Chương 7.

Gặp nhau mỗi ngày.

"Bé là họa sĩ ~ Vẽ thật là giỏi ~ Bé muốn vẽ ngôi nhà nhỏ kia càng thêm đẹp muôn phần ~" Lâm Mặc ngâm nga một giai điệu nào đó, dùng màu nước tô tô vẽ vẽ lên thạch cao trang trí. Bên cạnh cậu là AK cũng đang sơn nhưng trông rất lộn xộn. Gã nhìn bức tranh của mình rồi lại nhìn sang Lâm Mặc, cuối cùng nhìn về phía Santa và Trương Gia Nguyên. AK Lưu Chương chỉ có thể thầm thở dài, gã thật sự không có năng khiếu về mảng hội họa này. "Hahahahahaha." Tiếng cười quen thuộc truyền đến, Bá Viễn cũng đang cảm thấy buồn cười với tác phẩm của chính mình. Thì ra không phải chỉ mình gã không có năng khiếu, AK vui vẻ nghĩ.

Vào ngày thứ bảy của việc trang trí lại phòng làm việc, về cơ bản thì khu vực sảnh, phòng tập nhảy, phòng tập hát, phòng thu âm, phòng nghỉ, v.v... đã xong. Các thiết bị và đồ đạc lớn cũng đã được chuyển đến, bây giờ chỉ còn một số dụng cụ nhỏ và đồ trang trí là chưa được trưng bày. Dưới sự gợi ý của Lâm Mặc, mỗi người đã tự làm một số đồ thủ công và đặt chúng trong phòng làm việc. Nhưng kết quả thì một số người tràn đầy hứng khởi khi nhìn những thứ họ làm ra, còn một số người khác lại buồn ra mặt.

Lâm Mặc, Bá Viễn, Santa và AK đang ở trong phòng làm việc ngày hôm nay. Ban đầu, buổi sáng còn có Trương Gia Nguyên nữa. Nhưng lúc này, nó đã rời đi vì phải ghi hình cho chương trình đã ký từ trước. AK không ngờ rằng công việc đầu tiên của gã khi quay trở lại làm INTO1 lại là ngồi đây tô màu thạch cao. Nhưng mà đối với gã bây giờ, cảm giác được làm những điều vô tri và ngốc nghếch cùng với mọi người mới thật sự là niềm hạnh phúc đã mất từ rất lâu. Sau khi đoàn tụ lại với những con người ở đây, cảm hứng sáng tác của gã cũng bộc phát. Gã đã có động lực để tháo gỡ nút thắt đeo bám mình một thời gian dài.

"Các anh iu, em về rồi đây!" Doãn Hạo Vũ cầm trên tay một đống túi đồ đóng gói xông vào căn phòng. Túi trong tay cậu chạm vào mặt bàn thậm chí còn phát ra rất nhiều tiếng động. Nhìn những chiếc túi đóng gói chật cứng trên bàn, nhóm bốn người tô màu có cùng một câu hỏi. Mặc dù đúng là bọn họ có nhờ em trai nhỏ đi ăn cùng đối tác rồi tiện thể mang bữa trưa về, nhưng mà trong mắt đứa nhỏ này, sức ăn của bọn họ thực sự nhiều vậy sao? Nhìn thế nào thì đống này cũng quá nhiều cho bốn người ăn rồi. Nhưng bọn họ lại quay sang nhìn Doãn Hạo Vũ một lần nữa, thằng bé đang nhìn các anh của mình với vẻ mặt tự hào: "Em giỏi nhất đúng không, các anh mau khen em đi." Tất cả đồng loạt nuốt lại lời phàn nàn. Quên đi, không ăn hết thì để dành ăn khuya vậy.

Sau giờ ăn trưa, Doãn Hạo Vũ cũng tham gia vào nhóm tô vẽ. AK vốn kém mỹ thuật nên đã tình nguyện đi mua một số dụng cụ sinh hoạt cơ bản rồi sẽ quay lại. Bá Viễn không yên tâm nên đi cùng. Kết quả là hai người đi đến tối mới trở về, nhân tiện cũng mang cà phê về cho cả nhóm. Buổi tối, cả nhóm hẹn nhau ăn tối ở chỗ ở hiện tại của Lưu Vũ. Tuân thủ nguyên tắc không lãng phí đồ ăn, bọn họ còn mang theo cả mấy món ăn dở mà Doãn Hạo Vũ mua về từ trưa.

Lưu Vũ ở nhà đã chuẩn bị nguyên liệu nấu lẩu, Cao Khanh Trần đến sớm để phụ giúp. Lúc ra mở cửa cho bọn họ, nhìn thấy túi đóng gói trên tay, Cao Khanh Trần mới ngơ ngác hỏi, không phải đã nói là không cần mang đồ ăn tới sao? Bá Viễn thành thật nói, đây là năm trong mười món mà Doãn Hạo Vũ mua về cho bốn người họ vào buổi trưa. Sau đó, đứa nhỏ Doãn Tiểu Pai bị anh trai Cao Tiểu Cửu trừng mắt một hồi lâu. Paipai đâu có ý gì xấu đâu trời? Paipai là sợ các anh của mình không đủ ăn mà.

Mika và Trương Gia Nguyên tình cờ làm việc cùng một chỗ, vì vậy hai người đi ô tô đến. Theo sau là Châu Kha Vũ, tay ôm một thùng bia và hai chai nước trái cây lớn trên tay. Khi nguyên liệu đã chuẩn bị sẵn sàng bày lên bàn, Riki cũng gõ cửa nhà Lưu Vũ. Việc đầu tiên mà anh làm khi vừa vào nhà là đưa điện thoại ra trước mặt Bá Viễn. Trên màn hình là Bá Viễn và AK đang cùng nhau đi mua sắm ở cửa hàng tiện lợi vào buổi chiều. Người hâm mộ trong khu vực bình luận đã bắt đầu đủ thể loại phỏng đoán về việc cả hai cùng nhau xuất hiện để mua nhu yếu phẩm hàng ngày. Nhưng về cơ bản thì nó chỉ giới hạn trong phạm vi hai người tình cờ gặp nhau khi đang đi mua đồ mà thôi. Đúng vậy. Ai mà ngờ được INTO1 lại lặng lẽ tái hợp chứ. Vấn đề này trong tương lai gần mà nổ ra thì chắc chắn sẽ thành phim bom tấn mất. Nhưng trước mắt thì bọn họ vẫn nên thành thật kết thúc bữa ăn trước mắt mình đã.

"Nào mọi người! Hôm nay hiếm khi tất cả chúng ta đều có thời gian tụ tập lại với nhau! Chúc mừng 11 người chúng ta lại là INTO1! Cạn ly!"

Lưu Vũ vẫn giữ thói quen trưởng nhóm như trước nâng ly lên mời rượu, nhưng thứ hôm nay bọn họ uống chỉ là bia có nồng độ cồn thấp mà thôi, mới ly đầu tiên không thể nào say được. Bá Viễn bị dị ứng với cồn cho nên đã sử dụng nước trái cây để thay thế. Trong làn khói nghi ngút bốc hơi lên của nồi lẩu, mười một người bọn họ cùng nhau ngồi quây quần ăn uống, chơi game, tán gẫu. Khung cảnh này khiến tất cả đều có cảm giác như năm đó chưa từng tách ra. Vì bọn họ trong quá trình tái hợp, cho nên việc không ở cùng nhau chắc chắn sẽ khiến công việc trở nên bất tiện hơn. Công ty có nêu ra ý kiến là bọn họ có thể tìm một ngôi nhà để ở cùng nhau. Sau khi tìm được nhà thì công ty sẽ chịu mọi trách nhiệm thanh toán tiền thuê nhà, điện nước và các chi phí khác. Nhưng làm sao mà tìm được một ngôi nhà đủ chỗ cho mười một thanh niên ở cùng một lúc mà vẫn đảm bảo được sự riêng tư và an toàn? Mấy ngày nay, công ty cũng đã hỏi khắp nơi nhưng vẫn không tìm được căn nhà nào thích hợp để làm ký túc xá mới.

Trương Gia Nguyên nói rằng không sao hết, có gì to tát đâu chứ. Mười một người bọn họ có thể trải nệm nằm trong phòng làm việc luôn cũng được. Bá Viễn lúc này mới lên tiếng, yêu cầu em trai hãy quan tâm đến cái cột sống già cỗi của anh mình. Trương Gia Nguyên nói nó có thể xoa bóp cho các anh mà, sau đó bị Châu Kha Vũ và Lâm Mặc chặn họng lại bằng một đũa thịt cừu vừa gắp lên, mắng nó tốt hơn hết là đừng động vào xương cốt của bọn họ thì hơn. Mika và Santa không biết đã cá cược cái gì, hai người bắt đầu thi nhau rót bia vào ly của đối phương. Riki sợ bọn họ sẽ vật nhau ra tại chỗ cho nên đã tách hai người ngồi xa ra.

Nhìn đám đông đang cười đùa trước mặt, Lưu Vũ không khỏi nhớ lại mấy ngày trước. Cũng là căn phòng này, trống vắng, lạnh lẽo, chỉ có một mình cậu ngồi ăn salad. Khung cảnh hiện tại khiến cậu đột nhiên có cảm giác thân thuộc như được về nhà. Lưu Vũ thầm nghĩ, cậu thật sự yêu thích những con người này.

"Oh oh hey! Tôi đủ dũng cảm ~ Cao Tiểu Cửu, em đã nói là anh không được rồi mà!" Lâm Mặc uống say, bắt đầu hát, cũng không quên khiêu khích Cao Khanh Trần. Hai má của Cao Khanh Trần ửng hồng, rõ ràng cũng đã say rồi. Cao Khanh Trần gào lên rằng anh không phục, anh muốn đại chiến thêm 300 hiệp nữa với Lâm Mặc. Bá Viễn yêu cầu AK, kẻ đang ngồi đó làm khán giả, tách hai người kia ra. Sau đó, anh bắt đầu hối hận. Đáng lẽ anh nên ngăn cản Châu Kha Vũ mang bia tới, vì mọi chuyện đã dần xuống hố rồi. Lại nhìn sang Mika và Santa đang điên cuồng thách đấu nhau. Cả hai đã cởi áo khoác ngoài ra, chỉ mặc áo ba lỗ ở bên trong và chuẩn bị vật lộn. Châu Kha Vũ ở một bên hò hét cổ vũ. Lưu Vũ ra hiệu cho Doãn Hạo Vũ mau tách bọn họ ra. Hiện trường lúc này có chút không kiểm soát được nữa rồi. Riki, người không tham gia vào cuộc hỗn loạn này, đang âm thầm lấy điện thoại ra ghi lại những đoạn video và hình ảnh quý giá, sau đó lưu chúng vào album của riêng mình. Chúng sẽ vừa là ký ức vừa là lịch sử đen tối của bọn họ luôn.

"Riki, anh cười gì mà vui thế?" Lưu Vũ, người đã tách được nhà vô địch thế giới Uno Santa ra chỗ khác, ngồi xuống bên cạnh Riki. Nghe câu hỏi của cậu, Riki mới ý thức được vừa rồi chính mình đã cất tiếng cười. Về phần lý do tại sao, Riki rốt cuộc cũng không biết. Có lẽ chỉ cần ở cùng với những người này, anh liền không tự chủ được mỉm cười.

"Bởi vì, rất hạnh phúc." Riki đáp.

"Đúng vậy nhỉ. Thật trùng hợp, em cũng rất hạnh phúc." Lưu Vũ mỉm cười.

----------------------------------------------------

Đáng lẽ theo lịch là hôm qua phải đăng mà quên mất 🥲 xin lũi cả nhà 🥺

chúc mừng các sĩ tử 05 đã hoàn thành kì thi của mình ~ giờ thì bung xoã thui naaa 👏

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro