Camera quay lại biệt thự:
Bá Viễn nhìn thân hình cao lớn của Trương Gia Nguyên, mỉm cười nói: Cậu có biết không Gia Nguyên? Thật ra hôm đó ở trong phòng bếp cậu nói với Lâm Mặc là cậu vẫn ổn, và cậu thích tính cách thẳng thắn của cậu ấy, tôi đã biết hai người hợp nhau, và Lâm Mặc quả thật rất thích hợp với cậu, sự thích hợp quan trọng hơn việc xứng đôi nhiều."
"Trương Gia Nguyên, hóa ra lúc đó anh đã có âm mưu với em rồi?"
"Anh không có!" Trương Gia Nguyên vội vàng giải thích. "Nhưng đúng là lúc đó anh đã thay đổi quan điểm về em rồi."
Nhưng khi Trương Gia Nguyên nghe Bá Viễn nói như thế, mặt bất giác đỏ bừng, kéo Lâm Mặc lại gần mình rồi nói với Bá Viễn: "Sao nào? Chúng tôi không đẹp đôi sao? Đây không phải là quá đẹp đôi sao!"
Bá Viễn mỉm cười: "Cũng đúng." Vừa nói, hắn vừa đưa hai cái tai mèo cho hai người bọn họ.
"Đây là cái gì?" Trương Gia Nguyên nhìn cái tai mèo kia, hỏi.
"Cái này sẽ chuyển động khi cậu đeo nó." Bá Viễn giải thích.
"Chờ một chút," Lâm Mặc đổi chủ đề, "Nếu lần kiểm tra nhịp tim này thất bại thì sao?"
"Vậy thì.... điều đó có nghĩa là hai người không thể rời đảo. Và nếu những vị khách khác đều có thể xuống đảo, và chỉ còn lại hai cậu, thử nghiệm lại không thành công thì hai cậu không thể rời đảo cùng lúc."
"Cái gì!" Lâm Mặc mím môi.
"Sao lại không thành công!" Trương Gia Nguyên trừng mắt nhìn Lâm Mặc.
Quả nhiên, hai người đeo tai mèo lúc đối diện với nhau đều không khỏi bật cười. Tần số rung chuyển, nhịp tim tăng lên, hai đôi tai mèo đều chuyển động.
Bá Viễn cười bất lực lắc đầu, sợ rằng nếu còn không dừng lại thì hai người này không thể ngừng cười được mất.
"Hành lý của em đã thu dọn xong chưa?" Trương Gia Nguyên hỏi.
"Xong rồi ~" Lâm Mặc rạng rỡ đáp lại.
"Vậy thì..."
"Hôm nay anh đã nói là cho em lái oto của anh, chỉ cần để hành lý sau xe là có thể lái xe về rồi." Lâm Mặc nói
"Vậy cũng được. Nghe theo sắp xếp của em."
"Đúng rồi, tối nay em có hẹn ăn tối với Lưu Vũ và Châu Kha Vũ, có thể hơi muộn một chút, xong việc em sẽ đến quán bar tìm anh."
"Ừm."
Hai người vừa thảo luận xong liền nhìn thấy Lưu Chương đang kéo hành lý xuống lầu.
"Anh Nguyên~" Anh mỉm cười chào Trương Gia Nguyên, vẫn mặc chiếc áo hoodie và quần jean giống như lần đầu tiên anh đến.
"AK." Trương Gia Nguyên tiến lên ôm chặt lấy Lưu Chương. Anh vẫn chưa biết có nên nói với anh ấy việc sáng nay nhìn thấy Cao Khanh Trần ngủ trong phòng Doãn Hạo Vũ hay không.
Lưu Chương lấy ra thiệp mời nói với Bá Viễn: "Tôi có thể dùng cái này để xin tự mình rời khỏi đảo phải không?"
Bá Viễn im lại một lúc, ho khan rồi nói: "Ừm, có thể, có thể." Hắn quay lại nói với Trương Gia Nguyên và Lâm Mặc: "Hai người về trước nhé? Tôi có chuyện muốn nói với AK."
Trương Gia Nguyên và Lâm Mặc liếc nhìn nhau, lấy hành lý đi ra ngoài.
"Cậu không thử lại lần nữa sao?" Bá Viễn đứng dậy rót cho Lưu Chương một chén trà.
Lưu Chương cầm chén trà lên nhấp một ngụm: "Đại Hồng Bảo của Vũ Di Sơn?"
"Đúng rồi, cậu thật sự biết uống trà sao?" Bá Viễn có chút kinh ngạc. Ở chung nhiều ngày như vậy nhưng hắn không hề phát hiện ra, hắn luôn nghĩ AK chỉ là một người nghiện cà phê nặng.
"Nhà tôi cách Phúc Kiến không xa, trà đạo ở đó cũng rất nổi tiếng nên tôi phải uống một chút với người già trong nhà trước khi đi học." Anh uống thêm một ngụm nữa trước khi đặt xuống.
"Tôi không nhìn thấy Tiểu Cửu, nếu tôi không nhầm, cậu ấy đã đi với Doãn Hạo Vũ rồi đúng không?"
"Ừm..." Bá Nguyên có chút ngượng ngùng gật đầu.
Lưu Chương mỉm cười, không xen lẫn cay đắng hay buồn vã, anh chỉ cười nhẹ: "Tiểu Cửu có tình cảm đặc biệt với Doãn Hạo Vũ, nhưng không biết cậu ấy có nhận ra hay không. Tôi bắt đầu nghĩ như thế từ khi nào nhỉ? Hình như là lần đầu tiên nhìn thấy cậu ấy nói chuyện với Doãn Hạo Vũ trong bếp."
Anh nhìn Bá Viễn hỏi: "Anh quan sát chúng tôi nhiều ngày như vậy, anh có để ý Tiểu Cửu đối với Doãn Hạo Vũ, Lưu Vũ đối với Châu Kha Vũ, Lâm Mặc đối với Trương Gia Nguyên, càng rõ ràng hơn là Doãn Hạo Vũ đối với Lưu Vũ, chỉ cần quan tâm đến người nào thì chắc chắn sẽ có hành vi chủ động với người đó."
Nghe Lưu Chương nói xong, Bá Viễn mỉm cười gật đầu: "Hiểu biết của cậu rất nhiều, hình như đúng là như vậy."
Nghe được câu trả lời khẳng định của Bá Viễn, Lưu Chương hài lòng gật đầu.
"Cho nên hôm qua tôi cùng Tiểu Cửu ra ngoài đi dạo, nghe thấy những lời mà cậu ấy nói, nên tôi biết..."
"Có thể cậu không biết," Bá Viễn cắt ngang, "Thật ra tôi xem trọng cậu hơn. Nếu không, tôi cũng sẽ không nhiều lần khuyên cậu đi gặp Tiểu Cửu để nói chuyện trực tiếp như thế."
"Cảm ơn," Lưu Chương cười nói, "Chỉ là Tiểu Cửu là người có chính kiến của riêng mình, tôi có thể bày tỏ suy nghĩ của mình, nhưng sẽ không thể ảnh hưởng đến suy nghĩ cũng như cảm xúc của cậu ấy. Tôi nghĩ anh có thể hiểu, chỉ là tôi có chút lo lắng, phía Doãn Hạo Vũ..."
"Thành thật mà nói, tôi không ngờ Tiểu Cửu lại có nhiều hứng thú với Doãn Hạo Vũ như vậy. Tôi thậm chí còn băn khoăn nghĩ liệu có phải do thuộc tính của họ hay không... Tôi cũng lo lắng giống như cậu. Khi tôi gặp Châu Kha Vũ và Doãn Hạo Vũ, tôi gần như có thể chắc chắn Lưu Vũ sẽ chọn Châu Kha Vũ, và tôi cũng sẵn sàng giúp đỡ Châu Kha Vũ khi cần thiết, nhưng Tiểu Cửu...."
Lưu Chương lắc đầu: "Tôi nói rồi, Tiểu Cửu có chính kiến của mình, cậu ấy muốn làm gì cũng được, miễn là cậu ấy vui vẻ là được rồi, phải không?"
Bá Viễn mỉm cười: "Đúng vậy."
Lưu Chương cầm chén trà lên, nhấp vài ngụm: "Đúng là trà ngon, tôi có thể đi không?"
"Tất nhiên~, à đúng rồi, đây là danh thiếp của tôi."
Lưu Chương cất tấm danh thiếp của Bá Viễn, lại đưa cho Bá Viễn nửa tờ giấy A4: "Cái này tôi muốn để lại cho Tiểu Cửu, phiền anh chuyển cho cậu ấy giúp tôi nhé."
"Không thành vấn đề." Bá Viễn ra dấu OK.
Sau khi tạm biệt Bá Viễn, Lưu Chương kéo hành lý ra khỏi cửa, còn chưa kịp thở dài đã nhìn thấy Trương Gia Nguyên đang ngồi trên chiếc xe máy đợi ở cửa, xe oto mà Lâm Mặc điều khiển cũng đậu ở đó.
"Yo~" Lâm Mặc cố tỏ vẻ đẹp trai, nghiêng người ra khỏi cửa sổ tài xế chào hỏi Lưu Chương.
"AK, tối nay Lâm Mặc đi ăn tối với Lưu Vũ và Châu Kha Vũ, tôi muốn trở về quán bar, anh có rảnh không? Anh muốn đi ăn tối hay là anh Nguyên đưa anh đi chơi?" Trương Gia Nguyên hỏi.
Lưu Chương nhìn Trương Gia Nguyên cười nói: "Trẻ con mới chọn! Người lớn đương nhiên muốn cả hai!"
"Vậy thì lên xe đi!" Lâm Mặc ra hiệu: "Tối nay chúng ta đi ăn cơm trước, sau đó tôi đưa anh đến quán bar."
"Rõ ràng là anh muốn dẫn anh ấy đi chơi trước!" Trương Gia Nguyên nói với Lâm Mặc, "Tối nay nhanh lên nhé, anh đợi!"
"Biết rồi! Biết rồi!"
Tiếng ồn từ xe oto và tiếng động cơ motor vang lên, dần biến mất trên đảo Pandora.
Cao Khanh Trần đi theo Doãn Hạo Vũ trở lại nơi gọi là phòng thí nghiệm mà hắn đã đưa Lâm Mặc đến vào ngày hôm qua. Ngay khi vừa bước vào cửa, anh nhìn thấy Doãn Hạo Vũ gấp gáp đi về phía chiếc ghế sofa bên trong. Khi nhìn thấy chiếc ghế sofa bừa bộn, hắn nhíu chặt hàng lông mày, trong miệng thì thầm vài tiếng chửi tục.
Ngay sau đó, Doãn Hạo Vũ lấy ra một bộ dụng cụ vệ sinh trong phòng tắm, đeo găng tay trắng bắt đầu dọn dẹp khắp phòng, Cao Khanh Trần đưa mắt nhìn khắp căn phòng, những chai lọ chất đầy khắp nơi nhưng được xếp rất gọn gàng.
Nhìn vào cách trang trí có phần tối tăm, bầu không khí trang nghiêm và buồn bã. Cao Khanh Trần nhìn xung quanh, lại nhìn những lọ thuốc màu nâu, trong suốt, màu đen và xanh đậm, một số trong đó được phân loại và đặt theo màu của nó, còn một số thì không, nhưng anh biết luôn có cách để phân loại chúng.
Không biết đã nhìn bao lâu, Cao Khanh Trần quay đầu lại, anh giật mình nhìn thấy Doãn Hạo Vũ đứng sau lưng mình, hình như Doãn Hạo Vũ đã dọn dẹp xong, đôi tay đeo găng trắng ôm lấy eo anh, hỏi: "Anh có tò mò về những thứ này không?"
"Một chút." Cao Khanh Trần trả lời.
"Nếu anh biết những thứ này dùng để làm gì, chắc là anh sẽ sợ hãi. Hôm qua tôi đã dùng một trong mấy loại thuốc này để giúp Lâm Mặc trải nghiệm cảm giác của Omega."
"The Phantom is inside your mind." Cao Khanh Trần thì thầm.
"Anh nói gì?" Doãn Hạo Vũ cau mày.
"Không có gì." Cao Khanh Trần rũ mắt, lảng tránh ánh mắt của Doãn Hạo Vũ.
Doãn Hạo Vũ buông eo Cao Khanh Trần, lùi lại vài bước, cười nói: "Đi với tôi, tôi mời anh một bữa."
Cao Khanh Trần cười hỏi: "Ăn gì vậy?"
"Xôi xoài."
Cao Khanh Trần sững sờ: "Cậu rất thích món này?"
"Không tệ."
Hai người ăn xong thì trở về biệt thự, lúc này bọn họ mới biết ngoại trừ Bá Viễn và hai người bọn họ thì người trong biệt thự đã rời đảo cả rồi.
"AK đi rồi?" Cao Khanh Trần hỏi Bá Viễn.
Thấy Bá Viễn gật đầu, Cao Khanh Trần cũng không lên tiếng nữa, không biết trong lòng đang nghĩ cái gì.
"Cái này AK gửi cho cậu." Bá Viễn đưa tờ giấy mà Lưu Chương để lại cho Cao Khanh Trần, anh nhận lấy, không mở ngay mà bỏ vào túi.
Doãn Hạo Vũ liếc nhìn hai người bọn họ, xoay người đi lên lầu.
Cao Khanh Trần nói cảm ơn, khẽ mỉm cười: "Vậy tôi cũng đi thu dọn hành lý đây."
Bá Viễn chớp mắt, nhìn lên phòng Doãn Hạo Vũ: "Cậu chắc chứ? Không đợi thêm chút nữa?"
Cao Khanh trần cúi đầu cười nhẹ, lắc đầu đáp: "Ừm. Đến lúc phải đi rồi. Ít nhất là lần này tôi đến đây cũng không phải vô ích."
Bá Viễn mỉm cười: "Cậu nói đúng, mỗi người các cậu đều không vô ích! Nó sẽ được viết trong báo cáo cuối cùng của tôi."
"Báo cáo của anh có được công khai không? Tôi thực sự rất muốn xem nó."
"Được. Mấy người cũng xem như là chuột bạch, có thể xem thử." Bá Viễn cũng cười.
Cao Khanh trần thu dọn hành lý, kéo vali tạm biết Bá Viễn rồi đi ra ngoài, nghĩ rằng anh phải lên thuyền trước, giống như lần đầu tiên đến đảo, anh nhìn lại biệt thự, nở nụ cười nhẹ nhõm, có chút bất đắc dĩ xoay người đi về phía bến tàu.
Bên cạnh anh vang lên hai tiếng huýt sáo, ngay khi anh ngẩng đầu nhìn lên, trước mắt chính là chiếc Porsche của Doãn Hạo Vũ.
"Tôi đưa anh đi." Doãn Hạo Vũ lại đeo cặp kính gọng vàng, hình như hắn đã thay hết quần áo.
"Cause in this labyrinth where the night is blind."
Cao Khanh Trần sửng sốt: "Được." Sau đó nghiêng đầu cười ngọt ngào, như mọi khi, đôi mắt lại nheo thành một đường thẳng.
[Những người như chúng ta đều có những tính cách khác nhau, nền tảng để phát triển khác nhau, với rất nhiều vấn đề, chúng ta sẽ luôn gặp một số khoảnh khắc đặc biệt trong cuộc sống, gặp gỡ một số người giúp chúng ta trưởng thành, đồng hành cùng chúng ta để trưởng thành. Cách cư xử của họ có thể khác nhau, có thể thô lỗ, nghi ngờ, phản bội, tổn thương, hoặc có thể dịu dàng, tin tưởng, trung thành, bảo vệ hoặc chân thành, hoặc là thử thách lẫn nhau, hoặc là hiểu nhau. Gặp gỡ là định mệnh, và tất cả họ đều dạy cho chúng ta nhiều bài học trong cuộc sống này.
Sẽ luôn có nhiều chuyện xảy ra trong tương lai mà chúng ta chưa biết, nhưng đều rất đáng để mong đợi.]
Hoàn chính văn.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro