Tập 3: Bạn sẽ chọn ai trong buổi hẹn hò đầu tiên?
Doãn Hạo Vũ chào tạm biệt Lưu Vũ, vừa trở về phòng bật đèn lên, cậu thật sự có chút giật mình.
Có một bóng người đang dựa vào chiếc ghế sofa ngoài ban công. Doãn Hạo Vũ hít một hơi thật sâu, nhìn kỹ lại liền nhận ra đó là Châu Kha Vũ. Châu Kha Vũ khi nhìn thấy Doãn Hạo Vũ trở lại, liền đặt đôi chân dài xuống, dùng ngón tay mảnh khảnh chống đỡ đầu, nhìn hắn với thái độ lười biếng, trên mặt lộ ra vẻ khinh thường.
“Anh vào đây bằng cách nào?” Doãn Hạo Vũ hỏi.
Châu Kha Vũ không trả lời, cậu đứng dậy cầm một con búp bê rách nát và kỳ dị trong tay, với đôi mắt khép hờ và cái miệng bị xé rách, đó là thứ mà Lâm Mặc và Bá Viễn đã nhặt được lúc sáng.
“Vì cái này mà cậu được lựa chọn đầu tiên, phải không?”
“Wow ~ wow ~ wow ~, Hoan hô!!”
Doãn Hạo Vũ vỗ tay tán thưởng, “Không hổ là Ca ca, anh khá thông minh đó. Làm sao bọn họ lại quên nơi này là đảo Pandora? Bối cảnh yêu thích của tôi.”
“Đem cất hết mọi thủ đoạn của cậu đi.” Châu Kha Vũ mang con búp bê rách đó đi tới chỗ Doãn Hạo Vũ, lắc lắc trước mặt hắn, sau đó ném lên giường, ngồi bắt chéo chân và nhìn thẳng hắn.
“Anh biết tôi có thói quen sạch sẽ, hơn nữa tôi ghét người khác ngồi trên giường của mình.” Doãn Hạo Vũ cúi gằm mặt xuống, khuôn mặt tươi cười vừa rồi cũng tối sầm lại.
“Tôi biết, nếu không thì cậu nghĩ tại sao tôi muốn ngồi?” Châu Kha Vũ vẫn vừa cười vừa nhìn hắn, nhưng cậu biết mình đã chọc giận Doãn Hạo Vũ rồi.
“Châu Kha Vũ, nghe tôi nói này,” Doãn Hạo Vũ tiến lại gần Châu Kha Vũ, “Lưu Vũ, tôi đã đưa ra quyết định rồi, anh,” hắn giơ tay chỉ vào mặt Châu Kha Vũ, “đừng làm phiền tôi.”
Hắn tiến lại gần hơn một chút: “Anh nghĩ pheromone của anh ấy sẽ có mùi như thế nào?”
“Ồ ~” Châu Kha Vũ bật cười, thản nhiên đẩy Doãn Hạo Vũ ra, “Doãn Hạo Vũ, cậu sẽ không ngây thơ đến mức nghĩ rằng tôi đồng ý tham gia chương trình này vì tôi đã thua cuộc, và muốn vay tiền từ gia đình cậu cho nên tôi đồng ý đi cùng cậu để giải trí, phải không?”
“Ồ, không nên như vậy. Có rất nhiều cách để xin tiền. Rốt cuộc, anh đã phải giả vờ rằng mình rất tốt đẹp từ khi còn nhỏ, à không, hình như cách tốt nhất để anh có tiền chính là giả vờ.”, “Tôi cũng đang tò mò, tôi chỉ thản nhiên nói rằng tôi muốn tham gia chương trình này, nhưng anh rất nhanh đã đồng ý, tự nhiên không phải đơn giản chỉ vì tiền. Tuy rằng bây giờ tôi chưa đoán ra được, nhưng tôi cũng sẽ sớm được biết thôi. Thật thú vị.”
Châu Kha Vũ cuối cùng cũng đứng dậy, trước khi rời đi, cậu nói với Doãn Hạo Vũ: “Bỏ qua những chuyện tồi tệ mà cậu đã làm trong quá khứ, hãy kiểm soát pheromone của cậu, đừng gây rắc rối cho mọi người trong chương trình.”
“Chờ đã.” Doãn Hạo Vũ ngăn cậu lại, liếc nhìn camera trong phòng, “Camera?”
“Vì tôi có thể vào được phòng này, cho nên tôi có cần cậu nhắc nhở về cái camera kia không?”
Khi Châu Kha Vũ rời đi, Doãn Hạo Vũ cẩn thận suy xét những lời nói của Châu Kha Vũ, hắn đột nhiên cảm thấy chương trình này trở nên thú vị hơn nhiều.
Tất nhiên, trước tiên hắn không quên tháo hết ga giường mà Châu Kha Vũ ngồi vừa rồi và thay toàn bộ.
Trong phòng quán sát:
Ngô Hải: Mừng mọi người quay lại ~ Tối nay bọn họ sẽ chọn người mà mình muốn hẹn hò vào ngày mai, đúng không?
Trương Đằng: Vâng ! Chúng ta cùng thử đoán một chút đi.
La Ngôn: Doãn Hạo Vũ sẽ chọn Lưu Vũ, em chỉ có thể đoán được như vậy thôi.
Oscar: Vậy thì chúng ta cùng chờ xem.
Quả nhiên, Doãn Hạo Vũ gõ cửa phòng Lưu Vũ, hắn một tay đỡ cửa, cười nói với Lưu Vũ: “Ngày mai em có thể hẹn với anh được không?”
“Thật ra ngày mai anh phải đi làm, cho nên anh chỉ có thời gian vào buổi tối thôi...”
“Không thành vấn đề, anh có thể bớt chút thời gian vào buổi tối hẹn hò cùng em đúng không? Hay là ngày mai để em đưa anh đi làm?”
“Hừ...ừm.” Lưu Vũ do dự một chút, nhưng cũng nhanh chóng đồng ý.
“Vậy thì....” Doãn Hạo Vũ suy nghĩ, “bởi vì em có chút không thích những nơi đông người, cho nên chúng ta buổi tối sẽ không đi ra ngoài, mà xem phim ở trong phòng xem phim ở đây, anh nghĩ thế nào?”
“Được.” Lưu Vũ thực sự hài lòng với sự sắp xếp của Doãn Hạo Vũ, dù sao thì anh vẫn còn vương vấn nỗi sợ hãi khi ở một mình với A. Ít nhất thì ở đây cũng có nhiều người khác, sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Lâm Mặc ngồi ở trên cầu thang, do dự hồi lâu, cậu biết người mà Doãn Hạo Vũ mời nhất định là Lưu Vũ, lúc đầu cậu không chắc Lưu Vũ có đồng ý hay không, nhưng nhìn cảnh tượng trước mắt khiến cậu chắc chắn rằng Lưu Vũ đã đồng ý với Doãn Hạo Vũ. Vì vậy sau khi suy nghĩ kĩ càng, cậu quyết định gõ cửa phòng Bá Viễn.
Bá Viễn hiển nhiên sửng sốt một chút, còn chưa kịp phản ứng đã nghe Lâm Mặc nói: Cảm ơn anh đã nói chuyện cùng em, giúp em nhận ra một vài điều, sau này em sẽ sống theo ý mình, nhưng ngày mai em nghĩ....chúng ta có nên cùng đi chơi, đi dạo, cùng nhau trò chuyện không?”
“Được.” Bá Viễn vui vẻ đồng ý, không chút do dự, khóe miệng nở nụ cười.
“Chà, chúng ta có thể đến một studio Tufting, anh có thể sáng tạo những gì mà anh muốn.”
“Ok .” Bá Viễn ra hiệu đồng ý.
Lưu Vũ hơi thất vọng khi nghe Lâm Mặc gõ cửa phòng người khác, anh nhang chóng ngẫm lại bản thân, cả ngày không giao tiếp với Lâm Mặc nhiều như vậy, thay vào đó lại nói chuyện rất nhiều với hai người Alpha kia. Anh nhìn tờ chẩn đoán của bệnh viện, anh là Omega đỉnh cấp, cùng Alpha có sức hấp dẫn lẫn nhau là không thể tránh khỏi, bất lực lắc đầu nuốt vài viên thuốc do bác sĩ cấp.
Lưu Chương mở cửa, nhìn thấy Trương Gia Nguyên với khuôn mặt vô hồn.
Lưu Chương: ? ? ?
Trương Gia Nguyên: “Chuyện là thế này, tôi đã nghĩ rất lâu rồi, tôi muốn hẹn hò với Lưu Vũ, nhưng chắc chắn rằng Doãn Hạo Vũ và Lâm Mặc đều muốn hẹn hò với em ấy, có lẽ ....., Tiểu Cửu có chút thích tôi, tôi có thể cảm nhận được, nhưng ... hiện tại tôi không thể .... vậy nên tôi đứng trước cửa phòng anh và Bá Viễn...”
Lưu Chương: “Vậy nên tôi là người được chọn?”
Trên mặt nở nụ cười, lập tức nói: “Tôi có thể từ chối không?”
“Hẳn là có thể ....” Trương Gia Nguyên nghĩ nếu như Lưu Chương từ chối cậu thì tốt hơn, để cậu ở nhà quan sát động tĩnh của Doãn Hạo Vũ và Lâm Mặc.
Lưu Chương suy nghĩ một chút rồi nói với Trương Gia Nguyên: “Tôi sẽ không từ chối, nhưng cuộc hẹn ngày mai, tôi sẽ mang theo một người đi cùng.”
“A? Là ai?” Trương Gia Nguyên vừa hỏi xong liền thấy Lưu Chương từ trong phòng đi ra, dẫn cậu đến gõ cửa phòng Cao Khanh Trần.
“Hi ~” Lưu Chương nhiệt tình chào hỏi, Cao Khanh Trần ở trước cửa sững sờ, tự hỏi tại sao hai người này lại đồng thời xuất hiện ở đây.
Lưu Chương nói: “Ngày mai ba người chúng ta hẹn hò, được không?”
Trương Gia Nguyên và Cao Khanh Trần đều ngạc nhiên, Trương Gia Nguyên nói: “Có thể làm như thế sao?”
Lưu Chương trả lời: “Tổ chương trình không giải thích rõ ràng, hai người cũng thấy rằng Doãn Hạo Vũ làm nhiều chuyện như vậy nhưng tổ chương trình cũng không nói gì cả. Chúng ta chỉ đi chơi ba người thôi, nên chắc không có chuyện gì đâu.”
Sau đó anh ấy lại nói: “Em không muốn nói chuyện sao? Đây là cơ hội tốt. Ngày mai chúng ta có thể đến quán cafe của Tiểu Cửu và ngồi cùng nhau, sau đó đến quán bar của Trương Gia Nguyên để ngắm cảnh vào buổi tối, mọi người nghĩ thế nào?”
Cao Khanh Trần suy nghĩ một lát, sau đó cười với Lưu Chương nói: “Được, em rất thích sự sắp sếp của anh.”
Lưu Chương nhìn Trương Gia Nguyên: “Vậy thì quyết định như thế đi. Cậu là người mời hẹn hò nên phải đi. Người trẻ tuổi, trốn tránh không thể giải quyết được vấn đề.”
“Được rồi, được rồi.” Trương Gia Nguyên đáp lại một cách bất lực, nghĩ về một cuộc hẹn có A, B và cả O, thật kỳ lạ làm sao.
Phụ đề cho thấy [Châu Kha Vũ đã từ bỏ quyền mời hẹn hò.]
Phòng quan sát:
Oscar: Hahahaha, Lưu Chương thật là buồn cười, làm sao anh ấy lại có thể nghĩ ra cách này?!
La Ngôn: Thật đấy, Trương Gia Nguyên thật bất lực.
Ngô Hải: Có vẻ như tổ chương trình không thể kiểm soát được khách mời nữa rồi, họ đều bị Doãn Hạo Vũ làm loạn hết cả rồi.
Trương Đằng: Mọi người không nghĩ là Châu Kha Vũ rất kỳ lạ à? Cậu ấy dường như không chủ động mỗi khi có quyền lựa chọn.
Ngô Hải: Có lẽ do cậu ấy là người cuối cùng, và nghĩ rằng không thể mời được người mà mình muốn.
Trương Đằng: Vậy cậu nghĩ cậu ấy muốn mời ai?
Oscar: Có lẽ là ..... Lưu Vũ?
La Ngôn: Không thể đoán trước được, hai người top A này rất tuyệt vời, một người thì nguy hiểm, một người thì bí ẩn.
Ngô Hải: Đây là sức hấp dẫn của top A. Rất nhiều Omega đều mong muốn một Alpha như thế.
[Camera quay lại biệt thự]
Hai giờ sáng, Châu Kha Vũ đi ra khỏi phòng, từ lầu hai đi xuống lầu một, quanh quẩn ở góc cầu thang, cậu cho rằng âm thanh đó ở gần chỗ này. Đêm qua bắt đầu vào khoảng hai giờ rưỡi, cậu rất nghi ngờ về âm thanh đó. Cho nên cậu ở đây ôm cây đợi thỏ. Nhưng một lúc sau, cậu nghe thấy trên lầu có chuyển động, có thể nghe thấy cửa phòng bên trái mở ra, mơ hồ cảm giác được có người từ trong phòng đi ra và đi về phía cầu thang, nhưng bước chân rất nhẹ.
Châu Kha Vũ trong lòng thầm nghĩ nếu dậy uống nước thì không cần phải cẩn thận như vậy, cậu quyết định trốn trước để quan sát thử.
Cậu ẩn mình sau cầu thang, nhưng nghe thấy bước chân từng bước tiến lại gần cậu, liền mặc kệ ba bảy hai mươi mốt, nhân lúc bóng đen nhỏ bé đứng trước mặt liền kéo vào trong lòng, thuận thế che miệng người kia lại.
“Ưm....ưm....”
Mùi và giọng nói của người này rất quen.
“Lưu Vũ?” Cậu có chút thả lỏng.
Lưu Vũ nghe thấy thanh âm liền ngừng giãy dụa, đáp: “Châu Kha Vũ?”
Châu Kha Vũ buông tay, bật đèn pin trên đồng hồ lên, quả nhiên là Lưu Vũ.
“Cậu làm gì vậy?” Lưu Vũ hỏi.
“Vậy thì anh đang làm gì?” Châu Kha Vũ hỏi ngược lại.
“Tôi .... tôi xuống đây để bắt ma .... âm thanh từ đêm qua làm tôi rất tò mò.” Lưu Vũ ngập ngừng đáp.
“Không ngờ anh cũng dũng cảm như thế.” Châu Kha Vũ cười.
“Vốn dĩ tôi muốn gọi Lưu Chương cùng đi, nhưng vừa ra ngoài đã nghe thấy có tiếng gì đó dưới lầu. Tôi nghĩ gọi Lưu Chương không tiện, cho nên xuống xem thử, ai biết đó là cậu? Làm tôi sợ chết khiếp.” Lưu Vũ vỗ ngực trấn tĩnh.
“Còn cậu?” Lưu Vũ hỏi.
“Tôi cũng muốn đi xem “con ma” này như thế nào”
Lưu Vũ nghe thấy liền cảm thấy hứng thú: “Vậy tôi quay lên gọi Lưu Chương, chúng ta cùng nhau đi.”
Lưu Vũ xoay người định bỏ đi, nhưng lại bị Châu Kha Vũ kéo lại, lắc đầu từ chối, Lưu Vũ có thể cảm nhận được hơi thở của Châu Kha Vũ, lúc này anh không biết âm thanh “bụp bụp” là nhịp tim của anh hay của Châu Kha Vũ nữa.
Châu Kha Vũ tắt đèn, xoay người cùng Lưu Vũ ngã xuống, tự mình bảo vệ Lưu Vũ, dặn dò đừng phát ra tiếng động, yên lặng chờ một lát.
Trong bóng tối không một tiếng động, trong sự yên lặng chết chóc chỉ có thể nghe thấy tiếng thở của hai người, một lúc sau Lưu Vũ mới lên tiếng, hỏi: “Châu Kha Vũ, sao cậu biết tôi tên là Lưu Vũ?”
Châu Kha Vũ sững sờ không trả lời.
Lưu Vũ nói: “Vào ngày đầu tiên tới đây, trong bữa tối, trước khi giới thiệu bản thân, tại sao cậu biết tên tôi là Lưu Vũ? Cậu và Doãn Hạo Vũ là những người cuối cùng vào cửa. Từ lúc vào đến khi ăn tối, chỉ có Lâm Mặc gọi tôi là Tiểu Vũ, những người khác hoặc không gọi tôi bằng tên, hoặc gọi tôi là Tiểu Vũ, nhưng khi tôi quên giới thiệu bản thân, cậu đã nhắc tôi thế này, ‘Lưu Vũ, Lưu Vũ, giới thiệu bản thân.’, làm sao cậu biết tên tôi là Lưu Vũ?”
“Còn nữa, tại sao cậu lại biết tôi bị thương ở chân?”
Mặc dù không thể nhìn rõ trong bóng tối, nhưng Châu Kha Vũ vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt khẩn trương và nóng bỏng của anh ấy.
“Tôi....”
May mắn thay, “con ma” đã xuất hiện kịp thời và cắt ngang lời hai người.
Chỉ có tiếng “ta, ta” từ cuối khu bên trái, tức là trước cửa phòng Lưu Vũ, Châu Kha Vũ nhìn lại Lưu Vũ đang co rụt lại phía sau, có thể cảm giác được cả người anh khẽ run. Châu Kha Vũ nghĩ trong lòng: Đã sợ như thế này mà còn dám tự mình đi.
Châu Kha Vũ dẫn Lưu Vũ từ dưới cầu thang đi ra, âm thanh vẫn không bị ngắt quãng, đi qua phòng Cao Khanh Trần và Bá Viễn, dừng lại bên ngoài phòng Lưu Chương rồi tiếp tục đi.
Châu Kha Vũ nắm tay Lưu Vũ bước lên cầu thang, tay còn lại của Lưu Vũ nắm lấy góc áo phía sau của Châu Kha Vũ, khi lên lầu còn không quên hỏi một câu lạc đề: “Châu Kha Vũ, cậu thật sự là Alpha?”
“Câu này có nghĩa là gì?” Châu Kha Vũ cảm thấy khó hiểu trước câu hỏi của Lưu Vũ, nhưng nghĩ trước tiên phải xem thứ “quái dị” dưới chân mình đã. Âm thanh mà nó phát ra giống như tiếng người đi bộ, nhưng nhịp điệu quái dị hơn một chút.
Lưu Vũ sợ tới mức suýt nữa đã hét lên, che miệng nói nhỏ với Châu Kha Vũ: “Đây là gì vậy? Thật đáng sợ.”
Trong khi nói chuyện, Châu Kha Vũ đã nhấc con búp bê lên và tắt công tắc của nó. Lưu Vũ nghe Châu Kha Vũ nói: “Đây là một con búp bê cơ khí của Nhật Bản tên là Karakuri. Một số nhà hàng Nhật hoặc những ngôi nhà kiểu Nhật sẽ sử dụng nó để vận chuyển một số vật dụng nhỏ. Âm thanh mà chúng ta nghe thấy cũng là phát ra từ nó. Có vẻ như tổ chương trình đã đặt thời gian rồi để nó ở đây trước khi rời đi.”
“Tổ chương trình?”
Châu Kha Vũ nhìn Lưu Vũ rồi đưa búp bê cho anh:”Đưa nó vào phòng đi.”
Lưu Vũ nhìn con búp bê màu trắng trong bộ kimono và mái tóc ngố, cảm thấy ớn lạnh hơn dưới ánh sáng của đèn ngủ, trả lời: “Tôi không muốn cái này, tại sao tôi phải cầm cái này vào phòng, hay chúng ta ném nó đi, trông thật đáng sợ.”
Châu Kha Vũ thở dài: “Có vẻ như anh không biết công dụng của nó, anh mang nó về phòng đi, tổ chương trình sẽ buff cho anh khi thẻ nhiệm vụ tiếp theo được đưa đến, chẳng hạn như anh có thể chọn người anh muốn chọn trước...”
Lưu Vũ nghĩ chắc là Doãn Hạo Vũ có quyền ưu tiên vì cậu ấy đã tìm ra thứ quái quỷ này.
“Nhưng đây là do cậu tìm thấy ....” Lưu Vũ cố gắng không rời mắt khỏi thứ mà đang được Châu Kha Vũ cầm trong tay.
“Anh giữ đi, tôi cầm cũng vô dụng.”
“Không, không, tôi không dám, tôi ở cùng phòng với nó sẽ không ngủ được, mắt của nó cứ mở to ra thế này.” Mặc dù Lưu Vũ muốn nhận phần thưởng buff, nhưng con búp bê này thật sự quá đáng sợ...
“Nhưng thứ này phải ở trong phòng anh thì mới có hiệu lực.”
“Vậy sao cậu không vào phòng với tôi.” Lưu Vũ thốt lên, không nhận ra sự lạ lùng nào.
Châu Kha Vũ run run: “Tôi thật sự không biết, anh dũng cảm hay nhát gan nữa, có biết nửa đêm mà ở cùng phòng với một Alpha xa lạ là nguy hiểm như thế nào không?
Lưu Vũ vẻ mặt xấu hổ, anh nhìn búp bê, sau đó nhìn Châu Kha Vũ, lại gần nhỏ giọng cầu xin: “Làm ơn, đêm nay chỉ còn vài giờ nữa thôi, tôi cho cậu ngủ trên giường, được không?”
Chắc chắn là một Alpha không có cách nào từ chối một Omega đang cầu xin mình, Châu Kha Vũ nhìn đồng hồ rồi thở dài: “Tôi quay lại lấy gối với chăn. Anh vẫn là nên ngủ trên giường đi.”
Cậu nhìn xuống con búp bê nữ trong tay, nghĩ rằng loại búp bê này thường xuất hiện theo cặp, một nam một nữ, tại sao đêm nay lại chỉ có một con?
Sau tất cả những điều này, Lưu Vũ hiển nhiên đã quên rằng Châu Kha Vũ đã không trả lời câu hỏi trước đó của mình.
Phòng quan sát:
Oscar: Sao tổ chương trình lại trở nên điên cuồng như vậy? Chẳng trách người ngoài nói đạo diễn của chương trình này cực kỳ không đáng tin cậy
Phụ đề: [ Đạo diễn: Cậu có lịch sự không vậy?]
La Ngôn: Em cũng bị sốc bởi các yếu tố kinh dị được sử dụng để thúc đẩy tình cảm.
Ngô Hải: Nhưng xem ra hiệu quả là vẫn có, có hai người đã ở cùng phòng, tiến độ rất nhanh.
Trương Đằng: Đúng vậy, sau sự việc này chúng ta thực sự thấy được phần nào tính cách thật của Lưu Vũ, chúng ta cứ nghĩ rằng anh ấy hiền lành và dịu dành, nhưng thật ra anh ấy cũng rất hoạt bát, mặc dù sợ hãi nhưng cũng rất tò mò.
Ngô Hải: Thật đấy, hình ảnh của khách mời đã trở nên đa chiều hơn.
La Ngôn: Nhưng em lo lắng hơn về những câu hỏi mà Lưu Vũ đã hỏi Châu Kha Vũ.
Oscar: Có vẻ như vẫn còn nhiều bí mật mà chúng ta chưa được biết.
Camera quay lại căn biệt thự:
Buổi sáng, Châu Kha Vũ bước ra khỏi phòng Lưu Vũ với đầu tóc rối bù, và tình cờ cảnh này bị Doãn Hạo Vũ bắt gặp, hắn dậy sớm hơn vì nghĩ hôm nay phải đưa Lưu Vũ đi làm, ai biết lại gặp phải cảnh này. Doãn Hạo Vũ không biết tối hôm qua đã xảy ra cái quái gì, nhìn thấy cảnh này mặt đã đen đến không thể nhìn nổi.
Châu Kha Vũ nửa đêm dậy chơi trò bắt ma với Lưu Vũ, sau đó lại nằm trên sàn trong phòng Lưu Vũ suốt cả đêm, lúc này đầu cậu có chút choáng váng, cậu bỏ qua Doãn Hạo Vũ, quay trở lại phòng của mình rồi đóng cửa lại.
Ngay sau đó Lưu Vũ đi ra ngoài, anh mặc một chiếc áo hoodie màu xanh lá cây, đeo thêm một chuỗi vòng cổ ngọc trai, tâm trạng có vẻ rất tốt. Lưu Vũ cảm thấy mình đêm hôm qua mất trí rồi, ngang nhiên đem một top A về phòng, may mà Châu Kha Vũ kiểm soát tốt pheromone, nếu không thì không thể tưởng tượng nổi chuyện gì sẽ xảy ra.
Ngay lúc đó, Lưu Vũ nghĩ tới Trương Gia Nguyên, anh như cảm nhận được kích thích, hơi thở trở nên căng thẳng hơn, nhanh chóng đuổi anh ta ra khỏi đầu.
Tuy nhiên, khi nghĩ rằng mình có thể chủ động khi nhận được thẻ vào đêm nay, tâm trạng của Lưu Vũ cũng trở nên tốt hơn, anh cảm thấy lấy dũng khí đi bắt “con ma” đêm qua là một lựa chọn sáng suốt, và cũng nên cảm ơn Châu Kha Vũ vì đã đưa con búp bê này cho mình. Nhưng nghĩ đến việc cậu ấy nói cậu ấy có con búp bê này cũng vô dụng, trong lòng Lưu Vũ cảm thấy có chút hụt hẫng.
Khi Doãn Hạo Vũ nhìn thấy Lưu Vũ đi ra, hơn phân nửa lửa giận liền biến mất.
“Chào buổi sáng ~” Hắn chào hỏi Lưu Vũ rồi đưa anh đi ăn sáng.
Lâm Mặc từ trong phòng đi ra, mặc một chiếc áo len cùng với áo cardigan màu xanh lá cây, trông cậu hoạt bát hơn bình thường, xuống lầu tìm gì đó ăn liền thấy Doãn Hạo Vũ và Lưu Vũ cũng đang ở đó.
“Chào buổi sáng Tiểu Vũ, chúng ta cùng mặc áo xanh này.” Lâm Mặc cười nói với Lưu Vũ.
“Chào buổi sáng, Lâm Mặc.” Lưu Vũ muốn nói gì đó với Lâm Mặc, nhưng thấy Doãn Hạo Vũ vẫn đang ở đó, anh chỉ chào hỏi, nghĩ rằng để sau rồi nói cũng không muộn.
Bá Viễn ra khỏi biệt thự với một chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ, gặp Lâm Mặc đang đợi ở ngoài, họ phải rời đảo bằng thuyền trước, sau đó bắt taxi đến studio Tufting mà Lâm Mặc tìm thấy.
Trong lúc cả hai đang đợi thuyền, họ tình cờ thấy Doãn Hạo Vũ rời đi cùng Lưu Vũ, chiếc xe Porsche màu tím đỏ nhẹ nhàng, họ chỉ cần lái xe qua cây cầu vượt biển là có thể rời đảo trong vòng năm phút.
Bá Viễn cười và nói: “Tôi đã nghĩ với một người như Doãn Hạo Vũ, chiếc xe của cậu ấy sẽ sang chảnh hơn.”
“Ôi, những người chăm chỉ như chúng ta chỉ có thể đi bằng phương tiện công cộng.” lâm Mặc vươn vai.
“Đi thôi ~ ” Bá Viễn và Lâm Mặc lên thuyền.
Thời tiết hôm nay rất tốt, ánh mặt trời không quá chói chang, gió biển từ từ thổi qua, không khí tràn ngập hương muối biển, Doãn Hạo Vũ trầm ngâm hạ cửa kính xe xuống.
Xe chạy qua cầu vượt biển, Doãn Hạo Vũ liếc nhìn Lưu Vũ, hỏi: “Em thấy Châu Kha Vũ sáng nay đi ra từ phòng của anh. Anh ấy .... anh ấy không làm chuyện gì xấu phải không?”
Nghe câu hỏi của Doãn Hạo Vũ, Lưu Vũ có vẻ hơi bối rối, anh không biết có những ai đã nhìn thấy, anh sợ mọi người sẽ nhầm tưởng rằng có chuyện gì đã xảy ra giữa anh và Châu Kha Vũ, nhưng linh tính mách bảo anh không nên nói với Doãn Hạo Vũ những gì Châu Kha Vũ đã nói với anh. Mặc dù Doãn Hạo Vũ có lẽ đã biết một số quy tắc của trò chơi. Vì vậy, anh giải thích: “À, có một số chuyện đã xảy ra vào đêm qua, làm cho anh có hơi sợ, vì vậy anh đã nhờ cậu ấy giúp đỡ, mà khi ấy cũng đã muộn cho nên anh để cậu ấy ngủ lại phòng của mình.”
“Không có chuyện gì đâu.” Để chứng minh mình vô tội, Lưu Vũ xua tay và nói thêm một lời giải thích khác.
Doãn Hạo Vũ trong lòng cười khổ, nghĩ Châu Kha Vũ thực sự không có dũng khí.
“Ồ.” Doãn Hạo Vũ đáp lại, bật xi nhan bên phải rồi tấp xe vào lề, cởi dây an toàn rồi nghiêng người về phía Lưu Vũ, người đang ngồi trên ghế phụ, hắn ghé vào tai Lưu Vũ thì thầm: “Tiểu Vũ, em muốn cùng anh tìm hiểu, nhưng anh lại đưa Châu Kha Vũ về phòng qua đêm, anh còn nhờ anh ấy giúp khi anh gặp chuyện, anh có biết rằng em sẽ ghen tị hay không?”
“Anh...” Lưu Vũ căng thẳng đến không nói được lời nào, nhất thời không biết là vì sợ Alpha hay vì nhịp tim của hắn.
Doãn Hạo Vũ tắt nụ cười, vẻ mặt nghiêm túc hơn: “Em luôn cảm thấy anh có chút sợ em.”
Nói xong, hắn thắt lại dây an toàn, khởi động xe rồi tiếp tục đi.
Lưu Vũ nhìn chằm chằm Doãn Hạo Vũ, cho dù hôm nay hắn mặc áo phông sọc xanh và quần đùi trắng, tóc xõa xuống rất tự nhiên, không hề áp chế như mấy ngày trước, Lưu Vũ vẫn cảm giác Doãn Hạo Vũ không thực tế và không thể tiếp cận được.
“Anh không sợ em, anh có chút sợ Alpha .... và em là một Alpha đỉnh cấp, cho nên ....”
Doãn Hạo Vũ khi nghe đến đây cảm thấy hơi kinh ngạc, một Omega đỉnh cấp sẽ sợ Alpha? Bình thường vì một số yếu tố sinh lý, khi top O gặp top A, sẽ cuốn hút lẫn nhau, sao anh ấy lại sợ hãi?
“Không sao, em hứa với anh sẽ dành thời gian cho anh. Lưu Vũ, em rất tò mò về anh.” Hắn giấu ánh sáng trong mắt, nở một nụ cười ngọt ngào.
Tại phòng quan sát:
Ngô Hải: Lưu Vũ trước đó có thể đã gặp chuyện gì đó khiến cậu ấy sợ Alpha.
Oscar: Nhưng cậu ấy có vẻ không sợ Châu Kha Vũ lắm.
La Ngôn: Đó là lý do tại sao anh ấy hỏi Châu Kha Vũ rằng anh ấy có phải là Alpha thật không, và làm cho Châu Kha Vũ sững sờ (cười).
Trương Đằng: Thật sự cặp này rất hợp, Doãn Hạo Vũ thực sự rất chu đáo với Lưu Vũ, và mỗi lần khi hai người họ tiếp xúc với nhau, Lưu Vũ luôn đỏ mặt và trái tim đập loạn nhịp.
Ngô Hải: Cảm giác như có bong bóng màu hồng, chỉ là không biết Lưu Vũ có thể thuần phục được tiểu sói con này hay không.
La Ngôn: Nếu là Alpha thì em thấy anh ấy với Châu Kha Vũ lạc quan hơn, ít nhất Lưu Vũ rất thoải mái với cậu ấy.
Cảnh quay được tiếp tục ở studio Tufting, nơi Bá Viễn và Lâm Mặc đang ở:
“Bá Viễn, mấy ngày nay anh không đi làm sao?” Lâm Mặc lật xem bản vẽ do nhân viên đưa tới.
“Tôi đã xin nghỉ vài ngày, tham gia chương trình này xem như là một kỳ nghỉ đi !!” Bá Viễn trả lời.
“Này ! Tôi cũng vậy ! Khi tôi xin nghỉ tôi cũng đã bàn giao lại việc của mình, dù sao thì nghỉ phép hàng năm cũng là quyền của tôi.” Lâm Mặc vẫn tiếp tục nói như thể cậu tìm được một người bạn tâm giao.
“Anh nghĩ sao về tấm này?” Lâm Mặc cho Bá viễn xem một bức ảnh về một bãi biển nghỉ mát.
“Được, được, tôi sẽ làm cái này. Trông nó rất thoải mái.”
“Vậy làm cái này đi.”
Vì Lâm Mặc đã có một số kinh nghiệm về Tufting trước đó nên cậu ấy hoàn thành rất nhanh, và dành phần lớn thời gian còn lại để giúp đỡ Bá Viễn.
“Lâm Mặc, tại sao cậu lại tham gia chương trình này?” Bá Viễn hỏi cậu.
“Tôi ... tôi chưa bao giờ đoán ra mình nên tìm người như thế nào để cùng chung sống. Cá nhân tôi nghĩ Alpha và Omega rất đơn giản, bởi vì duyên phận rất rõ ràng, nhưng Beta....”
Cậu nói thêm “Nhưng anh nói đúng, dù là A, O, hay B thì chỉ cần là người mình thích, cái này quan trọng hơn.”
“Còn anh?”
" Tôi đã nghĩ đến việc sống một cuộc sống thú vị hơn, vì vậy tôi đã đến đây.” Bá Viễn cười nhìn Lâm Mặc, “Cậu nói rằng cậu ghen tị với Alpha và Omega? Nhưng nếu là một Omega bình thường thì sao? Thậm chí nó còn không tốt bằng Beta, tôi không có ý bán thảm nhưng mà ....” Anh ấy giải thích: “Tôi không có gia thế như Doãn Hạo Vũ và Châu Kha Vũ, tôi cũng không có sức hấp dẫn của một Omega đỉnh cấp như Lưu Vũ. Tôi chỉ là một nhân viên bình thường. Tôi sống hết ngày này qua ngày khác với bộ anime yêu thích của mình. Đó là lí do tại sao tôi đến đây, tôi muốn xem cuộc sống của người khác và sống một cuộc sống khác với cuộc sống thường ngày của mình.”
Lâm Mặc nhìn Bá Viễn có chút thương hại: “Mỗi người đều có một quyển kinh thư rất khó đọc.” Cậu mỉm cười, có chút bất lực. “Chắc chắn, Alpha vẫn là chủ nhân của thế giới này. Nhìn Doãn Hạo Vũ đi, tôi tò mò tại sao cậu ta lại được quyền ưu tiên?”
Nói đến đây, Bá Viễn sửng sốt, nói với Lâm Mặc: “Nói đến chuyện này, tôi vẫn là phải xin lỗi cậu.”
Lâm Mặc khó hiểu, lại nghe anh nói tiếp: “Hôm qua lúc ăn tối, tôi thấy Doãn Hạo Vũ từ sân sau trở về với một thứ gì đó ở trên tay. Một lúc sau, cậu ta xuống ăn cơm thì được ưu tiên lựa chọn đầu tiên sau bữa tối. Sau này tôi mới nhớ lại, thứ trong tay cậu ta giống như con búp bê kỳ lạ mà cậu nhặt được.”
“A?” Lâm Mặc cúi đầu suy nghĩ một hồi, sau đó ngẩng đầu nói: “ý anh là tổ chương trình yêu cầu chúng ta tìm manh mối để lấy thưởng?”
“Cũng có thể. Hơn nữa, tối hôm qua trong phòng khách, cậu có nghe thấy gì không?" Bá Viễn hỏi.
“Có sao? Anh nghe thấy bên ngoài có tiếng ồn ào?”
Lâm Mặc suy nghĩ một lát, mới nói: “Sao chúng ta không quay lại tìm? Dù sao hôm nay căn bản tất cả mọi người đều vắng mặt. Vì manh mối hôm qua tìm được ở trong vườn, cho nên lần này manh mối chắc chắn ở trong biệt thự.”
Bá Viễn đồng ý, cùng Lâm Mặc trở về biệt thự, lục tung cả lên nhưng không thấy có thứ gì.
Khi Bá Viễn tìm thấy cái tủ được khóa ở cửa phòng thì tình cờ gặp được Doãn Hạo Vũ đang từ trong phòng đi ra.
“Anh đang làm gì vậy?” Doãn Hạo Vũ hỏi.
“Không có gì.”
“Ồ ~” Rõ ràng câu trả lời này làm Doãn Hạo Vũ không hài lòng, hắn từng bước tới lại gần Bá Viễn.
“Làm gì vậy?” May mà Lâm Mặc đã tới.
Doãn Hạo Vũ nhìn lại cậu: “Mấy người tìm cái gì?”
“À, không có gì quan trọng. Tôi có một chiếc khăn tay không biết rơi ở đâu, vì vậy nên tôi muốn tìm thử xem nó có ở chỗ này không.” Lâm Mặc đáp.
Doãn Hạo Vũ gật đầu rồi rời đi.
Lâm Mặc thở phào nhẹ nhóm nói: “May là cậu ta vội vàng đi đón Lưu Vũ tan làm, nếu không sẽ phát hiện ra manh mối trước chúng ta. Anh không sao chứ?”
Lâm Mặc ngồi xổm xuống đỡ lấy Bá Viễn.
Bá Viễn hít một hơi thật sâu: “Khí chất của cậu ấy thật sự quá bức người, ngày thường vẫn ổn, nhưng khi bị cậu ấy ép như vậy, tôi không thở nổi.”
Anh ngã vào chiếc tủ phía sau khiến Lâm Mặc chú ý.
“Trong cái tủ này có một cánh cửa nhỏ ~” Lâm Mặc dùng tay mở ra, tình cờ nhìn thấy một con búp bê nam mặc kimono được cất ở bên trong.
“Lại là búp bê, lần này là búp bê nam.” Bá Viễn nói với Lâm Mặc. “Cậu đem nó về thử xem.”
“Được.”
Ở căn phòng áp chót, Châu Kha Vũ đang ngồi sau cánh cửa và nghe rõ tất cả những điều này.
Trong phòng quan sát:
Oscar: Ngày càng có nhiều khách mời tìm ra được mánh khóe.
Ngô Hải: Tôi rất thích cách Lâm Mặc và Bá Viễn thân thiết với nhau, rất tự nhiên và thoải mái.
Trương Đằng: Nhưng họ lại giống như những người bạn thân hơn.
La Ngôn: Em đánh mất niềm đam mê với Doãn Hạo Vũ rồi (cười)
Ngô Hải: Haha, cậu ấy hơi dữ dằn.
Màn hình hiển thị:
[Preview cho tập tiếp theo]
(Có tiếng la hét của Lưu Vũ trong phòng chiếu phim. Khi Châu Kha Vũ đến, cậu thấy Lưu Vũ đang nằm trong vòng tay của Doãn Hạo Vũ. Chuyện gì đã xảy ra?)
(Sau khi Lưu Vũ bị ngất xỉu, có người đã liên lạc với Trương Gia Nguyên để gọi cậu ấy trở về biệt thự.)
(Điều gì đã xảy ra với chuyến đi của Trương Gia Nguyên, Lưu Chương và Cao Khanh Trần)
(Liệu những chuyện trước đây của Trương Gia Nguyên và Lưu Vũ có được tiết lộ hay không?)
(Lâm Mặc và Lưu Vũ, hai người đã tìm được con búp bê manh mối, họ sẽ nhận được gì và sẽ chọn như thế nào?)
Ngô Hải: Ah ah ah, Doãn Hạo Vũ đã làm gì? Lưu Vũ không sao chứ?
Oscar: Bình tĩnh đi Tiểu Hải, tôi nghe tổ chương trình nói Lưu Vũ không sao, cứ nghỉ ngơi đi.
La Ngôn: Top A thực sự rất nguy hiểm
Trương Đằng: Chuyện gì đã xảy ra, chúng ta hãy chờ đón tập tiếp theo.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro