Chương 97.

Vạn Nhân Mê thất nghiệp

Châu Kha Vũ không nhớ nổi mình đã bao lâu rồi mình mới trở về ký túc xá. Mười lăm ngày? Hai mươi lăm ngày? Hay một tháng? Nói tóm lại là dài, rất dài. Không chỉ hắn mà khoảng thời gian này, bọn họ đều bận rộn với lịch trình của mình đến mức bụi bặm bám đầy trên đồ đạc trong nhà, có thể thấy rằng không ai có nhiều thời gian ở nhà trong khoảng thời gian này. Tất cả những gì hắn có thể làm lúc này là chạy đến bên cái giường lớn mềm mại của mình và đánh một giấc. Hắn không còn ý nghĩ nào khác nữa. Tắm rửa, ăn uống, dọn dẹp, v..v.. Thôi thì cứ đợi cho đến khi nào hắn tỉnh lại đã...

"Mika, Kha Vũ đâu?"

Bá Viễn vừa vào bếp đeo tạp dề rồi đi ra thì phát hiện ra thiếu một con cừu trong đàn nên đã hỏi Mika, người có nhiều khả năng biết được tung tích của Châu Kha Vũ nhất. Mika nói, Châu Kha Vũ thật sự buồn ngủ lắm rồi cho nên hắn đã đi về phòng ngủ. Nghe vậy, Bá Viễn có chút tiếc nuối. Anh nghĩ, cũng đã lâu lắm rồi mọi người trong nhà không được ăn một bữa với nhau nên định làm một nồi mì bò hầm cho cả nhà, ăn xong rồi nghỉ ngơi thật tốt. Nhưng Châu Kha Vũ đã buồn ngủ đến vậy rồi thì cũng không còn cách gì khác, cứ để nhóc dài chân đó ngủ đi vậy, chừng nào đói thì tỉnh.

"Anh Viễn, mấy nay anh cũng mệt rồi, hay thôi, anh đừng làm nữa, ăn đại mì gói là được rồi anh."

Đề nghị của Trương Gia Nguyên đã bị anh cả từ chối. Bá Viễn nói rằng, cả đám đã lâu rồi không có một bữa ăn tử tế nào cả, anh không thể để "đàn con" nheo nhóc của mình phải ăn mì gói khi vừa đoàn tụ được. Trương Gia Nguyên nghe cũng thấy xuôi xuôi, bắt đầu xắn tay áo vào bếp phụ Bá Viễn.

Lâm Mặc từ khi về nhà vẫn ngồi trên ghế sofa chơi game. Riki tò mò hỏi cậu không mệt sao nhưng cậu lại trả lời rằng phải lẹ lẹ leo rank trước khi giải đấu kết thúc, nếu không thì mùa giải sau, không biết cậu sẽ tụt xuống hạng rank nào. Riki không hiểu nhưng Riki lại cảm thấy, ồ, em trai nhỏ nhà mình rất mạnh mẽ, rất có chí khí. Bởi vì không có việc gì làm trong lúc chờ cơm nên anh đã ngồi xuống bên cạnh Lâm Mặc, nhìn cậu điều khiển nhân vật trên màn hình.

"Tiểu Vũ, dạo này tụi mình không có lịch trình gì thật hả?"

Cao Khanh Trần có chút lo lắng, sợ rằng mình đã bỏ lỡ công việc gì đó, liền chạy tới hỏi Lưu Vũ. Lưu Vũ kiên quyết bảo anh phải thư giãn đi. Bốn, năm ngày tới bọn họ sẽ không có việc gì, tuần sau tới phòng thu hoàn thành hai ca khúc cuối cùng của album mới là được. Cao Khanh Trần lại hỏi đêm chung kết của chương trình tống nghệ mà họ cần tham gia là khi nào. Lưu Vũ suy nghĩ một chút, nói rằng có lẽ là tháng sau. Bên phía chương trình đã gửi đề xuất đến phòng làm việc của họ rằng bọn họ mong muốn cả nhóm sẽ diễn lại bài hát chủ đề của 4 năm trước. Xét theo tiến độ hiện tại của chương trình thì cũng không vội lắm. Lúc này, Cao Khanh Trần mới buông lơi trái tim nhỏ bé đang treo lơ lửng của mình, gia nhập hội người chờ bữa tối.

Santa, người về cơ bản đã phải nhảy múa suốt cả tháng này, đang nằm bất động ở ghế lười. Gã cảm thấy như mình đang trở lại trạng thái mất hồn khi lần đầu tiên học nhảy hip-hop lúc còn nhỏ. Gã kiệt sức cả về tinh thần lẫn thể chất, như thể có một cục tạ đang đè lên người mình vậy. AK nhìn người anh trai vô địch thế giới của mình. tên cơ bắp này hiếm khi nào lại trông có vẻ đuối sức đến thế. AK có chút đau lòng, sờ vào gáy của gã. Tuy nhiên, Doãn Hạo Vũ, hiện cũng đang nằm bẹp, lại nói rằng AK giống như đang vuốt ve một con cún bự vậy. Kết quả là...em trai nhỏ yêu quý bị quý ngài Vịt AK đấm cho một nhát, còn Santa thì vỗ vào mông của cậu.

"Nào, đến đây, đến đây đi. Đến giờ cơm rồi!! Ăn cơm rồi nghỉ ngơi thôi!"

Trương Gia Nguyên bưng một nồi mì lớn nóng hổi ra khỏi bếp, Bá Viễn ở đằng sau cũng bưng theo một nồi thịt bò thơm phức. Sau khi từng người hôn gió hai vị đầu bếp để cảm ơn xong, bọn họ nhanh chóng ngồi xuống, cầm đũa gắp mì vào bát của mình.

Sợi mì đã được nấu chín mềm, dẻo, thơm. Cắn nhẹ là đứt nhưng vẫn rất dai dai, không hề bị nhão. Mỗi lần cắn đều có thể cảm nhận được độ đàn hồi từ điểm tiếp xúc với răng. Thịt bò được cắt thành từng miếng lớn, được hầm hoàn hảo trong nồi áp suất. Mỗi miếng thịt đều vô cùng mềm mại, sau khi cắn sẽ có mùi thơm mặn mà, ngon lành. Đối với những người suốt mấy tháng qua sống xa nhà và chỉ dựa vào mì ăn liền thì nồi mì bò hầm này chính là liều thuốc tốt nhất để họ giải tỏa mệt mỏi. Sau một bát mì lớn, họ cuối cùng cũng có thể tận hưởng cảm giác thoải mái, thỏa mãn với cái bụng no căng. Bọn họ chào tạm biệt nhau và đi về phòng.

Mặc dù vẫn đang là ban ngày nhưng mọi người đều ngầm chúc ngủ ngon từ trước. Dù sao thì bọn họ cũng cảm thấy, bọn họ sẽ ngủ hẳn ba ngày ba đêm, ai biết lần sau bọn họ mở mắt sẽ là khi nào được. Kiểu gì cũng không phải là hôm nay!

...

Bốn giờ sáng, Châu Kha Vũ tỉnh dậy vì đói. Hắn cảm thấy cảnh tượng này có chút quen thuộc. May mắn thay, lần này hắn xuống lầu tìm đồ ăn, trong bếp không chỉ còn mì gói như lần trước mà Bá Viễn đã chu đáo chuẩn bị cho hắn một phần mì bò hầm trong tủ lạnh. Anh còn chu đáo viết một tờ giấy nói rằng nếu hắn thấy đói thì hâm lại đồ ăn đi. Châu Kha Vũ đột nhiên cảm thấy anh Viễn của mình thật vĩ đại, ánh hào quang chiếu sáng rạng ngời! Hắn đưa tay lau đi những giọt nước mắt không tồn tại, đặt tô mì bò hầm vào lò vi sóng.

"Kha Vũ?"

Lưu Vũ tỉnh dậy, cảm thấy bụng trống rỗng, đang định vào bếp nấu đồ ăn lại đụng phải Châu Kha Vũ cũng vừa tỉnh dậy. Sau khi chào hỏi xong, mỗi người nấu một bữa ăn mà cả hai thật sự không biết nên gọi là ăn đêm hay là ăn sáng.

Đang ngồi nói chuyện với nhau, Châu Kha Vũ chợt nhớ tới điều gì đó, hưng phấn nói: "Anh còn nhớ năm ngoái không? Cái hôm đầu tiên mà tụi mình đi diễn rồi trở về ấy. Em cũng thức dậy lúc bốn, năm giờ sáng nè. Đang tìm đồ ăn thì thấy anh với AK đi mua bữa sáng á. Không ngờ năm nay vẫn vậy ha, người đầu tiên em gặp vẫn là anh."

Châu Kha Vũ nói xong, Lưu Vũ cũng nhớ tới chuyện xảy ra sau buổi biểu diễn đầu tiên. Cậu đùa rằng, khả năng cao là sáng mai hắn sẽ không thấy AK đâu. Hôm qua AK lại ngồi sáng tác một hồi rồi mới đi ngủ, chắc là phải ngủ đến trưa.

"À, đúng rồi. Anh với Tiểu Cửu đi đóng phim như nào rồi? Lần đầu tiên em đóng thể loại này á, mọi thứ đều mới lạ luôn. Anh biết mà, em bị sợ độ cao. Lúc đầu, cái mặt em tái mét vậy nè, mà sau cũng quen dần. Xong rồi, có lần em còn suýt rơi xuống cơ." Châu Kha Vũ sau khi nghỉ ngơi đầy đủ thì năng lượng đã tràn trề trở lại, bắt đầu hoạt động hết công suất sự nhiều chuyện của mình.

Lưu Vũ cũng trở nên hứng thú khi nhắc đến bộ phim đó. Hai người nói về kiểu trang điểm, trang phục, cốt truyện, bạn diễn, hiệu ứng đặc biệt và kinh nghiệm để đóng các cảnh hành động. Sau đó, họ lại nói về chương trình tống nghệ mà Lưu Vũ và Bá Viễn tham gia. Lưu Vũ có chút cảm thán nói, trước kia, tụi mình hồi hộp chờ tham gia đêm chung kết với tư cách là học viên, bây giờ lại đi hỗ trợ với tư cách là đàn anh, nghĩ thôi cũng thấy thật đáng kinh ngạc. Châu Kha Vũ liên tục gật đầu. Vận mệnh thật sự là một điều kỳ diệu. Chỉ trong chớp mắt, bọn họ đã bước qua năm thứ 2 sau khi tái hợp. Không chỉ bắt đầu chuẩn bị cho chuyến lưu diễn vòng quanh thế giới mà còn phải làm gương cho những người mới vào nghề. Nếu là hai năm trước, Châu Kha Vũ chắc chắn sẽ không dám nghĩ tới. Lưu Vũ lập tức nói, đâu có, Lâm Mặc nghĩ vậy thật đó. Lâm Mặc còn băn khoăn liệu sau chuyến lưu diễn vòng quanh thế giới rồi thì bọn họ có nên biểu diễn ở các hành tinh khác trong vũ trụ hay không. Châu Kha Vũ cười nói, nếu như mà nhóm tụi mình thật sự bay ra ngoài vũ trụ thì điểm dừng chân đầu tiên hẳn là hành tinh quê nhà của Lâm Mặc rồi...

"Hai anh nói gì mà vui vậy?"

Không biết từ lúc nào mà Doãn Hạo Vũ đã đứng trước cửa phòng bếp. Cậu vui vẻ ngồi vào bàn, hào hứng hỏi. Lưu Vũ hỏi cậu sao lại dậy sớm như vậy, thì nhận được câu trả lời y hệt: Vừa mở mắt ra đã thấy đói bụng nên xuống bếp tìm đồ ăn.

"Đây có được tính là đoàn hồn của tụi mình không? Dù là sáng sớm xuống lầu tìm đồ ăn thì cũng có thể tập hợp thành một tiểu phân đội."

Châu Kha Vũ cười cười nói đùa.

Doãn Hạo Vũ suy nghĩ một lúc rồi nói rằng chắc chắn đã có tính toán, bọn họ nhất định đã "thần giao cách cảm" với nhau mới có thể đồng thời thức dậy trong cơn đói.

"Được rồi, đừng ở đó mà tâm linh tương thông nữa, bé háu ăn. Anh đi nấu mì cho em luôn nhé." Lưu Vũ không nhịn được xoa đầu Doãn Hạo Vũ, sau đó đứng dậy bật bếp ga, đun nước. Doãn Hạo Vũ ngoan ngoãn nói cảm ơn với Lưu Vũ, lại quay sang yêu cầu Châu Kha Vũ kể chuyện đóng phim cổ trang.

Ba người trò chuyện, ăn uống dưới ánh đèn ấm áp của nhà bếp, trong khi những người còn lại vẫn đắm chìm trong cõi mộng mơ và giấc ngủ ngọt ngào. INTO1 "tạm thời" nghỉ ngơi sau những chuỗi ngày ồn ào, vất vả. Bây giờ chính là khoảng thời gian nghỉ ngơi hiếm hoi nhất của họ. 

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro