Tập 10
Tập 10. Bạn thật sự muốn gì?
"Nói thật là tôi rất ngạc nhiên, Bá Viễn vậy mà lại là quan sát viên." Lâm Mặc ở chợ cầm một quả quýt lên xem.
"Tại sao?"
"Lúc trước tôi từng hẹn anh ta, nhưng không nhìn ra một chút sơ hở nào, bọn tôi còn nói rất nhiều chuyện, không giống là giả."
"Anh ta vốn là bác sĩ tâm lý, bác sĩ tâm lý luôn có thể dạy với cậu về đạo lý trong cuộc sống." Trương Gia Nguyên cầm lấy quả quýt trong tay Lâm Mặc nhìn một chút, "Giống như quả quýt này, đừng mua."
Lâm Mặc gật gật đầu: "Anh nói đúng." Vậu vừa quay đầu lại liền nhìn thấy góc nghiêng của Trương Gia Nguyên, trái tim mãnh liệt nhảy lên, đúng là rất đẹp trai.
"Nhưng tại sao hôm ấy cậu lại hẹn Bá Viễn? Tôi tưởng cậu sẽ hẹn Lưu Vũ." Trương Gia Nguyên không chú ý tới ánh mắt của Lâm Mặc, nghĩ chừng Lâm Mặc muốn mua quýt, còn đang nhìn khắp nơi tìm quýt.
"Ah, đó là lần hẹn hò đầu tiên, tôi muốn hẹn Lưu Vũ, nhưng Doãn Hạo Vũ trông rất hung hăng, nói thật tôi không có một chút tự tin nào, anh biết mà, tôi là Beta, chính là lúc đó Bá Viễn khuyên tôi nên nỗ lực tiến tới." Lâm Mặc trả lời.
Trương Gia Nguyên cười một tiếng: "A, quan sát viên này còn thiếu chút nữa là làm Kiều thái thú luôn rồi."
"Cái gì Kiều thái thú?" Lâm Mặc hỏi ra miệng lại hối hận, đây tất là đoạn kịch "Kiều thái thú loạn điểm yêu phổ".
Cậu vừa nhấc chân lên, chuẩn bị "giáo huấn" Trương Gia Nguyên một trận, lại bị Trương Gia Nguyên giơ tay lên ngăn lại.
"Cái móng lừa này của cậu thật đúng là không phân biệt thời gian địa điểm ha?"
"Anh chán sống rồi hả?"
"Nói sự thật mà thôi."
Không biết vì sao Trương Gia Nguyên nhớ tới lần đầu tiên gặp Lâm Mặc, cậu ấy ngẩng đầu đấu đá với mình "Anh biết nấu cơm á?", khi đó tức giận muốn chết, hiện tại nhớ lại, thế mà lại cảm thấy chút đáng yêu, duyên phận thật sự là chuyện không thể biết trước được.
"Quýt này không tệ, mua hai cân đi."
"Lâm Mặc, có phải cậu không biết nấu cơm không?" Trương Gia Nguyên lại hỏi.
Lâm Mặc giương mắt trừng anh, cười nói: "Hôm nay anh giúp tôi một tay."
"Ở cùng nhau nhiều ngày như vậy cũng chưa từng thấy cậu xuống phòng bếp."
Lâm Mặc bĩu môi: "Vậy sao lúc trước anh nói tài nấu nướng của mình rất tốt, không phải mỗi ngày đều ăn cơm Bá Viễn nấu sao?"
Trương Gia Nguyên cười: "Vậy cậu nghĩ tại sao hôm nay tôi lại rủ cậu ra ngoài mua đồ ăn?"
Lâm Mặc ngẩn ra, mỉm cười: "Hôm nay nếm thử tay nghề của anh."
Hai người lại đi về phía khu hải sản, mua thêm vài thứ.
"Cậu nói xem, Lưu Vũ sẽ chọn Doãn Hạo Vũ hay Châu Kha Vũ?" Trương Gia Nguyên hỏi.
"Hả?" Lâm Mặc không ngờ Trương Gia Nguyên lại chủ động nhắc tới Lưu Vũ trước mặt mình, một người là bạn trai cũ của Lưu Vũ, một người là người từng theo đuổi Lưu Vũ, cho dù có phát sinh quan hệ, hai người bọn họ vẫn như cũ ngậm miệng không nhắc tới Lưu Vũ trước mặt nhau, hôm nay thật kỳ lạ.
"Doãn Hạo Vũ?" Lâm Mặc suy đoán, "Không phải cậu ta vẫn luôn rất mãnh liệt sao? Tôi nghĩ Tiểu Vũ... Lưu Vũ có chút bị động trong chuyện tình cảm."
Trương Gia Nguyên nghe xong lời này, cười cười: "Lưu Vũ thật ra là một người rất có chủ kiến, cho dù em ấy không biết mình muốn cái gì, nhưng em ấy nhất định biết mình không cần cái gì."
Lâm Mặc nhìn anh, chớp chớp mắt.
"Nhưng đại đa số thời gian em ấy đều biết mình muốn cái gì." Trương Gia Nguyên nói.
"Ý gì, ý của anh là anh ấy sẽ chọn Châu Kha Vũ?"
Trương Gia Nguyên lắc đầu: "Thành thật mà nói, tôi cũng không biết em ấy sẽ chọn như thế nào, tuy rằng trước kia xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng tôi vẫn không hiểu rõ tính cách của Lưu Vũ, hơn nữa tôi không hiểu Châu Kha Vũ lắm."
Lâm Mặc nhún nhún vai: "Tôi vốn muốn đặt cược với anh một chút, kết quả anh lại không dám."
"Chúng ta vẫn nên nhanh chóng mua xong rồi trở về thôi."
Phòng quan sát:
La Ngôn: Trương Gia Nguyên sao tự dưng lại nhắc đến Lưu Vũ trước mặt Lâm Mặc vậy? Không sợ Lâm Mặc sẽ giận sao?
Ngô Hải: (cười) Tôi nghĩ cặp đôi này rất ổn định. Khoảng cách giữa bọn họ không phải là Lưu Vũ sao? Bây giờ Trương Gia Nguyên có thể thản nhiên thảo luận vấn đề này với Lâm Mặc, là tín hiệu tốt.
Oscar: Tôi cũng đồng ý, lần này Trương Gia Nguyên gọi Lâm Mặc đi mua đồ ăn, thực tế là muốn làm một bữa cơm cho Lâm Mặc, cái này hình như Lâm Mặc không nghĩ tới.
Trương Đằng: Bây giờ mối quan hệ của bọn họ rất tốt, cùng nhau mua thức ăn, cũng tự nhiên như ở nhà vậy, rất có hơi thở của cuộc sống.
La Ngôn: Tôi ngược lại rất tò mò Doãn Hạo Vũ và Cao Khanh Trần bên kia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Doãn Hạo Vũ bị tiếng gõ cửa của Lưu Chương đánh thức, chuẩn xác mà nói cửa phòng xem phim bị Lưu Chương gần như đập nát. Doãn Hạo Vũ có chút bực mình, hắn từ trên ghế sofa ngồi dậy, ngồi ở mép ghế đỡ trán, huyệt thái dương của hắn có chút đau, tiếng "rầm rầm" ở cửa vẫn đang tiếp tục, hắn tức giận đến mức trừng mắt nhìn về phía cửa, sau đó mới đứng dậy đi mở cửa.
Doãn Hạo Vũ ấn khóa mở cửa liền nhìn thấy khuôn mặt tối sầm của Lưu Chương: "Tiểu Cửu ở đây sao?" Sáng sớm Lưu Chương đi tìm Cao Khanh Trần, trong phòng cậu ấy không có ai, nhớ tới một màn ngày hôm đó anh nhìn thấy ở quán cafe, trong lòng liền sinh ra cảm giác bất an.
Quả nhiên, nhìn thấy Doãn Hạo Vũ mở cửa, lửa giận trong lồng ngực anh lập tức nổ tung, anh tiến tới nắm lấy cổ áo Doãn Hạo Vũ, lại bị hắn né tránh, nhìn ánh mắt âm trầm của hắn, Lưu Chương nhất thời không biết nên làm gì tiếp theo.
"Ở đây." Doãn Hạo Vũ ngắn ngủi trả lời.
Lưu Chương cảm thấy đầu mình ong ong, ánh mắt anh xẹt qua người Doãn Hạo Vũ nhìn vào bên trong, nhìn thấy Cao Khanh Trần đang bằm ở bên trong ghế sofa rộng rãi kia an tĩnh ngủ, chỉ lộ ra một nửa khuôn mặt điềm tĩnh.
Ở đây đêm qua đã xảy ra chuyện gì, không cần nói thì Lưu Chương cũng tự đoán được đại khái.
Lưu Chương trầm giọng: "Chúng ta đến đây để ghi hình chương trình, đừng ỷ vào thân phận Enigma của cậu mà thích làm gì thì làm."
Doãn Họa Vũ vừa nghe liền quay đầu cười, nhìn thẳng vào mắt Lưu Chương: "Mấy người đều chỉ biết nói câu này à? E là sai sao? Châu Kha Vũ không phải E à?"
"Muốn làm gì thì làm? Sao anh biết đó không phải là điều anh ta muốn? Là anh ta đến trêu chọc tôi trước."
"Cậu!"
Doãn Hạo Vũ giơ hai tay lên, ngang bằng với hai tai: "tôi cũng không đánh dấu anh ta." Nói xong liền vòng qua Lưu Chương đi ra cửa, đi về phía phòng mình.
"Ngươi tình ta nguyện?" Trong lòng Lưu Chương đột nhiên giống như bị thứ gì đó làm cho đau đớn.
Anh ngơ ngác dựa vào cửa nhìn Tiểu Cửu đang ngủ bên trong, nhất thời không biết có nên đánh thức cậu hay không.
Anh ngẩn người không biết qua bao lâu, Cao Khanh Trần đã tỉnh dậy, cậu mông lung vỗ vào vị trí bên cạnh, phát hiện bên cạnh đã không còn ai, giống như là mãnh liệt cả kinh, ngồi dậy, lúc này mới phát hiện Lưu Chương đứng ở của, thoáng cái hai người không biết nên nói gì với nhau.
"Em thích cậu ta như vậy sao?" Lưu Chương mở miệng hỏi.
"Em..." Cao Khanh Trần không nói nên lời, và Lưu Chương cũng không cho cậu thời gian để giải thích.
"Thích đến nỗi.... Em thích cậu ta đến nỗi trong lòng cậu ta đã có người khác, em còn cùng cậu ta.... cùng cậu ta qua đêm sao?"
"Em không phải..." Cao Khanh Trần lắc đầu, lời còn chưa nói hết, liền nghe một tiếng "rầm" ở sân sau.
Âm thanh bất ngờ này làm kinh động đến mọi người, Lưu Chương cùng Cao Khanh Trần xuống lầu để kiểm tra, vừa vặn bắt gặp Trương Gia Nguyên và Lâm Mặc cũng từ bên ngoài trở về.
Lúc bọn họ chạy tới sau vườn, phát hiện Doãn Hạo Vũ và Bá Viễn cũng chạy tới, nơi xảy ra chuyện là "khu vườn bí mật" mà bọn họ mới nói tối hôm qua, cửa khóa đã mở ra, Lưu Vũ sững sờ quỳ gối trước một ngôi nhà gỗ nhỏ đã sập xuống, sắc mặt trắng bệch, không thấy một chút huyết sắc.
"Kha Vũ đang ở bên trong, em ấy nói phía trước cỏ dại nhiều lắm, em ấy đi dọn đường cho tôi, em ấy đi trước mặt tôi, vừa mới vào căn nhà kia liền...." Lưu Vũ nói không được nữa, cổ họng như bị chặn lại, anh dùng chút sức lực còn lại để nói tiếp: "Tôi liền nghe thấy sầm một tiếng, chỗ kia liền sập xuống..."
Anh bất chấp nước mắt đang không ngừng chảy xuống, bất chấp bùn đất cùng mấy khúc gỗ nặng nề trên mặt đất, loạng choạng dùng tay không cào đất.
Doãn Hạo Vũ và Trương Gia Nguyên thấy thế cúi người kéo Lưu Vũ đứng dậy, vừa tới gần liền ngửi thấy mùi Đàn Hương cùng Xạ Hương trên người anh, Trương Gia Nguyên nhìn bộ dáng này của Lưu Vũ, cũng đoán được chuyện giữa hai người họ, trong lòng Doãn Hạo Vũ lại xuất hiện một cảm xúc không rõ ràng.
Lưu Vũ bị hai người kia giữ lại càng khóc dữ dội hơn: "Châu Kha Vũ, anh xin em mau ra ngoài đi, anh còn chưa nói cho em biết, anh đã đọc tấm thiệp em gửi cho anh.... Anh xin em, anh còn rất nhiều chuyện muốn nói với em..." Nước mắt càng lúc càng chảy ra mãnh liệt hơn.
"...Khó khăn lắm anh mới biết được cảm xúc của anh đối với em không phải vì đêm hôm ấy sợ hãi mà sinh ra, khó khăn lắm anh mới biết sự nhiệt tình của em không phải nhất thời, khó khăn lắm em mới tạo cho anh cảm giác an toàn mà anh luôn tìm kiếm, Châu Kha Vũ, anh cầu xin em, cho anh một cơ hội để yêu em được không? Chúng ta không phải mới bắt đầu sao....?"
Trương Gia Nguyên quay đầu nói với Lâm Mặc: "Lưu Vũ chắc là vừa bị Châu Kha Vũ đánh dấu, hiện tại chính là lúc ỷ lại Alpha nhất, rất yếu ớt, một bước cũng không thể rời khỏi, bây giờ lại gặp phải chuyện như vậy, tâm tình phi thường không ổn định."
Lâm Mặc nhìn vào chỗ căn nhà vừa sụp xuống trả lời: "Nhà gỗ này thoạt nhìn không lớn, chỉ có mấy dãy vách tre và mấy cây gỗ nhỏ thôi. Nếu Châu Kha Vũ thật sự ngã trong đó, cũng không đến mức một chút dấu vết cũng không còn, anh nhìn chỗ này đi, không giống có người ở bên trong..."
Nghe Lâm Mặc nói, khuôn mặt Lưu Vũ bị nước mắt làm cho không còn huyết sắc giống như dần vỡ vụn: "Chính tôi nhìn thấy, em ấy ở ngay trước mắt tôi... nếu tôi theo sát hai bước thì tốt rồi...."
Không biết có phải là bởi vì Lưu Vũ vừa bị đánh dấu hay không, Trương Gia Nguyên nhìn thấy Lưu Vũ khóc không thành tiếng lẩm bẩm tên Châu Kha Vũ như vậy, trong lòng vẫn cảm thấy khó tin, một người luôn biết kiềm chế như Lưu Vũ lại ở trước mặt mọi người nói mấy lời như thế, chỉ để cầu mong Châu Kha Vũ quay về bên mình.
Trong ấn tượng của anh, Lưu Vũ từ trước tới giờ luôn bình tĩnh tự chủ, vạn nhất sẽ không đem bộ dáng này biểu lộ ra bên ngoài, Lưu Vũ vốn không bướng bỉnh, không ngờ lại có một mặt như vậy. Trương Gia Nguyên nghĩ, hai người họ mới bắt đầu mà đã có thể làm cho Lưu Vũ dỡ bỏ hết phòng ngự như thế, Lưu Vũ rốt cuộc đã tín nhiệm Châu Kha Vũ bao nhiêu?
Doãn Hạo Vũ nhìn Lưu Vũ lúc này, dường như đã hiểu được câu chuyện đêm đó mà Lưu Vũ đã kể cho mình.
Có lẽ cái Lưu Vũ muốn không phải là hoa hồng trắng cũng không phải hoa hồng đỏ, sự dịu dàng ngây ngô của hoa hồng trắng, sự nhiệt tình như lửa của hoa hồng đỏ đều đáng để nhớ, đáng để trải nghiệm, nhưng trong lòng anh thật sự muốn chính là một người có thể không nhanh không chậm đi bên anh, có thể cho anh đủ không gian của riêng mình, người có thể đứng phía sau khi anh cần, giống như tin tức tố của Châu Kha Vũ, dịu dàng, nhưng cũng mãnh liệt và lâu dài.
Hắn đột nhiên hiểu được vì sao cảm giác cô độc trong ánh mắt Lưu Vũ dần dần biến mất, mặc dù người mà hắn cử đi điều tra Châu Kha Vũ vẫn chưa có hồi âm, nhưng hắn dường như đã đoán được bảy tám phần.
Tuy rằng nhìn một đống đổ nát này, Doãn Hạo Vũ từ đáy lòng âm thầm tuôn ra một cỗ hưng phấn, nhưng nhìn bộ dáng mất đi ba hồn bảy vía của Lưu Vũ cũng không khỏi lo lắng, chuyện này đối với hắn, đối với Lưu Vũ mà nói không khỏi kinh hách.
"Anh là quan sát viên, tổ chương trình đang sắp xếp cái gì thế? Anh hẳn là biết nó. Tôi khuyên anh bây giờ nên nói thật đi, tôi đỡ phải tìm người đi điều tra." Hắn nói với Bá Viễn.
"Tôi không biết chuyện này." Bá Viễn nói với Doãn Hạo Vũ, "Tổ chương trình sắp xếp bố trí đạo cụ sẽ không thông báo cho tôi. Bây giờ tôi rất lo lắng cho trạng thái tinh thần của Lưu Vũ, nếu như vẫn không tìm được Châu Kha Vũ..."
"Vậy nếu đây là tai nạn, có nên báo cảnh sát trước không...?" Lưu Chương nói.
"Lưu Vũ..."
Giọng của Châu Kha Vũ đột nhiên vang lên ở phía sau làm cho những người ở đó giật nảy mình, thật sự không hiểu nổi người đang bị vùi ở dưới những khúc gỗ này làm sao lại có thể xuất hiện ở sau lưng họ.
Còn chưa kịp hỏi, Châu Kha Vũ đã đi đến trước mặt Lưu Vũ: "Xin lỗi, làm cho anh lo lắng rồi, sao lại khóc thành thế này..."
Lưu Vũ nhìn thấy Châu Kha Vũ, khuôn mặt lấm lem bụi bặm không kịp lau, liền nhào vào trong ngực cậu: "Em dọa chết anh rồi."
Châu Kha Vũ càng an ủi, anh càng khóc dữ dội hơn: "Anh còn tưởng rằng.... anh khó khăn lắm mới tìm được hiệu ứng Tyndall, nhưng ngay khi anh có nó thì lại biến mất."
Châu Kha Vũ ngạc nhiên: "Làm sao anh biết anh là hiệu ứng Tyndall của em, em cũng chưa từng nói cho anh biết."
Lưu Vũ không trả lời, không biết đang khóc hay đang cười, đang buồn hay đang vui, cứ liên tục chui vào trong ngực Châu Kha Vũ.
"Lưu Vũ... Em còn đang trong kỳ mẫn cảm, anh như vậy, không sợ mấy ngày tới sẽ không thể rời giường sao?" Cậu nhẹ nhàng nói bên tai Lưu Vũ.
Lưu Vũ ngẩng đầu lên, đưa tay lau bùn đất trên mặt Châu Kha Vũ, hai con mèo lấm lem nhìn nhau nở nụ cười.
Khi hiệu ứng Tyndall xuất hiện, ánh sáng có hình dạng, khi bạn xuất hiện, trái tim có định nghĩa, tình yêu có hình dạng. Cả đời này tôi tìm kiếm chính là người có thể soi sáng cho tôi khi tôi chìm vào đêm đen, và thứ mà tôi cả đời tìm kiếm cũng chỉ có bạn.
"Tôi đã nói là sẽ không có chuyện gì mà." Lâm Mặc vươn vai, bất quá cậu cũng không ngờ Omega bị đánh dấu lại ỷ vào Enigma đến mức này.
"Này, Châu Kha Vũ, trước tiên cậu có thể nói cho chúng tôi chuyện gì đã xảy ra không?" Lưu Chương đúng lúc cắt ngang hai người đang ngồi dưới đất âu yếm nhau.
"À!" Châu Kha Vũ đỡ Lưu Vũ đứng lên, "Trong căn phòng nhỏ này hẳn là có một cơ quan bí mật, khi có người đi vào thì cơ quan sẽ kích hoạt và rơi xuống đường hầm dưới lòng đất, đồng thời thanh thép kéo bốn vách tre cùng sụp đổ.
"Em có bị thương không?" Lưu Vũ hỏi.
"Không sao, tổ đạo cụ có đặt đệm ở phía dưới, em không bị đau."
"Tôi cũng muốn đi! Cao cấp như vậy!" Trương Gia Nguyên nghe Châu Kha Vũ nói, cảm thán: "Anh bạn, tổ chương trình cũng ghê quá rồi, đây là muốn làm kẻ trộm mộ dưới lòng đất à?"
"Tôi đoán mục đích ban đầu của tổ chương trình là để hai người cùng nhau đi vào, bởi vì họ nói có thể mời một người, nhưng không ngờ tôi lại đi trước Lưu Vũ, cho nên mới xảy ra chuyện này."
"Vậy cậu ra ngoài bằng cách nào?" Lâm Mặc hỏi.
Châu Kha Vũ nở nụ cười: "Đúng như những gì Trương Gia Nguyên nói, dưới lòng đất giống như một mật thất trong căn nhà ma vậy, lúc đó tôi lo lắng cho Lưu Vũ, cho nên một đường cứ chạy thẳng về phía trước, cũng phải đi tầm mười phút, nó chắc là một cái hầm, đại khái là trước kia khi xây biệt thự này, có làm thêm một mật đạo thoát hiểm, cho nên có hai lối ra."
"Có một thứ như vậy ở một biệt thự Trung Quốc sao? Đây cũng không phải là biệt thự Châu Âu. Nhất định là do tổ chương trình làm ra, cái gì mà đảo ma thuật Pandora, khi kết thúc chương trình tôi phải đi tìm đạo diễn hảo hảo nói chuyện một chút."
"Trương Gia Nguyên, anh đã ký hợp đồng rồi, tôi phải nhắc anh cái này, trong hợp đồng có điều khoản anh phải chấp nhận tất cả các sắp xếp liên quan đến an toàn tính mạng và tài sản của tổ chương trình, vi phạm hợp đồng là phải mất tiền." Lâm Mặc đặt một cách tay lên vai Trương Gia Nguyên, Trương Gia Nguyên bĩu môi nhìn cậu.
"Mặc kệ là như thế nào, đây hẳn là một nhiệm vụ, không biết sau khi hoàn thành sẽ có phần thưởng gì." Châu Kha Vũ nhìn Lưu Vũ bên cạnh, "Bây giờ về nghỉ ngơi một chút, chờ có tinh lực chúng ta lại đi tìm manh mối được không?"
"Nhưng căn nhà kia cũng sụp rồi, làm sao xuống được?"
"Có hai con đường, anh quên à?!"
Doãn Hạo Vũ vẻ mặt âm trầm liếc nhìn Châu Kha Vũ, trầm ngâm quay về biệt thự.
Ánh mắt Cao Khanh Trần vẫn nhìn theo Doãn Hạo Vũ, hắn sau khi về phòng đã rửa mặt sạch sẽ, vuốt hết tóc ra phía sau, càng làm nổi bật cảm giác hỗn hợp chủng tộc.
Lưu chương nhìn Cao Khanh Trần dùng ánh mắt đầy đau khổ nhìn Doãn Họa Vũ, lại nhớ lại chuyện xảy ra trước đó, trong lòng càng cảm thấy khó chịu, hiện giờ lại càng không biết có nên lấy thiệp mời ra hay không.
Cao Khanh Trần nhìn thoáng qua Lưu Chương, giống như muốn nói rồi lại thôi, xoay người trở về phòng.
Lưu Chương không đuổi theo cậu, một mình tựa vào cửa sổ, trên người vẫn mặc chiếc áo len màu xanh lam kia.
"Sao cậu không đi?" Bá Viễn nhìn Lưu Chương, hất cằm về phía phòng Cao Khanh Trần trên lầu.
Lưu Chương cười khổ: "Bác sĩ tâm lý các anh đều có bản lĩnh nhìn người đoán tâm trạng thế này à?"
Bá Viễn nhún vai từ chối cho ý kiến, ngồi xuống bên cạnh Lưu Chương: "Cái khác tôi không biết, tôi chỉ biết lúc đầu quen biết cậu, cậu có cái gì cũng muốn nói rõ ràng, sao bây giờ lại do dự?"
"Tôi không biết... tôi cảm thấy gần đây tôi không giống bản thân mình nữa." Lưu Chương trả lời.
"Tiểu Cửu đối với cậu có một ý nghĩa rất khác, phải không?"
Lưu Chương gật đầu.
"Nếu đã như vậy sao cậu không đi nói chuyện với cậu ấy, tôi cảm thấy Tiểu Cửu thích cách cậu nhiệt tình nói chuyện với cậu ấy, lúc trước chính cậu là người đưa cậu ấy đến buổi hẹn hò với Trương Gia Nguyên, sau đó mới có cơ hội để nói rõ ràng, không phải sao?"
Nghe Bá Viễn nói như vậy, ánh mắt Lưu Chương rốt cục cũng sáng lên, anh gật đầu: "Ừm, tôi chính là muốn bảo vệ nụ cười đơn thuần ngọt ngào của em ấy."
Phòng quan sát:
Oscar: Tôi nói lá gan của tổ chương trình của chúng ta càng lúc càng lớn, nếu Châu Kha Vũ quay lại muộn một chút thì mọi người đã báo cảnh sát rồi.
La Ngôn: Lưu Vũ phản ứng rất mạnh, không nghĩ tới tình cảm của anh ấy đối với Châu Kha Vũ lại sâu đậm như vậy, em vẫn nghĩ rằng cặp đôi này là E với O, sẽ phải trả giá rất nhiều, không nghĩ tới Lưu Vũ vậy mà đã bị Châu Kha Vũ đánh dấu.
Ngô Hải: Em không hiểu sao? Trong trạng thái này tinh thần của Omega rất dễ suy sụp, hơn nữa Lưu Vũ không phải là người sẵn sàng bộc lộ cảm xúc, cậu ấy đối với mọi người rất tốt, nhưng phần lớn thời gian cậu ấy đều không thể hiện rõ tình cảm của mình, ngày đó khi cậu ấy nới với Doãn Hạo Vũ là Châu Kha Vũ không giỏi biểu đạt cảm xúc, kỳ thật cũng đang nói chính mình.
Trương Đằng: Chuyện lần này ngược lại cho cậu ấy một cơ hội để tiết lộ tình cảm của bản thân.
Oscar: Đạo diễn có chuyện gì thì nói với chúng tôi trước được không vậy? Nếu không bọn tôi cứ luôn lo lắng chương trình này sẽ bị chặn mất.
Trương Đằng: (cười) Khu vườn bí mật này xem ra thực sự có rất nhiều bí mật, một ngôi nhà gỗ có thể tạo ra một mật đạo, không biết bên trong còn cái gì nữa.
Ngô Hải: Bây giờ tôi rất tò mò về cuộc nói chuyện của Lưu Chương và Cao Khanh Trần, tôi vẫn cảm thấy Cao Khanh Trần và Doãn Hạo Vũ tối qua đã xảy ra chuyện gì đó.
La Ngôn: Chuyện này có thể nói không? Không phải... Vậy là gì? Bất quá Doãn Hạo Vũ nói không đánh dấu anh ấy.
Ngô Hải: Nhìn phản ứng của Cao Khanh Trần cảm giác không đơn giản như vậy.
Lưu Vũ đưa Châu Kha Vũ về phòng, nhìn khuôn mặt lấm lem của cậu, lại hỏi một lần nữa: "Thật sự không bị thương chứ?"
Châu Kha Vũ mỉm cười: "Thật sự không sao mà."
Lưu Vũ mở vòi nước lại nhìn khuôn mặt như mèo của Châu Kha Vũ: "Phải rửa thật kỹ." Nói xong liền lấy một ít nước giơ tay lau mặt Châu Kha Vũ, còn không đợi rửa sạch xong, Châu Kha Vũ đã cầm tay anh, từ sau lưng ôm Lưu Vũ đang đứng trước gương vào ngực, cúi đầu hôn lên xương quai xanh của anh, lại hôn nhẹ lên tuyến thể của anh.
"Không bằng cùng nhau rửa đi, rửa sạch sẽ. Không có camera giám sát trong phòng tắm."
Nghe được lời nói của Châu Kha Vũ, Lưu Vũ vuốt mái tóc của cậu, ngữ điệu cưng chiều: "Thời kỳ mẫn cảm của em bình thường phải mất mấy ngày?"
Châu Kha Vũ thuận tay mở vời nước bồn tắm: "Bình thường phải mất một tuần, nhưng có anh ở đây, em không biết được."
Nước trong bồn tắm vẫn còn chảy, Châu Kha Vũ ôm Lưu Vũ vào bồn tắm, nước nóng dung hợp với hàn băng trong tin tức tố của cậu làm cho Lưu Vũ nhất thời không phân biệt được ấm áp hay mát mẻ, chỉ là cả người bị Châu Kha Vũ bao phủ, cảm giác tê dại bao trùm toàn thân, Đàn Hương cùng Xạ Hương làm cho anh như rơi vào một loại tiên cảnh tươi mát tự nhiên.
"Châu Kha Vũ em có biết không, em dọa chết anh rồi, anh cứ nghĩ sẽ mất em..."
"Không có lần sau, chỉ cần anh cần em, em sẽ đều ở đây."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro