Đây là sự lựa chọn tuyệt vời nhất mà chúng ta đã từng
Riki tỉnh dậy từ trong giấc mơ, phát hiện khóe mắt mình có chút ươn ướt. Bóng tối bao trùm khiến anh không thể phân biệt được mình đã trở về hiện thực hay vẫn còn bị mắc kẹt trong mơ. Cho đến khi màn hình điện thoại của anh sáng lên, tin nhắn của Lưu Vũ trong nhóm chat mới được gửi đến. Đó là thời gian biểu của cuộc phỏng vấn với truyền thông nước ngoài vào buổi chiều ngày mốt. Sau đó là 30 giây tin nhắn thoại của Lâm Mặc. Thằng bé cũng không nói gì quá cao siêu, chỉ là có chút hơi cường điệu. Lâm Mặc rất hưng phấn khi thấy cả nhóm sắp được một cơ quan truyền thông nổi tiếng ở nước ngoài phỏng vấn. Chỉ riêng tiếng hò reo này thôi đã thành công xoa dịu tình trạng hiện tại của Riki.
Sau khi tái hợp lại với mọi người, anh hiếm khi nào phải một mình đi đến một thành phố xa lạ để ghi hình hơn năm ngày liên tục. Rời khỏi không gian sôi nổi và ấm áp của ký túc xá, hai ngày nay anh thường xuyên mơ thấy cùng một giấc mơ. Trong giấc mơ đó, Riki quay lại thời điểm khi INTO1 mới thành đoàn. Bọn họ tràn đầy hy vọng, tự tin và chuẩn bị sẵn sàng đối mặt với tương lai nhưng chỉ trong chớp mắt, anh đã trở nên cô độc. Một mình ôm lấy vết thương không biết khi nào mới chữa lành, một mình nhìn mọi người tiếp tục nỗ lực tiến về phía trước, một mình không ngừng cố gắng để bước lên sân khấu một lần nữa và một mình ở lại bên kia bờ biển, bất lực nhìn mọi người đang làm gì. Hết lần này đến lần khác, tương lai mà anh mong đợi đã hoàn toàn sụp đổ.
Điện thoại truyền đến tiếng tin nhắn mới, lần này là Bá Viễn yêu cầu Lâm Mặc đừng có la hét trong nhóm chat nữa. Tiếp theo là Châu Kha Vũ gửi vào một cái meme giơ ngón cái, tán thành với ý kiến của Bá Viễn.
Riki thấy vậy không khỏi mỉm cười, cầm điện thoại lên, soạn nội dung tin nhắn và gửi đi:
Riki: Anh thực sự rất nhớ mọi người.
Lâm Mặc: Ú hù, bé cũng nhớ Riki sensei, mấy người họ đều bắt nạt em :((((
Bá Viễn: !!! Hoàng Kỳ Lâm, dừng lại đi! Riki, ông làm sao vậy? Có chuyện gì xảy ra sao?
Riki: Không có gì đâu, chỉ là tui nhớ mọi người thôi.
Lâm Mặc: Ôi chu choa ~ Riki ~ bé cũng nhớ anh huhu.
Châu Kha Vũ: Không có gì đâu, anh Riki, ngày mai anh quay lại rồi chúng mình sẽ sớm gặp lại nhau thôi.
Lưu Vũ: Đúng vậy, chúng mình sẽ gặp nhau sớm thôi. Tụi em cũng nhớ anh lắm, Maruko ~
Doãn Hạo Vũ: Em cũng đang ở một mình nèeee :(((( nhớ các anh quó ò
Lưu Vũ: Được rồi, được rồi. Cảm ơn Paipai đã học tập chăm chỉ nào ~ Ngày mai gặp lại ~
Bá Viễn: Riki, nếu ông không ngủ được thì có muốn nói chuyện điện thoại với tôi không?
Riki: Không sao đâu, tôi ổn mà. Muộn lắm rồi, ông nên đi ngủ sớm đi. Ngày mai gặp lại mọi người.
Lâm Mặc: Ngày mai em sẽ được gặp Riki sensei ~
Châu Kha Vũ: Ngủ ngon, anh Riki. Ngày mai gặp lại.
Lưu Vũ: Chúc ngủ ngon, Riki sensei.
...
Sau khi trò chuyện với mọi người vài câu, sự bất an trong lòng Riki đã biến mất không còn dấu vết. Đối với anh, những người này là sự tồn tại có thể khiến anh cảm thấy thoải mái. Anh có linh cảm rằng mình hôm nay sẽ có một giấc ngủ an lành. Đã muộn rồi, ngủ ngon.
Chớp mắt đã đến ngày phỏng vấn với truyền thông nước ngoài. Với sự nổi tiếng gần đây của nhóm trên toàn thế giới, đội phỏng vấn đã đặc biệt bay đến Trung Quốc từ nước ngoài để phối hợp với lịch trình của các thành viên. Sau một cuộc họp ngắn, các thành viên lần lượt ngồi vào vị trí của mình theo sự chỉ dẫn của đạo diễn. Người dẫn chương trình bắt đầu câu hỏi đầu tiên:
MC: "Trước hết, chúng ta hãy chúc mừng INTO1 vì album mới đã đạt được thành tích xuất sắc trên toàn thế giới. Như mọi người đã biết, ca khúc chủ đề của album này là do các thành viên của INTO1 sản xuất. Xin hỏi, mọi người đã có tâm trạng thế nào khi sáng tác bài hát này?"
Lưu Vũ: "Thành thật mà nói, ngay từ đầu chúng tôi không ngờ rằng album này lại được nhiều người yêu thích đến vậy. Chúng tôi cũng rất bất ngờ khi biết được kết quả này, nhưng đằng sau sự bất ngờ đó, chúng tôi lại cảm thấy biết ơn nhiều hơn. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ nhóm chúng tôi để INTO1 có thể được thế giới công nhận tài năng của mình."
"Nói đến tâm trạng lúc sáng tác, thực sự rất khó để diễn tả chỉ trong một từ. Nếu các bạn đã xem toàn bộ đoàn tống của chúng tôi thì chắc hẳn đều biết rằng chúng tôi đã bị AK lừa vào phòng thu để thu âm và giúp đỡ hòa âm các kiểu. Tôi đang suy nghĩ về lời bài hát thì AK đột nhiên gửi cho tôi một bản demo, nói rằng anh ấy đã nảy ra một ý tưởng rất hay, anh ấy sẽ viết và hát cùng với mọi người. Sau đó, bài hát chủ đề của album được tạo ra trong một khung cảnh hỗn loạn như vậy. Nhưng mà giai điệu do AK viết thật sự rất hay, nhờ sự hòa âm xuất sắc của anh ấy nên tất cả chúng tôi đều đã được khơi dậy tinh thần và cố gắng hết sức để hoàn thiện bài hát này."
"Nếu phải miêu tả tâm trạng của mình lúc đó, tôi nghĩ có lẽ là hỗn hoạn, bất ngờ và có chút vất vả."
MC: "Tôi nghe nói các thành viên của INTO1 đã đến New York, Paris, Úc và một số thành phố khác để ghi hình một thời gian. Tất cả chúng ta đều biết rằng trước đây, INTO1 về cơ bản tập trung hoạt động ở châu Á. Các bạn cảm thấy thế nào về chuyến đi vòng quanh thế giới này? Có cảm thấy khác biệt không?"
Bá Viễn: "Thật ra, toàn bộ quá trình ghi hình vẫn giống nhau. Mặc dù có những chi tiết khác nhau nhưng chúng tôi đều có thể nhanh chóng thích ứng với nó. Tuy nhiên, tất cả chúng tôi đều đã có trải nghiệm mới tuyệt vời trong lịch trình ghi hình ở nước ngoài chưa được phát sóng. Mọi thứ vẫn chưa được tiết lộ trong thời gian này, nhưng tôi có thể bật mí một chút là chúng tôi đã đến một nơi rất, rất, rất là đẹp và hoàn thành một thử thách rất mạnh mẽ. Đó thật sự là một thử thách rất lớn đối với tôi."
MC: "Wow, tôi thật sự mong chờ xem thử thách này sẽ là gì. Được rồi, những câu hỏi sau đây được gửi bởi một số người hâm mộ ở nước ngoài tò mò về các thành viên của INTO1. Có một người hâm mộ hỏi như thế này, hamburger gần đại học New York thật sự ngon đến vậy sao? Các thành viên thà bị gấu mèo đuổi còn hơn là không được ăn hamburger à?"
AK: "Chuyện này kể ra thì buồn cười lắm. Đó chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên và dẫn đến một sự việc rất là kỳ quặc. Chuyện xảy ra như thế này. Ngày hôm đó, Trương Gia Nguyên nói muốn ăn món gì đó ngon ngon, tình cờ là anh Viễn đã tìm thấy được cửa hàng đó ở trên mạng. Chúng tôi ghi hình xong vừa đúng trước giờ đóng cửa của quán, sau đó Lâm Mặc vô tình giẫm phải đuôi gấu mèo ở trên đường. Chủ yếu là vì chúng tôi không có nhiều kinh nghiệm đối phó với gấu mèo nên chúng tôi vô thức bỏ chạy trước. Tình cờ có người đã nhìn thấy và quay hình lại, đăng tải lên internet. Chúng tôi đã xem video đó rồi. Thành thật mà nói thì xấu hổ chết đi được ấy. Chúng tôi gần như là chết cười luôn. Nhưng mà có điều này phải nói, cái hamburger đó thật sự rất ngon! Mọi người có thể thử nha."
...
MC: "Được rồi. Câu hỏi tiếp theo là từ đội ngũ sản xuất của chúng tôi. Chúng tôi tò mò về cơ hội nào đã khiến các thành viên lựa chọn tái hợp."
Những câu hỏi tương tự như vậy đã được rất nhiều người đặt ra kể từ khi INTO1 tái hợp, một số thành viên trong nhóm đã trả lời những câu hỏi đó trong những dịp khác nhau. Tuy nhiên, sau khi trả lời quá nhiều câu hỏi, các thành viên đều không giấu được sự mệt mỏi về tinh thần. Bây giờ, mặc định là tiểu đội trưởng Lưu Vũ sẽ trả lời những câu hỏi như vậy. Nhưng lần này, khi Lưu Vũ vô thức muốn cầm micro lên và chuẩn bị khéo léo trả lời, thì Riki đang ngồi bên cạnh đột nhiên vỗ nhẹ vào tay cậu, ra hiệu rằng anh sẽ trả lời. Lưu Vũ rất ngạc nhiên. Riki vốn là người ít nói nhưng hôm nay lại muốn chủ động trả lời trước truyền thông. Lưu Vũ tò mò không biết Riki sẽ đưa ra câu trả lời như thế nào cho nên cậu rõ ràng sẽ đưa micro cho Riki.
Riki, người được quyền phát biểu, đột nhiên cảm thấy khó chịu khi đối mặt với ống kính camera. Hệ thống ngôn ngữ vốn đã hỗn loạn của anh giờ đây đang rối tung do cảm xúc đột ngột này. Anh không thể nghĩ ra cách bắt đầu bài phát biểu của mình. Ngay lúc Riki đang hoảng loạn, Lưu Vũ ở một bên đã kịp thời đặt tay lên vai anh, vỗ nhẹ hai cái trấn an. Vào lúc đó, Riki cảm thấy sự bất an trong lòng như bị một cơn gió thoảng thổi bay đi. Anh nghiêng đầu nhìn Lưu Vũ và mỉm cười, rồi quay đầu về hướng ống kính, ánh mắt anh lúc này đã trở nên vô cùng kiên định.
Riki: "Trước đây có nhiều người đã hỏi INTO1 chúng tôi những câu hỏi tương tự như vậy nhưng tôi chưa bao giờ trả lời chúng. Bởi vì tôi nghĩ, câu trả lời của các thành viên cũng là câu trả lời của tôi. Nhưng hôm nay, tôi muốn bày tỏ cảm xúc chân chính của mình."
"Trước đây, tôi luôn là một người phía sau hậu trường và là một biên đạo. Dù đã nhiều lần lên sân khấu nhảy hỗ trợ nhưng chưa bao giờ tôi thật sự đứng ở trung tâm của sân khấu. Lần đầu tiên nhận được sự yêu thích của mọi người, tôi đã có được cơ hội đứng trên sân khấu nhưng khoảng thời gian đó không kéo dài. Vì nhiều lý do mà tôi phải quay trở lại Nhật Bản và sau đó rất lâu, tôi không thể lên sân khấu cùng với mọi người nữa. Thời gian tôi ở Nhật một mình, có lần tôi đã nhận được lịch trình xuất hiện tại một sự kiện ở đó. Có người nói với tôi rằng sự kiện này sẽ có sự tham gia của cả nhóm. Tôi rất vui và nghĩ rằng mình có thể gặp mọi người ở Nhật Bản nhưng cuối cùng, chúng tôi chỉ có thể tổ chức một buổi triển lãm, mọi người cũng không có cơ hội đi đến tận nơi để xem triển lãm. Lúc đó tôi có hơi buồn vì tôi chợt nghĩ rằng chúng tôi sẽ chỉ có thể hoạt động theo cách này, và chúng tôi sẽ không bao giờ có cơ hội thực sự ra nước ngoài cho đến khi tốt nghiệp."
"Trong thời gian đó, tôi và AK đã gọi điện cho nhau. Em ấy nói rằng mọi người đã cùng nhau làm việc chăm chỉ để tạo nên một sân khấu rất tuyệt vời, nhưng mà sẽ tuyệt hơn nếu như tôi có thể ở đó cùng với cả nhóm. Tôi đã nhìn thấy sân khấu đó, nó thật sự rất tuyệt. Vũ đạo đó thật sự rất đẹp, cũng rất khó nhưng mà mọi người đã làm rất tốt và tôi thật sự muốn quay lại tham gia cùng mọi người. Nhưng sau giai đoạn đó, không có một tương lai tốt đẹp nào gọi tên INTO1 cả. Khi tôi quay trở lại với mọi người, tôi cảm thấy tất cả đều không còn nhiệt huyết nhiều như lúc ban đầu nữa. Lúc đó, tôi không biết mình có thể làm được gì, mỗi ngày tôi chỉ dành nhiều thời gian ở phòng tập hơn để bắt kịp với tất cả. Mọi người đều chăm sóc cho tôi và lo lắng rằng tôi sẽ lại bị thương. Tôi không biết làm thế nào để vượt qua được những điều đó. Tôi muốn mọi thứ quay trở lại như lúc ban đầu."
"Trước khi tốt nghiệp, chúng tôi đã có một buổi biểu diễn ở nước ngoài. Khi nhận được thông báo, ban đầu mọi người đều không thể tin được, vì trước đó chúng tôi đã được thông báo rất nhiều buổi biểu diễn khác nhưng sau đó đều bị hủy bỏ. Khi mà cuối cùng nó đã được xác nhận, mọi người đều rất vui mừng và hạnh phúc. Lúc đó, tôi phát hiện ra rằng thật ra để vực dậy mọi người rất đơn giản. Tất cả những gì chúng tôi cần là một sân khấu lớn thuộc về chúng tôi. Trong thời gian đó, chúng tôi thật sự rất hạnh phúc khi tổ chức các buổi concert liên tiếp nhau, nhưng mà khi concert cuối cùng và lớn nhất kết thúc, tôi lại cảm thấy như mình chưa tận hưởng hết mình. Tôi đang nghĩ, tại sao chúng tôi lại gặp nhiều trở ngại đến vậy, tại sao tôi không quay lại với mọi người sớm hơn, tại sao khi chúng tôi sắp tốt nghiệp thì mới có concert. Tôi muốn có thêm nhiều thời gian hơn nữa để cùng với mọi người đứng trên sân khấu lớn. Chúng tôi đã hát và nhảy cùng nhau, nhưng tôi vẫn còn nhiều điều muốn nói mà không có cơ hội để bày tỏ. Chúng tôi đã bỏ lỡ rất nhiều thời gian và vẫn chưa bù đắp được."
"Với sự tiếc nuối này, tôi đã dành riêng cho mình một năm. Trong năm đó tôi cũng đã có một số sân khấu để biểu diễn, nhưng tôi vẫn luôn bỏ lỡ khoảng thời gian ở cùng với mọi người. Cho đến khi có người nói với tôi rằng có cơ hội để chúng tôi quay lại với nhau, tôi không cần suy nghĩ quá lâu để đồng ý với đề xuất này, vì tôi cảm thấy rằng mình có thể tạo ra nhiều sân khấu tốt hơn và tuyệt vời hơn cùng với INTO1."
"Tôi cảm thấy mình đã lựa chọn rất đúng đắn. Tôi rất yêu INTO1."
Thành thật mà nói, không ai trong số mười người còn lại trong INTO1 mong đợi Riki sẽ nói một bài phát biểu dài và chân thành như vậy trước ống kính. Điều quan trọng là ngoài việc thỉnh thoảng hơi vấp ở giữa, hệ thống ngôn ngữ của anh ấy hôm nay cũng đặc biệt trôi chảy, cách diễn đạt cũng rất rõ ràng. AK nghe xong rất cảm động, vươn tay ôm lấy Riki. Những người khác vốn dĩ muốn tham gia cùng nhưng lúc này vẫn đang phỏng vấn cho nên không thể rời vị trí ngồi được. Tổ sản xuất ra hiệu các bạn cứ tự nhiên cho nên những gương mặt bí xị đang tiếc nuối kia lại nhào vào ôm lấy nhau. Một lúc sau, Lưu Vũ lên tiếng nhắc nhở, tất cả lại trở về vị trí ngồi và trả lời các câu hỏi tiếp theo...
Sau cuộc phỏng vấn, Riki cảm thấy xấu hổ khi phải đối mặt với những người xung quanh mình. Tất cả đều bày tỏ sự quan tâm dành cho anh theo cách riêng của họ khiến cho hệ thống tiếp nhận ngôn ngữ của Riki lại trở nên bối rối. Anh nhìn mọi người với vẻ mặt hoang mang, cố gắng hết sức để hiểu được lời nói của từng người. Cuối cùng, Lưu Vũ đã ra tay cứu Riki. Cậu giải tán đám cừu ồn ào, sau đó nhìn thẳng vào mắt Riki và nghiêm túc nói: "Riki, không chỉ anh đâu, mà tất cả chúng em đều có chung một cảm giác như vậy. Một lần nữa được trở thành INTO1 chính là sự lựa chọn tuyệt vời nhất mà chúng ta đã từng. Chúng ta sẽ tiếp tục cùng nhau hướng về tương lai. Em hy vọng rằng, bất kể lúc nào mà mọi người cảm thấy cô đơn và buồn bã, hãy để những người còn lại trở thành người lắng nghe và chia sẻ cho mọi người."
Lời nói của Lưu Vũ tuy rất nhẹ nhàng nhưng cũng rất kiên quyết. Những người khác tuy không nói gì, nhưng trên mặt họ đều nở nụ cười ấm áp. Riki nhìn bọn họ, không tự chủ được mà gật đầu. Anh biết rằng muốn kiên trì tỏa sáng trên sân khấu là một điều rất khó, nhưng nếu như cùng với những người ở đây, con đường này dường như cũng không quá khó khăn. Bọn họ có thể tiếp tục tỏa sáng trên sân khấu trong nhiều năm nữa...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro