Chương 1.3

"Em sẽ có được toàn bộ mái nhà cho chính mình," anh ấy nói.

Tôi đã không nghĩ về điều đó. Nếu tôi sở hữu nó, tôi có thể trồng những khu vườn trên đó. Tôi muốn có một lối thoát.

"Ai sống ở đó?" anh ta hỏi.

"Không ai thực sự biết. Đó là một trong những bí ẩn lớn của Boston. "

Anh ấy cười và sau đó nhìn tôi tò mò. "Một bí ẩn lớn khác của Boston là gì?"

"Tên của anh." Vừa nói tôi vừa lấy tay đập vào trán. Nó nghe rất giống một dòng xe bán tải sang trọng; điều duy nhất tôi có thể làm là cười vào chính mình.

Anh ấy cười. "Đó là Ryle," anh ta nói. "Ryle Kincaid."

Tôi thở dài, chìm vào chính mình. "Đó là một cái tên thực sự tuyệt vời."

"Tại sao nghe có vẻ buồn thế?"

"Bởi vì, tôi muốn đặt bất một cái tên tuyệt vời."

Em không thích cái tên Lily ư?"

Tôi nghiêng đầu và dựt lông mày. "Họ của tôi. . . là Bloom. "

Anh ấy im lặng. Tôi có thể cảm thấy anh ấy đang cố gắng kìm chế sự thương hại của mình.

"Tôi biết. Thật kinh khủng. Đó là tên của một cô bé hai tuổi, không phải một phụ nữ hai mươi ba tuổi. "

"Một bé gái hai tuổi sẽ có cùng một tên cho dù nó bao nhiêu tuổi. Tên không phải là thứ mà chúng ta  đã phát triển ra, Lily Bloom. "

"Thật không may cho tôi," tôi nói. "Nhưng điều khiến nó thậm chí còn tồi tệ hơn là tôi cực kỳ thích làm vườn. Tôi yêu hoa. Thực vật và mọi thứ đang phát triển . Đó là niềm đam mê của tôi. Tôi luôn mơ ước mở một cửa hàng bán hoa, nhưng tôi sợ nếu tôi làm như vậy, mọi người sẽ không nghĩ mong muốn của tôi là sự thực. Họ sẽ nghĩ rằng tôi đang cố gắng viết hoa tên của mình và trở thành một người bán hoa thực sự chứ không phải là công việc mơ ước của tôi ".

"Có lẽ vậy," anh nói. "Nhưng vấn đề đó là gì?"

"Không, tôi định đặt tên là..." Tôi bắt gặp mình thì thầm, "Lily Bloom " một cách lặng lẽ. Tôi có thể thấy anh ấy mỉm cười một chút. "Đó thực sự là một cái tên tuyệt vời cho một người bán hoa. Nhưng tôi có bằng thạc sĩ kinh doanh. Tôi sẽ hạ cấp(một thuật ngữ được sử dụng trong lĩnh vực kinh doanh), anh có nghĩ vậy không? Tôi đang làm việc cho công ty tiếp thị lớn nhất ở Boston. "

Ông nói: "Sở hữu doanh nghiệp của riêng em không phải là hạ cấp".

Tôi nhướng mày. "Trừ khi nó thất bại."

Anh ta gật đầu đồng ý. "Trừ khi nó thất bại," anh nói. "Vậy tên đệm của bạn là gì, Lily Bloom?"

Tôi rên rỉ, làm cho anh ta vểnh lên.

"Ý anh là nó trở nên tồi tệ hơn?"

Tôi gục đầu vào tay mình và gật đầu.

"Rose?"

Tôi lắc đầu. "Tệ hơn."

"Violet?"

Tôi co rúm người lại rồi lẩm bẩm, "Blossom."

Tôi im lặng 1 lúc . 

"Chết tiệt," anh ta nói nhẹ nhàng.

"Ừ. Blossom là tên thời con gái của mẹ tôi và bố mẹ tôi nghĩ rằng đó là số phận khi họ của họ là từ đồng nghĩa. Vì vậy, tất nhiên khi họ có tôi, một bông hoa là lựa chọn đầu tiên của họ ".

"Cha mẹ của em phải là những kẻ khốn nạn thực sự."

 "Cha tôi đã mất trong tuần này."

Anh ta liếc nhìn tôi. "Rất vui. Tôi không thất vọng vì điều đó ".

"Tôi nghiêm túc đấy. Đó là lý do tại sao tôi đến đây tối nay. Tôi nghĩ rằng tôi chỉ cần một tiếng khóc  ".

Anh ta nhìn chằm chằm vào tôi nghi ngờ một lúc để chắc chắn rằng tôi không kéo chân anh ta. Anh ấy không xin lỗi vì sai. Thay vào đó, đôi mắt của anh ta trở nên tò mò hơn một chút, giống như âm mưu của anh ta thực sự là xác thực. "Em và bố có gần gũi với nhau không?"

Đó là một câu hỏi khó. Tôi chống cằm và nhìn xuống đường một lần nữa. "Tôi không biết," tôi nhún vai nói. "Là con gái của ông ấy, tôi yêu ông ấy. Nhưng là một con người, tôi ghét ông ta ".

Tôi có thể cảm thấy anh ấy đang quan sát tôi trong giây lát, và sau đó anh ấy nói, "Tôi thích điều đó. Sự chân thành của em."

Anh ấy thích sự trung thực của tôi. Tôi nghĩ rằng tôi có thể đang đỏ mặt.

Cả hai chúng tôi im lặng trở lại một lúc, và sau đó anh ấy nói, "Em có bao giờ ước mọi người minh bạch hơn không?"

"Làm sao vậy?"

Anh ta dùng ngón tay cái chọn một miếng vữa sứt mẻ cho đến khi nó vỡ ra. Anh ta ném nó qua mỏm đá. "Tôi cảm thấy như tất cả mọi người đều giả mạo con người thật của họ, khi trong sâu thẳm, tất cả chúng ta đều có một số điểm như nhau. Một số người trong chúng ta chỉ giỏi che giấu nó hơn những người khác ".

Anh ấy đang tức giận, hay anh ấy chỉ nói ra những lời nội tâm. Dù thế nào, tôi vẫn ổn với nó. Những cuộc trò chuyện yêu thích của tôi là những cuộc trò chuyện không có câu trả lời thực sự.

"Tôi không nghĩ việc đề phòng một chút là điều tiêu cực," tôi nói. "Sự thật  không phải lúc nào cũng đẹp."

Anh ấy nhìn tôi chằm chằm trong giây lát. "Sự thật" anh ta lặp lại. "Tôi thích điều đó." Anh quay lại và đi ra giữa sân thượng. Anh ấy điều chỉnh lưng trên một trong những chiếc ghế dài ngoài hiên phía sau tôi và hạ mình xuống nó. Anh ấy kéo hai tay ra sau đầu và nhìn lên bầu trời. Tôi  cần một người bên cạnh anh ta và điều chỉnh nó cho đến khi tôi ở cùng vị trí với anh ta.

"Hãy nói cho tôi một sự thật , Lily."

"Liên quan đến cái gì?"

Anh ta nhún vai. "Tôi không biết. Điều gì đó em không tự hào. Một cái gì đó sẽ khiến tôi cảm thấy bớt rắc rối hơn một chút ở bên trong. "

Anh ấy đang nhìn chằm chằm lên bầu trời, chờ đợi câu trả lời của tôi. Mắt tôi nhìn theo đường viền hàm anh ta, đường cong của má anh ta, đường viền môi anh ta. Lông mày của anh ấy được vẽ lại với nhau trong sự trầm ngâm. Tôi không hiểu tại sao, nhưng anh ấy có vẻ cần trò chuyện ngay bây giờ. Tôi nghĩ về câu hỏi của anh ấy và cố gắng tìm ra một câu trả lời trung thực. Khi tôi nghĩ ra một cái, tôi nhìn ra xa anh ta và nhìn lên bầu trời.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro