1 - I don't love you
I don't love you
I'm sure you already know
Even when I see you shedding tears
My heart doesn't ache anymore.
.
Tôi nắm lấy thanh vịn của toa tàu, mỉm cười nhìn người đàn bà mom mem đã ngoài sáu mươi đang ôm chặt lấy tay nải cũ kĩ nhuộm thứ màu đỏ gạch của quá khứ. Bà nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng, miệng thốt ra những làn hơi thoảng lên tiếng cảm ơn không thành lời khi tôi đứng dậy và nhường ghế. Bà cụ chậc miệng nhìn quanh rồi hỏi tôi bằng những câu thăm hỏi thường gặp của người già, về những vấn đề mà quá đỗi quan trọng đối với họ, những công việc, những gia đình và nơi ở. Những câu hỏi nghe nhàm chán đến tận óc, gợi nhớ lại những gương mặt chẳng được định hình rõ ràng của những người họ hàng xa trong tiềm thức tôi. Nhưng tôi chẳng phiền, tôi chẳng bao giờ lại phiền với người ngoài, với họ tôi lành tính, lành tính và dễ vị tha. Tôi trả lời bà cũng với nụ cười mà tôi vẫn thường dùng trong mỗi bàn ăn với ly rượu một bên và tờ giấy hợp đồng một bên.
Tiếng loa thông báo của toa tàu giòn thanh và vang vọng một âm sắc ngọt ngào của người phụ nữ, những lời chào buổi tối theo thông lệ và thông báo ga tàu tiếp theo. Tôi nhìn lên tấm bảng thông báo chớp nháy những dòng chữ xanh đỏ, vẫn chưa tới, còn một ga nữa, tôi cần về sân ga thứ năm, nơi dẫn về căn chung cư trị giá bảy năm làm việc không thiết nghỉ ngơi, nơi có em đang đợi.
Tôi nhìn thấy qua cửa kính tàu là một dãy màu dưới bức màn màu đen. Những chấm sáng màu bạch kim, đỏ, xanh, hoặc vàng thi nhau chạy ào qua như cuộc chạy đua vội. Những ánh sáng lờ mờ, không rõ thù hình và sặc sỡ. Thứ ánh sáng làm tôi nhớ đến tia lửa tỏa ra từ những chùm pháo hoa vào ngày hôm đó. Ngày tôi nắm tay em đứng trên cầu vượt cùng vô số người, trao nhau một nụ hôn và lời hứa mãi bên nhau trọn đời trong giây phút đầu năm.
Những chuyển động của tàu dừng lại chậm chạp từng chút một. Mọi người xung quanh có chút nóng vội, họ cứ dợm bước rồi lại đứng lại. Tám giờ tối, có lẽ chẳng ai lại chẳng mong về nhà. Trong đầu tôi hiện lên gương mặt nhìn ngang của em bên bàn ăn, trong căn phòng bếp gọn gàng mà u ám, hằng ngày quay đều dưới tiếng tích tắc của đồng hồ, tay em chống cằm và đôi mắt chìm sâu vào đâu đó dưới đáy ly trà xanh đã nguội lạnh, như một cái hõm vô hình mỗi phút lại lặng lên một vòng tròn to dần và đều đặn vỡ tan khi đụng tới thành.
Tôi nghĩ tôi sẽ tìm một chỗ ngồi. Bà lão gọi tôi bằng chất giọng yếu ớt và khản đặc của bà, đập đập tay nhẹ lên chiếc đệm ghế vẫn còn hơi ấm của người đàn ông vừa rời đi. Đó là một hành động chân tình, tôi gật nhẹ đầu, đứng yên trong giây lát đợi những dòng người đi ra ào ạt, lưng áo vét của họ đụng mạnh và nhanh vào bờ vai tôi. Cánh tay của cô gái nhỏ có lẽ chỉ vừa được nhận việc, gương mặt mang những nét trẻ con và tinh khôi cố nắm lấy cánh cửa để lách khỏi tàu.
Tôi nhìn theo chiếc kẹp tóc lấp lánh ánh vàng của cô gái khuất sau cánh cửa, chạy đi trong vội vã và mỉm cười ôm lấy chàng trai cao hơn cô nửa đầu đang đứng đợi ở chân cầu thang. Tự nhiên tôi thấy có gì tiếc nuối, tự nhiên tôi thấy khoảng sâu đâu đó trong lòng mình nhói lên và trỗi dậy, đâm cái mỏ yếu ớt mà nhọn hoắt của nó ra phá vỡ cái vỏ trứng tôi đã ấp ủ đó giờ. Khuôn mặt non nớt và nụ cười của cô bé nhắc cho tôi nhớ về một thời gian nào đó đã trôi qua từ lâu, rất lâu. Khi mà chúng tôi, tôi và em cũng đã từng hạnh phúc ôm lấy nhau sau mỗi ca làm, cùng dắt tay nhau ghé vào một quán mì mà không cần đến cả gọi món, kể cho nhau nghe về đôi ba người đồng nghiệp, than trách và cười phì vì những lỗi lầm vụn vặt nhỏ lẻ. Đột nhiên tôi thấy cả đôi mắt mình bị bao phủ bởi một tấm phim, chạy dài chạy dài, kêu lên những tiếng lạch xạch rồi mờ dần đi những âm sắc của nhịp sống.
Tôi quay lại nhìn bà cụ, bà vẫn dõi theo những hành động của tôi. Bà biết tôi sẽ đến ga số năm, như tôi đã nói. Cửa tàu lẹt xẹt những tiếng kêu của thanh kéo, đang chầm chậm khép lại. Cả cơ thể tôi rùng lên một cái, ớn lạnh và âm ỉ. Tự nhiên tôi sợ khi cánh cửa toa tàu đóng lại, khi động cơ lại tiếp tục khởi động và lăn bánh theo đường ray của nó, tôi sợ khi tôi bước xuống ở ga thứ năm và đi bộ về nhà. Tôi không còn muốn gặp em nữa, bàn ăn đầy những món nhưng nhạt thếch, nhạt cả màu, cả vị, cả cảm xúc. Tôi đã quá mệt mỏi khi về đến nhà và thấy em ngồi đó, đợi bên bàn ăn, quay lại nhìn tôi với đôi mắt hoen đỏ, nụ cười gượng dưới tiếng kêu đều đặn của đồng hồ.
Đôi chân tôi đã bước qua khỏi ngưỡng cửa tàu từ lúc nào, tôi trốn chạy trong vô thức cái khoảnh khắc phải trở về nhà và gặp em. Tôi vẫn còn cảm giác đôi mắt chòng chọc đầy ngạc nhiên của bà cụ đang ghim vào bả vai mình. Có lẽ bà tự hỏi tôi đang đi đâu khi nơi đây chẳng dẫn về nhà. Tôi tự hỏi tôi đang đi đâu khi em vẫn đang đợi chờ tôi như hằng đêm em vẫn đợi. Tôi đang rời khỏi căn nhà của mình, rời đi thật xa, xa căn nhà mà tôi đã từng bế em bước vào bằng chính đôi tay tôi, căn nhà mà ở đó tôi đã từng ôm em, hôn lên những sợi tóc vương vấn âm vị ngọt ngào và nghĩ về một tương lai đầy hạnh phúc.
Tôi thấy lòng mình đen kịt lại và đặc quánh, mỗi bước chân tôi dẫm lên từng bậc cầu thang rời khỏi ga tàu như dẫm lên chính trái tim mình, trái tim chai cứng, thô sơ và buốt lạnh. Tôi ôm một nỗi đau lạ lùng. Tôi thấy tôi đi theo thói quen về những con đường cũ của bảy tám năm về trước, khi chúng tôi vẫn ở cùng nhau trong căn nhà trọ chật hẹp. Sân ga mà tôi đã bước xuống, thật lạ kì, nó chính là sân ga dẫn về những nơi chốn thân thuộc cũ của chúng tôi. Tôi thậm chí đã không hề nhận ra điều đó.
Tôi nghĩ tôi cần nói điều đó. Tôi không còn yêu em nữa. Cả trái tim, cả cơ thể tôi tìm về những hồi ức dấu xưa để rồi tôi nhận ra với em bây giờ tôi chẳng còn cảm xúc gì. Cả người tôi đau lên một nỗi đau hoài niệm về quá khứ, nỗi đau âm ỉ và khó giải thích thành lời, nỗi đau rằng tôi nhớ tôi đã từng yêu em rất yêu nhưng bây giờ không còn.
Tôi đi qua quán mì đã nhiều năm tôi và em đã chẳng còn quay lại. Hồi đó em thích say mùi vị đó, còn tôi thích em, nên chúng tôi cùng đi ăn. Tôi đi qua quán bar mà ngày xưa, khi hai đứa còn non nớt, dắt díu nhau như hai con cừu non cùng đám bạn, lẻn lút đi vô như những con chuột vụng trộm, nếm thử vài ly rượu rồi ngủ ngất đi chẳng nhớ những gì.
Chắc hẳn em đã luôn biết điều đó, mỗi khi tôi nhìn vào đôi mắt em, qua năm tháng tôi thấy đôi mắt đó héo mòn đi vì một nỗi vô tình ở tôi mà em chẳng khó khăn gì để cảm nhận được. Tôi thấy em khóc ngày càng nhiều, mỗi sáng em ôm chiếc gối buổi tối đó em nằm vào phòng tắm và đưa ra một chiếc gối mới. Tôi chẳng hỏi gì, tôi hiểu nhưng tôi chẳng hỏi gì, từ khi nào khuôn miệng tôi chẳng thiết tha mở ra để buông một lời thăm hỏi, từ khi nào tôi nhìn em và tôi mặc kệ nước mắt, cảm xúc em và nỗi buồn.
Chuông điện thoại reo lên một bài nhạc mặc định và nhàm chán. Tôi nhìn cái tên Ngụy An hiện lên trên màn hình. Tôi không nghĩ tôi cần lời bào chữa, mà tôi cũng chẳng còn đáng để được ai cứu chữa cho việc làm của mình. Chẳng mấy chốc tôi đã thấy mình đang đứng trước cổng nhà có dãy thường xuân rũ từ nóc xuống và những đóa bằng lăng tím chôn mình sau hai góc cổng.
Cô gái đó có mái tóc ngắn và mỹ lệ một cách sắc xảo. Chúng tôi quen nhau bằng cách nào nhỉ, tôi không nhớ rõ, đã lâu rồi, có lẽ là nhờ rượu, đó là người bạn rượu của tôi, hoặc không.
Tôi cởi tấm áo khoác của mình và vắt ngang qua thành ghế, đôi mắt tôi vô tình chạm sợi dây áo mỏng tanh đang an vị trên đôi vai thon gầy của cô ấy. Cô chẳng bao giờ mặc đồ cho tử tế cả, áo hai dây và quần short ngắn ở nhà, thế đấy, và gọi một người con trai đến.
- Tôi không nghĩ cậu còn ra đường vào giờ này đấy. Bình thường lúc tôi gọi cậu toàn đang ở nhà.
Ngụy An đưa người về phía tôi để rót rượu, chúng tôi ngồi đối diện nhau, tôi thấy những nét cong mị hoặc của xương quai xanh được tô điểm bằng một màu trắng ảo não chút xanh ngọc của làn da cô ấy.
- Vậy à.
Mùi rượu mạnh đến mức choáng váng, trong chốc lát tôi cảm giác mình không nên uống thêm một ngụm nào nữa. Tôi linh cảm rằng chẳng sớm thì muộn sự tỉnh táo cuối cùng này sẽ biến mất.
- Sao vậy? Vợ cậu không ở nhà à?
Có gì đó ở lời nói của Ngụy An làm tôi uống thêm một ly nữa. Đầu óc tôi choáng lên, trước mắt lơ mờ như một phép nhiệm màu.
Ngụy An vẫn rót tiếp cho tôi. Tôi thấy cô ấy cười những nụ cười kì lạ. Tôi chẳng thấy cô ấy uống một ly nào, nhưng lúc đó tôi không màng tới điều đó, trước mắt tôi là những điều cấm kị ẩn hiện thoáng chốc sau lớp áo mỏng.
Có lẽ tôi đã biết Ngụy An đang muốn làm gì từ lâu, từ lúc những cuộc uống rượu của chúng tôi dần biến mất khỏi những quán rượu thường và chuyển dần qua ngôi nhà có dãy thường xuân. Có lẽ tôi đã hiểu từ lâu khi những cuộc gọi của cô ấy cứ từng chút xê dịch từ năm giờ chiều đến chín giờ tối. Nhưng tôi kệ, tôi mặc kệ như cách tôi mặc kệ những giọt nước mắt lặng lẽ của em.
Có vẻ tôi đã mơ mộng quá nhiều khi tin rằng giữa tôi và em, mọi chuyện sẽ kéo dài tới mãi mãi. Chúng tôi ở bên nhau gần mười năm, để rồi nhận ra trái tim tôi thì nguội lạnh còn nước mắt em đã muốn cạn khô. Những khoảng cách rất nhỏ đã được tạo ra từ những điều rất nhỏ. Những hiểu lầm không rõ do đâu, những cuộc cãi vã vô vị và kéo dài mãi không cách nào dừng lại được. Cả tôi và em đều là những kẻ hoài niệm quá khứ. Trong khi chúng tôi lúc đó gào thét lên và rủa xả nhau như điều khủng khiếp nhất trên thế giới thì trong đêm chúng tôi nhớ về những cái ôm của vài năm về trước, những cái hôn chúc ngủ ngon của những năm đã qua và những lời yêu thương nhau ngọt ngào của tuổi trẻ. Thật lạ lùng, có lẽ tôi chẳng thể tìm được một lí do đích đáng cho tất cả chuyện này. Đáng lẽ tôi đã có thể vẫn đang ôm em vào lòng vào lúc này, hôn em và yêu em như ngày xưa.
Đột nhiên tôi như nhìn thấy gương mặt em cùng những giọt nước mắt đang nhỏ từng giọt xuống mặt bàn. Đột nhiên tôi nhận thấy cả người tôi phảng phất lạnh toát một điều gì. Đột nhiên tôi thấy những giọt nước mắt đó chẳng còn là gì nữa, chẳng có ý nghĩa gì, tôi thấy tôi chẳng thương em hay yêu em. Đầu óc tôi quay vòng trong men rượu, trong mùi hương ngọt ngào của người con gái khác, nó tách rời hoàn toàn với những suy nghĩ về quá khứ xa xưa. Và khi không còn những kỉ niệm đó nữa, tôi thấy em chẳng còn là gì.
Ngón tay của Ngụy An lướt nhẹ nhàng lên những đường gân trên cánh tay tôi. Chẳng mấy chốc tôi nhận ra bàn tay mình đang nắm lấy bờ vai gầy đó, khi những ngón tay đang trũng xoáy vào cái hốc xương quai xanh đầy mê hoặc và chiếc áo mỏng của cô ấy đã biến đi đâu tự lúc nào.
---------------------------------------
Serin: Xin chào, mình là Serin, đã lâu rồi mình mới quay lại wattpad . . Đây sẽ là nơi tui đăng những mẩu truyện ngắn thật ngắn, những mẩu truyện nhỏ xíu kết thúc trong một chương và vì sự lười biếng của tác giả mà có khi sẽ chẳng có tên nhân vật luôn. Hờ hờ. Tui hong nghĩ sẽ nhiều bạn vào đây đâu, nhưng tui gửi lời cảm ơn trước với tất cả những bạn đọc cái này . . Bởi vì truyện ngắn trong tuỳ hứng nên tui hong nghĩ tui sẽ viết thường xuyên đâu, dạo này tui cũng hơi bận. Hì. Thật sự cảm ơn mọi người nhiều. À, nghe nhạc nha . . Nhạc hay lắm . . À, tiếp một cái à nữa, tui mong mọi người sẽ nêu lên cảm xúc của mình sau khi đọc nhiều hơn. Tui tin mỗi câu chuyện của tui đều để lại mọi người một cảm giác gì đó, hãy nói điều đó ra, tui mong mọi người có thể chia sẻ lòng mình.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro