Tập 8 - Trung
Tập 8: Một ngày hẹn hò khó hiểu.
Bốn giờ sáng, Lâm Mặc đã bị Trương Gia Nguyên gõ cửa đánh thức, cậu đầu tóc bù xù híp mắt nhìn Trương Gia Nguyên đang đứng ở cửa.
“Đi thôi, đi hẹn hò.”
Lâm Mặc bĩu môi nói: “Bây giờ là mấy giờ! Anh điên rồi à! Đi đâu giờ này!”
Lâm Mặc ai oán, cậu đồng ý thử hẹn hò với Trương Gia Nguyên, cũng không phải để trời còn chưa sáng, hy sinh thời gian ngủ của mình để cùng Trương Gia Nguyên ra ngoài phát điên.
Mấy ngày nay Trương Gia Nguyên đều mượn lý do kỳ mẫn cảm chưa qua mà mỗi ngày đều dính lấy cậu, cậu một thân Beta không rõ lời anh ta là thật hay giả, nhưng Lâm Mặc thừa nhận cậu cũng không phải là không thích những điều này. Tuy rằng lúc trước biết anh ta là chủ một quán bar, còn là thành viên của một ban nhạc, chính cậu cũng đoán được người này sẽ khá điên rồ, nhưng thật sự không ngờ là anh ta hơn nửa đêm lại gọi cậu dậy đi hẹn hò.
“Nhanh đi rửa mặt thay quần áo, cho cậu mười lăm phút.” Trương Gia Nguyên lẩm bẩm.
Lâm Mặc gần như ra khỏi cửa dưới sự nửa lôi nửa kéo của Trương Gia Nguyên, xe motor “hạng nặng” của Trương Gia Nguyên đậu ở bên ngoài, anh ném cho Lâm Mặc một cái mũ bảo hiểm ý bảo cậu ngồi lên phía sau.
“Tốc độ xe sẽ rất nhanh, cậu nên bám chặt một chút.” Trương Gia Nguyên nhắc nhở.
Lâm Mặc vốn chưa tỉnh ngủ, vừa nghe Trương Gia Nguyên nói, hai tay liền ôm lấy eo Trương Gia Nguyên, đầu dựa vào lưng anh, nhún nhún vai sau đó không nhúc nhích nữa, không biết có đang ngủ hay không.
Trương Gia Nguyên đầu tiên ngẩn ra, anh không nghĩ Lâm Mặc lại trực tiếp ôm lấy anh, không có một chút “rụt rè”, nhưng nghĩ lại, khóe miệng Trương Gia Nguyên liền nhẹ nhàng nhếch lên, nghĩ Lâm Mặc chính là người như vậy, hơn nữa hai người ngủ cũng đã ngủ qua rồi, ôm một chút thì có cái gì mà phải rụt rè, trong lòng anh liền sinh ra một loại an tâm cùng ấm áp.
Rất nhanh, gió lạnh sáng sớm đã khiến Lâm Mặc tỉnh táo lại, motor của Trương Gia Nguyên chạy lên cầu vượt biển, gió gào thét bên tai cậu, theo tốc độ xe càng ngày càng nhanh, Lâm Mặc theo bản năng siết chặt eo Trương Gia Nguyên.
“Chậm lại à?” Trương Gia Nguyên hét lên.
“Không! Nhanh lên! Nhanh lên!” Lâm Mặc ở phía sau hét.
Đèn pha của xe motor chiếu lên đường cao tốc phía trước, bên đường là mặt biển đen kịt, trên mặt biển mơ hồ có thể nhìn thấy mấy chiếc thuyền đánh cá nhỏ lấp lánh.
“Ah~~~” Lâm Mặc lớn mật buông một tay ra, cảm nhận làn gió mạnh mẽ đang ùa đến.
Trương Gia Nguyên ở phía trước nghe tiếng la hét của Lâm Mặc cũng cười vui vẻ, trước kia Lưu Vũ chưa bao giờ như vậy, cậu ấy luôn giống như một con mèo nhu thuận, ngoan ngoãn dựa vào lưng mình, mà mình thì luôn lo lắng cậu ấy sẽ sợ hãi, mỗi lần hỏi cậu ấy có muốn chậm một chút hay không, cậu ấy đều dựa vào phía sau anh, nhẹ nhàng gật gật đầu, anh liền giảm tốc độ xuống.
“Tôi không nghĩ là một luật sư như cậu lại có thể điên như vậy!” Trương Gia Nguyên nói.
“Anh nói cái gì? Gió lớn quá, không nghe thấy!” Lâm Mặc ở phía sau hét lên.
“Tôi nói cậu rất điên!”
“Sao có thể điên bằng anh! Gọi người khác dậy hẹn hò lúc 4 giờ sáng!”
Trương Gia Nguyên lại cười, tốc độ xe lại tăng thêm một chút, lúc hai người tới bãi biển là khoảng bốn giờ rưỡi.
“Lâm Mặc, cậu nhanh cảm ơn tôi đi, đưa cậu đi xem mặt trời mọc, nếu tôi không gọi cậu dậy lúc bốn giờ, cậu cũng không thể thấy được cảnh sắc đẹp như này đâu.”
“Vậy tôi thật đúng là phải cảm ơn anh!” Lâm Mặc lườm anh một cái, sau đó nở nụ cười.
“Trước đây cậu đã từng xem mặt trời mọc chưa?”
Lâm Mặc suy nghĩ một chút: “Chưa từng.”
Cậu nhớ lại lúc trước khi chuẩn bị thi tư pháp thường xuyên phải thức cả đêm, nhưng lúc đó ai còn có tâm tình đi ngắm mặt trời mọc chứ, bình thường đều là cà phê không rời tay, hết ly này đến ly khác, đến khi ánh sáng bên ngoài rèm cửa sổ chiếu vào mới biết là trời đã sáng, vội vàng nhìn xem đã học được bao nhiêu, hôm nay có thể ngủ được mấy tiếng đồng hồ.
“Hôm nay may cho cậu, mặt trời mọc trên biển nha, cậu có thể xem được cảnh đẹp nhất rồi.” Trương Gia Nguyên nhìn cậu nói.
Chỉ trong chốc lát, mực nước biển phương xa lộ ra chút ánh sáng, từ trắng đến hơi vàng rồi đến đỏ, từng chút, từng chút một, đợi đến khi mặt trời lên được một nửa, Lâm Mặc quả thực bị cảnh tượng đẹp đẽ này làm cho muốn khóc, cậu theo bản năng tìm kiếm trên người, xong rồi, không mang theo máy ảnh.
“Sao vậy?”
“Sớm nói đến xem mặt trời mọc thì tôi đã đem theo máy ảnh rồi, cảnh sắc này không chụp được cũng thật đáng tiếc.”
“Tôi khuyên cậu vẫn là nên nhìn ngắm bằng mắt đi, lát nữa sẽ không còn.”
Lâm Mặc vừa ngẩng đầu, trong lòng thầm kêu, không được, mặt trời sắp lên hết rồi, Lâm Mặc không thể đợi được nữa, cởi giày trên chân ra, giẫm lên cát chạy ra biển, vừa chạy vừa hét lên.
Đến khi trời sáng hẳn, Lâm Mặc mới phục hồi tinh thần từ trong khung cảnh kia, cậu quay đầu lại vừa lúc nhìn thấy Trương Gia Nguyên mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh đậm chạy chân trần trong làn nước trong vắt cùng ánh sáng phía chân trời, thật là bộ dáng thiếu niên sảng khoái, tự tại.
“Trương Gia Nguyên, anh thật sự 25 tuổi rồi sao?” Lâm Mặc hướng anh hét lên.
“Không giống à? Vậy cũng không có biện pháp, ai bảo tôi sinh ra đã đẹp trai như vậy! Thế nào, 4 giờ sáng hôm nay có đáng giá không? Phong cảnh rất đẹp, đúng không?” Trương Gia Nguyên cười nói.
Lâm Mặc gật gật đầu khẳng định, cậu mặc áo cardigan màu be, bên trong mặc áo sơ mi trắng, hải đảo phương xa như trở thành nền để làm nổi bật cậu, cậu cười, hướng Trương Gia Nguyên giơ hai ngón cái.
“Rất đẹp, rất đáng!” Nói xong cậu đem cánh tay chống lên hông, duỗi thắt lưng, cánh tay trắng trẻo cùng vòng eo hiện ra trước mắt Trương Gia Nguyên, Trương Gia Nguyên mới nhớ lại ngày đầu tiên gặp cậu, thấy cậu thân hình thật sự rất gầy, nhưng bây giờ.... ai nói Beta không bằng Omega, rõ ràng.... rõ ràng...., Trương Gia Nguyên dời ánh mắt, ném mũ bảo hiểm cho Lâm Mặc.
“Đi thôi.”
“Đi đâu?”
“Trước tiên đi ăn chút gì đó đã, sau đó tôi đem cậu đi leo núi.”
Giống như lúc nãy, Trương Gia Nguyên leo lên xe máy, chờ Lâm Mặc ngồi lên phía sau.
Động cơ phát ra hai tiếng gầm rú, trước khi rời đi Trương Gia Nguyên hỏi: “Cậu có cảm thấy.... Thực tế, không phải là tệ lắm không?”
“Cái gì không tệ lắm cơ?” Lâm Mặc hỏi, bất quá rất nhanh cậu liền hiểu được ý tứ của Trương Gia Nguyên.
“Ừm.... Hình như cũng không tệ lắm.”
Phía dưới hai cái mũ bảo hiểm là hai khuôn mặt hơi ửng hồng.
Phòng quan sát:
Ngô Hải: Oh, Oh, cặp đôi này cũng rất ngọt ngào, thật sự không nghĩ hai người họ có chút thích hợp à?
Oscar: Thật không ngờ cái CP drama này lại tiến triển rất suôn sẻ (cười)
La Ngôn: Haha, CP drama, giữa đường đột nhiên ngồi lên tên lửa, bây giờ bắt đầu từ từ tìm kiếm cảm giác yêu đương, chương trình của chúng ta cuối cùng cũng có ý nghĩa tìm tình yêu rồi.
Trương Đằng: Tôi không ngờ hai người bọn họ lại hợp nhau như vậy.
Camera quay lại căn biệt thự:
Lưu Vũ ngồi ở bàn ăn ăn sáng, tâm tình không yên.
“Lưu Vũ?” Cao Khanh Trần gọi cậu một tiếng, “Em và Doãn Hạo Vũ hẹn vào lúc nào?”
“Ừm... Chiều và tối này.” Lưu Vũ nhìn anh.
“Haha, vậy trưa nay anh có thể hẹn cậu ấy đi ăn cơm không?” Cao Khanh Trần hướng về phía Lưu Vũ cười nói, “Anh tìm cậu ấy tán gẫu một chút, em sẽ không ghen chứ?”
“Không đâu” Lưu Vũ thoáng đỏ mặt, cười trả lời.
“Được.” Cao Khanh Trần cười khanh khách đi lên lầu, đi về phía phòng Doãn Hạo Vũ.
Bữa sáng Lưu Vũ không ăn được mấy miếng, cậu không có khẩu vị, rửa chén xong liền đi lên lầu, muốn trở về phòng nghỉ ngơi. Vừa vặn đụng phải Châu Kha Vũ và Bá Viễn từ trên lầu đi xuống.
Châu Kha Vũ không nói chuyện với cậu, mà chỉ nhìn cậu cười, Lưu Vũ cũng nhìn Châu Kha Vũ, bĩu môi cười, Châu Kha Vũ thấy vậy càng cười lớn hơn. Lưu Vũ nhìn theo hai người đi ra cửa, rồi mới trở về phòng.
“Đi thôi, dẫn cậu đến quán cà phê của tôi, cho cậu ăn thử món xôi xoài Thái chính cống.” Cao Khanh Trần dựa vào cửa phòng Doãn Hạo Vũ, không có ý định đi vào bên trong.
“Anh hẹn tôi à? Thật tuyệt.” Doãn Hạo Vũ nheo mắt nhìn Cao Khanh Trần.
“Chúng ta đều có một nửa huyết thống Thái Lan, xem như là nửa đồng hương, lúc trước tôi cũng chỉ mới nói chuyện với cậu một lần, cũng chỉ mới nói qua loa, tôi ở gần đây có mở một quán cafe, sao có thể không mời cậu được.” Cao Khanh Trần trả lời, có vẻ rất lịch sự.
“Được.” Doãn Hạo Vũ đồng ý lời mời, hắn cầm chìa khóa xe, chuẩn bị đi ra ngoài, liền bị Cao Khanh Trần chặn lại, anh nhìn hắn từ trên xuống dưới một chút, thấy hắn mặc áo blazer màu trắng kết hợp với áo sơ mi màu xanh, quần tây đen, nói: “Hôm nay đừng lái xe của cậu nữa, hôm nay để quý công tử như cậu trải nghiệm phương tiện giao thông như người bình thường đi.”
Doãn Hạo Vũ nghiêng đầu, nhìn chằm chằm anh một lúc lâu, cuối cùng nói: “Được.”
Cao Khanh Trần mặc một chiếc áo len dài màu nâu gạo, quần short màu nâu, mang theo một cái mũ nồi, vẫn là một bộ dáng nhu thuận, chỉ là hôm nay hơi khác một chút. Anh đi trước dẫn đường, hai người đi thuyền, sau đó đến bờ bên kia gọi xe, đến nơi cũng đã gần mười một giờ.
“Thật xin lỗi, cái này có chút xấu hổ, tôi chỉ có thể mời cậu ăn trưa và uống trà chiều.” Trong lời nói của Cao Khanh Trần mang theo một chút áy náy.
Doãn Hạo Vũ thể hiện phong thái quý ông như thường ngày, xua tay nói: “Tôi không sao, tùy anh là được.”
Cao Khanh Trần lấy cho Doãn Hạo Vũ một ly kem vani, cùng với một ly parfait dâu tây, những thứ rất không phù hợp với khí chất của hắn.
“Không phải xôi xoài sao?” Doãn Hạo Vũ ngẩng đầu hỏi.
“Ngại quá, chỉ có cái này.” Cao Khanh Trần cười nói.
Doãn Hạo Vũ nhìn món tráng miệng trắng trắng hồng hồng, lại ngẩng đầu nhìn Cao Khanh Trần: “Cảm ơn, hy vọng nó không quá ngọt.” Trong lòng thầm nghĩ hôm nay Cao Khanh Trần tựa hồ có chỗ nào đó rất khác.
Cao Khanh Trần trả lời: “Tôi chỉ cho thêm ba phần đường, sẽ không ngọt quá đâu.”
Cao Khanh Trần lại nhìn hắn, thu liễm nụ cười, mở miệng nói: “Bất quá, người như cậu, kỳ thật ngược lại hẳn là nên thêm chút đường.”
“Người như tôi?” Doãn Hạo Vũ ngẩng đầu nghi hoặc nhìn anh.
“Đúng vậy, giống như tin tức tố của cậu, con người cậu là một ly rượu mạnh, mạnh mẽ, nhưng lại không ngọt ngào lắm.”
Doãn Hạo Vũ ậm ừ cười một tiếng, liếc mắt nhìn Cao Khanh Trần: “Thú vị.”
“Cậu có muốn nếm thử trước không?” Cao Khanh Trần ánh mắt chân thành.
Xuất phát từ nghi thức, Doãn Hạo Vũ dùng thìa nhẹ nhàng nhấp một ngụm kem, lại uống một ít parfait dâu tây, “Hương vị cũng không tệ lắm.”
Cao Khanh Trần gật gật đầu: “Cậu thích là được rồi.”
“Tôi đã nghe tất cả mọi chuyện về tối hôm đó, à không, là tôi ở trong phòng nghe được.” Cao Khanh Trần cúi đầu, chậm rãi nói, không ngẩng đầu nhìn Enigma đang ngồi trước mặt mình.
“Ừm, anh muốn nói cái gì?”
“Tôi đoán cậu nhất định cảm thấy bản thân mình rất lợi hại.” Cao Khanh Trần nở nụ cười, “Quả thật, cậu rất lợi hại, thế nhưng E thì thế nào, cũng không phải muốn có cái gì liền có cái đó, cũng không phải muốn làm cái gì đều làm được.”
“Rốt cuộc anh muốn nói cái gì?” Nghe Cao Khanh Trần nói có chút tương tự lời mà Châu Kha Vũ đã nói ngày hôm qua, Doãn Hạo Vũ dần dần mất đi kiên nhẫn.
“Ví dụ như, nói cho cùng, cậu vẫn bị pheromone điều khiển, cậu biến Trương Gia Nguyên thành Omega thuộc về cậu thì sao? Cậu không thích cậu ấy, sau tất cả, cậu cũng không thật sự thỏa mãn.”
“À~ anh là vì Trương Gia Nguyên mới tìm tôi?” Doãn Hạo Vũ gật gật đầu, khóe miệng nhếch lên cười, nhìn chằm chằm Cao Khanh Trần trước mắt.
“Tôi không vì ai cả.”
Cao Khanh Trần hít sâu một hơi, anh có thể cảm nhận được tâm tình Doãn Hạo Vũ càng ngày càng kém, đồng thời áp suất không khí cũng càng ngày càng thấp, hô hấp của anh cũng dần dần khó khăn.
“Tôi chỉ muốn cậu hiểu được, cho dù cậu là Enigma, cậu đứng ở đỉnh cao, cũng không thể muốn làm cái gì thì làm.”
“Cho nên anh thay Trương Gia Nguyên đến bất bình với tôi, thuận tiện giáo dục tôi?” Doãn Hạo Vũ nâng ly nước kia lên, lại nhấp một ngụm, sau đó đi tới gần Cao Khanh Trần.
Cao Khanh Trần thở dài một hơi: “Cho dù là Enigma, dục vọng cũng không thể lấp đầy những bất mãn của cậu.”
Một giây sau gương mặt của anh đã bị ngón tay Doãn Hạo Vũ nhấc lên: “Anh nói đúng, tôi không thật sự thỏa mãn, nhưng nó sẽ mang lại cho tôi niềm vui, ít nhất là E hay A, tôi cũng có thể đạt được khoái cảm bằng việc đánh dấu ký hiệu của riêng tôi, bởi vì quyền chủ động nằm trong tay tôi, dục vọng không lấp đầy được bất mãn của tôi, nhưng khoái cảm có thể, cho dù là tạm thời.”
Cao Khanh Trần cười bất lực: “Cậu thật sự cho rằng mình có sự chủ động tuyệt đối như vậy sao?”
“Alpha có lẽ không có, khi gặp phải Omega trong thời kỳ phát tình, cũng không thể kiềm chế được, nhưng E,” Doãn Hạo Vũ cười nói, “E hầu như không bị khống chế bởi pheromone.”
“Phải không?” Trên mặt Cao Khanh Trần cơ hồ hiện ra chính là bi thương.
Anh vụng trộm xé đi miếng dán ức chế trên cổ ra, mùi hương của kem vani tản ra, quyện với hương vị của món tráng miệng, không khí càng thêm ngọt ngào.
Ước chừng qua mười mấy phút, Doãn Hạo Vũ nhận ra mình có gì đó không đúng, toàn thân bắt đầu nóng lên.
“Anh đã làm gì? Pheromone của anh?” Doãn Hạo Vũ có chút không thể tưởng tượng nổi.
Mặt Cao Khanh Trần đã đỏ bừng, anh cảm nhận được tin tức tố của Doãn Hạo Vũ đã bắt đầu tiết ra, anh giang tay ôm lấy Doãn Hạo Vũ, mùi hương của hoa Anh Túc cùng rượu Tequila lại tăng thêm.
Anh phả vào tai hắn một luồng khí nóng, nói nhỏ: “Cậu nói, nếu cậu đánh dấu tôi ở đây, cậu làm thế nào đối mặt với Lưu Vũ? Hình như cậu chuẩn bị đi hẹn họ với cậu ấy.”
Đồng tử Doãn Hạo Vũ hơi chấn động: “Anh là Sigma?”
Cao Khanh Trần không trả lời, trong mắt mông lung tuyệt vọng, cảm giác được hô hấp tăng thêm của Doãn Hạo Vũ, anh cố gắng khống chế tiếng thở dốc đã khó kiềm chế của mình: “Bây giờ cậu còn cảm thấy mình có quyền chủ động nữa không? Đây là khoái cảm mà cậu muốn à? Tôi có thể tự dâng mình cho cậu, cậu có thực sự dám không? Lưu Vũ biết thì làm sao bây giờ, cậu ấy sẽ không chút do dự mà chọn Châu Kha Vũ nhỉ?”
Cao Khanh Trần giơ tay chạm vào hai má Doãn Hạo Vũ, đổi lại là dục vọng không thể khống chế được của Doãn Hạo Vũ.
“Anh cố ý.” Doãn Hạo Vũ nhướng mắt lên, nhíu mày.
“Bởi vì cậu đã động tâm, vì vậy cho dù là Enigma, cậu cũng sẽ sợ hãi, phải không? Loại cảm giác có thể khống chế tất cả mọi người cũng không tốt như vậy, nhỉ?” Cao Khanh Trần cảm thấy mình như sắp ngất đi, nhưng anh không muốn điều này xảy ra, thử kéo dãn một chút khoảng cách với Doãn Hạo Vũ.
Anh thừa nhận chuyện này là anh đang đánh một canh bạc, càng chuẩn xác hơn chính là mạo hiểm, một Sigma cấp thấp nhất, có thể mặc cho bất kỳ ai đánh dấu lại lấy thân làm thuốc thử để giáo huấn một Enigma có thể đánh dấu bất cứ kẻ nào, thật buồn cười, nhưng anh vẫn làm vậy. Từ lúc Trương Gia Nguyên nhào anh xuống đất, anh đã muốn làm vậy, từ lúc đứng bên cửa thở hổn hển nghe Lâm Mặc bên ngoài điên cuồng cứu Trương Gia Nguyên, anh đã muốn làm vậy, hoặc có lẽ là sớm hơn.
Anh bị Doãn Hạo Vũ đè lên sofa, môi hắn mơn trớn tai anh, hơn thở nóng rực phả vào tai anh, dục vọng của cả hai đều muốn phát tiết, nhưng một người không muốn bị đánh dấu, một người không muốn đánh dấu, tận lực không chế tin tức tố, quả thực là nực cười.
Doãn Hạo Vũ cười ra tiếng, thanh âm trầm thấp xoay quanh bên tai Cao Khanh Trần, giống như ma âm: “Lá gan của anh rất lớn, tôi động tâm thì thế nào, anh cho rằng tôi động tâm liền không dám đánh dấu anh sao? Cho dù tôi đánh dấu anh, đánh dấu Trương Gia Nguyên, thì Lưu Vũ cũng là của tôi.”
Hắn nói xong liền hướng tuyến thể phía sau cổ Cao Khanh Trần tiến dần tới.
Thua, Cao Khanh Trần nghĩ, chung quy vẫn là đánh cuộc thua rồi, anh nhắm mắt lại, nghĩ đến bị đánh dấu như vậy chắc là sẽ rất đau, đối phương lại là Enigma, hẳn là đau thấu tận tâm can, nhưng anh cảm nhận được hơi thở của Doãn Hạo Vũ cách tuyến thể của anh một chút liền dừng lại.
Anh nín thở, ẩn nhẫn cái nóng rực trong cơ thể, anh không biết lúc này Doãn Hạo Vũ rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì.
“Tiểu Cửu!” Một thanh âm quen thuộc truyền tới, phá vỡ cảm giác yên tĩnh khó chịu này, bất chợt, anh cảm thấy Doãn Hạo Vũ bị kéo ra, anh mở mắt, nhìn thấy Lưu Chương đang kéo Doãn Hạo Vũ.
Doãn Hạo Vũ giống như trút được gánh nặng, tựa trên người Lưu Chương, hắn nghiêng đầu nhìn về phía Cao Khanh Trần, không phân biệt được hỉ nộ: “Anh, rất thú vị.” Hắn thở hổn hển một lát trước khi đứng dậy rời đi.
Cao Khanh Trần còn nằm trên sofa, dùng cổ tay che mặt, thở dốc.
“Em điên rồi sao?” Lưu Chương nói một câu, không mong chờ Cao Khanh Trần đáp lại.
“Xin lỗi.” Cao Khanh Trần chậm rãi ngồi dậy, tựa vào lưng ghế sofa, “Sao anh lại đến đây?”
“Anh tưởng em đi hẹn hò, nên tùy tiện... đến đây dạo một vòng, ai biết sẽ gặp phải...”
Lưu Chương nhìn Cao Khanh Trần dựa vào sofa thở dốc: “Rốt cuộc em đang nghĩ gì thế?”
Cao Khanh Trần miễn cưỡng chống đỡ bằng một nụ cười: “Chính là có chút không cam lòng.”
“Em có biết may là cậu ta chỉ vừa mới phân hóa, may mà anh tới, không thì thiếu chút nữa em đã...”
“Chính vì cậu ấy mới phân hóa em mới hy vọng cậu ấy có thể hiểu được. Về sau khi tin tức tố của cậu ấy dần dần ổn định, sẽ càng điên cuồng, càng thêm suy nghĩ muốn làm gì thì làm.”
“Em không sao chứ?” Lưu Chương thở dài.
“Em mệt rồi, anh có thể đưa em quay về không?” Cao Khanh Trần nheo mắt lại.
Lưu Chương mỉm cười: “Đi thôi, anh cõng em.”
Phòng quan sát:
Oscar: Chúa ơi! Tiểu Cửu là Sigma?
La Ngôn: Có lẽ chuyện Doãn Hạo Vũ thiếu chút nữa đánh dấu Trương Gia Nguyên đã tác động đến anh ấy.
Ngô Hải: Tôi cảm thấy hẳn là Trương Gia Nguyên suýt nữa đánh dấu cậu ấy, và Trương Gia Nguyên lại thiếu chút nữa bị đánh dấu, hai chuyện này xảy ra gần nhau như vậy, đối với cậu ấy là đả kích rất lớn, dù sao hầu hết tất cả các loài đều có thể đánh dấu cậu ấy, nhiều lúc thật sự rất bất lực.
Trương Đằng: Tinh thần dũng cảm này của Tiểu Cửu làm cho tôi rất bội phục cậu ấy, thoạt nhìn là một người đáng yêu, không nghĩ tới.....”
Oscar: Nhưng việc này quả thực quá mạo hiểm, nếu Doãn Hạo Vũ thật sự đánh dấu cậu ấy, cậu ấy phải làm gì đây?
Ngô Hải: May là Lưu Chương xuất hiện kịp thời.
La Ngôn: Nói không chừng qua việc này, lại thành toàn được một cặp đôi (cười).
Châu Kha Vũ nhận lời mời của Bá Viễn, nhưng không ngờ chủ đề của buổi hẹn hò này lại là tản bộ.
“Cậu sẽ không cảm thấy nhàm chán chứ?” Bá Viễn đi trên con đường rợp bóng cây, quay đầu lại hỏi Châu Kha Vũ.
“Không có, thỉnh thoảng đi dạo như vậy cũng rất tốt.” Cậu nhớ lại đêm hôm ấy đi dạo dọc bờ biển với Lưu Vũ.
Cậu mặc một chiếc áo len kẻ sọc đen trắng, một đường đi theo Bá Viễn, cũng không hỏi anh ta muốn đi đâu, có mục đích gì hay không.
“Cậu không phải lớn lên ở thành phố này đúng không?” Đi hồi lâu, Bá Viễn lại hỏi.
“Ừm, tôi lớn lên ở Mỹ.”
“Ở đâu của nước Mỹ vậy?”
“Califonia.”
“Ánh mặt trời nơi đó hẳn là cũng tốt như nơi này nhỉ?” Bá Viễn nói.
“Ừm, ánh mặt trời nơi này cũng rất tốt, bãi biển cũng không tệ.” Châu Kha Vũ trả lời.
“Tôi lớn lên ở thành phố này từ nhỏ, từ lúc đi học cho đến khi đi làm cũng chưa từng thay đổi.” Anh chỉ vào một tòa nhà bên đường, “Nhìn kìa, đây là nơi tôi làm việc.”
“Ở đây?” Châu Kha Vũ quay đầu nhìn một chút, lại quay đầu nhìn Bá Viễn, gật gật đầu.
“Lát nữa mời cậu ăn cơm, chúng ta đi theo con đường này xuống, rẽ phải rồi rẽ trái, ở trong một con hẻm nhỏ, trường học của tôi ở ngay đối diện nó, đồ ăn Thượng Hải, hy vọng cậu sẽ thích.”
“Tôi rất thích đồ ăn địa phương.” Châu Kha Vũ cười nói.
Quả nhiên Bá Viễn mang cậu tới nơi này đồ ăn cực ngon, hương vị quả thực là quá tuyệt, thậm chí Bá Viễn còn nhiệt tình giới thiệu cho cậu mấy món hải sản và cách nấu.
“Không nghĩ tới, anh đối với mỹ thực lại có nhiều nghiên cứu như vậy, còn có những hiểu biết sâu sắc về mấy món ăn Nhật Bản.” Châu Kha Vũ cười nói.
“Ẩm thực là sở thích của tôi, những nhân viên bình thường như chúng tôi nếu còn không có sở thích nào nữa thì cuộc sống sẽ rất tẻ nhạt.” Bá Viễn trả lời.
Châu Kha Vũ suy nghĩ một hồi, mở miệng hỏi: “Tôi rất tò mò, tại sao anh lại chọn tôi làm đối tượng hẹn hò?”
Bá Viễn nhìn cậu, gắp một miếng thức ăn cho vào miệng, chầm chậm nhai, lúc này mới trả lời: “Nếu tôi nói, là bởi vì tôi thích cậu?”
Châu Kha Vũ sửng sốt, trong đầu chợt hiện ra một đống lý do, nghĩ cách để làm thế nào từ chối một cách lịch sự: “Cảm ơn....”
Thậm chí còn không đợi cậu mở miệng, Bá Viễn đã khoát tay ngăn cản lời nói của cậu, Châu Kha Vũ nghe anh nói: “Không cần khẩn trương, đùa thôi.”
Châu Kha Vũ nhìn phong thái điềm tĩnh của anh, biết lần này anh không phải nói giỡn.
Châu Kha Vũ nghiêng đầu: “Vậy là bởi vì...?”
“Nếu tôi nói tôi thích Lưu Vũ?” Bá Viễn lại nói.
Châu Kha Vũ lại sững sờ, trong lòng nghĩ ra một đống cách để đối phó với tình địch, nhưng đối phó với tình địch là Omega phải làm thế nào, cũng thực sự phải suy tư một phen.
Bá Viễn lại lắc đầu: “Tôi chỉ là tò mò thôi.”
“Rõ ràng vậy sao?” Châu Kha Vũ hỏi, thanh âm của cậu so với vừa rồi trầm hơn một chút, “Tôi thích Lưu Vũ, rõ ràng như vậy sao?”
Bá Viễn suy tư trong chốc lát: “Cũng không phải rất rõ ràng, tâm tư của cậu rất nặng, là người không bộc lộ ra bên ngoài, không giống Doãn Hạo Vũ.”
Bá Viễn cười một tiếng: “Doãn Hạo Vũ là người như thế nào vậy?”
“Lúc trước Lưu Vũ cũng từng hỏi tôi như vậy, tôi nói với anh ấy Doãn Hạo Vũ rất điên.”
“Đích thực là rất điên, cái kia.....” Bá Viễn dừng một chút, tiếp tục nói: “Bây giờ cậu ta phân hóa thành E, sợ là sẽ càng điên hơn.”
“Cậu nhờ tôi chọn thời gian hẹn hò vào sáng nay, nếu tôi đoán không sai, buổi chiều Doãn Hạo Vũ sẽ hẹn hò với Lưu Vũ, đúng không? Cậu lo lắng sao?”
Châu Kha Vũ gật gật đầu, xem như là thừa nhận.
“Lưu Vũ rất thông minh, khi cậu ấy biết tâm ý của mình, cậu ấy rất nhanh sẽ lựa chọn.”
Phòng quan sát:
La Ngôn: Hai người họ đang làm gì vậy? Em không hiểu. Hội nghị giao lưu ẩm thực?
Oscar: Bá Viễn này cũng rất bí ẩn. Hai con người bí ẩn đi cùng nhau một cách bí ẩn.
Trương Đằng: Sao nghe bọn họ nói chuyện có cảm giác như đang nghe một câu đố vậy, họ thực sự đang hẹn hò à? Không phải kết nối đặc vụ hay gì đó chứ?
Ngô Hải: Nhưng có thể thấy Châu Kha Vũ rất để ý đến cuộc hẹn của Doãn Hạo Vũ với Lưu Vũ.
Oscar: Đó là tất nhiên, cậu ấy mới thổ lộ ngày hôm qua, đương nhiên sẽ lo lắng, bởi vì nó có thể ảnh hưởng trực tiếp đến lựa chọn cuối cùng của Lưu Vũ.
Trailer tập tiếp theo:
1.Tại sao Doãn Hạo Vũ lại khóc?
2.Giết người sói: ai là “giả mạo” trong số 8 người? Thân phận thực sự của anh ta? Mấy người sẽ phát hiện ra anh ta?
3.Sự việc “con chồn” bất đầu và kết thúc?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro