Chương 11 - Kỹ xảo chiến đấu
"Vụ vòng tay dẫn đường có tin tức gì chưa?" Lâm Mặc vừa gẩy miếng thịt bò trong bát vừa hỏi Lưu Vũ.
Người đối diện nhíu mày, khóe miệng khẽ nhếch, "Vẫn chưa thấy tin tức, nhưng chắc sắp có rồi."
Al Qaeda có thể tháo gỡ vòng tay dẫn đường, chuyện này đã gây nên rúng động không nhỏ. Không chỉ đe dọa đến sự an toàn của gần ba nghìn dẫn đường, mặt khác cũng chứng minh nội bộ Liên bang nhất định có nội gián.
Tên nội gián này là ai vẫn chưa nói chắc được, Lưu Vũ điểm qua mặt mấy lão già Trung ương, nhất thời cũng không đoán được kẻ nào đáng nghi hơn một chút.
"Bộ phận nghiên cứu khoa học có vẻ muốn chế tạo chip cấy ghép, nhưng hiện tại giải pháp này vẫn đang được thảo luận." Lưu Vũ với đĩa rau mùi rắc lên mỳ.
"Chip cấy không chống được quấy rối tình dục." Lâm Mặc cắn miếng thịt trên đũa.
"Chính là như vậy. Nhưng ưu điểm là dẫn đường có thể tham gia những nhiệm vụ ẩn nấp và mai phục."
Chuyện này thực tế đang gây ra tranh cãi rất lớn.
Nói một cách chính xác, bề ngoài của dẫn đường với lính gác không khác người thường là mấy, nếu bỏ vòng cổ và vòng tay ra, bằng mắt thường khó có thể nhận thấy sự khác biệt.
Dù lính gác dẫn đường đã xuất hiện gần ba trăm năm, nhưng công việc tình báo vẫn do quân nhân bình thường thực hiện, hiệu suất không cao.
Dẫn đường sở hữu tinh thần lực vượt trội, đối với loại công việc này có thể nói là trời sinh hậu đãi.
Đại não phát triển ban cho họ năng lực phân tích thông tin cao hơn người thường, cộng thêm tinh thần lực tiến hành ám thị và dẫn dắt, dẫn đường trong lĩnh vực tình báo tuyệt đối chiếm ưu thế.
Có thể nói, hai người Lưu Vũ với Cao Khanh Trần, đều là miếng mồi béo bở mà Cục tình báo đang nhìn chằm chằm.
Nhưng đáng tiếc mồi chỉ có thể nhìn chứ không thể ăn, số lượng dẫn đường ít hơn lính gác rất nhiều, vì sự an toàn của dẫn đường, Liên bang sẽ không để bất cứ dẫn đường nào tham gia loại việc liếm máu trên lưỡi dao như tình báo.
Vấn đề này thảo luận mãi cũng không được gì, Bá Viễn chuyển sang chủ đề khác. "Mấy ngày nay các cậu có thấy ai tiềm năng không?"
Lưu Vũ quay đầu, nhìn đám lính gác tụm hai tụm ba ăn cơm phía xa, "Vẫn nên hỏi ý kiến của Santa với Mika, về phương diện tư chất mà nói, có năm sáu người khá xuất thần, xem có xuất hiện hắc mã không."
"Tinh thần lực của bọn họ không ổn, phải tiếp tục luyện tập." Cao Khanh Trần như có như không nói, "Đợi thêm đi."
Quay lại lúc Doãn Hạo Vũ hỏi có thể ngồi cạnh Cao Khanh Trần không liền bị từ chối, chỉ có thể đổi bàn.
Châu Kha Vũ nhìn một bàn dẫn đường ngồi cạnh nhau, nói, "Bọn họ vừa nhìn sang chỗ chúng ta."
"Không nghe thấy tiếng, nói gì đều bị lá chắn tinh thần chặn hết rồi." Trương Gia Nguyên phàn nàn.
Lính gác vốn có năm giác quan vô cùng nhạy bén, có thể nắm bắt những âm thanh cực nhỏ người bình thường không chú ý, trừ khi có dẫn đường thiết lập lá chắn tinh thần, người bên ngoài lá chắn không thể nghe được âm thanh bên trong.
Không giống với liên kết tinh thần, lá chắn chỉ có thể che phủ vài người số ít ở tầm gần, mà liên kết tinh thần có thể cảm nhận được đối phương ở xa hơn nhiều.
Bình thường mà nói, dựa theo sức mạnh tinh thần lực của dẫn đường, liên kết tinh thần có thể bao quanh phạm vi từ vài trăm mét đến một kilomet.
Lính gác dẫn đường đã hoàn thành liên kết tinh thần và liên kết thân thể, bất luận bao xa đều có thể khiến đối phương nghe thấy âm thanh của bản thân.
"Có thể là bàn chuyện quan trọng." Lưu Chương vừa gặm chân gà vừa nói.
"Nói đi cũng phải nói lại, ở đây có nhiều dẫn đường chưa kết hợp như vậy thật khiến người ta kinh ngạc." Châu Kha Vũ nhận xét.
Vào thời điểm hiện tại khi tỷ lệ lính gác cực kỳ mất cân bằng, về cơ bản dẫn đường sẽ được Tháp ghép đôi với một người lính gác phù hợp vào năm hai mươi tuổi.
Thực tế có rất ít dẫn đường mà lính gác có thể tiếp cận, chưa nói đến những dẫn đường chưa kết hợp.
"Nghe nói huấn luyện viên Bá Viễn từng có lính gác, đã hi sinh ba năm trước. Quân đoàn để ý tâm tình của anh ấy, không tái ghép đôi nữa." Doãn Hạo Vũ nói.
"Tiểu Cửu ca ca", cậu nhìn đĩa rau, "Anh ấy năm nay hai mươi hai tuổi, tôi không biết tại sao anh ấy vẫn chưa có lính gác."
"Phì", một nụ cười trêu chọc trên mặt mọi người, Lưu Chương lại nói, "Thủ lĩnh sắp hai mốt rồi, cũng chưa thấy tin tức gì."
"Chuyện khác không nói, nhưng Trung ương hình như rất kiêng nể cậu ấy. Năng lực của cậu ấy quá mạnh. Chiến trường chú trọng thắng lợi, nhưng chính trị đề cao cán cân chế độ."
"Quyền lực của dẫn đường trong nội bộ Trung ương không cao, cái đáng sợ là tinh thần lực của bọn họ."
"Huống hồ Lưu Vũ sở hữu hai năng lực vượt trội. Một là khống chế tinh thần, cái khác là khả năng phân tích và đưa ra kết luận."
"Khứu giác chính trị của cậu ấy nhạy bén không kém gì người trong Trung ương. Một mặt, chính quyền Trung ương muốn sử dụng khả năng của cậu ấy, mặt khác, họ e sợ và muốn đàn áp cậu ấy."
"Chính vì vậy, đội hành động này được thành lập để cậu ấy thực hiện những nhiệm vụ nguy hiểm nhất. Nếu nhiệm vụ thành công, đương nhiên sẽ tốt cho Liên bang, nếu không bỏ mạng thì coi như hi sinh vinh quang."
"Cậu ấy lập được rất nhiều chiến công hiển hách, quân hàm rất cao nhưng không có quyền lực."
Mấy người cùng rơi vào trầm mặc.
Một ngày mưa lớn, vốn dĩ huấn luyện ngoài trời được đổi thành huấn luyện trong phòng, do Santa phụ trách dạy lính gác kỹ xảo chiến đấu.
Hiếm có dịp bốn dẫn đường đều rảnh, ngồi một bên hiện trường xem náo nhiệt.
Santa đích thực là một huấn luyện viên nghiêm khắc, giảng cách chiến đấu xong liền mời mười bốn lính gác từng người lên sàn cùng cậu một đấu một.
Không chỉ có lính gác phải học chiến đấu, nhưng do tố chất cơ thể khác nhau, kỹ xảo và tiêu chuẩn chiến đấu của lính gác hoàn toàn không giống dẫn đường và binh sĩ thông thường.
Đến lượt Châu Kha Vũ, Santa đấu với cậu hai chiêu rồi gọi Lưu Vũ qua.
"Cậu quá cao, vì vậy, thỉnh thoảng sẽ không che giấu được vị trí." Santa ra hiệu cho hai người xuất chiêu, Lưu Vũ lập tức giơ chân đá tới, Châu Kha Vũ vội lùi ra xa.
Mấy lần như vậy, Lưu Vũ dừng lại, nhàn nhạt nói, "Không cần nương tay."
Châu Kha Vũ đỏ mặt và liên tục xin lỗi, chỉnh lại tư thế. Lưu Vũ tuy vẻ ngoài gầy gò nhưng không hề yếu ớt. Cậu cực kỳ linh hoạt, động tác nhanh nhẹn khéo léo.
Châu Kha Vũ không dám dùng toàn lực, vung ra một cú đấm, Lưu Vũ nắm cổ tay cậu kéo về đằng trước, sau đó quay lại, trực tiếp khống chế Châu Kha Vũ.
Cậu nghe thấy tiếng Lưu Vũ cười phía sau, "Bắt được rồi."
Dường như tim hẫng mất một nhịp.
Santa lại tiếp tục giảng bài, Lưu Vũ buông tay phối hợp xuất chiêu thị phạm. Châu Kha Vũ vẫn là không dám nặng tay, đánh tới đánh lui đều duy trì khoảng cách an toàn, cũng không dám dùng lực.
Cậu đánh ngã Lưu Vũ theo phương pháp Santa dạy, người kia cũng thuận theo mà ngã xuống. Châu Kha Vũ vô thức đưa tay ra đỡ, ai ngờ bị cậu kéo xuống đất.
Vị trí của hai người bị đảo ngược, Lưu Vũ nở một nụ cười ranh mãnh, "Đừng lo tôi bị thương, cứ luyện tập đi."
~ INTO1 ~
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro