To be honest...

Có những thứ...không thể...


...

Em vẫn ổn...

Tự dưng em cũng không biết nữa...

Cũng có dấu hiệu tốt mà...

Bỗng nhiên thời gian kì lạ ấy lại quay về...

Không phải...

Không biết sao giờ đang nói chuyện thế này rồi lại thế nữa...

Em biết rồi...

Sống tốt nhé...


...

Ngày nắng hôm ấy

Em đi dạo cùng anh trên con phố quen thuộc

Đến cuối con đường, chợt quay đầu lại nhìn em

Anh nói rằng, thôi mình dừng lại đi...

...

Em chẳng thể tin được

Khoảnh khắc này, thời gian như thể ngừng trôi

Em chẳng biết nên nói gì

Chẳng biết mình phải biểu lộ cảm xúc gì

Em chẳng thể nghĩ ra điều gì cả...


...

Anh nhẹ nhàng bước ra khỏi cuộc đời em

Thật lòng mà nói

Em chưa có đủ tự tin để chia tay

Nhưng vẫn mỉm cười nói với anh rằng mình ổn mà

Nhưng thật ra em nào có dũng khí để ngăn anh lại...


...

Nhìn vào mảnh giấy đã bị xé nát ấy

Mảnh giấy cất giữ bao nỗi niềm chân thật nhất của lòng em

Có điều gì đó trở nên rõ ràng hơn

...

Ngày vắng anh, em chưa từng nghĩ đến

Dù chỉ là một ngày...

Nhưng rồi ngày đi, tháng đến rồi năm cũng trôi qua thật nhẹ nhàng

Em vẫn cứ mong chờ trong vô vọng


Rồi thấy mình thật ngờ nghệch

Chúng ta bây giờ đã là hai thế giới riêng biệt...


Nhưng kì thực là không...

Em làm sao có thể chấp nhận mọi thứ dễ dàng như vậy?

Anh hiểu em còn hơn cả bản thân em...


...

Thốt ra lời từ biệt sau cuối

Nhìn anh đi xa dần

Em chẳng biết làm gì nữa...


Không thể được!

Không ổn chút nào!

Khi mà mỗi ngày trôi qua hình bóng anh vẫn ngập tràn

Không thể được!

Một chút cũng không!...


...

Những kí ức về anh mờ nhạt hiện về...

Bước trên con phố ngày đó

Mọi thứ trở nên nhiễu loạn

...

Ngày ấy, trời cũng nắng ấm

Em đang chăm chú viết bài văn về tình yêu mà thầy đã giao hồi sáng

Nhạc chạy nhẹ nhàng qua đôi headphone đeo trên tai

Bỗng ai đó ...

Đặt trước mắt em một hộp sữa chua uống

Em ngỡ ngàng

Anh...

...

Chẳng hiểu lúc ấy anh đang nghĩ gì vậy?

Chẳng hiểu lúc ấy anh cảm thấy gì?

Riêng em
Em chỉ thấy
Mọi thứ thật nhẹ nhàng...

...

Chợt cảm thấy thật cay đắng

Buộc lại mái tóc dài mà ngày trước anh vẫn hay nhẹ nhàng vuốt

Căn phòng hỗn độn đầy những kỉ niệm cũng đã dọn xong

Nếu ở đây thêm lúc nào là những cảm xúc ấy lại như mới ngày hôm qua

...

Cứ đòi hỏi mình phải làm một điều gì đó

Để quên đi những nỗi niềm ngày qua

Cho dù hành động ấy thật vô nghĩa

...

Ngày vắng anh, em chưa từng nghĩ đến

Dù chỉ là một ngày...

Nhưng rồi ngày đi, tháng đến rồi năm cũng trôi qua thật nhẹ nhàng

Em vẫn cứ mong chờ trong vô vọng

...

Trò chuyện với đôi ba câu đùa vô nghĩa

Giữa đám người này, em trông cũng ổn như họ có phải không?

Mỉm cười, hoàn hảo diễn vở kịch rằng em vẫn sống tốt

Mọi cố gắng cũng chỉ là để thoát khỏi cái bóng mang tên anh

...

Nhưng không...

Trong nháy mắt khoảnh khắc chia li lại vồ lấy tâm trí

Ngày anh bình thản và nói với em rằng: "Hãy sống tốt nhé!"

...

Không được!

Không ổn!

Một chút cũng không!

Từng câu từng chữ lăn dài trên khoé môi không thể nào kìm lại được

It's not... Fine

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro