Chương 60
Thời tiết của ngày quay cuối cùng không tốt, nhiệt độ đã đạt tới mức cao nhất trong tuần này. Mọi người đều có chút trầm mặc, khuôn mặt đều bị cái mũ rơm trên đầu che khuất.
"Được rồi, được rồi." Đạo diễn ăn mặc như một người dân bản địa, đưa tay lên lau mồ hôi. "Chắc các cậu đều biết, một trong những vấn đề thường xuyên gặp nhất khi làm các chương trình tạp kỹ đó chính là phí sản xuất không đủ!"
Lưu Vũ giơ cao tay, "Em đầu tư cho!"
Đạo diễn quá quen với đám nhóc này rồi, trực tiếp bỏ qua ý kiến của Lưu Vũ, tiếp tục nói, "Vì vậy, để trả tiền thuê biệt thự và tiền lương cho mọi người, chúng tôi đã thảo luận với dân làng và quyết định các cậu sẽ phải làm việc để trả nợ!"
"Em không có thỏa thuận nha!" Cao Khanh Trần hốt hoảng, "Tụi em có đồng ý bao giờ đâu!!!"
"Để tránh việc các cậu không thừa nhận, chúng tôi đã in thỏa thuận này ở cuối tờ phiếu câu hỏi. Trên đó ghi là, chúng tôi có thể cử INTO1 đi làm việc để trả nợ. Tất cả các cậu đều đã ký tên vào rồi."
Tờ phiếu câu hỏi được gửi lại cho bọn họ, Châu Kha Vũ dụi mắt, nhìn dòng chữ nhỏ hơn kiến gấp vạn lần, không biết nói gì hơn.
"Loại thỏa thuận này không có hiệu lực pháp lý, em phản đối!" Lưu Chương gào lên.
Đạo diễn gật đầu, "Ừ, nhưng nó có hiệu lực trong chương trình tạp kỹ, phản đối vô hiệu! Đội thắng cuộc ngày hôm qua sẽ bị cấm phát biểu 3 phút!"
5 chiếc mặt nạ được đặt trước mặt nhóm thắng cuộc.
Lưu Vũ thở dài, dang tay ra ôm 6 thành viên còn lại, "Đội trưởng lần này không bảo vệ được mọi người nữa rồi."
"Tiếp theo, tôi sẽ nói về công việc ngày hôm nay cho các cậu! Đầu tiên, INTO1 sẽ chia thành một đội thám hiểm và một đội đi lao động."
"Có một bảo vật bị thất lạc được cất giấu trong ngôi làng cổ trên núi này. Tôi nghe nói là, ngoài vàng bạc châu báu, thì trong bảo vật còn có một món quà đặc biệt quý giá. Tổ chương trình chúng tôi sau khi trải qua muôn vàn khó khăn thì cuối cùng cũng tìm được một mảnh của bản đồ kho báu. Nhiệm vụ của nhóm thám hiểm hôm nay là đi tìm kho báu!"
Đã quá ba phút, Lâm Mặc hào hứng giơ tay, được đạo diễn đồng ý thì liền nói, "Có nghĩa là nếu đội thám hiểm bọn họ tìm thấy được kho báu thì chúng em sẽ không phải làm công việc đồng áng đúng không?"
"Đúng. Của cải trong kho báu đủ để trả tiền cho tất cả mọi khoản phí. Nhưng... Nếu bọn họ tìm không thấy, thì cậu sẽ phải hoàn thành công việc mà làng giao cho để trả nợ."
"Vậy nghĩa là, chúng ta không đi tìm bảo vật cũng không sao đúng không ạ?" Cao Khanh Trần nói, "Vậy bây giờ chúng ta về biệt thự ngồi điều hòa, để nhóm lao động đi làm việc trả tiền phòng!"
"Cũng được." Đạo diễn trầm ngâm vuốt cằm, "Cậu làm thế thì không có nhiều cảnh quay đâu nhé."
"Ôi, không được, không được đâu Tiểu Cửu ơi." Doãn Hạo Vũ đưa tay vẫy vẫy không khí trên đỉnh đầu Cao Khanh Trần, "Nào, nào, những suy nghĩ lười biếng mau biến đi nào!"
"Vậy nhiệm vụ của đội lao động là gì ạ?" Châu Kha Vũ đưa ra câu hỏi. "Có được ở trong nhà không?"
"Chuyện này thì tôi không biết được." Đạo diễn đẩy bảng nhiệm vụ ra, "Hôm qua, tôi chỉ yêu cầu dân làng đăng ký yêu cầu nhiệm vụ thôi. Tất cả các khoản nợ có thể được thanh toán sau khi các cậu hoàn thành 12 nhiệm vụ. Điều đáng nói ở đây là hiện tại trời đã vào hè nóng bức, sự kiên nhẫn của dân làng không cao đâu. Bảng nhiệm vụ sẽ được cập nhật liên tục."
Trương Gia Nguyên nói, "Hẳn là có nhiệm vụ ẩn, chỉ có thể tiếp tục sau khi hoàn thành nhiệm vụ trước."
Đạo diễn vỗ tay, hét lớn, "Được rồi, các cậu bé dũng cảm của tôi! Vì tương lai tươi sáng của các cậu, géc gô!"
Đội thám hiểm: Lưu Vũ, Mika, Cao Khanh Trần, Doãn Hạo Vũ, Lưu Chương.
"Vậy thì trước tiên chúng ta hãy đi tìm những mảnh ghép còn lại đã." Lưu Vũ nhìn mảnh bản đồ có được, "Mảnh ghép tiếp theo có lẽ là ở đây, để em xem phương hướng đã..."
"Ở đằng kia." Mika chỉ, "Ở đây chỉ có một con đường lớn. Theo như trên bản vẽ này thì là tảng đá lớn có khắc chữ đằng kia đấy."
"Đúng, đúng. Em cũng nói với Mika là tảng đá này lớn đến mức em không đọc được hết các ký tự ở trên đó." Doãn Hạo Vũ gật đầu.
Phương hướng đã được xác định, bọn họ ngay lập tức lên đường. Không lâu sau thì đã đến cổng làng. Tên thôn được khắc trên tảng đá lớn, xung quanh sạch sẽ, bên cạnh có một ngôi nhà.
"Anh nghĩ là nên đi hỏi người dân đi." Lưu Chương nhìn một hồi không tìm thấy điểm gì bất thường, "Anh không thấy đất ở đây có dấu hiệu đào xới, có lẽ là di tích của thôn bọn họ. Chúng ta không thể tự ý di chuyển được."
Bọn họ cảm thấy Lưu Chương nói có lý, Lưu Vũ liền dẫn đầu, đến gõ cửa ngôi nhà gần đó.
"Có ai ở nhà không ạ?" Lưu Vũ lớn giọng hỏi.
"Là ai buổi trưa nắng nóng như vậy lại chạy ra ngoài thế?" Bên trong phản ứng đầy tức giận.
Cao Khanh Trần mím môi, "Trời nóng thật đấy."
Một lúc sau, cửa được mở ra, một ông lão tóc bạc đi dép lê, mặc áo vest cùng quần ống rộng xuất hiện, "Các cậu là ai?"
"Nè, sao trông giống mấy người trong nhóm chúng ta vậy a?" Cao Khanh Trần thì thầm với Lưu Vũ, khiến cho cậu bật cười.
"khụ, khụ, cái kia, mấy hôm trước tụi cháu có tới thôn để thuê biệt thự ở phía trước ấy ạ. Ông biết đúng không ạ?" Lưu Vũ dùng hết sức ghì tay Cao Khanh Trần lại, ý bảo y đừng nói nữa.
Ông lão nhìn bọn họ một hồi, sau đó ngập ngừng gật đầu, lớn tiếng hỏi. "À, ta có nghe nói là có cái gì mà, Nhóm! Nhạc! Nam! Quốc! Tế! Hát! Và! Nhảy! đúng không?"
Bầu không khí có chút ngưng trọng. Ba người ngoại quốc thì đỡ hơn một chút, bọn họ đối với cái tên này không có phản ứng nhiều lắm, chỉ yên lặng chờ Lưu Vũ tiếp tục đặt câu hỏi. Hai người Trung Quốc thì ngượng muốn đào lỗ chui xuống. Hai người bọn họ chưa bao giờ nghĩ rằng một ông lão ngoài 60 mới giây trước còn nói giọng địa phương, giây sau đã nói rõ ràng 8 chữ "nhóm nhạc nam quốc tế hát và nhảy" bằng tiếng phổ thông chuẩn.
Chưa bao giờ ước gì bọn họ chỉ là INTO1 đến thế này.
Lưu Vũ và Lưu Chương nhìn nhau, trong mắt đều nhìn thấy câu này.
"Ủa, sao không nói tiếp hả em?" Mika nghiêng đầu nhìn Lưu Vũ, "Sao thế?"
Lưu Vũ nhanh tay lẹ mắt nắm lấy tay Mika, lùi lại một bước, "Đến lúc thể hiện tài năng rồi anh! Ông ơi, đây là người phát ngôn của nhóm nhạc nam quốc tế chúng cháu, Mika!"
"Ồ, Mika!" Ông lão nhìn Mika với đôi mắt sáng ngời.
Mika cuối cùng cũng cảm nhận được áp lực đến từ ông lão này, gã lo lắng đến độ bắt đầu bài kiểm tra miệng của HSK, "Ừm, xin chào, cháu là Mika."
"Mika, đúng chứ?"
"Dạ, vâng, vâng, cháu là Mika." Mika, người đang phải chịu trách nhiệm nặng nề của đội thám hiểm, quay đầu lại để cầu cứu, nhưng Lưu Vũ và Lưu Chương thì ngó lơ, còn hai người kia thì vẫn không hiểu gì, lại còn bày ra bộ dạng vui vẻ xem anh trai mình gặp họa.
"Vậy..." Mika hỏi, "Chúng cháu muốn hỏi là có bản đồ kho báu ở đây không ạ?"
"Bản đồ kho báu à?" Ông lão sờ sờ đỉnh đầu của gã, "Mà này, trời nóng quá, vào trong nhà nói chuyện đi."
Năm người mờ mịt đi theo ông lão vào nhà. Cách xa ánh nắng gay gắt, phòng khách nhỏ quả nhiên mát mẻ hơn rất nhiều. Ông lão trên tay cầm cây quạt phe phẩy, "Đương nhiên là có bản đồ kho báu rồi, nhưng đây là bảo vật của thôn tụi ta, làm sao có thể đưa cho các cậu dễ dàng như vậy?"
"Vậy..." Lưu Vũ do dự, "Còn có bài kiểm tra sao ạ?"
"Ồ, không có gì to tát đâu." Ông lão đặt quạt xuống, chỉ vào cái TV, "TV nhà chúng ta đang hỏng, lâu rồi không có chương trình nào để xem. Ngoài trời thì nóng, ta và vợ rất dễ cãi nhau."
"Vậy ông muốn tụi cháu giúp hai người làm hòa?"
"Không." Ông lão lắc đầu.
"Vậy ông muốn tụi cháu sửa TV ạ?" Lưu Chương lên tiếng.
"Không." Ông lão rót nước ra ly, "Ý ta là muốn xem biểu diễn trực tiếp."
"A, cái này!" Cao Khanh Trần vui vẻ, "Chúng cháu có thể hát và nhảy bài hát mới của chúng cháu cho ông xem!"
"Tuyệt đấy! Ta thích nhất cách hát của Đằng Cách Nhĩ, các cậu có thể sử dụng cách hát đó."
(t/n: Đằng Cách Nhĩ - hay còn gọi là Tengget, sinh năm 1960, là một ca sĩ người Nội Mông Cổ.)
Ba người nước ngoài ngơ ngác nhìn hai đồng đội Trung Quốc, sau đó lại nghe ông lão nói tiếp, "Không cần nhảy đâu, ta không hiểu mấy cái đó của các cậu. Bây giờ, hai cậu người Trung này có dám chơi một thử thách không?"
"Sao ạ?"
"Không hiểu à? Ở đây có người nước ngoài, bọn họ không cần biểu diễn, chỉ cần đứng xem hai cậu hát thôi. " Nói xong, ông lão uống một hơi nước, nhìn Lưu Vũ và Lưu Chương đang đứng cùng một chỗ, "Bắt đầu đi chứ?"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro