50

2h sáng

Em chỉ vừa đáp máy bay từ Pháp trở về sau khi mọi chuyện được sáng tỏ. Trước đó tuy mạnh miệng nói rằng sẽ trở về nói rõ mọi chuyện với chú nhưng em sợ lắm. Nếu như chú chấp nhận rời bỏ em thì sao? Nếu như chú chọn cách tổn thương em thì sao?

Nhờ những lời giải thích của Sujin mà em đã biết mình ngay lúc đó mình phải làm gì, phải trở về Hàn Quốc và dành lấy tình yêu của mình, phải cùng chú đối diện với dư luận chứ không phải là trách móc, đay nghiến.

Taxi đỗ trước cửa công ti, em như bay mà kéo vali chạy đến trước cửa studio của chú.

Đèn vẫn sáng vậy là giờ này chú vẫn làm việc sao? Muộn như vậy rồi, chú bảo em cố gắng sống tốt mà chú đâm đầu vào công việc đến đêm muộn thế này thì em yên tâm làm sao đây?

Em biết chắc chắn phải có lí do chú mới cư xử lạ lùng đến thế. Cứ thế nói ra một loạt lời khó hiểu rồi buông câu chia tay dễ dàng đến thế.

Em vốn biết mật khẩu studio của chú nhưng cứ thế ấn mở thì thật bất lịch sự vậy nên chỉ đành gõ cửa.

Bịch bịch bịch. 

Lâu như vậy rồi mà chú không ra mở cửa cho em. Em biết là chú ở trong, bảo vệ toà nhà nói rằng chú đã nhốt mình ở đây 2 ngày rồi.

- Em biết chú ở trong đó, chú ra đây gặp em và chúng ta sẽ nói rõ ràng mọi chuyện hoặc bất cứ điều gì đang nảy ra trong đầu em ngay lúc này em cũng sẽ làm.

Hèn hạ thật đấy, dùng cả cách đe doạ để có thể gặp được chú. Rồi sẽ ra sao nếu chú cứ im lặng như vậy, sẽ ra sao nếu chú nói " không " và để mặc em muốn làm gì thì làm.

Bíp bíp bíp. Cạch. 

Cánh cửa mở ra là lúc em và chú chạm mặt nhau, bắt buộc em phải chuẩn bị tâm lí đối diện với những điều sắp tới. Nhìn chú mệt mỏi quá, là vì em sao? Em cứ nghĩ rằng được ở bên mối tình 4 năm thì chú hẳn phải hạnh phúc lắm chứ.

Em nấc lên khi ánh mắt em và chú chạm nhau, em muốn ngay lúc này nhào vào lòng chú mà khóc, mà níu kéo.

- Chú ơi đừng chia tay được không? Em...em không biết phải làm sao. Ngực em khó thở, trái tim em đau lắm.

Mọi lần chỉ cần em làm nũng gọi hai tiếng " chú ơi " thì dù có đang tức giận hay mệt mỏi ra sao chú cũng sẽ kéo em vào lòng. Em đang đợi một cái ôm từ chú đây, mau ôm em đi.

Em bất ngờ khi chú kéo lấy tay em vào trong phòng sau đó đạp mạnh cửa mà đóng vào.

Hai tay áp lên má nhấn em vào một nụ hôn sâu, em lại càng nức nở hơn, vỡ oà vì nụ hôn vồn vã của chú. Một nụ hôn mang thật nhiều cảm xúc, hạnh phúc vì được chú yêu thương nhưng lại nhanh chóng tủi thân vì nghĩ rằng đó chỉ là an ủi em thôi, đó chỉ là nụ hôn cuối cùng trước khi kết thúc cuộc tình này.

Rời khỏi nụ hôn đó em nhìn thẳng vào đôi mắt của chú, hẳn là phải mệt mỏi lắm vì dư luận vì em vì vô vàn thứ ập đến bất ngờ. Nhào vào bờ ngực kia mà nức nở, hai tay em ôm siết lấy tấm lưng rộng như thể nếu không giữ chặt chú cứ thể tan biến như trong giấc mơ những ngày qua của em. 

 - Chú ơi!

- Tôi đây.

Khoảnh khắc chú cất lên giọng nói trong đầu em đã có một ý nghĩ xấu xa rằng dù phải dùng thủ đoạn gì bất kể xấu xa thế nào em cũng sẽ níu chú ở lại.

- Chú bảo chia tay là vì muốn em sống thật tốt để đạt được những ước nguyện trong tương lai. Nhưng...tương lai của em là chú kia mà.

- Không chia tay, sẽ không chia tay nữa được không? Sẽ không bao giờ chia tay nữa. - Giọng nói nhẹ nhàng em mong muốn nghe một tuần nay đang vội vã dỗ dành em.

- Xa chú em phải sống làm sao đây? Em xin lỗi, xin lỗi chú. Em sẽ không trẻ con và ghen tuông khiến chú phiền lòng nữa, em xin lỗi.

- Em ghen tuông là tôi cho phép, em trẻ con là tôi dung túng. Tại sao phải xin lỗi?

- Em sợ, chú chia tay vì em trẻ con, vì...

- Nhìn tôi, Ami.

Hai tay nâng mặt em lên buộc em phải nhìn thật sâu vào đôi mắt kia. Em thấy có lỗi nhiều lắm, em đã nói ra biết bao nhiêu lời tổn thương chú của em, em đã khiến chú của em mệt mỏi đến nhường nào.

- Chúng ta sẽ không bao giờ chia tay nữa phải không?

- Nhất định.

- Chú phải xây lâu đài tình ái cùng em nhé. Không được thất hứa nữa nhé, trái tim em sẽ chịu không nổi mất.

- Bé ngoan này! Tôi không giỏi viết tình ca nhưng chuyện tình của đôi ta thì tôi có thể.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro