyện vớ vẩn gì trong đầu. Đêm cuối tuần đó giống như một giấc mơ dâm đãng khiến cậu vừa có chút rảnh rỗi là hồn vía lại lên mây. Đến bây giờ sức nóng đó như vẫn còn sót lại trong cơ thể, chạm đến từng đầu ngón tay cậu.

Sau đó Văn Trăn đã thoa thuốc rồi xoa bóp eo và đôi chân nhức mỏi cho cậu, vả lại còn kêu người bên nhà hàng giao đến nhà rất nhiều đồ ăn ngon. Tối hôm sau cả hai vẫn ngủ chung giường, Văn Trăn không hỏi cậu có muốn về phòng ngủ không, Văn Tiểu Dữ cũng yên lặng không nói sẽ rời đi. Hai người im lặng ngủ suốt đêm, mãi đến khi trăng sao lặn mất, mặt trời mọc lên.

Hiện giờ Văn Tiểu Dữ đã không thể ép mình tách khỏi Văn Trăn được nữa. Cậu cần được ngủ trong lòng Văn Trăn, không kiềm được mà dựa dẫm vào vòng tay của y, nếm trải được nhiệt độ ấm áp của cơ thể rồi, giờ nhớ lại sự lạnh lẽo ngày xưa quả là một cực hình.

Không có lúc nào là cậu không nhớ Văn Trăn cả.

Quay phim xong, khi xe buýt đưa các học sinh và giáo viên về đến trường thì cũng đã chiều. Văn Tiểu Dữ nhận được tin nhắn từ anh mình, y đang đợi cậu ở cổng trường.

Văn Tiểu Dữ tìm thấy chiếc xe hơi màu đen của Văn Trăn, vừa lên xe thì thấy người ngồi ở ghế lái vẫn là Văn Trăn, y xắn tay áo sơmi lên, đặt một tay lên tay vịn với vẻ mặt rất thoải mái.

"Tối nay muốn ăn gì?"

Văn Trăn hỏi cậu.

Văn Tiểu Dữ trả lời:

"Về nhà ăn đi, em sẽ đến siêu thị mua chút đồ ăn."

Văn Trăn liền lái xe thẳng đến siêu thị gần Giang Nam Phong Lâm. Văn Tiểu Dữ vào siêu thị mua đồ, Văn Trăn đi theo phía sau, vừa đi vừa nói chuyện điện thoại với người trong công ty.

Văn Tiểu Dữ tập trung chọn nguyên liệu nấu ăn cho tối tay, không để ý nhân viên siêu thị đang đẩy hàng đi về phía này, Văn Trăn vừa gọi điện thoại, vừa giơ tay đặt lên người cậu, kéo cậu đến bên cạnh mình, để người phía sau đẩy xe đi qua.

Hai người họ đang ở rất gần nhau, Văn Tiểu Dữ cúi đầu đứng trước mặt Văn Trăn, nhìn đường nét phẳng phiu trên áo sơmi và cần cổ rắn chắc khỏe mạnh dưới cổ áo của y.

Của mình.

Văn Tiểu Dữ suy nghĩ vẩn vơ.

Anh ấy có thể là của mình không?

Sau khi về đến nhà, Văn Tiểu Dữ đi vào phòng bếp chuẩn bị bữa tối. Cậu bận rộn trước bàn nấu ăn, còn Văn Trăn thì ngồi ở phía sau sử dụng máy tính, Văn Tiểu Dữ tưởng rằng y đang bận công việc, nhưng vừa bưng lên bàn món ăn đã chín thì phát hiện Văn Trăn chỉ đang chơi game mà thôi.

Văn Tiểu Dữ có chút không nói nên lời:

"Gần đây anh không bận sao?"

Văn Trăn tắt giao diện trò chơi, rời khỏi máy tính:

"Gần đây anh đang nâng đỡ một nhóm mới, sau này sẽ giao bên thủ đô cho bọn họ."

"Còn anh thì sao?"

"Trọng tâm của anh là chiến lượt toàn cầu của công ty, lúc đầu tới đây là do anh được giao nhiệm vụ tạm thời phụ trách thị trường."

Văn Tiểu Dữ tò mò về quá khứ của y, hỏi:

"Trước đây anh cũng được thăng chức giống như vầy hả?"

Văn Trăn thản nhiên nói:

"Nếu không, em nghĩ anh vừa tốt nghiệp đã nhảy dù vào làm giám đốc công ty luôn à?"

Văn Tiểu Dữ thật sự đã nghĩ như vậy.

Văn Trăn nhìn ra suy nghĩ của cậu, nói:

"Quản lý một công ty không phải là chuyện đùa, anh đã phải bắt đầu từ giám đốc bộ phận sản phẩm của chi nhánh, luân chuyển các vị trí trong vài năm, đến ba năm trước hội đồng quản trị mới bầu cho anh lên vị trí này."

Văn Gia Lương, người sáng lập tập đoàn, đối xử rất nghiêm khắc với con trai mình, ông tuân thủ nghiêm ngặt hệ thống vận hành của công ty, nên đã đưa con trai mình vào công ty bắt đầu từ cấp cơ sở, rồi không quan tâm đến nữa, chỉ ở đó xem xem chính bản thân y có thể làm được những gì.

Trên thực tế, nhiều năm trước Văn Gia Lương đã từng cảm thấy rất thất vọng về Văn Trăn, ông cho rằng con trai mình quá ham chơi, không làm việc đàng hoàng, uổng cho cái đầu thông minh nhưng lại không nên thân. Khi đó tuổi của Văn Gia Lương cũng đã cao rồi, trong lòng vốn đã có ứng cử viên cho vị trí CEO tiếp theo, tuy nhiên, nhìn thấy Văn Trăn càng ngày càng tiến bộ, ông cụ lại im lặng chờ một năm, lại thêm một năm nữa, cho đến khi Văn Trăn trở thành giám đốc điều hành cấp cao trong công ty, có được một bè cánh của riêng mình.

Từ đó về sau Văn Gia Lương không can thiệp vào bất cứ quyết định nào của Văn Trăn nữa.

Quá khứ của Văn Trăn tràn ngập những điều chưa biết và mới mẻ đối với Văn Tiểu Dữ, thậm chí còn chủ quan mang lên màu sắc truyền kỳ. Văn Tiểu Dữ chưa từng gặp được ai xuất sắc như Văn Trăn, thỉnh thoảng cậu nghe cha mẹ kể về đủ loại hành vi khiến phụ huynh phiền lòng thời trẻ của y, thì cậu lại thầm thích những gì nghe được đó, như đang được nhìn thấy một con người kiêu ngạo đầy sức sống đằng sau vẻ ngoài lạnh lùng của anh mình vậy, quá khứ và hiện tại mới tạo nên một Văn Trăn chân thật như này.

Đáng tiếc là cậu không được nhìn thấy tận mắt, cũng chưa từng được chạm vào tận tay, càng thích thì lại càng tiếc nuối.

Tối nay hiếm khi Văn Trăn có thời gian rảnh rỗi, nên giờ y đang chơi game trong phòng trò chơi. Văn Tiểu Dữ tắm xong trở về phòng ngủ của mình, cầm lấy điện thoại nhìn thấy một tin nhắn chưa đọc.

Văn Trăn: [Chơi game, thiếu vú em.]

Văn Tiểu Dữ không nhịn được cười khẽ, cậu thích khía cạnh trẻ con mà đôi khi Văn Trăn bộc lộ ra ngoài, cảm thấy rất đáng yêu. Cậu ngồi ở mép giường nhìn điện thoại một lúc lâu mới bỏ điện thoại xuống đứng dậy đi đến phòng trò chơi. Cậu đẩy cửa ra, Văn Trăn đang ngồi trên thảm dựa vào ghế sô pha, quay đầu nhìn cậu nói:

"Lại đây ngồi đi."

Trong căn phòng tối tăm, Văn Trăn lười biếng ngồi dựa vào ghế, ánh sáng từ màn hình chiếu vào khuôn mặt y, tay chân y cường tráng, đường nét cơ thể hiện rõ dưới lớp quần áo. Văn Tiểu Dữ nhớ đến đêm đó cũng trong căn phòng tối tăm như thế này, Văn Trăn bóp eo cậu mạnh đến mức làm cậu đau đớn, cánh tay mạnh mẽ chống bên tai cậu căng chặt, hơi thở dồn dập nóng bỏng bay múa không ngừng.

Đầu ngón tay cậu tê rần, do dự bước tới ngồi xuống bên cạnh Văn Trăn, cầm lấy tay cầm chơi game. Đã rất lâu rồi Văn Tiểu Dữ không chơi game với Văn Trăn, lúc Văn Trăn chơi qua ải thì cũng sẵn tiện cày luôn tài khoản của cậu, đảm bảo tiến độ nhân vật của cả hai đồng đều với nhau. Điều này làm cho các cấp độ thì ngày càng khó, mà trình độ gà mờ của Văn Tiểu Dữ không tiến bộ xíu nào. Ngồi bên cạnh Văn Trăn, cậu thật sự không thể tập trung được, dù đã bị BOSS trong game đập chết mấy lần rồi nhưng vẫn giẫm lên vết xe đổ, cho đến khi dùng hết mạng.

Văn Trăn nhìn Văn Tiểu Dữ không nói gì, Văn Tiểu Dữ rất xấu hổ, vì game mà cũng vì những suy nghĩ lộn xộn của mình, cậu xin lỗi:

"Xin lỗi, em không biết chơi."

Thua cũng thua rồi, Văn Trăn dứt khoát bỏ tay cầm chơi game xuống, gác một tay lên sô pha nhìn Văn Tiểu Dữ:

"Em đang nghĩ gì vậy?"

Y vừa đến gần, Văn Tiểu Dữ liền cẩn thận nuốt nước bọt, cụp mắt:

"Không nghĩ gì cả."

Game bị tạm dừng, tiếng nhạc nền bíp bíp vẫn đang vang vọng. Văn Trăn tự nhiên vuốt ve lỗ tai mềm mại của Văn Tiểu Dữ, thấp giọng hỏi:

"Hồi đó ai nói không thích tiếp xúc cơ thể ấy nhỉ?"

Văn Tiểu Dữ đỏ mặt, muốn né tay Văn Trăn, nhưng bị Văn Trăn nhẹ nhàng nắm lấy cằm, đặt lên môi một nụ hôn.

Văn Trăn cảm thấy Văn Tiểu Dữ rất thơm, môi cũng mềm, y muốn hôn cậu là chuyện hết sức bình thường. Y liếm láp đôi môi mềm mại ấm nóng, kéo lấy đầu lưỡi quấy loạn, ngửi mùi hương sữa tắm thơm tho dễ chịu của người trong ngực, hương thơm ấy dần bị ủ ấm và tỏa ra.

Văn Trăn lùi ra một chút, giọng đã hơi khàn:

"Mai có tập múa không?"

Văn Tiểu Dữ đã sớm bị hôn đến chân mềm nhũn, gật đầu "ừm" một tiếng, nhưng tay thì vẫn nắm chặt lấy lưng áo Văn Trăn không buông.

Văn Trăn để mặc cho cậu ôm mình, hỏi:

"Muốn?"

Một lúc lâu sau, Văn Tiểu Dữ mới nói nhỏ:

"Anh làm lâu lắm...... ngày hôm sau em sẽ cảm thấy khó chịu."

Tay cầm chơi game nằm lăn lóc trên thảm, game vẫn chưa được tắt, ánh sáng lờ mờ trên màn hình chiếu lên tường, phản chiếu bóng dáng cao lớn của người đàn ông.

Văn Tiểu Dữ nằm úp trên sô pha nắm chặt đệm, lúc Văn Trăn từ phía sau tiến vào, lỗ sau căng đau đến độ cậu đã phải cắn chặt lấy ngón tay mình, phát ra tiếng rên rỉ không kiềm được. Để không dày vò Văn Tiểu Dữ, lúc này Văn Trăn đã đeo bao cao su, cũng mở đủ rộng cho cậu rồi mới đè lên người cậu mà từ từ tiến vào. Dù vậy, Văn Tiểu Dữ vẫn không chịu được sự xâm nhập của Văn Trăn.

Dương vật của Văn Trăn có kích cỡ vừa to vừa dài giống như một cây gậy thô cắm vào trong vách tường mềm mại ướt át, khiến Văn Tiểu Dữ muốn khóc. Cậu sợ hãi trước bộ dáng trên giường của Văn Trăn, lần này bất kể ra sao cũng duỗi tay chống lên hông Văn Trăn, buộc y phải đi vào chậm rãi nhẹ nhàng.

"Ư...... ưm......"

Văn Tiểu Dữ khép chân khẽ run lên, cảm giác trong cơ thể có vật lạ mãnh liệt đến mức choáng váng cả đầu óc:

"Chậm một chút......"

Văn Trăn hít thở nặng nề hơn, Văn Tiểu Dữ đã cắn đỏ ngón tay mình rồi, y cầm lấy cổ tay cậu khóa lại sau lưng, rồi đẩy dương vật vào sâu hơn nữa. Văn Tiểu Dữ bị y thúc cho hít thở khó khăn mà phát ra tiếng rên rỉ giống một con thú nhỏ.

Văn Trăn dần tăng tốc, y từ trên đè Văn Tiểu Dữ xuống, bóp cặp mông vểnh và banh ra, đẩy dương vật vào lỗ nhỏ yếu ớt ấy. Văn Tiểu Dữ run lên không ngừng khi bị người đàn ông chịch, cơ thể cứ run lên từng đợt, tiếng kêu rên vừa đáng thương vừa quyến rũ. Văn Trăn vẫn chưa đút vào hết, nhưng cũng đã thấy được miệng lỗ bị căng phẳng đỏ bừng, thịt trong lỗ nhỏ cũng bị dương vật kéo ra trong mỗi lần ra vào. Văn Trăn bị lỗ nhỏ tra tấn khó chịu, bèn giơ tay vỗ vào mông Văn Tiểu Dữ:

"Thả lỏng."

Cơ thể trắng như tuyết ấy liền hơi co rúm lại, vòng eo thon gon rũ xuống, cặp mông vểnh đỏ bừng cũng cố gắng thả lỏng. Dần dần, nơi hai người gắn kết trở nên ẩm ướt, nước dịch dính đầy kẽ mông và bắp đùi Văn Tiểu Dữ, khiến cậu bối rối thở dốc.

Văn Trăn bóp eo Văn Tiểu Dữ đút hết vào trong, Văn Tiểu Dữ không kịp đề phòng kêu lên một tiếng trước cú thúc đột ngột này, sau đó cậu bắt đầu rên rỉ trong nước mắt. Văn Trăn tiến vào quá sâu, dương vật đã chạm đến phần nhạy cảm nhất trong ruột, khiến Văn Tiểu Dữ phải rên rỉ dâm đãng.

Sô pha không ngừng phát ra tiếng ma sát kèn kẹt. Văn Trăn giữ nguyên tư thế chịch Văn Tiểu Dữ từ phía sau, mỗi lần chỉ rút ra một chút rồi lại đâm hết vào trong, lực mạnh đến mức đã rất nhiều lần Văn Tiểu Dữ bị đẩy về phía trước, rồi lại bị ôm eo kéo trở về. Trên sô pha, Văn Tiểu Dữ mắc kẹt lại tựa như một cục kẹo dẻo trắng sữa bị nhào nặn đến chảy nước ra. Cậu bị chịch đến mức phải thở dốc ngắt quãng, từng cơn sóng sung sướng đến nghẹt thở cứ ập đến, mọi âm tiết đã bị từng cú thúc mạnh bạo của Văn Trăn chặn lại ở cổ họng.

"Anh, anh ơi....."

Trước mắt đột nhiên tối sầm, sức lực của Văn Trăn khiến cậu không chịu được mà xin tha:

"Đừng, mạnh như vậy...... hộc a!"

Văn Trăn từ phía sau nắm lấy cần cổ đẫm mồ hôi của cậu, giọng khàn khàn:

"Không thích mạnh bạo mà ướt đến như vậy à?"

Y rút gần một nửa dương vật của mình ra, kéo theo một sợi chỉ ướt dính, rồi sau đó lại cắm dương vật thô to vào trong mông Văn Tiểu Dữ, nó cứng đến đáng sợ. Y thúc vào thật mạnh, bắt đầu tăng tốc ra vào giữa đùi cậu, chẳng mấy chốc cả căn phòng toàn là tiếng da thịt va chạm bành bạch và tiếng rên mất kiểm soát của Văn Tiểu Dữ. Eo Văn Tiểu Dữ bị đẩy mạnh xuống sô pha rồi nảy lên, dương vật cương cứng bị đè ép cọ xát giữa bụng nhỏ và sô pha, nó chảy nước liên tục làm ướt đệm từ lâu.

"Không...... a!"

Văn Tiểu Dữ co giật cong lưng, mông tưng lên trước từng cú thúc:

"Sâu quá............!"

Cậu không trụ được nữa, một chân đã trượt xuống sô pha, cậu nằm úp sấp trên ghế dang rộng hai chân bị người đàn ông phía sau chịch đến lên đỉnh. Lỗ sau nhạy cảm gần như bị dương vật nghiền ép đến mất cảm giác, Văn Tiểu Dữ run rẩy dữ dội, lúc lên đỉnh đã siết chặt dương vật vào lối đi, vừa bắn tinh vừa rên rỉ không dừng lại được.

Cơ bắp cả người Văn Trăn căng chặt, y nắm lấy eo Văn Tiểu Dữ rút dương vật ra rồi tháo áo mưa vứt sang một bên. Y hít thở nặng nề, bắn ra một ít tinh dịch, nhưng cũng không mềm xuống hẳn. Y nắm lấy dương vật cương cứng của mình, cúi người hôn Văn Tiểu Dữ đang thở dốc, sau đó đút vào khe hở nóng bỏng giữa hai chân cậu và bắt đầu ra vào.

Cả người Văn Tiểu Dữ nhũn ra, ngoan ngoãn bị Văn Trăn đè dưới người làm một hồi lâu, chân cũng đã vị thúc cho tê tần nhưng vẫn không thấy Văn Trăn bắn. Cậu ôm cổ Văn Trăn thở hổn hển một hồi, sau đó đỏ mặt nói nhỏ:

"Anh...... em có thể dùng miệng."

Văn Trăn hơi khựng lại, véo cằm cậu quay về phía mình:

"Em học điều này từ ai vậy?"

Văn Tiểu Dữ đã lấy hết can đảm để nói ra lời này, giờ cảm thấy xấu hổ đến mức quay đầu sang nơi khác không dám nhìn y:

"Anh không cần thì thôi."

Sô pha kêu cọt kẹt một tiếng, Văn Trăn ngồi dậy, tay vẫn bóp gáy Văn Tiểu Dữ bằng một lực vừa phải. Văn Tiểu Dữ được Văn Trăn ôm xoay người lại, ngồi quỳ trước mặt y, cậu cảm nhận được hơi thở nóng hổi của người đàn ông quấn lấy mình, trái tim đập loạn xạ.

Văn Trăn nhìn Văn Tiểu Dữ há miệng ngậm dương vật của mình vào khoang miệng mềm mại ướt nóng ấy, quy đầu áp vào đầu lưỡi tạo ra âm thanh trơn trượt. Văn Tiểu Dữ có khoang miệng nhỏ, ngậm được một khúc thôi đã không thể ngậm nhiều hơn được nữa, chỉ có thể nắm lấy dương vật liếm mút vụng về. Dựa vào bản năng, cậu vươn đầu lưỡi đỏ tươi liếm lên quy đầu, chọt vào mắt ngựa liếm mút.

Bụng dưới của người đàn ông thoáng hiện gân xanh. Văn Tiểu Dữ bị đẩy mạnh xuống sô pha, dương vật thô to đâm thẳng vào cổ họng cậu, khiến Văn Tiểu Dữ lập tức nghẹn ngào giãy giụa. Văn Trăn đè cậu xuống, ra vào miệng cậu, y nhìn khóe mắt đang trào những giọt nước mắt long lanh, khuôn mặt nhỏ bé trắng nõn nổi lên các ráng mây đỏ, đôi môi đỏ mọng ngậm dương vật thô to, bị cắm đến chảy nước dịch và phát ra tiếng rên rỉ của Văn Tiểu Dữ.

Văn Trăn thở dốc rút dương vật ra, bắn hết tinh dịch lên bụng Văn Tiểu Dữ. Cả người Văn Tiểu Dữ lúc này cực kỳ lộn xộn, chất lỏng màu trắng chảy từ bụng xuống hông. Văn Trăn ôm Văn Tiểu Dữ hôn lên đôi môi đỏ mọng ướt át, y hôn lâu đến nỗi khiến cậu bắt đầu hít thở khó khăn.

Văn Tiểu Dữ không phản kháng, cứ ôm lấy Văn Trăn để mặc cho y hôn và vuốt ve cơ thể mình. Làn da cậu nhạy cảm run rẩy dưới bàn tay Văn Trăn, giống như có thủy triều không ngừng đánh vào trái tim run rẩy của cậu, từng cơn sóng gợn qua lại cuốn đi mất linh hồn bất an.

Trên thế giới này, cậu chỉ muốn để Văn Trăn có được mình, cho dù không ai biết hay thừa nhận, cậu biết từ nay về sau nỗi đau và tình yêu này không thể tái hiện lại lần nào nữa, bao gồm cả người mà cậu yêu, mọi thứ sẽ trở thành một tượng đài vĩnh cửu trong lòng cậu.

Văn Tiểu Dữ sẵn sàng dành tất cả sự may mắn trong cuộc đời mình để nắm lấy khoảnh khắc hư ảo này, coi mỗi ngày của họ là ngày cuối cùng trong cuộc đời.

-Hết chương 40-

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro