Chương 12 - Tưởng niệm
"Ngày mai, chúng tôi sẽ sàng lọc một nửa trong số các bạn."
Tối nay không có sắp xếp huấn luyện, mọi người không phải đứng theo quy chuẩn quân đội, tụm hai tụm ba ngồi trên bãi cỏ.
Lưu Vũ tiếp tục nói, "Tiêu chuẩn sàng lọc bao gồm những kỹ năng huấn luyện cơ bản, xạ kích, chiến đấu, tinh thần lực, vượt chướng ngại vật và chạy đường dài."
Cao Khanh Trần ngồi một bên bổ sung: "Người được ở lại, sẽ tiếp nhận huấn luyện nghiêm khắc hơn về phương diện chống tiết lộ bí mật, cuối cùng chỉ chọn bốn người, để xem các bạn có thể vượt qua đợt huấn luyện lần này không."
Bộ đội đặc chủng đạt chuẩn, cùng với quân nhân phụ trách công việc tình báo và nằm vùng, đều phải trải qua huấn luyện chống tiết lộ khắc nghiệt nhất, rèn luyện ý chí chống lại điện kích, đòn roi và các phương pháp tra hỏi khác.
Trong bảy huấn luyện viên ngồi đây, mỗi người đều từng trải qua không dưới một lần mấy thứ tra khảo này, càng lấn sâu vào thực chiến càng phải đối mặt với đủ loại ép cung.
Không có ý chí kiên cường và lòng trung thành tuyệt đối với Liên bang, thì không thể trở thành thanh gươm sắc bén nhất.
Bá Viễn ngồi một bên cười nói, "Điều này thể hiện lợi ích của việc không thiếu người dẫn đường, đợi các bạn vượt qua rồi, chúng tôi sẽ tiến hành khai thông và trấn an tinh thần, không cần quá lo lắng."
Tạo ra ám thị tinh thần giống như đặt cốc nước trước mặt một người đã vài ngày chưa uống nước, hoặc đặt gói heroin tinh khiết trước một người vừa mới cai nghiện được vài ngày.
Điều đáng sợ là, dưới tình huống đó, người bình thường cơ hồ không chút đề phòng với ám thị tinh thần.
Khống chế tinh thần một cách đơn giản và thô bạo, người bị khống chế sẽ trực tiếp hành động theo chỉ thị mệnh lệnh, nhưng sau đó không thể tự giải thích được hành vi của mình.
Không giống như việc tẩy não của các tổ chức cực đoan, trực tiếp thực hiện khống chế tinh thần đối với người dẫn đường mà nói là áp lực cực đại, hầu hết dẫn đường đều không đủ năng lực làm việc này, đồng thời, đại não của người bị khống chế sẽ phải chịu đau đớn mãnh liệt.
Rèn luyện tinh thần lực cũng giống như cử tạ, phải từng bước từng bước gia tăng trọng lượng.
Bầu không khí rất tốt, mọi người tụm hai tụm ba nói chuyện, còn có vài lính gác tự giác tìm Santa, Riki với Mika thỉnh giáo thêm.
Trương Gia Nguyên nhìn Lâm Mặc, nói: "Huấn luyện viên Lâm, em có thể hỏi anh một chuyện không?"
Lâm Mặc nhìn cậu, cười nói, "Muốn hỏi cứ hỏi a."
"Em có thể biết, sở trường của anh rốt cuộc là gì không?"
Lâm Mặc ôm một bên chân, nhìn chằm chằm cậu, "Cậu thật sự muốn biết à?"
"Không được sao?" Trương Gia Nguyên có chút căng thẳng, nuốt một ngụm nước bọt.
Lâm Mặc ngậm miệng, lưỡi đẩy vào một bên má, không nhìn cậu.
"A! Ai gõ đầu tôi vậy?" Trương Gia Nguyên ôm trán nhìn đông ngó tây, nửa ngày mới có chút phản ứng, quay đầu liền thấy Lâm Mặc đang nhìn cậu trộm cười.
Trương Gia Nguyên hoàn toàn không giận, nhìn người trước mắt, không biết tại sao có chút sợ, nhưng lại không kìm được hiếu kỳ, hỏi, "Là anh gõ đầu em?"
Nói xong liền cảm thấy trên trán dường như có một luồng gió nhẹ lướt qua, tinh thần lập tức thả lỏng không ít.
"Nếu không thì sao?" Lâm Mặc trả lời.
"Nine." Doãn Hạo Vũ đi tới cạnh Cao Khanh Trần, muốn nói lại thôi.
Cao Khanh Trần thấy cậu tới, khẽ đập tay xuống nền cỏ bên cạnh, "Patrick, qua đây ngồi đi." Cậu nói ngữ điệu bản địa Băng Cốc, Doãn Hạo Vũ chỉ cảm thấy sống mũi cay cay.
"Tiểu Cửu ca ca." Cậu ngồi xuống bên cạnh, lại không biết nên nói gì, ôm lấy đầu gối, nhìn chằm chằm nền cỏ không lên tiếng.
Cao Khanh Trần nhìn người bên cạnh, nhẹ giọng nói, "Lúc anh rời đi em mới cao đến mũi của anh." Cậu đưa tay nắm vai Doãn Hạo Vũ, bảo cậu ngồi gần một chút, "Bây giờ đã cao hơn rồi."
Cao Khanh Trần chỉ có một mình trong quân đội, gần mười chín tuổi mới thức tỉnh dẫn đường, muộn hơn Lưu Vũ Bá Viễn rất nhiều. Nhưng cậu thiên phú không tồi, tinh thần lực lớn mạnh, lại sở trường ám thị tinh thần, huấn luyện chưa được mấy tháng đã ra tiền tuyến.
So với hiện tại, lực lượng phục hồi Đế quốc trước đây vừa mới ngừng hoạt động, nhưng tổ chức ly khai và cực đoan trong khu vực đặc biệt nhiều, nhập ngũ hơn ba năm đến nay, trừ mấy tháng đầu huấn luyện, cơ hồ mỗi ngày đều chạy trong bom rơi đạn nổ.
Dẫn đường quá ít, dẫn đường có năng lực lập tức tham gia những nhiệm vụ nguy hiểm càng hiếm.
Hoàn thành xong nhiệm vụ của đơn vị trực thuộc, còn thường xuyên bị các đơn vị khác mượn đi tham chiến.
Cậu đã từng đến ổ ma túy ở Tam Giác Vàng, những tên cướp biển ở Somalia, những kẻ cuồng tín tham gia đàn áp chống chính phủ ở Afghanistan và đối mặt với họng súng của Mafia.
Nguy hiểm nhất là lúc cậu một mình rơi vào hang ổ phản động, tên phản động nói để các anh em nếm thử mùi vị dẫn đường trước, rồi dâng lên giường ông chủ.
Nhưng bọn chúng bị cậu ám thị tinh thần hoàn toàn mất cảnh giác, còng tay cũng tháo ra, lúc tên lính gác đè lên người cậu, trong nháy mắt rút khẩu súng lục dắt ở eo đối phương, tặng hắn một cú thúc chí mạng vào hạ bộ.
Cậu dựa vào một khẩu súng lục với mười viên đạn, một mình trở lại đơn vị.
Cuộc đời cậu dường như bị một thanh kiếm triệt để chặt đứt, bên này là khói lửa vô tận, bên kia là mùa hè dịu dàng, ở giữa là khoảng thời gian vĩnh viễn không cách nào vượt qua.
"Patrick", cậu nhẹ nhàng gọi, "Em còn nhớ quán ăn có món gỏi đu đủ với cà ri gà rất ngon trên đường đi học về không, một lát anh làm cho em ăn tối, bây giờ anh biết làm rồi, có muốn không?"
Doãn Hạo Vũ gật đầu nhìn cậu, Cao Khanh Trần chớp mắt cười một đóa ngọt ngào.
Doãn Hạo Vũ chui đầu vào lòng Cao Khanh Trần, vòng tay ôm lấy anh trai, "Em rất nhớ anh."
Cậu thở dài nói, "Dì với chị Mild đều rất nhớ anh, không biết anh ở bên ngoài có bị thương không."
Cao Khanh Trần có chút đau lòng, không biết nên nói gì.
Doãn Hạo Vũ tiếp tục, "Dì bắt đầu lễ Phật, bọn họ mỗi ngày đều cầu nguyện cho anh. Tiệm kem nhỏ trước cổng trường đóng cửa rồi, có người khác tới mở một cửa hàng tiện lợi."
"Kinh tế suy thoái, chị Mild đóng cửa thẩm mỹ viện, hiện tại mở tiệm đồ ăn và bánh ngọt, kinh doanh thuận lợi hơn trước. Chị ấy quen với một thầy giáo tên Ben, lúc kết hôn em có tới giúp sắp bàn ghế. Bọn họ tình cảm rất tốt, anh Ben rất yêu chị Mild, còn giúp chị ấy làm bánh ngọt."
Cánh tay với eo đều được lính gác trẻ tuổi ôm lấy, Cao Khanh Trần chỉ cảm thấy nghẹn ngào, một từ cũng không nói được, hốc mắt đỏ lên, không muốn rơi lệ trước mặt đối phương.
Thiếu niên năm đó mới mười bốn tuổi, hiện tại nói với cậu, "Em sẽ ở lại, anh, em sẽ không rời xa anh."
~ INTO1 ~
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro