Mr.Dolphin (2)
Vào ngày đầu năm, lúc căng thẳng nhất, em đã khóc. Em say và khóc rất nhiều đến nỗi nước mắt cứ chảy dài trên mặt. Em quàng tay qua cổ tôi và thì thầm điều gì đó mà tôi không thể hiểu được. Sau khi làm xong, chúng tôi giữ nguyên tư thế vì em bảo tôi không được cử động. Đừng cử động, em nói, cứ giữ nguyên như thế này, tôi cảm thấy ấm áp và thoải mái... như thể anh luôn ở bên tôi vậy.
Potter đã nói rất nhiều vào ngày hôm đó. Em nói rằng em rất mệt mỏi, em ghét việc mọi hành động của mình đều bị truyền thông phóng đại, và em ghét lúc nào cũng là vị cứu tinh. "Kể từ khi tôi mười một tuổi," em nói, "mọi người đã nhìn chằm chằm vào tôi, muốn thấy tôi tự biến mình thành trò hề hoặc muốn tôi trở thành anh hùng mãi mãi. Tôi ghét cứ phải trở thành những gì họ mong đợi, tôi ghét phải gồng mình vào cái khung họ dựng lên. Tôi đã từng nghĩ mình có thể trở thành một anh hùng, nhưng bây giờ tôi nhận ra rằng việc trở thành anh hùng trong tâm trí họ thật mệt mỏi, quá mệt mỏi. Tôi ghét bị nhìn chằm chằm. Tôi chỉ muốn trốn trong tủ và không làm gì cả, giả vờ như mọi âm thanh này không xuất hiện, giả vờ như tôi không hề tồn tại."
Đêm đó trên vai tôi có một vết ướt không thể nào khô được. Potter hơi nấc cục như một con thú nhỏ sau mỗi câu nói. Sau đó, em ngủ quên và lẩm bẩm điều gì đó trong giấc mơ, tôi lắng nghe kỹ và thấy em nói: Đừng đi.
Tôi chỉ nhớ rằng em chưa bao giờ gặp cha mẹ, em đã mất cha đỡ đầu và bạn bè trong chiến tranh, em luôn cô đơn như vậy. Weasley và Granger là hai người bạn duy nhất của em, nhưng họ đã kết hôn, bận rộn đi hưởng tuần trăng mật và bắt đầu một gia đình riêng.
So với Potter, tôi chợt cảm thấy mọi thứ mình sở hữu đều xa xỉ. Mẹ tôi vẫn sống trong trang viên, cuộc sống xa hoa ngày xưa không thể khôi phục lại hoàn toàn nhưng tài sản vẫn còn nhiều, mẹ có thể sống có chút cô đơn nhưng vẫn giữ mọi tiêu chuẩn quý tộc của bà bao nhiêu tuỳ thích, bà có vẻ rất hài lòng và sẽ gửi cho tôi những tờ giấy nhắn nhỏ vào mỗi cuối tuần để dặn dò tôi phải giữ gìn sức khỏe. Cha tôi bị kết án ba mươi năm tù nhưng ông vẫn còn sống và tôi biết ông vẫn còn sống. Tôi hiếm khi đến thăm ông ấy, nhưng tôi biết ông còn tồn tại trên thế giới này và tôi có thể gặp ông bất cứ khi nào tôi muốn.
Nhưng Porter chưa bao giờ có được điều đó.
Tôi từ từ rút ra khỏi cơ thể em, muốn ra khỏi giường đi tắm. Em chợt mở mắt:
"Anh sẽ bỏ đi sao?" Em hỏi tôi.
"Tôi không đi." Tôi nói. "Tôi chỉ muốn đi tắm."
"Đừng đi," em nói, nắm lấy cánh tay tôi như thể đang cầu xin: "Đừng đi bây giờ."
Tôi chui lại vào chăn, ôm em, em đòi một nụ hôn. Vì vậy, tôi hôn em, rất cẩn thận, nhưng em tách môi tôi ra một cách rất bướng bỉnh và cố ý, rồi liếm vòm miệng tôi một cách đầy dục vọng. "Hôm nay tôi đã nói với người khác rằng chúng ta đang ở bên nhau." Em nói: "Chúng ta có được tính là đang hẹn hò không?"
Đó là lúc tôi biết mình yêu em mất rồi. Tôi thích cách em nheo mắt khi làm tình, khi em dịu dàng và quan tâm, và tôi thích cách em thỉnh thoảng bộc lộ những mặt tối cuồng nộ và u ám của mình, chỉ với riêng mình tôi. Tôi yêu em. Sự ghen ghét và đố kỵ mà tôi dựng lên với em trong thời niên thiếu dần dần chuyển thành cảm xúc thương cảm sâu sắc hơn. Tôi nhận ra rằng ánh sáng rực rỡ mà tôi từng ước ao đó đều có được từ nỗi đau, em đã mất đi người thân và bạn bè, em một mình bước đi trên con đường vinh quang đầy chông gai, cuối cùng, em trở thành sự cứu rỗi, nhưng chỉ có một mình.
"Quên chúng đi," tôi an ủi em.
Cho đến ngày đó, tôi đã không hề biết em từng đau khổ và cô đơn đến thế. Ngày hôm đó tôi có cảm giác như em là con cá bơi trên sông và tôi may mắn bắt được em vào bờ. Đêm đó chúng tôi chấm dứt mối quan hệ bạn tình hỗn loạn và trở thành người yêu chính thức.
##
Trong kỳ nghỉ hè tháng sáu, thủy cung chật kín người, rất nhiều trẻ em đang chạy nhảy với cây kem khổng lồ trên tay. Tôi cũng mua một cái, lúc thanh toán tôi quên mất cách tính tiền Muggle nên phải ngẫu nhiên chọn ra tờ lớn nhất đưa cho người bán, sau đó tôi nhận được một túi tiền xu, tôi định đưa trả. Nhưng tôi nghĩ lại, có lẽ nên mang về và nhét chúng vào ống tiết kiệm cá heo của Potter, nếu em quay lại và nhìn thấy một ống tiết kiệm bụng béo nặng trịch, hẳn em sẽ rất vui.
Potter có một ống tiết kiệm hình cá heo. Đó là món quà lưu niệm được người anh họ của em mang về sau chuyến du xuân tới thủy cung năm em tám tuổi. "Dudley không thích cá heo," Potter nói với tôi. "Anh ta thích cá mập nên đã thải cái này cho em."
Con cá heo có màu xanh đậm và luôn trông như đang cười toe toét. Có một lỗ nhỏ để cho đồng xu xuyên vào trong, phát ra âm thanh vui tai khi xu rơi leng keng vào bụng cá heo. Ống tiết kiệm hình cá xanh của Potter được đặt trên bậu cửa sổ căn hộ của em, việc đầu tiên em làm mỗi khi về đến nhà là ném những đồng xu trong túi vào đó. Bên trong có rất nhiều Knuts, cũng như rất nhiều đồng xu Muggle, Potter thỉnh thoảng nhấc nó lên lắc lắc, khi nghe thấy những đồng xu nhảy múa vui vẻ bên trong em đều rất vui vẻ.
"Thật ra em chưa từng nhìn thấy cá heo trong bể cá", Potter nói. "Lúc đó em nghĩ em sẽ được đi thủy cung với Dudley, nhưng Dudley nói bạn bè nó không thích em nên em phải ở nhà bà Figg hàng xóm. Nhưng em nghĩ cá heo chắc vui lắm, chúng luôn mỉm cười."
"Mùa hè chúng ta hãy cùng nhau đi xem cá heo nhé." Tôi nói với em. "Mùa hè chúng ta cùng nhau đi gặp chúng. Chúng ta có thể đi vào ngày sinh nhật của em."
##
Tôi lấy kem và đi đến một hành lang dài, tầng hầm được lát bằng thứ gọi là "lối đi điện". Tôi bước lên và thứ đó đưa tôi về phía trước. Đây là một đường hầm xuyên qua một bể cá khổng lồ. Bên ngoài tấm kính hình bán nguyệt, có rất nhiều loài cá bơi lội. Một con rùa biển khổng lồ chậm rãi vẩy chân chèo. Những đàn cá bơi từ các hướng khác nhau, gặp nhau rồi tách ra, có một con cá phẳng lì vỗ nhẹ vây ngực như đang bay. Làn nước xanh thẫm nhấp nháy trên khuôn mặt của mọi người, và tôi nghĩ đến cảnh tôi và Potter mô tả cái chết của cha đỡ đầu của em ấy.
Potter nói: "Chú ấy rơi xuống sau bức màn của cánh cổng tò vò và không thể nào gặp lại được lần nữa."
Tôi nhìn về phía trước và đột nhiên cảm thấy mình cũng đang đi qua một cánh cổng tò vò. Em sẽ xuất hiện chứ? Ở phía cuối hành lang? Tim tôi đập không ngừng, như thể khi tôi đi đến cuối đường, Harry Potter sẽ xuất hiện. Em sẽ nháy mắt với tôi và nói: Đã lâu không gặp. Giống như trong trận chiến ở Hogwarts, mọi người đều nghĩ rằng em đã chết, nhưng khi không ai ngờ tới, em xuất hiện từ dưới chiếc áo tàng hình và vẫy tay chào mọi người. Làm sao em có thể biến mất được? Tại sao em lại biến mất chứ?
##
Làn sóng bình luận tiêu cực về Harry Potter bắt đầu vào ngày đầu năm mới khi em công bố mối quan hệ của mình với tôi, đầu tiên là tin "Harry Potter đã chính thức công bố mối quan hệ của mình với cựu Tử thần Thực tử Draco Malfoy" được dư luận công khai, những bình luận tiêu cực tràn về như thác lũ.
'Cậu ta nói "chết tiệt" và "cút mẹ đi" với các phóng viên, còn từng bảo vệ bạn trai của mình (khi đó tôi còn cách danh xưng 'bạn trai' hai nghìn tám vạn dặm) để khiến cựu Tử thần Thực tử này được thoát tội. Cậu ta cũng đã lên tiếng ít nhiều bảo vệ giảm tội cho cha mẹ khét tiếng của bạn trai mình, cậu ta có phong cách cực kì ngang ngược trong văn phòng Thần sáng. Cấp dưới nói rằng cậu ta có tính khí thất thường và dễ nổi giận, và rằng cậu còn đã sử dụng Lời nguyền Tra tấn lên kẻ thù của mình nhiều lần trong trận chiến...
Rita Skeeter thậm chí còn mô tả cách em được gia đình Dursley nuôi dưỡng khi còn nhỏ. Ả ta viết trong báo, "Những tổn thương thời thơ ấu đã khiến cậu ấy có một tính cách u ám và luôn sống nội tâm, đồng thời hình thành nên một tính cách luôn ghi thù. Người ta kể rằng cậu ấy đã từng mặc kệ để Giám ngục tấn công người anh họ bởi vì người kia đã thô lỗ với mình, cậu ta sẽ luôn trả thù khi có cơ hội. Chúng ta sẽ không quên câu chuyện khi cậu ấy học năm thứ hai – Harry Potter bị buộc tội điều khiển rắn tấn công một bạn cùng lớp ở Hogwarts..."
Chúng tôi đang cùng đọc bài báo này, cảm thấy thật nực cười. "Người bạn cùng lớp bị tấn công không phải chính là tôi hả?," tôi nói với em. "Con ả Rita đó không hề nói toàn bộ sự thật. Ả đã khéo léo bỏ qua những thông tin trọng yếu, tại sao ả ta không viết rằng người bị con rắn tấn công khi đó là bạn trai hiện tại của em?"
Em thực sự đã cười rất vui vẻ.
"Nó khá thú vị," em nói, "Những bài báo này hấp dẫn đấy chứ."
Trong thời gian đó, người lo lắng nhất về tin xấu của em, ngoài tôi ra, có lẽ là hai người bạn của em - Weasley tóc đỏ và Granger răng to. Granger đột nhập vào căn hộ của Potter vào một đêm, theo sát là Weasley. May mắn thay vẫn còn sớm, hai chúng tôi vẫn ăn mặc chỉnh tề và ngồi trên ghế sofa. Cô ta bước vào, trợn mắt nhìn tôi rồi nói không ngừng với Harry, cô nói rằng cô ấy tin rằng những lời xúc phạm dư luận áp đảo này đến từ Bộ Pháp thuật, do Umbridge và Fudge đại diện để thổi bùng ngọn lửa tranh cãi. Sau trận chiến Hogwarts, một lượng lớn thanh niên từng tham gia cuộc chiến đã gia nhập Bộ Pháp thuật, tất nhiên, những người này, lấy Harry Potter làm trung tâm, gây ra mối đe dọa lớn cho thế lực cũ của Bộ, cho các quan chức già đầu và quyền lực của các chính trị gia đã bị suy yếu rất nhiều, nên họ chắc chắn sẽ có ác cảm với Harry.
"Chắc chắn là họ," Granger giận dữ nói, "Việc mang tiếng xấu liên tục và quy mô lớn như vậy chắc chắn là do ai đó lên kế hoạch. Họ có đầu óc không? Harry là người đã cứu tất cả mọi người, tại sao lại có người hùa vào như vậy? Còn những người đó tại sao cứ dựng lên những điều nhảm nhí để làm mất uy tín của cậu ấy?"
Weasley buồn bã nói: "Đúng vậy."
Cậu ta trừng mắt nhìn tôi. Tôi biết ẩn ý đó: Tất cả là lỗi của mày, và nếu không có mối quan hệ của cậu ấy với mày, Harry đã không bị bắt thóp. Cuối cùng, Harry nói với họ: "Không sao đâu, mình ổn mà."
"Làm sao nó có thể 'ổn' được?" Granger giận dữ.
"Bởi vì," em nói, "mọi người cuối cùng cũng có thể nhận ra rằng mình không phải là một con rối hoàn hảo."
##
Khi cầu thang điện sắp kết thúc và hành lang ngắm cảnh sắp hết, tôi nghe thấy tiếng tim mình đập mạnh. Sách hướng dẫn của thủy cung nói rằng sau đây là bể cá heo, cá heo, chúng tôi đã đồng ý cùng nhau đi xem cá heo vào ngày sinh nhật của em. Tôi luôn nghĩ em sẽ xuất hiện ở đây, cuối hành lang. Em sẽ xuất hiện, mỉm cười và vẫy tay với tôi, và nói với tôi rằng em muốn trêu chọc thế giới phù thủy, nên tạm biến mất trong năm tháng mà thôi.
Chiếc thang kết thúc. Tôi đã đến bể cá heo. Trước cửa có hai bức tượng cá heo, chúng há hốc miệng ôm nhau, có rất nhiều trẻ em đang chụp ảnh chúng. "Ngài Dolphin!" Tôi nghe thấy ai đó hét lên nên tôi lập tức chạy về phía nguồn phát ra âm thanh.
Đó là một đứa trẻ, không phải em. Đứa trẻ trông rất gầy, đứng trước mặt kính của bể nước khổng lồ, há miệng thật to chào đàn cá heo bên trong: "Ngài Cá Heo!" Nó nói, "thưa ngài Dolphin!" Lúc này, cây kem màu hồng tôi đang cầm nhỏ giọt xuống tay, giống như một giọt nước mắt màu hồng.
##
Ngôn ngữ là thứ lừa dối nhất trên thế giới. Nó biến đen thành trắng, nó xóa đi sự thật, nó làm sự hư cấu như là chân lý, nó cố ý làm mờ đi những ranh giới và nó tạo ra những gợi ý xấu xa.
Dưới sự thúc giục của Granger và Weasley, Harry đã tổ chức một cuộc họp báo, em nói rằng em thực sự xin lỗi vì đã chửi bới phóng viên lần trước, em muốn rằng việc hẹn hò với ai là chuyện riêng tư của mình và không muốn giải thích với phương tiện truyền thông. Cuộc họp báo đó sắp kết thúc thành công, nhưng vào giây phút cuối cùng, một phóng viên mới không biết từ đâu bước ra, tay cầm một cuốn sách hỏi một câu: "Cậu Porter, hiệu trưởng của cậu, Albus Dumbledore - người có ảnh hưởng lớn đến cậu, cũng có xu hướng đồng tính luyến ái, trong 'Cuộc đời và những lời nói dối của Dumbledore' cũng đề cập đến việc cậu và cụ Dumbledore có thể có mối quan hệ khá thân thiết, có khi nào tính hướng này đã được cụ Dumbledore trau dồi bằng cách nào đó?"
Lần này Potter không chửi thề, em giơ đũa phép ra, thổi bay cuốn sách trong tay phóng viên.
Với một tiếng nổ, tất cả mọi người có mặt đều choáng váng.
Cho đến ngày đó, những bình luận tiêu cực về Potter chỉ giới hạn trong mối quan hệ của em với tôi. Sau ngày hôm đó, nhiều tạp chí bắt đầu đưa ra những câu nói sáo rỗng: Người đánh bại Chúa tể Hắc ám hẳn phải là Chúa tể Hắc ám đáng sợ hơn. Vào thời điểm đó, những câu chuyện về Chúa tể Hắc ám và những Trường sinh linh giá của hắn đã được lan truyền, rất nhiều người biết rằng Potter là một trong số các Trường sinh linh giá. Cũng chính là Trường sinh linh giá cuối cùng. Một số tờ báo lá cải bắt đầu phóng đại một cách sinh động rằng mảnh linh hồn của Voldemort trong Potter chưa biến mất nên em luôn nóng nảy và dính líu đến tôi - một cựu Tử thần Thực tử, có thể đang cố gắng hồi sinh Chúa tể Hắc ám. Ngoài ra còn có tin đồn về mối quan hệ của em với cụ Dumbledore: Albus là một kẻ ấu dâm, còn Potter là "baby" được ông nuôi dưỡng cẩn thận, nên khi lớn lên, Potter cũng trở thành một kẻ đồng tính vặn vẹo và biến thái...
Viện trưởng St. Mungo đến gặp tôi và hỏi tôi có muốn nghỉ phép không. "Nếu không, phóng viên ngày nào cũng sẽ đuổi tôi đến tận cửa bệnh viện." Ông ta gãi đầu nói.
"Vậy tiền lương vẫn được trả chứ?" tôi hỏi.
Sau khi nhận được câu trả lời tích cực, tôi thu dọn đồ đạc và độn thổ trở lại căn hộ Muggle của Potter. Ngạc nhiên thay, Potter cũng ở đó. Em gãi đầu nói: "Văn phòng Thần sáng đã đình chỉ em và yêu cầu em nghỉ ngơi."
Tất cả là lỗi của tôi. Bởi vì chúng tôi ở bên nhau, bởi vì chúng tôi là những kẻ đồng tính biến thái, và bởi vì tôi là một cựu Tử thần Thực tử tàn ác. Khi chúng tôi kết thúc đêm đó, Potter đưa tay chạm vào Dấu hiệu Hắc ám mơ hồ trên cánh tay trái của tôi. Sau khi Voldemort chết, tôi đã cố gắng sử dụng nhiều bùa chú và thuốc độc để loại bỏ cái dấu ấn xấu xí đó, nhưng nó không bao giờ biến mất mà biến thành một thứ đen mờ khủng khiếp, nhìn từ xa cứ như một con rắn thực thụ.
"Tôi xin lỗi." Tôi nói với em. "Nếu không có tôi thì sẽ không có ai nói như vậy về em."
Potter nói: "Không sao cả, nếu bọn họ muốn mắng em, bọn họ luôn tìm lý do, giống như bọn họ trước kia từng sỉ nhục cụ Dumbledore, em đã quen rồi."
Em ấy đã quen với nó. Tôi chợt nhận ra rằng đây không phải là lần đầu tiên em bị tấn công bởi những ngôn từ bạo lực như vậy. Năm lớp năm, em bước ra khỏi mê cung của Giải đấu Tam Pháp thuật, ôm xác Cedric và nói với mọi người rằng Voldemort đã trở lại. Không ai tin, các tờ báo lá cải miêu tả em là một kẻ mất trí, lừa dối và giết người để giành chức vô địch, một tên hề thích giật gân để tạo ra hình ảnh mình là một vị cứu tinh - cho đến năm sau, chiều hướng của mọi dư luận lại một lần nữa thay đổi, và mọi người lại đổ xô khen ngợi em.
"Có phải cụ Dumbledore thực sự là gay không?" Sau một lúc lâu, tôi thận trọng hỏi.
Potter chớp mắt, ngồi dậy khỏi tư thế nằm, và nói khá nghiêm túc: "Em nghĩ ông ấy chỉ là đúng lúc yêu một người đàn ông - giống như chúng ta."
Đó là lần đầu tiên từ "tình yêu" được nhắc đến giữa chúng tôi. Lời nói đó đâm sâu vào tim tôi, cắn nhẹ vào nó, khiến tôi run lên.
##
Cá heo.
Đây cũng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy sinh vật này. Khóe miệng chúng nhếch lên thành một nụ cười vĩnh cửu. Tôi đi đọc hàng chữ trên bảng giải thích, Muggles nói rằng cá heo sống trên cạn từ rất lâu rồi, tổ tiên của chúng trông giống như những con sói, năm mươi triệu năm trước, chúng sống ở dưới nước, lông của chúng dần dần bạc đi và cơ thể chúng đã thay đổi, tiến hoá hợp lý, tứ chi bị thoái hóa, và cuối cùng chúng trở nên như thế này. Người ta cũng nói rằng cá heo có thể nhận ra mình trong gương và rất thông minh, gần như thông minh như những đứa trẻ bảy hoặc tám tuổi.
Tôi nhìn đàn cá heo, quả thực chúng đang di chuyển theo nhóm, nhưng chúng không có những chiếc mũ nỉ nhỏ làm bằng tuyết mà Potter đã miêu tả, vì lúc đó đang là mùa hè chăng? Chúng bơi rất nhanh và thỉnh thoảng chúng sẽ cùng nhau nhảy lên khỏi mặt hồ để vẽ những vòng nước xinh đẹp trên không trung. Có một nữ hướng dẫn viên du lịch dẫn đầu một nhóm trẻ em Muggle, tất cả đều mặc đồng phục giống nhau và trông giống như học sinh.
"Đây là tiếng thở của cá heo. Cá heo là động vật có vú, chúng không phải là cá. Có những chương trình biểu diễn cá heo vẫn còn phổ biến ở nhiều nơi như thế này," nữ Muggle nói, "nhưng những buổi biểu diễn cá heo rất tàn nhẫn."
Phía sau cô có thứ gì đó giống như một chiếc TV Muggle, bên trong có mấy người vỗ tay, những con cá heo dẫn đường từ trong bể nhảy ra, vỗ vây ngực xuống đất như đang vỗ tay. "Thật ra đây là phản ứng của cá heo khi chúng tức giận hoặc biểu tình," hướng dẫn viên Muggle nói với bọn trẻ, "Khi cá heo nhảy lên khỏi mặt nước và rời khỏi biển, các cơ quan nội tạng của chúng sẽ chịu áp lực rất lớn. Đây chính là lý do chúng không thích nhất là hành động này."
Cô lại chỉ vào bể cá: "Ở đây, bể cá của chúng tôi mở cửa, nhưng ở một số bể cá, cá heo được nuôi trong bể kín. Đối với những con cá heo có thính giác nhạy cảm, chúng giống như bị nhốt trong một cái trống nhỏ được đánh liên tục, chúng sẽ liên tục bị tấn công thính giác cho đến khi mất hết khả năng nghe. Để giảm bớt căng thẳng cho cá heo, một số bể cá sẽ cho cá heo ăn thuốc an thần để loại bỏ chứng trầm cảm... Năm ngoái, trong một bể cá ở Thụy Sĩ, những chú cá heo con trong bể cá thậm chí đã chết vì teo não do sử dụng quá nhiều thuốc biệt dược. Việc nuôi cá heo trong thời gian dài là tàn nhẫn. Thủy cung của chúng tôi sẽ chỉ dẫn đường cho một số chú cá heo vui tính đi 'nghỉ mát' trong mùa hè, sau đó chúng tôi sẽ đưa chúng trở lại biển, biển là ngôi nhà của những sinh vật tự do này."
Một cô bé Muggle đột nhiên kêu lên "Ôi không!". Cô bé lấy mu bàn tay lau mặt, nức nở nói: "Con người, con người quá xấu xa, cá heo, cá heo, đừng ở lại đây..."
Nữ hướng dẫn viên du lịch sợ hãi ngồi xổm xuống ôm lấy cô bé: "Không sao, không sao, cá heo ở đây đều sẽ được về với biển cả."
"Nếu chúng quay trở lại biển, các người sẽ không có bể nuôi cá heo!" một cậu bé nói lớn.
"Không sao cả, chúng ta đều biết có cá heo ở đây." Một nhóc mập khác tức giận nói.
"Cá heo luôn mỉm cười", một cô gái đeo kính nói. "Nếu tôi cứ cười, mặt tôi sẽ đau. Liệu có khi nào cá heo sẽ ngừng cười không?"
"Sách hướng dẫn của tôi nói," một đứa trẻ lớn hơn đọc và giơ cuốn sách hướng dẫn lên, "rằng người huấn luyện cá heo đầu tiên trên thế giới biểu diễn chương trình 'Cá heo bay' tên là Richard O'Berry. Con cá heo được đặt tên là Casey. O'Berry nói rằng mỗi hơi thở của cá heo đều có ý thức, chỉ cần nó bị giữ dưới nước mà không thể thoát ra ngoài, nó sẽ chết."
"Thì ra con cá heo đã chết dưới nước! Nó sẽ tự sát!" Một đứa trẻ hét lên, và cô bé vốn đã khóc trước đó khi nghe thấy điều này lại càng khóc lớn hơn.
Chúng bỏ đi, người hướng dẫn viên du lịch, nhóm trẻ em và cô bé bắt đầu khóc cũng bỏ đi cùng bạn bè của họ. Họ ồn ào và thảo luận, giọng nói của họ ngày càng trôi xa hơn. Tôi áp trán vào kính, từ xa có một con cá heo đang nhìn tôi, dường như nó đang quan sát xem tôi đang làm gì.
Khi tôi nhìn chằm chằm vào nó, tôi chợt hiểu tại sao Potter lại biến mất. Em là một con cá heo trốn thoát khỏi bể cá. Tất cả mọi người đều muốn nuôi nấng em theo ý mình. Từ khi được sinh ra, toàn bộ thế giới đều theo dõi em. Họ là khán giả của buổi biểu diễn cá heo. Họ thích thú theo dõi khi con cá nhảy lên khỏi mặt nước và vỗ vây ngực một cách giận dữ. Họ cảm thấy buồn cười, khi nó kêu một tiếng buồn bã, người ta tưởng nó đang hát. Họ nhìn chú cá heo và khen ngợi nụ cười luôn đáng yêu của nó nên chú cá heo chỉ biết cười và cứ cười, dù trái tim có tan vỡ thì nó vẫn phải nở nụ cười đó với người khác. Nó muốn giả làm thiên thần mỉm cười theo cách mà con người muốn nó giả vờ.
Em là một con cá heo trốn thoát trở lại biển.
Con cá heo bơi tới, mõm nó tựa vào kính bể cá, đậu ngay chóp mũi tôi. Đôi mắt của nó không hề chớp và cứ mở to nhìn tôi, trông khá hiền lành.
Chúc mừng sinh nhật. Tôi nói chuyện với nó. Chúc mừng sinh nhật, bé cá heo.
Khi nào em sẽ quay lại?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro