Chương 4 - Thỏ Bắc Cực

Santa, Mika, Cao Khanh Trần ba người đứng gác cổng căn cứ huấn luyện, không kìm được bắt đầu rung chân, trên mặt đầy vẻ không thèm để mắt tới.

Cao Khanh Trần còn cố tình ngắt một cọng cỏ, để bên miệng nhai nhai, quay đầu hỏi Mika: "Nhìn em A không?"

Mika thành thành thật thật nhìn Cao Khanh Trần mặc áo phông trắng, khoác quân phục rộng thùng thình bên ngoài không thèm cài khóa, còn đeo kính đen, "A? Cậu A."

Cao Tiểu Cửu nhận được lời khẳng định liền cười thỏa mãn.

Santa một bên cười kéo vai Cao Khanh Trần, rút cọng cỏ ra, "Kawaiidesune! (Dễ thương)", nói xong liền chạy, còn không quên quay đầu lại nhìn bộ dạng giậm chân đầy oán giận của cậu.

Ba người đùa giỡn một hồi mới bình tĩnh lại, mỗi người cầm một cái ghế ngồi trước cửa đợi tân binh tới.

"Sao chưa có ai đến vậy?" Cao Khanh Trần thả con thỏ của mình ra, chân dài đung đưa qua lại.

Mika sau khi đồng ý với Cao Khanh Trần, một tay nhẹ nhàng nắm lấy cổ con thỏ Bắc Cực, một tay đỡ đùi nó, ôm lên, "Khoảng một trăm bảy mươi mét phía trước có chút động tĩnh."

Trình độ cường đại năm giác quan của mỗi lính gác là khác nhau, ví dụ thị giác của Santa phát triển đặc biệt tốt, Mika lại thiên về thính giác, cậu có thể nghe được rõ ràng ở khoảng cách rất xa.

Trước căn cứ huấn luyện không có đồng bằng, vốn dĩ cũng không phải doanh trại đóng quân quy mô lớn, phía trước vẫn là đồi núi trải dài.

 Mika chỉ tay tới ngọn đồi nhỏ bên trái phía ngoài, Santa lập tức xác định vị trí.

"Bọn họ, wow, đang đi săn."

Góc của vị trí đó là tuyệt vời, vừa đẹp có thể khống chế con đường duy nhất tới căn cứ huấn luyện. Hơn nữa lính gác ở đây thấy con đường thắng lợi ngay trước mắt, cũng dễ buông lỏng cảnh giác.

Santa nhìn thấy đối phương trốn trong bụi cây, khẩu súng bắn tỉa được nhặt lên, "Cũng tốt, giúp chúng ta loại đi vài người."

Mika gật gật đầu tỏ ý đồng tình, "Nếu không thể cảnh giác, vậy, cuối cùng sẽ thất bại."

"Sắp thành công rồi, cũng sẽ thất bại."

. . . . . . . . . . .

Đúng như dự đoán của Lưu Chương, buổi sáng cuối cùng quả nhiên là trận chiến khốc liệt nhất.

Đồng đội của cậu bị hạ rất nhanh, trong thời gian một ngày hai đêm, bên cạnh cậu chỉ còn Oscar.

Bọn họ gần như muốn kiệt sức.

Nhìn cột mốc trước cửa căn cứ huấn luyện phía xa, Lưu Chương cơ hồ muốn chạy qua đó, không ngờ bị Oscar ngăn lại.

"Có vấn đề."

Không nói được tại sao, nhưng cậu có một linh cảm không mấy tốt đẹp, "Từ giờ đến trưa còn ba tiếng nữa, không cần vội."

Lưu Chương nghĩ nghĩ, gật đầu, "Được."

Hai người đảo mắt bốn phía, tìm được một bụi cây tươi tốt, tận lực che giấu vị trí của bản thân.

Không đến nửa ngày, một vài lính gác từ phía xa đi tới, vài phút sau, tiếng súng từ trong rừng vang lên.

"Ôi trời, nguy hiểm quá." Lưu Chương có chút giật mình, vỗ vỗ vai Oscar, "Người anh em, may mà có cậu."

Oscar bình tĩnh đáp, "Tạm thời chưa coi là thắng, chúng ta phải dụ tay bắn tỉa ra."

Họ đang ở bên phải của con đường. Nếu không có gì ngoài ý muốn, đối phương sẽ ở đâu đó bên trái. 

Hai người cẩn thận đi vòng đến một vị trí có thể nhìn rõ tình hình trên đường, thấy mấy lính gác vừa bị bắn trúng được một người lính gác trước cửa chỉ cho một con đường khác.

Chắc là sau khi bị loại sẽ được gửi về đơn vị trực thuộc ban đầu. Không còn cách nào, tuyển chọn lần này căn bản quá khốc liệt, suy cho cùng chiến trường là nơi gươm giáo không có mắt.

Lưu Chương ôm mặt, một tay nhặt khẩu súng trường lên kiểm tra, "Cứ để tôi."

Đợi thêm nửa tiếng, lại có hai lính gác đi qua, tiếng súng đầu tiên vang lên, Lưu Chương lập tức xác định được vị trí của đối phương, đặt tay lên cò súng.

Họ không đối mặt trực tiếp với họng súng của nhau, những phát đạn vào đầu chắc chắn rất nguy hiểm.

Lưu Chương hạ họng súng xuống và cố gắng khóa vào ngực đối thủ, đồng thời Oscar cũng điều chỉnh tư thế và nhắm thẳng vào họng súng của đối thủ bên dưới.

"Bang!"

Santa với Mika cùng lúc đứng dậy, thỏ Bắc Cực từ trên đầu gối bị giật mình, hoài nghi ngẩng đầu lên, đôi mắt ngơ ngác nhìn quanh.

"Ba tiếng." Mika nói.

Lính gác từ trong bụi cây đứng lên, ra hiệu mình đã bị loại, hai người bị bắn trúng cũng được đưa đi.

Lưu Chương cùng Oscar đập tay ăn mừng, đi tới cửa căn cứ huấn luyện.

Santa bật ngón tay cái lên khích lệ, Cao Khanh Trần ngồi trên ghế vỗ tay, con thỏ Bắc Cực cũng đứng lên đập đập hai chân tỏ ý, "Không tồi a."

Lưu Chương không kiềm chế được khóe miệng nhếch lên, nhưng lại ngại ngùng hạ xuống.

Chỉ đường cho hai lính gác vào trong, ba người lại cùng ngồi trước cửa, hai tay ôm mặt, nhìn chằm chằm vào khu rừng trước mắt.

Cao Khanh Trần vuốt ve lưng con thỏ và đôi mắt của nó nheo lại đầy thoải mái.

Qua một lúc, con thỏ đột nhiên đứng dậy, cái mũi nhỏ khịt khịt, nhìn đông nhìn tây.

Phía trước lại có mấy lính gác nữa sắp tới.

Thỏ Bắc Cực nhảy khỏi đầu gối và lao về phía trước. Cao Khanh Trần vội ôm lấy con thỏ, "Làm gì thế?"

Không ngờ con thỏ lại trốn thoát, trực tiếp chạy ra ngoài, "Đồ thỏ không nghe lời." Cao Khanh Trần bỏ cuộc trong việc ngăn cản, dùng giao tiếp tinh thần, "Ngươi đừng có lộn xộn a."



Cách đích đến không xa, Doãn Hạo Vũ cuối cùng cũng thở ra một hơi nhẹ nhõm, nhìn thấy dấu hiệu quân đội trước cửa qua khe hở của tán cây, cậu cùng Trương Gia Nguyên, Châu Kha Vũ đều cảm thấy hai ngày nay mệt muốn lấy mạng.

Phía trước đột nhiên truyền tới tiếng sột soạt, ba người vội vàng cảnh giác cầm súng lên.

Một quả cầu tuyết từ trong bụi cây lăn ra, vậy mà lại là một con thỏ Bắc Cực, Doãn Hạo Vũ thầm đoán là tinh thần thể của một dẫn đường, tay vẫn cầm súng cảnh giác như cũ.

Con thỏ kia dừng lại bên chân cậu.

Xác định phía trước không có ai tới, Doãn Hạo Vũ tạm thời buông súng, Trương Gia Nguyên cùng Châu Kha Vũ đưa mắt nhìn bốn phía canh chừng.

Trương Gia Nguyên chớp mắt, "Con thỏ của ai dễ thương thế?"

Con thỏ kia đứng trước mặt Doãn Hạo Vũ khịt khịt mũi, nâng nửa thân trên lên và đặt chân lên chân của cậu.

"Muốn ôm à?" Châu Kha Vũ cười một tiếng.

Doãn Hạo Vũ không dám động đậy, tự ý chạm vào tinh thần thể của người khác mà không được sự cho phép của chủ nhân tương đương với tội quấy rối tình dục, nhưng có vẻ nó không chịu đi.

Cậu từ từ ngồi xổm xuống, nhìn vào đôi mắt ngây ngốc của con thỏ, trong lòng dịu lại một cách khó hiểu.

Con thỏ vỗ vỗ đầu gối của cậu rồi lại buông chân xuống, trong lòng cậu thoáng trùng xuống, lại có chút thất vọng.

Đúng lúc muốn đứng lên, ai biết cục bông kia lùi lại phía sau hai bước, trực tiếp nhảy vào lòng cậu.

"Đừng!" Doãn Hạo Vũ bị dọa, hai tay không biết đặt ở đâu. Con thỏ không được bắt lấy, rất không vui vẻ, tức giận gừ nhẹ mấy tiếng.

"Xin lỗi." Doãn Hạo Vũ hạ giọng nói.

Con thỏ vẫy vẫy tai.

"Doãn Hạo Vũ, nhìn cậu như đang dỗ vợ ấy." 

Con thỏ lại nhảy vào lòng cậu lần nữa, lần này Doãn Hạo Vũ kịp thời ôm lấy. Nhưng cậu cũng không dám cử động nhiều, cứng nhắc dùng tay bế con thỏ đi tiếp.

Mất đi một người cầm súng, Trương Gia Nguyên với Châu Kha Vũ chỉ có thể nâng cao cảnh giác, đi tới nơi có thể nhìn thấy cửa đại, có hai lính gác biểu cảm nghiêm nghị cùng một người dẫn đường vẻ mặt tối sầm đang nhìn chằm chằm vào bọn họ.

"Som Tam (Gỏi đu đủ) ! Quay lại đây !"

Con thỏ hai tai động đậy, nằm trong lòng người lính gác giả bộ không nghe thấy.

Cao Khanh Trần tức giận điên người, con thỏ của cậu sao lại không biết xấu hổ như vậy! Để người lạ chạm vào tinh thần thể của mình có khác nào mời người ta lên giường! 

Cậu vừa xấu hổ vừa tức giận, không để ý đối phương là ai, một bên cầm súng lên muốn đánh người.

Doãn Hạo Vũ đứng đó, nhìn người dẫn đường phía xa biểu tình giận dữ đầy sinh động.

"Tiểu Cửu ca ca."

Cậu thật sự không dám tin vào mắt mình. Trong lòng như có pháo hoa bùng nổ, vừa vui mừng vừa kinh ngạc, ý niệm cùng kích động trào dâng trong lòng, cậu gào muốn khản giọng.

"Tiểu Cửu ca ca!"

"Cái gì?" Cao Khanh Trần nhìn rõ mặt người lính gác.

"Patrick?"



~ INTO1 ~

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro