Chương 6.
Chúng ta ở đây để bắt đầu lại từ đầu.
"Cho nên là, chúng ta đều ở đây rồi. Sau đó thì?" AK hỏi xong câu này, mọi người đều quay sang nhìn nhau, trên mặt đồng loạt là biểu cảm mờ mịt. "Đừng nói là một lát nữa sẽ nói với chúng ta đây là lừa gạt đấy chứ?" Trương Gia Nguyên lẩm bà lẩm bẩm, bị Lâm Mặc cho một cú cùi chỏ vào bụng, vội vàng ngậm miệng lại.
Đột nhiên, bốn phía rèm cửa giống như bị thứ gì đó từ trong hư không kéo xuống, chặn hết ánh nắng từ bên ngoài chiếu vào. Toàn bộ lầu hai không kịp đề phòng liền chìm vào trong bóng tối, bức tường trắng trước mặt cũng phát ra âm thanh kỳ quái. Khoảnh khắc tầng hai chìm trong bóng tối, Santa lao vào vòng tay AK với tốc độ cực nhanh, suýt chút nữa đẩy nhỏ em ngã lăn ra đất. Lưu Vũ ngồi bên cạnh hai người, một tay an ủi Santa, một tay an ủi AK nhưng ánh mắt cảnh giác vẫn lộ ra vẻ lo lắng. Mika gần như núp ra sau lưng Bá Viễn, người trông vẫn tương đối bình tĩnh. Tiếng hét của Cao Khanh Trần cũng khiến cho hai tai Riki và Doãn Hạo Vũ như dính một đòn chí mạng. Lâm Mặc nắm chặt cánh tay Trương Gia Nguyên, run rẩy hỏi: "Cái này...cái này làm sao lại biến thành phim kinh dị rồi?" Trương Gia Nguyên thầm nghĩ, anh hỏi em làm sao mà em biết được. Sau đó, nó quay sang nhìn Châu Kha Vũ. Trong bóng đêm, Châu Kha Vũ lờ mờ cảm nhận được mình bị nhìn chằm chằm, quay đầu lại với vẻ mặt hoang mang, biểu thị hắn cũng không biết chuyện gì đang xảy ra.
Bức tường trắng trước mặt dường như bị xê dịch đến cực hạn. Nó phát ra một tiếng chói tai rồi không còn bất kỳ chuyển động nào khác. Ngay sau đó, bức tường đột nhiên sáng lên. Đám người thở phào nhẹ nhõm, hóa ra chỉ là một màn hình cỡ lớn mà thôi. Lâm Mặc buông cánh tay của Trương Gia Nguyên ra. Mika từ sau lưng Bá Viễn thò đầu ra. Santa cũng buông AK ra. Tai của Doãn Hạo Vũ và Riki đã được giải thoát. Nhìn cảnh tượng xung quanh, Bá Viễn thầm cảm thán trong lòng, chưa chắc cả nhóm sẽ gặp nguy hiểm hay không, nhưng chắc chắn những người anh em xung quanh bọn họ mới là mối nguy hại lớn nhất.
Màn hình lớn đang chiếu lại những khoảnh khắc của bọn họ về quãng thời gian còn ở trong INTO1. Từ thông báo đầu tiên trước công chúng rằng họ là INTO1, đến sân khấu đầu tiên, rồi đến khi ra mắt album đầu tiên,... Những hình ảnh này tái hiện lại hai năm trước mặt bọn họ, cuối cùng, khung cảnh dừng lại ở concert tốt nghiệp, khoảnh khắc bọn họ nhìn tiền tố INTO1 thuộc về mình dần biến mất trước tên của mình. Lúc này, trên màn hình lớn xuất hiện một câu:
"Giấc mộng của mọi người, đã thật sự trở thành sự thật hay chưa?"
Câu nói này khiến cho mười một người bồi hồi. Một đoạn video tổng kết lại hai năm hoạt động của bọn họ, nhìn thì có vẻ hoành tráng và hạnh phúc nhưng chỉ có bọn họ mới biết được, ẩn chứa bên trong đó là bao nhiêu cái tiếc nuối.
Màn hình lại thay đổi lần nữa. Người xuất hiện vẫn là bọn họ nhưng lần này là từ một góc nhìn khác. Riki buộc phải rời khỏi đội hình của nhóm vì chấn thương và gần như bỏ lỡ toàn bộ lịch trình. Sân khấu bị hoãn vô thời hạn sau khi có thông báo chính thức. Hết sự kiện này đến sự kiện khác bị hủy bỏ vì nhiều lý do khác nhau. Bọn họ đã luyện tập chăm chỉ hết lần này đến lần khác, cuối cùng chỉ nhận lại câu nói bọn họ không thể tổ chức concert được. Nhiệt huyết của cả nhóm không biết bao nhiêu lần bị nước lạnh tạt xuống. Hiện thực chèn ép bọn họ phải tiếp nhận tất cả với thái độ dửng dưng vì mọi thứ đã trở nên quá quen thuộc. Ai cũng bảo đây đơn giản chỉ là một phần của quá trình trưởng thành, nhưng chỉ bọn họ biết, đó chỉ là lời an ủi sáo rỗng. Bởi vì, bọn họ không có lựa chọn nào khác ngoài việc chấp nhận sự "trưởng thành" này.
"Đây là cơ hội cuối cùng để các cậu lựa chọn. Các cậu sẽ phải đối mặt với rất nhiều sự ác ý, nghi ngờ và chế giễu. Con đường trước mắt sẽ khó khăn hơn, mỗi bước đi cũng là một thử thách mới. Nếu những điều này vẫn không khiến các cậu rút lui, ngay bây giờ hãy đi đến cánh cửa dẫn đến một tương lai mới, lấy lại hào quang thuộc về chính các cậu."
Không phải bọn họ không nghĩ đến điều này trước khi đến đây. Tái tổ chức một nhóm nhạc nam hạn định đã tan rã, điều đầu tiên bọn họ phải đối mặt chính là sự nghi hoặc và ác ý tràn lan. Nhưng còn điều gì có thể khiến bọn họ sợ hãi sao? Một cuộc sống thỏa hiệp chỉ mang lại cho họ sự hối hận và nuối tiếc. Thay vào đó, họ đã sẵn sàng thách thức thế giới này một lần nữa vì ước mơ của chính mình. Một nhóm người mang đầy vết sẹo làm sao lại quan tâm đến việc trên người có thêm một vết sẹo mới nữa, đúng không?
Màn hình lớn sau khi hoàn thành nhiệm vụ liền im bặt, bức màn một lần nữa kéo xuống, một chiếc chìa khóa rơi ra ngoài. Lưu Vũ cầm chìa khóa lên nhìn kỹ một hồi, nhớ lại dưới tầng trệt còn một cánh cửa chưa mở ra nên cả nhóm cùng kéo nhau xuống dưới.
Chìa khóa tra vào trong ổ, một tiếng "lạch cạch" liền mở ra. Trước khi đặt tay lên tay nắm cửa, Lưu Vũ quay đầu nhìn lại đồng đội ở phía sau, xác định chắc chắn rằng không ai có ý định rút lui, cậu không chút nào do dự đẩy cửa bước tới.
Đằng sau cánh cửa là một không gian hoàn toàn khác biệt với bề ngoài của tòa nhà. Bên trong không gian trắng tinh không chút nào tì vết là hai tủ kính trưng bày. Tủ kính bên trái là tất cả những chiếc cúp mà họ giành được khi còn là INTO1 và tủ kính bên phải là những album nhóm bọn họ đã phát hành. Chỉ là những thứ này không chiếm bao nhiêu diện tích của hai chiếc tủ trưng bày khổng lồ cả, nhìn qua có chút trống trải. Ở cuối gian phòng, có một vật thể không xác định được bao phủ bởi tấm màn đen. Lưu Vũ bước tới, phát hiện đó là huy hiệu INTO1 thuộc về bọn họ. Một năm trước tại concert tốt nghiệp, từng người một tháo huy hiệu xuống, nói lời tạm biệt với tiền tố INTO1 của mình. Bây giờ, mười một chiếc huy hiệu này lại xuất hiện trước mặt bọn họ, chờ đợi một lần nữa được đeo lên.
"Anh Lưu Vũ, có thư nữa này!" Doãn Hạo Vũ tinh mắt tìm được phong bì dán dưới kệ trưng bày huy hiệu, lấy xuống đưa cho Lưu Vũ. Lưu Vũ mở phong bì, đọc to:
"Gửi những chàng trai mang trong mình sự dũng cảm,
Chúc mừng tất cả những người đang đứng ở đây đã vượt qua rào cản đầu tiên để bước lên sân khấu mang tên thế giới. Bây giờ, vui lòng nhận lại huy hiệu thuộc về mình. Kể từ thời điểm này, các cậu sẽ bắt đầu lại với tư cách là nhóm nhạc nam quốc tế INTO1, viết lên một chương mới cho câu chuyện của chính mình! Đây chính là điểm khởi đầu mới dành cho tất cả các cậu!"
Cầm huy hiệu trong tay, phần lớn đều có cảm giác "Bây giờ bản thân thật sự lại là INTO1 một lần nữa rồi". Một số người thì trực tiếp oa oa khóc lớn, khiến cho những người còn lại phải ôm lấy an ủi.
"Ding dong!"
Thông báo trên điện thoại của mười một người đồng thời vang lên. Không biết từ bao giờ, tất cả bọn họ đều bị kéo vào một cuộc groupchat mới. Tên nhóm hiển thị là "Phòng làm việc INTO1 (Phiên bản mới)". Số lượng người trong nhóm hiện tại là 12 người, có một tài khoản khác ngoài bọn họ. Đó là tài khoản đã gửi đề xuất cho cả nhóm về kế hoạch này cũng là tài khoản gửi tin nhắn vào nhóm.
"Halou, các thành viên của INTO1. Chị là người phụ trách phòng làm việc mới của các cậu. Các cậu gọi chị là chị Vạn được rồi. Nếu có bất kỳ câu hỏi nào về phòng làm việc đều có thể hỏi chị. Những nhân viên khác của phòng làm việc cũng sẽ lần lượt tham gia nhóm chat. Hai tuần nữa, các nhân viên sẽ chính thức bắt đầu làm việc và mọi người chắc chắn sẽ làm quen với nhau được thôi. Chị nói ngắn gọn nhé. Người khởi xướng kế hoạch tái hợp này là sếp tổng của chị. Vì nhiều lý do nên chị không thể kể cho các cậu nghe về sếp tổng và công ty được. Thành thật xin lỗi."
"Bản điện tử của hợp đồng mới đã được gửi đến Wechat của từng người. Các cậu có thể xem qua. Nếu như có bất kỳ ý kiến nào thì trong vòng hai tuần, hãy nói với chị để chúng ta có thể xem xét sửa đổi cho phù hợp nhé. Nếu không có vấn đề gì, hai tuần nữa chị sẽ mang hợp đồng đến và ký trực tiếp với các cậu. Ngoài ra thì, sếp tổng của chị cũng có nói, nơi này là xuất phát điểm của các cậu nên các cậu sẽ cần phải quyết định nó sẽ trông như thế nào. Các cậu sẽ phải hoàn thành việc trang trí trong hai tuần kể từ bây giờ. Tất nhiên, kinh phí trang trí là do công ty chi trả. Mọi người muốn làm gì thì làm. Công ty của chúng ta vẫn khá là có tiền haha. Vậy thì, cố lên nhé! Hẹn gặp lại sau hai tuần nữa."
"Thật tốt quá. Vậy thì chúng ta tiến hành tu bổ nơi này đi. Lưu Vũ, bọn họ gửi kinh phí cho chúng ta bao nhiêu vậy?" Lưu Vũ thật lâu không trả lời vấn đề của Bá Viễn, tựa hồ như đang nghiêm túc tính toán gì đó. Bá Viễn nghiêng người nhìn vào điện thoại của Lưu Vũ, trừng to hai mắt không tin được, sau đó cũng tham gia vào hàng ngũ tính toán.
"Không phải đấy chứ? Rốt cuộc là bọn họ cho chúng ta bao nhiêu, hai anh sao lại không đếm được vậy?" Trương Gia Nguyên không khỏi cằn nhằn. Lưu Vũ và Bá Viễn đồng thời quay đầu lại, đưa tay ra hiệu "2" với bọn họ. Nhìn thấy cử chỉ của hai người, Lâm Mặc nhăn mặt: "2 vạn chẳng phải là hơi keo kiệt sao? Không phải bảo công ty vẫn có tiền à?" Cậu vừa nói xong thì Lưu Vũ và Bá Viễn đồng loạt lắc đầu, Lâm Mặc bối rối, thăm dò hỏi: "20? 20 vạn?" Kết quả là đội trưởng và đội phó vẫn lắc đầu: "Vậy tóm lại là bao nhiêu trời? Hai người nói luôn có được không?"
"Hai mươi triệu.... Còn bảo chúng ta cứ mua trước đi, nếu không đủ sẽ gửi thêm...."
(t/n: 20 vạn RMB ~ 66 triệu VND. 200 vạn RMB ~ 660 triệu VND. 20 triệu RMB ~ 66 tỷ VND. Sếp tổng chắc Ngôn Nhất Trì quá)
Lời nói của Lưu Vũ khiến cho tất cả những người có mặt tại đó rơi vào im lặng. Thậm chí các thành viên ngoại quốc còn bắt đầu tự hỏi liệu bọn họ có hiểu nhầm tỷ giá của nhân dân tệ hay không. Một lúc sau, Châu Kha Vũ ngơ ngác hỏi: "Vậy chúng ta có phải là đã ký kết với một công ty siêu giàu hay không?"
"Điều anh quan tâm bây giờ là liệu anh có thể mua cái loa mà anh đã nghía trước bấy lâu nay không. Anh muốn đặt nó trong phòng tập hát." AK nổ phát súng đầu tiên, một câu nói khiến cho tất cả bừng tỉnh.
"Tiểu Vũ, chủ thầu lần trước em gọi tới trang trí phòng tập đâu? Mau gọi cho người đó, bảo là không cần quan tâm tới giá cả, chỉ cần là chất liệu tốt nhất đều mang tới đây!"
"Chúng ta nên mua gì đây??? Giấy dán tường, thảm, còn gì nữa không nhỉ?!"
"Ai muốn đi phố nội thất với em không? Ghế sofa trong phòng chờ của chúng ta cũng phải lựa loại tốt nhất!"
"Ai qua phòng thu với anh đi, anh muốn chuyển thiết bị thu âm qua đây."
"Chuyển cái gì mà chuyển? Mua cái mới! Mua cái tốt nhất ấy!"
----------------------------------------------------
tôi và linhngoc297 : ok quyết định update vào 24 hàng tháng và sinh nhật của mỗi đứa nhắ 🤌
cũng là chúng tôi nhưng của sau đó: tìm đủ mọi lý do để có thể update nhiều nhất có thể =))))))))
chúc mừng beta của tôy thành công vượt ải ngày đầu tiên 👏
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro