Chương 15 - Bloody Mary

* Dionysus (tiếng Hy Lạp: Διόνυσος, tiếng Anh: Dionysus), là thần rượu nho trong thần thoại Hy Lạp cổ đại và là một trong mười hai vị thần của đỉnh Olympus. Ông là vị thần của rượu vang, thực vật, sự sinh sản và niềm vui. Những ngôi đền thờ ông ở khắp nơi trên đất nước Hy Lạp cổ đại. Việc thờ thần rượu vang cũng có ảnh hưởng rộng rãi và sâu rộng.

 * Quy cách pha chế Bloody Mary (tên một loại rượu) chỉ mang tính chất tham khảo, đừng tùy tiện thử, tác giả không chịu trách nhiệm. 


~ ~ ~ ~ ~


Doãn Hạo Vũ nằm trên giường, ngây người nhìn trần nhà.

Tinh thần thể của cậu cũng nằm trên giường. Con sói Bắc Mỹ rất lớn, nằm dài ngang chiều cao của cậu, ngoan ngoãn để Doãn Hạo Vũ vuốt lông, cái đuôi vui vẻ vẫy qua vẫy lại.


Cậu biết con sói đang vui vẻ chuyện gì.


Trương Gia Nguyên vừa khoác lác vừa mở cửa đi vào, cậu vừa nói chuyện với Lâm Mặc về những trò vui trước khi ngập ngũ, tâm tình rất tốt, thấy bạn cùng phòng bày ra dáng vẻ suy ngẫm nhân sinh, ngạc nhiên hỏi, "Patrick, cậu đang làm gì vậy."


Người trên giường không để ý cậu, Trương Gia Nguyên tự hỏi tự trả lời đi vào phòng tắm. 

Đợi cậu cầm khăn lau tóc bước ra, Doãn Hạo Vũ mới khẽ động đậy trên giường, Trương Gia Nguyên vui mừng, kéo cái ghế dài ngồi cạnh giường, hào hứng kể, "Hey, Mặc Mặc vừa hỏi tôi, cậu với Tiểu Cửu có chuyện gì."


Doãn Hạo Vũ lật người, vùi mặt vào đám lông trên người Bánh Sữa Trứng, "Tôi không biết."


Nhưng rất nhanh Bánh Sữa Trứng lật cậu lại, hai chân bám trên vai, cao hứng liếm cổ cậu.


Doãn Hạo Vũ biết người con sói ngốc này muốn liếm là ai.


Lúc cậu hôn Som Tam, Bánh Sữa Trứng trong viễn cảnh tinh thần của cậu náo loạn lên, khi Tiểu Cửu ca ca đi tới cùng ăn cơm, cậu không thể không ấn Bánh Sữa Trứng vào viễn cảnh, đề phòng nó đột nhiên nhảy ra vì quá kích động. 

Cậu không thể mất mặt trước Tiểu Cửu.


Ăn xong một bữa cơm không rõ mùi vị, cậu đưa Tiểu Cửu ca ca tới trước toà ký túc xá dẫn đường, một giây không chú ý, Bánh Sữa Trứng lập tức nhảy ra, muốn đi vào ký túc xá với Cao Khanh Trần, kết quả bị lá chắn tinh thần dẫn đường thiết lập trước cửa chặn lại, chỉ có thể ngồi bên ngoài kêu mấy tiếng không nỡ, rồi bị Doãn Hạo Vũ mang về.


Doãn Hạo Vũ cúi đầu, nhìn vào mắt tinh thần thể của mình, con ngươi đen nhánh của con sói nhìn cậu, như muốn hỏi: Lẽ nào cậu không muốn hôn anh ấy sao?


Cậu ảo não quay người, để Bánh Sữa Trứng trở về viễn cảnh tinh thần, chùm chăn lên đầu, thở dài.


Bóng tối khiến cậu dần bình tĩnh lại, Doãn Hạo Vũ nghe rõ mồn một tiếng nhịp tim đập loạn trong lồng ngực.

Trong đầu lởn vởn thân ảnh dẫn đường xinh đẹp, đối phương gắp cho cậu một miếng thịt gà, cười ngọt ngào lấp lánh, "Pai Pai, thử miếng này đi."


Đôi môi mềm mại của anh bị vị cay trong món gỏi đu đủ hun đỏ, lại có chút sưng, hồng hào căng mọng. Cậu không thể không bật ra suy nghĩ trong đầu, "Đúng vậy, cậu thực sự muốn hôn anh ấy."


. . . . . . . . .


Tiếng chia bài, tiếng ném xúc xắc, tiếng ầm ầm của máy đánh bạc và tiếng ồn ào của đám đông trộn lẫn vào nhau, khiến màng nhĩ của Trương Hân Nghiêu nhức nhối. 

Ánh đèn da cam pha chút đỏ chiếu lên đám người điên cuồng. Người thắng cười to thỏa mãn, kẻ thua vẻ mặt bất phục, trên bàn cược khó mà giữ được lý trí, rượu mạnh và thuốc phiện đều là liều thuốc kích khích cực mạnh.


Đối với một lính gác mà nói, nơi ầm ĩ thế này chính là địa ngục trần gian. 

Trương Hân Nghiêu đã nằm vùng ở bàn cược SIN này chín năm, không cách nào đeo vòng cổ lính gác, chỉ có thể dựa vào chất dẫn đường tổng hợp tự mang theo, tìm các cơ hội khác nhau để kết nối với Hồ Diệp Thao, trao đổi tin tức và tiếp nhận khai thông tinh thần từ đối phương.


Nằm vùng ở SIN bảy năm, anh mới có cơ hội lên lầu hai. Chỉ có lão đại chân chính mới được lên bàn cược ở lầu hai, tuy nói là bàn cược, không bằng nói là nơi đàm phán và giao dịch.

Mấy năm gần đây, hắc bang lớn nhỏ, thế lực địa phương, Al Qaeda, còn có phần tử phục hồi đế quốc bàn chuyện trao đổi lợi ích, ít nhiều đều liên quan đến sòng bạc này.


Hôm nay Trương Hân Nghiêu không có cơ hội lên lầu hai phát bài, chỉ có thể chọn một bàn gần cầu thang lầu hai nhất. Nhưng lầu trên vẫn còn cầu thang khác, mấy vị lão đại kia có xuống bên này không, còn phải xem vấn đề may rủi.


Trương Hân Nghiêu trải bài cho người cược xem, sau đó xáo bài rồi chia đều cho hai bên. 


Con lăn trên bàn cược di chuyển xung quanh, và các con bạc đỏ mặt theo dõi. Trương Hân Nghiêu chú ý nơi cầu thang có vài người đi xuống.


Âm thanh đủ loại hỗn tạp trong sòng bài quá nhiều, rất khó nghe thấy lời nói một cách chính xác, Trương Hân Nghiêu chỉ nghe loáng thoáng, "36 đỏ với 20 đen."

"Chỗ này đưa ông."


Tám tiếng sau, người đổi ca tới, anh quay người rời đi, thay một bộ đồ đơn giản, đi tới nhà hàng đồ nướng.


Gọi hai phần thịt dê, Hồ Diệp Thao ngồi ở bàn đối diện. 

Bình thường để che giấu vòng tay dẫn đường, cậu đều mặc áo khoác dài tay, lần này quay lại, ngồi trước mặt Trương Hân Nghiêu lắc lắc hai chiếc vòng trên cổ tay, "Đẹp không?"


"Cái ban đầu kia quá tồi tàn, bạn trai của tôi thay thành khuyên tai rồi." Hồ Diệp Thao quay đầu cho anh nhìn chiếc khuyên nhỏ trên tai.


Trương Hân Nghiêu biết cậu ám chỉ quân đoàn, nhưng anh cũng không thể hỏi nhiều.

Phục vụ bàn mang đến hai phần thịt dê, anh đẩy cho Hồ Diệp Thao một phần, "Mấy đoàn tàu đồ chơi lần trước, tìm được người bán rồi, bọn họ còn nói muốn tìm tôi mua hai mươi con búp bê nữa, nhưng không nói là muốn loại gì."


"Vậy thì tốt rồi, làm ăn một chút." Cậu ăn không được nhiều như vậy, bỏ nửa miếng thịt dê vào lại đĩa của Trương Hân Nghiêu. "Còn tốt hơn quán bar chúng tôi, bà chủ lên cơn muốn ly hôn với ông chủ."


Hồ Diệp Thao nhận thông tin từ Trương Hân Nghiêu, trở về cứ điểm đơn vị. 

Quán bar tên là Dionysus, dựa theo tên của một vị thần Hi Lạp, nằm trên phố Femon, mỗi buổi tối đều mang dáng vẻ say xỉn và tiệc tùng hoang phí.


Las Vegas, là một thành phố cuồng hoan không có điểm dừng. Ở Dionysus, người ta ăn chơi đến sáng, điên cuồng la hét và phóng thích bản thân. Giống Hy Lạp ngàn năm trước, mọi người nhảy múa và hát thánh ca ca ngợi thần rượu.


Hồ Diệp Thao không thường xuất hiện phía ngoài, với thân phận dẫn đường, cậu thường chỉ ở trong bếp chuẩn bị điểm tâm hoặc nguyên liệu pha chế.

Chỉ có những hôm nhân viên quá ít không đủ người, cậu mặc áo sơ mi dài thắt nơ đằng sau đứng trước quầy ba, không pha chế chỉ thu tiền.


Bất quá hôm nay tâm tình rất tốt, không cần đeo vòng tay dẫn đường, cậu xắn tay áo lên cao, để lộ chiếc vòng tay màu bạc, càng khiến cổ tay vô cùng đẹp mắt.


Sau khi ném vài viên đá vào bình lắc cocktail, có người tiến đến bắt chuyện, nhưng cậu lười quản, vắt ba quả chanh lấy nước cốt, ép hai quả cà chua, xúc hai thìa bột ớt, rắc thêm một nhúm hạt tiêu và vài hạt muối.


Cậu mở chai vodka, rót một chút, đậy nắp bình pha chế lắc lắc, động tác không tính là mây trôi nước chảy, nhưng có một loại sức hút vừa lơ đễnh vừa độc đáo, vô cùng dễ thương.


Đổ ra hai cốc chất lỏng màu đỏ tươi, cắt hai nhánh cần tây và đặt mấy lát chanh bên trên, Hồ Diệp Thao hỏi người tới, "Có gì không tốt? Một chút Bloody Mary?"


Tỉnh Lung cười nói: "Cái này không phù hợp hơn một chút sao?"



~ INTO1 ~

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro