Chap 13: Thổ lộ tất cả
Ánh mắt của vị tỉ phú Stark trở nên tham lam hơn. Vì ba từ ấy...nó vẫn chưa đủ. Thứ hắn muốn là khiến Stephen phải đầu hàng, muốn Stephen bộc lộ ra mặt mềm yếu của bản thân,muốn gã thừa nhận hết, từng chút một—từng nỗi đau, từng khao khát, từng dằn vặt mà gã đã chịu đựng suốt bao năm qua.
Vì Stephen Strange không phải kiểu người dễ dàng gục ngã. Vị pháp sư thanh lịch này có thể sẵn sàng hy sinh tất cả, có thể chịu đựng đau đớn đến tận cùng, có thể đứng trước cái chết mà không hề chớp mắt...nhưng yêu, với gã, là một cuộc chiến khốc liệt hơn bất cứ trận chiến nào. Tony Stark tham lam muốn Stephen thua trận. Lần này, anh không để Stephen trốn thoát.
Ngón tay anh siết nhẹ trên cằm gã pháp sư, ánh mắt như muốn xuyên thấu từng ngóc ngách trong tâm hồn gã.
- Cậu yêu tôi bao lâu rồi?
Stephen đông cứng rồi nhìn Tony, gương mặt gã không biểu lộ cảm xúc, nhưng bàn tay đang run rẩy đã phản bội gã.
- Stephen.
Vị thiên tài gọi tên người kia, giọng nói trầm, thấp, nhưng mang theo thứ sức nặng không thể chối từ. Không phải một tiếng gọi vu vơ, không còn là sự chọc ghẹo quen thuộc, mà là một mệnh lệnh, nó dịu dàng, kiên quyết, và rất thật. Stephen cười khẩy, nhưng đôi mắt gã đầy mệt mỏi.
- Có lẽ là ngay từ lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh. Có lẽ là từ lần đầu tiên anh bước vào Sanctum, càu nhàu về phép thuật nhưng vẫn không rời đi...
Gã hít một hơi run rẩy, như thể mỗi từ nói ra đều là một vết cắt lên chính mình.
- Có lẽ là từ cái ngày tôi nhận ra rằng, dù anh có quay lưng rời đi bao nhiêu lần đi nữa... tôi vẫn luôn ở đây, chờ đợi anh quay về.
Tony nhắm mắt trong thoáng chốc, hít vào thật sâu như để ngăn cơn đau dội lên trong lồng ngực.
- Vậy tại sao từ trước đến giờ...cậu mạnh dạng không tỏ tình chứ?
- Bởi vì tôi biết anh sẽ không nghiêm túc...
Stephen đáp, ánh mắt lướt qua gương mặt Tony nhưng không dừng lại.
- Tôi không muốn trở thành một trò đùa khác trong vô số trò đùa của anh... Anh chẳng bao giờ...nhìn tôi với ánh mắt đó...Cái ánh mắt mà anh dùng để nhìn một người mà anh có thể yêu..
Chưa bao giờ Stephen để lộ bản thân nhiều đến vậy. Chưa bao giờ để anh nhìn thấy mặt mong manh, tổn thương của một người luôn đứng giữa ranh giới của quyền năng và cô độc. Tony Stark đã quá mải mê với những cuộc tình thoáng qua, quá bận rộn với những thứ phù phiếm, đến mức chưa bao giờ nhận ra người duy nhất luôn ở lại bên cạnh mình.
Tony vẫn nắm bàn tay đầy sẹo của vị bác sĩ ấy, lòng bàn tay ấm áp bao lấy những ngón tay thon dài nhưng lạnh giá, như muốn truyền qua đó một phần trái tim anh, phần đã chậm trễ quá lâu, đã ngập ngừng quá nhiều, và giờ đang sẵn sàng dốc cạn.
- Vậy...giờ tôi đang nhìn em với ánh mắt đó thì sao?
Stephen ngước lên. Ánh mắt gã tối lại, như một bầu trời không còn tin vào bình minh.
Người đàn ông này đã sống quá lâu với nỗi đau, quen với việc bị người ta lướt qua, bị bỏ lại sau những bức tường kính không ai để tâm đến. Quá lâu đến mức gã không còn biết phải làm gì với niềm hy vọng... thứ từng rực sáng trong gã, nhưng đã bị vùi lấp bởi thực tế khắc nghiệt và trái tim từng vụn nát nhiều lần.
Gã không tin vào những lời hứa. Không tin vào những giấc mơ đẹp đẽ. Và gã cũng không chắc mình có thể tin Tony Stark, người từng chạm vào gã bằng đôi tay ấm, nhưng luôn để lại những khoảng lạnh phía sau.
Stephen không nói gì. Chỉ nhìn anh. Như thể chờ đợi xem Tony sẽ làm gì với thứ tình cảm đã bị bào mòn đến mức không còn hình hài.
Tony đã từng nhìn thấy rất nhiều người gục ngã. Nhưng chưa bao giờ, chưa một ai, làm tim anh thắt lại như Stephen lúc này.
Có lẽ vì anh chưa bao giờ nghĩ rằng Stephen Strange—vị pháp sư cao ngạo, lạnh lùng, mạnh mẽ—lại có thể mong manh đến thế. Và điều tồi tệ nhất? Là anh chính là người đã đẩy gã đến mức này.
Anh đưa tay lên, chạm nhẹ vào gương mặt Stephen. Ngón tay anh lướt qua đường viền hàm cứng nhắc, rồi chạm đến gò má gã, lạnh lẽo và cứng rắn, như thể gã đang cố đóng băng chính mình để không cảm nhận bất cứ thứ gì nữa.
- Stephen à.
Gã không phản ứng. Không né tránh. Nhưng cũng không đáp lại.
- Nhìn tôi đi.
Giọng Tony dịu dàng, mềm mại, như một làn gió nhẹ khẽ vỗ về giữa những đổ vỡ. Anh không thể nhìn thấy gã đau đớn mà không làm gì. Anh không thể đứng đó, khoanh tay, và chỉ tiếp tục chứng kiến Stephen vật lộn với những gì sâu kín trong lòng.
Chậm rãi, thật chậm rãi, Stephen ngước mắt lên. Đôi mắt ấy, đôi mắt mà Tony đã từng thấy đầy kiêu hãnh, sắc bén và đầy quyền uy. Giờ đây lại chỉ còn lại nỗi đau đớn đến tận cùng. Đau đến mức ánh mắt ấy không còn một chút ánh sáng, chỉ có sự mệt mỏi và tuyệt vọng.
Nó khiến Tony cảm thấy như ai đó đang bóp nghẹt trái tim mình, như thể một phần nào đó trong anh bị xé nát, chỉ vì nhìn thấy người đàn ông mà anh yêu thương đang chịu đựng, dằn vặt trong im lặng.
Và lần đầu tiên trong cuộc đời, Tony nhận ra rằng mình sợ.
Không phải sợ thất bại. Không phải sợ mất mát.
Mà là sợ mất đi người đàn ông trước mặt này.
Sợ rằng nếu anh không làm gì ngay lúc này, nếu anh không hành động, nếu anh để Stephen chìm sâu hơn vào nỗi đau ấy... gã sẽ không bao giờ quay lại nữa.
Tony nuốt khan, cảm giác nghẹn ứ trong cổ họng. Anh siết nhẹ tay Stephen, không mạnh mẽ, nhưng đủ để gã biết anh đang ở đây. Chỉ cần một chút cảm giác thôi, để Stephen hiểu rằng gã không phải đối diện với tất cả sự đen tối trong lòng mình một mình nữa.
- Em không cần phải chịu đựng một mình nữa.
Giọng anh thì thầm, từng từ một, như thể muốn khắc sâu vào tâm trí gã, vào trái tim đã cạn kiệt niềm tin và hy vọng.
Stephen nhếch môi cười, nhưng nụ cười ấy trống rỗng đến đáng sợ. Đó không phải là nụ cười của một người đã tìm thấy bình yên. Mà là nụ cười của một kẻ đã chán nản, đã mệt mỏi đến tận cùng.
Cả cuộc đời gã là một chuỗi những mất mát, tổn thương, và những bức tường gã dựng lên để bảo vệ chính mình. Gã đã học cách đẩy mọi thứ ra xa—học cách không để bản thân quá gần gũi với ai, bởi vì gần gũi đồng nghĩa với tổn thương.
Nhưng một tên thiên tài kiêu ngạo mang họ Stark lại cứ ngang nhiên bước vào thế giới của gã. Không cần xin phép. Không cần cảnh báo. Ngay cả khi gã đẩy anh ra.Ngay cả khi gã từ chối thừa nhận mọi thứ. Ngay cả khi gã cố gắng kiểm soát cảm xúc của mình, kìm nén nó, gạt nó sang một bên như gã vẫn luôn làm... Tony vẫn cứ ở đó.
Stephen vốn không quen với sự dịu dàng. Y đã tự bảo vệ mình quá lâu. Đã luôn sống với cái vỏ ngoài cứng rắn, với vẻ kiêu ngạo để không ai có thể tiếp cận. Nhưng lúc này, trong vòng tay Tony, y có thể cảm nhận được sự an ủi, một sự bình yên chưa từng có.
Giờ đây, khi hơi ấm của Tony bao trùm lấy gã, khi bàn tay anh đặt nơi lưng gã, nhẹ nhàng, nhưng vững chãi như một điểm tựa mà gã chưa từng dám mơ tới. Stephen cảm thấy một điều gì đó trong mình đang thay đổi.
Như thể lớp băng mà gã đã tự xây nên qua từng năm tháng cô đơn đang bắt đầu nứt vỡ.
Như thể bức tường gã dựng lên giữa bản thân và thế giới, một bức tường được xây bằng tổn thương, kiêu hãnh và nỗi sợ... đang dần sụp đổ.
Ở trong vòng tay của Tony, Stephen được phép làm con người bình thường... biết đau, biết mệt, biết yếu đuối. Không còn là pháp sư Tối thượng hay là kẻ nắm giữ vô vàn thực tại, cũng chẳng còn là bậc thầy thao túng thời gian và định mệnh.
Tony đưa tay lên, những ngón tay vuốt nhẹ qua mái tóc rối bời của gã—mềm và lạnh như những sợi tơ đã trải qua một cơn bão. Giọng Tony vang lên, trầm thấp nhưng dịu dàng đến lạ, như tiếng đàn trong đêm vắng:
- Tốt rồi. Cứ như thế đi.
Hơi thở của Stephen vẫn chưa ổn định. Những nhịp hít vào vẫn còn ngắt quãng, như thể lồng ngực gã vẫn chưa học lại được cách thở một cách bình thường. Cơ thể gã vẫn còn run không rõ vì cảm xúc, vì kiệt sức, hay đơn giản là vì lần đầu tiên trong một thời gian dài, gã dám để mình yếu đuối.
Tony cúi đầu, để trán mình tựa nhẹ vào trán người kia. Một cử chỉ nhỏ, nhưng đầy dịu dàng. Anh không cần nhìn vào mắt gã, bởi ngay lúc này, sự kết nối giữa họ đã vượt xa ánh nhìn.
- Ngoan nào...cứ hít thở đi, không sao đâu.
Stephen không nói gì. Nhưng gã khẽ nhắm mắt lại. Những hơi thở gấp gáp, vẫn còn đó, nhưng không còn mang theo sự kháng cự. Và bàn tay Stephen, lần đầu tiên không còn cứng nhắc, không còn e dè, không còn đặt lên người Tony như một phép lịch sự lạnh nhạt. Thay vào đó... gã bám lấy anh như thể Tony là sợi dây cuối cùng níu giữ gã lại với thế giới.
Anh khẽ nghiêng đầu, để môi mình chạm vào mái tóc của gã, hôn nhẹ một cái như một lời an ủi. Cơ thể Stephen dần thả lỏng trong vòng tay Tony, không còn sự gồng lên cứng nhắc, không còn những nỗ lực để trốn tránh hay che giấu. Tony nhận ra khoảnh khắc ấy chính là khoảnh khắc mà Stephen hoàn toàn mất đi lớp phòng bị cuối cùng..
Chậm rãi, Tony đưa tay nâng cằm Stephen lên, ép gã phải nhìn thẳng vào mắt anh. Đôi mắt xanh xám ấy vẫn còn ầng ậng nước, hơi thở vẫn còn run nhẹ, nhưng không còn lạnh lùng, không còn xa cách như trước nữa.
- Cậu thật sự không biết mình trông thế nào lúc này đâu.
Tony khẽ cười, giọng nói pha chút trầm đục đầy thích thú.
- Hoàn toàn khác với những gì cậu vẫn cố thể hiện.
Vị tỷ phú nghiêng đầu, chậm rãi cúi xuống, hơi thở nóng rực phả nhẹ lên môi Stephen.
Bàn tay anh mơn trớn trên gò má Stephen, ngón tay cái vuốt ve đường viền môi gã, như thể đang chờ đợi một sự cho phép—hoặc có lẽ, anh chỉ đang tận hưởng cảm giác chiến thắng khi cuối cùng cũng có được thứ mà mình muốn.
- Cậu sẽ không đẩy tôi ra nữa, đúng chứ?
Tony khẽ hỏi, giọng anh nhẹ nhàng nhưng có chút gì đó trêu chọc, khiêu khích. Tony đã rút ngắn khoảng cách giữa hai người, để môi mình chạm vào môi gã—mềm mại, chậm rãi, nhưng không hề do dự.
Hơi thở của gã hòa vào hơi thở của anh, những ngón tay siết chặt lấy cánh tay Tony như một kẻ chết đuối bám lấy chiếc phao cuối cùng.
Tony khẽ cười giữa nụ hôn, cảm nhận sự run rẩy khe khẽ của Stephen.
Anh thích nhìn gã như thế này.
Thích cảm giác biết rằng, dù chỉ một khoảnh khắc, Stephen Strange không còn là một bức tường kiên cố mà anh không thể chạm vào nữa.
Khi Tony rời môi gã, ánh mắt anh vẫn chưa buông tha, như muốn khắc ghi từng biểu cảm trên gương mặt Stephen—gương mặt vẫn còn đỏ nhẹ, hơi thở vẫn chưa ổn định, và ánh mắt gã... không còn lạnh lẽo như trước.
- Anh yêu em, Stephen.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro