14


Có khi nào em ý muốn từ chối mình không hay là mình làm phiền em ấy quá nên em ấy không thích? Hàng vạn câu hỏi xuất hiện trong đầu anh lúc này, em khẽ lên tiếng kéo anh ra khỏi dòng suy nghĩ 

-Anh? Anh Namjoon? 

-À, em nói đi. 

-Em không biết mình phải bắt đầu từ đâu nữa, dạo gần đây tâm trạng em không được tốt, em biết anh tinh ý nên nhận ra rất nhanh chính vì vậy anh luôn biết cách nói chuyện để tránh nhắc đến những vấn đề tiêu cực. 

-Giờ thì em thấy ổn hơn chưa? Nghe Hoseok nói rằng em khóc suốt thôi làm anh rất lo lắng. 

-Giờ thì em rất ổn đặc biệt là lúc này đây em hoàn toàn tỉnh táo để nói ra những lời sắp tới. 

Tỉnh táo nhưng không hề ổn, hồi hộp muốn chết bé rồi. Nhỡ người ta bảo mình lắm chuyện và không hề có tình cảm với mình thì sao? Nếu thế thật thì mình biết chui vào đâu? 

-Thời gian qua cảm ơn anh rất nhiều. Tìm được một người cùng sở thích với mình khá là khó đấy nhưng chắc em may mắn nên được gặp anh. Thời gian qua em đã để anh chờ lâu mà không xác định rõ mối quan hệ của chúng ta là gì, vì một số chuyện trong quá khứ đã khiến em suy nghĩ rất nhiều. 

-Ai cũng sẽ có quá khứ và anh cũng vậy, anh nghĩ là em có thể đã nhận ra rằng anh thích em à không là yêu em. Hãy mở lòng với anh được không? 

Anh đưa một tay lên vuốt nhẹ bên má của em, nhìn em bằng ánh mắt mà trước đây chưa ai từng nhìn em như vậy. 

-Thật xấu hổ khi phải nói ra quá khứ không mấy tốt đẹp của em. Hôn nhân của ba mẹ em là do gia đình sắp đặt, hai người sinh em ra trong hoàn cảnh cả 2 không hề có tình cảm với nhau và rồi chỉ vì sinh em ra là con gái mà ba đánh đập mẹ, lao vào rượu chè và gái gú. Em phải sống trong ngôi nhà như vậy 18 năm, rất nhiều lần em đã nói rằng mẹ hãy ly hôn với ông ta đi nhưng mẹ không đồng ý, liệu mẹ không cảm thấy khổ sở hay sao, liệu mẹ không cảm thấy em đang bị đối xử bất công hay sao. Vì tự tôn của mẹ mà mẹ chấp nhận không ly hôn mặc kệ mọi bất công mà em...phải gánh chịu. 

Em rơi nước mắt, lần đầu tiên em rơi nước mắt trước mặt anh. Anh xót xa ôm em vào lòng, vòng tay rộng lớn bao bọc lấy em, bàn tay nhẹ nhàng vỗ về. Em siết chặt lấy tấm lưng của anh, đặt cằm lên vai anh mà rơi nước mắt tiếp tục nói. 

-Cố gắng lắm cũng có thể học xong lớp 12, em lao vào ăn chơi sa đoạ để quên đi tất cả mọi thứ, những buổi tiệc thâu đêm, cần sa, bỏ nhà không về một hai tuần là chuyện thường xuyên. Đỉnh điểm nhất là lần em quyết định uống thuốc ngủ để tự tử, may mắn mẹ kịp thời đưa em đi bệnh viện. Sau lần đó mẹ dứt khoát ly hôn, em cũng suy nghĩ lại và tiếp tục đi làm luôn mà không học đại học. Rồi vô tình em gặp được Hann vì cả hai đi làm chung tại quán cà phê từ đó hai đứa thân nhau luôn. Chính Hann cũng đã giới thiệu em với anh Jin và rồi em được như ngày hôm nay.

-Lúc đó em vẫn ở Hàn Quốc?

-Vẫn ở Hàn Quốc, một thời gian sau mẹ gặp được ba của em bây giờ thì em và mẹ mới qua Pháp vì công việc kinh doanh của ba chủ yếu là ở bên đó. Gặp được ba là điều may mắn nhất của em, ba cho em hiểu thế nào là tình thương. Chuyện gia đình ổn định rồi em mới quyết định về đây để tiếp tục làm việc.

-Sao em không cùng ba mẹ về đây? 

-Ba em kinh doanh rượu vang và muốn mở thêm chuỗi cửa hàng tại Hàn nên em về cũng một công đôi việc, mẹ em thì mở một vài cửa hàng hoa, công việc bận rộn nên quyết định ở lại đó luôn.

-Trước khi về Hàn em có đi xem triển lãm? 

-Sao anh biết? 

Em đẩy anh ra, hai mắt mở to hỏi anh. Theo dõi nhau hay gì vậy cha nội, gì biết hay vậy? 

-Anh gặp em lần đầu tiên ở đó, cô gái với chiếc áo khoác dài màu đen, đi giày cao gót cùng mái tóc được búi gọn. 

-Thật sao? Rồi sao anh biết đó là em? 

-Xin lỗi nhưng mà anh chụp lén em rồi anh gửi cho mọi người xem và mọi người bảo đó là em. 

-Vậy buổi party không phải là lần đầu anh gặp em? Bảo sao ánh mắt anh nhìn em kì lạ lắm, em rùng cả mình. 

-Duyên số trời định buổi triển lãm hôm đó biết bao nhiêu người mà anh lại nhìn trúng em, chắc là do em đẹp. 

-Không phải dẻo mỏ, chắc trước đây tình trường của anh kinh khủng lắm hả, em có nghe qua rồi đấy, mạnh dạn khai ra mau. 

Đứng bật dậy hai tay chống nạnh, nheo mắt nhìn anh. Anh cười gượng rồi kéo em ngồi xuống, đặt chiếc áo khoác của mình lên đùi em. 

-Dạ dạ anh nói đây nhưng mà hứa là đừng có tức giận được không? 

-Anh làm gì nghiêm trọng lắm à? Mau kể! 

-Anh hơi ngược lại với em một chút, do ba mẹ mất sớm nên ông nội là người nuôi nấng anh, có lẽ là do nuông chiều quá nên anh sinh ra sa đoạ, em hứa không tức giận đi rồi anh nói tiếp. 

-Có gì mà tức giận, chỉ là rượu và thuốc không thì nặng hơn tí thì là mai thuý, không phải gái gú là được.Anh nuốt nước bọt rồi cắn môi nhìn em. 

-Vậy là có hả? Bạn gái? Hay fwb? 

-Nhưng giờ anh không có đâu, anh thề đấy, anh chỉ yêu em thôi. 

-Rồi sao nữa? - Em hắng giọng 

-Thì là thế đấy, anh như vậy trong 2 năm cho đến khi gặp được mối tình đầu tiên.-Mối tình đầu sao? Vậy trước đó?

-Hoàn toàn là fwb không hề có tình cảm.

-Hay quá haa. 

-Em hứa không tức giận rồi cơ mà.

-Gặp chị gái đó rồi sao? Hai người yêu nhau bao lâu?

-Cô gái đó hơn anh 1 tuổi, lúc đó anh 21 và cô ấy 22. Cuộc tình kéo dài 2 năm cho đến khi cô ấy đột nhiên nói lời chia tay và ra nước ngoài sinh sống, cô ấy nói rằng không muốn yêu một người từng ăn chơi, còn quá trẻ nên không lo được cho tương lai của cả hai.

-Chắc chị ta không ngờ có ngày anh lại được thế này đâu ha? Còn ông nội? 

-Sau khi mất thì toàn bộ sản nghiệp ông đều để lại toàn bộ cho anh. 

-Xin lỗi vì nhắc đến chuyện buồn của anh. 

-Người già nên chuyện sinh bệnh là không thể tránh khỏi. Lúc đó thì anh lại không nghĩ được như vậy, chuyện của ông và chuyện tình cảm thật sự làm anh muốn kiệt sức. Cô ấy nói chia tay anh ngay sau khi anh ngh tin ông mất nhưng nhờ vậy mà anh mới được như bây giờ. 

-Vậy sao? Sau chị ấy anh còn hẹn hò nữa không hay còn....ừm fwb?

-Anh độc thân đến giờ luôn và rồi anh gặp được em. 

-Lấy gì để chắc chắn rằng khi yêu em anh không hề đi vào con đường cũ? 

-6 năm rồi, 6 năm anh không đi vào con đường xấu xa đấy nữa, giờ anh chỉ có em thôi, anh lấy trái tim của mình ra để đảm bảo. 

-Từ trước đến giờ em chưa hề trải qua một mối tình nghiêm túc nào cả, tán tỉnh hay đi chơi đều có nhưng nghiêm túc xác định mối quan hệ thì chưa, em mong rằng dù có chuyện gì xảy ra anh cũng hãy bao dung cho em vì dù gì đây cũng là lần đầu tiên của em. 

-Em cứ là em, là một em bé xinh đẹp nhưng lại có chút kiêu ngạo này, là em bé khóc nhè ướt cả áo anh này. 

-Kì ghê, giận á!! - Em đập vào ngực của anh rồi quay mặt đi chỗ khác. 

-Anh ôm em bé mà em bé đánh anh thế à? Anh buồn đấy, mau dỗ anh đi. 

-Em yêu anh. - Em ghé sát tai anh thì thầm xong đứng dậy bỏ chạy thật nhanh. 

-Này đứng lại đóooo!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro