Chương 62
Lâm mặc đang hóa thân thành "Đường Mặc Nhĩ" và tái hiện hình ảnh bay lên trong MV ở trên cánh đồng. Cậu quay đầu lại, nhìn Riki đang cấy lúa, trong đầu cậu đột nhiên xẹt qua một tia sáng.
Riki là người nước ngoài, làm sao mà biết về Đường Cách Nhĩ được? Kỳ lạ.
Lâm Mặc lúc này mới phát hiện bọn họ trêu mình, lập tức lấy lại khí lực, gào lên, "Các anh trêu em! Nghỉ ngơi thôi cả nhà ơi!!!"
Vậy là ngày cuối cùng của bọn họ cũng đã kết thúc trong sự vui vẻ của cả 11 người.
Năm thứ hai hoạt động, ai cũng bận rộn với lịch trình cá nhân, các thành viên nổi tiếng hơn cũng đã sắp xếp rất nhiều công việc, sáng sớm hôm sau đã bay về trước rồi.
Cao Khanh Trần nhìn lịch trình ở trên cuốn sổ, thở dài.
Y thật sự muốn tham gia các chương trình tạp kỹ, nhưng từ khi ra mắt, y nhận ra hầu hết các chương trình tạp kỹ lâu dài đều là đội hình cố định sẵn, rất khó để tiếp nhận một người mới. Cover bài hát thì còn phải liên quan đến vấn đề bản quyền nữa, công ty không dễ gì mà giải quyết được. Về mặt diễn xuất, cơ hội dành cho người nước ngoài không có nhiều, y vừa mới quay xong một bộ phim chiếu mạng đã là một đặc ân lớn rồi.
"Phải làm sao đây..." Cao Khanh Trần cáu kỉnh, cảm thấy bất lực, "Khó chịu quá đi."
"Tiểu Cửu, cậu có đó không?" Lưu Chương gõ cửa, "Ô tô tới rồi, đi thôi."
"Được!" Cao Khanh Trần đeo túi lên.
Hôm nay là ngày bọn họ gặp lại nhau đầy đủ sau buổi quay đoàn tống lần trước. Một chương trình đã mời họ biểu diễn bài hát mới, để tiếp mục đạt được hiệu quả mong muốn, bọn họ phải gấp rút luyện tập trong vài ngày.
Buổi sáng, những lo lắng về sự phát triển trong tương lai đã khiến y kiệt sức, Cao Khanh Trần thở hổn hển lau mồ hôi trên trán, nhận lấy chai nước từ tay Lâm Mặc, cố gắng giảm tốc độ uống nước.
"Hôm nay anh không ổn à?" Lâm Mặc trầm giọng hỏi.
"Không có."
"Nếu không thừa nhận thì lát nữa Lưu Vũ bàn chuyện vũ đạo với Santa và Riki xong, anh ấy sẽ tới giáo huấn anh đó, tin không?"
"Nè nha, anh không có lười biếng, cũng không làm gì sai, sao lại muốn giáo huấn anh a?" Cao Khanh Trần bĩu môi.
Lâm Mặc buồn cười nhìn vẻ mặt giận dỗi của y, vừa định thấp giọng trêu chọc thì Lưu Vũ đi tới, "Nói cái gì liên quan tới anh đó?"
"Tiểu Cửu, anh có sao không? Santa nói là lúc anh tập luyện có gì đó không ổn."
Không phải là Cao Khanh Trần mắc lỗi động tác hay lỗi di chuyển gì cả, mà là bình thường Cao Khanh Trần có khả năng quản lý biểu cảm tốt hơn các thành viên khác, lúc tập luyện cũng sẽ xem như là một màn biểu diễn chính thức, nhưng hôm nay y lại không được tốt lắm.
Thật sự rất kỳ lạ.
Vốn dĩ là Santa muốn đi nói chuyện với Cao Khanh Trần nhưng Lưu Vũ đã ngăn gã lại, nói rằng để cậu đi cho.
Có lẽ là lo lắng vấn đề giữa Alpha và Omega, Santa ngoan ngoãn gật đầu, sau đó đi tìm Trương Gia Nguyên và Lưu Chương.
Thực ra, Cao Khanh Trần thường cảm thấy lo lắng về những tình huống như thế này, nhưng y rất giỏi che giấu. Dạo này, ứng dụng đếm ngược đến ngày tan rã trên điện thoại của y càng ngày càng ít đi, y cảm thấy rất khó chịu, đặc biệt là sau khi y biến thành Omega.
Không phải vì trở thành Omega mà y trở nên đa cảm, mà là, sau khi trở thành Omega, y mới nhận ra được giá trị của đồng đội là như thế nào. Y rảnh rỗi suốt thời gian qua, nghĩa là y có nhiều thời gian hơn để suy nghĩ về điều đó.
Thấy y không lên tiếng, Lưu Vũ và Lâm Mặc chỉ có thể ngồi xung quanh, vây lấy y ở giữa, cố gắng cho y một chút cảm giác an toàn.
Cao Khanh Trần không muốn nói chuyện, Lưu Vũ và Lâm Mặc cũng không muốn nói cho những người khác biết, vội vội vàng vàng di chuyển tới lịch trình tiếp theo.
Doãn Hạo Vũ phát hiện ra Cao Khanh Trần không vui lắm sau khi cậu trở về nhà từ một buổi ghi hình. Y ngồi một mình trên ghế sofa trong phòng khách, không dùng điện thoại, cũng không ăn tráng miệng gì cả.
"Nine? Anh ơi? Anh không sao chứ?" Doãn Hạo Vũ đặt hình lý sang một bên, ngồi xuống sofa trầm giọng hỏi y.
Cao Khanh Trần quay sang nhìn cậu. Trong mắt y ánh lên một nỗi buồn và cả sự bất lực mà y không thể giải quyết được. Y không khóc, nhưng biểu hiện của y trông rất buồn.
"Anh sao vậy..." Doãn Hạo Vũ vỗ nhẹ vào lưng y, ôm lấy Cao Khanh Trần vào lòng, "Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?"
Cao Khanh Trần vùi mặt vào trước ngực Doãn Hạo Vũ, chiếc vòng kim loại trên cổ cậu áp vào má y. Y khó chịu cử động, nhưng Doãn Hạo Vũ lại cho rằng y không muốn ôm mình, y cố ghì chặt Cao Khanh Trần hơn, rồi miễn cưỡng buông tay.
"Nếu anh không muốn thì em sẽ không ôm anh." Ai cũng có thể nghe ra sự bất bình trong giọng điệu của Doãn Hạo Vũ. Cao Khanh Trần đưa sát mặt lại gần, đầu ngón tay thuôn dài chỉ lên vết hằn đỏ ở trên má.
"Dây chuyền của em làm đau anh. Muốn thay nó xin lỗi không?"
Doãn Hạo Vũ lo lắng nhìn gương mặt y một lúc, sau đó mới tháo dây chuyền ra, "Em xin lỗi, vừa rồi em ôm anh mạnh quá."
"Không sao." Cao Khanh Trần dựa lưng vào ghế sofa, "Anh không vui rõ ràng đến vậy sao?"
"Ánh mắt của anh vừa nhìn đã khiến em cảm thấy rất muốn ôm lấy anh."
Cao Khanh Trần chớp mắt, không nói gì nữa, đưa tay hướng tới Doãn Hạo Vũ.
Doãn Hạo Vũ hiểu ra, lập tức lại ôm y vào lòng. Lần này giữa bọn họ không còn sợi dây chuyền nào nữa. Cao Khanh Trần dùng sức, ôm lấy lưng Doãn Hạo Vũ, vùi mặt vào hõm cổ của cậu.
Ngay cả khi đã trở thành Omega, Cao Khanh Trần cũng hiếm khi nào lộ ra vẻ yếu đuối trước mặt Doãn Hạo Vũ. Y cùng Lưu Vũ và Lâm Mặc cùng nhau tạo thành một vòng tròn nhỏ ba người. Việc khác biệt về giới tính khiến cho việc vòng tròn này có thêm người thứ tư thật sự rất khó.
Đôi khi Doãn Hạo Vũ cảm thấy bất lực. Cậu luôn muốn trở thành người mà Cao Khanh Trần có thể dựa vào, nhưng ông trời không thể đồng cảm được với cậu. Đôi khi, sự tồn tại của Doãn Hạo Vũ lại là nguồn gốc cho những rắc rối của Cao Khanh Trần.
"Làm sao để em có thể giúp anh được đây..." Doãn Hạo Vũ lẩm bẩm.
Ánh mắt cậu dừng lại trên cái gáy bị vòng ức chế siết lấy của Cao Khanh Trần, cậu mơ hồ nhìn thấy được vết cắn còn chưa biến mất hoàn toàn trên mảnh da nhỏ dưới lớp vòng cổ.
Sau đó, cậu mới nhớ ra mình đã trở thành một Alpha. Dù cho cậu không nói gì đi chăng nữa, đối với Cao Khanh Trần lúc này, có lẽ, những cái ôm và tin tức tố của cậu sẽ hữu ích hơn lời nói rất nhiều.
Mùi trà đen từ từ thoát ra từ tuyến thể của Doãn Hạo Vũ, cậu cẩn thận kiểm soát phạm vị thoát ra để đảm bảo rằng tin tức tố của cậu chỉ ở xung quanh người Cao Khanh Trần.
"Patrick, em có nghĩ về những gì sẽ làm trong tương lai chưa?" Có lẽ bởi vì tin tức tố của cậu thực sự có tác dụng, Cao Khanh Trần thả lỏng, hỏi cậu.
Thật ra, Doãn Hạo Vũ vẫn chưa hề nghĩ đến việc mình sẽ làm gì trong tương lai. Còn gần 8 tháng nữa mới tan rã, mà dù cho có tan rã, bọn họ vẫn còn công ty chủ quản ban đầu. Cậu vẫn còn trẻ, trong tiềm thức cũng không cảm thấy điều đó quá quan trọng.
"Chắc vẫn là diễn viên thôi. Không phải chúng ta cũng nhận được lời mời diễn xuất ở Trung Quốc rồi sao? Em nghĩ phát triển ở Trung vài năm cũng tốt." Doãn Hạo Vũ vỗ lưng Cao Khanh Trần, "Đừng nói với em, anh không vui vì nghĩ tới những điều này nhé?"
Điều mà Cao Khanh Trần vướng bận, không phải là quãng thời gian sau hai năm, mà là cả chặng đường rất lâu về sau đó.
Ban đầu, y quyết định ở lại Trung Quốc, nhưng bây giờ, với tư cách là một Omega, tin tức tố thực sự giống như một vũ khí để người khác có thể làm tổn thương y. Dù muốn dù không thì trong công việc và cuộc sống, y cũng phải lo lắng và bận lòng hơn rất nhiều.
Nếu là ở Thái Lan, y vẫn có thể trở về nhà nếu như gặp chuyện gì đó không vui. Nhưng đây là Trung Quốc, sau khi INTO1 tan rã, vậy y phải đi đâu và về đâu?
Cao Khanh Trần suy nghĩ rất lâu, nhưng cuối cùng cũng không nói ra, nhẹ nhàng đáp lại, "Cũng có thể. Gần đây hình như anh thay đổi nhiều lắm, cảm thấy thật tệ."
Nhiệt độ của điều hòa ở trong phòng khá thấp, Doãn Hạo Vũ liếc nhìn đồng hồ, đã là 2 giờ sáng. Cậu cởi áo khoác cho Cao Khanh Trần, sau đó bế y xuống lầu. "Bởi vì không biết bản thân mình sẽ dừng lại ở đâu, nên mỗi lần chạy về phía trước đều như là trăm mét cuối cùng."
"Điều quan trọng nhất không phải là chúng ta không hối tiếc về bất kì điều gì sao?"
Khoảng cách từ trên lầu xuống dưới tầng không dài, Cao Khanh Trần ngoan ngoãn vòng tay qua cổ cậu, hơi thở nhẹ nhàng phả vào cổ Doãn Hạo Vũ.
"Nếu thật sự không vui, anh có thể bỏ hết tất cả mọi thứ. Em sẽ vì anh mà chăm chỉ làm việc."
Doãn Hạo Vũ đột nhiên cảm thấy mình đã trưởng thành. Không phải vào lúc cậu 18 tuổi hay là ngày cậu trở thành Alpha, mà là ngay lúc này, chính vào thời điểm này.
Cậu muốn làm việc chăm chỉ để chăm sóc cho Cao Khanh Trần cả đời. Cậu muốn trở thành một cái cây lớn mà Cao Khanh Trần có thể dựa vào.
Nhưng, người trong tay cậu càng ngày càng trầm mặc hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro