CHAP 16: CẬU ẤY KẾT THÚC TRONG HÀO QUANG


Bá Viễn lại lấy dao đánh dấu mũi tên lên cây, đây là lần thứ bảy anh làm như vậy trên đường.

Patrick khẽ ngáp, lau chất lỏng trên khóe mắt.

"Buồn ngủ hả?" Bá Viễn quay đầu nhìn cậu.

"Có một chút...Ha~" Patrick đang trả lời lại ngáp thêm một cái, liền cực kỳ xấu hổ mỉm cười, "Tối qua nói chuyện với anh tiểu Cửu đến khuya."

"Thế hả? Anh không biết luôn á." Bá Viễn tùy tiện đáp lời, cất dao đi dẫn Patrick đi đến ngã tư kế tiếp.

"Thế hai đứa đã nói những gì?"

"Rất nhiều luôn." Patrick đáp, "Nói về những ngày này, cảm giác giống như một cơn ác mộng không chân thật, kể đến sự khác nhau của các anh trước đây và bây giờ, vì thế lại nhắc đến Sáng tạo doanh."

Nghe đến đây, dường như chạm vào trong lòng Bá Viễn,  anh nhẹ nhàng hỏi: "Có muốn quay lại không?"

"Nếu như thời gian có thể xoay ngược quay về thời điểm lúc còn ở trong Doanh, có nuối tiếc gì muốn bồi đắp không?"

Bá Viễn cảm thấy mình hỏi câu hỏi quá khó, mà khi anh nhìn thẳng vào mắt Patrick, lại không thấy sự bối rối hay hoang mang mà mình đã dự đoán.

Thành viên nhỏ tuổi nhất đội được cưng chiều hết mực, dường như không suy nghĩ liền vừa mỉm cười vừa lắc đầu: "Không muốn quay về."

"Hối tiếc có lẽ sẽ có nhưng em không muốn quay lại."

Không cần đợi Bá Viễn hỏi, Patrick liền nói tiếp:

"Là bởi vì em không biết được em đã làm những gì để có được mọi người như hiện tại."

"Nếu như quay về quá khứ, em sợ rằng em làm sai điều gì đó hoặc là đánh rơi thứ gì đó, thì sẽ khiến hiện tại thay đổi."

"Em rất quý trọng, tất cả của hiện tại."

"Các anh quan trọng hơn nhiều so...ừm...so với mong muốn quay về bù đắp những hối tiếc của em."

Bá Viễn nhất thời không biết nói gì.

Rất lâu sau, anh xoa đầu Patrick, khéo léo khẽ đổi chủ đề này sang trang khác: "Chỉ nói những thứ này thôi sao? Còn gì nữa không?"

Suy nghĩ của Patrick bất giác quay về tối hôm qua, cậu với Nine cẩn thận sải bước trong đống gạch vụn, ước chừng vị trí của Lưu Vũ, tìm vị trí gần cậu nhất, nói chuyện với nhau cho đến khi bầu trời trở nên trắng xóa.

Thật ra cũng không nói nhiều lắm, đa số thời gian bọn họ chỉ im lặng ngồi đó, nghe vài tiếng xào xạc của lá cây, giống như gió đang nói chuyện.

".........Chúng em nói về Thái Lan, vừa đúng lúc hiện tại là thời gian đẹp nhất của Đảo Phuket, khách du lịch sẽ chen chúc đầy bãi biển Patong."

"Đợi sau khi ra ngoài, mọi người cùng nhau đi đảo Phuket đi." Patrick cúi đầu cười yếu ớt, "Chúng ta đi Vịnh Phan Nha ngắm hoàng hôn, sau đó ăn gỏi đu đủ  Thái và thịt heo xào húng quế chính cống, hơn nữa anh Nguyên nhi rất muốn ăn kem dừa suốt."

"Được thôi, đến lúc sẽ để em và tiểu Cửu làm hướng dẫn viên."  Dường như quên đi tình hình trước mắt, Bá Viễn liền sảng khoái đồng ý.

Anh đưa ngón tay út ra: "Chúng ta móc tay nhé."

"Ừm!"

...........

Nhớ đến hôm qua Patrick còn chưa nghỉ ngơi đủ, hai người liền trở thành nhóm trở về trại đầu tiên.

Nhưng Bá Viễn cảm thấy mình vẫn còn dồi dào tinh lực, nghĩ đến cây ăn quả đã gặp ở trên đường, liền quyết định đi thêm một chuyến, đảm nhận vấn đề lương thực của đồng đội.

Đã từng chứng kiến qua cảm giác phương hướng của Patrick, trước lúc đi Bá Viễn dặn dò rất nhiều lần: "Em cứ ở trại, không được đi đâu hết, hiểu chưa? Anh sợ em đi lạc."

"Em rất thông minh." Patrick không vui nói.

Bá Viễn đồng ý lia lịa, lấy một chiếc áo khoác sơ mi không biết của ai bỏ đó mang theo chứa hoa quả.

Sau khi anh đi, Patrick cũng không về lều, dứt khoát ngồi trên chiếu, dựa vào gốc cây ngủ gà ngủ gật.

Chưa được bao lâu, có một cơn gió thổi đến làm cậu tỉnh giấc, đang lúc mơ màng, thấp thoáng có tiếng động gì đó từ trong rừng sâu truyền đến, giống như tiếng thở dốc của thú hoang.

Patrick lập tức cảnh giác, muốn tìm một chỗ để trốn, nhớ đến lời Bá Viễn nói trước khi đi, liền lúng túng.

Đang do dự không thôi, bỗng nhiên tay chạm vào thân cây, cảm giác thô nhám đã nhắc nhở cậu: Trèo lên cây, không phải cũng ở trong trại rồi sao?

May mà buổi sáng đã được thấy Trương Gia Nguyên trèo mẫu, trong lòng Patrick nhớ lại cách cậu trèo cây, cũng bắt chước trèo lên, giấu mình trong lá cây rậm rạp, nín thở chờ đợi.

Khoảng một phút sau, một thân hình động vật to lớn uy nghiêm lẫm liệt chầm chậm đi ra từ khu rừng.

Đó là một con sư tử đực châu Phi nặng khoảng 200 kg, bờm ở hàm dưới và một bên mặt bị dính những thứ ô huế nào đó, bờm đen thùi.

Nó há miệng, nước dãi liền chảy từng sợi từng sợi một xuống dưới bờm, tiếng hít thở nặng nề giống như tiếng ồ ồ của động cơ xe hơi sau khi dùng xăng kém chất lượng.

Khi gần đến buổi trưa, đôi mắt nhìn tuần tra xung quanh cực kỳ có sức đe dọa, Patrick có thể nhìn rõ con ngươi nhỏ đến chỉ còn là một đường kẻ, hàm răng gãy trong miệng và những vết lằn roi trên lưng của nó dưới ánh mặt trời.

Sự phán đoán nguy hiểm, khiến nhịp tim Patrick đập nhanh, cậu bịt mũi, cố gắng che dấu hơi thở ngày càng gấp gáp sau bàn tay đã tê dại đi.
Sư tử đã chuyển sự chú ý sang đống lửa đã được dập tắt của bọn họ, ngửi ngửi đống xương của Wien rơi khắp nơi trên đất, nhe răng, tâm trạng trở nên cáu gắt hơn.

Nhưng rất đáng tiếc, cho dù lật hết đống đồ trong trại, nó cũng không tìm thấy bất kỳ đồ ăn nào để cho vào miệng để lấp đầy bao tử, đã định sẵn quay về trong thất bại.

Tinh thần Patrick luôn căng thẳng, nhìn Sư tử dường như sắp rời khỏi chỗ này, cuối cùng mới thả lỏng.

Như khi cậu nhìn kỹ lại, phương hướng mà sư tử đi phía trước, rõ ràng có một dấu mũi tên nhỏ ở bên cây kế bên.

"Ê!" Không kịp nghĩ nhiều, Patrick lập tức hét lớn.

Quả nhiên tiếng động đó thu hút sự chú ý của sư tử, nhìn đầu người lấp ló sau đám lá cây um tùm, trong mắt lộ ra ánh sáng xanh mướt.

nó rống lên và vồ mạnh vào thân cây.

Cành cây chịu lực dưới thân rung lắc mạnh mẽ, Patrick muộn màng nhớ ra, sư tử biết trèo cây.

Lúc nhận ra điều này, móng vuốt sư tử đang phát ra âm thanh chết chóc trên cây, khuôn mặt hung ác ở phía dưới, Patrick cảm thấy mình có thể cảm nhận được hơi nóng tanh hôi trong miệng nó phát ra.

Không, đừng!

Đương nhiên sư tử không nghe được tiếng lòng của cậu, nó nhanh chóng gác cái móng trước thô ráp của nó lên cành cây bên dưới.

"Răng rắc"

Trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc, cành cây đó dường như không chịu đựng được sức mặng của sư tử liền gãy ngang.

"?"

Lưng sư tử đáp đất phát ra tiếng gầm đau đớn, đợi lúc lật người lại, thấy đôi mắt trên cành cây này liền có chút băn khoăn và kiêng dè.

Patrick nhớ lại, buổi sáng Trương Gia Nguyên lúc sắp rơi khỏi cây, trong tình thế cấp bách dùng sức bước qua cái thân cây kia, chắc lúc đó đã để lại vết nứt.

Một chút vui sướng sau khi thoát khỏi cái chết dâng lên trong lòng, Patrick âm thầm nói: cảm ơn anh Nguyên nhi, anh Nguyên nhi yyds.

Một người một sư tử, một ở trên cây một ở dưới đất, đang muốn kéo dài sự giằng co, bên tai Patrick cực kỳ nhạy cảm một lần nữa nghe thấy tiếng động nhỏ nhẹ.

Dường như tim ngừng đập một nhịp, Patrick chầm chậm nhìn về nơi tiếng kêu phát ra, chỉ thấy một con rắn toàn thân xanh lục đang lượn quanh thân cây dưới chân mình, nửa người trên vung lên, trạng thái cực kỳ linh hoạt.

Thời gian trong mắt Patrick dường như trở nên chậm chạp, thậm chí cậu còn có thời gian suy nghĩ: "Loại động vật như rắn, trừ khi bị kinh sợ, nếu không trong tình huống bình thường sẽ không tấn công con người."

Vừa nãy tiếng động cành cây gãy, chắc là dọa đến nó rồi.
Dưới chân, rắn đã há to miệng lộ ra chiếc răng độc, Patrick đờ đẫn quay người, nhìn sư tử vẫn đang nhìn chằm chằm dưới gốc cây, không nhịn được cười lạnh.

Cơn đau râm ran cùng với sự mát lạnh tản ra ở mắt cá chân, thuận theo máu chảy đến tứ chi, Patrick nằm sấp không cử động, chỉ dùng sức ôm chặt lấy thân cây dưới thân.

Không thể để sư tử ăn thịt.

Không được rơi xuống.

Không được...

Không biết qua bao lâu, ý thức của cậu dần dần hôn mê, ngay cả hít thở cũng trở nên khó khăn, trước mắt là sự mơ hồ đã không nhìn rõ sư tử có còn ở dưới gốc cây canh giữ đồ ăn của nó không.

"Anh...Viễn..."

"Em còn phải...đợi anh trở về..."

"Còn phải.....dẫn mọi người....đi Thái Lan.."

Cậu dùng chút sức lực cuối cùng nhìn về phía bầu trời, bầu trời hôm này dường như xanh như nước biển của đảo Phuket.

Bầu trời trong vắt gần như xuyên thấu, cậu mơ màng nhìn thấy Lưu Vũ đang mỉm cười đưa tay với cậu.

....................

"Ting tong"

"Ôi, trời ạ, nếu như tổ chức một cuộc thi bịt mắt bắt dê, các người chỉ có thể nhận được trứng ngỗng."

"Chú hề không đợi được nên phải chia sẻ tin tức với các người, nhưng các người mãi đến bây giờ mới tìm được người bạn sớm đã  bị loại.

Nghe đây, đám ngu xuẩn, sự ra đi của người chơi "Patrick" đã đổi cho các người thêm một manh mối:

"ĐOÀN XIẾC THÚ XUẤT HIỆN BIẾN CỐ, NHÂN VIÊN QUẢN LÝ CŨNG KHÔNG RÕ TUNG TÍCH, CHỈ ĐỂ LẠI MỘT ĐỐNG HỖN ĐỘN, ĐIỀU NÀY THẬT SỰ QUÁ TỒI TỆ."

"BÂY GIỜ CÓ HAI CON ĐƯỜNG XẾP TRƯỚC MẶT CÁC NGƯỜI, TÌM HIỂU RÕ RÀNG RỐT CUỘC GÁNH XIẾC XẢY RA CHUYỆN GÌ, SAU ĐÓ GIÚP NHÂN VIÊN QUẢN LÝ GIẢI QUYẾT RẮC RỐI, HOẶC LÀ, TÌM HIỂU RÕ TRONG GÁNH XIẾC RỐT CUỘC ĐÃ XẢY RA CHUYỆN GÌ, SAU ĐÓ GIẢI QUYẾT RẮC RỐI."

"HI VỌNG CÁC NGƯỜI ĐÃ HIỂU ĐƯỢC Ý CỦA CHÚ HỀ, CHÚC MỌI NGƯỜI MAY MẮN."

Lưu Chương đọc xong tin nhắn không nhịn được liền chửi thề, buông điện thoại xuống im lặng, cổ họng nghẹn ngào, đôi mắt sưng vù lại là một mảnh chua xót.

Bá Viễn ngồi trên mặt đất ôm lấy Patrick, anh đã duy trì động tác này suốt hai tiếng đồng hồ rồi, chỉ là không hề nói bất kỳ lời nào, chỉ lặng lẽ rơi nước mắt, mãi đến khi nước mắt không thể rơi được nữa.

Mika nhìn qua vết thương trên mắt cá chân của Patrick, liền sụp đổ ôm lấy đầu khóc nức nở, trong miệng không ngừng kêu" I should kill it" "I should kill it", lúc này dần dần bình tĩnh lại, không ngừng run rẩy.

Nine khóc đến mức ngất đi hai lần, khi tỉnh lại liền chạy đến bên đống hoang tàn, không cho những người khác đi theo, một mình ôm đầu gối ở đó, vừa khóc vừa cười không biết đang nói gì.

Trương Gia Nguyên phản ứng mạnh nhất, cậu nhanh chóng lau sạch nước mắt, quơ dao muốn trèo lên cây, nói "Trèo một cây, tìm không thấy thì trèo hết tất cả các cây, phải tìm được ra con rắn đáng chết đó chặt thành mảnh vụn."

Châu Kha Vũ khóc đến mức co rúm vẫn muốn đi cản cậu, trong lúc giằng co bị dao cắt sâu vào, mới khiến Trương Gia Nguyên dừng lại, vứt dao đi, ngồi trên đất ôm mặt khóc lớn.

Lâm Mặc vẫn không hề khóc, ngồi ở trên hòn đá lớn nhìn về phía trước, vô thức nắm ngón tay mình ngay cả Lưu Chương cũng ngồi xuống nắm lấy tay cậu. Cậu nhìn tầm mắt Lưu Chương nhưng không hề có phương hướng.

"Chúng ta phải lấy lại tinh thần." Lưu Chương nói, cổ họng khàn đến không thể nhận ra.

"Ừm." Lâm Mặc đáp lại bằng giọng không thể nghe được.

Lưu Chương hít thở sâu, nhớ đến tình hình của Châu Kha Vũ nhất thời thể xác và tinh thần trở nên mệt mỏi.

"Chúng ta phải vượt qua trò chơi quái quỷ này."

Đến lúc này, mười một người đã mất đi hai người, Santa và Riki cũng không biết đã đi đâu.

Từ lúc ra khỏi biệt thự, điện thoại dường như mất đi công dụng liên lạc, ngoài việc nhận được thông báo của joker ra, cho nên hoàn toàn không liên lạc được với bọn họ.

Nói trắng ra, bây giờ tìm thấy thi thể mới nhận được gợi ý tử vong, bọn họ thậm chí không biết hai người đó còn sống hay không.

----Bọn họ thật sự có thể vượt qua trò chơi trong bảy ngày sao?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro