CHAP 4A

[19]

[Bây giờ Patrick, Bá Viễn, Lưu Vũ, Trương Gia Nguyên, Lâm Mặc đã chết, mạng sống của sáu người còn lại gắn liền với nhau, nhưng dường như họ không còn tin tưởng nhau nữa. Sau khi Lâm Mặc chết vẫn như trước đây, không bao lâu thì xác của cậu thậm chí là vết máu đều biến mất, và mọi người ngồi trên ghế của họ với vẻ mặt bình tĩnh]

Châu Kha Vũ: (nghiêm túc) Cho nên bây giờ chúng ta nói chuyện nghiêm túc đi.

AK: Anh thấy cậu phải lấy máy tẩy sạch mình trước đi?

Châu Kha Vũ: AK, tại sao anh phải công công kích em như vậy?

AK: Vừa rồi không phải cậu cũng hất nước bẩn cho anh sao?

Châu Kha Vũ: (cười) Thế được, anh có thể giải thích một chút anh ở đâu không? Lúc Patrick chết anh đang ở đâu? Khi Lưu Vũ và Trương Gia Nguyên bị giết anh đang ở đâu? anh giải thích đi.

AK: (nghẹn họng)

Mika: Có hai kẻ giết người.

AK: Anh nói gì vậy?

Mika: (im lặng)

Nine: Mika biết nhất định là do anh ấy có năng lực rồi.

Châu Kha Vũ: Vậy năng lực của Mika là cái này?

Mika: Không ... Không.

Nine: Vậy làm sao anh biết được ~

Santa: (Cau mày)

AK: Cho nên Mika căn bản cũng không có chứng minh được mình ở hiện trường, lúc Patrick chết anh ấy cũng nói mình ở trong phòng hơn nữa cũng không có nhân chứng, còn nữa tiểu Cửu cũng vậy, chúng ta nên lùi dòng thời gian về phía trước một chút, là do Santa gõ cửa Pai mới chết sao? Cho nên Santa cũng có khả năng, đã có chuyện gì xảy ra với đôi mắt của Riki, tại sao anh ấy đi tìm Santa, trước khi đi tìm Santa thì anh ấy ở đâu, buổi tối Trương Gia Nguyên bị giết mọi người lại đang làm gì, cho nên tất cả mọi người đều không thể thoát khỏi nghi ngờ, chúng ta cần một cơ hội để có thể nói chuyện nghiêm túc, để cho mọi người thoát khỏi hiềm nghi, em đề nghị cuộc trò chuyện sắp tới mọi người đều phải nói thật, nếu như nói dối, thế thì nhất định đang che giấu thứ gì đó.

Santa: Nhưng nếu như năng lực của chúng ta bị hung thủ biết đến, thì sẽ xảy ra chuyện...

AK: Ý anh là gì?

Mika: Hung thủ không có năng lực.

AK: Làm sao anh lại biết nữa?

[Mika không nói nữa, xem ra trạng thái của anh thực ra không tốt lắm, nói xong câu này liền im lặng ngồi đó, cụp mắt không nói. ]

AK: Làm sao em biết được anh có đang nói dối hay không, em khuyên là Mika vẫn nên nói ra những gì anh biết, hơn nữa phải có chứng cứ, tụi em mới có thể tin anh.

Santa: AK….

AK: Santa, xin lỗi. Vào thời điểm đặc biệt này, em chỉ có thể nghiêm túc, không thể để cho bất kỳ phần tình cảm nào xen vào.

Riki: (Cười) Thế thì em nói trước đi AK.

[20]

Châu Kha Vũ: (mỉa mai) Riki, anh quá ngây thơ. Đều là đang nói dối. Có cái gì để nói chứ?

Santa: Cho nên ... không nói đúng không...

Châu Kha Vũ: Có gì để nói đây?

Riki: Vậy ... Cho nên cậu định nói dối, đúng không ...

Châu Kha Vũ: Riki, đến giờ anh vẫn còn nói đỡ cho Santa sao, bây giờ lời của mọi người đều không thể tin nha.

Riki: (im lặng) Anh biết rằng Santa đang lừa anh... có điều gì đó đang giấu anh ...

Santa: (ngạc nhiên) Riki.

Santa: (buồn) (tiếng Nhật) Sao anh lại nói như vậy, nhưng thật ra anh cũng vậy mà, anh cũng có thứ gì đó đang giấu em, tại sao anh muốn tìm em, tại sao anh lại tìm chính xác em ở phòng Bá Viễn, tại sao anh biết được, có phải anh cũng nói dối với em những điều khác..

Riki: (im lặng) Phải ... Có một số điều anh không thể nói với em ...

Mika: Đừng ... đừng cãi nhau ...

Santa: Anh nói gì, anh nói ... cái gì ... Em có thể chấp nhận bất kỳ người nào xấu xa, nhưng anh không thể, Riki ...

Riki: Để anh hỏi em, em đang làm gì ... lúc Bá Viễn chết em đang làm gì ... tại sao em không nói với anh... Anh hỏi em ... em  không nói ... em đã đi đâu...Em đi đến phòng của Bá Viễn làm gì ... tại sao em phải đi tìm điện thoại của cậu ấy ...

AK: (sắc mặt thay đổi) Điện thoại?

Nine: Điện thoại gì?

Santa: (lấy điện thoại di động của Bá Viễn ra) (mặt lạnh lùng) Có ... rất nhiều người gọi cho Bá Viễn ... và anh phát hiện ra rằng anh ấy có thói quen ghi âm các cuộc gọi, và có rất nhiều bản ghi âm trong đó.

[Nét mặt của nhiều người đột nhiên thay đổi]

【Tút...

-Anh Viễn, anh có biết trong tủ lạnh có gì ăn không?

- Sao vậy Patrick? Em đói rồi hả?

-Vâng, em đói quá, em thật sự rất đói, hết cách rồi, em rất muốn ăn gì đó, nhưng em không tìm thấy thứ gì để ăn hết.

-Được rồi, được rồi, đừng lo, anh sẽ xuống tìm em ngay, em nấu mì cho ăn nha?

-Vầng , cảm ơn anh Viễn. À phải rồi, anh Viễn, em hình như trở nên có chút kỳ lạ, em cảm thấy ồn ào quá. Nhà này không có cách âm sao? Lúc nào cũng nghe thấy mấy thứ kỳ quái.

-Được rồi, Pat, anh xuống rồi nói với em. 】

【Tút....

- Anh Viễn, anh đang ở đâu? Anh có thấy bộ đồ ngủ của em không? Hình như em để trong vali của anh rồi.

-Anh đang ở dưới lầu với Pai, cậu ấy đói rồi, anh làm đồ ăn cho cậu ấy, em vào phòng anh tìm thử đi.

-Haha, được thôi, đừng cúp máy, Anh Bá Viễn, đợi em vào phòng anh, em không biết vali của anh ở đâu.

-Được.

-Hở?

-Có chuyện gì vậy AK?

-Hình như em nhìn thấy một vật kỳ lạ, một thứ rất nhỏ đang chuyển động, không biết đó là thứ gì, chắc không phải con chuột chứ haha.

-Nghĩ gì vậy, đi tìm bộ đồ ngủ của em rồi đi ngủ sớm đi ... có chuyện gì vậy Pai, em đau đầu à? rất ồn ào? Tiếng dao mài, tiếng kinh thánh gì ... em đang nói gì đó Pai?

- Anh Bá Viễn?

-À, không sao đâu, Pai có chút khó chịu, cậu đi tìm trước đi ...

......

.....

-Tìm thấy rồi! Anh Bá Viễn? Anh Bá Viễn?

.....

.....】

【Tút....

-Pai, em vẫn chưa ăn, bây giờ em đi đâu vậy?

- Anh Viễn, em có chuyện muốn nói rõ ràng với anh ấy, thật đó, em sẽ đi gặp anh ấy.

- Rốt cuộc em nghe thấy gì vậy, nói cho anh biết, em đừng đi một mình, được không ...

.....】

[Không liên lạc được với đối phương]

[Không liên lạc được với đối phương]

[Không liên lạc được với đối phương]

【Tút...

-Pai Pai, xin em đó quay lại đi, em đừng đến đó, em sẽ xảy ra chuyện đó Pai ... Nghe anh Viễn một câu thôi được không? Buổi tối anh Viễn làm cho em em còn chưa ăn nè Pai ...]

[Không liên lạc được với đối phương]

[Không liên lạc được với đối phương]

【Tút...

-Pai! Anh không thấy em, bây giờ em đang ở đâu, sao anh không thấy em!

...

......

- Hihi.

.....

-Cậu là ai? Pai đang ở đâu? Trả lời tôi! 】

[Bên kia đã tắt]

[Bên kia đã tắt]

[Bên kia đã tắt]

....

【Tút...

-Anh ở đó đúng không,em nhìn thấy rồi.

-Kha Vũ, bây giờ anh không có tâm trạng để nói chuyện, xin lỗi. 】

【Tút...

-Bá Viễn, anh...]

【Đã tắt 】

【Đã tắt 】

【Đã tắt 】

【Tút...

- Anh Bá Viễn, việc này rất kỳ quái, mỗi một người đều rất kỳ quái, Lâm Mặc dường như biết thứ gì đó nhưng em ấy không nói với em, em nghi ngờ em ấy không tin tưởng em hoặc là em ấy có mục đích khác. Riki Santa đang che giấu điều gì đó, mặc dù Mika không nói chuyện nhưng khẳng định rằng anh ấy cũng biết thứ gì đó, Châu Kha Vũ và Trương Gia Nguyên đã hợp tác với nhau, Nine cậu ta có cái gì đó rất ma quái rất đáng sợ. Anh Bá Viễn? Anh có đang nghe em nói không?

-Mấy chuyện này , không cần thiết phải nói với anh.

- Anh cũng biết đúng không, anh Bá Viễn, hôm qua anh ở chung với Pai, anh là người người cuối cùng gặp Pai, hơn nữa sau đó anh cũng không nhận điện thoại của em, lúc đó hai người đang làm gì? Cậu ấy thực sự chết rồi sao?

-Đúng vậy, em ấy đã chết, nhưng mà anh không phải người cuối cùng nhìn thấy em ấy ... có rất nhiều người đã nhìn thấy em ấy chết ... Nhiều người đã nhìn em ấy trút hơi thở cuối cùng.

-Ý anh là gì?

- Em ấy không có chết trong phòng, mà chết ở phòng khách tòa B, ai cũng đến muộn, ai cũng đi ẩn nấp, cứ như vậy mà nhìn em ấy chết đi, chỉ có hai tên ngốc đứng ngẩn ngơ ở trong phòng khách nhìn em ấy chết đi, khóc đến thảm thiết. 】

【Tút...

-Bá Viễn, anh giấu cũng khá kỹ đó, ha.

-Gia Nguyên, cẩn thận Kha Vũ.

-Ý anh là gì? 】

【Tút...

- Quản tốt bản thân mình đi Bá Viễn, chơi trò ly gián khá tốt đấy.

-À, thật ra Gia Nguyên cũng không phải người tốt. 】

【Tút..

-Đệch, mẹ nó em sớm nhìn ra Châu Kha Vũ khó chịu rồi, Châu Kha Vũ thật sự có bệnh, giá như anh ấy bị giết như Pai  thì tốt rồi, anh cũng nhìn ra  tâm tư xấu xa của anh ấy rồi phải không?

-Không, Gia Nguyên, anh cũng không phải người tốt, buổi chiều tốt lành. 】

【Tút....

-Bá Viễn rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì, tại sao em gọi điện thoại cho rất nhiều người, nhưng bọn họ không bắt máy, ngay cả tiểu Cửu cũng không nghe máy của em, em chỉ có thể gọi cho anh, cảm ơn anh đã bắt máy, bọn họ làm sao có thể không nghe điện thoại của em chứ, em lo cho sự an toàn của bọn họ, bọn họ lại không cảm kích, em thật sự rất đau lòng, chúng ta là đồng đội, đều là bạn tốt, tại sao lại làm ra hành động như vậy. Anh có năng lực quái gì chứ? Hôm qua em nghe thấy rồi, dọa chết em, cậu ấy nói năng lực của cậu ấy là phán xử, đây là gì chứ, hình như có thể quyết định sống chết của một người, em căn bản không hiểu được, Patrick chết rồi, đây là thật hay giả.

—Em rất quan trọng, em phải bảo đảm bản thân mình đừng chết.

-Anh đang nói gì vậy.

—Không có gì, nó có nghĩa là em cũng sẽ chết.

—Bá Viễn, anh có bệnh à! 】

【Tút...

—Em là tiểu Cửu đây ~ Hihi

....

—Anh Bá Viễn, sao anh không nói chuyện với tiểu Cửu ~

....

..........]

【Tút...

—Anh Viễn, em khó chịu quá… anh phải cẩn thận… anh thực sự phải cẩn thận… Em nhìn thấy rồi… Anh Viễn…]

【Tút...

- Anh Viễn , anh đừng giận, em không nên nói những lời khó nghe đó khiến anh tức giận, được chưa, mặc dù anh, em hiểu lầm anh, nhưng em vẫn mềm lòng với anh, em nói rất phiền, mọi người đều giấu lời nói trong lòng, không biết đang che giấu cái gì, chỉ là rất phiền, em muốn tìm một người để nói chuyện, ai cũng không nói, Santa bình thường ngớ ngẩn, lúc này không biết tại sao lại rất cảnh giác, cảnh giác giống như sói vậy, Riki cũng không nói, luôn né tránh câu hỏi.

-Anh biết.

—Còn nữa, trong căn nhà này có rất nhiều thứ, thật đó, rất nhiều thứ dán trong căn phòng này, rất kỳ lạ, những thứ này đều chưa từng thấy qua, em thử xé nó xuống, nó lại dán lại như cũ, phiền ghê! Nếu như thật sự đang ở trong trò chơi,  thật là muốn giết hết tất cả mọi người liền có thể thoát ra rồi.

—Tất nhiên là em có thể thử.

—Anh Viễn, anh nói lời này thật là thú vị haha. 】

[21]

[Bạn nhận được năng lực: Nghe thấy điều kỳ lạ]

[22]

Châu Kha Vũ: Ý anh là gì AK.

AK: Cậu vội vã giẫm lên anh làm gì? Cậu chột dạ cái gì, Châu Kha Vũ.

Châu Kha Vũ: Lời là do anh nói, lẽ nào anh không muốn giải thích cho tụi em sao? Tại sao mỗi lần xảy ra chuyện anh đều có thể lẩn trốn?

[AK cười khó hiểu]

AK: Cậu đã đẩy Bá Viễn, phải không?

Châu Kha Vũ: Hì, anh không giải thích được, thì vu cáo em đúng không.

AK: Anh vẫn luôn ở trong phòng, anh không có nhân chứng anh thừa nhận, thật ra anh đã từng nói qua với Bá Viễn những lời đó, anh muốn giết hết tất cả mọi người, giống như Lâm Mặc nói giết hết mọi người có lẽ sẽ thoát được ra khỏi chỗ này. Lâm Mặc đã từng gọi điện thoại cho anh, em ấy nói mọi người đều sẽ bị giết chết, cho dù là ai đi nữa, em ấy có thể nhìn thấy hình dạng mọi người trước khi chết, cho nên em ấy rất sợ hãi, ban đầu anh không tin em ấy, mãi đến khi từng người em ấy nói với anh----đều chết đi, anh mới tin em ấy. Anh biết, mỗi một người đều có năng lực, năng lực của anh là, anh có thể nhìn thấy những thứ mọi người không thể thấy, trong phòng này có thứ đó, là những thứ kỳ dị, nó theo dõi chúng ta, nó kiểm soát trò chơi này, những vết tích của nó anh đều có thể nhìn thấy, chính là ở đây, trên cái bàn này dán một miếng giấy kỳ lạ, anh đang cầm trong tay, mọi người có thể nhìn thấy không? Không thể đúng không, mọi người không thể nhìn thấy được đúng không.

Nine: Cậu đang nói gì vậy ...  rõ ràng là không có gì ..

Mika: Không có thứ gì cả.

AK: Thấy chưa, có người sẽ không tin mà.

Riki: Mọi người đều có thể nói dối.

Châu Kha Vũ: Nói về năng lực, Tiểu Cửu đang nói dối.

Châu Kha Vũ: Anh ấy nói năng lực tàng hình của anh ấy có giới hạn, đó rõ ràng là năng lực của Gia Nguyên, em không có thói quen ghi âm giống như Bá Viễn, nhưng Gia Nguyên đã từng gọi điện thoại cho em, cậu ấy không nói cho em biết năng lực của cậu ấy nhưng em cũng cũng không nói cho cậu ấy biết, em vẫn luôn thăm dò lời của cậu ấy, cậu ấy nói cậu ấy nhìn thấy Lâm Mặc mài dao, nhưng Lâm Mặc vẫn luôn không thể phát hiện cậu ấy, em nhớ rằng nhà bếp rất ít góc chết, cậu ấy đứng ở chỗ nào để không bị phát hiện đây, em nghi ngờ năng lực cậu ấy có liên quan đến ẩn nấp, nhưng anh nói với tụi em năng lực của anh là cái này, rốt cuộc là anh đang nói dối hay là Gia Nguyên đang lừa em đây?

Nine: Nhưng ... rõ ràng là ... Gia Nguyên rất ghét em, cậu ấy sẽ không nói với em đâu ~

Châu Kha Vũ: (cười) Thế anh thông đồng với Gia Nguyên từ khi nào mà lại nói giống nhau một câu nói?

Nine: Phải, anh cũng thấy, cậu đã đẩy anh Viễn.

[Sắc mặt của Châu Kha Vũ không được tốt lắm]

Riki: Kha Vũ, không có bằng chứng thì đừng nói bậy.

Châu Kha Vũ: Im đi! Cho nên mọi người bây giờ đều đang dẫm em, thậm chí vu khống em là hung thủ và đang thoát tội cho mình phải không, không thể chết yên thân đâu, vu khống , nói dối, thừa nước đục thả câu, đều không thể chết yên ổn đâu.

Santa: Kha Vũ ...

AK: Cậu quá nóng vội ... cậu có vấn đề.

Châu Kha Vũ: Gia Nguyên, Trương Gia Nguyên, thật ra cậu ấy không nhìn thuận mắt em, thậm chí muốn giết em, nhưng cậu ấy chỉ thích đùa như thế thôi, em biết, em có thể hiểu cậu ấy, nhưng cho dù thế nào đi nữa em cũng sẽ không làm hại cậu ấy, em sẽ không giết hại cậu ấy. Em đã từng đến gặp cậu ấy, trước lúc cậu ấy biến mất em đã đến gặp cậu ấy, lúc đó cậu ấy còn chưa tỉnh, cậu ấy nằm ở đó ngay cả hít thở cũng khó khăn, em nhìn cậu ấy  em muốn nói với cậu ấy, Trương Gia Nguyên, không ngờ cậu cũng trở thành như vậy, em nên thoải mái cười cợt cậu ấy, nhưng mà nhìn bộ dạng của cậu ấy em cười không nổi..

Châu Kha Vũ: Được thôi, các anh cũng đã nói các anh nhìn thấy em đẩy Bá Viễn, em không biết mọi người lấy cái tâm trạng gì mà nói ra câu này, được thôi được thôi, là em đẩy Bá Viễn, Bá Viễn gần em như vậy vốn dĩ một tay em liền có thể kéo anh ấy lại tại sao anh ấy vẫn ngã xuống , thế thì là do em đẩy anh ấy, đúng rồi đó do em đẩy, em đi đến phòng Bá Viễn là bởi vì  hổ thẹn. Em muốn đi xem thử phòng anh ấy từng ở, thì có lẽ em sẽ thoải mái hơn một chút.

[Nét mặt của cậu dường như rất chán nản, ánh mắt trống rỗng, dường như nghĩ đến lúc gặp Trương Gia Nguyên. Trương Gia Nguyên nằm trong căn phòng u tối, vừa trống trải vừa tĩnh mịch. Khuôn mặt bình tĩnh của cậu ấy nhìn có vẻ không tốt lắm, nhưng cậu vẫn luôn nhìn nét mặt của Trương Gia Nguyên, khuôn mặt trắng xanh của Trương Gia Nguyên trông rất đáng sợ, cậu nói với Trương Gia Nguyên, em nói cho anh biết là ai, em đã nhìn thấy những gì. Nhưng Trương Gia nguyên không nói được, hình như cũng không nghe thấy. ]

[Ngay khi giọng nói của Châu Kha Vũ vừa dứt, một tiếng gõ cửa dồn dập nhanh chóng đột nhiên từ nơi nào đó vang lên]

[Cộc cộc cộc cộc cộc cộc cộc cộc cộc]

[Nó diễn ra ngắn ngủi và nhiều lần như cái ngày mà Lưu Vũ chết. Tiếng gõ cửa đó kéo dài rất lâu, cho đến khi kết quả cuối cùng là hai người chết và một người bị thương. Mà lần này gấp rút như vậy sẽ có mấy người nguy hiểm đây ? ]

AK: Mau trở về! Quay lại phòng mau! Bất kể ai đang gõ cửa, đều không được mở! Nhanh lên!

[Anh đột nhiên hét lên như vậy, mọi người đều quay đều nhìn anh, anh có vẻ rất nghiêm túc và khẩn thiết]

AK: Nếu như còn muốn sống , thì làm theo lời em!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro